Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 22: Haruno Hinata và bắp cải thái sợi

Enjoy!

--------------------------

Haruno Hinata và bắp cải thái sợi

Để bắt đầu với món bắp cải thái sợi, trước tiên tôi hướng dẫn Haruno tách từng lá bắp cải ra, rồi cắt bỏ phần lõi cứng.

Tiếp đó, xếp chồng vài lá lại, cuộn tròn thành một cuộn gọn gàng.

Thế là công đoạn chuẩn bị đã xong.

Tiếp theo, tôi dạy Haruno cách cầm dao – từ tư thế đứng cho đến cách đặt bàn chân.

Cô đứng ngay ngắn trước thớt, rồi đưa chân phải lùi nhẹ nửa bước, tạo thành một góc chừng bốn mươi lăm độ.

“Đúng rồi đấy. Tốt lắm.”

“Vâng.”

Sau đó là cách cầm dao. Ngón cái và ngón trỏ tay phải áp nhẹ vào hai bên lưỡi dao, nắm chắc nhưng không quá gồng.

Đây là kiểu cầm thích hợp khi cần cắt những nguyên liệu hơi cứng.

“Ừ, chuẩn rồi. Nhớ đừng dùng lực quá nhiều nhé.”

“Vâng.”

Giọng cô nghiêm túc, ánh mắt cũng chăm chú dõi theo từng hướng dẫn.

Nghiêng đầu nhìn gương mặt cô trong giây phút ấy, tôi chợt thoáng nghĩ – gương mặtgóc nghiêng nghiêm túc ấy thật đẹp, đôi hàng mi dài thật cuốn hút…

Khoan, không phải lúc để nghĩ ngợi vẩn vơ thế này.

Haruno đang tập trung đến vậy, lẽ nào tôi lại lơ là.

“Tốt lắm. Bàn tay trái đặt lên bắp cải thì khum các ngón lại như ‘tay mèo’, như vậy sẽ không bị lưỡi dao cứa vào.”

“Vâng.”

Cô vừa đáp vừa khẽ nheo mắt, rồi bất giác bật cười khúc khích.

“Ơ? Sao thế?”

“Không có gì… chỉ là nghe Akizuki-kun bảo ‘tay mèo’ nên thấy buồn cười thôi.”

“Nghe kỳ lạ lắm à?”

“Không… mà dễ thương.”

Dễ… dễ thương sao!?

Đây là lần đầu tiên tôi bị một cô gái bảo như vậy, chẳng biết phải đáp lại thế nào.

Mặt tôi nóng bừng lên, hẳn là đang đỏ lắm rồi. Tôi vội vàng chỉ tay về phía bắp cải, giả vờ tập trung chỉ dẫn để che giấu.

“Thôi thì… thử cắt đi nào. Hãy đẩy dao nhẹ về phía trước. Thái sợi quan trọng là nhịp điệu, nhưng lúc đầu thì cứ từ từ thôi.”

“Vâng.”

Haruno bắt đầu di chuyển dao, động tác chậm rãi nhưng cẩn trọng.

Dần dần, nhịp dao trở nên đều đặn hơn, tiếng tách, tách vang lên nhịp nhàng trên thớt.

So với lần trước… khác biệt thật lớn.

Cái dáng vẻ vụng về đến buồn cười hôm nọ đã biến đi đâu mất. Dẫu còn đôi chút lóng ngóng, nhưng rõ ràng sự tiến bộ đã vượt xa tưởng tượng.

Hẳn là công sức tập luyện tự mình ở nhà đã mang lại kết quả.

Quả là một cô gái biết nỗ lực.

Khi xong một cuộn bắp cải, Haruno đặt dao xuống, rồi ngẩng lên nhìn tôi, ánh mắt chờ đợi.

“Thế… thế nào rồi, Akizuki-kun?”

“À… ờm…”

Ngực tôi như nghẹn lại bởi sự kiên trì nơi cô, bởi thành quả mà cô gặt hái được nhờ vào chính sự cố gắng của mình. Trong phút chốc, chẳng thể tìm nổi lời đáp.

“Chẳng lẽ… vẫn dở lắm… sao?”

Đôi mày cô khẽ nhíu lại, ánh nhìn lo âu như muốn dò xét phản ứng của tôi.

“Không đâu, Haruno. Cậu giỏi lắm. Tiến bộ đáng kinh ngạc đấy.”

“Thật à!”

Nghe tôi nói vậy, gương mặt cô liền nở bừng một nụ cười trong trẻo, sáng rực như vầng dương.

Nụ cười ấy, chính là thứ nụ cười rạng ngời mà cô thường mang theo đến trường, khiến bao ánh nhìn phải ngẩn ngơ. Lần này, nhìn gần đến thế, nó khiến tôi choáng váng.

