Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

(Đang ra)

Bứt Phá Với Đại Ma Vương

Anikki Burazza

Và rồi, trong những ngày sắp tới—bậc cha mẹ anh hùng, những vị anh hùng năm xưa, mối tình đầu, nàng công chúa thanh mai trúc mã, những thiên tài của thời đại, và cả thế giới—tất cả sẽ phải run rẩy.

109 969

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

196 2745

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

153 1968

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

(Đang ra)

Nỗi Đau Của Kẻ Yếu Thế: Câu Chuyện Romcom Phát Triển Chóng Mặt Sau Khi Trái Tim Tan Vỡ ~

Zoisite

(Tluc: Không có NTR, không có cay cú, rất đáng để đọc.)

116 1444

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

157 2010

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

(Đang ra)

Chiến Lược Tấn Công Đơn Độc Tại Dị Giới (LN)

Goji Shoji

Haruka chỉ nhận được những kỹ năng lẻ loi còn sót lại, và cậu không thể lập nhóm vì kỹ năng “Cô Độc”. Ngay cả ở Dị Giới, cậu cũng phải một mình phiêu lưu.

100 605

Vol 2 (Hoàn Thành) - Chương 6: Là cậu sao?

Mẹ của Moene—bà Igarashi Anri—được đưa đến bệnh viện ở trạm kế tiếp của ga trung chuyển. Đó là một bệnh viện đa khoa công lập nằm gần trung tâm thành phố.

“...Chắc sẽ không sao đâu.”

Chúng tôi lên chuyến tàu điện hướng đến bệnh viện. Cơ thể Igarashi khẽ nghiêng theo quán tính khi tàu bắt đầu chuyển bánh, rồi cậu ấy cất lời:

“Trước đây cũng từng xảy ra mấy lần tương tự... nhưng lần nào nghỉ ngơi một lát là lại khỏe, chắc là không nghiêm trọng đâu.”

Tuy nhiên, trán cậu ấy lại lấm tấm mồ hôi lạnh, không hề thong dong như lời cậu ấy nói. Sắc mặt cũng trông nhợt nhạt hơn bình thường— Đến lúc này, tôi cuối cùng cũng nhận ra cậu ấy là “kiểu người hay nhẫn nhịn”. Có lẽ tôi nên nhận ra điều này sớm hơn. Dù người ngoài không nhìn ra, nhưng nếu nghĩ kỹ lại, từ trước đến nay cậu ấy vẫn luôn gồng mình—

*

“—Em sẽ đến bệnh viện ngay.”

Sau khi nhận được thông báo của cô Chiyoda-sensei, Igarashi mặt biến sắc, nói vậy.

“Là bệnh viện nào ạ? Bệnh viện Vệ sinh Tokyo? Hay là bệnh viện gần nơi làm việc ạ?”

Có thể thấy cậu ấy đang cố gắng giữ bình tĩnh. Cũng có thể thấy cậu ấy đang gắng hết sức để kiềm chế bản thân không hoảng loạn. Thế nhưng—

“Ở Okubo, bệnh viện trực thuộc gần nhà ga.”

“Để em tra thử. Đến đó chắc đi tàu điện sẽ nhanh hơn—”

—Cậu ấy vừa nói vừa thu dọn cặp sách, nhưng đôi tay lại run không ngừng. Trông đến cả bước chân cũng hoảng hốt, lộn xộn—

“Tớ, tớ cũng đi với cậu!”

Theo bản năng, tôi đứng bật dậy ngay tại chỗ.

“Để cậu ấy đi một mình em không yên tâm, em cũng sẽ đi cùng!”

“...Được, phiền em nhé.”

Cô Chiyoda-sensei gật đầu với tôi, vẻ mặt nghiêm túc.

“Nhất định phải cẩn thận, đừng để cả hai em cũng xảy ra chuyện đấy. Có vấn đề gì thì liên lạc với cô ngay.”

“Anh vừa gửi cho hai đứa tuyến đường đã tra qua LINE rồi đấy.”

Rokuyou-senpai ngẩng đầu lên khỏi điện thoại và nói với tôi.

“Chuyến tàu nhanh nhất, và cả bản đồ từ ga đến bệnh viện nữa. Tuyến đường đó có lẽ là nhanh nhất rồi.”

“...Cảm ơn mọi người.”

Igarashi nhìn quanh mọi người rồi cúi đầu cảm ơn.

“Cảm ơn mọi người đã giúp đỡ! Vậy em đi đây—”

*

Khung cảnh dọc theo tuyến Chuo chậm rãi lướt qua ngoài cửa sổ. Tôi nhìn về phía xa ở hướng đông nam, phía sau những tòa nhà thấp tầng đã có thể thấy được những tòa nhà chọc trời của khu Shinjuku. Dưới ánh hoàng hôn đang nghiêng mình đổ bóng, các tòa nhà phản chiếu một thứ ánh sáng vàng nhạt, trông như những tượng đài kỷ niệm.

“...Bố mẹ tớ ly hôn từ rất sớm.”

Igarashi đột nhiên thì thầm.

“Vì vậy tớ vẫn luôn sống nương tựa vào mẹ...”

“...Vậy à.”

Đây là lần đầu tiên tôi nghe chuyện này. Chúng tôi chưa từng nói chuyện về gia đình, tôi cũng không biết hoàn cảnh nhà cậu ấy. Nhưng nghe cậu ấy nhắc đến, hình như cậu ấy chưa bao giờ nói về bố mình.

“Thế nên nhà mới nhỏ như vậy, cũng không có phòng riêng, hai mươi bốn giờ đều nhìn thấy nhau...”

“...Ra là vậy.”

“Buổi sáng rất vất vả, phải tranh nhau dùng phòng rửa mặt...”

“A ha ha, có thể tưởng tượng được.”

Tôi cảm thấy dường như đã có thể thấu hiểu. Từ rất nhiều chi tiết trong quá khứ, có thể thấy được khía cạnh coi trọng gia đình của Igarashi. Cậu ấy sẽ xách đồ giúp mẹ, lúc nói chuyện điện thoại thì đang rửa bát, từ những món ăn cậu ấy nấu có thể cảm nhận được sự tỉ mỉ và chu đáo đến từng li từng tí. Điều này có lẽ một phần là do tính cách của Igarashi, nhưng hoàn cảnh gia đình chắc hẳn cũng có ảnh hưởng.

