"—Được rồi, rất thuận lợi..."
Đêm khuya, tôi ngồi trước bàn học trong phòng mình.
Sau khi tổng hợp xong phản hồi từ các ứng viên biểu diễn đang trong quá trình chiêu mộ, tôi gật đầu.
"Như vậy là có thể đảm bảo được đội hình cơ bản rồi, tiếp theo là chọn ra những người biểu diễn tự nguyện đăng ký..."
"—Haruki, con vẫn chưa ngủ sao?"
Giọng mẹ vọng vào từ hành lang.
"Con đã thức mấy đêm rồi phải không, mẹ hiểu tâm trạng của con, nhưng cũng phải xem xét cách làm việc của mình chứ."
"À à, con biết rồi."
Tôi vẫn ngồi đối diện bàn học và trả lời như vậy.
Từ khi trở thành Trưởng ban tổ chức Lễ hội văn hóa, tôi quả thực toàn như thế này, ở nhà cũng làm việc đến tận khuya.
Từ việc bố trí nhân sự, đến lựa chọn ứng viên biểu diễn và lên kế hoạch quảng bá.
Dù sao cũng là đối đầu với Nito kia mà, chuẩn bị bao nhiêu cũng không bao giờ là thừa.
Hơn nữa...
"Ừm... đã một giờ rồi à."
Nhìn thấy đồng hồ đã qua mười hai giờ đêm từ lâu, tôi bất giác mỉm cười.
Tôi không hề chán ghét sự nỗ lực này.
Từ nhỏ đã vậy.
Thúc ép bản thân, phát huy năng lực.
Dốc hết sức mình để vượt qua người khác, giành lấy kết quả áp đảo.
Làm như vậy—mang lại cho tôi một khoái cảm mãnh liệt khó lòng dứt ra.
Suy nghĩ này... nảy sinh từ hồi tiểu học, khởi nguồn từ cuộc thi chạy năm mươi mét với một người bạn cùng lớp.
Trải nghiệm đó đã tạo nên con người tôi của ngày hôm nay.
Tôi tin rằng sau này nó cũng sẽ dẫn lối cho tôi tiếp tục tiến về phía trước.
Vì vậy...
"...Được rồi, cố gắng thêm chút nữa nào."
Tôi thao tác trên máy tính, đóng lại danh sách người biểu diễn.
Bắt đầu xem lại tấm poster "Tuyển Tình Nguyện Viên Biểu Diễn" đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ dán lên thông báo.
...Tôi vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng về khu dân cư mờ tối.
Nhưng vẫn có vài nơi còn sáng đèn—
—Giờ này, người đó, thiên tài nito mà mình phải đánh bại.
Liệu có đang nỗ lực giống mình, hay đang thảnh thơi ngon giấc? Trong lòng tôi bất giác dấy lên câu hỏi ấy.