Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 24: Akizuki Yuuya luôn thấy khâm phục

Enjoy!

------------------------

Akizuki Yuuya luôn thấy khâm phục

Buổi học nấu ăn hôm nay đã kết thúc.

Haruno đang thu dọn để ra về. Cô cẩn thận gấp chiếc tạp dề hồng in hoa quen thuộc cùng chiếc khăn tam giác, từng động tác đều dịu dàng, chỉn chu.

Suốt cả ngày hôm nay, Haruno chỉ miệt mài luyện tập dao: từ thái chỉ bắp cải, đến cắt khoanh củ cải, rồi xắt lát, xắt que… toàn những thao tác lặp đi lặp lại.

Nhờ vậy mà tôi có thể thấy rõ, tay nghề dùng dao của cô đã bắt đầu có dáng dấp hẳn hoi.

Thật sự, Haruno đúng là một người đáng nể.

Cả ngày hôm nay, cô không hề kêu ca một lời, cứ thế lặng lẽ, chăm chú luyện tập những thao tác có lẽ chẳng mấy thú vị.

Nếu đổi lại là tôi, chắc hẳn đã bỏ cuộc từ lâu rồi.

Nhìn dáng vẻ ấy của Haruno, tôi mới chợt nhận ra bản thân vốn thiếu nỗ lực đến mức nào.

Tôi thường tự tìm lý do để lảng tránh, viện cớ rằng trò chuyện, kết bạn là chuyện phiền phức, để rồi chẳng bao giờ thực sự mở lòng với ai. Nghĩ đến đó, tôi thấy mình thật đáng buồn.

Dù trong lòng dấy lên một ý nghĩ: “Mình cũng phải cố gắng hơn thôi.” … nhưng đồng thời, một giọng nói khác lại thì thầm: “Mọi thứ đâu dễ dàng thay đổi đến thế.”

Ấy vậy mà Haruno — cô gái ấy vẫn luôn rực rỡ theo cách riêng.

Ở trường, mọi người đều biết đến Haruno như một nàng hoa khôi: xinh đẹp, tài năng, việc gì cũng có thể làm được một cách xuất sắc, chẳng khác gì người ở tầng cao nhất của cái thang “caste” học đường.

Ai cũng ngưỡng mộ, ai cũng khao khát được như cô. Và dĩ nhiên, không phải cứ nỗ lực là ai cũng có thể đạt đến độ hoàn hảo ấy. Nói không sai, Haruno quả thật sở hữu những tố chất thiên bẩm phi thường.

Thế nhưng, tôi lại biết rằng, tất cả những hào quang đó không chỉ đến từ tài năng. Đằng sau vẻ lấp lánh ấy, chính là sự nghiêm túc và nỗ lực không ngừng nghỉ của cô.

Và nhận ra điều đó rồi, nhìn dáng cô nhẹ nhàng cất tạp dề vào trong túi, tôi càng thấy Haruno tỏa sáng lạ thường, như ánh sao gần gũi nhưng lại khiến người ta chỉ dám ngước nhìn từ xa.

“… Ơ? Akizuki-kun? Sao cậu lại nhìn tớ như thế?”

Haruno quay người lại sau khi khoác chiếc túi vải lên vai, giọng đầy ngạc nhiên.

── chết thật.

Hẳn là cô đã thấy lạ, khi tôi cứ ngẩn ngơ nhìn mình đến thất thần như vậy.

“À… không có gì đâu. Hôm nay vất vả rồi. Toàn mấy bài tập dùng dao khô khan, chắc cũng mệt lắm nhỉ?”

“Không đâu. Trái lại là đằng khác ấy chứ. Cảm giác được bản thân tiến bộ từng chút một, thật sự rất thú vị.”

Haruno mỉm cười, đôi mắt sáng rỡ như ánh nắng đầu hạ, rồi dịu dàng nói thêm:

“Cảm ơn cậu, Akizuki-kun.”

Chỉ một nụ cười thôi mà tim tôi chợt khựng lại, nhịp đập hẫng một nhịp đầy bối rối.

── không được, không được. Tôi không thể để bản thân quá đắm chìm vào sức hút của Haruno.