“...Nhưng tớ chưa bao giờ cảm thấy vất vả.”

Igarashi nói bằng một giọng điệu vô cùng bình thản.

“Mẹ thật sự rất thương tớ, tớ chưa bao giờ cảm thấy mình thiếu thốn tình thương, ngược lại còn thấy mẹ quá cưng chiều mình nữa? Cưng đến mức tớ còn thấy ngại, ngày nào cũng sống rất vui vẻ.”

“Đúng là có cảm giác như vậy.”

Khi ở bên mẹ Moene, trên gương mặt Igarashi không hề có một chút bóng tối nào của sự bất hạnh. Đó là một mối quan hệ mẹ con vô cùng trọn vẹn. Ngược lại còn tốt hơn nhiều so với nhà Sakamoto thường xuyên cãi vã.

“Thế nhưng à...”

Nói đến đây, Igarashi thở dài một hơi.

“Tớ vẫn đã quá ép buộc mẹ rồi.”

“Ép buộc?”

“Mẹ tớ dường như rất tài giỏi, ở công ty cũng không ngừng thăng tiến.”

“À, đúng là bác ấy có vẻ rất tài giỏi.”

Không chỉ có khí chất lộng lẫy, mà còn cho người ta một ấn tượng nhanh nhẹn. Cứ có cảm giác bác ấy là người giữ một chức vụ quan trọng trong một tập đoàn lớn.

“Đúng không?”

Igarashi nở một nụ cười tự hào.

“Nhưng thể lực của mẹ vốn không tốt, có lúc mẹ tự ép mình đến giới hạn, khiến cơ thể suy nhược, nhưng vẫn cố gắng làm việc vì tớ. Dù sao thì tớ cũng muốn học trường chuyên nghiệp.”

“...Ừm.”

Trong tương lai ba năm sau, Igarashi quả thực đã thi đỗ vào một trường chuyên nghiệp về thiết kế. So với việc học đại học công lập rồi ra ngoài xã hội làm việc, chi phí chắc chắn là vô cùng tốn kém.

“Vì vậy tớ đã luôn nói muốn ra ngoài làm thêm, nhưng mẹ lại ra sức ngăn cản.”

“Hả, tại sao...?”

“Mẹ hy vọng tớ có thể tận hưởng những điều mà chỉ tuổi trẻ mới có thể làm, bởi vì thời cấp ba của mẹ dường như đã sống rất tự do, mẹ hy vọng con gái cũng có được trải nghiệm tương tự.”

“...Ra là vậy.”

Tôi gật đầu, và thở ra một hơi thật sâu. Và rồi—

“Thật là một người mẹ tốt.”

—Tôi nói ra cảm nhận trong lòng mình. Nói ra một cách tự nhiên suy nghĩ thuần túy nhất trong lòng sau khi nghe xong câu chuyện.

“Mẹ Moene là một người rất tuyệt vời.”

“Đúng vậy.”

Igarashi cũng gật đầu, nở một nụ cười khổ sở.

“Mẹ thật sự là một người mẹ tốt, vì vậy...”

...Câu nói tiếp theo chắc chắn là lời cậu ấy thực sự muốn nói. Nhưng chưa kịp thốt ra, tàu điện đã đến ga đích. Chúng tôi nhanh chóng bước xuống tàu, tiến về phía cổng soát vé.

*

—Vừa đến bệnh viện, bác sĩ dường như đang đợi sẵn, Igarashi được bác sĩ đưa vào phòng khám để nghe giải thích về tình hình bệnh. Trong lúc đó, tôi chờ ở đại sảnh. Tôi đã định xem điện thoại, lật giở vài cuốn tạp chí đặt bên cạnh để giết thời gian. Thế nhưng—hoàn toàn không thể tĩnh tâm được. Tôi cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể, nhưng vẫn không thể nào nguôi ngoai. Hơn nữa đã đợi hai, ba mươi phút rồi mà Igarashi vẫn chưa quay lại. Điều này càng khiến tôi thêm bất an. ...Chẳng lẽ bệnh tình rất nghiêm trọng? Thậm chí nguy hiểm đến tính mạng...? Tôi thực sự không thể ngồi yên được nữa, bèn đứng dậy khỏi ghế, định đi xem tình hình. Ngay lúc đó—

“—Cảm ơn bác sĩ.”

Igarashi bước ra từ phòng khám. Cậu ấy cúi đầu cảm ơn bác sĩ, vừa nhìn thấy tôi liền đi về phía tôi.

“...Phù.”

Cậu ấy thở ra một hơi thật sâu, rồi ngồi xuống ghế dài.

“...Bác sĩ nói sao?”

Tôi rụt rè hỏi Igarashi.

“Bác gái không sao chứ...?”

“...Ừm, bác sĩ nói rất nhiều.”

“Ừm.”

“Nói kết luận trước nhé.”

“Kết luận là...?”

Tôi căng thẳng nuốt nước bọt. Hai tay nắm chặt lại, nhìn thẳng vào mắt Igarashi. Và rồi—

“...Hình như không sao rồi.”

Nói xong—Igarashi thở phào một cách khoa trương.

“Mệt mỏi cộng với sức đề kháng giảm sút, đủ thứ chuyện bùng phát cùng một lúc... mới thành ra như vậy, hình như không có vấn đề gì lớn.”

“...Vậy à.”

Tôi cũng không nhịn được mà ngả người ra sau ghế.

“Tốt quá rồi...”

“Làm cậu lo lắng rồi...”

“Không không, không cần phải để ý đến tâm trạng của tớ đâu...”

“Nhưng tình trạng sức khỏe hiện tại cũng không thể gọi là khỏe mạnh... nên sau này sẽ phải nhập viện theo dõi một thời gian, có rất nhiều thủ tục cần chuẩn bị, chuyện này có vẻ rất phiền phức. Tớ vừa nghe y tá giải thích xong, nhưng vẫn còn choáng váng đầu óc...”

“À, tớ cũng nghĩ vậy.”

