“──Ừm~~ chắc là từ ngày đầu tiên đấy.”
──Cậu bắt đầu nghi ngờ tớ đến từ tương lai từ khi nào?
Khi trả lời câu hỏi ấy... giọng Nito còn bình thản hơn tôi tưởng.
“Hôm lễ nhập học, lúc tụi mình trò chuyện trong phòng câu lạc bộ, tớ đã bắt đầu nghi rồi.”
“Này, thật á…!”
Tôi không nhịn được mà hét lên.
“Hôm lễ nhập học? Trong phòng câu lạc bộ…?”
Chẳng phải chính là lần du hành thời gian đầu tiên sao!
Lúc ấy, tôi tình cờ quay về ba năm trước, đầu óc vẫn còn mơ hồ, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra...
Sao lại sớm thế được chứ, vừa gặp nhau lần đầu đã bị phát hiện rồi sao…!
“T–tại sao cậu lại nghĩ vậy chứ!”
Tôi thực sự không thể chấp nhận nổi, liền gặng hỏi tiếp.
“Tụi mình có nói được mấy câu đâu, tại sao chứ…!”
“Thì, lúc đó cậu chơi đàn piano mà.”
Nito nói bằng cái giọng như thể “chuyện quá hiển nhiên rồi còn gì”.
“Còn nói mấy lời sâu xa trước mặt tớ nữa.”
“…A~~”
“Vậy mà kêu tớ không nhận ra thì mới là chuyện khó tin đấy~~”
Tôi thử nhớ lại tình hình lúc ấy.
Phải rồi, lúc đó tôi cứ tưởng mình hoa mắt, cứ ngỡ được gặp lại Nito – người mà tôi từng nghĩ đời này chẳng thể gặp lại nữa – khiến cảm xúc dâng lên quá nhanh…
Nên mới lỡ miệng nói ra “Thật tốt vì được gặp cậu”… rồi lại chơi đàn piano trước mặt cô ấy…
“…A a a~~……”
Thì ra là vậy…
Hóa ra là như thế…
Bảo sao cô ấy lại nghi ngờ.
Lúc đó tôi đã để lộ sơ hở mất rồi, thế mà còn ngây ngô tưởng mình giấu được, đúng là ngốc hết chỗ nói…
“…Haizz…”
Tôi thở dài ngán ngẩm vì sự chủ quan của bản thân, rồi buông xuôi tất cả, thẫn thờ nhìn quanh.
Phòng câu lạc bộ Thiên văn vào sáng sớm, bên cạnh là một căn phòng nhỏ gọi là “phòng chuẩn bị”.
Tôi được Nito dẫn tới đây, như đã hẹn từ trước, để nói chuyện về “việc tôi đến từ tương lai”.
Không gian nơi này còn bừa bộn hơn cả phòng câu lạc bộ, thoang thoảng mùi ẩm mốc.
Hai người ngồi vào là vừa chật kín, thành ra khoảng cách giữa tôi và cô ấy còn gần hơn bình thường trong phòng câu lạc bộ.
Nhưng cái cảm giác chen chúc như thế này lại khá phù hợp với chuyện “nói bí mật”.
Tôi ngồi dưới sàn, tâm trạng lúc này đã bình tĩnh hơn hẳn so với khi nghe chuyện đó trên sân thượng.
“Vậy là…”
Từ góc trên bên phải tầm nhìn của tôi,
Nito đang ngồi trên bàn học, đung đưa đôi chân trần, khẽ nói:
“Cậu có thể du hành thời gian, đi đi về về giữa quá khứ và tương lai – chuyện đó, cậu chịu thừa nhận rồi nhỉ?”
“…Ừ.”
Tôi cúi đầu, khẽ gật, thừa nhận.
“Phải, cậu nói đúng hoàn toàn…”
…Haizz~~ Cuối cùng cũng phải nói ra rồi.
Có viện cớ gì cũng vô ích, tôi đành thành thật thú nhận chuyện du hành thời gian.
──Cô ấy nói đúng.
Vào ngày cuối cùng của đời học sinh cấp ba – ngay sau lễ tốt nghiệp – tôi đã hoảng loạn khi nghe tin bạn gái cũ, Nito, đột nhiên mất tích.
Và rồi tình cờ, tôi phát hiện ra cách quay trở lại ngày lễ nhập học năm nhất.
Chỉ cần chơi bản piano trong phòng câu lạc bộ Thiên văn, tôi có thể xuyên không về quá khứ.
Tôi có thể viết lại ba năm cấp ba──
…Vậy chẳng phải tôi có thể cứu Nito sao?
Có thể thay đổi kết cục tồi tệ – nơi cô ấy biến mất – ấy chứ?
Với suy nghĩ đó, việc đầu tiên tôi làm là cố gắng duy trì câu lạc bộ Thiên văn suốt ba năm để có thể ở bên cô ấy.
Tôi đã xoay xở đủ đường, vượt qua đủ thứ sóng gió, tìm được bốn thành viên, cuối cùng cũng được nhà trường công nhận.
…Ban đầu tôi vốn định giấu kín mọi chuyện đến tận phút cuối.
Không định nói với bất kỳ ai về chuyện du hành thời gian…
Nhưng không hiểu sao lại thấy có chút tội lỗi?
Dù tự nhủ mình làm vậy đâu có gì sai, nhưng cái cảm giác bị người khác phát hiện bí mật – thay vì tự mình thổ lộ – thật quá ngượng ngùng…
Mà hơn cả, có một chuyện khiến tôi cứ băn khoăn mãi.
“…Tớ cũng muốn hỏi!”
Tôi gào lên như để đổi cảm xúc, cuối cùng cũng nói ra “câu hỏi thật sự” vẫn canh cánh trong lòng.
“Nito… còn cậu thì sao!”
Nito nghiêng đầu, chăm chú nhìn tôi.
“Chỉ dựa vào mấy chuyện như vậy mà cậu cũng nhận ra tớ có thể du hành thời gian sao? Chỉ là chơi một bản piano thôi đấy! Người bình thường thì làm sao đoán ra được điều đó chứ!”
Phải rồi──quá kỳ lạ.
Tôi chỉ chơi bản đàn một cách vụng về.
Người không biết gì nhìn vào, cùng lắm chỉ nghĩ “chơi dở thật” thôi.
Vậy mà Nito lại nhận ra tôi có thể du hành thời gian.
Điều đó nghĩa là──
“Nito, chẳng lẽ… cậu cũng vậy à?”
Tôi dè dặt hỏi.
“Cậu cũng đang sống lại ba năm cấp ba… đúng không?”
“──Ừ.”
Chỉ vài giây sau, Nito đáp thẳng thắn.
“Tớ cũng giống cậu, đang sống lại ba năm cấp ba.”
“…Quả nhiên là vậy.”
“Cách thức cũng giống cậu, dùng bản nhạc ấy đánh trên cây đàn piano ở phòng câu lạc bộ.”
…Phải, tất nhiên rồi.
Không chỉ mình tôi, Nito cũng đến từ tương lai.
Và──cũng giống như tôi, dùng cách “chơi đàn piano” làm phương tiện.
Nếu vậy, thì rất nhiều chuyện trước giờ đều có lời giải thích.
Mới chỉ là học sinh năm nhất, mà tính cách đã trầm tĩnh đến kỳ lạ.
Dù là âm nhạc hay học tập đều có năng lực nổi trội.
Rõ ràng chỉ mới gặp tôi và tiền bối Rokuyou ở trường cấp ba, vậy mà lại dễ dàng mở lòng đến thế.
Tôi từng thấy tất cả những điều ấy thật khó hiểu.
Nhưng… dù sao, tôi vẫn quá đỗi kinh ngạc.
Thật sao… Nito.
