“—Mình là Phó ban tổ chức Lễ hội Bích Thiên năm nay, Nito Chika!”
Tại nhà thể chất, nơi quy tụ toàn bộ học sinh trong trường. Nito đứng trên sân khấu, cất lời qua micro bằng một giọng điệu vui tươi:
“Năm nhất đã được giao trọng trách này, tâm trạng mình vô cùng phấn khích! Thật ra hồi cấp hai mình đã từng tham gia Lễ hội Bích Thiên với tư cách là khách tham quan... và đã luôn mong chờ hoạt động này. Mình sẽ cố gắng hết sức, vì vậy hãy cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp nhé! Mong mọi người chỉ giáo nhiều hơn!”
Cậu ấy cúi đầu chào, các học sinh liền dành tặng một tràng pháo tay nồng nhiệt. Trong tiếng vỗ tay chứa đầy sự nhiệt tình và một niềm mong đợi xác thực— Ở trường, Nito cũng là một nhân vật phong vân. Mỗi khi đi ngang qua hành lang đều thu hút sự chú ý của mọi người, video tự đàn tự hát của cậu ấy cũng đã lan truyền khắp cả trường. Một Nito nổi tiếng như vậy sẽ đảm nhiệm vai trò Phó ban tổ chức lễ hội văn hóa, dường như đã ngay lập tức khơi dậy sự tò mò của các học sinh.
“...Cậu ấy thật sự rất được yêu thích.”
Tôi cũng vỗ tay theo, nở một nụ cười khổ với tâm trạng phức tạp.
“Dù sao thì mọi chuyện đều rất thuận lợi mà, cả âm nhạc lẫn cuộc sống cấp ba...”
—Cuối tháng Chín. Kỳ nghỉ hè kết thúc, cái nóng cuối thu cũng không còn gay gắt nữa, sáng tối cũng bắt đầu dần cảm nhận được hơi thở của mùa thu. Hầu hết học sinh tập trung trong nhà thể chất đều mặc áo dài tay thay vì áo ngắn tay. Không khí vẫn còn oi bức, nhưng những cơn gió thu mát mẻ thỉnh thoảng lại thổi vào từ những ô cửa sổ đang mở, vô cùng dễ chịu. Sau khi kết thúc vòng lặp đầu tiên của cuộc đời học sinh cấp ba và vượt qua thời gian, về mặt tinh thần, tính ra giờ cũng đã được nửa năm. Nghĩ lại, cũng đã có biết bao chuyện xảy ra... Những nỗ lực để thành lập và duy trì CLB thiên văn. Nghe Nito nói “Tớ thích cậu”, còn thú nhận với tôi rằng “Tớ cũng đã luôn sống lại cuộc đời cấp ba”. Gặp gỡ chị Minase, PV đầu tiên của Nito được công chiếu và cả việc đồng hành cùng Igarashi tìm kiếm ước mơ. Những chuyện chưa từng xảy ra ở vòng lặp đầu tiên cứ nối tiếp nhau, mỗi ngày tôi đều tất bật ngược xuôi. Có lẽ nỗ lực đã được đền đáp, cuộc sống cấp ba ở vòng lặp thứ hai hiện tại có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Nito và tôi vẫn là một cặp, Igarashi và Nito cũng vẫn là bạn tốt của nhau. Hoạt động của hội thiên văn cũng tiến triển rất thuận lợi, định kỳ tổ chức quan sát thiên văn và làm video. Học kỳ một kết thúc, sau một kỳ nghỉ hè, hôm nay học kỳ hai đã bắt đầu. Hiện tại trong buổi tập trung toàn trường buổi sáng, tôi đang xem phần giới thiệu nhân sự cho lễ hội văn hóa sẽ được tổ chức vào tháng Mười Một—Lễ hội Bích Thiên.
“Được rồi, cảm ơn em Nito Chika.”
Nghe thầy phụ trách nói vậy, Nito lặng lẽ lùi về phía cánh gà.
“Em Nito Chika mới chỉ là học sinh năm nhất, mong các em hãy cố gắng hỗ trợ. Tiếp theo—”
“...Nói cũng phải.”
Tôi bỗng nhớ lại vòng lặp đầu tiên, lại lẩm bẩm một câu:
“Phó ban tổ chức Nito khi đó đã tỏa sáng rực rỡ...”
Về mặt tinh thần, chắc khoảng ba năm trước, ký ức khi đó tuy mơ hồ, nhưng tôi vẫn có chút ấn tượng. Lúc đó tôi và Nito vừa mới bắt đầu hẹn hò, nhưng rõ ràng không mấy thuận lợi. Thành tích của tôi tuột dốc không phanh, còn Nito lại gặt hái thành công trên con đường âm nhạc. Thế là tôi tự ti mặc cảm, dần dần kéo xa khoảng cách với cậu ấy. Hơn nữa, cũng chính sau lễ hội này, Nito đã quyết định sẽ chính thức debut. Lấy đó làm cơ hội, Nito cũng không còn đến phòng sinh hoạt câu lạc bộ nữa, mối quan hệ của chúng tôi cũng kết thúc trong im lặng... ...À~ lúc đó thật sự rất đau khổ~ Ký ức lúc đó tuy không rõ ràng lắm, nhưng chỉ nhớ được cảm giác đau khổ. Makoto cũng chưa nhập học, tôi hoàn toàn trong trạng thái không nơi nương tựa. Ngoài ra, tôi còn nhớ ra một chuyện khác.
“—Chào buổi sáng mọi người.”
Một giọng nam đầy nội lực từ sân khấu vang vọng khắp nhà thể chất. Ngẩng đầu nhìn lên—người đó mang dáng người cao ráo, mái tóc ngắn gọn gàng, ngũ quan sắc sảo, vóc dáng cường tráng, rắn rỏi. Dù ở khoảng cách xa như vậy, cũng có thể thoáng nhìn ra được khí chất “hàng đầu” của anh ấy.
“—Tôi là Trưởng ban tổ chức Lễ hội Bích Thiên năm nay—Rokuyou Haruki.”
Người trên sân khấu—là nhân vật trung tâm trong giới “hào nhoáng” của ngôi trường này. Cũng là một trong những thành viên của hội thiên văn do tôi thành lập, Rokuyou-senpai.
“Tôi sẽ đảm nhận vai trò người phụ trách chính cho Lễ hội Bích Thiên lần này, mong được chỉ giáo.”
“Đúng vậy, chính là thế.”
Nhìn dáng đứng hiên ngang của anh trên sân khấu, tôi một mình gật đầu tán thành.
“Lễ hội văn hóa là do Rokuyou-senpai và Nito chủ trì...”
