Chị gái và khu vui chơi với zombie ư?
Một buổi chiều sau giờ học. Khi Shogo đang đi trên hành lang nối các tòa nhà, cậu nhìn thấy Rinka ở sân giữa.
Trong ánh nắng chiều đang ngả dần, cô ấy đang dùng chổi tre quét dọn sân. Dưới chân cô, những mẩu giấy và túi ni lông đã được gom lại chất thành đống.
— Kunitachi-san lại đang dọn dẹp một mình…
Đã mấy ngày kể từ cái hôm Shogo và Rinka bị bắt gặp đang ôm nhau trong phòng Hội học sinh.
Trong học viện, hầu hết học sinh đã không còn thèm nghe lời Ủy viên Kỷ luật nữa. Dù có nhắc nhở những học sinh vi phạm nội quy, cũng chẳng ai thèm để ý.
Có lẽ nhận ra không khí đó, Rinka đã thông báo với Shogo và Shiga-san rằng cô sẽ ngừng việc tuần tra trong trường. Trong tình huống mà ngay cả những lời đồn thổi ác ý cũng bị thốt ra, Shogo thì còn tạm ổn, chứ Shiga-san nhút nhát chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi.
Cứ thế, Ủy ban Kỷ luật, vốn từng khiến cả học viện phải khiếp sợ, trên thực tế, đã dễ dàng tan rã.
Thế nhưng, Rinka vẫn tiếp tục một mình tuần tra khắp trường mỗi ngày. Không chỉ vậy, bất cứ khi nào tìm được thời gian, cô lại một mình dọn dẹp các khu vực trong trường.
“Để tớ cầm xẻng rác cho.”
Shogo đến gần Rinka và cầm chiếc xẻng rác đang đặt ở đó lên.
“Không cần phải bận tâm đâu. Đây là việc cá nhân tôi làm mà.”
“Chuyện ở phòng Hội học sinh bữa nọ, cậu nên giải thích rõ ràng với mọi người thì hơn…”
“Không cần lo lắng. Tôi đã giải thích với các ủy viên hội lớp rằng đó chỉ là hiểu lầm. Mọi người đều đã chấp nhận rồi ạ.”
“Nhưng hiểu lầm về tin đồn đã lan rộng thì chưa được giải tỏa đúng không?”
“Tôi phải đi giải thích với từng người trong trường sao? —Không cần thiết. Tôi đâu làm gì sai trái, cứ đường đường chính chính mà thôi.”
Rinka quay lưng lại và đi về phía bãi rác.
— Thật là một người mạnh mẽ.
Cậu nghĩ vậy. Nhưng đồng thời, Shogo không thể không cảm thấy Rinka lúc này thật cô đơn.
Những giọt nước mắt của Kunitachi-san là sao nhỉ…
Ngay khi nghe Shogo kể về vị hôn thê của mình, thái độ của Rinka đã thay đổi đột ngột.
Thế nhưng, Shogo chẳng hề biết chi tiết về hôn ước của Rinka, và cô ấy cũng chẳng muốn nói gì cả. Shogo vẫn không thể hiểu được lý do vì sao Rinka lại khóc.
Sau khi vứt rác, Rinka quay trở lại tòa nhà trường.
“Shogo…”
Nghe thấy tiếng gọi, cậu quay lại và thấy Miyabi đang đứng đó.
Không chỉ Miyabi. Konoeda và Mei, cùng với Ikusu cũng ở đó. Có vẻ như họ đã theo dõi từ nãy đến giờ.
“Có chuyện gì mà mọi người lại tụ tập ở đây vậy?”
“Này Shogo… có phải là lỗi của tụi mình không…? Tại tụi mình đã gây rối cho Ủy ban Kỷ luật nên Kunitachi-san mới thành ra một mình thế này…”
Miyabi có vẻ đang cảm thấy tội lỗi, cô bé rầu rĩ cúi đầu.
“Đừng lo, Miyabi. Không phải vậy đâu. Chỉ là một hiểu lầm vớ vẩn thôi.”
Shogo giữ im lặng về hôn ước của Rinka. Vì bản thân Rinka không nói, cậu không biết có nên tự tiện nói ra không.
“Tớ thì chỉ là, tớ không muốn Shogo cứ ‘nội quy, nội quy!’ rồi không thể đi học cùng nữa…”
“Kunitachi-san cũng có lúc hơi quá đà…”
“Này, sao Shogo lại vào Ủy ban Kỷ luật vậy?”
