Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 23: Haruno Hinata ngủ gật ★

Enjoy!

----------------------------

Haruno Hinata ngủ gật

Haruno nhấp một ngụm nước táo giấm đen, đôi mắt khẽ híp lại, môi nở nụ cười tươi tắn.

“Ngon quá! Thật sự ngon ấy!”

“Thấy chưa? Vị không quá ngọt, cũng chẳng quá chua, vừa vặn đến độ… ít nhất là tớ nghĩ thế.”

“Ừ, đúng thật. Quả không hổ là Akizuki-kun!”

Haruno nâng cốc bằng cả hai tay, như thể đó là vật quý giá, rồi ngước nhìn tôi bằng nụ cười trong sáng. Nụ cười ấy không hề gượng ép, mà toát lên niềm vui chân thành, khiến tôi có thể cảm nhận được rằng cô thực sự thấy nó ngon.

“Này Haruno, nghỉ thêm năm, mười phút ở đây đi.”

“À, ừm. Tớ sẽ nghỉ một chút.”

“Tớ đi xem mấy người khác đã. Khi nào cậu thấy khỏe rồi thì ta tiếp tục.”

“Ừ.”

Tôi để Haruno ở lại, rồi bước sang chỗ ba học viên khác. Cả ba đều đang chăm chú lắng nghe mẹ tôi hướng dẫn, gương mặt nghiêm túc hẳn lên. Tôi ghé qua một cô sinh viên có vẻ còn vụng về, đưa ra vài lời khuyên và làm mẫu. Thoắt cái, mười phút đã trôi qua.

── Chết rồi, tôi quên mất Haruno.

Khi ngẩng lên nhìn về phía bức tường, nơi cô đang ngồi, tim tôi chợt khựng lại. Haruno đang gục gà, mí mắt nặng trĩu, thiếp đi lúc nào không hay.

── Ở một nơi thế này mà cũng ngủ được sao…

Tôi bước lại gần, và nhận ra trên đùi Haruno đang đặt một cuốn sách. Là sách tham khảo môn Toán lớp 11. Chúng tôi mới chỉ bắt đầu năm học, vậy mà cuốn sách đã nhàu nhĩ, chứng tỏ cô đã lật giở nó không biết bao lần. Dưới chân cô, chiếc túi vải mở toang, hẳn để đựng những tập sách ấy.

Ngay cả trong khoảnh khắc ngắn ngủi ở lớp nấu ăn, Haruno vẫn tranh thủ học. Đó chính là lý do thành tích học tập của cô luôn xuất sắc.

Có lẽ… không, chắc chắn… việc Haruno có thể giỏi cả thể thao lẫn âm nhạc cũng bắt nguồn từ những nỗ lực thầm lặng như thế.

Haruno không phải là một cô gái “toàn năng” bẩm sinh. Cô khiến người ta ngỡ rằng mình có thể làm được mọi thứ một cách dễ dàng, chỉ vì phía sau là vô vàn nỗ lực mà ít ai nhìn thấy.

Chính ở đó, mới là điều khiến cô thật sự tỏa sáng.

Và vì vậy, tôi lại càng muốn giúp Haruno giỏi hơn trong chuyện nấu nướng. Dù có lẽ sự giúp đỡ của tôi chẳng đáng là bao, nhưng tôi vẫn muốn trở thành một chỗ dựa cho cô.

Tôi muốn, trong buổi thực hành nấu ăn, Haruno không bao giờ phải xấu hổ. Tôi muốn mọi người đều phải trầm trồ: “Quả là Haruno siêu việt.”

── Ý nghĩ ấy, tự nhiên dâng lên trong lòng tôi.

Haruno vẫn ngồi đó, đầu gục xuống, hơi thở đều đều khe khẽ. Có lẽ đêm qua cô đã thức khuya học bài. Nhìn dáng vẻ ấy, tôi bỗng thấy ái ngại, chẳng nỡ đánh thức.

Đang phân vân thì──

“Akizuki… kun…”

Tôi giật mình. Dù chỉ là thì thầm, nhưng rõ ràng Haruno vừa gọi tên tôi trong mơ.

Cô đang mơ thấy điều gì vậy? Tôi thoáng lo lắng… liệu có phải giấc mơ tôi đang ép cô tập dao đến phát khiếp không?

Hay là… một giấc mơ nào khác?

Tôi cúi người xuống gần, khẽ gọi:

“Haruno…”

Dường như nghe thấy tiếng tôi, Haruno từ từ ngẩng đầu, đôi mắt ngái ngủ mơ màng nhìn tôi, lơ lửng giữa thực và mộng.

“À… Akizuki-kun… nè… um… ơ? Ơ? Ơ? Akizuki-kun!?”

“Ừ, là tớ đây.”

Lúc ấy, cô mới chợt nhận ra mình vừa ngủ gật. Hoảng hốt, mặt đỏ bừng, Haruno bật dậy vội vàng.

“Ôi… xin lỗi! Tớ ngủ quên hả?”

“Ừ, cậu ngủ quên.”

“Trời ơi… xin lỗi! Thật sự xin lỗi nhiều lắm!”

Haruno quýnh quáng đến nỗi tay chân luống cuống, cả gương mặt đỏ ửng đến tận vành tai. Chỉ là ngủ gật thôi mà… cần gì phải cuống đến vậy chứ. Nhưng chính điều ấy lại khiến tôi càng thấy rõ, cô là một người thật sự nghiêm túc.

“Không sao đâu. Chắc cậu mệt lắm rồi.”

“À… ừm, tớ ổn mà. Tớ… tớ không nói gì kỳ lạ lúc ngủ chứ?”

“Không, chẳng có gì cả.”

“Thế thì… tốt quá.”

“Kỳ lạ” mà cô nàng nhắc đến là gì nhỉ? Haruno rốt cuộc đã mơ thấy gì?

Nếu trong mơ tôi xuất hiện… và lại đóng một vai trò khó xử nào đó, thì đúng là phiền phức. Nghĩ vậy, tôi đành giấu đi chuyện cô vừa gọi tên mình, chẳng dám nhắc đến.

“Haruno này, nếu mệt thì cứ nghỉ thêm một lúc cũng được.”

“Không sao đâu. Thật sự tớ ổn mà. Đã mất công đến đây rồi, tớ muốn tập nấu ăn cho đàng hoàng.”

“Vậy à… Ừ, thế thì ta tiếp tục nhé.”

“Ừ.”

Haruno vội vã cất cuốn sách tham khảo vào túi. Thấy vậy, tôi buột miệng hỏi:

“Đêm qua cậu lại học tới khuya à?”

Cô khựng lại một thoáng, rồi lắc đầu, đáp nhỏ:

“Không… đâu, không có gì cả.”

Nhưng cái khoảng ngập ngừng vừa rồi đủ để tôi hiểu: hẳn đêm qua cô ấy lại thức trắng để ôn bài.

Đúng là Haruno… lúc nào cũng cố gắng hết mình.

Tôi lặng lẽ ngắm nhìn gương mặt nghiêng nghiêm túc của cô khi quay lại trước thớt, tiếp tục tập cách cầm dao. Trong lòng bỗng dấy lên một cảm xúc mãnh liệt – tôi muốn, bằng mọi giá, giúp cô gái này tiến bộ hơn trong nấu nướng.

Dẫu cho sự giúp sức của tôi chỉ là một phần rất nhỏ, tôi vẫn muốn được ở bên, dìu dắt cô, để rồi có ngày Haruno có thể tỏa sáng ngay cả trong căn bếp này.