Vòng lặp đầu tiên cũng là như vậy. Ban tổ chức lễ hội văn hóa được tập hợp từ những người tình nguyện tham gia. Từ những người này lại tiến hành một vòng bầu chọn, Rokuyou-senpai đã trở thành Trưởng ban tổ chức, còn Nito trở thành Phó ban tổ chức. Lễ hội văn hóa của trường Trung học Amanuma chúng tôi có tên là “Lễ hội Bích Thiên”. Tuy là một trường trung học công lập, nhưng quy mô hoạt động lại không hề nhỏ, từng có đài truyền hình đến phỏng vấn tại chỗ, các màn trình diễn trên sân khấu còn được livestream trên mạng, chẳng khác gì một lễ hội của cả khu vực. Hai người bạn tốt này của hội thiên văn—lại được chọn làm người cầm lái cho một sự kiện hoành tráng như vậy.
“Năm nay tôi muốn làm cho Lễ hội Bích Thiên trở nên náo nhiệt hơn mọi năm.”
Rokuyou-senpai trên sân khấu nhấn mạnh giọng nói:
“Nói một cách đơn giản, tôi muốn tổ chức một Lễ hội Bích Thiên tuyệt vời nhất trong lịch sử.”
Ồ ồ~ Các học sinh bắt đầu lần lượt hò reo.
Lời của Rokuyou-senpai mang theo một sức thuyết phục khó diễn tả thành lời—chỉ cần nghe anh nói vậy thôi, trong lòng tôi cũng bất giác nhen lên một niềm mong đợi.
“Vì vậy, tôi muốn thực hiện nhiều thử thách chưa từng có, ví dụ như mở rộng địa điểm, tăng cường hệ thống livestream, ngoài ra, các hoạt động thường niên cũng sẽ được nâng cấp toàn diện. Cụ thể, sân khấu tự do do tôi phụ trách, sân khấu chính do Phó ban tổ chức Nito phụ trách, chúng tôi sẽ tạo ra những hoạt động đặc sắc hơn cả trước đây!”
Các học sinh lại một lần nữa kinh ngạc thốt lên. Thậm chí có người còn reo hò nho nhỏ. Rokuyou-senpai dường như đã ngay lập tức phát huy được sức hút lãnh đạo của một Trưởng ban tổ chức.
“Vì vậy—cũng mong các bạn không ngần ngại giúp đỡ, đồng lòng hợp sức để tạo nên một Lễ hội Bích Thiên tuyệt vời nhất nhé!”
Nhà thể chất vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Trong tiếng vỗ tay quả thực chứa đầy sự mong đợi và phấn khích của các học sinh.
“...Thật đáng nể.”
Tôi không nhịn được mà khẽ cảm thán:
“Họ lại nhận lấy một trọng trách lớn như vậy...”
Rokuyou-senpai và Nito, thật sự là người ở thế giới khác với tôi. Được nhà trường giao cho công việc quan trọng như vậy, lại còn được toàn thể học sinh yêu mến... Ở vòng lặp đầu tiên, nhìn thấy cảnh tượng này đã khiến tôi suy sụp. Nhìn Nito đứng bên cạnh Rokuyou-senpai, tôi thậm chí còn có cảm giác bị bỏ rơi. Thế nhưng—đối với tôi bây giờ, cảnh tượng trước mắt này đã mang một ý nghĩa hoàn toàn khác. Rokuyou-senpai là ân nhân đã cứu vớt hội thiên văn, còn Nito là người yêu của tôi— Hai người này sắp sửa chủ trì lễ hội văn hóa năm nay.
“...Cổ vũ cho họ thôi.”
Tôi gật đầu, lẩm bẩm như vậy. So với họ, tôi có lẽ chỉ là một học sinh quần chúng vô danh. Trong tay tuy không có bất kỳ quyền hạn và chức vụ nào, nhưng cả hai người đều là những người bạn quan trọng của tôi. Vậy thì chắc chắn sẽ có chỗ tôi có thể giúp được. Tôi hiếm khi lại có nhiệt huyết với một “hoạt động của trường” đến thế.
“Cố hết sức mình giúp đỡ vậy...”
Tôi tự nhiên hạ quyết tâm.
*
“—Chà~ phải cố gắng thôi~”
Buổi trưa hôm đó, vì thời tiết cũng khá đẹp, chúng tôi liền ra sân trong.
“Phù~” Nito vừa ăn bánh mì sandwich vừa thở dài một hơi. Mái tóc đen dài óng ả dưới ánh nắng mùa thu, lấp lánh ánh bạc. Màu tóc nhuộm highlight hồng ẩn hiện, bộ móng chân sơn màu sau khi cởi giày, tất cả đều nhuốm màu sắc của xung quanh, trông trầm lắng hơn mọi khi. Vẻ mặt cũng thoải mái hơn nhiều so với lúc trên sân khấu sáng nay. Ánh mắt không còn sắc bén, cơ mặt giãn ra, bờ vai cũng thả lỏng. Trước mặt người ngoài thì giả vờ làm học sinh ưu tú, nhưng trước mặt bạn bè thân thiết lại thể hiện con người thật của mình, thói quen này của Nito đến nay vẫn không thay đổi.
“Lễ hội Bích Thiên à~ tiết mục kết màn của sân khấu chính là màn trình diễn của tớ đấy.”
“À~ đúng rồi.”
Tôi nhớ lại ký ức của vòng lặp trước rồi gật đầu.
“Tớ nhớ Lễ hội Bích Thiên cũng như vậy, không khí có vẻ rất sôi động.”
Lúc đó tôi cảm thấy có chút ngượng ngùng, nên đã không đến xem trực tiếp, nhưng sân khấu hôm đó đã được các học sinh bàn tán suốt một thời gian dài. Bài hát hay, trình diễn xuất sắc, khí chất ngời ngời, vân vân. Một thời gian dài điều đó đã trở thành chủ đề nóng, đến cả tôi, một người không có nhiều bạn bè, cũng nghe được những lời đồn này.
“Đúng không~?”
Nito nói một cách nhẹ nhàng, hai chân đung đưa.
“Rồi á, mấy người bên đài truyền hình đến phỏng vấn đã quay lại cảnh đó, còn phát trên bản tin thời sự. Người của hãng đĩa nhìn thấy, thế là tớ quyết định chính thức debut.”
“Ồ ồ, ra là vậy!”
Lạ thật, hóa ra quy trình là như vậy! Nito hiện đang thuộc tổ chức hỗ trợ sáng tạo INTEGRATE MAG. Cậu ấy đã tiến hành các hoạt động sáng tác ở đó, cũng đã livestream PV và các bài hát trên mạng, nhưng vẫn chưa gia nhập một hãng đĩa nào để đưa các bài hát ra thị trường. Lễ hội văn hóa này chính là cơ hội để cậu ấy ký hợp đồng với một hãng đĩa và đưa các bài hát ra thị trường. Nói cách khác, là cơ hội để “chính thức debut”.
“Ừm, cho nên lần này cũng phải cố gắng thật nhiều~”
Nito cười một cách khó xử:
“Nhất định phải có một màn trình diễn đặc sắc để người của hãng đĩa xem xong video phải kinh ngạc thốt lên ‘Đây là cái gì thế này!’...”
“...Tớ hay nghe người ta nói, bây giờ cũng không cần phải debut chính thức nữa.”