Không chỉ mình tôi, ngay cả cậu… cũng đang viết lại quá khứ sao…
Ô ô ô…
“Nhưng cũng có nhiều điều không giống cậu đâu.”
Nhìn tôi đang ôm đầu vật vã vì cú sốc, giọng Nito vẫn dịu dàng như nước.
“Ví dụ như quy tắc của việc du hành thời gian.”
“…Quy tắc du hành?”
“Ừ.”
Nito nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi bàn, quay mặt về phía cửa sổ.
“Meguri, đây là lần thứ hai cậu sống lại ba năm cấp ba, đúng không?”
“…Ừ.”
“Tớ thì không phải lần thứ hai nữa rồi.”
“…Hả?”
“Tiện thể nói luôn, cũng không phải lần thứ ba.”
“……”
──Tôi nghẹn lời.
…Không phải lần thứ hai, cũng không phải lần thứ ba.
Gì cơ… nghĩa là sao? Cô ấy đã sống lại nhiều lần hơn thế?
…Giống như “vòng lặp vô tận” sao?
Không giống tôi – có thể tùy ý đi đi về về – mà là liên tục viết lại quá khứ…?
“Vậy thì… là lần thứ mấy rồi?”
Tôi run run cất tiếng hỏi.
“Rốt cuộc cậu đã sống lại cấp ba bao nhiêu lần rồi…?”
Tim tôi đập thình thịch.
Trái tim run rẩy đến mức như muốn ngừng đập, vậy mà đầu óc vẫn còn mù mờ chưa hiểu.
Chẳng lẽ… cô ấy đã sống lại đến mấy chục lần rồi sao…?
Không đúng, có khi còn khủng khiếp hơn – là hàng trăm lần? Hay nhiều đến mức không thể đếm nổi…?
Thế nhưng──
“Đó là bí mật.”
Nito trả lời với vẻ dửng dưng.
“Nhưng chắc chắn là nhiều hơn cậu kha khá.”
“Ể~~! Nói cho tớ biết đi~~! Tớ có quyền được biết chuyện này mà!”
“…Cậu biết rồi chắc gì đã chịu nổi.”
──Nhìn kỹ lại, hiếm khi thấy Nito lộ ra vẻ ngượng ngùng và ngập ngừng như thế, ánh mắt cụp xuống.
“Sống lại ba năm ấy nhiều lần đến thế, cảm giác nặng nề lắm… Cậu mà biết có khi sẽ sợ tớ mất…”
“Ờ, tớ không có yếu tim đến vậy đâu mà…”
“Hơn nữa, tuổi tinh thần của tớ cũng đã lớn hơn cậu nhiều rồi, nên tớ không muốn nói…”
“…A~~ Ra là vậy, thì ra là thế.”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi cũng thấy có lý.
Giả sử đây là vòng lặp thứ tư của Nito, vậy thì trước đó cô ấy đã sống hết ba vòng, tuổi tinh thần… chắc cỡ hai mươi lăm rồi, đúng thật là một người chị lớn.
Nhưng mà…
Thì ra Nito là như thế này sao…
Dù bên ngoài là cô gái tuổi mười bảy, nhưng bên trong lại là một tâm hồn đã vượt quá đôi mươi…
…Cảm giác có gì đó… quyến rũ thật đấy.
Trông thì ngây thơ đáng yêu, nhưng thật ra lại là một chị gái lớn tuổi… Ra vậy à… Mình đang ở chung phòng với một người như thế sao… ồ…
“……Meguri, cậu đang nghĩ mấy chuyện kỳ lạ đấy à?”
“Ế! Đ-đâu có! Làm gì có! A ha ha ha!”
“Thật không đấy……”
Nói rồi, Nito nheo mắt nhìn tôi chằm chằm.
“Thật mà! Thôi, không nói chuyện đó nữa! Không quan trọng cậu đã sống lại bao nhiêu lần!”
Ánh mắt ấy như muốn nhìn thấu tất cả, khiến tôi vội vã lảng sang chuyện khác.
“Tại sao cậu lại sống lại ba năm cấp ba nhiều lần như thế chứ! Phải có lý do gì đó mới khiến cậu làm đến mức này đúng không! Ít nhất thì hãy nói cho tớ biết chuyện đó đi!”
Phải rồi, chuyện đó khiến tôi vô cùng tò mò.
Cuộc sống cấp ba của Nito nhìn qua tưởng chừng yên ổn, suôn sẻ.
Ước mơ thành hiện thực, cuộc sống khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ.
Một người như cô ấy, tại sao lại phải liên tục sống lại ba năm ấy?
Cô ấy muốn đạt được điều gì mà cứ mãi lặp đi lặp lại quá khứ──
“Lý do à……”
Nito khẽ thở dài, đôi mắt khép lại như trầm ngâm.
Nắng ban mai hắt qua ô cửa sổ, đổ bóng xuống gương mặt cô.
Biểu cảm ấy──tựa như dáng vẻ của Nito mà tôi từng biết.
Lúc mong manh, hư ảo đến độ cứ ngỡ chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ tan biến mất.
“……Tớ luôn làm mọi thứ hỏng bét cả.”
Cô thì thầm, như đang nói với tôi – người đang nín thở vì căng thẳng.
“Dù có sống lại bao nhiêu lần, thì tớ vẫn sẽ làm tổn thương những điều trân quý nhất, và rồi đánh mất tất cả……”
──Tim tôi đập liên hồi.
Rõ ràng tôi đang chạm vào một vết thương sâu kín của người khác.
Trong lời nói của Nito, chứa đựng nỗi đau chân thật nhất từ sâu thẳm lòng cô.
Khoảnh khắc thổ lộ với tôi, hẳn cô cũng đang tự làm mình tổn thương.
Rõ ràng không muốn nhắc đến, vậy mà vì tôi, cô đã nói ra tất cả.
Ngay cả một kẻ chậm hiểu như tôi cũng cảm nhận được giọng nói ấy đang run rẩy──
Nito nở một nụ cười mỏi mệt.
“……Tớ thất bại rồi nhỉ?”
Cô cất tiếng, thật khẽ.
“Ở tương lai mà cậu đang sống, tớ cũng chẳng hạnh phúc gì cả, đúng không?”
“…Ừ, có thể nói vậy.”
Tôi ngập ngừng một chút rồi thành thật gật đầu.
“Với lại… còn khá bi thảm nữa.”
Ở tương lai tôi biết, Nito thật sự đã biến mất.
Cô để lại thư tuyệt mệnh rồi rời khỏi nhà.
Tôi định giấu chuyện đó, nhưng nếu trước mặt Nito, chắc chắn sẽ bị phát hiện ngay.
Thế thì không cần cố giấu nữa, cứ thẳng thắn thừa nhận còn hơn.
“Tớ cũng đoán vậy, nên──”
Nito hít sâu một hơi, ưỡn ngực lên như lấy hết dũng khí.
“Tớ muốn thay đổi tương lai ấy.”
Rồi cô cũng từ từ thở ra, rất khẽ.
“Tớ muốn thay đổi cái kết tồi tệ giữa chúng ta……”
──Từng câu nói của cô, tôi đều không thể nắm bắt rõ ràng.
Tôi không hiểu cụ thể chuyện gì đã xảy ra, cũng không biết vì sao cuối cùng Nito lại biến mất.
Làm hỏng tất cả? Tổn thương? Rốt cuộc là sao chứ?
Thế nhưng──
“…Ra vậy à.”
Với tôi lúc này, thế là đủ rồi.
Cô đã cố gắng đến thế, tự vạch ra vết thương sâu kín để cho tôi thấy phần yếu đuối bên trong.
Đối với tôi hiện tại, chỉ cần vậy là quá đủ.
“Tớ hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
Sự thật là──tôi một lần nữa nhận ra sứ mệnh của chính mình.
Cũng hiểu rõ bản thân phải dùng việc du hành thời gian để làm gì.