Bây giờ, nhờ có lớp học nấu ăn này mà tôi mới có dịp gần gũi, tiếp xúc với cô. Nhưng một khi cô ngừng đến đây, giữa chúng tôi sẽ chẳng còn lý do gì để gặp gỡ nữa.

Haruno mãi mãi vẫn là đóa hoa kiêu sa trên cao, còn tôi chỉ là một kẻ đứng dưới, ngước nhìn.

Không được phép nhầm lẫn, càng không được nuôi ảo tưởng. Chúng tôi… vốn thuộc về hai thế giới khác nhau.

Tôi tự nhắc nhở mình như thế, để ghìm lại nhịp tim vẫn còn rối loạn.

“Hôm nay cũng cảm ơn cô rất nhiều ạ!”

Haruno, sau khi chỉnh lại trang phục, đứng nơi hiên nhà, cúi người chào tôi và mẹ, tay vừa khom xuống để mang giày.

Ba người học viên khác đã rời đi trước, còn Haruno cũng chuẩn bị bước theo. Cô đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nhưng bất chợt, lại buông ra và quay người lại.

“À, phải rồi, Akizuki-sensei!”

““Vâng?””

Cả tôi và mẹ đồng thanh đáp lại. Nhận ra điều đó, hai mẹ con nhìn nhau, hơi ngượng ngập.

Mẹ mỉm cười khẽ, rồi hỏi Haruno:

“Con gọi ai thế?”

“À… xin lỗi ạ. Con định gọi Yumiko-sensei cơ.”

“À, ra vậy. Có chuyện gì sao, Haruno-san?”

“Dạ, tuần sau… con xin phép nghỉ một buổi học nấu ăn.”

Tuần sau vốn rơi đúng dịp nghỉ lễ Golden Week.

“Nhà con có chuyến du lịch gia đình, nên chắc không tham gia được ạ.”

“À, ra thế. Không sao đâu.”

“Thật ngại quá…”

“Không sao đâu, Haruno. Mà nhắc mới nhớ, mấy bạn khác cũng bảo muốn nghỉ, nên chắc tuần sau cô sẽ cho lớp tạm nghỉ luôn.”

Nói rồi, mẹ quay sang nhìn tôi, ánh mắt long lanh đầy ẩn ý, khóe môi cong lên.

“Nhà mình cũng đi du lịch gia đình nhé?”

“Không, con không đi đâu.”

Tôi lập tức đáp lại. Mẹ thì chu môi, giả vờ giận dỗi:

“Gì vậy trời? Lạnh nhạt quá đó, Yuuya~”

“Bố sắp từ chỗ công tác xa trở về mà. Hai người đi với nhau đi.”

“À, đúng rồi nhỉ. Vậy thì mẹ sẽ cùng bố đi hẹn hò tình tứ thôi!”

“Ừ, tùy mẹ.”

Tôi thở dài trong lòng.

Quả thật, bố mẹ tôi lúc nào cũng giống như một cặp đôi yêu nhau say đắm, chẳng khác gì đôi chim cu Masahiko. Nghĩ cho cùng, cưới nhau đã bao năm rồi mà vẫn giữ được sự ngọt ngào ấy, chắc cũng là điều đáng nể.

“Akizuki-sensei.”

““Vâng?””

Lại nữa.

Cả tôi và mẹ cùng đồng thanh một lần nữa, khiến hai mẹ con lại bật cười khi ánh mắt vô tình chạm nhau.

“À… thật ra con chỉ muốn nói là, Yumiko-sensei với chồng… đúng là rất tình cảm đấy ạ.”

“Ừm, chắc cũng vậy nhỉ~”

Mẹ mỉm cười đầy hạnh phúc, bàn tay khẽ tựa lên má. Không có ý phủ nhận, ngược lại, còn hãnh diện khoe ra như thể một cô gái đang yêu. Đúng thật, bố mẹ tôi đúng chuẩn “cặp đôi lãng mạn muôn thuở”.

“Thế còn nhà Haruno thì sao?”

“Ơ… dạ… cái đó… nhà con thì…”

Haruno bỗng chựng lại, lời nói nghẹn giữa chừng. Có lẽ đằng sau nụ cười kia là điều gì khó nói.

Mẹ cũng tinh ý nhận ra, nên nhanh chóng đổi sang chủ đề khác, để cô khỏi rơi vào ngượng ngập.