Tuy không rành về ngành công nghiệp âm nhạc, tôi vẫn tò mò hỏi:
“Sau khi các phương pháp livestream trên mạng ra đời, vị thế của các hãng đĩa lớn cũng ngày càng suy yếu. Nito cũng không thể duy trì hiện trạng, chỉ hoạt động ở INTEGRATE MAG thôi sao?”
—Một màn trình diễn làm hài lòng hãng đĩa. Chắc hẳn không dễ dàng gì. Công ty sẽ đầu tư vào một nhạc sĩ một khoản tiền khổng lồ đủ để debut, điều kiện hợp đồng chắc chắn sẽ rất khắc nghiệt, đặc biệt là trong những năm gần đây, ngành công nghiệp thu âm không mấy khả quan. Như vậy, nếu không thể có một màn trình diễn đủ hấp dẫn, sẽ không thể bước lên con đường debut chính thức... hơn nữa Nito còn phải làm công việc của Phó ban tổ chức lễ hội văn hóa. ...Độ khó quá cao rồi? Gánh vác nhiều trách nhiệm như vậy có phải là quá sức không? Thế là tôi nghĩ, chẳng lẽ không thể tạm thời gác lại mục tiêu debut, trước hết tìm cách tổ chức lễ hội văn hóa cho thật hoành tráng sao...
“...Quả thực có rất nhiều nhạc sĩ không cần debut chính thức cũng có sự nghiệp thuận lợi.”
Nito bỗng nhiên nói với vẻ mặt nghiêm túc:
“Cũng có những người nổi danh trên mạng, tự bán các bản thu âm của mình. Nếu xét về mặt thương mại, làm như vậy sẽ ít người liên quan hơn rất nhiều, thậm chí có thể sắp xếp công việc linh hoạt hơn.”
“Đúng không? Vậy Nito cũng có thể xem xét phát triển theo hướng này chứ?”
“Ừm~ tớ cũng từng nghĩ vậy.”
Nito nở một nụ cười khổ, khẽ cắn môi dưới.
“Thực ra trong các vòng lặp, tớ đã đi con đường này rồi...”
“...Kết quả thế nào?”
“Chị Minase suy sụp...”
Chị Minase. Người sáng lập INTEGRATE MAG, cũng là người bạn đồng hành trong sáng tác của Nito. Chị ấy đứng sau hỗ trợ toàn bộ hoạt động của nhạc sĩ nito, là một nhà sản xuất, giám đốc và người quản lý đáng tin cậy.
“Năng lực đàm phán và quản lý của một người dù sao cũng có hạn, nhưng quy mô hoạt động của tớ ngày càng lớn, khiến chị ấy phải gắng gượng... đừng nhìn chị ấy như vậy, tâm hồn chị ấy rất mong manh, lúc đó chị ấy đã hoàn toàn sụp đổ...”
Nito cụp mắt xuống, dường như đang nhớ lại những chuyện đã qua.
“Cho nên... tớ vẫn phải debut chính thức, nhất định phải giảm bớt gánh nặng cho chị Minase...”
“...Vậy à.”
Ra là vậy... như vậy thì tôi đã hiểu. Để bảo vệ người bạn đồng hành quan trọng, vì người ân nhân Minase, Nito muốn cố gắng một lần. Dù có chút gắng gượng, cũng phải ép mình có được một màn trình diễn tuyệt vời nhất. Rất giống với suy nghĩ của Nito, điều này khiến tôi lại thêm yêu cậu ấy. Vậy thì—việc tôi nên làm rất đơn giản.
“—Nếu có việc gì tớ có thể giúp, tớ sẽ làm tất cả.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt Nito nói:
“Tớ có thể giúp được gì sẽ cố gắng hết sức, cho nên... cậu cũng đừng khách sáo mà cứ nói.”
Tôi chính là vì điều này mới quay lại để viết lại cuộc đời cấp ba. Để cùng Nito kề vai sát cánh, đưa cậu ấy thoát khỏi vận mệnh mất tích trong tương lai, giờ phút này tôi mới có mặt ở đây. Vậy thì tôi muốn cống hiến tất cả những gì mình có thể. Vì tâm nguyện của riêng tôi, hy vọng Nito có thể dựa vào tôi.
“...Vậy à.”
Nito ngẩng đầu nhìn tôi. Gò má vốn cứng đờ cũng dần thả lỏng.
“Cảm ơn cậu, tớ vui lắm.”
Và nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng nói vậy.
“Nhưng mà... màn trình diễn lần này không khó như tưởng tượng đâu. Tớ đã lặp lại nhiều lần rồi nên rất rõ, ngưỡng cửa để làm hài lòng hãng đĩa thực ra không cao, buổi hòa nhạc trực tuyến học kỳ một còn khó hơn...”
“Ồ, vậy sao?”
Nghe câu nói bất ngờ này, tôi không khỏi kinh ngạc.
“Vậy cậu phải nỗ lực vì điều gì?”
“Ừm...”
Vẻ mặt Nito lại một lần nữa phủ một tầng mây u ám. Cậu ấy đầy vẻ do dự, lựa chọn từ ngữ trong đầu một lúc lâu sau—
“...Nỗ lực để chuẩn bị tinh thần—khiến một ai đó phải chịu bất hạnh chăng?”
Câu nói bất ngờ này khiến tôi nhất thời không nói nên lời. Chịu bất hạnh, chuẩn bị tinh thần. Đây là... có ý gì? Rõ ràng có thể mở ra tương lai cho Nito, cũng có thể giúp đỡ chị Minase... chẳng lẽ còn có chuyện gì khác xảy ra sao? Nhưng tôi còn chưa kịp đưa ra câu hỏi này thì...
“—A, tớ hỏi cậu, cậu thật sự sẽ làm tất cả mọi chuyện à?”
Nito bỗng nhiên đổi giọng hỏi:
“Để màn trình diễn của tớ thành công, cậu thật sự sẽ giúp đỡ bất cứ điều gì?”
“...Đúng, đúng vậy.”
Chủ đề thay đổi khiến tôi có chút nghi ngờ, nhưng tôi vẫn gật đầu.
“Tất, tất nhiên là sẽ giúp rồi! Cứ giao cho tớ! Dù sao cũng là vòng lặp thứ hai của cuộc đời cấp ba rồi! Cũng coi như là kinh nghiệm phong phú đi!”
“Vậy sao vậy sao...”
Nito gật đầu, và nở một nụ cười mãn nguyện.
“Vậy... hôn tớ được không?”
“...Gì cơ?”
“Meguri, hôn tớ đi mà...”
—Thịch! Tim tôi đập mạnh một cái, thậm chí còn khiến tôi hơi đau. ...Hôn, hôn! Hả? Đây là, ý đó đúng không? Là chuyện mà các cặp đôi sẽ làm đúng không...?
“Tại, tại sao đột nhiên...”
Tình hình phát triển vượt quá tầm hiểu biết của tôi, tôi lắp bắp hỏi:
“Sao chủ đề lại đi đến hướng này chứ...”
