“Hả, Nito sắp chuyển nhà?"
"Hả, em chưa nói gì với Sakamoto-kun sao!"
Trong một quán cà phê ở khu trung tâm, tôi và chị Minase đồng loạt hét lên như một phản ứng dây chuyền.
.
Những vị khách xung quanh đều quay lại nhìn với vẻ mặt ngạc nhiên. Chết rồi, lỡ làm phiền quán mất rồi...
Xin lỗi...! Nhưng ngay lúc này đây tôi mới biết được một tin tức động trời!
"...Lạ nhỉ, tớ chưa nói sao?"
Nito ngồi đối diện bên kia bàn, đặt chiếc cốc xuống bàn với vẻ mặt khó hiểu.
"Chắc tớ thật sự quên mất, dạo này có quá nhiều chuyện phải nghĩ, như là nội dung và môi trường cho buổi hòa nhạc trực tuyến..."
"...Cậu nghiêm túc đấy à?"
Tôi không nhịn được mà thở dài một hơi.
"Chuyện quan trọng như vậy sao có thể quên được chứ..."
Gần đây cậu ấy... thật sự hay như vậy.
Đắm chìm trong âm nhạc, và hiển nhiên là lơ là những chuyện khác...
Chị Minase cũng không khỏi vô cùng kinh ngạc.
"...Kế hoạch vận hành ký túc xá quả thực đã được đẩy lên sớm hơn."
Chị ấy thở dài, ngả người vào lưng ghế.
"Gần đây còn phải tổng duyệt, đúng là rất vất vả, nhưng nếu ngay cả thời gian nói cho bạn trai cũng không có, em có thể bàn bạc với chị để điều chỉnh lịch trình mà..."
Một tuần sau khi xem video tổng duyệt của Nito.
Sau giờ học, để gặp chị Minase đã hẹn trước, chúng tôi đến một quán cà phê.
Gần đây chị Minase đã đăng ký pháp nhân cho INTEGRATE MAG, cộng thêm việc Nito nổi tiếng bất ngờ và số lượng nghệ sĩ trực thuộc tăng lên, nên chị ấy bận tối mắt tối mũi. Từ quản lý kinh doanh, vận hành công ty đến liên lạc đối ngoại, tất cả đều một tay lo liệu, mỗi ngày đều bận rộn quay cuồng... mãi gần đây mới tuyển được nhân viên.
Nhờ vậy, chị ấy mới có một chút thời gian rảnh rỗi, có thể ngồi trò chuyện với các thành viên trực thuộc như thế này.
Ngoài ra... chị Minase đã biết chúng tôi đang hẹn hò.
Người này dường như rất thích chủ đề yêu đương, hôm nay có lẽ cũng muốn trò chuyện về phương diện này.
Thế nhưng, trước đó.
Trước khi tán gẫu, chị ấy nhận ra có vài chuyện cần phải nói rõ trước.
"Ừm, vậy thì... chị sẽ giải thích lại một lần nữa với Sakamoto-kun nhé."
Nói xong, chị Minase quay sang tôi.
Đúng vậy, chính là chuyện Nito chuyển nhà.
"Vì Nito bất ngờ nổi tiếng, quy mô của INTEGRATE MAG đã mở rộng đáng kể trong thời gian ngắn. Không chỉ thu hút sự chú ý, công ty còn nhận được nhiều đầu tư hơn. Trên thực tế, việc đăng ký pháp nhân vốn đã được chuẩn bị từ trước, và giờ đây đã chính thức hoàn tất."
"Vâng, em cũng nghĩ vậy..."
Sự phát triển này giống hệt như những gì tôi đã thấy trước đây.
Nito và INTEGRATE MAG có một bước tăng trưởng vượt bậc.
Nhân tiện, Nito nói rằng trong những vòng lặp mà cậu ấy đã trải qua, đây cũng là lần đầu tiên thấy công ty mở rộng quy mô nhanh đến vậy. Tôi cố gắng lục lại ký ức, cũng cảm thấy rằng ở học kỳ đầu tiên của năm nhất cao trung, công ty không phát triển nhanh chóng như thế.
"Vì vậy, số thành viên công ty cũng đã tăng lên, hiện tại trực thuộc có ca sĩ, streamer và diễn viên lồng tiếng, tổng cộng ba người."
Ba thành viên này cũng đã được công bố gia nhập INTEGRATE MAG và bắt đầu các hoạt động nghệ thuật.
Streamer là một nữ streamer chuyên tư vấn tình cảm được giới trẻ yêu thích.
Diễn viên lồng tiếng là một diễn viên trẻ nổi tiếng mà tôi vốn đã biết.
Quyết định gia nhập INTEGRATE MAG của cả hai đã trở thành một chủ đề nóng, thu hút không ít sự chú ý.
"Và rồi... vấn đề nằm ở môi trường tại gia."
Chị Minase tiếp tục.
"Nito và streamer Saki sau này đều phải quay video hoặc livestream ở nhà phải không? Khi đó sẽ phải quan tâm đến tốc độ mạng, hệ thống an ninh và các biện pháp cách âm, nhưng cả hai đều không yên tâm lắm với môi trường sống hiện tại..."
"Ồ, nói vậy cũng đúng..."
Có lẽ cả hai đều không ngờ rằng quy mô hoạt động lại mở rộng nhanh đến thế — đến mức nơi họ đang sống không còn đủ điều kiện để đáp ứng nữa. Tốc độ mạng, hệ thống an ninh hay các biện pháp cách âm… tất cả đều không đạt tiêu chuẩn của một môi trường làm việc chuyên nghiệp.
Hơn nữa, buổi hòa nhạc trực tuyến dự kiến tổ chức vào cuối tháng này.
Thông báo sự kiện nhận được trước đó đã gây bão trên mạng, được vô số người mong đợi.
Trong bầu không khí này, số lượng người xem trực tuyến cùng lúc ít nhất cũng sẽ vượt qua mười nghìn người, gần bằng các chương trình livestream của những streamer nổi tiếng.
Nếu đã vậy... thì không thể mang đến một chất lượng tầm thường được.
Đến lúc đó nhất định phải tránh các vấn đề về tốc độ mạng hay cách âm.
"Vì vậy, nếu điều kiện cho phép và bản thân các em ấy cũng có nguyện vọng, chị muốn các em chuyển đến một nơi ở phù hợp cho công việc sau này. Sau một hồi thảo luận... cuối cùng đã quyết định INTEGRATE MAG sẽ mở một ký túc xá, là một căn hộ có tốc độ mạng, hệ thống an ninh và các biện pháp cách âm đều hoàn hảo."
