Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Đang ra)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

7 14

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

259 4692

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

571 1821

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

(Đang ra)

Kiếm Tu Vay Nợ, Không Trả Được Đành Hóa Kiếm Nô

柠檬不咋甜诶

“Vậy nên, ngài có thể nghe tôi nói hết lời và đừng… đừng cởi áo được không?! Tôi đến để hỗ trợ…”

32 90

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

(Đang ra)

Pháo Hôi Lại Nuôi Dưỡng Sư Muội Qua Đường Thành Phượng Ngạo Thiên

Katena

Nhân vật chính: "Ta một lòng một dạ với nàng..."

326 1673

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

250 1016

Vol 1 (Hoàn Thành) - Chương 3: (Tạm chưa chốt được tên)

1

“──Vậy, tình hình sao rồi?”

“Ừm~~ vẫn vậy thôi.”

Tôi trở lại “hiện tại” sau một khoảng thời gian dài, ngồi trong phòng câu lạc bộ vào ngày hôm sau lễ tốt nghiệp.

Nghe tôi hỏi vậy, Makoto – đang ngồi trên bàn – lạnh lùng đáp lời.

“Igarashi-senpai đúng là đã từng gia nhập Câu lạc bộ Thiên văn. Nhưng cuối cùng, số thành viên vẫn chỉ dừng lại ở ba người, không đủ để duy trì hoạt động. Lên đến năm hai, ai nấy cũng dần xa cách… Và lần này, Nito-senpai lại vẫn biến mất.”

“Anh cũng đoán vậy…”

Tôi khẽ gật đầu, đưa mắt nhìn quanh “phòng câu lạc bộ ở hiện tại” mà đã lâu chưa trở lại.

“Tình hình giờ là vậy sao…”

Cảm giác thật lạ lẫm mà cũng thân quen.

Tôi đã ở lại “ba năm trước” gần ba tuần, trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, tôi dường như đã hòa vào nhịp sống của “chính mình hồi lớp 10”.

Mái tóc dài hiện tại và bộ đồng phục đã cũ sờn, tất cả khiến tôi thấy như thể bản thân vừa bước ra từ một giấc mộng kỳ quái.

── Kể từ sau chuyện ở công viên.

Như Makoto đã nói, Igarashi cũng gia nhập Câu lạc bộ Thiên văn.

Nito có vẻ rất vui, khi cô ấy và Igarashi cùng bước vào phòng câu lạc bộ đã hét lên đầy phấn khích rồi ôm chầm lấy nhau, cảnh tượng ấy khiến người ta không khỏi bật cười.

Tôi thậm chí còn cảm thấy cánh cửa “bách hợp” trong tim mình dường như sắp mở ra.

Nhưng cũng như Makoto đã nói, chúng tôi vẫn không thể tìm đủ bốn người, tương lai vì thế chẳng hề đổi thay...

“Chặng đường phía trước có vẻ vẫn còn rất dài.”

“Ừ, nhưng mà…”

Tôi buông lời dẫn dắt câu chuyện.

“Cũng nhờ vậy mà anh đã hiểu ra được vài điều.”

Nói xong, tôi ngồi xuống chiếc ghế cạnh Makoto.

“Hiểu ra được vài điều?”

“Ừ. Đầu tiên, điều cơ bản nhất — quả nhiên anh thật sự đã quay về quá khứ. Giờ có thể khẳng định chắc chắn rằng, chỉ cần anh dịch chuyển giữa ba năm trước và hiện tại, quá khứ sẽ thay đổi theo.”

Trước đây chỉ là suy đoán, nhưng lần trở về hiện tại này đã một lần nữa xác nhận điều đó.

Không phải là ảo giác — mà là di chuyển thời gian thực sự. Tôi có thể quay về quá khứ và thay đổi thực tại.

Nói cách khác ── tôi có thể cứu Nito.

Suy nghĩ đó lại khiến tinh thần tôi bừng sáng.

“Và còn điều này nữa, không hiểu sao chỉ có Makoto là có thể nhận thức được những thay đổi sau khi anh viết lại quá khứ. Nishigami và những người khác chỉ có ký ức thuộc về dòng thời gian hiện tại, duy chỉ có Makoto là còn nhớ cả những gì đã xảy ra trước khi mọi thứ đổi khác.”

Lần trước tôi cũng đã thấy khó hiểu vì chuyện này.

Chỉ riêng trong trí óc Makoto là tồn tại đồng thời hai loại ký ức. Nhìn phản ứng của Nishigami, tôi có thể chắc chắn đây là hiện tượng chỉ xảy ra với Makoto.

“Giờ cậu nhắc mới nhớ… đúng là như thế thật.”

Makoto cau mày khó hiểu, khoanh tay trước ngực.

“Sao lại thế nhỉ…”

“Anh nghĩ… là bởi vì mỗi lần anh dịch chuyển giữa hiện tại và quá khứ, em đều ở cạnh anh đúng lúc ấy. Dù chưa có bằng chứng cụ thể, nhưng hiện tại chỉ có thể dựa vào giả thuyết này thôi.”

Tạm thời, tôi chỉ có thể suy đoán đến vậy.

Nhưng việc Makoto biết được những chuyện trước khi thay đổi cũng không sao cả. Ngược lại, tôi còn thấy mừng vì có thể bàn bạc với cô ấy.

Tự mình cứu Nito… chắc chắn sẽ rất mệt mỏi.

“…Anh cũng nên quay lại ba năm trước rồi.”

Sau khi câu chuyện khép lại, tôi nói với Makoto như thế.

“Ể, anh lại đi à? Không ở lại thêm chút nữa sao?”

“Ừm… Anh vẫn còn lo cho Nito bên đó. Với lại, lần nào cũng để em phải chờ anh, anh thấy áy náy lắm.”

“…Ừ, cũng đúng.”

Thực ra, lần này tôi trở về “hiện tại” chỉ là để xác nhận một vài điều, phòng khi có rủi ro.

Xem thử tương lai liệu có thật sự đã được viết lại, và liệu tôi có thể quay lại phòng câu lạc bộ của ba năm trước một cách chính xác.

Tôi cũng muốn biết rốt cuộc có thay đổi gì cụ thể không. Sự kiện lớn như việc Igarashi vào câu lạc bộ chắc chắn sẽ kéo theo nhiều biến chuyển rõ rệt hơn lần trước.

Và quả thực ── tôi đã thấy những thay đổi như mình dự đoán.

Vậy thì, đã đến lúc quay về ba năm trước rồi.

Ngay lúc ấy, một ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu.

“…Nhưng mà anh lại phải đánh đàn piano, chắc sẽ làm phiền em đấy.”

Tôi mỉm cười với Makoto:

“Chắc sẽ mất một chút thời gian, nhưng mong em thông cảm. Anh sẽ cố gắng hết sức.”

“Ừ, không sao.”

Makoto lạnh nhạt đáp lời.

Rồi cô ấy cúi đầu xuống.

Tựa như đang cân nhắc lựa lời, em ấy lặng im hồi lâu ──

“…Lại sắp đi rồi.”

── Dường như trong giọng nói ấy có chút gì đó dao động.

Một thanh âm đơn độc và run rẩy, không giống Makoto chút nào.

“…Sao vậy?”

Tôi không kìm được, nhìn về khuôn mặt đang cúi xuống của em ấy.

Thế nhưng Makoto lại ngẩng đầu lên, dùng chất giọng lạnh nhạt như mọi khi nói:

“Không sao. Cố lên nhé.”

“…Vậy à… Ừm, tốt rồi…”

Tôi khẽ gật đầu, bắt đầu lần mò phím đàn, từng ngón tay chậm rãi chạm lên giai điệu.

Nhưng cảm giác kỳ lạ ấy vẫn không tan biến.

Tại sao Makoto lại buồn đến thế? Khi biết tôi sẽ quay về quá khứ, tại sao lại phát ra tiếng nói như sắp khóc?

Hơn nữa… có phải giữa tôi và cô ấy đã trở nên xa cách?

Phải chăng sự thân thiết ngày xưa đã phai nhạt dần?

Có lẽ là do tôi suy nghĩ quá nhiều.

Có lẽ chỉ vì đã quá lâu không gặp Makoto, tôi quên mất cảm giác khi xưa.

Nhưng rồi, sau một thoáng ngẫm nghĩ, cuối cùng tôi cũng nhận ra.

── Phải chăng là vì quá khứ đã bị thay đổi?

Khi tôi viết lại dòng thời gian, tôi và Nishigami thân thiết hơn, Igarashi cũng đã gia nhập câu lạc bộ. Những người tôi gọi là bạn, giờ đây còn nhiều hơn cả trước khi thay đổi.

Vậy nên… tôi đã vô thức lấy đi quãng thời gian từng dành cho Makoto, rồi san sẻ nó cho người khác?

Vì đã thân với những người mới, nên khoảng cách giữa tôi và Makoto cũng theo đó mà rộng ra──

…Sao lại thành ra như vậy?

Tôi luôn trân trọng những phút giây bên Makoto, vậy mà mọi thứ có thể dễ dàng bị viết lại như thế, chỉ cần một lần thay đổi là mất hết sao…

── Nhưng tôi còn chưa kịp nghĩ cho thấu.

── Ánh sáng chợt bao phủ tầm nhìn.

Một luồng sáng nhỏ bắt đầu xoay tròn giữa khoảng không tối mịt, tốc độ ngày càng nhanh.

Có vẻ như── tôi đã đánh đúng giai điệu rồi.

Tầm mắt dần ổn định trở lại, cơ thể cũng từ từ tìm lại cảm giác trọng lực──

“…Phù.”

Tôi đã quay về phòng câu lạc bộ “của ba năm trước”.

Không gian này không khác là mấy so với “ba năm sau” vừa rồi, chỉ là bầu không khí có chút đổi thay.

Từ khi Igarashi gia nhập, căn phòng như sáng bừng lên hẳn.

…Không, nói đúng ra, là vì cô ấy để đồ đạc của mình khắp nơi, khiến cho nơi này trông lúc nào cũng đầy ắp sức sống.

Nào là mỹ phẩm, gương soi, truyện tranh, trò chơi điện tử — mọi thứ được bày biện hỗn độn khắp phòng.

Thế nhưng, ngoại trừ sự bừa bộn ấy, bầu không khí chung cũng trở nên nhẹ nhàng và rộn ràng hơn nhiều. Nhìn thấy sự thay đổi này, tôi bất giác cảm thấy nhẹ nhõm — như thể đây chính là minh chứng cho một tương lai tốt đẹp đang dần hé mở trước mắt Nito.

Đúng lúc đó, tiếng bước chân vang lên từ phía hành lang xa.

Âm thanh “lộp cộp lộp cộp” nghe có vẻ phấn khích lạ thường.

Người đó chạy đến trước cửa phòng câu lạc bộ, đẩy mạnh cánh cửa ra──

“…A! Ở đây rồi, ở đây rồi! Sakamoto!”

Hiếm khi tôi thấy Nito hào hứng đến thế, cô lao vào trong như một cơn gió.

Và rồi──

“Nghe tớ nói nè!”

“Ả!”

Cô nhào đến ôm tôi một cách đầy sức nặng.

Này, quá sức chịu đựng rồi đấy! Nếu đây là trò Pokémon, hẳn phải là “đòn chí mạng”!

Nhân tiện, Igarashi theo sau ngay sau đó cũng chỉ còn biết đứng đơ người. Một cảnh tượng đủ khiến cả cô ấy cũng phải sững sờ…

Dường như chẳng màng đến phản ứng của chúng tôi, Nito liền đá giày và cởi tất ra, rồi nói tiếp──

“Là vậy nè! Sau khi xem video của tớ, người ấy đã liên lạc với tớ!”

“Ai cơ?”

“Là Minase đó!”

──Minase.

Cái tên ấy… tôi vẫn còn nhớ.

Trong dòng thời gian chưa bị thay đổi, cô ấy chính là người đã làm nên bước ngoặt cho cuộc đời của Nito.

Nói cách khác, cô là nhân tố chủ chốt trong kế hoạch cứu lấy Nito──

“Tớ, tớ nói cậu nghe! Minase là một blogger mà tớ rất thích đó!”

Nito ngồi xuống ghế, đôi mắt long lanh ánh lên tia sáng hạnh phúc.

“Cô ấy hiện giờ là sinh viên đại học, nhưng từ hồi cấp ba đã nổi tiếng với blog cá nhân rồi. Những tác giả, nhạc sĩ hay họa sĩ được cô ấy giới thiệu đều được đánh giá rất cao, đến mức có người còn gọi phong cách của họ là ‘trường phái Minase’ nữa cơ!”

“Ồ ~~ nghe hoành tráng quá ha…”

Tôi giả vờ ngạc nhiên như thể lần đầu tiên nghe tới cái tên này — nhưng thực ra thì tôi đã biết rõ mọi chuyện từ trước.

Minase là người mà Nito luôn ngưỡng mộ, gần như là một thần tượng mang dáng dấp của một nhà phê bình.

Gu âm nhạc và cả thẩm mỹ của Nito, phần lớn đều chịu ảnh hưởng từ blog của cô ấy.

Hơn thế nữa── lần liên lạc này đã khiến hai người trở nên cực kỳ tâm đầu ý hợp.

Sau đó, Minase thành lập công ty quản lý cá nhân mang tên “INTEGRATE MAG”, trở thành người đại diện của Nito, đôi khi còn cùng cô tham gia sáng tác như một đối tác nghệ thuật.

“Và nữa, Minase còn hết lời khen ngợi tớ trong email đó!”

Nito vừa thao tác trên điện thoại, vừa phấn khích đưa cho tôi xem nội dung thư.

“Tớ còn trả lời là ‘Tớ cũng là fan của chị Minase đó! Tớ luôn theo dõi blog của chị!’ Rồi chị ấy hỏi tớ có thể gặp nhau một lần được không… thật sự cứ như mơ vậy đó!”

“Chika từ sáng đến giờ cứ nói đi nói lại chuyện đó mãi ~~”

Igarashi thả mình xuống ghế, giọng nghe rõ vẻ mệt mỏi.