“……Được rồi!”
Tôi vỗ hai tay vào má, tự khiến bản thân lấy lại tinh thần.
Mục tiêu của tôi là tạo nên một tương lai mà tôi có thể ở bên Nito,
một tương lai nơi cô ấy được cứu rỗi, không còn kết thúc bằng sự biến mất.
Nói cách khác──
Là một tương lai nơi nguyện vọng của Nito cũng được thực hiện.
Vì thế… hãy để tôi gánh vác tất cả.
Dù là nỗi đau của Nito, hay sự hối tiếc của chính tôi──tôi muốn dùng sức mình để xóa bỏ từng điều một.
“Vậy thì, từ giờ trở đi!”
Tôi cố gắng dùng giọng vui vẻ và sáng sủa nhất để nói với Nito:
“Chúng ta hãy cùng nhau cố gắng, hỗ trợ lẫn nhau, chia sẻ thông tin! Làm vậy có lẽ sẽ dễ thay đổi kết cục hơn là chiến đấu một mình đấy!”
Tôi tin rằng đây là cách tốt nhất.
Khó khăn lắm mới gặp được một “người đồng hành cũng muốn làm lại từ đầu”, vậy thì cứ hợp lực mà vượt qua, cùng nhau giải quyết vấn đề là được rồi.
Thế nhưng…
“……Ừm~~ chuyện đó thì……”
Nito vẫn trông đầy lưỡng lự.
“Tớ cũng từng nghĩ đến rồi… nhưng căn bản là vẫn nên giữ nguyên hiện trạng thì hơn chứ?”
“…Ể? Giữ nguyên hiện trạng á?”
“Tớ nghĩ không cần thiết phải hợp tác tính kế gì đâu……”
“T–tại sao? A, chẳng lẽ cậu vẫn cảm thấy bị tớ phát hiện chuyện quay về quá khứ là xấu hổ sao?”
“…Ừ, đó cũng là một phần lý do.”
Nito gật đầu với vẻ mặt đầy khó xử.
Tôi cũng hiểu cảm giác ấy.
Khi bị cô phát hiện việc du hành thời gian, tôi cũng không dễ chịu gì.
Huống chi, đến cả số lần quay lại cô ấy còn không muốn nói ra, chắc là thật sự không muốn tiết lộ thêm gì nữa.
Thế nhưng…
“……Vậy còn lý do nào khác không?”
Tôi chưa chịu bỏ cuộc, vẫn cố hỏi tiếp.
“Nếu có thể, tớ muốn được giúp cậu một tay. Tớ không chỉ vì bản thân mà quay về quá khứ, tớ cũng muốn giúp đỡ cậu mà… Không được sao?”
Phải nói là, tôi quay về chính là vì điều đó.
Để có thể giúp Nito, để giải quyết những điều cô ấy đang gánh chịu.
Vậy nên, cơ hội quý giá như thế này, tôi không muốn bỏ qua khả năng hợp tác.
“Ừm~~ chuyện đó thì…”
Nito trầm ngâm trong giây lát.
“…Tớ nghĩ là mỗi người nên tự hoàn thành mục tiêu của mình thì hơn.”
Nói rồi cô cười, nhưng là một nụ cười mệt mỏi.
“Nếu không thể tự tay giành lấy tương lai mình mong muốn, thì mọi thứ đều vô nghĩa. Nhờ cậu giúp, ngược lại sẽ là đánh mất ý nghĩa ban đầu.”
“…A~~”
“Tớ không chỉ muốn thay đổi kết cục, mà còn muốn thay đổi cả chính mình nữa. Nếu không, thì chẳng thể giải quyết được tận gốc rễ vấn đề. Vì thế… mỗi người tự cố gắng sẽ tốt hơn.”
Tôi thật sự đồng tình với những lời ấy.
Nếu là tôi, chắc cũng sẽ nghĩ như vậy.
──Lần này, tôi nhất định phải đứng bên cạnh Nito.
──Phải trở thành người xứng đáng với vị trí ấy.
Nếu vì điều đó mà lại nhờ đến chính Nito giúp đỡ, thì chẳng khác nào tự mâu thuẫn với mục tiêu của mình.
Tôi cần tự mình đạt được điều ấy, nếu không, thì mọi chuyện sẽ mất hết ý nghĩa.
“Nói thêm nhé, tớ không hề lơi lỏng với âm nhạc đâu. Việc thành công bây giờ không phải nhờ vào chuyện sống lại nhiều lần đâu. Mỗi lần, tớ đều lấy bản nhạc đầu tiên mình viết hồi cấp ba làm tác phẩm mới, và ngay từ vòng đầu tiên cũng đã thành công vang dội rồi.”
“Thật hả? Vậy thì cậu giỏi quá trời luôn…”
“Cho nên──”
Nito nhìn thẳng vào tôi.
“Vẫn cứ giữ nguyên như bây giờ, được không?”
“…OK.”
Bị ánh mắt cương quyết và không chút do dự ấy nhìn thẳng vào, tôi cũng mạnh mẽ gật đầu.
“Quyết định vậy đi. Sau này đừng hỏi nhau chuyện du hành thời gian nữa nhé!”
Như vậy thì tôi có thể chấp nhận được.
Chúng tôi cứ giữ nguyên như trước, xem nhau là những học sinh cấp ba bình thường.
Không can thiệp vào chuyện du hành thời gian của đối phương, chỉ lặng lẽ dõi theo, âm thầm bảo vệ nhau.
Một mối quan hệ kỳ lạ──vừa giống đồng phạm, lại giống như kình địch.
Giữ khoảng cách như vậy là vừa đủ.
“Ừ, làm phiền cậu rồi.”
Nito gật đầu, mỉm cười.
Nét mặt ấy trông như thể cô vừa trút được gánh nặng đè nặng trong lòng.
“Vậy… từ giờ cũng mong cậu giúp đỡ nhiều nhé, Meguri.”
“Ừ, tớ cũng vậy!”
Lâu lắm rồi tôi mới thấy lại nét mặt này của Nito…
Tự dưng trong lòng ấm lên một cách khó hiểu.
──Giờ thì, thời gian đã chuyển sang buổi chiều, lúc tan học.
Tại phòng câu lạc bộ quen thuộc, những gương mặt thân quen tụ họp như thường lệ, cùng bắt đầu hoạt động của Câu lạc bộ Thiên văn học.
“Lần này có nhiều tư liệu video ghê, cảm ơn nhiều lắm.”
“Nhưng đoạn quay ở sân thượng tối quá, không xài được rồi~~”
Tiền bối Rokuyou và Igarashi vừa bàn luận vừa cắt ghép video trên máy tính.
Hôm nay, tiền bối Rokuyou vẫn toát ra khí chất của một anh trai cool ngầu, còn Igarashi – trông như một cô gái dễ bị đàn ông dắt mũi – đang vui vẻ lăn xả vào việc chỉnh sửa video để chuẩn bị cho buổi công chiếu vào tuần sau.
Khung cảnh trước mắt, thế nào đi nữa cũng không khác gì một “cuộc tụ họp của hội những người chiến thắng”.
Với một kẻ tầm thường như tôi, không sao tránh khỏi nỗi hoài nghi len lỏi trong lòng:
“Mình thật sự có thể ở đây sao…?”
Tôi và Nito ngồi một bên, cùng tìm ý tưởng cho video tiếp theo.
Cả hai đang lướt mạng, xem các hoạt động của những câu lạc bộ thiên văn trường khác, hoặc những video chia sẻ kiến thức vũ trụ của các YouTuber.
Phải làm gì đây ta~~… Tôi thì đang nghĩ, dịp lễ hội trường này muốn làm một mô hình tinh tượng, hay là quay lại quá trình thử nghiệm chế tạo nhỉ?