"Ra là vậy, thế thì..."
Tôi thở dài một hơi.
"Nito sẽ chuyển đến ký túc xá đó, và thời gian là ... vào hai tuần nữa?"
Đúng vậy, hai tuần nữa.
Chỉ hơn mười ngày nữa, Nito sẽ chuyển ra khỏi Ogikubo.
Rời khỏi thành phố nơi chúng tôi sinh ra và lớn lên, chuyển đến sống trong một ký túc xá gần trung tâm thành phố.
...Tôi đương nhiên biết lý do.
Sau khi nghe chị Minase giải thích, tôi hoàn toàn hiểu vì sao chuyện này là cần thiết. Thực tế, chỉ vài ngày sau khi chuyển nhà đã là lịch diễn ra buổi hòa nhạc trực tuyến — điều đó cũng đủ khiến tôi hiểu được mức độ gấp rút của mọi việc.
Thế nhưng...
"Không, nhưng mà đột ngột quá! Em sợ chết khiếp!"
Tôi lại không nhịn được mà hét lên.
"Chuyện quan trọng thế này phải báo cho em một tháng trước chứ!"
Dù sao tôi cũng là bạn trai của Nito cơ mà.
Vậy mà đến phút chót trước khi cậu ấy chuyển nhà mới biết chuyện này, khiến tôi bị sốc nặng.
Haiz, tôi đoán là cậu ấy thật sự bị dồn đến đường cùng rồi. Cậu ấy tập trung tổng duyệt nghiêm túc đến thế, căn bản không còn sức lực để ý đến chuyện khác, chứ không phải là không xem trọng tôi...
"Ừm~~ xin lỗi..."
Nito co rúm vai lại vẻ vô cùng áy náy, dường như đang nghiêm túc hối lỗi.
"Tớ có quá nhiều chuyện phải nghĩ, nên đã không báo cho cậu ngay được..."
Nghe cậu ấy nói vậy, tôi không còn lời nào để nói.
Trước đây Nito từng nói.
Sau khi bắt đầu chơi nhạc, cậu ấy cảm thấy mình "cuối cùng cũng được sống".
Âm nhạc đã thắp sáng cuộc sống vốn mờ mịt và buồn tẻ của cậu ấy.
Thế nhưng dạo gần đây, tuy không chắc chắn lắm, nhưng tôi có một dự cảm chẳng lành.
Nito có lẽ đang bị mắc kẹt giữa âm nhạc mà cậu ấy tuyệt đối không thể từ bỏ và cuộc sống đời thường, khó thở đến mức ngột ngạt.
Kết quả, mới khiến cậu ấy rơi vào vòng lặp vô tận.
...Dù không có bằng chứng rõ ràng.
Nhưng nhìn Nito gần đây, tôi bất giác có suy nghĩ này.
Nếu đã vậy, lần này trách mắng cậu ấy quá gay gắt, có lẽ cũng rất tàn nhẫn.
Bản thân cậu ấy thật sự không có ác ý, tốt hơn hết là không nên nói quá lời...
Vì vậy...
"...À, phải rồi."
Tôi đem một vấn đề khác mà mình bận tâm...
Có lẽ là vấn đề quan trọng nhất sau khi chuyển nhà, hỏi Nito...
"Cái đó... trường học thì sao... phải làm thế nào?"
Đúng vậy, đây là một vấn đề, và là một vấn đề lớn.
Nếu phải chuyển đến trung tâm thành phố ở, thì trường học phải làm sao?
Liệu có thể tiếp tục học ở trường cao trung Amanuma như trước đây, hay là sẽ chuyển trường?
"Cậu vẫn có thể học cùng trường với bọn tớ như trước chứ..."
Trong vòng lặp đầu tiên của cuộc sống cao trung, Nito vẫn giữ học bạ ở trường Amanuma.
Nhưng vì công việc quá bận rộn, cậu ấy gần như không đến lớp, ở trường cũng chẳng có mấy cơ hội gặp cậu ấy.
Hơn nữa, lần này tình hình không giống vậy.
Nito có lẽ cũng sẽ thay đổi ý định, chuyển trường đi...
Cậu ấy có rời khỏi trường Amanuma không...
Từ lúc nãy, trong lòng tôi đã có một cảm giác bất an khó tả.
Thế nhưng...
"A a, yên tâm đi!"
Nito nói một cách dứt khoát, mỉm cười với tôi.
"Tớ sẽ không chuyển trường đâu! Sẽ tiếp tục ở lại trường cao trung Amanuma!"
"V-Vậy à..."
Tôi không nhịn được mà thở phào một hơi.
"Vậy thì tốt rồi... cứ ngỡ sẽ phải xa cách cậu..."
"T-Tớ sao có thể bỏ rơi bạn trai mà chuyển trường chứ! Tớ cũng không muốn xa cậu đâu!"
"Haha, vậy sao... vậy thì tốt rồi..."
Tôi thật sự đã thở phào nhẹ nhõm...
Không, dựa vào tình hình hiện tại của Nito, tôi thấy rất có khả năng.
Cứ ngỡ cậu ấy sẽ nói "lỡ làm thủ tục chuyển trường mất rồi!"…
Nếu đã không đến mức phi lý như vậy, thì... ừm, được rồi, vẫn trong phạm vi chấp nhận được của tôi.
"...À phải rồi."
Chị Minase đang bên cạnh quan sát cuộc đối thoại của chúng tôi bỗng lên tiếng:
"Thật ra lát nữa chị định đi xem tình hình ký túc xá, hôm nay Saki cũng vừa hay chuyển vào, nên chị muốn qua giúp đỡ, tiện thể chào hỏi một tiếng..."
"A, ồ, vậy ạ..."
Saki... là streamer mới gia nhập INTEGRATE MAG gần đây phải không.
Cô ấy chuyên livestream tư vấn tình cảm, tôi cũng đã thử nghe vài lần.
...Nói mới nhớ, chị Minase rất thích nghe chuyện tình cảm, chắc cũng sẽ thích loại livestream đó nhỉ.
Khi tôi đang thầm hiểu ra trong lòng.
"Hai đứa có muốn đi xem cùng không?"
Không hiểu sao, chị Minase nói với vẻ mặt vô cùng phấn khích.