“Tai tớ sắp mọc kén luôn rồi, làm ơn đừng nhắc tới chị Minase nữa đi…”

“Nhưng mà tớ thật sự vui mà~!”

Nito ôm chặt chiếc điện thoại trước ngực, ánh mắt mơ màng như đang bay lơ lửng giữa giấc mộng tuổi trẻ.

2

Tôi mỉm cười đáp lại:

“Vậy à, tốt quá rồi.”

Nhưng trong lòng tôi lại lặng lẽ trầm ngâm.

── Ở giai đoạn này.

Khi Minase vừa liên lạc với Nito, không hề có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sau này cô ấy sẽ biến mất…

Trái lại, mọi thứ như đang chạm đến đỉnh điểm của hạnh phúc, tương lai phía trước rực rỡ ánh sáng đầy hy vọng.

Nhân tiện nói thêm, ở dòng thời gian “ba năm trước” này, danh tiếng của Nito trên mạng cũng bắt đầu vươn lên rõ rệt.

Bài hát đầu tiên cô đăng — một ca khúc tự sáng tác — đã vượt mốc ba mươi nghìn lượt nghe. Ca khúc mới thứ hai được đăng cách đây không lâu còn đang tăng view với tốc độ chóng mặt. Trong giới yêu nhạc am hiểu, đã bắt đầu râm ran lời đồn:“Hình như có một thiên tài mới vừa xuất hiện?”

…Nhưng dù sao thì, ba mươi nghìn lượt nghe quả thật quá ấn tượng.

Chỉ nghĩ đến việc có từng ấy người đang lắng nghe nhạc của mình, tôi đã thấy như đang nói đến một thế giới hoàn toàn khác — một khoảng cách mà bản thân tôi chẳng thể tưởng tượng nổi.

Dù thế nào đi nữa──

Ở một thời điểm nào đó trong tương lai, lòng Nito nhất định sẽ dần dần chất chứa những điều không ổn.

Rồi cuối cùng, cô sẽ để lại một bức thư tuyệt mệnh và biến mất khỏi thế giới này như thể tan vào hư vô.

Nếu vậy thì──

“……Waa~~ Tớ cũng muốn được gặp chị Minase quá đi!”

Tôi buột miệng nói với Nito.

“Cậu nhắc đến chị ấy làm tớ nhớ ra, hình như tớ cũng từng lướt qua blog của chị đó. Bỗng nhiên lại tò mò không biết chị ấy là người như thế nào.”

“…Hửm? Cậu có ý đồ gì mờ ám đấy à?”

Nghe tôi nói vậy, Nito nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ, nét mặt tỏ rõ thái độ“tớ biết tỏng rồi nha”.

“Cậu đang định tiếp cận chị gái học đại học đấy hả?”

“Không không, đâu có! Tớ chỉ muốn trò chuyện thôi mà!”

Thật ra, tôi chỉ muốn cẩn thận đề phòng mọi khả năng có thể xảy ra thôi!

“Với lại tớ còn chẳng biết chị Minase là người như thế nào. Sao mà lại có ý đồ gì cho được…”

Tôi hoàn toàn không biết gì về Minase.

Rốt cuộc cô ấy là người như thế nào? Sau này, Nito sẽ cùng cô ấy bước đi trên con đường âm nhạc ra sao?

Thú thật, trong lòng tôi vẫn luôn giữ một phần cảnh giác — như thể chuẩn bị sẵn sàng cho một kết cục không mong muốn.

Nếu mọi chuyện rẽ theo chiều hướng xấu… có lẽ tôi sẽ phải đối mặt với Minase, trong một cuộc đối đầu không thể tránh khỏi.

Và rồi, khi tôi còn đang đắm chìm trong những suy nghĩ ấy──

“…Cô ấy siêu xinh luôn.”

Là Igarashi — không hiểu vì sao mặt mày lại đầy khó chịu khi thốt ra câu đó.

“Tóc ngắn, đen tuyền. Thân hình thì chuẩn, kiểu đẹp đến mức có thể làm người mẫu cũng không ngoa.”

“Ồ… vậy à…”

“Mà tớ đoán là chị ấy sống gần đây. Có khi cậu còn có cơ hội theo đuổi ấy chứ…”

“Ơ, sao lại vậy được! Tớ đâu có kiểu đó! Cậu biết rõ người tớ thích là ai còn gì!”

Tôi phải nhắc lại điều đó, vì rõ ràng Igarashi cũng biết rất rõ mà!

Nhưng sao cô ấy lại hiểu về Minase đến thế nhỉ? Biết cả chuyện sống ở đâu nữa…

“…Igarashi, chẳng lẽ cậu cũng theo dõi blog của Minase từ trước à?”

“Không. Tớ mới nghe Chika nói về chị ấy sáng nay thôi.”

“Thế thì sao biết kỹ vậy…?”

“Tớ đọc hết toàn bộ blog của chị ấy trong tiết học rồi.”

“…Hả?”

“Đọc hết ba năm bài viết, xong lần ra được địa chỉ với cả tên thật luôn.”

“…Ớ, đáng sợ thật đấy…”

Chẳng khác nào một kiểu “thám tử mạng” chính hiệu.

Nhưng… Cậu thật sự để tâm đến mối quan hệ của Nito tới mức đó sao? Chẳng phải trước đây còn nói rằng nên dứt khỏi sự lệ thuộc này sao…?

Hoặc cũng có thể, đây là cách cô ấy đang dần học cách buông tay.

“Nói chung, tớ sẽ nhắn chị Minase là bạn tớ cũng muốn gặp chị ấy.”

Nito vừa nói, vừa khéo léo đưa cuộc trò chuyện đã bị lạc đề quay trở lại đúng hướng.

“Tớ chỉ thử hỏi thử thôi. Không biết chị ấy có đồng ý không nữa. À mà, hôm nay tớ còn chuyện khác muốn nói với tụi cậu đó.”

“Ồ? Còn chuyện gì nữa vậy?”

“Nói nghe thử coi~~”

Chắc chắn là chuyện liên quan đến việc tuyển thêm thành viên.

Thời gian chiêu sinh chỉ còn lại một tuần.

Tức là, chúng tôi đang rơi vào tình trạng khá nguy hiểm.

“Tụi mình vẫn họp ở đây để nghĩ cách tuyển thêm người, nhưng lần nào cũng phải rời đi trước giờ tan trường, chẳng thể nghĩ ra được gì hay cả đúng không? Cảm giác không thể tập trung nổi.”

“Đúng thật.”

“Vì thời gian gấp quá mà.”

“Nên là──”

Nito giơ một ngón tay lên, đôi mắt long lanh đầy quyết tâm.

“Tụi mình qua nhà tớ luôn đi── rồi cùng nhau bàn kế hoạch tiếp theo!”

Cô đề xuất bằng vẻ mặt như đang khoe một phát minh vĩ đại, trong mắt ánh lên sự tự hào.

“Chứ cứ họp trong phòng câu lạc bộ hoài thì thời gian có hạn quá… nên tụi mình tới nhà tớ chơi cuối tuần này đi nha!”

“──Ể, cậu ăn mặc thế này là nghiêm trọng lắm rồi đó.”

Cuối tuần, tôi đến điểm hẹn trước ga Ogikubo như đã hẹn với Igarashi.

Cô khoanh tay đứng đợi từ sớm, vừa thấy tôi liền nhăn mặt đánh giá thẳng thừng như vậy.

“Chỉ là đến nhà bạn thôi mà, cậu ăn mặc trịnh trọng quá mức rồi đấy, tớ phát ngán luôn…”

“Gì cơ!? Tại sao chứ!?”

Trước phản ứng ngoài dự đoán của Igarashi, tôi vội vàng phản bác.

“Lần đầu tiên đến nhà người ta đó nha! Biết đâu còn gặp cả người trong nhà nữa… tất nhiên là tớ phải chuẩn bị kỹ càng rồi!”

Đây là vòng xoay trước ga, người qua lại tấp nập. Trong đám đông với đủ kiểu trang phục, quả thật trông tôi có phần nổi bật vì quá chỉn chu.

Tôi đã ghé vào một cửa hàng thời trang nhanh để mua áo sơ mi và áo khoác.

Thường ngày, tôi chỉ vuốt đại vài cái cho tóc gọn gàng, nhưng hôm nay còn cẩn thận dùng sáp vuốt tóc chỉnh tề, thậm chí còn mượn cả giày da của bố.

Dù phải bỏ ra kha khá tiền, nhưng tôi hoàn toàn không hối hận.

Vì hôm nay── là lần đầu tiên trong đời, tôi đến nhà Nito!

Vài ngày trước, tất nhiên tôi lập tức đồng ý với lời mời của cô ấy, không chút do dự.

Tôi… tôi muốn đến nhà Nito! Ai mà không muốn chứ!

Trong suốt ba năm cấp ba trước khi thay đổi dòng thời gian, tôi chưa từng một lần được bước vào ngôi nhà đó!

Igarashi chẳng có lý do gì để phản đối, nên cô cũng đồng ý luôn. Thế là hôm nay, chúng tôi hẹn nhau tại đây, chuẩn bị đến nhà Nito.

Chà… không biết phòng của cô ấy sẽ như thế nào nhỉ…

Có khi sẽ là những món đồ nội thất xinh xắn, những bộ váy dễ thương, trang trí tinh tế…

Trong lòng tôi ngập tràn những hình dung dịu dàng, lung linh và đầy ảo mộng…

“……Ugh.”

Thấy tôi cứ ngẩn người ra, Igarashi bỗng cau mày tỏ vẻ ngán ngẩm.

“Sakamoto, đầu óc cậu đang tưởng tượng ra mùi thơm của phòng Chika đúng không…”

“……!”

Cô ấy biết rồi!? Tôi lỡ nói ra thành tiếng sao!?

“Không, miệng thì không nói, nhưng nó hiện rõ mồn một trên mặt cậu rồi.”

“……!”

Làm sao mà cô ấy đọc được hết vậy!? Là siêu năng lực à!?

Nhưng rồi tôi lại nhận ra một điều khác cũng khiến tôi bận tâm.

“…Mà này──”

Tôi quay sang nhìn Igarashi.

“Tớ lại muốn hỏi ngược cậu… Sao cậu lại mặc đồ thể thao từ đầu đến chân thế kia? Nhìn cứ như đang chuẩn bị đi dã ngoại vậy…”

Tôi không khỏi cảm thấy khó hiểu trước lựa chọn trang phục của cô ấy.

Một bộ đồ thể thao màu đen của hãng nổi tiếng. Igarashi đứng ở điểm hẹn trong đúng phong cách thể thao như vậy.

Nếu để ý kỹ sẽ thấy, cô ấy rõ ràng có dành thời gian trang điểm – kiểu trang điểm “có chủ đích gây khó chịu” ấy mà.

Trên lưng là một chiếc ba lô bé xíu, trông chẳng khác gì cặp sách của học sinh tiểu học. Toàn bộ phong cách khiến người ta liên tưởng đến một màn cosplay nửa vời theo kiểu “Ogikubo Yua” trong Ngày mai tôi sẽ trở thành bạn gái của ai.

Chỉ tiếc là, bộ đồ thể thao cô mặc lại quá xuề xòa, hoàn toàn lệch tông với vẻ ngoài được chăm chút kia.

Hơn nữa, giờ nghĩ lại, khi Nito rủ đến nhà chơi, vẻ mặt Igarashi lúc ấy cũng có phần u ám. Chẳng lẽ có chuyện gì sao…? Hay là có điều gì cô ấy đang giấu?

“…Rồi cậu sẽ hiểu.”

Igarashi thở dài, bước chân đi trước.

“Chỉ cần tới đó, cậu sẽ biết vì sao tớ mặc thế này. Đi theo tớ.”

“…Ờ, ừm.”

Igarashi dẫn đường về phía nhà Nito.

Tôi cũng gật đầu một cái, lặng lẽ bước theo cô.

“Hai người đến rồi!”

Và rồi──chúng tôi đến nhà Nito, bước vào phòng cô ấy.

“Chào mừng~~ Cứ tự nhiên như ở nhà nhé!”

“…Oho.”

Tôi lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Cảnh tượng đập vào mắt tôi khi cánh cửa vừa mở ra khiến tôi ngẩn người ngơ ngác.

Thứ đầu tiên tôi thấy là──một ngọn núi quần áo.

Không phải là ví von đâu. Tôi không rõ đống quần áo đó đã được giặt hay chưa.

Tóm lại, những bộ đồ chưa gấp lại cứ thế chất đầy trên giường, tạo thành một đống hỗn độn như một ngọn núi nhỏ.

Không chỉ trên giường. Dưới sàn cũng vương vãi nào là quần, váy, áo – cứ như là vừa mặc xong liền ném xuống, chẳng buồn để ý. Một khoảnh khắc tôi còn tự hỏi, chẳng phải cảnh thấy váy của người mình thích thường khiến tim đập rộn ràng sao…? Vậy mà lần này, lòng tôi chỉ thấy nguội lạnh, cảm xúc tụt không phanh. Phòng cô ấy quá… đời thường rồi.

Ngoài ra, sách vở, manga, giấy tờ cũng rải rác khắp mọi nơi trong phòng.

Trên cây đàn điện đặt cạnh bên còn phủ một lớp bụi mỏng. Mấy con búp bê, đồng hồ, khăn tay phía trên đó cũng để lộn xộn chẳng theo trật tự gì.

Cả bàn học cũng không khá hơn: vỏ hộp kính áp tròng dùng một lần, một chiếc khuyên tai kẹp bị mất nửa cặp, bút bi, bút chì, gôm tẩy, cùng một hộp thuốc trông như thuốc đau đầu.

──Nói thật, căn phòng này bừa bộn không chịu nổi.

Phòng của Nito──thật sự đủ tiêu chuẩn để nếu chụp lại đăng lên mạng, có khi lan truyền khắp nơi.