Tiện thể nói luôn──khác với lần làm video trước, lần này không bị áp deadline gắt gao.
Không khí khá lơi lỏng, mọi người cũng mang tâm trạng thảnh thơi.
Dù vậy, tôi hoàn toàn không thấy lạc lõng.
“…À~~ đúng rồi.”
Vậy nên, khi Nito đột ngột cất tiếng──
“Tớ có chuyện muốn nói trước với mọi người~~”
Và rồi tuyên bố đầy bất ngờ──
“Tớ với Meguri── đang hẹn hò đấy~~”
“──Ể!”
“──Thật á!”
“──Gyaa á!”
──Mọi người sững sờ.
Không chỉ Igarashi và tiền bối Rokuyou──ngay cả tôi cũng hoảng hồn.
Gì cơ, cậu chọn lúc này để công khai à?
Không báo trước chút nào sao!?
Cả Igarashi và Rokuyou đều lộ rõ vẻ bối rối.
“H-hẹn hò… tức là thành đôi nam nữ ấy hả?”
“Tớ không nhận ra luôn đó, hai cậu từ khi nào vậy…”
…Cũng phải thôi.
Bởi trước giờ chúng tôi hoàn toàn không thể hiện chút dấu hiệu nào.
Dường như Nito chẳng để ý đến sự chấn động của họ (và của cả tôi).
“Thì tại tớ yêu Meguri mà~~”
Nito nói, gương mặt ánh lên vẻ thẹn thùng.
“Nên tớ đã tỏ tình, bảo cậu ấy hẹn hò với tớ.”
“Thật á~~ đỉnh thiệt đó, Nito!”
“Không thể nào… lại là Chika chủ động sao…”
“Không sao, anh sẽ ủng hộ hai đứa.”
“Chika… đã tỏ tình… sao lại có thể…”
Mọi người nhao nhao bàn tán.
Tiền bối Rokuyou đúng là người tốt, cảm ơn anh nhiều!
Còn phản ứng của Igarashi thì ngược lại. Nhưng đây là sự thật rồi, xin cậu hãy chấp nhận…
Cùng lúc ấy──tôi cũng thấy hơi bất ngờ.
Trước hết, tôi không nghĩ cô ấy lại công khai đột ngột như vậy.
Trong vòng đời cấp ba đầu tiên, dù chúng tôi có hẹn hò, cũng chưa từng tiến tới mức báo cho mọi người xung quanh.
Không biết lần này làn gió nào đã thổi đổi chiều.
Điều khiến tôi sửng sốt nhất──
“Vậy đó, sau này mong mọi người giúp đỡ tụi tớ nhiều nha!”
Nói xong, Nito còn nở một nụ cười rạng rỡ với cả nhóm.
Cô ấy như thể đã lên sẵn kịch bản từ trước, rằng “nhất định sẽ làm như vậy”──
*
“──Haa, trả lời xong hết rồi!”
Sau buổi sinh hoạt câu lạc bộ hôm đó, tôi cùng Nito về nhà.
Có lẽ cô vừa trả lời xong loạt tin nhắn liên quan đến âm nhạc, ngẩng đầu khỏi màn hình điện thoại, nét mặt vừa bất lực vừa mệt mỏi, cất bước đi tiếp.
“Trời ơi~~ngày phát hành MV đầu tiên đã ấn định rồi, từ giờ chắc sẽ bận tối mắt luôn.”
“Ừ, vất vả rồi. Chắc mệt lắm hả?”
“Cũng tạm~~nhưng tớ phải cố gắng hơn mới được.”
Nito cười khẽ “ahaha”, với tông giọng nói nhẹ tênh.
“Sắp tới hoạt động sẽ bắt đầu mà, mọi khởi đầu đều rất quan trọng đó.”
──Mùa mưa sắp đến, nhiệt độ và độ ẩm đều cao.
Không khí lẫn trong mùi oi bức từ mặt đường nhựa bốc lên.
Tôi trở về quá khứ cũng đã gần hai tháng rồi. (Dù nói vậy nghe hơi kỳ lạ.)
Xét về cảm nhận cơ thể, tôi thậm chí còn quen với tiết trời ở đây hơn là mùa mà tôi từng sống trong tương lai.
“…À mà này, Meguri.”
Nito bỗng nhìn sang tôi đang sánh bước bên cạnh.
“Lúc nãy khi tớ nói với mọi người chuyện chúng ta đang hẹn hò, trông cậu ngạc nhiên lắm đó.”
“…À~~”
“Chuyện đó là sao vậy? Tuy đúng là hơi đột ngột thật, nhưng tớ cảm giác còn có lý do khác nữa.”
…Cô ấy vẫn nhạy bén như thường.
Tuy tôi lúc ấy cũng giật mình kêu lên, nhưng đến cả biểu cảm trên mặt mà cô cũng nhận ra.
“…Chẳng lẽ cậu không muốn tớ nói cho mọi người biết?”
Cô hơi nghiêng đầu, hỏi với chút bất an.
Đằng sau dáng vẻ của cô, là hoàng hôn sắp tắt hắt ánh cam vàng xuống.
Từ trường đi bộ khoảng mười phút, con hẻm nhỏ trong khu dân cư ngập tràn ánh sáng ấm áp.
Nụ cười của Nito dần tan vào khung cảnh ấy, khiến tôi nghẹn cả thở.
“Không phải đâu…”
Ban đầu tôi ấp úng đáp, sau đó vội sắp xếp lại cảm xúc trong đầu.
“Chỉ là… có chút cảm giác không thật.”
“Không thật?”
“Tuy chúng ta bắt đầu hẹn hò rồi, nhưng sau đó lại bàn về mấy chuyện nghiêm túc như du hành thời gian, rồi cuối cùng lại quyết định cứ giữ nguyên hiện trạng… thành ra tớ hơi lo, không biết rốt cuộc mối quan hệ của tụi mình sẽ ra sao…”
Đúng vậy, cảm giác như “chuyện đó đã bị xem như chưa từng xảy ra”.
Rõ ràng đã trở thành người yêu, vậy mà lại nói quá nhiều chuyện quan trọng khác, khiến tôi có cảm giác chuyện kia bị lu mờ mất.
“Nên… nghe cậu nói vậy, tớ thấy nhẹ cả người. Thì ra, tụi mình vẫn đang yêu nhau đấy chứ…”
Dù vậy… tôi vẫn thấy mình thật yếu đuối.
Lẽ ra tôi phải là người chủ động hỏi cô ấy, chúng ta giờ là gì của nhau.
Nhưng từ biểu hiện của Nito, tôi có linh cảm cô sẽ nói kiểu:
“Chuyện hẹn hò á? À, cái đó không tính đâu!”
Và chính vì sợ như vậy nên tôi không dám mở miệng.
“…Cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà tớ thấy an tâm rồi…”
Tôi thở dài, rồi quay sang cảm ơn Nito.
Thế nhưng──thấy tôi nhẹ nhõm đến vậy…
Thấy bộ dạng thở phào của tôi… Nito lại──
“……Gì vậy~~”
──bật ra tiếng cười rạng rỡ như trẻ con gặp kẹo ngọt.
Nhìn kỹ lại──nét mặt cô rạng lên hẳn vì vui mừng.
Đôi má ửng hồng như sắc đào, môi khẽ cong thành nụ cười e ấp.
Rồi với giọng điệu như trêu chọc, cô nói:
“Meguri, cậu lo lắng lắm hả~~?”
“Ể? Ừ, ừ thì…”
“Lo là chuyện hẹn hò với tớ sẽ không được tính sao?”
“Đ-đúng vậy…”
“Ồ~~ ra là thế~~”
Nito gật đầu liên tục, mặt mày phơi phới.
C-cái cô này là sao vậy… sao lại vui vẻ quá mức như vậy…
Ngay sau đó──như đang nhảy múa, cô bước tới sát bên tôi.