"Có muốn đi chào hỏi Saki, tiện thể tham quan ký túc xá luôn không?"
*
"Woa~~ Tòa nhà hoành tráng quá..."
Để nói một cách ngắn gọn thì, nó đính thị là rất mới.
"Ghê thật đấy, Nito... Cậu sắp được ở một nơi như thế này sao."
Từ ga trung tâm thành phố đi bộ khoảng mười lăm phút.
Căn hộ này nằm ở khu vực giao giữa trung tâm và khu dân cư.
Tuy không đến mức vừa mới xây xong, nhưng tòa chung cư năm tầng tuyệt đẹp này vừa nhìn đã biết tuổi đời còn rất mới.
Thiết kế tân thời và đẹp mắt, lối vào có hệ thống an ninh nghiêm ngặt.
"Tiền thuê... chắc đắt lắm nhỉ."
"Công ty sẽ hỗ trợ một nửa, nên cũng không đắt đến vậy đâu."
Chị Minase khẽ cười, đi về phía lối vào.
"Như vậy các thành viên trực thuộc có thể thuê với giá của một căn hộ studio thông thường."
"Vậy sao..."
"Saki hình như đến rồi."
Nhìn thấy chiếc xe tải của công ty chuyển nhà đỗ trước khu nhà, Nito vui vẻ nói.
"Phòng của cậu ấy sẽ trông như thế nào nhỉ..."
"Vậy chúng ta đến tìm cậu ấy trước đi."
Nói xong, chị Minase lấy chìa khóa từ trong túi ra.
"Chị đoán là đồ đạc cũng sắp chuyển xong rồi..."
"Saki~~ Lâu rồi không gặp!"
"...Cũng không lâu lắm."
Và thế là, tôi đến phòng của streamer Saki.
Chúng tôi đứng ở khu vực cửa ra vào, nơi vừa được chuyển vào những thùng carton và đồ đạc, thiết bị gia dụng.
"Tuần trước không phải cũng gặp nhau rồi sao, Nito-senpai? Lúc họp giới thiệu về ký túc xá ấy."
"Thì đúng là vậy~~ À phải rồi, cậu đừng dùng kính ngữ với tớ nữa, vì Saki lớn tuổi hơn mà!"
"Không, dù vậy, Nito-senpai là tiền bối trong công ty... phương diện này vẫn phải làm cho đúng."
Nito và Saki, hai người cùng công ty, trò chuyện vô cùng thân mật.
Xem ra họ đã quen biết nhau từ trước.
Nito bây giờ đang trong trạng thái lười biếng như ở lớp, nắm tay Saki, có vẻ rất có cảm tình với cô ấy.
Ngược lại, Saki có lẽ vẫn còn chút đề phòng, chỉ lạnh lùng ngước nhìn Nito.
Vóc người nhỏ nhắn, mái tóc đen ngắn, đôi mắt giống mèo, ngũ quan trưởng thành và thanh tú.
Chiếc áo hoodie dáng rộng cô ấy đang mặc rất hợp với ngoại hình mang phong cách subculture của cô.
Ồ... người này chính là đồng nghiệp của Nito ở INTEGRATE MAG.
Trông quả thực có một phong cách độc đáo.
"...À phải rồi, Nito-senpai, cậu nam sinh kia là?"
"A a, là bạn trai của tớ đó~~!"
Saki nghiêng đầu nhìn tôi với vẻ thắc mắc, Nito liền trả lời một cách thẳng thắn.
"Bạn trai tớ nói hôm nay cũng muốn đến tham quan phòng ký túc xá..."
"Ra là vậy..."
"...Chào, mình là Sakamoto."
Vì không biết nên đối diện với cô ấy bằng thái độ nào, tôi bắt đầu bằng câu chào vạn năng "chào", rồi chào hỏi Saki một cách đơn giản.
"...Chào cậu, mình là streamer Misuna Saki."
"Bình thường cảm ơn cậu đã quan tâm Nito..."
"Đừng nói vậy, tớ mới phải cảm ơn ..."
Chúng tôi bắt đầu một cuộc đối thoại gượng gạo.
...Ừm, vị này là Saki, nói sao nhỉ, cô ấy cùng loại với tôi thì phải!
Là kiểu người hướng nội và không giỏi giao tiếp!
Vì cô ấy là streamer, tôi cứ ngỡ khả năng giao tiếp của cô ấy rất tốt, nhưng cảm giác này lại cho tôi một sự gần gũi, như thể tìm thấy đồng loại.
"Nhưng mà hành lý của cậu cũng nhiều thật đấy~~"
Nito nhìn cảnh tượng trong phòng, nói với Saki.
"Hình như còn có cả thiết bị livestream, lát nữa dọn dẹp chắc sẽ vất vả lắm."
"Ừm, nên lát nữa bạn trai và em gái mình sẽ đến giúp."
"Tớ cũng nghĩ vậy, một mình sao mà dọn hết được~~"
"Chắc phải mất mấy ngày mới dọn dẹp đến mức có thể livestream được. Hy vọng tốc độ mạng không có vấn đề gì..."
"...Trước đó, để chị nói chuyện với Saki về ký túc xá đã."
Chị Minase nói vậy, rồi mỉm cười với Saki.
"Chị còn muốn bàn về lịch trình sắp tới nữa."
"Vâng, phiền chị ạ."
Phải rồi, đây vốn là mục đích chị ấy đến đây.
Chị Minase phải nói chuyện với Saki về căn hộ này và những chuyện khác.
"Vậy nên trong lúc này..."
Chị ấy lấy một chiếc chìa khóa khác từ trong túi ra, đưa cho chúng tôi.
"Phòng của Nito ở ngay bên cạnh, nếu tiện thì hai đứa qua đó xem trước đi..."
"Ồ~~ Sang trọng ghê!"
Chúng tôi theo chỉ dẫn của chị Minase đến căn phòng bên cạnh.
Nhìn cách bài trí bên trong, tôi không khỏi trầm trồ.
Nội thất trong phòng đều là thiết bị mới nhất, được dọn dẹp sạch sẽ không một hạt bụi. Nhà bếp và phòng tắm đều sáng bóng, ngay cả máy rửa bát và máy sấy phòng tắm cũng có, rõ ràng là cao cấp hơn nhà tôi rất nhiều.
Và hình như... có mùi của nhà mới.
Không, đây không phải là nhà mới xây, vậy là mùi của sự sạch sẽ sau khi dọn dẹp sao?