Chỉ riêng việc không thấy rác đồ ăn hay đồ uống cũng đã có thể coi là… điều may mắn nhất rồi.

Nếu là mấy bạn cùng lớp – chỉ quen với hình ảnh mô phạm, chỉnh chu của Nito thường ngày – mà bước vào căn phòng này, chắc sẽ xỉu mất. Còn nếu thầy cô biết được, có khi chức lớp trưởng của cô sẽ bị tước luôn ấy chứ.

Ngay cả khi đang đứng giữa trung tâm của một khung cảnh hỗn loạn đến mức này──

3

“Meguri là lần đầu đến đây nhỉ~~”

Nito vẫn giữ nụ cười rạng rỡ trên môi.

“Cậu có khi là người con trai đầu tiên bước vào phòng tớ đó! Hãy thấy biết ơn đi, vì cậu rất đặc biệt đấy!”

Trong chiếc áo thun dệt kim phối cùng chân váy dài rộng thùng thình, Nito xuất hiện trong bộ dạng cực kỳ thoải mái — tương phản hoàn toàn với khung cảnh quanh mình — và nở nụ cười ngọt ngào như thể không có gì bất thường.

“Ơ, ờ… cảm ơn…”

“Nhân tiện, ba mẹ tớ đi làm rồi, không có nhà đâu. Chị gái thì đang tham gia hoạt động ở trường đại học, nhưng mà nè, đừng vì thế mà mơ tưởng linh tinh nha!”

“…Tớ biết rồi.”

…Cô ấy đang đùa với tôi sao?

Chẳng lẽ đây là chiêu trò hù dọa, cố tình bày bừa phòng ra thế này để dọa bọn tôi lúc tới?

Đúng rồi, chỉ có thể là như vậy!

Người có thể viết ra những giai điệu tinh tế như Nito thì không thể sống trong căn phòng bừa bộn như thế này được!

Haha, nghĩ vậy thì dễ hiểu rồi. Chắc chắn chỉ là trò đùa thôi~~!

Chắc chắn cô ấy sẽ dọn sạch lại ngay bây giờ, rồi cả nhóm sẽ ngồi lại nghiêm túc bàn chuyện kế hoạch tương lai…

…Tôi vẫn còn nuôi chút hy vọng như thế.

“Phòng hơi chật, hai cậu kiếm đại chỗ nào ngồi đi nha~~”

Vừa nói, Nito vừa dùng ngón chân được sơn móng kỹ lưỡng đá dạt đống đồ đạc dưới sàn sang một bên.

Cuối cùng, cô cũng dọn được một chỗ ngồi vừa đủ cho một người chen vào.

“…Ờ, ờ…”

Tôi dần buộc mình phải chấp nhận “sự thật” đang hiện hữu trước mắt.

…Thảo nào Igarashi lại mặc đồ thể thao.

“Vậy… tớ xin phép ngồi đây nhé…”

“……”

Tôi và Igarashi ngồi xuống, giữ khoảng cách nhất định giữa hai người.

Aaa~~ phải nói sao nhỉ… dù đúng là Nito đã giúp dọn ra một chỗ ngồi, nhưng vẫn không tránh được việc lưng tôi chạm phải túi xách, giấy tờ hay mớ quần áo nào đó đang nằm rải rác quanh sàn — khiến tôi cứ bồn chồn không yên…

Rồi… chỗ ngồi của chủ nhà đâu? Dưới sàn thì chẳng còn khoảng trống nào nữa…

Tôi vừa nghĩ vậy thì──

“Rồi rồi, bắt đầu thôi nào!”

Nito nói lớn── rồi thoắt cái ngồi phịch xuống giường.

Cô thản nhiên ngồi lên đống quần áo chất như núi ấy, không chút ngại ngùng.

“Đây là cuộc họp đầu tiên của Câu lạc bộ Thiên văn, bàn chiến lược hành động từ giờ trở đi!”

“Nên là, tớ nghĩ với cách làm như trước giờ, chắc không thể tuyển đủ người kịp trong thời hạn đâu…”

“Ừm, đúng vậy.”

“Hmm~~”

Hiếm lắm mới có dịp đến nhà Nito ── vậy mà bầu không khí buổi họp vẫn thoải mái đến lạ thường, mỗi người đều mải làm việc riêng của mình.

Tôi và Nito cùng chơi game, còn Igarashi thì cắm mặt vào quyển truyện tranh, cả ba cứ thế vừa trò chuyện vừa tán loạn.

“Chắc mấy bạn năm nhất cũng biết đến câu lạc bộ Thiên văn rồi chứ nhỉ? Tụi mình phát tờ rơi nhiều thế kia, lại còn dán đầy mấy tấm thiệp hình ngôi sao nữa mà… ơ kìa, Nito! Bên đối thủ đang đưa xạ thủ sang đó kìa!”

“Rồi, tớ xử lý.”

“Mà… vẫn chẳng ai chịu tham gia. Tớ nghĩ chắc phải đổi hướng rồi…”

Ngẫm lại các hoạt động tuyển thành viên trước đây, tôi thấy thật ra cũng không tệ.

Dù là một câu lạc bộ sắp bị xóa sổ, nhưng chúng tôi đã thu hút được không ít sự chú ý. Ít nhất, đến thời điểm này, hầu như không còn học sinh nào “chưa từng nghe đến Câu lạc bộ Thiên văn” nữa.

Vấn đề là, dù gây được tiếng vang, nhưng vẫn không có ai gia nhập.

Người duy nhất chịu vào là bạn của Nito – Igarashi.

Nếu vậy, cứ tiếp tục làm theo cách cũ cũng không có tác dụng gì.

“Nhưng mà~~”

Igarashi vừa nói, vừa bĩu môi, mắt vẫn dán vào bộ truyện tranh đang hot.

“Nói vậy chứ cụ thể làm sao? Làm gì để khiến tụi kia quan tâm nhiều hơn được?”

“…Ừm~~ Hay là tớ đàn hát trực tiếp luôn?”

Sau khi hạ gục tên xạ thủ của phe địch bằng một cú chí mạng, Nito quay lại cuộc trò chuyện như thể chẳng có gì quan trọng.

“Nè, mấy câu lạc bộ như nhạc cụ hay ban nhạc nhẹ cũng toàn biểu diễn để thu hút người ta còn gì? Nếu tụi mình cũng làm cái gì đó thật nổi bật, biết đâu vẫn còn cơ hội.”

“Hể~~!”

Igarashi lập tức ngẩng đầu lên.

“Tớ thấy không ổn đâu, có khi lại chỉ thu hút toàn mấy đứa mê Nito thôi đó! Làm ơn đừng để mấy đứa đó vô nhóm tụi mình! Trừ khi là người tớ duyệt qua, còn lại thì miễn đụng đến Nito luôn!”

Cô hùng hồn tuyên bố, ánh mắt đầy quyết liệt — chẳng khác gì muốn độc chiếm Nito cả.

Tôi tự hỏi… người này thật sự đang nghiêm túc suy nghĩ lại mối quan hệ giữa cô và Nito sao…?

“…À này, Sakomoto.”

Nito lặng lẽ đón nhận lời phản đối từ Igarashi.

Cô bắt chéo đôi chân được sơn móng tỉ mỉ, quay sang nhìn tôi rồi hỏi:

“Cậu có ý tưởng gì không? Một cách chiêu mộ khác với trước đây ấy.”

“Ừm thì…”

Vừa hay trận game trên màn hình cũng vừa kết thúc, tôi đặt tay cầm xuống.

Thật ra, tôi cũng có vài ý tưởng.

Tối qua tôi đã vò đầu suy nghĩ mãi mới nặn ra được một kế hoạch tạm gọi là chốt hạ.

Chỉ có điều…

“Tớ có nghĩ ra, nhưng vẫn cảm thấy hơi bất ổn… chắc là khó thực hiện lắm…”

Tôi không tự tin lắm. So với những tờ rơi và thiệp hình ngôi sao do Nito làm trước đó, cảm giác như vẫn thiếu một chút gì đó để thực sự “chạm được vào lòng người”.

Nếu định thực hiện ý tưởng này, chắc chắn sẽ rất vất vả.

“Nhưng mà cũng hết cách rồi đúng không? Mình đâu còn lựa chọn nào khác.”

“…Ừ, cũng đúng.”

Nito nói nghe nhẹ nhàng vậy, nhưng lại rất hợp lý. Cứ tiếp tục đắn đo thì cũng chẳng khá hơn.

“Ờ… vậy để tớ trình bày nhé…”

Tôi bắt đầu giải thích ý tưởng tuyển thành viên mới với giọng điệu không mấy chắc chắn.

“Tức là──nhắm đến một nhóm học sinh hoàn toàn khác với những người mình từng tiếp cận.”

Sau đó, chúng tôi lại tiếp tục “chây lười” ở nhà Nito.

Vừa chơi game vừa bàn luận linh tinh, trời lúc nào không hay đã gần sáu giờ chiều. Đến giờ cơm tối, cả nhóm đành phải giải tán.

“Vậy hai cậu về cẩn thận nha~~

“Ừm… Dù sao cũng nghĩ ra được cách rồi, cứ thử từng bước một xem sao.”

“Hẹn gặp lại tuần sau.”

Sau khi trao đổi vài lời ngắn gọn, chúng tôi rời khỏi nhà Nito, bước về phía nhà ga.

“──Thế nào, thấy sao rồi?”

Trên đường đi, Igarashi bất ngờ lên tiếng.

“Được vào phòng của người cậu thích, rồi nhìn thấy thực tế… cảm giác thế nào? Nói thật đi… có thấy tan vỡ hình tượng không?”

“…Ừ, có chứ.”

Phải nói là tôi bị sốc thật sự.

Trước giờ tôi luôn nghĩ con gái là sinh vật đặc biệt hơn bọn con trai.

Dễ thương, thông minh, tỏa sáng — dường như lúc nào cũng hoàn hảo ngay cả khi chẳng cần cố gắng.

Nhưng hôm nay──tôi mới hiểu, tất cả chỉ là tưởng tượng.

Tôi cuối cùng cũng nhận ra, con gái cũng như tụi con trai thôi: cũng có thể bày bừa phòng, lười giặt đồ, chẳng buồn dọn dẹp gì cả.

Và thế là──

“…Tớ cảm giác như lại càng thích cô ấy hơn.”

“…Hả?”

“Vì tớ đã thấy được một phần con người thật của cô ấy…”

Đúng vậy, cách tôi tiếp nhận điều đó có thể hơi kỳ lạ.

Dù quả thực tôi có hơi hoảng loạn, nhưng vì người đó là Nito, nên tất cả vẫn cứ rực rỡ như cũ. Đó là điều tôi cảm nhận được rõ ràng.

Một Nito rất đỗi đời thường, chẳng khác tôi là bao, lại có thể sáng tác ra những giai điệu tuyệt vời đến thế… Điều đó khiến tôi xúc động thực sự.

Cô ấy không phải là một thực thể đến từ thế giới khác, mà là một cô gái cùng thế giới, cùng thời đại với tôi. Nhận ra điều hiển nhiên ấy, tình cảm trong tôi như bừng nở, bén rễ trong im lặng.

Đó là cảm xúc chân thật của tôi.

Thế nhưng──có vẻ Igarashi hoàn toàn không thể hiểu nổi.

“Cái gì cơ… không thể nào…”

Cô ấy kinh ngạc đến độ gần như trợn tròn mắt — phản ứng chưa từng thấy.

“…Tớ thật sự không thể chấp nhận nổi mấy tên con trai lại đi thích mấy cô gái sống trong bãi chiến trường như vậy…”

“Không phải vậy mà!”

Tôi vội vàng phản bác.

“Ý tớ là, tớ thấy được một khía cạnh rất thật, rất đời thường của cô ấy! Tớ hiểu cô ấy hơn một chút… thế thôi!”

“Ồ… ra là vậy…”

Tuy nói thế, biểu cảm của Igarashi vẫn không giấu nổi hoài nghi.

Cậu nghi ngờ tớ đến mức nào vậy? Cậu có định gỡ bỏ thành kiến với tớ không đấy…?

“…Thôi bỏ đi.”

Cậu ấy quay mặt sang hướng khác, khẽ thở dài.

Rồi thì thầm, như nói với chính mình:

“Ít ra còn tốt hơn những người vì căn phòng bừa bộn mà lập tức mất sạch cảm tình…”

Và rồi──thời gian trôi qua, đến tuần kế tiếp.

“──Bọn tớ là Câu lạc bộ Thiên văn…”

“…Phòng sinh hoạt nằm ở tầng bốn dãy nhà phía Nam đấy.”

“Nếu cậu có hứng thú thì cứ thử ghé qua xem nhé…”

Chúng tôi bắt tay thực hiện phương án tuyển thành viên mới đã được bàn bạc──

…Và thất bại.

4

Kế hoạch chiêu mộ thành viên mà tôi đề xuất ở nhà Nito cuối tuần trước… từ ngay giây phút bắt đầu đã hoàn toàn thất bại.

Bằng chứng rõ ràng nhất, chính là chất giọng lí nhí như muỗi kêu của chúng tôi. Âm lượng gần như chỉ là hơi thở, không hề có lấy một chút sinh khí nào như lúc phát truyền đơn trước đây. Tựa như mọi sự nhiệt tình trước đó chỉ là ảo ảnh.

Chúng tôi đang đứng ở dãy hành lang tầng ba của khu nhà phía Bắc — nơi tập trung các lớp học của khối 11.

“Nếu cậu hứng thú… thì ghé xem thử nhé~~”

“Quan sát thiên văn vui lắm đó…”

“Chỉ cần đến ngồi chơi thôi cũng được mà…”

…Thật sự chỉ muốn độn thổ.

“Nhóm này là sao vậy?”

“Tự nhiên đến tìm tụi mình là sao chứ?” — Những ánh mắt bối rối của các bạn học khối trên đang đổ dồn về phía chúng tôi khiến tôi chỉ muốn quay đầu bỏ chạy.

──Kế hoạch tôi nghĩ ra, chính là thử chiêu mộ học sinh khối trên.