“Tớ á? Ừm, tớ nghĩ làm ủy viên kỷ luật cũng là một kiểu huấn luyện.”
“Huấn luyện cái gì?”
Điều Shogo định nói là huấn luyện cho vai trò giám đốc trong tương lai. Nhưng đó là một bí mật.
“Là để sau này có thể hữu ích cho điều gì đó. —Hơn nữa, nếu hoạt động với tư cách là ủy viên kỷ luật, có thể sẽ tìm ra được danh tính thật của ‘em gái’. Có lẽ Kunitachi-san đã đưa tớ vào Ủy ban Kỷ luật vì mục đích đó.”
“Nếu vậy, sao cậu không nói để bọn tớ giúp?”
“Vậy Shogo-kun. Qua Ủy ban Kỷ luật, cậu có tìm được manh mối nào về ‘em gái’ không?”
Ikusu hỏi.
“Không, hầu như không có gì cả… Chỉ biết rằng ‘em gái’ xuất hiện bất chợt ở một nơi nào đó trong hệ thống phát thanh của trường. Dù thành viên câu lạc bộ phát thanh và giáo viên có chạy đến ngay sau khi phát sóng, cũng chẳng thấy ai. Có vẻ như chân chạy nhanh lắm.”
“Hừm… Thật khó hiểu. Dù có chạy nhanh đến mấy, làm sao có thể… trong khi có rất nhiều người đang cảnh giác…”
“Tớ biết rồi!”
Miyabi hét lên, và “Chụp!” một tiếng vỗ tay.
“‘Em gái’ của Shogo là người tàng hình!”
“Em gái tớ là quái vật à?”
“…Cũng có thể. Bởi vì đó là em gái của Shogo mà!”
“Tại sao chứ! —Nhưng đúng là giống như người tàng hình thật… Lần nào cũng biến mất vào đâu đó.”
“Người không thể tự mình biến mất được. Chắc phải có mánh khóe nào đó để ẩn thân.”
Mei chống tay vào cằm, suy nghĩ.
“Mánh khóe ư? Ví dụ như thế nào…”
“Có thể là thoát ra ngoài qua cửa sổ, hay dán mình lên trần nhà, kiểu vậy sao? Nếu là tớ thì dễ như trở bàn tay, nhưng tớ không nghĩ một nữ sinh bình thường có thể làm được điều đó.”
“Đó cũng là một khả năng. Tất nhiên, thực tế chắc là một mánh khóe đơn giản mà ai cũng có thể làm được thôi. —Mikadonono. Nếu có mánh khóe nào đó được sắp đặt, thì có thể kiểm tra phòng phát thanh ngay sau khi phát sóng, sẽ tìm thấy dấu vết.”
“Nhưng Sagara-senpai. Các thành viên câu lạc bộ phát thanh nói rằng, dù họ chạy đến ngay sau khi ‘em gái’ phát sóng, cũng chẳng thấy điều gì bất thường cả mà.”
“Có thể dấu vết đã bị xóa trước khi họ kịp tìm thấy rồi.”
“Ừm… Ước gì có thể xác định rõ ‘em gái’ phát sóng từ đâu… Vì có nhiều thiết bị phát thanh quá, cứ loay hoay tìm là bị thoát rồi…”
“Shogo, cái này thì sao?”
Miyabi lại nói, như thể vừa nghĩ ra điều gì đó.
“Lần này đừng bảo tớ phân thân nữa nhé.”
“Tớ đâu có nói thế! —Lần tới, nếu ‘em gái’ phát sóng, tất cả chúng ta sẽ chia nhau ra, đồng loạt chạy đến từng thiết bị phát thanh. Thế là có thể bắt được ‘em gái’ trước khi cậu ta kịp chạy trăng.”
Trước đề xuất của Miyabi, mọi người bất giác nhìn nhau.
“Á… tớ nói gì lạ sao?”
“…Không, Miyabi, đó có thể là một ý hay đấy!”
“Nếu chúng ta quyết định trước ai sẽ chạy đến đâu, thời gian đến nơi có thể được rút ngắn lại.”
Konoeda cũng tán thành ý kiến của Miyabi.
— Đúng vậy. Hơn nữa, lần trước, khi ‘em gái’ phát sóng ở phòng Hội học sinh… tất cả mọi người ở đây đều có mặt. Tức là tất cả những người ở đây đều không phải là ‘em gái’!