...Ra là vậy, có lẽ vì nghe y tá giải thích nên mới mất nhiều thời gian như thế. Dù sao đối với những học sinh cấp ba bình thường như chúng tôi, những thủ tục này quá nặng nề... Nhưng với tính cách của cậu ấy, có cảm giác cậu ấy sẽ cố gắng một mình gánh vác tất cả.

“...Ừm, những chuyện thế này phải nhờ người xung quanh giúp đỡ đấy.”

Tôi nói bằng một giọng có phần dò xét.

“Tớ cũng được, Rokuyou-senpai cũng được... gia đình Nito chắc chắn cũng sẽ sẵn lòng giúp đỡ, nên gặp chuyện thế này đừng khách sáo, cứ dựa vào bọn tớ đi.”

Nói thẳng ra, chúng tôi vẫn chỉ là những đứa trẻ. Năng lực ở mọi phương diện đều không bằng người lớn, trên xã hội cũng là những đối tượng cần được giám hộ. Vì vậy gặp phải chuyện thế này, cứ việc tìm người giúp đỡ. Tôi cũng hy vọng Igarashi có thể làm như vậy.

“Ừm, tớ biết rồi, tớ sẽ nhờ giúp đỡ.”

“Ừm.”

“Mẹ chắc chắn cũng là vì không thể mở lời nên mới thành ra thế này.”

“...Đúng vậy.”

Chúng tôi gật đầu với nhau, rồi rơi vào im lặng. Đâu đó vọng lại tiếng máy móc y tế vận hành, quầy lễ tân đang gọi bệnh nhân tiếp theo. Cách đây không lâu, tôi còn cảm thấy ở riêng với Igarashi rất ngượng ngùng, nhưng bây giờ im lặng như thế này, tôi chỉ cảm thấy sự thoải mái như khi ở bên một người bạn, thật không thể tin được. Và rồi—

“...Này, Sakamoto.”

Igarashi gọi tôi bằng một giọng run run.

“Tớ... cuối cùng cũng đã nhận ra rồi.”

Nhìn kỹ lại—đôi mắt của Igarashi. Từ giữa hàng mi dày được trang điểm kỹ lưỡng, một giọt nước mắt rơi xuống. Cậu ấy vội vàng dùng ngón tay lau đi, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi, mascara và kẻ mắt cũng dần lem ra.

“Tớ đã nhận ra rồi... không, không phải, có lẽ thực ra tớ đã hiểu từ lâu rồi. Trong lòng rõ ràng biết rõ, nhưng lại giả vờ không biết...”

Từng lời, từng chữ tuôn ra từ miệng cậu ấy. Và rồi—Igarashi nhìn tôi. Sau khi lau nước mắt một lần nữa—

“Tớ—vốn đã có thứ mình muốn trân trọng rồi.”

Nói xong, cậu ấy khẽ mỉm cười.

“Thứ tớ cần không phải là một điều gì đó để mình có thể dốc hết sức, toàn tâm toàn ý, tớ vốn đã sở hữu rồi... một báu vật thực sự không thể thiếu.”

—Điều để mình có thể dốc hết sức.

04add366-1079-4bb1-9918-a9ffb2cd2e6e.jpg

—Điều để mình có thể toàn tâm toàn ý. Thứ mà chúng tôi đã tìm kiếm suốt một thời gian. Và—thứ đã vô tình đẩy cậu ấy vào đường cùng.

“Ừm, thực ra tớ không muốn thay đổi bản thân.”

Cậu ấy—nói một cách thẳng thắn.

“Sống vui vẻ, hạnh phúc bên mẹ... tớ chỉ muốn trân trọng cuộc sống hiện tại mà thôi.”

“...Vậy à.”

A a... tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu ấy. Nên nói thế nào nhỉ, câu nói này—rất hợp với Igarashi. Đối với một Igarashi dạo gần đây luôn gồng mình, mỗi câu nói đều đầy mâu thuẫn, câu nói này thật sự rất đúng với phong cách của cậu ấy.

“Cho dù Chika có nổi tiếng nhờ âm nhạc, Sakamoto trở thành nhà thiên văn học, Rokuyou-senpai làm chủ một công ty, tớ cũng không cần phải chạy theo bước chân của mọi người. Dù sao tớ cũng không làm được, và tớ cũng không có ý định đó... Tớ muốn khiến bản thân mình yêu thích một cuộc sống như vậy.”

“...Ừm.”

“Này, cậu có biết không?”

Igarashi nói vậy—rồi nhìn tôi. Cậu ấy mỉm cười với tôi bằng khuôn mặt đã lem nhem lớp trang điểm.

“Cảm giác phấn khích khi tự tay làm nên một bữa sáng ngon lành; cảm giác nhẹ nhõm, dễ chịu khi nhìn bát đĩa được sắp ngay ngắn trong rổ để ráo; và cả cảm giác đầy tự hào khi mẹ trở về nhà mệt mỏi vào buổi tối, còn tớ đã chuẩn bị xong bữa tối đợi sẵn...”

—Tôi đương nhiên biết. Thực ra tôi cũng có thể cảm nhận được những khoảnh khắc hạnh phúc đó.

“Cảm giác xốn xang khi mượn quần áo của mẹ mặc ra ngoài, niềm vui khi ngẩng đầu nhìn thấy bầu trời nhuộm đỏ hoàng hôn trên đường về nhà, và niềm vui khi tình cờ gặp mẹ trên đường... đối với tớ đều là những báu vật thật sự.”

Và tất cả những điều này—Igarashi hiểu rõ hơn bất cứ ai. Những chuyện nhỏ nhặt thường ngày này khiến cậu ấy cảm thấy hạnh phúc. Như vậy là đủ rồi—có lẽ cậu ấy thực sự không cần bất cứ thứ gì khác. Tôi nhớ lại câu nói của Makoto.

“—Chỉ có cuộc sống nhiệt huyết và rực rỡ, mới được coi là tuổi trẻ sao...”

Đương nhiên không phải. Mỗi người đều có một câu trả lời đúng đắn khác nhau trong lòng, nỗ lực theo đuổi mục tiêu đó chắc chắn mới là điều quan trọng nhất. Ngay từ đầu, Igarashi đã hy vọng duy trì hiện trạng. Chỉ cần có thể nhận ra sự thật này—là đủ rồi.