Bình thường, khi các câu lạc bộ tổ chức tuyển thành viên, mục tiêu chủ yếu luôn là học sinh năm nhất.

Chúng tôi cũng không ngoại lệ — trước giờ đều phát truyền đơn và dán thiệp hình ngôi sao trước tủ giày của khối 10.

Vậy nên tôi mới nghĩ, ngược lại thì sao──

Nếu nhắm đến những người chưa từng bị tiếp cận, tức là khối 11 trở lên, biết đâu sẽ tìm được người sẵn sàng tham gia. Nghĩ đến đó, chúng tôi lập tức in thêm tờ rơi và như thế này, đứng đây vào buổi sáng, chờ học sinh khối trên đến trường. Nhưng rồi…

“…Mong cậu xem qua chút nhé.”

“…Cảm ơn nếu cậu chịu nhìn một chút thôi cũng được.”

“Làm ơn mà…”

──Chỉ toàn là khẩu hiệu sáo rỗng.

Tưởng rằng cứ tìm học sinh lớp trên là sẽ xoay chuyển được tình thế, hóa ra chỉ là giấc mộng viển vông.

Truyền đơn không một ai chịu nhận.

Các anh chị khối trên có vẻ cũng không ngờ sẽ có câu lạc bộ nào tìm đến họ, ai nấy đều bối rối nhìn chúng tôi rồi lặng lẽ lướt qua — không ai đưa tay ra nhận lấy.

…Khó thật đấy.

Không ngờ việc tuyển học sinh khối 11 lại gian nan đến vậy…

Rõ ràng là họ chẳng hề tỏ thái độ gay gắt gì cả, nhưng chỉ cần đứng giữa một nhóm học sinh lớn tuổi hơn đã đủ khiến tôi thấy thấp thỏm và run rẩy.

Tôi thật sự muốn về nhà. Muốn ngâm mình trong bồn nước ấm, chơi một ván game rồi chui vào chăn mềm ngủ một giấc thật sâu…

Dường như Nito và Igarashi cũng đang có cùng tâm trạng. Ngay cả Nito – người lúc nào cũng xuất hiện trong vai trò cô lớp trưởng mẫu mực – giờ cũng cúi đầu nói nhỏ lí nhí. Còn sắc mặt của Igarashi thì ngày càng tái nhợt. Trông cô ấy thật sự chẳng ổn chút nào… Nếu bất ngờ ngất xỉu tại chỗ như lần lễ tốt nghiệp thì phải làm sao…?

“Haa…”

…Có lẽ đã đến giới hạn thật rồi.

Tôi nhìn đồng hồ, khẽ thở dài.

Chẳng bao lâu nữa là đến giờ vào học, chuông báo hiệu sắp vang lên. Có lẽ chúng tôi nên rút lui thôi…

Đúng là đã đến bước đường cùng, nhưng chẳng ai muốn lãng phí thời gian vào một chiến lược không đem lại kết quả. Mỗi giây đứng đây như đang rút cạn sinh khí của cả nhóm. Chắc phải gọi là một cuộc “rút lui chiến lược” thôi…

Tôi vừa nghĩ vậy thì──

“──Các cậu đang làm gì đấy?”

Một giọng nói vang lên sau lưng.

Một chất giọng nam trầm, mạnh mẽ, đầy khí thế như xé không gian mà đến.

Tôi lập tức quay người lại.

“Câu lạc bộ đang tuyển người à? Sao lại tìm đến bọn năm hai các anh thế?”

──Một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt tôi.

Kiểu tóc cắt ngắn gọn gàng. Nét mặt cương nghị. Dáng người cao ráo, rắn rỏi. Đôi lông mày nhíu lại giữa trán.

Và khí chất áp đảo bao trùm toàn thân.

“…A, là… là Rokkuyo-senpai!”

Tôi không kìm được, hét lên theo phản xạ.

“Lâu… lâu rồi không gặp ạ!”

Rokkuyo Haruki-senpai.

Chính là người đàn anh từng tiếp cận tôi và Makoto khi chúng tôi đang trò chuyện hôm trước — một người có khí chất cực kỳ mạnh mẽ, gần như đáng sợ.

Khi senpai tiến tới bắt chuyện, phía sau anh còn có vài cậu bạn trông cũng khá bặm trợn, chắc là bạn cùng lớp với anh.

Nếu là mọi khi, có lẽ tôi đã cứng họng vì sợ, chẳng nói được gì ngoài mấy câu cười gượng xã giao.

Nhưng trong tình thế tuyệt vọng như lúc này, có người quen chủ động bước đến nói chuyện lại khiến tôi nhẹ cả lòng.

“Ờm… Bọn em đang cố gắng tìm thêm thành viên cho câu lạc bộ ấy ạ…”

Tôi bắt đầu giải thích.

“Nhưng mà phát tờ rơi mãi mà không ai chịu nhận… rắc rối lắm luôn… Bọn em phải tìm thêm một người nữa thì mới đủ để không bị giải tán… mà tìm mãi chẳng được ai hết…”

Tôi tuôn một tràng.

Tuy chỉ mới gặp Rokkuyo-senpai một lần, có lẽ cách nói chuyện thân mật thế này hơi đường đột, nhưng chắc cũng không sao. Dù gì chúng tôi cũng đã từng trao đổi liên lạc mà.

“Vậy à, đến bước đường cùng rồi hả?”

Senpai đáp lại bằng giọng có phần bất cần.

Thế nhưng đôi mắt lại chăm chú nhìn vào tôi, đầy vẻ ngờ vực.

“Mà… lâu rồi không gặp? Anh với em từng quen nhau à?”

……

……

……

──Aaaaaaaaaa!!!

Xong rồi! Tôi lỡ miệng rồi!

Tôi quên mất là ở dòng thời gian này, tôi và anh ấy còn chưa từng nói chuyện với nhau!

Người từng trò chuyện với tôi là Rokkuyo-senpai “ba năm sau”, lúc đó anh ấy đã tốt nghiệp và đang học đại học rồi!

Quá sơ suất rồi! Chắc vì mệt mỏi và tổn thương tinh thần sau buổi chiêu mộ thất bại nên tôi mất khả năng suy xét rồi!

…Phải làm sao đây!?

Tôi phải chữa cháy kiểu gì bây giờ!?

Nghĩ đi, nghĩ đi nào! Phải tận dụng những tế bào não ít khi vận động này ngay lúc này mới được!

“…Ủa vậy à, hì hì hì, không phải là mình từng nói chuyện rồi sao?”

Sau một giây ngắn ngủi ngẫm nghĩ (cỡ chưa tới một giây), tôi buột miệng phun ra câu thoại đó.

“Xin lỗi, chắc là em nhớ nhầm… à, thật ra là… em rất ngưỡng mộ Rokkuyo-senpai… nên là em hay tự tưởng tượng trong đầu là được trò chuyện với anh…”

“Hì hì hì!”

──Ghê quá đi mất!

Tại sao tôi lại bịa ra một câu chuyện kinh tởm như thế!?

Nhìn đi! Igarashi sợ đến tái mặt rồi kìa! Còn Nito thì nhìn tôi như không tin nổi vào mắt mình nữa!

Rokkuyo-senpai chắc cũng đang không biết phản ứng thế nào cho phải! Có khi anh ấy sẽ gắt lên “Câm miệng lại” rồi đấm tôi một cái cũng nên…!

Tới lúc này, tôi toàn thân căng cứng.

Tôi chuẩn bị tinh thần để ăn một cú đấm nên người, sẵn sàng lãnh hậu quả…

Thế nhưng──

“──Ahaha, cái cậu này là sao vậy?”

Rokkuyo-senpai──bất ngờ bật cười sảng khoái.

“Rõ là xạo mà, nhưng cũng vui phết đấy chứ.”

…Ơ? Thật đấy à? Tôi vượt qua được rồi sao?

Một lỗi ngớ ngẩn như thế, tôi lại qua được cửa suýt chết chỉ bằng cái lý do nhảm nhí kia ư…?

Không ngờ Rokkuyo-senpai lại là người độ lượng đến vậy…

“Vậy là câu lạc bộ đang tuyển người hả. Hiểu rồi.”

Nói xong, anh ấy rút từ tay tôi một tờ truyền đơn.

“Cố lên nhé. Nếu anh tìm được ai phù hợp, sẽ giới thiệu cho tụi em.”

“A… thật ạ? Em cảm ơn anh nhiều…”

Tôi cúi đầu cảm ơn.

Rokkuyo-senpai dẫn theo mấy người bạn rời khỏi hành lang.

Anh ấy nói sẽ giới thiệu nếu có ai phù hợp… thật sao?

Thật sự sẽ giúp bọn tôi đến vậy sao…?

Tôi thấy khó tin lắm. Trong đám bạn xung quanh senpai, không có ai nhìn giống kiểu người sẽ muốn gia nhập Câu lạc bộ Thiên văn cả. Có khi anh ấy cũng không tìm được ai đâu.

…Nhưng, dù thế nào đi nữa, câu nói ấy chắc chắn xuất phát từ lòng tốt.

Tôi không có lý do gì để từ chối cả.

Chỉ một câu ấy thôi cũng đủ khiến tôi thấy biết ơn rồi. Tôi sẽ trân trọng tấm lòng ấy.

Cảm ơn anh, Rokkuyo-senpai…

Và rồi──kể từ ngày hôm đó, tình hình chiêu mộ thành viên của chúng tôi đã thay đổi hoàn toàn.

Có người đến.

Gần như mỗi ngày đều có học sinh đến ghé thăm phòng câu lạc bộ.

“Ồ~~ đây là cái chỗ mà Haruki nói à, Câu lạc bộ Thiên văn đấy hả.”

“Trời đất, mình còn chẳng biết là có phòng như thế này luôn á!”

“Bản đồ gì đây vậy~~? Nhìn cũ thế, chắc từ đời nào rồi chứ chẳng đùa.”

Một nhóm học sinh năm hai lần lượt kéo đến phòng câu lạc bộ.

Có vẻ là bạn của Rokkuyo-senpai. Ai nấy đều tỏ ra tò mò với hoạt động của Câu lạc bộ Thiên văn, hứng thú nhìn ngắm kính thiên văn, đĩa sao, và các dụng cụ khác.

Ơ? Rokkuyo-senpai thật sự giới thiệu người cho bọn tôi sao…?

Tại sao vậy nhỉ…? Chẳng phải kiểu mấy tay đầu gấu thường đối xử rất tốt với bạn mình đấy sao?

Dù lý do là gì, thì đây là cơ hội quá tốt, nhất định không thể bỏ lỡ.

Vậy nên chúng tôi──tung hết sức tiếp đón những vị khách ấy.

“Vâng, hiện tại câu lạc bộ chỉ có ba tụi em thôi!”

“Mọi người cứ tự nhiên nha, thoải mái mà xem ạ!”

“Bọn em đúng là có làm vài hoạt động thiên văn nghiêm túc, nhưng cũng rảnh rỗi tự do lắm ạ!”

Nói thật lòng, đa phần các senpai đến thăm hôm đó đều không phải kiểu người mà tôi từng tiếp xúc.

Ai cũng có ngoại hình sáng sủa, ăn mặc thời trang, toát lên khí chất năng động, vui vẻ – trông giống hệt như Rokkuyo-senpai.

Nói chuyện với những người như vậy khiến tôi không tránh được cảm giác căng thẳng — chẳng biết nên gọi là mặc cảm hay tự ti, nhưng rõ ràng tôi không tài nào cư xử một cách tự nhiên được.

Dường như các thành viên khác trong câu lạc bộ cũng đang chật vật thích nghi với sự thay đổi đột ngột này.

“Vâng, cảm ơn anh rất nhiều!”

“Ngày nào tụi em cũng có mặt ạ!”

“Hôm nay thì chưa bắt đầu gì, nhưng tụi em cũng tính sẽ tổ chức buổi quan sát thiên văn thử xem sao…”

Trước hết là… thái độ của Nito cũng khác hẳn thường ngày.

Bình thường, khi ở trong phòng câu lạc bộ, cô ấy hay đi chân trần, lười biếng nằm lăn ra sàn, tận hưởng khoảng trời riêng của mình.

Vậy mà hôm nay lại đeo tất, đi dép trong nhà nghiêm chỉnh, còn đón tiếp khách bằng nụ cười giả trân nhìn cái là biết liền.

Sao lại như vậy chứ…? Nito vốn gia nhập câu lạc bộ này là để có nơi thảnh thơi “thả lỏng” cơ mà… chẳng phải thế này là đi ngược với mục đích ban đầu rồi sao…?

Tiếp theo là Igarashi.

Cô ấy vốn cũng thuộc tuýp năng động, nên có thể trò chuyện với đám senpai một cách tự nhiên hơn so với tôi.

Thế nhưng, cứ sau mỗi buổi tiếp khách là──

“Cái anh hồi nãy rõ ràng là đang nhắm vào Chika còn gì…”

5

“Tớ thấy người đó chắc không hợp với Chika đâu…”

“Tớ thật sự không chịu nổi mấy kiểu người lúc nào cũng sôi nổi, ồn ào như thế…”

Sau mỗi lần có senpai đến tham quan, Igarashi đều kín đáo đánh giá từng người một cách nghiêm khắc. Cô thậm chí còn lặng lẽ ghi chú lại trong điện thoại xem ai “được”, ai “không”.

“Vậy rốt cuộc cậu muốn gì…? Không phải trước đó nói sẽ học cách buông bỏ sự lệ thuộc vào Nito sao?”

Không thể chịu nổi nữa, tôi nhân lúc Nito không có mặt đã hỏi thẳng cô ấy.

“C-Chuyện này… không tính là lệ thuộc đâu mà!”

Igarashi hốt hoảng thanh minh.

“Là vì tớ quan tâm tới việc các thành viên có hợp với nhau hay không thôi!”

“Thế… cậu cũng sẽ lo lắng nếu tớ không hợp với mấy senpai đó à?”

“……”

“Đừng có quay mặt đi rõ ràng như vậy chứ!”