“Hả~ bởi vì...”
Nito nở một nụ cười mãn nguyện hơn nữa nhìn tôi. Còn đột nhiên dựa sát vào người tôi.
“Có được phần thưởng này thì tớ cũng có thể cố gắng thật tốt mà. Hơn nữa cho đến bây giờ, Meguri chưa hề chủ động hôn tớ đúng không?”
“...Chuyện này thì đúng.”
“Cho nên tớ mới hy vọng cậu ít nhất hôn tớ một lần chứ. Nè, được không?”
Cậu ấy nói đúng, tôi chưa bao giờ chủ động hôn cậu ấy. Sau khi bắt đầu hẹn hò trở thành bạn trai bạn gái, chúng tôi đã hôn nhau nhiều lần. Lần đầu tiên là không lâu sau khi mới hẹn hò trên sân thượng, sau đó trong những lúc không khí tốt cũng đã hôn nhau nhiều lần. Nhưng mỗi lần quả thực đều là Nito đề nghị hôn, còn tôi chỉ ngoan ngoãn chấp nhận.
“Vậy à, ừm, ra là vậy...”
Nito đương nhiên sẽ không vui rồi. Lúc này tôi cũng muốn với tư cách là bạn trai lập tức thỏa mãn mong muốn của cậu ấy.
“Vậy thì, ờ...”
Tuy vẫn còn nghi ngờ, tôi vẫn chuẩn bị tâm lý.
“Được, tớ sẽ làm, nếu màn trình diễn của cậu thuận lợi tớ sẽ hôn cậu, cho nên cố lên...”
“...Không không không, không phải ý này!”
Thế nhưng—Nito lại tỏ ra hoảng hốt phủ nhận lời nói đầy quyết tâm của tôi.
“Không phải đợi màn trình diễn thuận lợi xong, mà là bây giờ! Tớ muốn cậu hôn tớ ngay bây giờ, để tớ sau này có thể cố gắng thật tốt!”
“Bây, bây giờ á!”
“Đúng vậy! Tớ làm sao đợi được lâu như thế chứ!”
“Nhưng, nhưng đây là sân trong mà! Các học sinh khác cũng có thể sẽ đến đó!”
“Bây giờ không có ai cả! Cho nên là cơ hội tốt để hôn nhau! Chính là bây giờ!”
Nói xong, Nito hùng hổ áp sát tôi. Cậu ấy nắm lấy tay tôi, nhìn tôi không chớp mắt.
“Nào... không có thời gian do dự đâu!”
Đôi mắt nhìn tôi như những viên pha lê ẩm ướt. Dưới sống mũi thẳng tắp như tượng tạc, là đôi môi mỏng trông có vẻ mềm mại... Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch không ngừng, đồng thời nghĩ: ...Như vậy chỉ có thể liều mình thôi sao. Ở giai đoạn này thực sự không thể từ chối, tôi cũng hy vọng Nito có thể cố gắng thật tốt. Cho nên tôi chỉ có thể chủ động hôn cậu ấy...
“Phù...”
...Hôn thôi, ừm, cứ hôn đi. Tiếp theo Nito sẽ phải toàn lực đối mặt với lễ hội văn hóa. Vì cậu ấy, sao tôi có thể vì chuyện nhỏ này mà do dự không quyết... Tôi chuẩn bị tâm lý, thở dài một hơi. Rồi dồn sức vào cánh tay, từ từ đưa mặt lại gần Nito—
“—Này, Sakamoto~!”
—Tôi đột ngột buông Nito ra. Đâu đó trong sân trong vang lên tiếng gọi tôi. Nghe thấy giọng điệu suồng sã quen thuộc đó—tôi vội vàng rút mặt khỏi Nito. Rồi nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
“Cái đó~ chính là hoạt động của Lễ hội Bích Thiên đó~”
“Tớ đang nghĩ, lớp chúng ta hay là mở quán cà phê Cosplay đi?”
“Cậu bỏ phiếu giúp bọn tớ được không?”
Là bạn của tôi. Bộ ba Nishigami, Takashima, Okita. Là những gương mặt quen thuộc thường qua lại với tôi trong lớp. Họ thản nhiên đi tới, rồi phát hiện Nito đang ở bên cạnh tôi.
“...Này, này! Có cả Nito-san nữa kìa!”
“Cậu không nói sớm!”
Không hiểu sao, họ hoảng hốt nhảy lùi lại.
“Nói, nói sớm cái gì chứ, là các cậu đột nhiên chạy tới mà!”
“Nhưng, nhưng biết có cả Nito-san ở đây thì! Có thể chuẩn bị tâm lý trước chứ!”
“Đúng vậy! Sao có thể làm phiền hai người được chứ...”
“Hả~ không cần khách sáo vậy đâu!”
Nito ngay lập tức chuyển sang chế độ học sinh ưu tú. Không biết từ lúc nào đã đi giày vào, Nito dùng một nụ cười rạng rỡ nói với ba người:
“Chúng ta là bạn cùng lớp mà~ có thể tìm tớ nói chuyện bất cứ lúc nào! Đã đến rồi thì cũng có thể cùng ăn trưa nhé!”
“Hả, thật sao...?”
“Nito-san dịu dàng quá...!”
Nishigami và các bạn tỏ ra vô cùng cung kính. Nhưng mà—tôi hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của họ. Trong vòng lặp đầu tiên, tôi cũng chính vào khoảng thời gian này đã xa cách Nito. Bởi vì ở bên cạnh cậu ấy quá khó chịu, tôi mới chạy trốn khỏi cậu ấy. Tôi của ban đầu chính là hạng người như Nishigami. Một con người bình thường chẳng đáng nhắc tới, không thể xuất hiện bên cạnh một người như Nito. Cho nên...
“...Không, các cậu đừng đến thì hơn, tớ muốn ăn cơm riêng với Nito.”
“Tại sao! Có sao đâu, Nito-san cũng đồng ý rồi mà!”
“Mới hẹn hò chưa được bao lâu đã ra vẻ bạn trai rồi!”
“Ra vẻ bạn trai cái gì! Tớ thật sự là bạn trai cậu ấy mà!”
Trong lúc tranh luận với Nishigami, tôi chợt nghĩ—cuộc sống cấp ba ở vòng lặp thứ hai này thật sự đã trở nên ngoài sức tưởng tượng.
Tôi lại có thể ở cạnh một cô gái đến từ thế giới khác như Nito.
Con người vốn không có ai thấp hèn, trời xanh cũng chẳng phân kẻ bề trên kẻ bề dưới.
Thế nhưng, thực tế thì vẫn có đủ loại người, và giữa họ vẫn tồn tại những khoảng cách vô hình.
Không chỉ riêng tôi và Nito, cả hai người còn lại trong câu lạc bộ thiên văn—vốn dĩ cũng chẳng phải tuýp người sẽ kết thân với tôi ở vòng lặp đầu tiên.
