Nàng Idol của trường tôi vụng về bếp núc, còn tôi – kẻ mờ nhạt – lại thành thầy dạy nấu ăn… để rồi chẳng hay đã khiến nàng say đắm

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

(Đang ra)

Ore ni torauma o ataeta joshi-tachi ga chirachira mite kurukedo, zan'nendesu ga teokuredesu

御堂ユラギ

Một tác phẩm romcom về những hiểu lầm chưa hề, và đã bắt đầu khi mọi chuyện đã quá muộn, giữa một chàng trai phải chịu đựng quá nhiều đau đớn để rồi không còn có thể nhận lấy lòng tốt cùng những người

87 11324

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

(Đang ra)

Tôi Vẫn Phải Đi Làm Dù Bị Vứt Vào Động Creepypasta!

백덕수

LÀM ƠN ĐÓ, AI ĐÓ THẢ TÔI VỀ NHÀ ĐIIII. TÔI CẦU XIN MẤY NGƯỜI ĐẤYYYYYYY!!!

277 6693

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

(Đang ra)

Trò Chơi Ngu Ngốc Của Các Vị Thần

魑魅魍魉填肚肠

"À, xin lỗi, quên. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là người cả."

16 12

Web novel - Chương 21: Haruno Hinata lên tiếng nhờ vả

Enjoy!

------------------------------------

Haruno Hinata lên tiếng nhờ vả

Hình ảnh Haruno nghiêng nhẹ đầu, đôi mắt long lanh lấp lánh, khiến tôi thoáng chốc lặng người, chẳng thốt nổi một lời nào.

Thấy tôi ngẩn ngơ, cô ấy khẽ nghi hoặc cất tiếng hỏi:

“Ơ… sao thế? Chẳng lẽ lời nhờ vả này quá khó, làm Akizuki-kun lúng túng à?”

“À, không… không phải vậy đâu.”

Tất nhiên, tôi đâu thể thừa nhận rằng mình vừa bị cô gái ấy làm cho say đắm đến nỗi quên cả trả lời. Nếu dại dột nói ra, hẳn Haruno sẽ nghĩ tôi là kẻ kỳ quái mất thôi.

Tôi chỉ cười gượng rồi đáp:

“Thật ra… tớ đang nghĩ, nếu Haruno thực sự nghiêm túc muốn cố gắng, thì tớ cũng phải nỗ lực hết mình mới được.”

“Vậy à! Cảm ơn cậu nhé! Đúng là Akizuki-kun lúc nào cũng tốt bụng.”

“Không hẳn đâu, chỉ là bình thường thôi mà.”

“Không, cậu hiền lắm. Hơn nữa…”

“…Hơn nữa?”

Haruno thoáng ngập ngừng, như thể lời sắp thốt ra khiến cô ngại ngùng. Sau một cái ho nhẹ, cô mỉm cười tiếp lời:

“Hơn nữa, cậu rất đáng tin cậy.”

“Ể… Thật vậy sao…?”

Nụ cười bẽn lẽn cùng đôi má ửng hồng của Haruno khiến tim tôi thoáng rộn ràng. Dù trong đầu cố tự nhủ rằng đó chỉ là một lời khen xã giao, nhưng khi ánh mắt cô ánh lên sự chân thành như thế, tôi khó mà xem nhẹ.

Tôi vội gạt đi cảm xúc đang dâng trào, ép mình phải tỉnh táo.

“Được rồi. Trong vòng một tháng, tớ sẽ giúp Haruno trở thành một cô gái biết nấu ăn khéo léo. Đó sẽ là ‘nhiệm vụ’ của tớ.”

“Nhiệm vụ… nghe hay quá. Nhờ cậu nhé.”

Cô khẽ cúi đầu cảm ơn, dáng vẻ ngoan ngoãn đến mức khiến tôi bất giác mỉm cười.

Thế nhưng, để biến lời hứa thành hiện thực… đâu dễ dàng.

“Vấn đề là… nếu chỉ đi theo chương trình dành cho người mới, thì chắc chắn không đủ để hoàn thành nhiệm vụ này.”

“Thật… thật vậy sao?”

“Ừ.”

Dù chẳng thể thẳng thắn nói rằng kỹ năng của Haruno hiện tại quá vụng về, nhưng sự thật là thế.

“Tớ nghĩ, tốt nhất vẫn là kèm riêng cho Haruno.”