Mùi hương độc đáo này khiến tâm trạng tôi có chút phấn khích.
Và...
"Cách âm cũng làm tốt ghê!"
Bên cạnh nhà bếp là phòng khách.
Thiết bị cách âm khiến tôi vô cùng kinh ngạc.
"Cửa ra vào và cửa sổ đều khác với loại thông thường...!"
Vừa dày vừa nặng, lại còn là kết cấu hai lớp, nhìn qua thì giống như trang trí bình thường, nhưng mỗi chi tiết dường như đều được thiết kế để cách âm tuyệt đối.
Woa... điều này quả thựclà điều mà nhà cũ không thể nào có được.
Trang trí thế này thì nhà thường chắc chắn không thể nào có được rồi...
Và...
"...Thích quá, cậu sắp được ở một mình tại đây à."
Sự thật này cũng khiến tôi có chút mơ màng.
Sau này tôi cũng muốn chuyển ra khỏi nhà, sống một mình.
Một lâu đài của riêng tôi, không bị bố mẹ quản thúc.
Được sống ở một nơi như thế này thì hạnh phúc biết bao.
Thế nhưng... vậy mà, Nito chỉ chưa đầy mười ngày nữa, trước khi kỳ nghỉ hè bắt đầu đã có thể bắt đầu cuộc sống này rồi, có cảm giác như bị cậu ấy bỏ xa một quãng dài...
...Nhưng dù sao cũng là Nito, phòng ốc chắc sẽ nhanh chóng bừa bộn thôi.
Sẽ giống như nhà cậu ấy bây giờ, chẳng mấy chốc quần áo chưa giặt sẽ vương vãi khắp nơi...
"Nhưng mà, hiệu quả cách âm ở đây thật sự rất đỉnh!"
Nito tự hào chống hai tay lên hông.
"Lần trước qua đây, tớ đã thử làm ầm ĩ ở đây, chị Minase ở trong bếp hình như hoàn toàn không nghe thấy gì cả!"
"Ghê vậy! Dù ghê thật, nhưng đây là căn nhà mới khó khăn lắm mới có được đấy, cậu đang làm cái gì vậy."
Tôi không nhịn được mà bật cười.
"Tớ hiểu tâm trạng muốn thử của cậu, nhưng làm ầm ĩ thì cũng quá đáng rồi."
"Thật ra, nghe nói những người ở đây cũng là dân trong ngành âm nhạc như nhạc sĩ. À phải rồi, cậu nghĩ xem, nếu bên ngoài không nghe thấy tiếng..."
Nói xong, Nito nở một nụ cười gian tà.
Rồi áp sát người vào tôi.
Và ghé vào tai tôi thì thầm...
"...Bây giờ dù có làm gì, chị Minase ở phòng bên cạnh cũng không nghe thấy đâu..."
"...Cái gì!"
"Có làm không...? Chuyện sẽ phát ra âm thanh ấy..."
"Đợi đã, cậu đang nói gì vậy!"
Tôi vội vàng lùi lại, dùng tay che tai.
Hơi thở của Nito dường như vẫn còn vương lại bên tai, mà còn là một giọng nói khàn khàn quyến rũ!
Uy lực vừa rồi là gì vậy! Là ASMR phiên bản đời thực sao!
"Hơn nữa... cậu định làm gì chứ!"
Tôi phản đối, tim vẫn đập thình thịch.
"Rốt cuộc cậu muốn làm gì!"
"Ể~~ Cậu muốn tớ nói ra à...?"
Nói xong, Nito nở một nụ cười khiêu khích.
"Dù sao cũng là bạn trai bạn gái ở chung một phòng mà, chuyện có thể làm đương nhiên chỉ có một thôi..."
"Gì mà chỉ có một chuyện... cậu còn chưa chính thức chuyển vào, như vậy không hay lắm đâu!"
"Nhưng INTEGRATE MAG đã thuê rồi, hoàn toàn không có vấn đề gì cả."
"Không, nhưng mà... dù sao cũng không hay, thuận thế làm chuyện đó ở đây không tốt chút nào..."
"Ể~~ Tớ cứ tưởng Meguri nhất định cũng muốn làm thế chứ."
Nito cười khúc khích với giọng điệu quyến rũ.
"Hôm nay tớ đã chuẩn bị sẵn tâm lý đó mới đến đây đấy~~..."
"Ừm, đừng có lừa người! Chúng ta ở riêng trong phòng này chỉ là tình cờ thôi!"
"Vậy sao~~?"
Nito nghiêng đầu, nở một nụ cười "tớ không biết~~", rồi khẽ cười.
A a, thật là... cậu ấy lại trêu chọc tôi. Trò này thì có gì vui chứ...
Cứ thích trêu người khác đến mức hoảng loạn, sở thích của cậu ta thật là xấu xa...
Nếu để Igarashi-san hay Rokuyou-senpai biết được, họ thật sự sẽ sợ chết khiếp...
...Tôi đang nghĩ vậy thì.
"...À phải rồi."
Lúc này, tôi bỗng nghĩ ra.
Cậu ấy sắp chuyển nhà, sắp rời khỏi Ogikubo rồi.
"Nito... cậu đã nói với Igarashi-san chưa? Cậu đã nói với cậu ấy chuyện chuyển nhà chưa...?"
"...A~~"
Nghe tôi hỏi vậy, nụ cười trên mặt Nito lập tức biến mất.
Cô ấy lộ ra vẻ mặt "chết rồi", không khí vui vẻ ban nãy tức thì tan biến.
"...Tớ chưa nói."
Nito nói với tôi một cách khó xử, giống như đang thú nhận một trò nghịch ngợm.
"Tớ vẫn chưa giải thích với cậu ấy."
"...Tớ cũng nghĩ vậy."
Quả nhiên là vậy.
Việc cậu ấy không báo cho tôi chuyện này, cảm giác như là thật sự vô tình quên mất.
Vậy thì chắc chắn cậu ấy cũng chưa nói với Igarashi-san.
"Tớ nghĩ... cậu nên nói rõ với cậu ấy."
Tôi nói với giọng khuyên răn.
"Hai cậu là bạn thân từ nhỏ mà phải không? Hai nhà lại ở gần nhau... chuyện này nhất định phải giải thích cho rõ ràng."
Thành thật mà nói, tôi nghĩ họ sẽ cãi nhau.
Cảm giác như Igarashi-san sẽ nổi giận thực sự.