“Được rồi, tất cả chúng ta hãy hợp tác để dồn ‘em gái’ vào đường cùng!”
“Tôi sẽ chuẩn bị bản đồ trường! Có thể lấy được ở ủy ban lớp ạ.”
“Nhờ cậu đấy, Konoeda. —Nói sao nhỉ, đây đúng là làm việc nhóm mà.”
Thấy không khí hào hứng, Miyabi, người đưa ra đề xuất, nhân cơ hội vỗ ngực tự hào.
“He he. Cứ giao việc quân sư cho tớ! Tên đội là ‘Đội tác chiến chớp nhoáng của thiên tài Miyabi-sama’ nhé!”
…Thế nhưng chẳng ai nghe thấy, họ đã hoàn toàn say mê vào cuộc họp chiến lược.
“Tại sao chứ!? Đừng có phớt lờ tớ!”
Chỉ có mình Miyabi với khuôn mặt đỏ bừng, mắt ướt lệ.
Sau khi chia tay mọi người, Shogo đi đến phòng Hội học sinh. Dù không còn công việc của ủy viên kỷ luật, nhưng cậu vẫn lo lắng cho Rinka.
Tuy nhiên, Rinka vẫn chưa trở lại phòng Hội học sinh. Thay vào đó, chỉ có một mình Aina đang đứng đó.
Aina đứng trước bàn phó hội trưởng… tức là bàn làm việc của Rinka.
“À, a, Shogo-kun~. Có chuyện gì vậy~?”
Thấy Shogo bước vào, cô giật mình thẳng lưng.
“Tớ nghĩ Kunitachi-san đã về rồi… Tendo-kaicho đâu rồi? Cậu vẫn còn việc à?”
“Ư, ừm. Thầy cô nhờ nhiều việc quá~”
Aina vội vàng trở lại bàn của mình.
— Sao mà lạ thế nhỉ.
Thái độ của Aina thật không tự nhiên. Cô ấy đã làm gì trước bàn của Rinka vậy.
“Có chuyện gì với chỗ của Kunitachi-san sao?”
“Ư ưm. Không có gì đâu~. Chỉ là không biết Rinka-chan thế nào rồi~…”
“Cậu lo lắng cho Kunitachi-san sao.”
“Rinka-chan, có giận Aina… đúng không…”
“Vì không hợp tác với Ủy ban Kỷ luật sao…? Tớ không nghĩ cậu ấy giận đâu. —Nhưng, có lẽ cậu ấy vẫn muốn Tendo-kaicho hợp tác.”
“Nhưng Aina đâu có thể làm tốt như Rinka-chan. Aina không thể tập hợp mọi người! Vì thế Aina chỉ mong mọi người có một ngôi trường vui vẻ…”
Aina cúi đầu một cách buồn bã.
“—Tớ đã cảm thấy điều này khi nhìn hai người. Chắc chắn hai người trong Hội học sinh giống như hai bánh xe của một chiếc xe vậy. Đúng là Kunitachi-san rất tài giỏi, nhưng nếu chỉ có cô ấy một mình, sẽ quá nghiêm túc và dễ gây căng thẳng với mọi người xung quanh. Nên tớ nghĩ chỉ khi có một người như Tendo-kaicho làm chất bôi trơn, mọi việc mới có thể suôn sẻ được.”
“…Aina cũng muốn hòa thuận với Rinka-chan. Nhưng… Aina sợ… Rinka-chan có thể sẽ không tha thứ cho Aina…”
Lúc đó, Shogo cảm thấy mình đã nhìn thấy một khía cạnh của Aina mà cậu chưa từng biết trước đây.
Cô bé tên Tendo Aina là một người vui vẻ, ngây thơ và có chút ngớ ngẩn…
Nhưng sâu bên trong đó, là một tâm hồn cực kỳ nhạy cảm và dễ tổn thương.
“Đúng rồi! Cuối tuần này, chúng ta đi chơi cùng nhau nhé?”
“Đi chơi ư?”
“Phải. Ra ngoài trường, quên hết mọi chuyện về Ủy ban Kỷ luật đi. Chơi thật vui để giải tỏa tâm trạng, biết đâu có thể nhanh chóng làm lành với Kunitachi-san!”
§
Tháng Sáu đã qua giữa, thời tiết bắt đầu trở nên oi bức.
