Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

(Đang ra)

I won't Allow You to Have a Romantic Comedy With Someone Else

Rakuto Haba

Một câu chuyện tình yêu học đường đầy hài hước và lãng mạn — bắt đầu từ khi tôi có được người yêu!

129 1251

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

(Đang ra)

Tensei Shitara Heishi Datta? Akai Shinigami to Yobareta Otoko

Shiriken

Ma pháp tồn tại, nhưng chủ nhân không thể sử dụng. Đây là một thế giới có Thần.

170 2222

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

(Đang ra)

Tomodachi no Ushiro de Kimi to Kossori Te wo Tsunagu. Dare ni mo Ienai Koi wo Suru.

Mashiroya Hideaki

Một câu chuyện tình yêu tuổi trẻ, khắc họa những cảm xúc vừa thẳng thắn lại vừa phức tạp, nơi tình bạn và tình yêu giao thoa.

14 24

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

123 5025

Vol 3 (Đang Tiến Hành) - Ngoại Chương 1

“—Đây, đây là tài liệu lịch sử của sân khấu tự do.”

Tại phòng giáo viên sau giờ học. Thầy Mitarai, người phụ trách quản lý ban tổ chức lễ hội văn hóa, nói vậy rồi đưa cho tôi một chồng tài liệu dày cộp.

“Còn nữa, đây là một tài liệu khác, danh sách học sinh đăng ký làm nhân viên sân khấu.”

“Vâng, cảm ơn thầy.”

“...Rokuyou, thầy nghĩ em nhất định không có vấn đề gì.”

Nói xong, thầy Mitarai cũng nở một nụ cười đầy tin tưởng.

“Nhưng chú ý đừng để chậm tiến độ công việc, tuyệt đối đừng ép mình quá nhé. Đặc biệt em còn là Trưởng ban tổ chức, nhớ phải tìm sự giúp đỡ của những người xung quanh khi cần nhé.”

“Vâng, em sẽ chú ý, em xin phép.”

Nói xong, tôi cúi đầu chào rồi rời khỏi phòng giáo viên. Trên đường đến phòng học đặc biệt dành cho ban tổ chức, tôi xem qua tập tài liệu vừa nhận được.

“Đừng ép mình quá à.”

Nhìn những thông tin được liệt kê trên tài liệu, tôi không nhịn được mà khẽ cười.

“Nói thì đúng là vậy, nhưng ép mình làm những chuyện này cũng rất vui mà...”

—Lễ hội Bích Thiên, Trưởng ban tổ chức. Thực ra sau khi vào trường trung học này, tôi đã luôn muốn giành lấy vị trí này. Bố đối với tôi là một cửa ải lớn. Ông ấy quá khứ cũng từng đảm nhiệm vị trí này. Tôi từ trước đã luôn muốn thắng bố. Dù không có cơ hội lần này, tôi cũng muốn ở một nơi nào đó khác vượt qua thành tựu của bố. Gần ba mươi năm trước, ông ấy đã thi đỗ vào trường Trung học Amanuma mạnh nhất khu vực, sau đó lại thi đỗ vào một trường đại học hàng đầu trong nước. Không chỉ vậy, bố còn một mình gầy dựng doanh nghiệp, lại còn tiếp tục kinh doanh hai mươi năm. Trong lòng tôi là một sự tồn tại vĩ đại như vậy, một ngày nào đó tôi muốn dựa vào sức mình để vượt qua ông ấy. Cho nên... cơ hội lần này ngược lại rất hợp ý tôi. Là một cơ hội tuyệt vời để dựa vào sức mình chính diện thách đấu với bố. Vậy thì... tôi không thể nói những lời ngây thơ ngốc nghếch như “đừng ép mình quá”. Tôi muốn đặt ra cho mình những cửa ải khó khăn, chiến đấu đến khi không thể chống đỡ được nữa mới thôi. Và Nito, đối thủ này, chính là đối thủ xứng tầm nhất cho trận chiến này.

“...Ồ?”

Lúc này tôi bỗng phát hiện ra một chuyện. Trong danh sách học sinh “đăng ký làm nhân viên”, có ghi hai cái tên.

“...Là họ à.”

Nói rồi, tôi không nhịn được mà cười. Nếu có họ ở đây, chắc sẽ trở nên khá thú vị. Tôi càng thêm mong đợi vào tương lai.

“Được... cố lên nào.”

Đến phòng học đặc biệt, tôi lại một lần nữa lấy lại tinh thần, mở cánh cửa lớn màu kem trước mắt ra—