Những chuyện như vậy cứ lặp đi lặp lại, khiến tôi không khỏi thấy khó chịu.

Nhưng dĩ nhiên, giờ không phải lúc để bận tâm đến mấy chuyện ấy.

Tôi và hai người họ đều cố gắng gạt hết mọi lo nghĩ sang một bên, tiếp tục dồn hết sức tiếp đón các senpai đến thăm câu lạc bộ.

Sau những ngày căng thẳng chạy nước rút, cuối cùng…

Chúng tôi chỉ còn lại đúng bốn ngày cho kỳ tuyển sinh──

“──Kết quả là… vẫn chẳng có ai gia nhập cả…”

Chỉ còn lại ba người trong căn phòng câu lạc bộ quen thuộc.

Tôi buông lời than vãn trong trạng thái gần như tuyệt vọng.

“Rõ ràng đã có nhiều senpai đến tham quan thế cơ mà… vậy mà lại chẳng ai chịu tham gia cả…”

Tình hình cuối cùng đã rơi vào ngõ cụt.

Không có lấy một đơn xin gia nhập.

Thành viên hiện tại vẫn chỉ có ba người: tôi, Nito và Igarashi.

Cảm giác thì hoàn toàn không tệ. Những người đến thăm thực sự có vẻ hứng thú với hoạt động câu lạc bộ, dù phong cách có hơi khác nhau, nhưng phần lớn đều để lại ấn tượng tốt.

Vậy mà… vì sao chứ?

Chẳng lẽ những lời nói ấy chỉ là xã giao?

“Thôi kệ đi. Chuyện này đâu thể ép buộc được mà.”

Nito – hiếm hoi lại trở về trạng thái “chân trần” thường ngày – nhìn tôi với nụ cười gượng gạo.

“Tớ nghĩ mấy người đến thăm thực lòng cũng quan tâm thật đấy, không giống kiểu nói cho qua chuyện đâu.”

“Chỉ là… người năm hai chắc cũng khó mà tham gia một câu lạc bộ mới vào thời điểm này rồi.”

Igarashi khoanh tay, suy tư một lát rồi tiếp lời.

“Qua một năm học, nếp sống của họ đã ổn định. Nếu không thật sự cảm thấy hứng thú mãnh liệt, thì sẽ khó mà thay đổi để gia nhập một câu lạc bộ mới.”

“A. i6Tớ hiểu rồi…”

Lý do đó nghe vô cùng thuyết phục. Tôi gật đầu liên tục.

“Những senpai đã đến tham quan, chắc sau giờ học đều đã có lịch trình riêng ổn định rồi. Đâu thể dễ dàng thay đổi vì một câu lạc bộ ít người như tụi mình được…”

Chắc chắn họ không phải kiểu người “rảnh rỗi chán đời”.

Họ có thể đang dành thời gian cho bạn bè, làm thêm, hẹn hò, hoặc nghiêm túc học hành. Những thói quen được nuôi dưỡng suốt một năm trời, giờ bảo thay đổi vì một câu lạc bộ như Câu lạc bộ Thiên văn — nghe thôi cũng thấy khó.

Ngay lúc ấy, có tiếng gõ nhẹ vào cửa phòng câu lạc bộ.

…Có người tới tham quan sao? Có thể đây là cơ hội cuối cùng?

Tôi lập tức hô lên:

“Mời vào ạ~~!”

Từ góc mắt, tôi thấy Nito vội vàng xỏ tất.

Nhưng rồi──

“Chào. Ồ, các cậu ở đây à~~

Người bước vào──là Rokkuyo-senpai.

Vẫn với khí thế mạnh mẽ thường ngày, chất giọng trầm ấm, cuốn hút ấy vang lên khắp căn phòng.

“Ơ, ủa!? Sao anh lại tới đây ạ?”

Tôi tròn mắt, ngạc nhiên hỏi.

“Anh có chuyện gì sao?”

Lướt mắt nhìn sang bên cạnh, tôi bắt gặp Nito… đang âm thầm cởi lại chiếc tất vừa xỏ dở.

Ơ? Trường hợp này là được ở “chế độ lười biếng” à? Tiêu chuẩn chọn lọc của cô ấy là gì vậy trời…?

“Không có gì đâu, chỉ là anh thấy hơi áy náy thôi.”

Senpai ngồi xuống chiếc ghế gần đó, gãi đầu.

“Bạn bè của anh đã đến đây tham quan rồi đúng không? Nhưng sau này anh mới nghe lại là chẳng ai gia nhập cả. Anh cảm thấy hơi tệ vì khiến các em vất vả công sức.”

“Hả? Ớ, không không! Anh đừng nói vậy chứ!”

Nghe senpai nói lời xin lỗi, tôi giật mình đến mức suýt bật dậy.

“Không cần đâu ạ, thật sự không cần đâu!”

“Bọn em còn phải cảm ơn Rokkuyo-senpai mới đúng ấy chứ.”

“Nếu không có anh giúp, chắc giờ đến cả người đến tham quan cũng không có luôn rồi…”

“Ừm~~ Anh tưởng ít nhất sẽ có ai đó chịu gia nhập cơ… Chắc tụi nó bận thật.”

“Vâng…”

Senpai cười buồn. Tôi cũng bất giác cười theo, đầy đồng cảm.

“Bọn em cũng đang bàn chuyện đó đây.”

Tôi đáp lại lời của Rokkuyo-senpai bằng giọng điệu có phần rệu rã.

“Cảm ơn tụi em đã hiểu cho. Thật ra mấy đứa kia cũng không phải người xấu đâu.”

Senpai cười nhẹ, rồi nhìn qua cả ba người chúng tôi.

“Mà… sau này các em tính sao? Thời gian tuyển thành viên còn lại chẳng bao nhiêu nữa.”

“Vẫn sẽ cố gắng đến phút cuối à?”

“Ừm… chuyện đó…”

Tôi khoanh tay, nghiêng đầu suy nghĩ.

Thời hạn chỉ còn bốn ngày. Nói không ngoa, hiện giờ chúng tôi gần như đã bị dồn vào đường cùng.

Không có chiến lược mới nào khả thi, và nếu tiếp tục thế này, có lẽ mọi nỗ lực cũng sẽ rơi vào khoảng không.

“Chắc chỉ còn cách vùng vẫy trong tuyệt vọng thôi…”

Tôi bật cười khổ, thành thật bày tỏ với Rokkuyo-senpai.

“Đến nước này rồi, cũng chẳng còn lựa chọn nào khác… chỉ còn biết kiên trì mà bước tiếp thôi…”

Đành vậy.

Cứ bám lấy chút hy vọng mong manh cuối cùng, từng bước từng bước mà đi tới.

Nếu cả chuyện này cũng thất bại nốt, thì tôi sẽ phải tính đến một chiến lược khác để cứu Nito.

“Ừ, ra vậy.”

Rokkuyo-senpai gật đầu, vắt chéo chân một cách thoải mái, phong thái điềm nhiên như thường lệ.

…Mà lạ thật. Không hiểu sao, hình ảnh của anh ấy lúc ngồi trong căn phòng câu lạc bộ này lại hợp đến thế.

Trước giờ, những người từng ghé thăm nơi này đều mang đến cảm giác lạc lõng – như thể những con người hào nhoáng bước nhầm vào một góc khuất mờ nhạt của thế giới. Mọi thứ trở nên lạc tông, không ăn nhập gì cả.

Vậy mà Rokkuyo-senpai lại không hề như vậy.

Từng cử chỉ, từng ánh nhìn đều hài hòa lạ kỳ, như thể nơi anh đang ngồi vốn dĩ thuộc về anh từ đầu.

Tại sao lại như vậy nhỉ?

Rõ ràng nếu nhìn khách quan thì anh hoàn toàn chẳng ăn nhập với nơi này chút nào…

“À này, sao các em lại muốn giữ Câu lạc bộ Thiên văn đến thế?”

Đột nhiên, Rokkuyo-senpai nghiêng đầu hỏi.

“Mấy hôm trước các em còn tới tận lớp khối trên để mời gọi nữa. Trong số các câu lạc bộ năm nay, tụi em là nhóm hoạt động nghiêm túc nhất đấy. Các em yêu thích thiên văn đến mức ấy sao?”

“Ừm… à haha…”

Cũng phải. Nếu là người ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ thấy khó hiểu lắm.

Tôi bật cười ngượng nghịu.

“Thật ra… không hẳn là vì tụi em quá yêu sao trời đâu. Mỗi người trong tụi em đều có lý do riêng, mà lý do nào cũng… hơi ‘không trong sáng’ một chút.”

“Ồ?”

Rokkuyo-senpai quay sang nhìn Nito và Igarashi bằng ánh mắt tò mò.

“Tò mò ghê. Là lý do gì vậy?”

“Em ấy à…”

Nito lên tiếng trước, hơi ngượng ngập.

“Em muốn đàn hát – tự sáng tác, tự biểu diễn – rồi quay video lại, đăng lên mạng. Nên em mới chọn nơi này làm chỗ quay.”

“À, có đàn điện ở góc phòng đúng không. Em đăng bằng tên gì vậy?”

“Em hay dùng : ‘Nito’.”

“Nito à…”

Rokkuyo-senpai lặp lại, rồi rút điện thoại ra. Sau vài thao tác tìm kiếm, anh ấy nhấn nút phát.

Giai điệu ngân lên từ loa điện thoại lan khắp căn phòng yên ắng.

“Ô, năm mươi nghìn lượt xem rồi cơ à? Đỉnh ghê. Giai điệu cũng hay thật đấy.”

Có vẻ như anh ấy thực sự thích nhạc của Nito.

Rokkuyo-senpai vừa để nhạc phát, vừa khẽ gật đầu theo nhịp.

“Còn em thì sao?”

Anh quay sang nhìn Igarashi.

“Sao lại muốn giữ câu lạc bộ này?”

“Ừm… a…”

Igarashi cúi gằm mặt xuống một lát.

Nhưng rồi như hạ quyết tâm, cô ngẩng đầu lên và nói:

“Em muốn… tìm lại một mối quan hệ mới với cậu ấy – với Chika.”

“Hả!? Với tớ á!?”

Nito giật mình tròn mắt.

Chắc đây là lần đầu tiên cô nghe điều đó. Ngạc nhiên cũng phải thôi.

“Ừm. Bọn mình vốn thân thiết từ lâu rồi đúng không? Tớ luôn xem Chika là bạn thân chí cốt, và tớ biết cậu cũng thế.”

“…Ừm.”

“Nhưng gần đây tớ nhận ra… cái cách tớ dựa dẫm vào cậu đã bắt đầu trở nên méo mó rồi. Tớ hay ghen, tớ không thích khi cậu không đặt tớ lên vị trí số một. Tớ cứ nghĩ như thế là yêu thương, nhưng thật ra chỉ là một dạng lệ thuộc. Vậy mà nếu cố giữ khoảng cách với cậu… thì lại đau lắm. Tớ chẳng biết phải làm sao cho đúng nữa…”

Nói đến đây, Igarashi nhìn sang tôi.

“Rồi Sakamoto đã hỏi tớ rằng: ‘Có muốn thử gia nhập Câu lạc bộ Thiên văn không?’ — như một cách để từ từ thay đổi, từ từ tái thiết một mối quan hệ mới…”

Vẻ mặt của Igarashi khi ấy, thoáng chốc trở nên dịu dàng như được gột rửa.

“Vì vậy… cho nên, mình mong câu lạc bộ sẽ không phải tan rã.”

“…Thì ra là vậy…”

Nito e lệ cúi đầu, thì thầm.

Những ngón chân sơn móng bắt đầu cựa quậy không yên, như thể đang bối rối vì bị thấu hiểu quá nhiều.

“Tớ không biết là cậu lại nghĩ đến mức đó…”

…Trời ơi. Hai người kia lại tung ra một pha “tình cảm chết người” nữa rồi. Thật sự đến lúc tôi phải sa chân vào thế giới “bách hợp” mất thôi…

“……Còn em thì…”

6

Cuối cùng, tôi cũng cất lời sau hai người họ:

“Em chắc là người duy nhất thật sự muốn quan sát thiên văn một cách nghiêm túc. À… Em muốn trở thành nhà thiên văn học sau này, nên nghĩ là nếu có thể tiếp xúc nhiều hơn với các hoạt động thiên văn từ bây giờ thì sẽ là một nền tảng tốt… và còn một điều nữa──”

Tôi ngập ngừng một chút, rồi buột miệng nói thêm:

“Em cũng có một điều muốn bảo vệ… vì điều đó, em muốn nỗ lực hết sức mình.”

Phải, đến cuối cùng, vẫn là chuyện ấy.

Chính vì có hai lý do đó, tôi mới có thể kiên trì đến tận lúc này.

Tôi đã từng bỏ lỡ điều quan trọng trong quãng thời gian cấp ba trước kia, nên lần này, tôi muốn sống từng ngày thật trọn vẹn – lần đầu tiên trong đời, dốc hết sức vì một điều gì đó.

Dù có thể chẳng ai hiểu được, nhưng với tôi, không thể không nói ra lúc này.

──Chính khoảnh khắc ấy, tôi bỗng nhận ra.

Nito… đang nhìn mình.

Đôi mắt đen sâu thẳm của cô ánh lên những tia sáng vụn như bụi kim tuyến.

Cô nhìn mình không chớp, ánh mắt như muốn soi thấu tận đáy lòng.

…Hở? Gì vậy?

Sao lại nhìn mình như thế…?

Chẳng lẽ… mình vừa lỡ lời gì đó kỳ lạ sao?

Ờ thì, đúng là kiểu “thú nhận mục tiêu thầm kín” có hơi giống nhân vật trong truyện có thiết lập bí mật thật đấy, nhưng…

“Ồ~~ ra vậy hả. Thế thì, anh cũng sẽ gia nhập Câu lạc bộ Thiên văn.”

Khoan đã… dù cho tôi có lỡ lời thật đi chăng nữa, thì phản ứng của Nito cũng… lạ quá rồi.