“Vì vậy, sau này tớ cũng muốn trân trọng những cảm xúc này, nếm trải từng hương vị trong mỗi ngày của cuộc sống thường nhật. Đối với tớ... đây mới là điều hạnh phúc nhất...”

“Vậy à...”

Tôi gật đầu, thở dài một hơi. Và rồi—

“...Thời gian qua thật sự xin lỗi cậu.”

Nhìn lại những chuyện đã qua, tôi tự nhiên nói với cậu ấy như vậy.

“Có lẽ tớ chính là thủ phạm lớn nhất khiến cậu đau khổ, cứ bắt cậu làm những việc mình không thích.”

“...A a, không phải đâu.”

Igarashi lại có chút bất ngờ, mở to mắt, lắc đầu.

“Không đâu, lỗi là ở tớ, Sakamoto chỉ ở bên cạnh tớ thôi, ngược lại tớ mới phải xin lỗi cậu. Hơn nữa...”

Cậu ấy lại mỉm cười một lần nữa—

“Không phải cậu đã hỏi tớ, có phải tớ đang gồng mình, đang kìm nén cảm xúc không?”

“...Ừm, đúng vậy.”

“Lúc đầu tớ còn tức giận lắm chứ, tức đến mức nghĩ thầm: ‘Cậu nói vậy, bảo tớ phải làm sao bây giờ!’

“Hả, cậu quả nhiên đã tức giận...”

Tôi vốn đã đoán là như vậy... Dù sao lúc đó Igarashi rõ ràng đang cố gắng kìm nén sự tức giận... Nhưng nghe cậu ấy nói thẳng ra như vậy, tôi vẫn cảm thấy rất sợ...

“Vì vậy... là Sakamoto đã nhận ra cảm xúc của tớ đầu tiên, nhắc nhở tớ đã làm sai...”

Nói đến đây, Igarashi thở dài một hơi. Cuối cùng cậu ấy cũng đã trở lại dáng vẻ thường ngày.

“Sau này tớ hy vọng có thể dùng tâm trạng này—tiếp tục làm bạn tốt với Chika.”

“...Ừm.”

“Tuy không biết tương lai sẽ ra sao, có thể vẫn sẽ gặp khó khăn, nhưng đến lúc đó hẵng hay, tớ cảm thấy như vậy là được rồi.”

“...Được.”

“Vì vậy, hành trình tìm kiếm ước mơ đến đây là kết thúc.”

Nói xong, Igarashi nhìn thẳng vào tôi. Và nở với tôi một nụ cười chân thành nhất từ trước đến nay.

“Cảm ơn cậu đã cùng tớ vui chơi và thử thách khắp nơi, tớ rất vui.”

“Ừm, tớ cũng rất vui.”

“Sau này có thời gian cũng cùng nhau đi chơi nhé, Sakamoto.”

Nhìn thấy vẻ mặt cậu ấy khi nói những lời này. Nụ cười như trút được gánh nặng đó—tôi biết cậu ấy đã tìm ra câu trả lời. Chúng tôi đã luôn muốn tìm ra mối quan hệ mới cho Igarashi và Nito.Nhưng rồi Igarashi cuối cùng đã tìm thấy nó— Đây chính là—câu trả lời của cậu ấy. ...Nhưng tôi cảm thấy mọi chuyện vẫn chưa kết thúc. Chắc chắn không chỉ có Igarashi đang tìm kiếm. Còn một người nữa cần phải tìm ra câu trả lời— Trong tương lai nơi tôi đang ở, Igarashi và Nito sẽ có một cuộc cãi vã lớn vào hôm nay. Hoặc là Igarashi sẽ chủ động để mối quan hệ này dần xa cách. Ở phía “cô ấy” chắc chắn cũng tồn tại một số vấn đề, chính là thái độ của cô ấy đối với Igarashi. Phải xem xét lại vấn đề này mới được—

“...Được.”

—Nếu đã làm thì làm ngay bây giờ. Tôi đứng dậy khỏi ghế, nhìn vào điện thoại, thời gian—sắp đến bảy giờ tối. Bây giờ vẫn còn kịp—

“Vậy... tớ đi trước đây.”

“...Vậy à.”

Chỉ nghe tôi nói vậy, Igarashi dường như đã nhận ra. Cậu ấy nhìn tôi, gật đầu một cái.

“Đi đường cẩn thận nhé, Sakamoto.”

“Cậu mới phải, ở lại đây một mình có ổn không?”

“Ừm, có chuyện gì tớ sẽ liên lạc với cậu.”

“Được... vậy tớ đi đây.”

“Ừm, đi thong thả.”

Igarashi vẫy tay với tôi đang cất bước. Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng yên tâm... như thể thực ra cậu ấy đang đẩy tôi tiến về phía trước, khiến tôi không nhịn được mà mỉm cười.

*

“...Mà khoan, cậu ấy ở phòng nào nhỉ!”

Và rồi—tôi đến nhà Nito. Căn hộ mà cậu ấy vừa mới chuyển đến cách đây không lâu, và lát nữa sẽ bắt đầu buổi hòa nhạc trực tuyến. Tại lối vào căn hộ—tôi ngay lập tức sững sờ.

“Chết tiệt... tòi còn tưởng đến đây là giải quyết được vấn đề, nhưng lại quên mất, đây là cửa khóa tự động!”

Trước mắt là bàn phím số để nhập số phòng. Tôi đã định nhanh chóng nhập số phòng của Nito, rồi hét lớn: “Nito! Tớ có chuyện muốn nói với cậu!” để xuất hiện một cách ngầu lòi, nhưng...

“MÌnh chỉ nhớ... cậu ấy ở tầng ba, là ba linh... hai à? Ừm...”

Không nhớ ra được. Lần trước tôi chỉ ở nhà Nito một lát, hoàn toàn không nhớ được là phòng số mấy...

“A, thiệt tình, sao lại kẹt ở bước này chứ!”

Tiếp theo chỉ cần nói chuyện với Nito là được rồi! Chỉ cần nói cho cậu ấy biết tình hình hiện tại, để cậu ấy suy nghĩ kỹ về “tâm trạng của chính mình” là được mà! Kết quả lại bị kẹt ở chỗ này, ngay cả tôi cũng thấy thật giống phong cách của mình. Chịu thua, mỗi lần tôi định tỏ ra ngầu là lại xảy ra chuyện thế này...