Bởi với cô ấy, mối quan hệ gần gũi giữa Nito và Igarashi vốn dĩ là điều vô cùng quan trọng.
Một kiểu gắn bó thân thiết, như hình với bóng—luôn có thể tìm đến nhau ngay khi xảy ra chuyện.
Chính sự gần gũi ấy đã khiến Igarashi-san cảm thấy yên tâm, cảm thấy được kết nối.
Vậy mà giờ đây, mối quan hệ đó lại đột ngột tan vỡ.
Không một lời giải thích, không hề bàn bạc trước, chỉ đơn giản là “biến mất”.
Không chỉ Igarashi-san, ngay cả tôi cũng khó lòng chấp nhận điều đó.
Cô ấy chắc chắn sẽ phản đối, thậm chí... có thể cãi nhau một trận thật lớn.
Vì vậy...
"Cậu phải... giải thích rõ ràng với Igarashi-san."
Tôi nhìn thẳng vào mắt Nito, nói một cách dứt khoát.
"Chuyện này rất quan trọng, nên ngày mai cậu phải đích thân nói với cậu ấy."
"...Tớ biết rồi."
Nito có vẻ hơi áy náy, ngoan ngoãn gật đầu.
"Tớ sẽ đích thân nói với cậu ấy..."
...Đây là lần đầu tiên tôi thấy Nito có vẻ mặt này.
Như thể đang hối lỗi từ tận đáy lòng, cũng có chút nghiêm túc...
Chắc hẳn bản thân cậu ấy cũng biết như vậy là không tốt.
Cậu ấy thu lại giọng điệu đùa cợt thường ngày, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn xuống sàn.
"...Ừm ừm..."
...Nghĩ lại thì, hình như lúc nãy tôi cũng nói hơi nặng lời.
Tôi bình thường không hay mắng người khác, nên không biết tiết chế.
Liệu tôi có... quá đáng không?
Nghĩ kỹ lại, Nito cũng chỉ đang nỗ lực sống cuộc sống của mình mà thôi.
Rơi vào vô số vòng lặp, bắt đầu lại cuộc sống cao trung, cô ấy có thể liên tục trải nghiệm lại những kỷ niệm vui vẻ, nhưng cũng phải nếm trải lại những kinh nghiệm đau khổ. Và đứng trên lập trường của cô ấy, còn có một sứ mệnh khó như lên trời là "trở thành một nhạc sĩ nổi tiếng".
Dồn ép cô ấy đến đường cùng, liệu có quá đáng không...?
"...Này, Nito."
Dù đã muộn, nhưng vẫn nên an ủi cô ấy một chút.
Tôi nghĩ vậy và lên tiếng:
"Tớ cũng, cái đó... chính là... có vài lời muốn nói..."
"Xin lỗi đã làm phiền..."
Cánh cửa bỗng mở ra.
Chị Minase đột nhiên xuất hiện, mở cánh cửa phòng khách nơi chúng tôi đang ở.
"...A! Xin lỗi!"
Có lẽ nhận ra không khí giữa chúng tôi đang rất nặng nề, chị ấy tỏ ra hoảng hốt.
"Chị chỉ đến xem tình hình thôi, cái đó..."
...Chết rồi, bị chị ấy thấy cảnh hơi khó xử rồi.
Cảnh tượng khó xử khi đang cãi nhau.
Cảm giác như không nên để người này thấy bộ dạng này của Nito.
Hơn nữa chị ấy vào từ lúc nào? Vì thiết bị cách âm quá tốt, tôi hoàn toàn không nghe thấy tiếng...
Làm sao đây, tiếp theo phải làm sao để không khí trở lại bình thường...
Trong lúc tôi đang một mình đau đầu thì...
"...X-Xin hỏi..."
Không hiểu sao, chị Minase ló đầu qua khe cửa, dè dặt hỏi.
"Chẳng lẽ hai đứa... đang cãi nhau à?"
Nhìn kỹ lại, mặt chị ấy tràn đầy sự tò mò.
Còn vui vẻ nhìn chúng tôi bằng đôi mắt lấp lánh...
"Cãi nhau kiểu người yêu... cảm giác đó ấy...?"
Phải rồi! Đừng nhìn chị ấy vậy, chị ấy mê mẩn mấy chuyện tình cảm lắm đấy!
Kiểu người mà cứ dính đến yêu đương là sẽ phấn khích tột độ luôn ấy!
"...A a, không có! Không phải vậy đâu ạ!"
Tôi vội vàng thay Nito đang cúi gằm mặt giải thích.
"Nói sao nhỉ, chúng em chỉ đang nói chuyện liên quan đến bạn bè thôi..."
"Hả! Bạn bè sao...!"
Nghe câu này, đôi mắt của chị Minase không hiểu sao lại càng sáng hơn.
"Chẳng lẽ... có người định cướp cậu đi sao?"
"Không phải ạ!"
"Hay là... tình tay ba?"
"Đã bảo không phải rồi!"
Tiếng hét của tôi bị công nghệ cách âm của căn phòng này triệt tiêu hoàn toàn, không có chút tiếng vọng nào, tan biến hoàn toàn vào không khí.
...Sau này phải cẩn thận đề phòng chế độ "siêu mê chuyện tình cảm" này của chị Minase mới được.
*
"Chào."
"Ồ."
Ngày hôm sau, khi tôi đang từ lớp học đi đến câu lạc bộ thiên văn, tôi đã tình cờ gặp Igarashi-san trên hành lang.
Chúng tôi không hẹn mà cùng nhau đi về phía phòng câu lạc bộ.
Nhân tiện, Nito phải ở lại giải quyết một số công việc của cán bộ lớp.
Có thể sẽ đến muộn một chút.
"...À phải rồi, chuyện của Mitsuya-senpai thế nào rồi?"
"Ừm, tớ vẫn đang suy nghĩ."
Nghe tôi hỏi vậy, Igarashi-san thở dài.
"Tớ vốn muốn trả lời anh ấy sớm, nhưng anh ấy nói sẵn sàng đợi mãi, nên tớ đành cung kính không bằng tuân mệnh."
"À~~ nhưng nếu chính người ta đã nói vậy, thì cũng chẳng cần phải vội vàng làm gì."
Nghĩ kỹ lại, từ sau buổi hẹn hò bốn người hôm đó, chúng tôi chưa có dịp nói chuyện tử tế như thế này.
Vì lát nữa Nito sẽ nói ra chuyện kia, tôi có chút căng thẳng.