“Ơ!? Không được đâu! Như vậy thì bất công với những người khác mất, tớ lại còn được đối xử đặc biệt nữa…”

Haruno vội xua tay lia lịa, vẻ bối rối hiện rõ trên gương mặt.

Tôi bật cười trong lòng. Cô vừa khen tôi là “đáng tin cậy”, lại ngay lập tức lo lắng cho người khác… thật đúng là Haruno.

Bất chợt, mắt tôi dừng lại ở bàn tay trái của cô.

Trên ba ngón tay, có đến bốn miếng băng cá nhân chằng chịt.

Lần trước gặp, cô không hề có. Sao bây giờ lại chi chít vết thương thế này?

“Haruno… mấy vết băng này là sao vậy?”

“Ơ!? À… không… không có gì đâu.”

Cô vội giấu tay ra sau lưng, nụ cười gượng gạo hiện lên rõ rệt.

“Chẳng lẽ… do bị dao cắt?”

“Ơ… ừm… tớ đã bảo là không có gì mà!”

Haruno đỏ bừng mặt, lúng túng đến mức chỉ biết lắc đầu nguầy nguậy.

“Nhưng mà, nhìn cậu thế này chẳng khác nào tự thừa nhận cả.”

“Á…”

Cô sững người lại, miệng hé mở, trông vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu đến lạ.

Một Haruno vốn dĩ như bông hoa trên cao, giờ phút này lại để lộ dáng vẻ ngây ngô như vậy… tôi không kìm được bật cười.

“Thì ra… tuần vừa rồi, Haruno đã luyện tập dùng dao rồi nhỉ?”

“Ư… ừm…”

Cuối cùng, không thể giấu được nữa, Haruno cúi đầu, đôi má đỏ rực, khẽ gật đầu như một đứa trẻ mắc lỗi.

Trong khoảnh khắc ấy, lòng tôi chợt dâng lên một niềm xúc động khó tả.

Cô gái này… thực sự đang nỗ lực. Không phải kiểu người sinh ra đã khéo léo, mà là một Haruno biết cố gắng từng chút một.

“Haruno… đợi tớ một chút nhé.”

Tôi rời khỏi chỗ, bước đến chỗ mẹ – người đang trò chuyện cùng vài học viên khác.

Sau khi trình bày ngọn ngành, mẹ chẳng những không phản đối, mà còn mỉm cười đồng ý để tôi kèm riêng cho Haruno. Thậm chí, bà còn đưa thêm vài lời khuyên quý giá, giúp tôi vạch ra phương hướng cho việc dạy học sắp tới.

Trước hết, phải bắt đầu từ việc cầm dao.

Trong một buổi thực hành nấu ăn, chỗ dễ lộ rõ nhất sự khéo vụng chính là kỹ năng này.

Hôm nay, món trong lớp học là tonkatsu.

Phần bắp cải thái sợi ăn kèm sẽ là cơ hội tuyệt vời để Haruno luyện tập dao thật nhiều, cho đến khi tay quen dần.

Tôi quay lại chỗ Haruno – cô gái đang đứng bên bàn bếp với vẻ mặt lo lắng, đôi bàn tay lúng túng chẳng biết đặt đâu.

“Haruno này. Toàn bộ số bắp cải cần thái hôm nay, gồm phần của bốn học viên trong lớp – cả Haruno nữa – cộng thêm phần của tớ và mẹ, tức là sáu suất. Tất cả đều giao cho Haruno đấy.”

“Ể… sá… sáu phần á…?”

“Ừ. Thậm chí nếu muốn, vẫn còn nhiều bắp cải. Haruno có thể thử thái mười phần cũng được.”

“Ơ, ơ… thôi, trước mắt sáu phần thôi cũng… cũng đủ rồi!”

“Ha ha, được thôi. Vậy sáu phần trước đã nhé.”

“Tr… trước đã…?”

“Chứ còn sao nữa? Chính Haruno là người nói vậy còn gì.”

“Ừ… ừ thì… đúng là vậy…”

Dẫu nét mặt vẫn thấp thỏm chẳng yên, thậm chí có phần hoảng hốt, nhưng cuối cùng Haruno cũng gật đầu.

Và thế là, bằng khởi đầu đơn giản ấy, buổi đặc huấn giữa tôi và Haruno đã chính thức bắt đầu.