Tôi chỉ nói là “muốn bảo vệ một điều gì đó” thôi mà, có gì đâu mà phải nhìn tôi chằm chằm như thế?

Tôi có nói gì đặc biệt đâu cơ chứ…

“Nếu Anh gia nhập, thì đủ số lượng tối thiểu rồi đúng không?”

Khoan đã… chẳng lẽ cô ấy hiểu nhầm ý mình?

Ví dụ như, hiểu lầm rằng câu “Em muốn bảo vệ một điều gì đó” là ám chỉ “muốn bảo vệ Igarashi”?

Liệu có phải cô ấy nghĩ tôi đang cố gắng vì thích Igarashi, nên mới làm mọi cách để giúp hai người hàn gắn?

Rất có thể là vậy…

“Sao nào? Nếu các em không phản đối, thì anh muốn tham gia.”

Không ổn rồi.

Từ đầu đến cuối, mình chỉ thích mình Nito mà thôi.

Nếu cô ấy hiểu sai như thế, thì sẽ làm hỏng hết mọi cơ hội phát triển tình cảm của mình mất…

Mình … có nên giải thích rõ ràng không nhỉ…

…Khoan đã?

Vừa rồi hình như có ai đó nói một điều gì đó… không thể bỏ qua được thì phải…

Hình như Rokkuyo-senpai đã tung ra một quả bom trong lúc tôi còn đang mải suy nghĩ thì phải…

Tôi vội lục lại ký ức vài giây trước.

──Vậy thì, anh cũng sẽ gia nhập Câu lạc bộ Thiên văn.

──Nếu anh tham gia, thì sẽ đủ số thành viên rồi đúng không?

──Sao nào? Nếu mọi người không phản đối, anh cũng muốn góp mặt cùng bọn em.

“……Hả, hả, hả, hả, HẢAAAA!?”

Tôi không kìm được hét toáng lên.

Cùng lúc đó, trượt luôn khỏi ghế ngồi.

“Rokkuyo-senpai! Anh… anh định gia nhập Câu lạc bộ Thiên văn thật á!? Thật không đó!?”

“Phản ứng chậm ghê…”

Senpai bật cười ngán ngẩm.

“Em phải mất bao lâu mới tiêu hóa nổi mấy câu đó vậy? Làm anh hết cả hồn.”

Ờ… thì… tất nhiên là chậm rồi còn gì!

Tự nhiên lại nghe thấy một câu khó tin đến vậy, đầu óc ai mà không cần thời gian xử lý chứ!

“Anh… anh nói thật ạ!?”

“Thật chứ. Sao? Không vấn đề gì chứ?”

“…À… em thì không thấy có gì cả.”

Nito dường như cũng bất ngờ không kém, cô lên tiếng xác nhận với vẻ bối rối.

“Em đoán… chắc ai cũng đồng ý cả…”

Nói rồi, cô nhìn về phía tôi và Igarashi.

Cả hai chúng tôi đồng loạt gật đầu với tốc độ ánh sáng.

Diễn biến này… đúng là nằm ngoài mọi dự đoán.

Tôi vẫn còn đôi chút dè chừng với Rokkuyo-senpai, nhưng sau một thời gian tiếp xúc, ấn tượng về anh đã thay đổi hẳn. Tuy vẻ ngoài có phần dữ tợn, nhưng anh là người trọng tình nghĩa, và luôn đối xử tử tế với bọn tôi — những người vốn chẳng có gì nổi bật.

Nếu đã như vậy, thì chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Phải nói là… nên cảm ơn anh ấy hết mức mới đúng.

“Mà, sao Rokkuyo-senpai lại muốn gia nhập vậy ạ? Em vẫn chưa hiểu rõ lắm…”

“À~~ chuyện đó hả… thật ra thì anh chỉ làm theo cảm giác thôi, chẳng nghĩ nhiều gì đâu.”

Senpai khoanh tay trước ngực, nét mặt thoáng chút trầm tư.

“Tương lai anh muốn khởi nghiệp. Dù bố mẹ muốn anh tiếp quản công ty gia đình, nhưng anh lại muốn bắt đầu một điều gì đó với những người mình chọn lựa.”

“…Wow, khởi nghiệp cơ à…”

Ngoài ra, bố mẹ anh còn muốn anh kế thừa công ty gia đình...

Thật không ngờ, trên đời lại thực sự có kiểu người như bước ra từ phim truyền hình thế này.

“Nhưng mà nếu khởi nghiệp, chắc anh sẽ phải làm việc với đủ kiểu người khác nhau, không chỉ bạn bè thân thiết đúng không? Người có tính cách khác hoàn toàn mình chẳng hạn. Vậy mà quanh anh toàn là mấy người giống mình…”

“À~~ cái đó thì đúng thật.”

Đám bạn của Rokkuyo-senpai đúng là ai cũng hoạt bát, cởi mở như anh.

Nếu muốn tự mình gây dựng sự nghiệp, thì dựa vào mỗi nhóm bạn như vậy chắc chắn không đủ.

“Thế nên, anh muốn thử làm điều gì đó cùng với những người có tính cách khác biệt, nhưng đủ tin tưởng. Chỉ là... anh không biết bắt đầu từ đâu, cũng chẳng có lối vào. Hôm đó, khi thấy bọn em đang tuyển thành viên, anh mới sực nghĩ: biết đâu, có thể thử một lần với mấy người như thế.”

“Mấy đứa không giống anh một chút nào, nhưng lại rất nghiêm túc.”

Nói rồi, Rokkuyo-senpai đứng dậy, nở một nụ cười sáng bừng như nắng đầu hè.

“Nếu bọn em chấp nhận, anh rất muốn trở thành một phần trong nhóm. Được không?”

Cả ba chúng tôi — không chút do dự — đón nhận Rokkuyo-senpai bằng tất cả sự vui mừng.

Tên anh được viết vào ô thứ tư trong danh sách thành viên Câu lạc bộ Thiên văn.

Vậy là, Câu lạc bộ Thiên văn cuối cùng cũng đã đạt số lượng thành viên tối thiểu để được công nhận — chính thức thoát khỏi nguy cơ bị giải tán.

Tối hôm đó, tôi nằm trên giường, thả mình trôi theo dòng hồi tưởng.

Ba năm cấp ba ở dòng thời gian trước chỉ toàn những ký ức cay đắng.

Vậy mà không ngờ… tôi đã có thể xoay chuyển mọi thứ như thế này.

Chỉ cần dốc toàn lực — chỉ vậy thôi — thế giới đã trở nên khác hẳn.

“Mình vẫn thấy mọi thứ cứ như mơ vậy…”

Tôi khẽ thở ra, rồi nhắm mắt lại vì ánh đèn huỳnh quang quá chói.

Sau hàng mi khép lại, thứ còn sót lại chỉ là quầng sáng nhạt nhoà, mờ mịt — tôi nhìn nó lặng lẽ, thả suy nghĩ trôi miên man.

Nito, Igarashi, Rokkuyo-senpai.

Nếu ai đó nói với tôi ở dòng thời gian trước rằng tôi sẽ có thể gặp gỡ và đồng hành cùng những con người tuyệt vời như thế này, tôi chắc chắn sẽ không tin.

Ngay cả bây giờ, tôi vẫn có cảm giác như mình đang sống trong một giấc mộng.

Nhưng không — đây là hiện thực.

Mỗi ngày tôi đang sống trong vòng lặp này… đều rực rỡ hơn trước kia gấp nhiều lần.

“…Nhưng mà thật sự quá mạo hiểm.”

Chỉ còn đúng bốn ngày nữa là hết hạn tuyển thành viên.

Nếu không có Rokkuyo-senpai, Câu lạc bộ Thiên văn chắc chắn đã không thể tồn tại.

Nhưng chúng tôi đã vượt qua.

Từ một nơi không có gì ngoài thất bại trong dòng thời gian đầu, giờ đây chúng tôi đã lật ngược hoàn toàn ván cờ.

Có lẽ — thật sự có lẽ thôi — tôi có thể cứu được Nito.

Biết đâu, chúng tôi sẽ chạm được vào một tương lai khác hoàn toàn.

Suy nghĩ đó khiến tôi cảm thấy vui mừng — nhưng đồng thời cũng bất ngờ.

Không ngờ chỉ trong chưa đầy một tháng, tôi đã nỗ lực đến mức này, và mọi thứ thật sự đã đổi thay.

──Chiếc điện thoại đặt bên gối bỗng rung lên.

Một tiếng rung dài, đều đặn, lạ lẫm.

Không phải tin nhắn. Là cuộc gọi.

Tôi vội vàng với lấy điện thoại — trên màn hình hiện rõ cái tên khiến tim tôi khựng lại:

Cuộc gọi đến: Nito Chika

“…Alo?”

“Alo, xin lỗi, tự nhiên gọi cho cậu thế này.”

Tôi áp chặt điện thoại vào tai. Đầu dây bên kia, giọng nói của Nito vang lên.

Cậu giật mình à? Nghe như nghẹn giọng luôn ấy. Đang ngủ hả?”

Là âm thanh truyền qua Wi-Fi, nên âm chất rất rõ.

Chỉ một giọng nói ấy, vang lên ngay bên tai, đã khiến lòng tôi rung nhẹ.

“À… không, không. Tớ đang nằm nghĩ linh tinh thôi… bị bất ngờ nên lúng túng tí…”

“Vậy hả? May quá. Cậu rảnh chứ?”

“Ừ, tất nhiên rồi…”

Cô ấy gọi tôi… vì chuyện gì nhỉ?

Trước đây, khi còn yêu nhau ở dòng thời gian cũ, tôi từng nhận được vài cuộc gọi từ Nito.

Lúc hẹn gặp, hoặc khi cô về quê trong kỳ nghỉ hè cùng gia đình chẳng hạn.

Nhưng so với những cặp đôi bình thường, số lần chúng tôi gọi điện cho nhau rất ít.

Tôi vẫn luôn để tâm đến điều đó — và tự hỏi, phải chăng cô đã cố tình giữ khoảng cách.

“Mừng thật. Câu lạc bộ có vẻ được giữ lại rồi đấy.”

Nito mở lời trước.

“Không ngờ Rokkuyo-senpai lại chịu gia nhập, nhẹ cả người luôn. Cảm ơn cậu nhiều nha, đã nỗ lực đến mức này.”

“Đừng nói thế chứ, tớ cũng phải cảm ơn cậu đã đồng hành cùng mà.”

“Ôi dào, chuyện nhỏ ấy mà.”

Giọng cô nhẹ hẳn đi — xen lẫn một tiếng động trầm thấp, như thể cô vừa trở mình.

Tôi nghe ra được qua tiếng nói ấy — chắc là cô cũng đang nằm, giống như tôi.

Cùng một bầu trời, cùng một màn đêm, và bây giờ… cùng một cuộc trò chuyện.

7

…Tôi không kiềm được, tim đập dồn dập.

Tôi hình dung ra dáng hình Nito ở đầu bên kia điện thoại, chắc đang nằm dài trên giường, ánh sáng yếu ớt phủ lên nửa gương mặt mơ màng.

Mặc dù nghĩ lại thì… phòng cô ấy bừa bộn thế kia, chắc quần áo chất thành núi, thực tế có khi chẳng thơ mộng đến vậy.

Nhưng──giọng Nito khi nằm trên giường lại mang theo một chút gì đó lười biếng, mơ hồ, đầy quyến rũ.

Cô ấy có vẻ đã nhanh chóng cảm nhận được sự xao động trong lòng tôi.

“Ơ, sao tự nhiên im lặng thế?”

“…À, không có gì cả!”

Tôi giật mình hoảng hốt, buột miệng đáp lại với âm lượng lớn hơn thường lệ.

“Không… không đến mức đó đâu, chỉ là, ừm…”

“Lẽ nào…”

Giọng Nito bỗng cao lên một chút, nghe ra vẻ rất khoái chí.

“Cậu tưởng tượng cảnh tớ nằm trên giường nên tim đập loạn xạ đấy à?”

──Trúng phóc.

Trúng đến mức chính tôi còn phát hoảng.

Toàn thân nóng ran, mồ hôi vã ra từng giọt, mặt đỏ bừng như bị bắt tại trận.

Nhưng──sau vài giây chết lặng, tôi chậm rãi hít vào một hơi, rồi bình tĩnh thừa nhận:

“…Ừm, cậu đoán đúng rồi.”

Tôi mỉm cười, nói qua điện thoại:

“Tớ bối rối đến mức chẳng nói ra lời nổi.”

9c03adce-dba6-4dd0-a6bb-1174fc81a24a.jpg

“…Hở?”

“Vì cậu dễ thương quá, chỉ cần nghe giọng thôi là đã khiến tớ không yên rồi.”

“…Hả, cái gì…”

Tôi có thể cảm nhận rất rõ – dù chỉ qua chiếc điện thoại – nét ngượng ngùng đến đỏ mặt của Nito.

“Nè… ít ra thì cũng phủ nhận đi chứ…”

Đúng vậy, Nito là kiểu người như thế.

Dù là người chủ động đùa trước, nhưng chỉ cần bị đáp lại thật lòng là sẽ xấu hổ không để đâu cho hết.

Khi còn yêu nhau, tôi cũng thường trêu cô ấy như vậy.

Cảm giác này──đã hơn một năm rồi mới quay lại, khiến tôi nghẹn ngào đến suýt rơi nước mắt.

“Haha, xin lỗi xin lỗi, tớ đùa thôi mà. Chọc cậu một chút thôi.”

“…Ờ~~! Cái gì thế không biết! Tức ghê á!”

“Tớ xin lỗi rồi mà!”

“Nói mấy câu như vậy làm người ta chẳng biết nên phản ứng sao luôn á!”

Sau khi bực bội làu bàu, Nito lại lẩm bẩm thêm:

“Cậu ấy nha, cảm giác giống kiểu rất rành chuyện con gái ấy.”

“Hả… là sao?”