Đây là một công viên giải trí cách thị trấn của Shogo và bạn bè khoảng ba mươi phút đi xe buýt.
Một buổi trưa Chủ nhật nắng đẹp giữa mùa mưa. Xung quanh nhộn nhịp với các gia đình có con nhỏ và các cặp đôi.
“…Tại sao tôi lại phải chơi ở một nơi như công viên giải trí chứ?”
Đứng trước lối vào công viên giải trí, Rinka chống tay vào hông và lẩm bẩm than phiền.
Chiếc váy liền màu xanh non và túi xách nhỏ. Trái ngược với lời nói, cô ấy đang mặc một bộ đồ bình thường để đi chơi.
“Vì cậu luôn vất vả với Hội học sinh và Ủy ban Kỷ luật nên thỉnh thoảng tớ muốn mời cậu đi chơi. Hôm nay tớ sẽ trả tiền, chúng ta hãy quên chuyện trường học và chơi thật vui nhé.”
“Ồ… Không cần khách sáo sao, Mikadonono-senpai?”
“Tất nhiên rồi! Đừng lo lắng về tiền bạc!”
“Nếu tôi chơi thật sự vui vẻ, tiền tiêu vặt của Mikadonono-senpai có đủ không nhỉ…? Trước hết, bữa ăn phải ở nhà hàng cao cấp, di chuyển tất nhiên là xe riêng, và khi về phải có quà lưu niệm là phụ kiện từ cửa hàng hàng đầu cho bố mẹ…”
“Khoan đã, khoan đã!”
— Chết rồi, Kunitachi-san là một tiểu thư danh giá mà. Chắc là rất giàu có nhỉ…
Shogo là con trai của giám đốc tập đoàn Mikadonono, nhưng tiền tiêu vặt của cậu ấy lại rất bình thường.
Có vẻ như đó là sự sắp xếp của mẹ cậu, để người sẽ là giám đốc trong tương lai có được cái nhìn tài chính bình thường.
“Xin, xin hãy nhẹ nhàng thôi…”
“Không cần cố gắng, lẽ ra nên nói thẳng từ đầu chứ.”
“Thôi nào, hai cậu~! Đến công viên giải trí thì đâu có tốn nhiều tiền, không sao đâu~”
Aina, đứng cạnh, nắm hai tay trước ngực, khuôn mặt tràn đầy phấn khích.
Chiếc áo khoác hoa văn đáng yêu và váy ngắn. Trông cô bé càng trẻ con hơn so với khi mặc đồng phục thường ngày.
“Nếu Tendo-kaicho muốn vui vẻ, thì cứ hẹn hò với Mikadonono-senpai đi.”
“Vì Aina cũng muốn mời Rinka-chan mà…”
“Nhờ vậy mà hôm nay tôi đã phải hủy hai buổi học thêm đấy. Hơn nữa, công viên giải trí vốn là nơi dành cho trẻ con chơi đùa mà đúng không?”
“Người lớn cũng chơi mà… Kunitachi-san ít khi đến công viên giải trí à?”
“Từ khi sinh ra đến giờ, tôi chưa từng đặt chân vào.”
“Đúng là đẳng cấp thật. Có thể thấy hào quang tiểu thư tỏa ra từ sau lưng cậu. —Vậy thì, một lần đến đây chơi coi như đi tham quan thực tế cũng hay đấy chứ?”
“Thôi được, dù sao cũng đã đến rồi, nếu vào thì vào nhanh đi. Tôi không muốn lãng phí thời gian thêm nữa.”
Rinka bước nhanh về phía cổng vào.
Shogo và Aina nhìn nhau… và khẽ mỉm cười.
Dù nói những lời kiêu kỳ, nhưng cô ấy vẫn chịu đi cùng, đó chính là phong cách của Rinka.
“Đã thế này rồi, phải làm cho Kunitachi-san vui vẻ hết mình mới được.”
“Này này, cậu biết không? Nhà ma ở đây sợ lắm đó. Shogo-kun mà không đi vệ sinh trước là tè dầm Aina không biết đâu nha~”
“Dù sao thì cũng là học sinh cấp ba rồi mà, tụi mình. —Cậu định vào cái nhà ma đó thật à?”