“Có nên gọi cho Nito không? Không, livestream sắp bắt đầu rồi, cậu ấy chưa chắc đã nghe máy...”

Nhìn thời gian—còn ba mươi phút nữa là bắt đầu livestream. Cậu ấy chắc đang chuẩn bị rồi, có thể sẽ không để ý. Hơn nữa Nito vốn không hay để điện thoại bên mình...

“—Vậy thì hết cách rồi!”

Lúc này tôi hạ quyết tâm—

“Tóm lại là cứ hành động theo trực giác đi!”

Dựa vào trí nhớ mơ hồ, tôi nhấn “ba linh hai”. Rồi nhấn nút gọi! Chuông cửa vang lên một tiếng giống như “đing đong”, một lúc sau—

“...Xin hỏi ai đấy ạ?”

Một giọng nói đầy nghi hoặc vang lên. —Nhầm rồi. Đây rõ ràng không phải giọng của Nito. Giọng nói này trầm ổn xen lẫn chút khàn khàn, không giống giọng nói trong trẻo và vui tươi của Nito. Chết, chết rồi! Bấm nhầm chuông nhà người khác rồi!

“A, không, xin lỗi... Tôi hình như nhầm rồi!”

Tôi vội vàng liên tục cúi đầu xin lỗi vào camera.

“Tôi hình như bấm nhầm số phòng rồi, ha ha ha...”

Lại bấm nhầm chuông vào lúc này, làm phiền người khác cũng phải có giới hạn chứ! Biết đâu người ta đang ăn tối...! Tuy nhiên—

“—Hả? Cậu là ... của Nito-senpai mà?”

Người ở đầu dây bên kia chuông cửa cất lên một giọng kinh ngạc.

“Là bạn trai của Nito-senpai đúng không ạ?”

“...Hả? À, vâng, đúng vậy!”

“À... là mình đây.”

Nói đến đây, chủ nhân của giọng nói cũng thả lỏng hơn một chút—

“Streamer Saki á.”

“...A, a a a! Chào cậu, lâu rồi không gặp!”

—Là Saki. Đồng nghiệp của Nito ở INTEGRATE MAG, lần trước chuyển nhà tôi đã gặp cô ấy.

Ra là vậy... cô ấy ở ngay cạnh phòng Nito, tôi đã vô tình bấm nhầm nhà cô ấy...

“Anh đến tìm Nito-senpai à?”

Cô ấy hỏi ở đầu dây bên kia.

“Buổi hòa nhạc trực tuyến sắp bắt đầu rồi đấy ạ.”

“Đúng vậy! tớ có chuyện muốn nói với cậu ấy!”

“Mình mở cửa cho cậu trước nhé.”

Saki vừa dứt lời, cánh cửa tự động trước mặt tôi liền mở ra.

“Phòng của Nito-senpai là 303, cậu qua đó xem thử đi ạ.”

“Tớ biết rồi, cảm ơn cậu nhiều nhé!”

Tôi cúi gập người trước ống kính camera rồi vội vã lao vào thang máy.

*

Và rồi—

“...Sao thế?”

Tôi đã đến—nhà của Nito.

Cậu ấy ra mở cửa cho tôi ở huyền quan, phía sau là căn phòng đã được chuẩn bị sẵn sàng cho buổi livestream. 

“Có chuyện gì à...?”

Tôi bất giác nín thở.

Cậu ấy—đã biến thành Nito rồi.

Đôi mắt vô hồn, vẻ mặt bình thản.

Giọng nói trầm thấp, chiếc váy liền màu đen tuyền.

Rõ rệt nhất là bầu không khí xung quanh. Luồng khí toát ra từ người cậu ấy hoàn toàn khác biệt với cảm giác thường ngày ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ—

—Trong vòng lặp đầu tiên của cuộc đời học sinh cấp ba, tôi đã thấy cảnh này không biết bao nhiêu lần.

Người chỉ có thể thấy qua các trang web video—nhạc sĩ Nito.

Giờ đây đang ở ngay trước mắt tôi—

Ánh mắt tôi lướt qua, nhìn thấy cây đàn keyboard và micro đặt trong phòng khách.

Bên cạnh là máy tính xách tay và các thiết bị chiếu sáng.

Còn có chị Minase và một người đàn ông trạc tuổi chị ấy... tôi đoán là nhân viên của INTEGRATE MAG, anh ta đang thực hiện một công việc gì đó.

—Tôi nhất thời bị bầu không khí này làm cho choáng ngợp.

Buổi hòa nhạc trực tuyến quyết định tương lai của công ty sắp bắt đầu.

Bảo tôi xông vào gây rối, nói thật, tôi cảm thấy rất sợ.

Thế nhưng—một vài cảnh tượng hiện lên trong tâm trí tôi.

Tương lai nơi Nito mất tích, và cảm giác tuyệt vọng mà nó mang lại cho tôi khi đó—

Để tránh bi kịch đó, để bảo vệ cậu ấy—ngay bây giờ tôi phải dũng cảm bước lên một bước.

“Tớ có chuyện muốn nói.”

Tôi nhìn thẳng vào Nito, nói vậy.

“Là chuyện rất quan trọng, làm ơn nghe tớ nói.”

“Sắp livestream rồi.”

Nito lại nói một cách vô cảm, rồi quay người đi vào phòng.

“Không thể đợi xong rồi hẵng nói à?”

“Tớ muốn nói với cậu ngay bây giờ!”

Tôi vội vàng đuổi theo cậu ấy, không kìm được mà cao giọng.

Chị Minase và người đàn ông kia đều nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc.

Thế nhưng—tôi không thể dừng lại.

“Tớ nhất định phải nói, cho nên hãy cho tớ chút thời gian.”

—Nito quay đầu lại nhìn tôi một cái.

Rồi lại quay về phía phòng khách hỏi:

“...Chị Minase, anh Yano, em nói chuyện với cậu ấy một lát được không ạ?”

“Bên này... thì không sao cả. Yano, thiết bị thế nào rồi?”

“Không vấn đề gì, lúc nãy cũng đã tổng duyệt rồi, tiếp theo chỉ còn việc điều chỉnh nhỏ sau khi livestream bắt đầu thôi.”