“Hồi lần đầu gặp trong phòng câu lạc bộ, lúc tớ bị trượt chân suýt ngã, cậu đã đỡ tớ đúng không. Tớ thấy… kiểu con trai như vậy không nhiều đâu.”

“À… ừm…”

Giờ nhắc mới nhớ, đúng là có chuyện đó thật.

Với nhiều người, việc đưa tay đỡ một cô gái mới gặp có lẽ là chuyện khó khăn.

Nhưng với tôi, Nito là “người yêu cũ”, nên không phải vì tôi giỏi trong việc ứng xử với con gái, mà chỉ đơn giản là… tôi đã rất quen với Nito rồi.

“Nên mới nói… tớ cảm giác cậu đang đùa giỡn tớ ấy, thấy không cam tâm chút nào.”

“Xin lỗi… tớ không có ý đó đâu…”

“Thật không đó… à, mà nè.”

Nito như vừa sực nhớ ra điều gì đó, khẽ gọi tôi.

“Nếu cậu thấy áy náy… thì có thể trả lời giúp tớ một chuyện không?”

“Ừ, là chuyện gì vậy?”

“Lúc trước… cậu nói là cậu có một điều muốn bảo vệ, đúng không?”

──Tim tôi đập mạnh một cái.

“Đó là gì vậy? Có phải cậu có một lý do nào đó… không thể nói ra, nên mới muốn giữ lại Câu lạc bộ Thiên văn không?”

…Rốt cuộc cô vẫn để tâm đến chuyện đó.

Câu nói tôi vô thức buột miệng khi ấy, xem ra đã khiến cô nghi ngờ.

Tôi phải trả lời thế nào đây?

Nói dối? Bịa ra lý do khác? Đó có lẽ là cách an toàn nhất…

Nhưng…

“…Xin lỗi, chuyện đó… sau này tớ sẽ nói cho cậu biết.”

Tôi trầm ngâm một lúc, rồi đưa ra lựa chọn của mình.

“Vì nó rất quan trọng… bây giờ vẫn chưa thể nói được. Nhưng một ngày nào đó, chắc chắn tớ sẽ kể. Cậu có thể… chờ đến lúc đó không?”

Không hiểu sao, tôi không muốn lừa dối cô.

Trong ba năm của vòng lặp đầu tiên, tôi luôn trốn tránh cảm xúc thật, luôn nói dối với người khác… và cả chính mình.

Lần này, tôi không muốn lặp lại sai lầm đó nữa.

Nhất là với một chuyện hệ trọng đến vậy.

Và hơn hết──bởi vì đó là chuyện liên quan đến Nito Chika.

“…Vậy à.”

Giọng Nito có chút tiếc nuối.

Tôi gần như hình dung được dáng cô đang chu môi khó chịu.

“Thôi thì… nếu sau này cậu chịu kể thì cũng được. Mà thật ra trong đầu tớ cũng có vài suy đoán rồi đó.”

“Thật á? Cậu đoán ra rồi à?”

“Tớ nghĩ là đoán đúng đấy nha~~”

Không đâu, thật lòng thì…

Tớ nghĩ chắc cậu sẽ không đoán ra được đâu.

Làm sao mà cậu có thể tưởng tượng được chứ — rằng tất cả những điều này xảy ra… chỉ bởi vì tớ đã trở về từ ba năm sau, để cứu chính cậu.

“À phải rồi, tớ gọi cậu còn vì chuyện khác nữa cơ.”

“Ể? Chuyện gì vậy?”

“Cậu còn nhớ người viết blog mà tớ từng kể không? Tớ đã nói với chị ấy về cậu rồi đấy.”

“…À, à ừm, là Minase-san hả?”

Người mà sau này sẽ trở thành cộng sự trong âm nhạc của Nito – một nữ sinh đại học, hiện đang viết lách và hoạt động trong giới văn nghệ độc lập.

Dạo gần đây vì mải lo chuyện tuyển thành viên cho câu lạc bộ nên tôi đã gần như quên bẵng, nhưng đúng là từng nghe Nito nhắc đến chuyện này.

“Đúng rồi. Chắc là mai bọn mình sẽ gặp chị ấy.”

“Chị Minase bảo là… muốn gặp cậu một lần cho bằng được.”

“Không ngờ lại sống gần nhau thế này.”

Ga gần nhà tôi và Nito là ga Ogikubo, thuộc tuyến JR Chuo.

Chúng tôi gặp Minase tại một quán cà phê kiểu cổ ngay bên ga — chị ấy mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng nhìn chúng tôi.

“Chị ở Nishi-Ogikubo, đi bộ là tới luôn.”

──Chị ấy thực sự rất đẹp.

Mái tóc bob đen nhánh; đôi mắt như cất giữ cả dải ngân hà; làn môi mỏng cùng khuôn mặt thanh khiết như pha lê.

Từng cử chỉ của chị toát lên vẻ điềm đạm, hoàn toàn hòa hợp với không gian cổ kính, trầm lắng của quán. Tôi có thể hiểu vì sao Igarashi lại dám “bảo chứng” cho chị như vậy.

Chỉ là──có điều gì đó khiến tôi cứ thấy lạ lạ.

“Thật ra… chị đang hơi hồi hộp một chút.”

Minase nở một nụ cười ngây thơ khi nói ra điều ấy.

“Vì chị rất hiếm khi có cơ hội gặp học sinh cấp ba ngoài đời thật…”

Từ lúc hẹn nhau ở trước ga đến giờ chỉ mới mấy phút.

Nhưng tôi đã nhanh chóng nhận ra — Minase là kiểu người có hình ảnh biến hóa khó lường.

29281738-727b-4364-b4a6-624d687c8ba5.jpg

Có lúc trông chị như một phụ nữ lý trí, điềm tĩnh và sắc sảo; có lúc lại hệt như một cô bé nhỏ nhắn, ngây ngô và vụng về.

Giọng nói, biểu cảm, cả cách dùng từ… cứ thay đổi liên tục, khiến người ta khó nắm bắt.

Mà thật ra, hình ảnh này cũng không khác mấy so với cảm nhận khi đọc blog của chị.

Vì biết sắp được gặp mặt, tôi đã tranh thủ xem qua blog của chị một lượt. Phong cách viết, chủ đề chia sẻ, cả cách nhìn nhận các tác phẩm… đa dạng đến độ tôi từng nghĩ đó không thể là một người viết ra được.

Có thời điểm, cộng đồng mạng cũng từng bàn tán: liệu “Minase” có phải là tên đại diện cho một nhóm tác giả không? Một đội ngũ ẩn danh chứ không phải chỉ riêng chị?

Nhưng giờ, khi đối diện với con người thật bằng xương bằng thịt thế này, tôi mới hiểu được: với chị ấy, việc thay đổi biểu cảm hay giọng nói có lẽ là bản năng.

…Mà, nghĩ kỹ thì, con người vốn dĩ là thế.

Nito cũng vậy. Ở lớp, trong câu lạc bộ, hay khi trở thành nghệ danh "Nito" trên mạng, mỗi phiên bản đều mang màu sắc rất riêng.

Riêng tôi, mỗi khi chơi game bắn súng góc nhìn thứ nhất cũng gần như biến thành một con người khác.

“──Một lần nữa, rất vui được gặp hai em. Chị là Minase.”

Vừa nói, chị vừa đưa danh thiếp cho Nito.

Hiện tại, Minase đang ở chế độ "nghiêm túc chuyên nghiệp".

“Chị vẫn đang viết blog khi còn là sinh viên đại học. Nhờ vậy mà chị có cơ hội cộng tác viết bài cho vài nền tảng truyền thông, thỉnh thoảng cũng được mời diễn thuyết tại các sự kiện mang màu sắc subculture. Tạm thời mọi người vẫn gọi chị là ‘tác giả’, nhưng thật ra chị vẫn còn nhiều điều muốn thử, ví dụ như hỗ trợ các nhà sáng tạo chẳng hạn.”

“Em… Em đã đọc blog của chị từ hồi cấp hai rồi ạ!”

Nito nói với giọng đầy hào hứng, gần như không thể kìm nén được sự phấn khích.

“Phải nói là… niềm cảm hứng đầu tiên với âm nhạc của em chính là từ một ca khúc mà chị giới thiệu trong blog. Em đã nghe đi nghe lại suốt một thời gian dài. Nhờ vậy mà dần hình thành nên nền tảng âm nhạc của riêng mình…”

“Ôi~~ thật sự vui quá đi mất!”

Minase rạng rỡ như bừng sáng, nụ cười tràn ngập nét trẻ thơ.

“Cảm ơn em nhiều lắm! Nghe được những lời như thế từ độc giả… đúng là niềm hạnh phúc lớn nhất.”

“Không đâu… ơ, để em giới thiệu bản thân luôn ạ… Em tên là Nito Chika, học sinh năm nhất cấp ba, hiện đang hoạt động dưới cái tên ‘nito’, tự đàn hát và đăng video lên mạng.”

Đến đây, cả hai người đều quay sang nhìn tôi.

A… đến lượt tôi giới thiệu hả? Nhưng tôi chỉ là nhân vật phụ mà…

“Ờm, em là Sakamoto Meguri, học cùng lớp với Nito, cũng là thành viên Câu lạc bộ Thiên văn.”

“Ồ, Sakamoto-kun.”

Minase nhìn tôi chăm chú.

“Câu lạc bộ của hai em là dùng căn phòng có đàn piano đúng không? Nghĩa là… Sakamoto-kun cũng hay vào phòng đó à?”

8

“Đúng rồi, sau giờ sinh hoạt câu lạc bộ, em vẫn thường quay video. Còn cậu âys thì ngồi xem ở bên cạnh.”

“Ế~~ Ghen tỵ quá đi mất~~!”

Minase lúc này vẫn đang trong “chế độ ngây thơ” – đôi mắt lấp lánh đầy thích thú.

“Chị cũng muốn được nghe Nito biểu diễn trực tiếp nữa… À mà, giờ mới nói thì hơi muộn, nhưng thật ra chị cũng thường xem video của em đó.”

“Kiểu như… tìm được một viên đá thô bị vùi lấp bấy lâu, rồi bất ngờ phát hiện ra nó lấp lánh đến choáng ngợp… cảm giác đúng là như vậy. Chính vì thế, chị đã mong có ngày được gặp em bằng xương bằng thịt.”

“Aaa… trời ơi, nghe vậy em sắp khóc mất rồi…”

Như lời Nito nói, đôi mắt cô bắt đầu long lanh – ngân ngấn nước.

“Mà này, thật ra chị cũng có một đề nghị dành cho em. Nên chị muốn hiểu thêm về cuộc sống hằng ngày của cậu… và cả bạn bè em nữa.”

“Ể… đề nghị á…?”

Nito ngơ ngác, tròn mắt ngạc nhiên.

Tôi mỉm cười thầm trong lòng. À, ra là chuyện này. Tôi biết chứ – bởi vì trong vòng thời gian trước khi mọi thứ được viết lại, chính điều này cũng đã xảy ra.

Sau ngày hôm nay, Nito sẽ dần bung cánh bay cao, vươn mình trở thành một nghệ sĩ nổi tiếng.

Cuộc gặp gỡ với Minase – chính là bước ngoặt quyết định cho tương lai rực rỡ ấy.

Chỉ có một điểm khác biệt so với trước đây:

Lần này, tôi cũng có mặt.

Trước kia, tôi chưa từng can dự vào hoạt động âm nhạc của Nito. Nhưng nếu lần này tôi có thể tận dụng sự khác biệt ấy, biết đâu sẽ thay đổi được kết cục biến mất đầy bi kịch kia…

“Như chị cũng vừa nói đó.”

Minase lúc này đã trở lại trạng thái nghiêm túc, nét mặt cũng chuyển sang một vẻ chuyên chú:

“Từ nay, chị muốn hỗ trợ các nhà sáng tạo nội dung. Trên mạng có rất nhiều bạn trẻ tài năng, nhưng lại phải tự mình lo toan đủ thứ phiền phức đi kèm việc sáng tác. Có người còn vì ngán ngẩm mà từ bỏ luôn. Ngoài ra, cũng khó để những người có cùng chí hướng tìm được nhau. Không có một nền tảng chung để họ kết nối, chia sẻ và hỗ trợ lẫn nhau – đó là điều đáng tiếc nhất.”

…Ừ, đúng là như vậy thật.

Những công việc vốn do các hãng đĩa hay công ty giải trí đảm nhiệm ngày xưa, giờ người làm sáng tạo độc lập trên mạng buộc phải tự xử lý. Dù điều đó cũng có mặt tốt, nhưng chắc hẳn đã khiến họ phải trải qua rất nhiều nỗi chật vật cô đơn.

“Thành ra, ở một mức độ nào đó, những cộng đồng văn hóa mang tính cá biệt đang dần mai một. Hồi trước, các tạp chí từng đóng vai trò duy trì chúng – còn bây giờ, cả người sáng tạo lẫn người tiếp nhận đều lạc lõng trong mạng lưới rộng lớn, chẳng biết phải bám vào đâu.”

“Ừm, đúng thật là như vậy…”

Nito gật đầu liên tục, gương mặt lộ rõ sự đồng cảm.

“Những người em yêu thích cũng hoạt động ở các lĩnh vực khác nhau, rất khó để kết nối họ lại thông qua một điểm chung nào đó.”

“Phải không.”

Hai người họ dường như rất đồng điệu, trong khi tôi bắt đầu thấy hơi… không theo kịp câu chuyện nữa rồi.

“Nên bây giờ, chị muốn đứng ra tập hợp những người làm sáng tạo ở nhiều lĩnh vực khác nhau – và lập nên một nhóm chuyên tổ chức các hoạt động hỗ trợ.”

“Một kiểu thương hiệu đa phương tiện, chuyên nâng đỡ các nghệ sĩ độc lập trong âm nhạc, văn học, truyện tranh, video, v.v…”

“Ôi, nghe hay thật đó ạ!”

Nito – với tư cách một fan lâu năm của Minase – hoàn toàn bị thuyết phục. Gương mặt cô sáng rỡ, như thể ánh đèn sân khấu đang rọi thẳng vào lòng mình.