Vậy mà lần này, chỉ cần tôi khẽ vươn tay, họ đã ở ngay bên cạnh.
Tất cả thật khác so với những gì tôi từng trải qua.
“Nhưng lần sau nhất định phải cùng ăn cơm đấy nhé!”
“Hả~ thật sự được sao!”
“Ừm, mọi người cùng ăn sẽ vui hơn mà!”
Nito cười rạng rỡ nói với Nishigami và các bạn. Nhưng có lẽ vẫn còn chút không hài lòng vì không được hôn, cô ấy véo mạnh vào mu bàn tay tôi ở chỗ họ không nhìn thấy— Có thể thấy được một khía cạnh khác không ai biết của một Nito tỏa sáng rực rỡ trước mặt mọi người, điều này khiến tôi vui vẻ từ tận đáy lòng.
*
Và rồi—một “người khác biệt” khác. Đối với tôi cũng là người ở một thế giới khác, Rokuyou Haruki-senpai—
“A~ phiền chết đi được~ làm sao bây giờ~!”
Đây là phòng sinh hoạt câu lạc bộ của hội thiên văn, Nito và Igarashi đã về trước vì có việc. Rokuyou-senpai đang dùng máy tính điên cuồng xử lý công việc chuẩn bị cho Lễ hội Bích Thiên, còn tự nói chuyện với âm lượng cực lớn.
“Ừm~ như vậy cũng không đủ, chết tiệt~ phải nghĩ cách khác thôi...”
À~ Anh ấy sau khi trở thành Trưởng ban tổ chức, quả nhiên cũng rất vất vả. Không chỉ được mọi người yêu mến, đầu óc cũng nhanh nhạy, Rokuyou-senpai luôn cho người ta cảm giác làm việc rất giỏi. Vì là một nhân vật cứng rắn có chút “bad boy”, nên rất có khí phách, vào những lúc quan trọng cảm giác cũng rất đáng tin cậy. Nhưng để chủ trì toàn bộ lễ hội văn hóa quả thực không dễ dàng. Vất vả rồi, đừng ép mình quá nhé, đại ca... (giọng điệu đàn em). Nhưng có một chuyện khiến tôi không thể hiểu được.
“...Này, senpai.”
Tôi vốn đang lơ đãng lướt điện thoại, ngẩng đầu lên hỏi một cách vô tình:
“Nếu phải chuẩn bị cho lễ hội văn hóa, không phải nên đến chỗ ban tổ chức sao? Trường có phân phòng cho các anh mà?”
“À~ đúng là vậy.”
Rokuyou-senpai ngẩng đầu lên khỏi máy tính, “phù~” một tiếng thở dài.
“Nhưng ở đó thì không thể than phiền được. Anh không muốn làm mất tinh thần của mọi người, muốn thể hiện một bộ mặt tích cực, lạc quan.”
“Ra là vậy, anh cũng để ý đến những chuyện này à.”
“Chuyện đó còn phải nói, đây mới là điều quan trọng nhất chứ. Bởi vì tiến độ của anh bị kẹt nên muốn điên cuồng ca cẩm, cho nên mới quyết định làm việc ở đây.”
Oa~ quan trọng nhất à... Ra là vậy, người như thế này lại để ý đến tinh thần của người khác đến vậy. Có lẽ đây là một loại mỹ học “không muốn thể hiện sự tiêu cực”, nhưng hình như có thêm vài phần kiêu ngạo.
“Nhưng xin lỗi, Sakamoto cũng cảm thấy không thoải mái à?”
“A a, không có! Không sao đâu ạ!”
Tôi lắc đầu nguầy nguậy nói.
“Phải nói sao nhỉ, chỉ là có chút bất ngờ, ra là Rokuyou-senpai cũng có lúc muốn than phiền à.”
“...À~ đúng vậy.”
Sau một khoảng im lặng như đang suy nghĩ—senpai nở một nụ cười có phần mệt mỏi. Tôi hình như là lần đầu tiên thấy vẻ mặt này. Nụ cười này, dường như có thể thấy được nội tâm của con người cứng rắn hàng đầu này. Và rồi senpai—
“...Có thể nói chuyện với em một lát không?”
Hiếm khi lại dùng ánh mắt dò xét nhìn tôi.
“Meguri, em bây giờ có thời gian không?”
—Lại dùng giọng điệu này hỏi tôi. Rokuyou-senpai này chính là đỉnh của chóp trong giới “hào nhoáng”, lại dùng giọng điệu “Anh muốn bàn bạc với em” để hỏi tôi như vậy.
“...Tất, tất nhiên là được ạ.”
Một niềm vui khó tả dâng lên trong lòng—thế là tôi gật đầu.
“Em xin rửa tai lắng nghe, anh cũng đừng khách sáo mà cứ nói.”
Chuyện gì thế này... niềm vui này là sao? Cảm giác được người đàn ông đứng đầu kim tự tháp cần đến, khiến tôi có chút kính cẩn, nhưng cũng vui mừng khôn xiết. ...Tôi đoán là chuyện đó. Giống như cảm giác thấy cô bạn cùng lớp giữa giờ nghỉ trưa thản nhiên ngồi vào chỗ của mình. Như thể thừa nhận sự tồn tại của tôi một cách đương nhiên, cũng như thể không hề e dè với tôi. Cảm giác tự tôn của tôi rốt cuộc thấp đến mức nào chứ.
“Anh từng nói với em về chuyện muốn khởi nghiệp rồi đúng không?”
“A a, có ạ, anh có nói rồi.”
“Anh muốn cùng bạn bè khởi nghiệp mở công ty, cùng nhau làm cho công ty tỏa sáng. Dù sao thì bố anh cũng tay trắng làm nên, anh rất ngưỡng mộ ông ấy, cho nên cũng muốn làm chuyện tương tự.”
Tôi đã nghe chuyện này khi senpai gia nhập hội thiên văn. Bởi vì muốn mở công ty, cho nên muốn nhân lúc này quen biết thêm nhiều người. Thành viên của hội thiên văn không giống với những người bạn trong lớp, cho nên anh ấy mới muốn gia nhập. Quả thực có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Rokuyou-senpai trở thành một nhà kinh doanh. Nhìn thấy những doanh nhân trẻ tuổi chính là cảm giác này. Hầu hết đều là những người nổi tiếng từ thời sinh viên, hoặc là những người đứng đầu kim tự tháp. Thế nhưng...
“...Bố lại không tán thành suy nghĩ của anh.”
Rokuyou-senpai nói bằng một giọng điệu như trút bầu tâm sự.
“Ông ấy nói trong thời đại này mở một doanh nghiệp mới chỉ là lãng phí thời gian, muốn anh trước tiên đến công ty của ông ấy làm việc.”
“Thật sao ạ?”