"...Mà này, cậu đang suy nghĩ điều gì vậy?"
Tôi thử thăm dò thêm.
"Cậu không hài lòng về điểm nào à?"
"Không, không phải vậy."
Igarashi-san nhẹ nhàng lắc đầu.
"Ngược lại tớ thấy, điều kiện của anh ấy không có gì để chê. Đẹp trai, tính cách chu đáo, cảm giác cũng là thật lòng thích tớ."
"Chuyện này... ừm, đúng là vậy."
Tôi cũng hoàn toàn đồng ý với quan điểm của cô ấy.
Mitsuya không chỉ có điều kiện ưu việt, mà còn có thể tìm thấy sự đồng cảm ở anh ấy, là một người rất tuyệt vời. Với tư cách là một "bạn trai", có thể xem là một người con trai không có gì để chê.
Chỉ là...
"...Nhưng mà~~ ừm~~..."
Igarashi-san dường như vẫn chưa thể quyết định.
"Cảm giác, ừm ừm..."
…Ừm. Nói cách khác là… chưa có cảm xúc gì đặc biệt. Xét về điều kiện thì không tệ, nhưng ở thời điểm hiện tại thì chắc chắn vẫn chưa thể gọi là có thiện cảm sâu sắc.
Ít nhất không phải là tình cảm yêu đương, chắc chắn là vậy.
...Nếu đã vậy, đương nhiên sẽ phiền não.
Với cảm giác hiện tại, đương nhiên cũng có thể hẹn hò.
Nếu ấn tượng không tệ, cũng có thể trở thành một cặp trước, rồi từ từ vun đắp tình cảm. Là một fan của Mitsuya, tôi cũng muốn đề nghị cô ấy làm vậy.
...Nhưng Igarashi-san có lẽ không phải loại người này.
Cảm giác cô ấy rất cố chấp, đối với những thứ mình thích thì vô cùng chuyên tâm.
Hẹn hò với người mình thật sự thích có lẽ sẽ phù hợp với cô ấy hơn.
Nhưng tôi cũng không có kinh nghiệm yêu đương, nên không thể quả quyết như vậy được...
Tuy nhiên...
"Dù vậy, tớ dự định sẽ hẹn hò với anh ấy."
Khi đang đi lên cầu thang bên cạnh phòng câu lạc bộ, Igarashi-san nói vậy.
"Tuy tìm nhiều lý do, suy nghĩ mãi, nhưng tớ vẫn muốn hẹn hò với anh ấy, để chuyện này kết thúc."
"...Hả, thật sao?"
"Ừm, như vậy tốt hơn."
Thật không ngờ.
Tôi hoàn toàn không nghĩ rằng Igarashi lại có suy nghĩ như vậy.
“Khép lại một giai đoạn” – hẹn hò với Mitsuya chỉ để kết thúc điều gì đó sao?
Liệu làm vậy có ổn không?
Hơn nữa... câu nói “như vậy sẽ tốt hơn” nghe cũng thật kỳ lạ.
Igarashi là kiểu người sẽ chọn bạn trai chỉ vì một lý do như thế ư?
“...Cậu sao thế?”
Thấy tôi im lặng, Igarashi quay lại nhìn tôi với vẻ không vui.
“Sakamoto, cậu không tán thành à?”
“À, không... không phải vậy.”
Chết tiệt, có vẻ như mọi tâm trạng của tôi đều hiện hết lên mặt rồi. Tôi vội vàng lắc đầu phủ nhận.
“Chỉ là... tớ hơi bất ngờ, không ngờ Igarashi lại vì lý do này... mà hẹn hò với người khác.”
“...Vậy sao?”
“Ừm, tớ cứ nghĩ cậu... nên nói sao nhỉ là quá nguyên tắc chăng? Tớ đã nghĩ cậu là người theo chủ nghĩa lý tưởng...”
“A ha ha, chủ nghĩa lý tưởng à...”
Ngay lúc đó, Igarashi đột nhiên bật cười. Nét mặt cậu ấy ánh lên một niềm vui thật sự, đã rất lâu rồi tôi mới thấy cậu ấy vui vẻ đến thế.
“Có lẽ vậy, kim chỉ nam hành động của tớ trước giờ chưa bao giờ là tính toán hay mưu lược. Chỉ làm theo thứ mà mình cảm giác là đúng đắn.”
...Đúng vậy. Nếu cậu ấy hành động có tính toán, cậu ấy đã không cố chấp với Nito đến thế...
“...Vậy tại sao lần này lại làm vậy?”
“Ừm...”
Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa đi đến đầu cầu thang. Phòng sinh hoạt câu lạc bộ đã hiện ra ở cuối hành lang.
“Vì tớ cảm thấy mình không thể cứ dậm chân tại chỗ mãi được.”
Và rồi—Igarashi cất lời, giọng đượm một nỗi cô đơn.
“Nếu cứ tiếp tục không làm gì như bây giờ, không tìm thấy một điều gì để toàn tâm toàn ý, tớ sẽ bị bỏ lại phía sau thôi.”
“...Bị cái gì bỏ lại?”
“Chuyện đó thì...”
Igarashi đứng trước cửa phòng sinh hoạt, vẻ mặt trầm ngâm. Rồi cậu ấy đặt tay lên tay nắm cửa, mỉm cười nhẹ và cho tôi câu trả lời.
“...Có lẽ là dòng thời gian đang trôi đi chăng?”
*
“...Ừm, tớ có một chuyện quan trọng muốn nói.”
Giọng Nito hiếm khi lại căng thẳng đến vậy.
“Chuyện là, mong Moene và Rokuyou-senpai hãy nghe em nói vài lời...”
Sau khi tất cả thành viên đã có mặt ở phòng sinh hoạt được một lúc. Ngay vào thời điểm chúng tôi chuẩn bị bắt đầu làm video và suy nghĩ về các hoạt động sắp tới.
“Ừm, chuyện gì thế?”
“Hửm, sao lại nghiêm túc vậy?”
Tình huống bất thường khiến Rokuyou-senpai và Igarashi phải ngẩng đầu lên.
“Ừm không có gì đâu ... Thực ra... mình có một chuyện muốn báo cáo với mọi người.”
Sau lời mở đầu đó, vẻ mặt Nito khẽ căng lại. Rồi cậu ấy nói với hai người bằng một giọng điệu đầy e dè:
“Chuyện là... mình quyết định sẽ chuyển đến ký túc xá của công ty ở trung tâm thành phố.”