“Cảm ơn ạ.”

Nito cúi đầu cảm ơn hai người.

Tiếp đó—cậu ấy ngồi xuống chiếc ghế trước cây đàn keyboard, đây có lẽ là chiếc ghế sẽ dùng trong lúc livestream.

“...Cậu muốn nói gì?”

Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi, nghiêng đầu thắc mắc.

“Tại sao lại hoảng hốt như vậy?”

Nghe cậu ấy hỏi vậy—tôi hít một hơi thật sâu.

Rồi dùng ánh mắt thẳng thắn nhìn lại Nito—

“...Mẹ của Igarashi ngất xỉu rồi.”

Tôi đi thẳng vào vấn đề.

“Vừa được xe cứu thương đưa đến bệnh viện, tớ cũng đã đi cùng Igarashi.”

—Bỗng nhiên im lặng như tờ.

Có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí trong phòng khách như đông cứng lại.

“...Vậy à?”

Thế nhưng—giọng Nito lại bình tĩnh đến bất ngờ.

Giống như mọi khi. Không... nhiệt độ trong giọng nói của cậu ấy rất thấp, cảm giác còn lạnh nhạt hơn cả bình thường.

“Tình hình thế nào?”

“...Hình như không có gì đáng ngại. Tuy phải nhập viện một thời gian, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng...”

“Tốt quá rồi.”

Nito chỉ nói một câu nhàn nhạt như vậy.

“Cảm ơn cậu đã nói cho tớ biết, có thời gian tớ sẽ đi thăm.”

Cậu ấy không hề ngạc nhiên, không hề dao động—

Vài giây sau—tôi mới nhận ra.

Đúng rồi... Nito chắc chắn đã biết từ lâu rồi.

Nito đã sớm biết mẹ của Igarashi hôm nay sẽ ngất xỉu.

Cũng biết bệnh tình không nghiêm trọng đến mức nguy hiểm đến tính mạng.

Bởi vì cậu ấy đã trải qua không biết bao nhiêu vòng lặp của cuộc đời học sinh cấp ba, đã sống lại ba năm này vô số lần. Mặc dù mỗi lần xảy ra chuyện đều không hoàn toàn giống nhau, sự thật đúng là như vậy... nhưng có một số chuyện có lẽ sẽ không thay đổi.

Cụ thể là những chuyện mà Nito không thể thay đổi, ví dụ như những sự kiện lớn trên thế giới hay thời tiết hàng ngày. Việc mẹ của Igarashi ngã bệnh, có lẽ cũng là một sự kiện không bị ảnh hưởng bởi hành động của Nito.

Đây không phải là lần đầu tiên Nito biết chuyện này—

Và rồi—

“...Thì ra là vậy, hiểu rồi.”

Tôi dường như đã có thể hiểu ra.

—Đây chắc chắn là nguyên nhân.

Thái độ này của Nito—chính là một nguyên nhân khác khiến cậu ấy và Igarashi tuyệt giao.

Trong vòng lặp, cậu ấy đã biết chuyện nhập viện, nhưng lại không biết thái độ của mình sẽ gây ra tranh cãi giữa hai người.

Cậu ấy từng nói, vòng lặp này là lần đầu tiên cậu ấy thành công nổi tiếng sớm như vậy, cho nên cũng là lần đầu tiên nghe tin "chuyện này" trong tình trạng bị dồn vào đường cùng như thế này, mới nhất thời lơ là, có phản ứng như vậy.

Xét đến bài toán trước mắt là buổi hòa nhạc trực tuyến và tiền đề đã biết trước mọi chuyện, cậu ấy mới có phản ứng lạnh lùng như vậy—

Đối với Igarashi cũng vậy. Nito từ đầu đến cuối đều giữ thái độ lạnh lùng của nhạc sĩ Nito để đối mặt với một Igarashi đang bị tổn thương sâu sắc, từ góc độ của Igarashi, có lẽ sẽ cảm thấy mình bị bỏ rơi.

Cuối cùng—hai người mới trở mặt, hoặc đi đến kết quả dần xa cách.

Nếu đã vậy—

Nếu đã biết vấn đề giữa hai người nằm ở đâu.

Việc tôi nên làm—đã rõ rành rành trước mắt.

“...Cậu nghe cho kỹ đây, Nito.”

Tôi lại gọi cậu ấy một lần nữa.

“Không phải với tư cách là một nhạc sĩ, mà là bạn của Igarashi, hãy nghe cho kỹ đây!”

Nito—lại nhìn về phía tôi.

Cậu ấy dường như không hiểu tôi đang nói gì, nghiêng đầu bối rối.

“...Tớ nghe nói bố mẹ của Igarashi đã ly hôn.”

Tôi tiếp tục nói với một Nito như vậy.

“Mẹ rất thương Igarashi, cho nên cậu ấy rất thích cuộc sống này. Này, gần đây cậu ấy không phải đang tìm kiếm sở thích sao? Nhưng... cuối cùng cậu ấy mới nhận ra, cuộc sống bình yên giản dị mỗi ngày này mới là quan trọng nhất, cũng muốn trân trọng quãng thời gian ở bên mẹ...”

Nito im lặng không nói gì nhìn tôi.

Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, khiến tôi biết cậu ấy vẫn chưa thoát khỏi thân phận nhạc sĩ.

Tuy nhiên...

“Mẹ của Igarashi—lại ngã bệnh rồi.”

Nghe câu nói này—trên mặt Nito dường như có một tia dao động.

“Tình hình quả thực không nghiêm trọng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể trở lại cuộc sống bình thường. Nhưng... cậu ấy hẳn đã sợ hãi đến nhường nào. Dù sao cậu ấy cũng có thể sẽ mất đi người thân duy nhất của mình, mất đi báu vật quan trọng nhất...”

...Chỉ cần nghĩ đến chuyện này, tôi đã đau lòng đến mức sắp nghẹt thở.

Tôi chỉ cần tưởng tượng đến việc bố mẹ có thể gặp chuyện không may, đã thấy sống lưng lạnh toát.

Đến cả tôi, một người sinh ra trong một gia đình bình thường, không đặc biệt biết ơn bố mẹ cũng đã như vậy.

Cho nên—cú sốc mà Igarashi phải chịu.