—Bố mẹ phản đối. Mấy chữ này thật sự không hợp với hình tượng của Rokuyou-senpai, thậm chí còn có cảm giác không thể tin được. Nhưng cũng đúng, anh ấy đương nhiên cũng có bố mẹ, sẽ cùng họ thảo luận về định hướng nghề nghiệp và xin ý kiến... Bố của senpai chắc hẳn là ông chủ của một doanh nghiệp nào đó. Với hình tượng này, đáng lẽ phải hiểu được ước mơ của Rokuyou-senpai... kết quả lại bảo anh ấy đến công ty của mình làm việc. Chuyện này có lẽ thường xảy ra ở nhà giàu.
“Nhưng... anh cũng không chịu thỏa hiệp nên cứ bám riết lấy ông ấy, cuối cùng ông ấy đã đưa ra vài điều kiện. Chỉ cần anh hoàn thành những điều kiện này, ông ấy sẽ thừa nhận ước mơ khởi nghiệp của anh, còn sẽ hỗ trợ nữa.”
—Nói đến đây, chuông trường vang lên. Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ tối, đã là giờ cuối cùng phải rời trường.
“...Tiếp theo vừa đi vừa nói chuyện nhé.”
“Ồ, được ạ.”
Chúng tôi gật đầu với nhau, bắt đầu thu dọn cặp sách. Khóa cửa phòng sinh hoạt câu lạc bộ rồi đi xuống cầu thang—
“—Bố anh là cựu học sinh của trường này.”
Rokuyou-senpai bước xuống cầu thang với những bước chân nhẹ nhàng, nói bằng một giọng trầm ấm dễ nghe. Đèn trong trường bắt đầu lần lượt tắt, xung quanh một mảng tối tăm. Ngoài cửa sổ có thể thấy bầu trời Ogikubo lúc hoàng hôn đang buông xuống. Bầu trời dần chuyển sang màu xanh lam, và những ngôi sao nhỏ thỉnh thoảng lại lóe lên—
“Hơn nữa ông ấy hình như cũng giống anh, năm hai cũng làm Trưởng ban tổ chức Lễ hội Bích Thiên.”
“Oa~ thật sao ạ!”
Đến hành lang hướng về phòng giáo viên, tôi kinh ngạc thốt lên.
“Vậy là hai bố con đều là Trưởng ban tổ chức à! Còn có chuyện này nữa sao...”
“Chỉ là điều kiện ông ấy đưa ra cũng liên quan đến Lễ hội Bích Thiên.”
Chúng tôi báo cáo một tiếng rồi bước vào phòng giáo viên, đặt chìa khóa phòng sinh hoạt câu lạc bộ lại vào hộp chìa khóa. Còn rất nhiều giáo viên đang ngồi làm việc, chúng tôi cúi chào một cái rồi rời khỏi phòng.
“Trước đây không phải đã công bố Lễ hội Bích Thiên năm nay sân khấu tự do do anh phụ trách, sân khấu chính do Nito phụ trách sao? Khác với mọi năm, sẽ để Trưởng ban tổ chức và Phó ban tổ chức trực tiếp chỉ huy tổ chức.”
“Vâng, đúng vậy ạ.”
—Sân khấu tự do và sân khấu chính. Đúng như tên gọi, là sân khấu nhỏ dành cho những người tình nguyện biểu diễn, và sân khấu chính là điểm nhấn của lễ hội văn hóa do nhà trường chủ trì. Mọi năm sân khấu chính đều ở nhà thể chất số một, sân khấu tự do sử dụng phòng học đặc biệt, hai loại sân khấu tạo ra những không khí khác nhau, và đều rất đông đúc. Tuy nhiên, quy mô vẫn chênh lệch khá lớn. Về mặt cảm nhận tinh thầns, tỷ lệ khách đến sân khấu chính và sân khấu tự sẽ khoảng là ba - một. Và rồi...
“—Ông ấy muốn anh làm cho sân khấu tự do thắng sân khấu chính.”
Lúc lại đi xuống cầu thang, Rokuyou-senpai nói bằng một giọng điệu bất lực.
“Chính là số lượng khách đến phải vượt qua sân khấu chính.”
“...Thật sao ạ?”
“Nếu anh thành công, ông ấy sẽ thừa nhận ước mơ khởi nghiệp của anh.”
Tôi có thể cảm nhận rõ ràng—nhiệm vụ này khó khăn đến mức nào. Nói cách khác, là sân khấu phụ phải thắng sân khấu chính. Hơn nữa, nhất định phải thu hút được lượng khán giả gấp ba lần trở lên so với mọi năm. Chuyện này... dù nghĩ thế nào cũng quá khó. Dù Rokuyou-senpai có lợi hại đến đâu, điều kiện này cũng quá vô lý. Hơn nữa—tôi lại nghĩ đến một chuyện.
“...Hả, đúng rồi...”
Đến hành lang tầng một, tôi vừa đi vừa nói:
“Sân khấu chính... có phải là Nito biểu diễn kết màn không?”
Các học sinh dường như đã rời trường hết rồi. Giọng tôi vang vọng trong hành lang không một bóng người.
“Cậu ấy... sẽ biểu diễn dưới danh nghĩa nito đúng không?”
Hơn nữa... không chỉ đơn thuần là một màn biểu diễn. Là một màn biểu diễn liên quan đến việc có thể debut chính thức hay không, đánh cược vào tương lai của vòng lặp. Nito chắc chắn sẽ dốc toàn lực, tôi cũng hy vọng cậu ấy có thể thành công. Thế nhưng... sân khấu này lại phải thắng. Rokuyou-senpai—nhất định phải thắng Nito mới được. ...Thật sự làm được sao? Tôi đưa mắt nhìn xuống chân, trong lòng tự nhiên nảy sinh câu hỏi này. Dù là mọi năm, sân khấu tự do muốn thắng sân khấu chính cũng là một mục tiêu phi thực tế. Nếu là tôi có lẽ sẽ trực tiếp từ bỏ, dù do sân khấu tự do lần này là Rokuyou-senpai này chủ trì, xét về mặt thực tế cũng không thể thuận lợi. Hơn nữa, lại là—nito. Đáng sợ hơn là, năm nay còn có cô ấy cản đường. Một nhạc sĩ có tài năng kinh thiên động địa. Không chỉ khuấy đảo giới âm nhạc trong nước, vài năm sau thậm chí còn có thể lên sân khấu Kouhaku và tấn công thị trường nước ngoài, là một thiên tài thực thụ. Ngay cả ở giai đoạn này—cũng là nito, một nhạc sĩ mạng đã thu hút hàng vạn sự chú ý. Bây giờ không chỉ phải đối đầu với cô ấy, mà còn phải thắng. Hơn nữa là trong lĩnh vực “số lượng khán giả của sân khấu”, một lĩnh vực có lợi cho cô ấy. Chuyện này... thật sự có thể không?
“Chà... nhưng cũng chỉ có thể cố gắng hết sức thôi!”
Không ngờ Rokuyou-senpai lại nói bằng một giọng điệu sảng khoái.
“Tình hình hiện tại quả thực không mấy lạc quan, nito là thiên tài, chín mươi chín phần trăm người ta sẽ từ bỏ.”
“...Vâng, em cũng nghĩ vậy.”