“Hả, thật không đấy?”
Người lên tiếng đầu tiên là Rokuyou-senpai.
“Em nói trung tâm thành phố, nghĩa là sẽ rời khỏi quận Suginami đúng không? Chẳng lẽ em định chuyển trường à?”
“Dạ không, em vẫn sẽ học ở trường trung học Amanuma ạ...”
“Vậy à, thế thì tốt rồi.”
Rokuyou-senpai thở phào nhẹ nhõm, xoa ngực.
“Dù sao thì nếu lại có thành viên rời đi, hội thiên văn của chúng ta cũng sẽ trở nên vắng vẻ lắm.”
“...Khi nào cậu chuyển đi?”
Igarashi tiếp tục hỏi.
“Cậu sẽ chuẩn bị trong kỳ nghỉ hè, rồi chuyển đến trước khi học kỳ hai bắt đầu à?”
Đúng vậy... thường thì người ta sẽ tính toán như thế. Bây giờ là đầu tháng Bảy, nếu muốn chuyển nhà, chọn thời điểm này là rất bình thường. Thế nhưng—so với điều đó, giọng điệu của Igarashi lại bình tĩnh đến lạ. Ngay cả khi so với Rokuyou-senpai, cậu ấy cũng không hề tỏ ra ngạc nhiên hay tức giận. Điều này cũng khiến tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
“...À, không, tớ sắp chuyển đi ngay.”
Nito trông càng thêm lúng túng. Cậu ấy nói ra điểm mấu chốt nhất của ngày hôm nay—điều mà khả năng cao sẽ châm ngòi cho một vụ cãi vã xảy ra.
“Chắc là... hai tuần nữa ạ.”
“Này, vậy thì chỉ còn có mấy ngày nữa thôi à.”
—Rokuyou-senpai. Vẫn là người đầu tiên lên tiếng phản đối.
“Hai tuần nữa? Có phải là vừa lúc thi xong cuối kỳ không?”
“Dạ vâng, cũng gần như vậy ạ...”
“Cần phải gấp gáp đến thế sao?”
“À, ờm, chuyện là...”
Giọng điệu của Nito trở nên vô cùng ấp úng.
“Thực ra chuyện này đã được quyết định từ lâu rồi... chỉ là em quên báo cho mọi người.”
“Ài, thật vậy sao.”
Nói rồi, Rokuyou-senpai ngả người ra sau ghế.
“Nhưng dạo này em đúng là bận thật.”
...Phản ứng của Rokuyou-senpai là như vậy. Dù sao thì anh ấy cũng không quá ràng buộc với Nito, ở giai đoạn này họ chỉ là đàn anh và đàn em trong câu lạc bộ. Kể cả khi cách xa nhau, mối quan hệ của họ cũng sẽ không thay đổi, dù Nito không báo trước, anh ấy cũng không có lý do gì để tức giận. Thế nhưng—tôi len lén liếc nhìn Igarashi. Cậu ấy là bạn thân của Nito. Người luôn coi việc ở bên cạnh Nito quan trọng hơn bất cứ điều gì. Bị thông báo một cách qua loa và đột ngột như vậy... cậu ấy sẽ nghĩ gì? Sẽ tổn thương, hay sẽ nổi giận đùng đùng? Liệu cuộc đại tranh cãi giữa hai người có nổ ra ngay lúc này không... —Tôi đã cảnh giác và chuẩn bị cho điều đó. Ít nhất—cũng đã sẵn sàng đối mặt với cảm xúc suy sụp hay đau buồn của cậu ấy.
“—Ồ, vậy à.”
Vô cùng bình thản. Phản ứng của Igarashi—lạnh nhạt hơn tôi tưởng rất nhiều.
“Ổn không đấy? Cậu dọn dẹp phòng xong chưa?”
“Chưa, chẳng có tiến triển gì cả.”
Nói rồi, Nito buông thõng vai. Vẻ mặt cậu ấy trông đau khổ, nhưng có thể thấy rõ cậu ấy đã thở phào nhẹ nhõm vì Igarashi không nổi giận.
“Đồ đạc vứt lung tung khắp nơi, toi rồi. Phải nhanh tìm cách thôi...”
“Thế thì nhờ Sakamoto giúp cậu đi.”
“A, được đó! Cứ quyết định vậy đi!”
“Này, hai cậu đừng tự ý sai việc tớ chứ!”
Dù tôi đã phản xạ buột miệng đáp lại—nhưng tôi cảm thấy vô cùng bất ổn. Dáng vẻ của Igarashi rất lạ. Tôi thực sự không tin đây là phản ứng từ tận đáy lòng của cậu ấy...
“Hả, làm ơn đi mà... Tớ chỉ có thể nhờ cậu thôi!”
“Ơ, nhưng cũng không thể để con trai làm việc này được... Vì là phòng con gái, lại còn là phòng của một cô gái nổi tiếng khắp nơi...”
“Hả, có vấn đề gì sao? Meguri, chẳng lẽ cậu nghĩ tớ sẽ bảo cậu dọn cả đồ lót à?”
“Không có!”
Nói xong, tôi lại liếc trộm Igarashi. Cậu ấy chỉ mỉm cười nhẹ, nhìn tôi và Nito đấu khẩu. —Cậu ấy thật sự không có suy nghĩ gì sao? Nito mà cậu ấy từng cố chấp đến vậy, Nito đã lớn lên cùng cậu ấy như chị em sắp rời đi. Hơn nữa... còn không hề báo trước với mình. ...Tôi thực sự không nghĩ vậy.
*
—Tối hôm đó, tại công viên gần nhà Igarashi và Nito, nơi chứa đầy kỷ niệm của hai người—
“—Đây chắc là lần đầu tiên cậu chủ động hẹn tớ ra ngoài nhỉ?”
Igarashi đã thay thường phục, ngồi trên chiếc ghế dài, thấy tôi đến liền mỉm cười nói.
“Ừm, xin lỗi cậu, muộn thế này rồi.”
“Ôi, không sao đâu, dù sao đi bộ vài chục giây là về đến nhà rồi, tớ cũng đoán được cậu muốn nói gì.”
“...Tớ cũng nghĩ vậy.”