“Em vốn đã rất biết ơn chị trên tư cách người sáng tạo, nhưng giờ, ngay cả với tư cách người đón nhận, em cũng cảm thấy may mắn… vì phong cách những người mà Minase giới thiệu đều rất đồng điệu, rất riêng. Em nghĩ chắc chắn tớ cũng sẽ thích những người đó.”

“Cảm ơn em… được nghe điều đó, chị yên tâm lắm.”

Minase mỉm cười dịu dàng.

“À, chị cũng đã quyết định tên của thương hiệu rồi. Là ‘INTEGRATE MAG’, mang nghĩa là một ‘tạp chí tích hợp’. Và giờ chị sẽ nói điều chính yếu đây.”

Cô nhìn thẳng vào mắt Nito.

Không một chút vòng vo.

“Nito – em có muốn trở thành nghệ sĩ đầu tiên dưới trướng INTEGRATE MAG không?”

──Em sẽ về bàn với ba mẹ!

Trước lời mời của Minase, Nito đã đáp như vậy.

…Mà thật ra, nhìn vẻ mặt cô là biết – dù có bị ba mẹ phản đối, cô cũng sẽ cố mà tham gia bằng được.

Bởi vì trên thực tế, trong tương lai trước kia mà tôi từng sống, Nito cũng đã gia nhập INTEGRATE MAG.

Ngay sau đó, lượng người theo dõi cô tăng vọt. Cô nhanh chóng nổi tiếng, trở thành một ca sĩ được cả nước biết đến.

Cùng lúc, INTEGRATE MAG cũng chuyển mình thành một công ty chính thức, lần lượt ký hợp đồng với các tiểu thuyết gia, họa sĩ manga, streamer, nhà thiết kế thời trang… dần trở thành một tập đoàn phát hiện và nuôi dưỡng tài năng sáng tạo.

…Thì ra, đây chính là khởi điểm của mọi điều.

Lắng nghe cuộc trò chuyện giữa Minase và Nito, tôi chợt nhận ra:

Một bước chuyển mình có sức ảnh hưởng sâu sắc đến văn hóa đại chúng Nhật Bản — đã bắt đầu… ngay tại nơi này.

──Ngại chết đi được.

Chỉ còn tôi và Minase ở lại bàn, bầu không khí trở nên ngột ngạt đến lạ.

Chẳng lẽ… mình nên mở lời trước?

Mình nên nói chuyện gì với một chị gái đang ở độ tuổi đôi mươi đây?

Trang điểm? Thời trang? Hay là tình yêu? …Hoàn toàn không biết bắt đầu từ đâu.

Thú thật, ngay cả nói chuyện với con gái cùng tuổi còn không xong, nói chi đến phụ nữ lớn hơn mình vài tuổi.

Vì chẳng biết làm gì, tôi đưa tay cầm tách cà phê lên định uống một ngụm, nhưng bên trong đã cạn từ lâu, khiến miệng tôi phát ra một âm thanh rít lên thật ngớ ngẩn, như đang hút không khí trống rỗng.

Tôi liếc mắt nhìn sang Minase, thấy chị đang cúi đầu, ánh mắt nghiêm nghị dán chặt vào mặt bàn.

Khuôn mặt đang trầm ngâm suy nghĩ ấy trông vô cùng sáng láng, tựa như một nghệ sĩ đang đắm chìm trong quá trình sáng tác, lại càng khiến tôi sợ đến run người.

…Mà khoan, nghĩ kỹ lại, chẳng phải sự hiện diện của mình lúc này rất thừa thãi hay sao?

Giữa lúc hai người đang bàn chuyện quan trọng, lại có một kẻ thứ ba chen ngang — không phải là vô duyên lắm sao?

Ý nghĩ ấy khiến sống lưng tôi rịn ra vài giọt mồ hôi lạnh.

“…Thật ra thì…”

Minase bất ngờ lên tiếng.

“Hôm nay chị cũng muốn nói chuyện với em một chút.”

“Ể? Với… em ạ?”

“Ừ. Sau khi nghe bài hát của Nito, điều đầu tiên chị cảm nhận được… là tài năng và sự nhạy cảm vượt trội của em ấy. Đồng thời…”

Chị chậm rãi tìm lời, ánh mắt dường như đang lưỡng lự.

“…cũng cảm nhận được một góc khuất mong manh khó chạm tới.”

“…Vâng, em hiểu ý chị.”

Trong âm nhạc của Nito, đúng là có điều gì đó như thế.

Một Nito học trò gương mẫu trong lớp.

Một Nito chân thật trong phòng câu lạc bộ.

Thay vì gọi là “mong manh”, tôi nghĩ những từ như “thuần khiết” hay “thẳng thắn” sẽ thích hợp hơn để miêu tả cô ấy, nhưng trong những giai điệu ấy lại hiện hữu một tầng sắc thái khác — thứ có thể gọi bằng một cái tên giản dị hơn: “Sự nhạy cảm trước tổn thương”.

Có lẽ chính vì vậy mà ba năm sau, người ta mới xem cô như một “thiên tài khó nắm bắt”.

“Một cô gái như vậy… một người nhạy cảm quá mức như vậy, nếu đem cảm xúc thật lòng mình phơi bày ra thế giới, thì chắc chắn sẽ phải gánh chịu rất nhiều áp lực. Chị đã từng chứng kiến không ít người làm sáng tạo bị vùi dập như thế rồi.”

Minase khẽ nhấp một ngụm cà phê.

“Chị thật lòng không muốn Nito đi vào vết xe đổ đó.”

──Tầm nhìn của chị ấy… thật sự quá sâu sắc.

Minase nói đúng. Ba năm sau, Nito thực sự đã “gục ngã”, để lại thư tuyệt mệnh rồi biến mất khỏi thế gian này.

Hiện tại, không ai có thể hình dung ra tương lai sẽ đi đến bước đó. Thậm chí, việc Nito trở thành một nghệ sĩ được cả nước biết đến cũng vượt ngoài sức tưởng tượng.

Vậy mà… duy chỉ có Minase, ngay lúc này, đã nhận ra điềm báo ấy.

“Để tránh điều đó xảy ra, tất nhiên chị sẽ cố gắng hỗ trợ hết sức, cũng sẽ gánh lấy phần trách nhiệm của mình… Nhưng, có lẽ phải gọi là vấn đề ‘đời sống riêng’ nhỉ? Chị nghĩ rằng mối quan hệ giữa em ấy với bạn bè ở trường cũng vô cùng quan trọng.”

Nói rồi──chị ấy nhìn thẳng vào tôi và hỏi:

“Hai đứa… đang yêu nhau à?”

“…Không… bọn em không có hẹn hò.”

Câu hỏi quá đỗi trực diện khiến tôi cứng người trong chốc lát.

“Thế… chỉ là bạn bình thường?”

“À, ừm… tạm thời thì là vậy.”

“…Haha.”

Nghe tôi ấp úng trả lời, Minase bật cười nhẹ.

Sau đó, chị chống khuỷu tay lên bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt như đang trêu một chú cún con:

“…Em thích con bé đúng không?”

Tôi thoáng giật mình. Nhưng… ờ, cũng phải thôi.

Đã xen vào tận thế này rồi, thì việc bị nhận ra cũng chẳng lạ.

Và hơn nữa──tôi cảm thấy mình nên thẳng thắn.

Tôi muốn được tham gia vào quá trình sáng tạo của Nito.

Tôi cũng muốn để lại một dấu ấn rõ nét trong lòng Minase.

“Đúng vậy. Em thích cậu ấy. Chính vì thế nên mới can thiệp sâu đến vậy. Thành thật xin lỗi chị.”

“Trời, không sao mà.”

Minase lắc đầu, nét mặt thoáng vẻ phấn khởi.

“Những chuyện như vậy, chị nghe xong còn thấy vui nữa là. Sakamoto-kun, chị sẽ cổ vũ cho em. Cảm giác em là một cậu trai rất tốt.”

“…Cảm ơn chị.”

Minase nhẹ gật đầu, rồi vô thức liếc mắt về phía bên trong quán.

Tôi nhìn theo ánh mắt chị — thấy Nito đang từ phía nhà vệ sinh bước ra.

“Những điều nãy giờ, giữ bí mật giúp chị nhé…”

Minase đưa ngón tay trỏ đặt lên môi, mỉm cười tinh nghịch.

“Hy vọng chúng ta sẽ cùng nhau trở thành chỗ dựa vững chắc cho Nito.”

“Vâng…”

Chúng tôi khẽ gật đầu với nhau, ánh nhìn chan chứa một nụ cười đồng lòng.

“Cùng nhau trở thành người nâng đỡ cho cô ấy…”

…Thành thật mà nói, tôi vẫn chưa hiểu rõ gì cả.

Nito – cô gái đang hiện diện bên cạnh tôi mỗi ngày.

Và Nito – người sẽ bước vào tương lai nơi cô ấy “biến mất”.

Hai hình ảnh ấy… như nằm ở hai thế giới xa nhau vời vợi.

Tôi vẫn chưa hiểu vì sao cô lại trở thành như thế.

Nên nhất định — tôi sẽ tìm hiểu cho đến tận cùng.

Những điều cô giấu kín. Những nỗi đau, những phiền muộn, những tuyệt vọng mà cô từng nếm trải.

Tôi muốn nhìn thấy tất cả, bằng chính đôi mắt mình.

Tuy trong lòng vẫn đầy e sợ, và không chắc bản thân có thể chịu đựng nổi hay không.

Nhưng ít nhất──tôi không còn đơn độc.

Chỉ cần nghĩ đến điều đó, gánh nặng trên vai bỗng nhẹ đi một chút.

“──Đây là danh sách thành viên Câu lạc bộ Thiên văn năm nay ạ.”

Hôm sau, tại văn phòng giáo viên.

Hai ngày trước hạn chót tuyển thành viên, tôi nộp đơn đăng ký lên cho cô giáo chủ nhiệm, cô Chiyoda.

“Vậy là đủ bốn người rồi, câu lạc bộ có thể tiếp tục duy trì sang năm sau. Mong cô xác nhận giúp ạ.”

──Tờ đơn tôi gửi lên…

Sáng nay, để chắc chắn, tất cả chúng tôi đã tụ họp tại phòng câu lạc bộ để kiểm tra lần cuối.

Trên đơn, là bốn cái tên:

Nito Chika, Igarashi Moene, Rokkuyo Haruki, và Sakamoto Meguri.

9

Như vậy là──tôi đã vượt qua được một ngọn núi lớn.

Từ giờ trở đi, chắc tôi có thể tiếp tục ở cạnh Nito.

Có lẽ, tôi sẽ trở thành một chỗ dựa cho cô ấy.

Dù chẳng phải vì ai cụ thể, nhưng tôi thực sự muốn khoe một chút — rằng ngay cả một kẻ vô dụng như tôi, chỉ cần cố gắng cũng có thể thay đổi được cuộc đời mình.

Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được điều đó một cách rõ ràng đến thế.

“…Ồ.”

Nhìn vào bản danh sách xin thành lập câu lạc bộ, cô Chiyoda khẽ lên tiếng, ánh mắt thoáng lộ vẻ hài lòng.

“Tôi hơi bất ngờ đấy — không ngờ em lại tìm được từng ấy thành viên, còn có cả học sinh năm hai nữa…”

Cô Chiyoda mỉm cười, mái tóc bob ngắn khẽ đung đưa theo từng cái gật đầu.

Tiện nói thêm, từ năm nhất đến năm ba, cô đều là giáo viên chủ nhiệm của tôi. Với một đứa lười nhác và sống buông thả như tôi, cô luôn mang lại cảm giác nghiêm khắc, nhưng cũng chính là người thấu hiểu học trò hơn ai hết. Vì vậy, tất cả bạn trong lớp đều rất tin tưởng và quý trọng cô.

Năm nay cô vừa bước sang tuổi ba mươi. Sau khi sinh đôi năm ngoái và nghỉ thai sản một thời gian, cô được điều chuyển từ một trường trung học ở Nishigami về ngôi trường hiện tại.

“Ừ, giấy tờ không có vấn đề gì cả.”

Nói xong, cô Chiyoda nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rỡ.

“Em vất vả rồi. Sau này cô sẽ cổ vũ cho các em hết mình.”

“Em cảm ơn cô.”

“Thế còn báo cáo thành tích hoạt động đâu?”

“…Hở? Thành tích ạ?”

“Ừ. Báo cáo hoạt động từ năm ngoái đến năm nay của câu lạc bộ.”

Vừa nói, cô Chiyoda vừa mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một cuốn sổ tay học sinh.

“Em xem phần này đi, trong nội quy trường có ghi rõ điều kiện để một câu lạc bộ được công nhận đấy.”

──Ngay khoảnh khắc ấy, sắc mặt tôi lập tức tái nhợt.

Trong nội quy, điều kiện để duy trì một câu lạc bộ được ghi một cách rõ ràng:

“Tính đến ngày trước Ngày Kỷ niệm Hiến pháp, số thành viên phải từ bốn người trở lên. Đồng thời, trong thời gian từ năm học trước đến năm học hiện tại, phải đáp ứng một trong các điều kiện sau: ‘Từng tham gia một cuộc thi với tư cách đại diện câu lạc bộ hoặc nhóm đồng sở thích của trường’, hoặc ‘Từng tổ chức một hoạt động tương đương với việc công bố thành quả nghiên cứu.’”

──Tôi đứng chết trân tại chỗ.

Thấy tôi cứng họng không thốt nên lời, nét mặt cô Chiyoda cũng dần sa sầm.

Rồi──cô hạ giọng, cẩn trọng hỏi:

“…Lẽ nào… em chưa chuẩn bị phần này?”

Tôi chỉ có thể lặng lẽ gật đầu.

──Hôm nay là ngày 30 tháng 4.

Ngày trước Ngày Kỷ niệm Hiến pháp là ngày 2 tháng 5 — tức là, chỉ còn lại đúng hai ngày trước hạn chót.