Nỗi sợ hãi mà cậu ấy đã trải qua khủng khiếp đến nhường nào.

“...Sau này tớ sẽ nói chuyện với cậu ấy.”

Thế nhưng—Nito vẫn là Nito.

Khẽ giọng trả lời tôi.

“Tuy không chắc là ngày mai hay tuần sau, nhưng tớ nhất định sẽ...”

“...Nếu đây là suy nghĩ của người bạn Nito, thì không sao cả.”

Tôi lại một lần nữa bám riết lấy cậu ấy.

“Nhưng không phải đúng không? Bây giờ cậu đang nghe tớ nói với tư cách là một nhạc sĩ đúng không?”

—Tôi cũng biết cậu ấy không còn cách nào khác.

Nito lát nữa phải gánh vác tương lai của công ty, tổ chức một buổi hòa nhạc trực tuyến.

Thấy cậu ấy đáp lại lạnh lùng như vậy, tôi khó mà trách móc.

Vì vậy—

“Đây là... lời thỉnh cầu của tớ.”

—Tôi chỉ có thể cầu xin.

“Dù chỉ là một khoảnh khắc cũng được—cậu có thể suy nghĩ với tư cách là bạn của Igarashi không?”

Nito—mở to mắt.

“Chỉ một giây thôi... cậu có thể với tư cách là người bạn thời thơ ấu của cậu ấy, trước buổi hòa nhạc trực tuyến nghĩ về chuyện này không...”

—Nghe câu nói này...

Nghe câu nói này của tôi—luồng khí toát ra từ Nito rung chuyển dữ dội.

Rồi... vẻ mặt dần thả lỏng.

Gò má vốn cứng đờ hiện lên sắc hồng, đôi mắt vô hồn lại ánh lên tia sáng.

Cậu ấy—chớp mắt hai ba lần, khẽ hít một hơi.

“...Chị Minase!”

—Đã trở lại thành giọng của Nito rồi.

Là giọng nói cao vút có phần lơ đãng thường nghe thấy ở phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

“Xin lỗi, còn bao nhiêu phút nữa là đến giờ livestream ạ?”

“Để chị xem... chắc khoảng mười lăm phút nữa.”

Sau khi xác nhận thời gian, chị Minase trả lời thẳng thừng.

Hơn nữa...

“Trì hoãn khoảng năm phút cũng không sao, livestream muộn một chút, để khán giả hơi sốt ruột một chút ngược lại còn tốt hơn.”

“Cảm ơn chị!”

Cúi đầu cảm ơn xong, Nito chộp lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn bên cạnh.

Ngón tay lướt vài cái trên màn hình, rồi nhanh chóng áp vào tai.

“—A, cô Nito!”

Người nhân viên nam nãy giờ im lặng... tôi nhớ là anh Yano thì phải, đột nhiên lên tiếng:

“Xin lỗi, chiếc điện thoại đó! Vừa nãy dùng để thử âm thanh xong vẫn chưa đổi cài đặt, cho nên âm thanh có thể sẽ phát ra ngoài hết đấy ạ!”

Anh ấy nói đúng—tiếng chuông gọi LINE bắt đầu phát ra từ loa trong phòng.

Nhưng Nito chỉ liếc anh ấy một cái.

“Không sao cả!”

Chỉ đáp lại một câu ngắn gọn.

Rồi—cùng với một tiếng “tút”, cuộc gọi đã được kết nối.

“—Moene!”

Nito hét lớn cái tên đó, đến cả tôi đứng bên cạnh cũng giật mình.

“Tớ nghe Meguri nói rồi! Cậu đang ở đâu! Có ổn không!”

Sắc mặt Nito biến đổi hẳn.

Tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy có vẻ mặt như thế này—

—Vài giây sau, giọng của Igarashi mới truyền đến từ loa.

“À à, ừm... tớ đang ở bệnh viện đa khoa ở Okubo. Không sao đâu, tình hình đã ổn định rồi...”

“Cậu còn ở đó một lát nữa không?”

“Ờ, ừm, chắc là thanh toán xong rồi về nhà thôi—”

“—Tớ sẽ đến ngay!”

Nito đứng bật dậy khỏi ghế, nói như hét lên.

“Tớ cũng sẽ đến bệnh viện, đợi tớ một lát!”

—Chị Minase kinh ngạc nhìn chúng tôi.

Người nhân viên nam còn lại—tôi nhớ là anh Yano thì phải, cũng nhìn Nito với vẻ mặt căng thẳng.

“Hả, bây giờ á?”

“Ừ, tớ sẽ đến ngay.”

“...Chika, cậu định qua đây à?”

“Đúng vậy! Tóm lại, đến đại sảnh là tìm được cậu đúng không?”

Vừa nói, Nito vừa rời khỏi chỗ ngồi.

Cậu ấy cầm lấy chiếc túi đặt bên cạnh, chuẩn bị rời khỏi hiện trường.

Thế nhưng—

“...Chika, lát nữa cậu không phải có buổi hòa nhạc trực tuyến sao?”

Igarashi đáp lại bằng một giọng bình tĩnh.

“Không sao đâu, cậu cứ tập trung vào livestream đi...”

“...Nhưng! Bây giờ tớ làm gì có tâm trạng đó chứ!”

“Nhưng Chika, đó là livestream mà?”

“Bây giờ không quan tâm được những thứ đó nữa!”

Nghe câu nói này—Igarashi im lặng một lúc.

Chị Minase và anh Yano cũng căng thẳng nuốt nước bọt, chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Và rồi—

“—Cậu đang nói gì vậy!”

—Chói tai.

Igarashi nói bằng một âm lượng lớn như muốn làm vỡ cả loa:

“Chika, không phải cậu đã nói buổi livestream này rất quan trọng sao! Tuyệt đối không được thất bại mà!”

“...Nhưng, nhưng mà, tớ!”

“Chúng ta đều có việc mình nên làm mà!”

Đối mặt với lời van nài của Nito, Igarashi không hề nhượng bộ.

“Chuyện của mẹ cứ để tớ lo, tớ làm được! Cho nên, Chika cũng hãy làm việc cậu nên làm đi!”

...Nghe câu nói này.

Giọng nói kiên định của Igarashi khiến Nito như bị chấn động, ngồi phịch xuống ghế.