“Hây!”
“…Ư-ưaa!”
──Cô khoác tay tôi, siết chặt cánh tay đang sánh bước bên cạnh.
Tôi vì quá bất ngờ mà đứng đơ tại chỗ.
Khoan đã… gần quá rồi đấy!
Đây là lần gần Nito nhất trong đời tôi luôn rồi!
Cơ thể cô ấy áp sát vào tôi, hình như còn có mùi thơm!
Mềm mềm! Còn ấm áp nữa!
Khoan, thế này ổn không!?
Cái này chẳng khác nào tôi đang quấy rối cô ấy cả!
“…Thế nào? Giờ thì có cảm giác đang yêu nhau chưa?”
“Ể! À, ừm, chắc là có đó, cũng không rõ nữa…”
“Hmm~~vậy là vẫn chưa đủ sao…”
Nói rồi, Nito ra vẻ suy tư.
Sau đó──như thể đã quyết tâm, cô ngẩng đầu lên.
“…Ừm!”
──và để môi mình chạm lấy môi tôi.
Là lần thứ hai.
Sau nụ hôn đầu trên sân thượng, đây là lần thứ hai tôi hôn Nito──
Quá bất ngờ, tôi đứng như hóa đá.
Cảm giác đôi môi cô ấy vẫn còn đọng lại trên môi tôi…
Sự mềm mại, ẩm nhẹ ấy khiến niềm hạnh phúc trào dâng như sóng vỡ bờ──
“…Thế nào?”
Ngước nhìn lại, tôi thấy đôi má cô giờ cũng hồng lên như sắc đào.
“Giờ thì cậu hiểu rõ cậu là bạn trai tớ rồi chứ…?”
“…Ừ, giờ thì hiểu rồi.”
Tôi vừa kiềm chế nhịp tim hỗn loạn, vừa gật đầu lia lịa.
“...Cảm ơn cậu, nhờ vậy mà tớ yên tâm rồi……”
“Ahaha, vậy thì tốt quá…”
Nito lại cất bước đi tiếp.
Tôi cũng rụt rè bước theo sau.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời phía Bắc, nơi trôi lững lờ những cụm mây tím nhạt, rồi thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“…Cậu phải giữ lời hứa, biết trân trọng tớ đấy.”
“Ừm…”
“Phải luôn ở bên cạnh tớ đó. Nếu mà dám cặp kè với ai khác, tớ giết cậu thật đấy.”
“Thế thì khỏi lo, cứ yên tâm đi.”
Nghe câu nói bất ngờ đó, tôi bật cười theo phản xạ.
“Tớ trông giống kiểu người sẽ ngoại tình sao? Tớ vốn dĩ chẳng thể nào thích ai khác ngoài Nito, mà xung quanh cũng chẳng có ai để rung động cả.”
“Thật không đó?”
“Thật mà! Tớ đảm bảo luôn!”
Tôi gật đầu thật mạnh với Nito.
Đúng vậy, tôi dám chắc, có thể khẳng định không chút do dự.
Vậy nên tôi hít một hơi sâu──
“Vì trong vòng đời cấp ba đầu tiên──”
──tôi đã lớn tiếng thốt lên một sự thật vô cùng đau đớn với Nito.
“Tớ chưa từng──ở riêng một mình với cô gái nào ngoài cậu hết á!”
──Tiện thể nói thêm, tôi không xếp “Makoto” vào nhóm con gái.
Vì em ấy giống linh vật hơn, cho phép tôi không tính vào nhé.
*
“──Mới vừa nói xong câu đó, liền ở riêng với một cô gái bằng tuổi luôn…”
Một tuần sau cuộc trò chuyện với Nito.
“Đột nhiên lại có mặt cùng Igarashi một mình…”
Tại một công viên nhỏ nằm ở góc khu dân cư, không xa nhà Nito là bao.
Tôi ngồi trên ghế dài, tay ôm đầu vật vã khổ sở.
Ngồi bên cạnh tôi là Igarashi Moene, học cùng trường Amanuma với tôi và Nito, cũng là thành viên CLB thiên văn.
Một cô gái, đúng nghĩa đen──
Cô ấy có mái tóc xoăn nhẹ màu sáng, vóc dáng nhỏ nhắn.
Trang điểm kỹ càng, vẻ mặt luôn mang nét thách thức, gu thời trang thì hợp mốt đến bất ngờ.
Không ngờ lại có ngày tôi được gặp riêng với một cô gái vào ngày nghỉ như thế này…
…Nói mới nhớ, thế này có được tính là ngoại tình không?
Chỉ là hai người gặp riêng tư thôi, nhưng liệu Nito có chấp nhận nổi không?
Làm sao bây giờ… không chừng tôi sẽ bị giết thật đó…
“…Ể? Cậu sao thế?”
Igarashi nghiêng đầu hỏi với vẻ ngờ vực.
“Chúng ta gặp riêng thế này… không ổn à?”
“Ừ, đúng là vậy…”
Tôi gật đầu. Một cảm giác kháng cự kỳ lạ trào lên trong lòng khiến tôi không dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy.
“Cậu nghĩ mà xem, tớ vừa mới có bạn gái mà đã làm chuyện kiểu này thì không hay lắm đâu…”
“Ờ, đương nhiên là không sao rồi. Bọn mình chỉ trò chuyện chút thôi mà.”
“N-nhưng mà!”
Igarashi thì có vẻ thấy chuyện này thật phiền phức, còn tôi lại chẳng thể nào gạt bỏ được nỗi bất an.
“Không thể nói chắc được đâu! Có khi Nito sẽ lo lắng đó!”
“Làm gì có chuyện đó! Cậu ấy đâu có kiểm soát cậu đến mức ấy đâu!”
“Cậu biết gì chứ! Cậu đâu phải là người trong cuộc!”
“A~~phiền ghê! Nói thật thì sau này giữa chúng ta chắc chắn không bao giờ có tia lửa tình cảm nào đâu! Nên khỏi lo, đừng nghĩ ngợi nhiều!”
“…Không không không, làm sao mà dám khẳng định chắc chắn một trăm phần trăm được chứ!”
Đây là bản năng của dân học tự nhiên. Nghe cô nói vô tư như vậy, tôi không thể không phản bác.
“Khả năng phát sinh tình cảm do yếu tố bất khả kháng vẫn không phải là bằng không!”
Đúng vậy, mọi chuyện đều có thể xảy ra.
Ví dụ như đột nhiên có cướp xông tới, bắt ép tụi tôi: “Hôn nhau ngay lập tức!” chẳng hạn.
Hoặc bị người ngoài hành tinh bắt cóc, đem đi làm mẫu vật của loài người, rồi bị buộc thành một đôi.
Những khả năng đó đúng là tiệm cận bằng không──nhưng không thể khẳng định là tuyệt đối không thể xảy ra.
Với tư cách một người nuôi mộng trở thành nhà thiên văn học, tôi muốn làm rõ điểm đó.
Thế nhưng──
“…?”
──Nghe tôi nói xong, Igarashi mở to mắt sửng sốt.
“K-không phải bằng không…? Vậy tức là! Sakamoto cậu nhìn tớ bằng ánh mắt đó sao…!”
Cô lập tức ngửa người ra sau, như muốn kéo giãn khoảng cách giữa hai đứa──
“…Chắc là… do tớ nghĩ nhiều quá rồi nhỉ!”
…Này, này!
Chẳng phải vừa rồi cô ấy định nói thêm sau chữ “đó sao” là “kinh tởm” hay “muốn nôn” gì đó sao!
Tuy là đã gượng gạo che giấu được, nhưng suýt chút nữa cô ấy đã thốt ra những lời khó nghe rồi nhỉ!