“Nhưng—anh chính là một phần trăm còn lại.”
Nói xong, Rokuyou-senpai nở một nụ cười không hề sợ hãi.
“Anh thực sự chỉ là một người bình thường. Có người nói rằng anh chỉ cần có quyết tâm thì sẽ thành công, nhưng ngay khoảnh khắc anh ‘phải quyết tâm làm’, thì lúc đó anh cũng đồng thời nhận ra một điều—anh không phải kiểu thiên tài bẩm sinh, mà chỉ là người bình thường như bao người khác.
Nhưng mà… nếu anh có thể dốc toàn lực, chắc chắn mọi thứ sẽ thay đổi. Chỉ cần không bỏ cuộc, luôn kiên trì tìm cách, nhất định anh sẽ tìm được con đường để bứt phá.”
Chúng tôi đến khu tủ giày, đứng trước tủ giày của mình thay giày. Rồi lúc rời khỏi trường đi ra cổng chính...
“—Anh sẽ thử xem.”
Rokuyou-senpai nói bằng một giọng điệu đầy thách thức.
“Anh sẽ cho mọi người thấy—cảnh tượng người bình thường chiến thắng thiên tài!”
*
“—Trước đây anh từng nghĩ, những người lấy sự chênh lệch bẩm sinh làm cái cớ thật sự rất kém cỏi.”
Rokuyou-senpai—nói với tôi như vậy. Tại một quán cà phê gần trường, ở khu vực ghế ngồi phía sau quán. Rokuyou-senpai ngồi trước mặt tôi, vẻ mặt cay đắng hút thuốc, nói bằng một giọng trầm thấp:
“Người ta không thể chọn bố mẹ, ngoại hình và gia thế, tất cả đều là cái cớ.”
Nhìn thấy điếu thuốc anh ấy ngậm trong miệng, tôi suýt nữa đã phản xạ buột miệng trách mắng. Thế nhưng... nghĩ kỹ lại, Rokuyou-senpai đã hơn hai mươi tuổi rồi. Không phải là độ tuổi bị pháp luật cấm hút thuốc. —Đây là thế giới của tương lai. Sau lễ hội văn hóa lại qua hai năm rưỡi, là “hiện tại”. Sau đó lại thêm vài tuổi, trở thành một sinh viên đại học—Rokuyou-senpai trông vô cùng mệt mỏi. Mái tóc ngắn không được chải chuốt, rối bù, áo sơ mi cũng đầy nếp nhăn. Khí chất bá đạo và hào quang thời cấp ba hoàn toàn biến mất, cảm giác như giọng nói cũng không còn vang dội nữa. Hơn nữa anh ấy—
“...Nhưng anh đã sai.”
—Phả ra một làn khói nói với tôi.
“Điều kiện bẩm sinh quả thực có chênh lệch, thật sự có những khoảng cách tài năng dù cố gắng thế nào cũng không thể thắng được.”
Anh ấy cụp mắt xuống, lẩm bẩm cái tên đó.
“...Nito và chúng ta là người ở thế giới khác.”
Âm lượng của anh ấy nhỏ như tiếng muỗi kêu. Giọng nói khàn khàn gần như không nghe thấy, hoàn toàn không thể tưởng tượng được đây là Rokuyou-senpai đó.
“Ở một đẳng cấp hoàn toàn khác… Người như thế, làm sao có thể thắng nổi chứ.”
—Vẫn là thua. Sau đó, Rokuyou-senpai dường như đã dốc toàn lực để tạo ra một sân khấu tự do. Anh ấy tự chiêu mộ nghệ sĩ biểu diễn, nỗ lực đàm phán để sử dụng một địa điểm lớn hơn, mặt tuyên truyền cũng đã hạ đủ công phu. Thế nhưng—
“Nhưng... lại chênh lệch đến bốn lần.”
—Kết quả vô cùng tàn khốc.
“Khoảng cách còn lớn hơn mọi năm... a ha ha, thật sự chỉ có thể cười thôi.”
Khoảng cách giữa sân khấu chính và sân khấu tự do là bốn một. Tuy tổng số người vào cổng đã tăng đáng kể, nhưng Nito lại giao ra một thành quả đáng kinh ngạc. Cô ấy đã thu hút được số người xem đến mức cả hội trường cũng không chứa nổi, lập kỷ lục số khán giả đông nhất trong lịch sử, giành chiến thắng áp đảo. Kết quả... Rokuyou-senpai dường như đã từ bỏ việc khởi nghiệp, sống một cuộc sống đại học với thái độ buông thả như vậy.
“Ra... là vậy...”
Tôi trả lời một cách cứng ngắc, vô cùng kinh ngạc. —Bốn lần. Rokuyou-senpai đó đã thật sự dốc toàn lực chiến đấu. Chắc chắn cũng đã bỏ ra những nỗ lực mà tôi không thể tưởng tượng được. Chất lượng chắc chắn cũng không tệ. Tuy không được tận mắt chứng kiến, nhưng sân khấu do anh ấy tổ chức chắc chắn sẽ không quá tệ. Thế nhưng—lại chênh lệch bốn lần. Rokuyou-senpai thậm chí còn không đạt được mục tiêu “gấp ba lần” so với mọi năm, kết thúc trong thất bại. Tương lai của anh ấy đã bị cắt đứt một cách tàn nhẫn... Lúc này... tôi bỗng nhớ ra một chuyện. Theo góc nhìn của tôi, thời điểm “lần đầu tiên” nói chuyện với Rokuyou-senpai. Chính là ngày hôm sau lần xuyên không đầu tiên, lúc tôi và Makoto đang thảo luận đối sách sau này. Rokuyou-senpai đã chủ động bắt chuyện, lần đầu tiên nói chuyện với tôi. Lúc đó anh ấy đã nói câu này—
“—Phải nói sao nhỉ, tôi và cô ấy coi như là đối thủ... không, có lẽ còn không được coi là đối thủ nữa.”
Senpai ở dòng thời gian đó chắc cũng vậy. Tại lễ hội văn hóa đã thách đấu Nito nhưng thất bại. Lúc đó anh ấy trông như một chàng trai top đầu bình thường... nhưng bây giờ nghĩ lại, quả thực có chút mùi vị yếm thế. Dù ở dòng thời gian nào, niềm tin của Rokuyou-senpai—đều bị Nito đả kích nặng nề.
“...Sau đó.”
Rokuyou-senpai tiếp tục nói bằng một giọng khàn khàn:
“Nito ngay cả hoạt động câu lạc bộ cũng không tham gia... cũng chia tay em rồi đúng không?”
“...À, à à, vâng ạ.”
Đối mặt với chủ đề lần đầu nghe thấy, tôi cứng ngắc “giả vờ biết chuyện”.
“Hóa ra cơ hội chính là Lễ hội Bích Thiên đó à...”
“Xin lỗi, anh không chỉ hủy hoại chính mình, mà còn hủy hoại mối quan hệ của Meguri và Nito...”