“...Biết, biết rồi.”

Cậu ấy khẽ gật đầu.

“Được rồi, vậy, vậy thì tớ sẽ livestream cho thật tốt... Nhưng, nhưng mà! Tớ sẽ hát vì Moene! Sẽ hát vì Moene và mẹ của Moene, cho nên nếu điều kiện cho phép, hai mẹ con nhất định phải nghe nhé!”

“...Cảm ơn cậu.”

Giọng của Igarashi trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, hoàn toàn khác với lúc nãy.

Có thể cảm nhận rõ ràng cậu ấy đang mỉm cười ở đầu dây bên kia.

“Còn nữa, livestream xong là tớ sẽ chạy qua ngay!”

“Được rồi, tớ sẽ đợi cậu.”

“...Ừm, lát nữa tớ sẽ liên lạc lại, bai bai.”

Nói xong câu đó, Nito kết thúc cuộc gọi.

Cậu ấy khóa màn hình điện thoại rồi đặt lại lên bàn.

“...Xin lỗi, em đã quá tùy hứng.”

Cậu ấy xin lỗi chị Minase và anh Yano trước.

“Em lo quá, suýt chút nữa đã bỏ livestream chạy đi gặp cậu ấy... thật sự xin lỗi.”

“...Không, không sao đâu.”

Chị Minase lắc đầu với Nito, ánh mắt như đang nhìn em gái của mình.

“Livestream cố lên nhé...”

“...Vâng!”

—Igarashi đã thay đổi.

Cậu ấy đã tìm thấy lối sống mình yêu thích, và báu vật mình muốn trân trọng.

Cho nên lần này—Nito cũng đã thành công thay đổi, đối mặt với cậu ấy với tư cách là một người bạn.

Đây chính là—mối quan hệ mới mà họ đã xây dựng.

“...Được rồi.”

Nito gật đầu, thay đổi sắc mặt.

“Bắt đầu nào, nhất định phải thành công—”

Từ người cậu ấy toát ra một luồng khí sắc bén.

Vẻ mặt trầm tĩnh, đôi môi mím chặt, đôi mắt nheo lại một cách lạnh lùng.

Thế nhưng—không hiểu sao.

Trên người cậu ấy dường như vẫn còn sót lại vài phần "thái độ thường ngày của Nito".

Giống như cảm giác cậu ấy đang đi chân trần trong phòng sinh hoạt câu lạc bộ.

“...Cố lên.”

Tôi cũng nói với cậu ấy câu này một cách vô cùng tự nhiên.

“Cố lên nhé, Nito.”

“Ừm.”

Nito cũng nhìn tôi, lặng lẽ gật đầu, khóe môi cong lên thành một nụ cười.

*

—Buổi livestream vừa bắt đầu, số người xem đồng thời đã vượt qua một nghìn ngươì.

Đây là buổi hòa nhạc trực tuyến đầu tiên của Nito.

Cậu ấy sắp bắt đầu biểu diễn trong phòng khách nhà mình—

Dù là qua màn hình giám sát hay trực tiếp ở khoảng cách gần thế này—dưới ánh đèn gián tiếp dịu nhẹ, cô ấy vẫn toát lên một vẻ tập trung đến tuyệt đối.

Khung chat làm mới ngày càng nhanh, số người xem đồng thời cũng không ngừng tăng lên.

a134d7e3-1805-488a-8ac5-38a1be9f5f66.jpg

Xem ra, mạng cũng không có vấn đề gì.

Ít nhất lần này sẽ không xảy ra sự cố mất kết nối đã làm Saki khốn đốn lần trước.

Nito cô ấy—một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên.

Rồi đưa mặt lại gần micro.

“—Chào mọi người.”

Đây là câu nói đầu tiên của cậu ấy.

“Tôi là Nito, mong được mọi người giúp đỡ.”

—Một luồng cảm giác rùng mình chạy dọc sống lưng.

Chỉ là một lời chào hỏi.

Chỉ là xưng tên của mình—mà tôi lại vô cùng xúc động.

Tim tôi đập rất mạnh, tôi thậm chí còn lo nó sẽ ảnh hưởng đến buổi livestream.

Tôi không thể cử động, một giọt mồ hôi từ từ lăn xuống lưng.

Rồi cô ấy—

“...Thật xin lỗi.”

Không hiểu sao lại xin lỗi trước—rồi mỉm cười.

“Thật khó khăn mọi người mới tập trung ở đây... nhưng hôm nay, tôi muốn hát tặng một người bạn. Cô ấy là người bạn thân thiết không rời của tôi từ nhỏ đến lớn.”

—Người bạn thân thiết không rời.

Đúng vậy, dù cậu ấy là Nito hay Nito, sự thật này cũng sẽ không thay đổi.

Thực ra chưa bao giờ thay đổi.

Chỉ là có một chút hiểu lầm, cô ấy của quá khứ chỉ chăm chăm vào những thứ trước mắt, vô tình buông tay.

Nhưng lần này thì khác, Nito—đã nắm chặt tay cậu ấy.

“Vì vậy, nếu có thể—”

Nito tiếp tục nói bằng một giọng dịu dàng:

“Tôi sẽ hát bằng tất cả sức lực của mình, mong mọi người hãy lắng nghe đến giây phút cuối cùng.”

Rồi tôi nhận ra, Nito lần đầu tiên với tư cách là Nito, đã mỉm cười trước mặt mọi người.

Dù là trong vòng lặp đầu tiên của cuộc đời học sinh cấp ba hay lần thứ hai này, đây là lần đầu tiên cậu ấy nở nụ cười như vậy trước mặt người khác.

—Khung chat làm mới còn nhanh hơn nữa.

Hầu hết đều là những phản hồi thiện chí, đến cả số người xem đồng thời cũng tăng vọt, khiến tim tôi đập thình thịch.

Và rồi...

“Vậy thì, xin mời mọi người thưởng thức màn trình diễn của tôi...”

Nói xong, buổi hòa nhạc trực tuyến đầu tiên của Nito vén màn mở đầu—

“Huyền quan” (玄関) là một từ gốc Nhật (đọc là genkan), chỉ khu vực lối vào của một ngôi nhà, nơi người ta tháo giày trước khi bước vào trong.