Dù sao thì… thật ra tôi cũng không nghĩ giữa hai đứa sẽ phát sinh tia lửa tình cảm gì đâu!
Chỉ là tôi muốn nói một câu mang tính khách quan: “xác suất không hẳn là bằng không” mà thôi!
『──Tớ muốn nói chuyện với cậu một chút.』
Tuần trước, Igarashi đã gửi cho tôi tin nhắn LINE như vậy.
Ngay tối hôm đó, sau khi thông báo với các thành viên CLB thiên văn về chuyện tôi và Nito đang hẹn hò.
『Tớ muốn trò chuyện về mối quan hệ giữa tớ và Chika. Cuối tuần này được không?』
──“Mối quan hệ giữa tớ và Chika.”
Igarashi là người rất dựa dẫm vào người bạn thân thiết nhất là Nito.
Nếu không thể xem nhau là bạn chí cốt, là người quan trọng nhất, cô ấy dường như không thể chịu đựng được.
Cô ấy muốn được đi học và tan học cùng Nito, và không chấp nhận sự hiện diện của bất kỳ ai mờ ám ở bên cạnh Nito.
Bất kể là quá khứ hay tương lai, cô ấy đều muốn mình là người gần gũi nhất với Nito──có vẻ là như vậy.
…Ừm, loại quan hệ kiểu này, thỉnh thoảng cũng thấy.
Rõ ràng chỉ là bạn, thế nhưng lại nảy sinh cảm giác chiếm hữu kỳ lạ.
Không phải là một tình bạn đơn thuần, mà gần như là quấn quýt nhau tới mức nguy hiểm.
Khi tôi và Nito mới bắt đầu tham gia hoạt động CLB thiên văn, tôi từng bị cô ấy phàn nàn rằng “Chika dành ít thời gian với tớ hơn hẳn”, thậm chí cô còn từng chờ tôi ở đường về nhà để canh chừng.
Thế nhưng──chính bản thân Igarashi cũng có vẻ cảm thấy “như vậy không ổn”.
Sau khi nói chuyện với tôi, cô đã quyết tâm thay đổi để không còn phụ thuộc vào Nito nữa, rồi chủ động gia nhập CLB thiên văn.
Trải qua đủ chuyện trong giai đoạn tuyển thành viên mới──hoạt động của CLB cuối cùng cũng đi vào ổn định.
Lúc ấy, cô lại đến tìm tôi như thế này để bàn về “cách cụ thể để thoát khỏi sự phụ thuộc”.
“──Tớ và Chika sống rất gần nhau.”
Igarashi bắt đầu câu chuyện như vậy.
“Đi bộ chắc chỉ mất khoảng hai mươi giây? Chỉ cách nhau hai, ba căn nhà gì đấy, ngay bên cạnh thôi.”
“Ồ~~ ra thế à.”
Lần đầu nghe chuyện này khiến tôi không khỏi ngạc nhiên.
“Hồi trước bọn mình có đến nhà Nito phải không? Vậy lúc đó có đi ngang qua nhà cậu hả?”
“Ừ, có đó. Đi ngang qua luôn.”
“Ồ~~ tớ chẳng hề biết luôn. Thế mà lúc đó cậu còn ra tận ga đón tớ nữa hả?”
“Ah~~ đúng rồi. Vì đường quanh đây hơi khó tìm.”
“Igarashi, cậu chu đáo ghê đó…”
──Tôi quyết định xác nhận xem bình thường cô ấy phụ thuộc vào Nito như thế nào.
Vậy nên tôi bắt đầu nghe Igarashi kể về “mối quan hệ hiện tại giữa cô ấy và Nito”.
Trước đây tôi đã nghe cô kể về quá trình từ lúc quen nhau đến khi trở thành bạn thân chí cốt.
Hai người quen nhau từ thời mẫu giáo, sau một trận cãi nhau to thì trở nên thân thiết.
Giờ tôi muốn xác nhận hiện tại ra sao.
Igarashi tiếp cận Nito với tâm thế thế nào? Nếu thiếu Nito, cô ấy sẽ đau khổ tới mức nào?
Bắt đầu từ điểm đó, có thể tìm ra được mấu chốt để thay đổi.
“Với tớ, việc được sống gần như thế này với Chika có ý nghĩa vô cùng to lớn.”
Igarashi tiếp tục nói.
“Ngày nào cũng cùng nhau đến trường, tan học cũng chơi với nhau, được quấn lấy nhau suốt như vậy làm tớ thấy rất hạnh phúc.”
“À~~ ra vậy~~”
Tôi cũng hơi mơ tưởng đến viễn cảnh có một người bạn thời thơ ấu sống gần nhà thế này.
Nếu có người hợp ý sống ngay gần bên, từ mẫu giáo đến tiểu học, trung học cơ sở rồi trung học phổ thông đều học chung trường, thì chắc chắn sẽ coi nhau là báu vật không gì thay thế được.
“Vì sống gần nhau, nên hễ có chuyện gì là bọn tớ có thể lập tức đến với nhau.”
Bạn Igarashi có phần tự hào nói tiếp.
“Lúc tớ cãi nhau với bố mẹ, khóc nức nở, hay khi bị thầy cô mắng oan tức phát điên, Chika đều lập tức chạy đến nhà tớ. À đúng rồi!”
Nói đến đây, giọng cô ấy hơi kích động.
“Hồi cấp hai, có lần Chika bị một nam sinh trung học lạ mặt bám theo~~! Vì hắn cứ lởn vởn quanh nhà Chika, tớ tức điên lên, báo cảnh sát rồi thông báo cho nhà trường, cuối cùng đuổi hắn đi được đó!”
“Thật luôn đó hả! Cậu đuổi hắn đi thật à?”
“Ừ! Lúc đó đã đời lắm~~ tớ mắng hắn té tát luôn…”
“…Đáng sợ thật…”
Igarashi kể lại với vẻ mặt đầy thỏa mãn, nhưng biểu cảm đó thật sự quá đáng sợ…
Làm ơn đừng để tôi thấy mặt tối của cậu thường xuyên như vậy…
Mà nghĩ lại, một học sinh cấp hai dám đối đầu với một tên rình rập cấp ba, dù kết cục là bình an vô sự thật đấy, nhưng nếu chuyện tương tự xảy ra lần nữa, xin cậu hãy nhờ đến người lớn giúp đỡ…
“À đúng rồi, hồi trước còn có chuyện này làm tớ rất vui nữa cơ.”
Igarashi chăm chú nhìn mũi chân lộ ra từ đôi dép sandal, rồi chậm rãi nói tiếp:
“Lúc sắp tốt nghiệp cấp hai, tụi tớ có tiết học yêu cầu phải thuyết trình về ‘nơi quan trọng nhất với bản thân’. Thế là tớ đã chọn ‘phạm vi bán kính ba mươi mét quanh nhà mình’. Nhà tớ, công viên này, và nhà của Chika… Những nơi gần gũi, luôn hiện diện, dễ dàng chạm tới, chính là điều quan trọng nhất với tớ. Nhà tớ và nhà của Chika thì tất nhiên rồi, còn công viên này… Cậu biết không, từ hồi mẫu giáo, tớ và Chika đã ngày nào cũng chơi ở đây, đầy ắp kỷ niệm luôn…”
“Ồ~~ giống như một công viên quen thuộc thường hay lui tới nhỉ?”
Tôi khẽ thở ra, đưa mắt nhìn quanh. Đây là một công viên quy mô trung bình, nằm giữa khu dân cư.
Thiết bị vui chơi, bãi cỏ và cả nhà chòi đều được bảo dưỡng cẩn thận, lúc này phía trước còn có vài cặp phụ huynh đang chơi với con.
Chỉ cần hình dung ra hình ảnh Nito và Igarashi hồi bé chơi đùa trong không gian này là lòng tôi cũng dịu lại một cách kỳ lạ.