Không chỉ vì cô xinh đẹp, mà bởi nụ cười ấy là kết tinh từ nỗ lực, từ niềm vui sau khi vượt qua khó khăn và nhìn thấy sự tiến bộ của bản thân.

Có lẽ chính điều đó mới làm cho nụ cười của Haruno càng thêm rực rỡ, khiến trái tim tôi không ngừng rung động.

Nụ cười của Haruno khi ấy bỗng trở nên rực rỡ đến mức tim tôi khẽ hẫng một nhịp.

“Ư… ừm. Thật đáng nể. Đây đúng là thành quả của sự nỗ lực đấy.”

“Không đâu… tớ cũng chẳng nỗ lực gì cho cam.”

Haruno đáp lại bằng giọng điệu như muốn che giấu sự ngượng ngập của mình.

“Tốt thôi, nhưng chẳng việc gì phải giấu. Tớ nghĩ, điều tuyệt vời không phải là có thể làm được mọi thứ mà không cần cố gắng, mà chính là nỗ lực hết mình và gặt hái được thành quả. Như thế mới thật sự đáng quý hơn gấp nhiều lần.”

Đó là cảm nghĩ chân thành từ tận đáy lòng, nên lời tôi cất lên cũng chậm rãi và đằm sâu hơn thường lệ.

Nghe vậy, Haruno thoáng ngạc nhiên, rồi khẽ nở một nụ cười dịu dàng đáng yêu.

“Cảm ơn cậu.”

Cô lại quay về với thớt gỗ, tiếp tục cúi mình chăm chú vào từng lát bắp cải.

Chỉ có tiếng dao chạm đều đặn, vang lên không ngừng.

Trong suốt quãng thời gian ấy, Haruno vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, đôi mày khẽ chau lại, miệt mài thái từng sợi bắp cải mảnh mai.

Khoảng ba mươi phút trôi qua. Cô gần như không ngừng nghỉ, còn tôi thì thỉnh thoảng chen vào vài lời chỉ dẫn.

Bên cạnh chiếc thớt, núi bắp cải thái sợi đã thành hình – không chỉ cho mười người, mà còn nhiều hơn thế nữa.

Sự tập trung của Haruno quả thật khiến tôi thán phục.

Một công việc nhàm chán như thế, vậy mà cô vẫn bền bỉ không rời dao, chẳng hề than thở, chẳng đòi nghỉ lấy một lần.

Thế nhưng, ngay cả Haruno cũng không tránh khỏi mệt mỏi. Những lát cắt bắt đầu to nhỏ lẫn lộn, nhịp dao cũng mất đi sự gọn gàng ban đầu.

“Haruno, nghỉ một chút đi.”

“Ơ…? Không sao đâu, tớ vẫn còn ổn mà.”

“Nghe lời đi. Không nghỉ đúng lúc thì sẽ mất tập trung, dễ gây ra tai nạn lắm.”

“À… ừ.”

Trên gương mặt cô đã hiện rõ sự mệt nhọc. Thật sự, cô gái này lúc nào cũng cố gắng đến kiệt cùng.

Tôi chỉ về phía hàng ghế bên tường. Haruno ngoan ngoãn gật đầu, đặt dao xuống rồi đi đến đó ngồi.

Tôi vòng ra phía bếp của giảng viên, lấy trong tủ lạnh ra một chai nước ép táo pha giấm đen do chính tay mình làm, rót vào ly.

Khi tôi đem trở lại, Haruno vẫn cúi đầu, im lặng ngồi đó – trông có lẽ đang thấm mệt nhiều hơn cô muốn thừa nhận.

“Này, uống chút đi cho khỏe.”

“Ơ…?”

Haruno ngẩng lên, đôi mắt mở to ngạc nhiên khi thấy chiếc cốc ngay trước mặt.

“Nước ép táo giấm đen, tớ tự làm đấy. Uống vào sẽ thấy dễ chịu hơn.”

“Cảm… cảm ơn cậu.”

Cô khẽ mỉm cười, ngón tay vươn ra đón lấy chiếc cốc. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, những đầu ngón tay mềm mại của cô vô tình chạm vào tay tôi, giữ chặt nhẹ nhàng như một cái siết vô thức.

“Á…! X-xin lỗi!”

Haruno hốt hoảng rụt tay lại.

“Ơ? Không sao mà, tớ đâu thấy đau gì đâu.”

“À… vậy à… thế thì… may quá.”

Chỉ một cái chạm nhẹ thôi, chẳng có gì đáng để xin lỗi cả. Thế nhưng, Haruno lại cuống quýt đến vậy… thật là một cô gái kỳ lạ.

Nghĩ vậy, tôi lặng lẽ nhìn gương mặt cô. Và rồi bất giác nhận ra đôi má ấy đã nhuộm một sắc hồng phớt, như đóa hoa vừa hé nở trong nắng chiều.