Ngồi xuống cạnh cậu ấy, tôi thở dài một hơi. Chuyện tôi muốn nói—tất nhiên là chuyện hôm nay. Tôi muốn biết thật sự trong lòng của Igarashi thế nào. Muốn xác nhận xem sau khi nghe những lời đó của Nito, suy nghĩ thật sự của cậu ấy là gì. Thế nhưng...
“Vả lại, như vậy cũng vừa hay.”
Igarashi nói tiếp bằng một giọng điệu như thế:
“Tớ cũng có một chuyện muốn báo cáo với cậu.”
“Báo cáo?”
“Tớ quyết định sẽ hẹn hò.”
Thật nhẹ nhàng. Như thể buột miệng nói ra một cách vô tình.
“Tớ quyết định sẽ hẹn hò với Mitsuya-senpai.”
“...Thật sao?”
“Haiz, thực ra tớ vẫn chưa quyết định được, nhưng anh ấy nhiệt tình quá.”
Giọng điệu của cậu ấy vẫn vậy, bình thản đến mức không tự nhiên. Igarashi nói tiếp bằng một giọng có phần lãnh đạm:
“Ngày nào anh ấy cũng nói thích tớ, còn nói nhất định sẽ khiến tớ hạnh phúc, làm tớ cảm thấy anh ấy thật lòng.”
“...Đó là điều tự nhiên mà.”
“Vì vậy tớ quyết định thử hẹn hò với anh ấy xem sao. Futsal cũng rất thú vị, tớ muốn thử một cách nghiêm túc. Ừm, tất cả đều là nhờ công của cậu đấy.”
Nói rồi, Igarashi cười. Một nụ cười như chiếc mặt nạ.
“Tớ đã tìm thấy điều mình muốn trân trọng và có thể toàn tâm toàn ý rồi, nên cảm ơn cậu.”
“...Vậy, à...”
...Về mặt lý thuyết, những gì Igarashi nói có lẽ không sai. Để từ bỏ sự phụ thuộc vào Nito, cậu ấy muốn tìm một điều gì đó để có thể dồn hết tâm sức. Sau nhiều lần thử, cậu ấy không chỉ tìm thấy việc mình muốn làm, mà còn có bạn trai. Kết quả như vậy—quả thực có thể nói là một cái kết hoàn hảo. Igarashi đã thành công có được điều mình khao khát, tôi nên vui mừng và tự hào vì điều đó. —Nhưng tại sao? Tại sao tôi lại có cảm giác—kỳ lạ đến vậy? Nhưng tôi lại không thể dùng lời để giải thích rõ ràng cái cảm giác kỳ lạ này.
“...Như vậy thật sự ổn chứ?”
Và rồi câu hỏi của tôi tự nhiên trở nên mơ hồ như thế.
“Igarashi... cậu thật sự có thể chấp nhận kết quả này sao? Đây thật sự là ‘mối quan hệ mới’ mà cậu muốn xây dựng với Nito ư...”
—Đúng vậy, dù là “mối quan hệ mới” hay mối quan hệ hiện tại giữa Nito và Igarashi tôi cũng cho rằng tuyệt đối không thể gọi là tốt. Nito nên dành nhiều tâm trí hơn cho Igarashi. Và Igarashi cũng nên yêu cầu Nito nhìn nhận mình một cách nghiêm túc hơn. Mối quan hệ này nếu đi đến cuối cùng—sẽ chỉ khiến hai người ngày càng xa cách, rồi kết thúc trong im lặng. Như vậy chẳng phải là không thể cứu vãn sao? Thế nhưng...
“...Ừm, chuyện này thì...”
Giọng Igarashi vẫn trầm tĩnh.
“Khi nghe chuyện chuyển nhà... nghe Chika sắp rời khỏi Ogikubo, tớ chỉ cảm thấy rằng khoảnh khắc này cuối cùng cũng đã đến.”
“...Khoảnh khắc này?”
“Đúng vậy, đã đến lúc tớ phải thay đổi.”
—Đã đến lúc phải thay đổi. Igarashi... lại diễn giải chuyện này như vậy à. Đối với việc Nito không báo trước cho mình, phản ứng đầu tiên của cậu ấy không phải là tức giận hay phản đối, mà là cảm thấy không còn cách nào khác. Vì vậy—cậu ấy mới cảm thấy người cần thay đổi chính là mình.
“Bởi vì mọi người đều đang tiến về phía trước...”
Igarashi mỉm cười nhẹ, khẽ thì thầm:
“Vậy thì tớ cũng nên bước đi bước đầu tiên, tìm một ước mơ, và nỗ lực tiến về phía trước...”
—Là vậy sao? Igarashi cũng buộc phải thay đổi sao— Tôi không rõ. Đây có thật sự là kết quả tốt nhất không? ...Dĩ nhiên chúng ta không thể lúc nào cũng đưa ra lựa chọn tốt nhất. Đôi khi cũng phải thỏa hiệp và từ bỏ. Nhưng bây giờ—có thật sự đã đến lúc phải thỏa hiệp chưa...
“...Cậu đã nói với Mitsuya-senpai chưa?”
“Ừm, tớ vừa gọi cho anh ấy rồi.”
Igarashi gật đầu, không hiểu sao lại cười một cách áy náy:
“Trời ạ, anh ấy vui mừng quá, làm tớ giật cả mình.”
“...Tớ cũng nghĩ vậy.”
Tôi nhớ lại Mitsuya đã cố gắng thế nào trong buổi hẹn hò hôm đó. Cô gái mình theo đuổi nghiêm túc như vậy đồng ý hẹn hò, dĩ nhiên là sẽ rất vui rồi.
“Thiệt tình, anh ấy ở đầu dây bên kia cứ như phát điên, nói đến cuối cùng còn khóc nữa.”
“A ha ha, đúng là phong cách của anh ấy...”
“Nhìn anh ấy vui như thế, tâm trạng tớ cũng khá tốt. Cho nên... ừm, coi như là vẹn cả đôi đường đi.”
“...Vậy à.”
“Vì vậy...”
Igarashi lại nhìn tôi và nói:
“Như lúc nãy tớ đã nói, cảm ơn cậu.”
“...Ừm.”
“Có lẽ tớ sẽ còn tìm cậu để thảo luận về chuyện của Mitsuya-senpai nữa, sau này cũng phiền cậu nhé.”
“Được thôi.”
Tôi đã định gật đầu thật mạnh, dùng một thái độ sảng khoái để chúc mừng cho hai người họ. Nhưng không hiểu sao, giọng tôi lại có chút khản đặc, không biết Igarashi có nhận ra không.