“Sau đó, tớ cũng không mong đợi gì nhiều, chỉ đơn giản là tò mò không biết Chika sẽ chọn nơi nào. Lúc ấy tớ cứ nghĩ chắc là mình thích Chika nhiều hơn, nên không hy vọng cô ấy sẽ có cùng suy nghĩ. Thế nhưng… cô ấy lại chọn nơi này, chính chiếc ghế dài này.”
“Ồ!”
Là chiếc ghế gỗ nơi chúng tôi đang ngồi bây giờ.
Tôi không kìm được, bật ra tiếng kêu khi thấy bạn Igarashi chỉ tay về phía chiếc ghế.
“Cô ấy nói ‘là chiếc ghế dài ở công viên gần nhà, nơi tớ thường ngồi trò chuyện với người bạn thân Moene’. Nghe xong câu đó, tớ vui lắm luôn. Thì ra Chika cũng xem trọng tớ như vậy, thì ra chúng tớ thật sự là những người quan trọng nhất của nhau…”
“…Thì ra là vậy.”
“Ừ, chính là cảm giác đó đó.”
Nói rồi, Igarashi thở ra một hơi thật sâu.
“Nói chung, tụi tớ là bạn thân chí cốt. Có vô vàn kỷ niệm với nhau, chơi cùng nhau suốt, cũng có khi cãi nhau… Nhưng tớ nghĩ, suốt cả đời này, chắc không thể gặp ai quan trọng như vậy lần thứ hai đâu.”
“Tớ hiểu rồi…”
Cuối cùng tôi cũng cảm nhận được cái không khí gần gũi giữa hai người họ.
Không chỉ thân thiết về mặt tình cảm, mà khoảng cách địa lý cũng vô cùng gần gũi.
Có biết bao ký ức gắn bó với nhau, luôn luôn ở bên cạnh đối phương.
Tôi chưa từng có kiểu bạn như vậy, nhưng mối quan hệ này có lẽ đã vượt khỏi phạm trù “bạn bè”, giống như “người thân trong nhà” vậy.
…Trước đây cô ấy từng giận dữ với tôi, nói rằng vì tôi mà không được đi học cùng Nito.
Lúc đó cô ấy cứ ép tôi phải “rút lui đi”, còn tôi thì chỉ biết thầm nghĩ: “Chỉ là đi học thôi mà, có gì ghê gớm đâu…”
Nhưng giờ thì tôi đã hiểu rồi.
“……Nhưng mà──”
Lúc ấy, vẻ mặt Igarashi bỗng chốc trở nên trầm lặng.
“Bọn tớ đã là học sinh cấp ba rồi, chắc không thể mãi giữ mối quan hệ như thế này nữa…”
Cô ngửa đầu lên nhìn bầu trời, thì thầm như thể đang tự nói với mình.
“Chúng tớ đều có tương lai riêng. Tớ không thể cứ mãi giữ Chika cho riêng mình được…”
Cô nói cũng có lý.
Hồi nhỏ, chỉ cần sống gần nhau là có thể trở thành bạn thân.
Chỉ cần cùng nhau trải qua nhiều thời gian là mối quan hệ ấy sẽ trở nên đặc biệt.
Thế nhưng──khi đã lên cấp ba, người ta không thể cứ mãi mang theo những điều như thế.
Phải nghiêm túc đối mặt với việc học, với hoạt động câu lạc bộ, thời gian rảnh ngày càng ít đi.
Hơn nữa, người bạn thân đó lại là Nito.
Ba năm cấp ba này, Nito sẽ trở thành một nghệ sĩ âm nhạc nổi tiếng trên toàn quốc, dấn thân vào một thế giới hoàn toàn khác.
Thực tế thì giai đoạn gần tốt nghiệp, cô ấy gần như không còn đến trường nữa…
Họ không thể mãi duy trì mối quan hệ như người thân lúc nào cũng ở cạnh nhau như vậy.
“Tớ nên đối mặt với Nito bằng tâm thế thế nào đây…”
Nói rồi, Igarashi nhìn tôi bằng ánh mắt như thể đang cầu cứu.
“Xin lỗi… nhưng chuyện này, chắc phải nhờ cậu cùng nghĩ cách với tớ rồi.”
“…OK, cứ để tớ lo.”
Nhìn gương mặt ấy──một lần nữa, tôi lại thầm nghĩ.
Tôi mong Nito và Igarashi sau này vẫn có thể giữ được mối quan hệ tốt đẹp.
Dù hình thức có thay đổi, tôi vẫn hy vọng hai người bạn quý giá này có thể tiếp tục xem nhau là điều quan trọng trong đời.
Nếu làm được điều đó, chắc chắn tương lai của Nito cũng sẽ được cải thiện.
Tôi có một linh cảm mãnh liệt──
Dù là những vấn đề cá nhân mà Nito đang đối mặt, hay là vòng lặp thời gian cô ấy đã trải qua nhiều lần để tìm cách hóa giải, thì sự hiện diện của Igarashi chắc chắn có liên quan đến cách phá giải tất cả.
Vậy nên──một ý tưởng vụt lên trong đầu tôi.
──Phải quay lại tương lai một chuyến mới được.
Phải kiểm tra xem nếu giữ nguyên mối quan hệ hiện tại, thì tương lai sẽ dẫn đến kết cục nào, và họ còn thiếu điều gì.
Nếu nhìn từ viễn cảnh tương lai, thì đây chính là phương án hiệu quả nhất…
“…À mà này.”
──Khi tôi vừa nghĩ đến chuyện đó,
Igarashi bỗng lên tiếng với một giọng điệu tôi chưa từng nghe bao giờ.
Nhìn kỹ lại, cô ấy có vẻ đang ngượng ngùng, ánh mắt lảng tránh, dừng ở chỗ đầu mũi chân.
“Sakamoto, dạo này cậu… sao rồi?”
“Hả? Sao là sao?”
“Thì… cái đó đó…”
Bạn Igarashi cứ mím môi mãi, rồi lại liếc tôi một cái.
“…Cậu với Chika… dạo này sao rồi?”
“À, ờ…”
Cuối cùng tôi cũng hiểu cô ấy đang muốn hỏi gì.
Ra là vậy… “Hai người bắt đầu hẹn hò rồi, dạo này thế nào rồi?” phải không.
Cũng đúng. Bỏ qua chuyện lệ thuộc ra thì, với tư cách là người bạn thân nhất của Nito, cô ấy hẳn là phải rất để tâm.
Tôi cũng nên báo lại tình hình hiện tại mới phải.
Nhưng tôi lại chẳng biết phải diễn đạt ra sao.
“Ừm… tụi tớ cũng… tạm gọi là hợp nhau lắm…”
Tôi trả lời một cách cực kỳ chung chung.
“Cũng chẳng cãi nhau gì… vẫn khá suôn sẻ đó…”
Dù sao thì cũng mới quen chưa đầy mười ngày, thời gian ngắn ngủi như vậy thì có gì để mà cãi.
Dù đôi bên từng căng thẳng vì chuyện du hành thời gian, nhưng tôi đâu thể kể chuyện đó với Igarashi được…
…Mà thú thật thì, nói về mối quan hệ giữa tôi và Nito thật sự rất ngượng.
Càng nói, giọng tôi càng nhỏ, chân thì cứ nhúc nhích không yên.
“Ra, ra vậy… thì ra là vậy…”
Nghe xong, mặt Igarashi cũng đỏ ửng lên, dáng vẻ càng lúc càng ngại ngùng.
Cô ấy bị sao vậy trời, rõ ràng là người khơi chuyện mà, ngượng gì không biết…
“Nhân, nhân tiện hỏi luôn!”
Giọng cô ấy vì hồi hộp mà hơi run lên, nhưng vẫn tiếp tục:
“Cái đó… hai người đã… cái đó chưa…?”