...Anh ấy lại đổ hết trách nhiệm lên mình sao? Rokuyou-senpai rõ ràng rất đau khổ, lại còn coi chuyện này là trách nhiệm của mình sao... Hơn nữa tôi bỗng nghĩ đến. Mấy hôm trước lúc nghỉ trưa nói chuyện về lễ hội văn hóa, Nito đã vô tình nói ra câu đó:
“...Nỗ lực để chuẩn bị tinh thần—khiến một ai đó phải chịu bất hạnh chăng?”
Tôi cuối cùng cũng hiểu ra cô ấy nói về chuyện này. Nito biết thành công của mình sẽ làm tổn thương Rokuyou-senpai. Chắc chắn cũng biết anh ấy sẽ mất đi tương lai, tuyệt vọng tột cùng. Giống như cuộc tranh cãi với Igarashi sẽ đẩy cô ấy vào đường cùng, chuyện này có lẽ cũng là một trong những nguyên nhân khiến cô ấy mất tích.
“Cậu ấy bây giờ đang làm gì...”
Rokuyou-senpai nói vậy, tôi cũng theo anh ấy nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Lại mất tích đột ngột như vậy... rõ ràng có tài năng như thế, tại sao lại làm chuyện đó...”
Dù vậy, trên mặt anh ấy vẫn còn sót lại vài phần quan tâm và lo lắng cho bạn bè. Điều này khiến tôi lại một lần nữa quyết tâm, tuyệt đối không thể để anh ấy phải chịu kết cục như vậy.
*
“—A~ ghét thật, hoàn toàn không được mà!”
Nito ngồi trước cây đàn piano, dùng sức vò rối mái tóc của mình.
“Ừm~ rõ ràng phát ra được âm thanh, tình trạng cũng không tệ mà...”
—Tôi quay trở về khoảng thời gian hai năm rưỡi trước. Khi ấy, tất cả thành viên trong câu lạc bộ đều đang tụ họp tại phòng sinh hoạt sau giờ học.
Buổi luyện tập biểu diễn của Nito dường như đang gặp trục trặc. Cậu ấy bực bội thấy rõ, cứ liên tục gõ phím đàn rồi cất giọng hát, như thể đang cố ép bản thân vượt qua điều gì đó.
…Hình như cũng đã ba ngày rồi chúng tôi mới lại đông đủ như thế này.
Kể từ khi việc chuẩn bị cho Lễ hội Bích Thiên bắt đầu khởi động, ai nấy sau giờ học đều trở nên bận rộn.
Chắc vì vậy nên cảnh tượng Nito, Igarashi và Rokuyou-senpai cùng ngồi đây khiến tôi thoáng có chút cảm khái. Vừa lướt điện thoại, tôi vừa khẽ thở dài một hơi.
“Hả~ tớ thấy không có vấn đề gì cả.”
Igarashi đứng bên cạnh Nito, vừa uống nước vừa nói bằng một giọng điệu thoải mái.
“Đàn piano rất hay, hát cũng rất tuyệt, duy trì trạng thái này không tốt sao?”
“Ờ~ ừm...”
Sau khi nghỉ hè kết thúc, danh tiếng của Nito dường như lại tăng lên không ít. PV hoạt hình đầu tiên được thiết kế riêng, với tốc độ chưa từng có đã vượt qua một triệu lượt xem, lời mời phỏng vấn của các tạp chí âm nhạc cũng bay đến như tuyết rơi. Buổi hòa nhạc trực tuyến được tổ chức tuần trước, số người xem đồng thời cao nhất đạt hai mười nghìn người. Hiện tại đã là một sự tồn tại “chỉ cần là fan âm nhạc thì nhất định sẽ biết đến cô ấy”. Thế nhưng... cô ấy vẫn không thay đổi. Nito bây giờ cũng giống như trước đây, đi chân trần. Cô ấy đung đưa những ngón chân sơn móng, bĩu môi trước cây đàn piano.
“Anh cũng thấy rất hay.”
Rokuyou-senpai đang làm việc trên máy tính cũng nói vậy.
“Nghe rất ngầu, duy trì phong cách này chắc sẽ rất tuyệt.”
“Ừm~ vậy sao~”
“Nhưng đây chỉ là ý kiến của người ngoại đạo thôi, xin lỗi, đã tùy tiện xen vào.”
Giọng điệu của anh ấy—luôn luôn rất hòa nhã. Đối với senpai, Nito là một bức tường cao sừng sững trước mắt. Có thể sẽ cản trở cuộc đời của mình, nói là đối thủ cũng không ngoa. Nhưng anh ấy vẫn đối mặt với đối thủ như vậy bằng một thái độ thân thiện. Không chỉ vậy... thậm chí còn thúc đẩy cô ấy. Rokuyou-senpai chính là người như vậy.
“...Ừm, vẫn là phải cố gắng thêm chút nữa.”
Nói xong, Nito lại quay mặt về phía cây đàn piano.
“Cảm giác cố gắng thêm chút nữa là sẽ thuận lợi thôi, tớ thử lại xem.”
“Chika cố lên!” “Đừng quá gắng sức nhé~”
Cả hai đều cổ vũ cho cô ấy. —Đã quyết định rồi. Đã quyết định mình nên làm gì trước lễ hội văn hóa. Tôi lại nhìn những người trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ. Bàn tay của Nito bay lượn trên phím đàn; Igarashi nhìn chằm chằm vào tài liệu, tay cầm bút, dường như đang suy nghĩ gì đó, chắc chắn là đang phiền não về hoạt động của lớp cho Lễ hội Bích Thiên. Rokuyou-senpai đang dùng máy tính làm công việc của Trưởng ban tổ chức, thỉnh thoảng sẽ cùng Phó ban tổ chức Nito thảo luận ngắn gọn. —Tôi bỗng cảm thấy quyến luyến không rời. Tôi đã coi nơi này là bến đỗ của mình, coi những thành viên này là bạn đồng hành của mình. Cho nên tôi muốn bảo vệ tương lai của tất cả mọi người. Không chỉ có Nito, tôi hy vọng có thể dẫn dắt mọi người bước lên một tương lai hạnh phúc, tươi cười rạng rỡ chào đón lễ tốt nghiệp. Vì vậy—tôi phải hành động. Tôi nhất định phải ngăn chặn bi kịch xảy ra ở Lễ hội Bích Thiên.
“...Được rồi, bắt đầu thôi.”
Tôi xem video “Kính viễn vọng không gian James Webb” mới được đăng tải hôm qua trên kênh giới thiệu kiến thức vũ trụ, rồi lẩm bẩm:
“Trước tiên cứ thử tìm... những việc mình có thể làm đã!”
Tôi—nhất định làm được. Quá khứ tôi đã từng chút một thay đổi tương lai. Cũng đã dần dần xoay chuyển kết cục mất tích của Nito. Vậy thì lần này cũng vậy. Tôi thề sẽ tìm ra “đáp án đúng của chúng ta” chắc chắn đang ẩn giấu ở đâu đó.