“…Hả? Cái gì là cái đó?”
“Thì, ầy… ưm~~ thành người yêu rồi ấy… thì có mấy cái tiếp xúc thân mật…”
“…Không không không! Chưa đâu! Tụi tớ mới hẹn hò mà!”
Chuyện đó ai lại hỏi trực tiếp vậy trời!
Ừ thì… cô ấy cũng từng dính sát vào người tôi, có chạm vào chỗ này chỗ kia đó!
Nhưng tôi chưa từng… cố tình đụng chạm vào cơ thể cô ấy đâu!
“Nhưng, nhưng mà, vậy thì…”
Igarashi vẫn chưa chịu bỏ cuộc.
“Có hôn chưa…”
“Ể…”
“Là học sinh cấp ba rồi, chuyện đó cũng bình thường đúng không…?”
“…Cái, cái này thì…”
Tôi bắt đầu ấp úng… Không biết nên trả lời hay giấu.
Dù sao thì Nito cũng đã tự ý thông báo với mọi người chuyện tụi tôi quen nhau rồi.
Vậy nên nói chuyện này với bạn thân của cô ấy chắc cũng không sao…
“Chắc là có rồi… ừm, có đó.”
…Hy vọng câu trả lời này khiến cô ấy hài lòng.
Mong rằng mớ chủ đề yêu đương khiến tôi đỏ mặt này sẽ sớm chấm dứt.
Tôi đang thầm cầu nguyện thì──
“──Gìiiiì cơ!”
──Một tiếng hét bất thình lình vang lên.
Ban đầu giọng cô ấy còn khe khẽ, vậy mà bỗng dưng vỡ oà như mất kiểm soát.
“Cậu với cái cô Chika đó, đã làm chuyện đó rồi á hả?!”
“Ể, cậu, cậu làm gì hét to vậy…”
“Tại hai người mới quen nhau có mấy ngày thôi mà! Cái đó ổn hả! Chika không thấy khó chịu à?!”
“Có gì đâu mà khó chịu! Hơn nữa là cô ấy chủ động hôn tớ trước mà…”
“Không thể nào…”
Igarashi trố mắt, như thể sắp ngất đến nơi.
“Chika… sao lại đi hôn… một đứa như Sakamoto…”
“Đứa như” là đứa nào hả.
Này này, dù sao tôi cũng là bạn trai của Nito đấy nhé…
Tôi hơi chán nản vì vẫn bị cô ấy xem thường như cũ, nhưng ngay sau đó, Igarashi khẽ cúi đầu xuống.
“…Không thành vấn đề.”
“Hả…?”
“Tớ với Chika cũng… tắm chung rồi.”
Giọng cô ấy khàn khàn như đang nuốt lại cảm xúc.
“Ể, cậu… vừa nói gì cơ…?”
“…Tớ nói!”
Ngay lúc đó──cô ấy ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn tôi:
“Tớ──từng tắm chung với Chika rồi đó nha!”
“Cậu lên cơn ganh đua cái gì với tớ vậy hả?!”
Tiếng cãi nhau giữa hai đứa vang vọng khắp công viên.
Làm cho vài cặp phụ huynh phía trước nhìn sang với vẻ khó hiểu, rồi dắt con rời đi──
“Ồ, chị Igarashi hiện giờ hả…”
Tôi quay lại phòng câu lạc bộ sau ba năm xa cách.
Nghe tôi kể xong toàn bộ sự tình, Makoto liền khoanh tay lại, không hiểu sao vẻ mặt lại có chút khó xử.
…Nghĩ lại thì, tôi cũng đã một tuần chưa gặp Makoto ở nơi này rồi.
Với mái tóc ngắn vàng hoe, bộ đồng phục mặc loạn cả lên như cố tình vi phạm nội quy, gương mặt trông trưởng thành bất ngờ giờ đang lộ rõ vẻ trầm ngâm, chẳng khác nào một giáo viên đang cân nhắc khi chấm điểm.
"Ờ, em có thể hỏi thử chính cậu ấy xem, sau đó là quan hệ giữa cậu ấy và Nito thế nào không?"
Tôi vừa nói vừa cầm lên một mẫu khoáng thạch đặt bên cạnh, chăm chú nhìn vào đó.
"Biết trước tương lai sẽ ra sao, lúc quay về ba năm trước xử lý cũng dễ hơn."
"Thì ra là vậy…"
Makoto khẽ gật đầu.
Cử chỉ này trông chẳng khác gì Makoto trong vòng lặp đầu tiên… nhưng vẫn có chút gì đó thay đổi.
Trước hết, thái độ của cô ấy với tôi giờ đã trở nên hơi xa cách.
Khác với lần đầu chỉ có tôi và Makoto là thành viên câu lạc bộ, hiện tại ngoài Makoto còn có thêm hai người nữa.
Thời gian chỉ có tôi và cô ấy ở bên nhau nay đã loãng dần, như thể giữa cả hai đã sinh ra một khoảng cách nhẹ.
…Chuyện đó khiến tôi thấy hơi cô đơn.
Cảm giác vô tư vô lo ngày xưa đã tan biến. Dù tiếc thật, nhưng tôi nghĩ, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi.
Vậy nên, tôi muốn suy nghĩ xem nên thay đổi thế giới quá khứ bằng cách nào.
Thêm vào đó, dường như bây giờ Makoto đang giữ vai trò hội trưởng câu lạc bộ Thiên văn.
Nhờ những nỗ lực mà chúng tôi từng dốc sức trong quá khứ, ở dòng thời gian hiện tại, câu lạc bộ Thiên văn đã tránh được kết cục bị giải thể.
Từ đó, mỗi năm đều có thể tuyển thêm thành viên mới, hiện tại bao gồm cả Makoto và các em lớp dưới, tổng cộng là sáu người.
Tôi đảo mắt nhìn quanh phòng câu lạc bộ ── không khí nơi đây đã khác hẳn so với khi từng mang danh "câu lạc bộ sắp bị xóa sổ".
Những vật phẩm bỏ đi đã được xử lý sạch sẽ, các dụng cụ được sắp xếp gọn gàng.
Có một giá sách trông như mới mua, vài bức ảnh thiên văn có vẻ do các thành viên trang trí.
Thậm chí trên giá còn xuất hiện những tài liệu về khoa học địa chất mà tôi chưa từng thấy trong vòng lặp đầu tiên.
Có vẻ căn phòng này vốn được dùng làm phòng tài liệu môn địa chất.
Ở đời đầu, tôi đâu hề biết mấy chuyện như vậy, nên cảm giác thật mới mẻ.
Ngoài ra, cũng có thể thấy vài món đồ cá nhân của các thành viên như truyện tranh, máy chơi game và cả đồ ghi chép.
Xem ra những đàn em tương lai mà tôi chưa từng gặp cũng rất thích quây quần nơi đây.
"À… mà này."
Rồi──sau một khoảng lặng như thể đang suy nghĩ rất kỹ, Makoto chậm rãi cất tiếng với vẻ khó nói:
"……Muốn dò hỏi chị Igarashi, e là không dễ đâu."
"Ể, sao vậy?"
"Ừm~~ em đoán là bản thân chị ấy cũng không muốn nói ra."
"Sao lại thế…?"
"Em cũng không rõ lắm, nhưng… em nghe nói, chị Nito và chị Igarashi, vào trước kỳ nghỉ hè năm nhất…"
Trước kỳ nghỉ hè năm nhất. Tức là tương lai sắp tới đối với tôi của ba năm trước.
Ngay sau đó──Makoto bỗng cúi đầu xuống, không hiểu vì sao lại trông như đang áy náy.
Và bằng một giọng ngập ngừng, cô ấy tiếp lời:
"──Đã cãi nhau to một trận, rồi… tuyệt giao luôn rồi…"