“Tất nhiên! Ở đây thì Rinka-chan cũng sẽ sợ hãi~, rồi nhìn Aina vẫn bình thản mà nghĩ ‘Đúng là Hội trưởng Hội học sinh đáng tin cậy’ đó~”
“Sợ hay không sợ nhà ma và có đáng tin cậy với tư cách là Hội trưởng Hội học sinh là hai vấn đề khác nhau thì phải… Mà Tendo-kaicho không sợ à?”
“Aina là master nhà ma toàn quốc mà~. —À, đợi đã~, Rinka-chan~”
Aina chạy theo Rinka.
Nhìn cô bé như vậy… Shogo nghĩ rằng cậu đã làm rất tốt khi mời hai người đi cùng.
“…Tendo-kaicho, cậu có sao không? Sắc mặt cậu tệ quá…”
Shogo nhìn vào khuôn mặt tái mét của Aina và hỏi.
“Kha, kha, không sao đâu~… Ma ma ma, ma quỷ làm gì có~…”
Răng cô va lập cập, toàn thân run bần bật, sắp ngã quỵ đến nơi. Không chỉ đi lại, đứng vững cũng đã là một nỗ lực lớn.
Shogo, Aina và Rinka. Đằng sau ba người là một tòa nhà có biển hiệu ‘Kỳ quái! Dinh thự samurai nguyền rủa’. Đó chính là ‘nhà ma cực kỳ đáng sợ’ mà Aina rất yêu thích.
“Có vẻ không khí đáng sợ hơn tớ nghĩ. Tớ cũng giật mình mấy lần đấy. Không ngờ lại có cổ dài bay ra từ chỗ đó…”
“N-nhưng mà, c-cái cổ đó, là thật đó, là thật đó, chắc chắn là thật đó~!”
“Bình tĩnh đi. Nếu là đầu người thật, sẽ thành chuyện cảnh sát đấy.”
“S-Shogo-kun không biết đâu! Chuyện đó thường xảy ra lắm. Xác chết của các vụ án chưa giải quyết được, bị bí mật vận chuyển vào công viên giải trí, rồi bị trao đổi ngầm… Á á á á!”
Aina bắt đầu kể một truyền thuyết đô thị kỳ quái, rồi tự mình hét lên.
“Ừm, dù sao thì cũng là một nhà ma được dàn dựng khá tốt. Kunitachi-san, cậu không sợ à?”
Nhìn sang, Rinka với khuôn mặt bình thản không một giọt mồ hôi, nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu.
“Cái thứ đồ chơi đó mà cũng sợ được, thì cái đó mới là điều kỳ quái hơn cả.”
“Cậu không thấy gì à?”
“Mấy vị senpai cứ làm ồn ào còn đáng sợ hơn nhiều.”
Rinka nhún vai, vẻ mặt đầy sự chán nản.
“Nếu nhàm chán như thế này thì thà đi học thêm còn ý nghĩa hơn nhiều.”
“Ha ha… Kunitachi-san cũng nghiêm khắc quá…”
— Chắc là người đàn ông nào hẹn hò với Kunitachi-san sẽ phải vất vả lắm…
Tuy nhiên, Aina, có vẻ như đã thoát khỏi nỗi sợ hãi, không chịu thua mà lườm Rinka.
“Vẫn chưa hết đâu~. Lần này, chúng ta đi chơi cái đó đi!”
Aina chỉ tay vào chiếc tàu lượn siêu tốc khổng lồ chạy quanh công viên giải trí.
Khi chiếc xe trượt ngang qua, có tiếng hét thất thanh “Á á á á á!” vang vọng.
“Có vẻ ghê gớm thật… Kunitachi-san chắc cũng chưa từng đi tàu lượn siêu tốc đúng không? Đột nhiên đi cái đó thì không được đâu?”
“Tôi cũng chẳng có hứng thú gì, nhưng nếu nó giúp giết thời gian thì tôi cũng có thể đi được ạ.”
“Thế à? Vậy tớ cũng đi cùng. —Tendo-kaicho thì sao? Đợi ở dưới nhé?”
“Tất nhiên Aina cũng đi~”
“Nhưng cậu yếu với các trò chơi cảm giác mạnh mà? Đừng cố quá đấy.”
“Không sao đâu, không sao đâu! Aina là master tàu lượn siêu tốc toàn quốc mà~”
“…Thật sao. Một master đáng ngờ quá nhỉ.”
Thế là ba người đi về phía khu vực tàu lượn siêu tốc với biển hiệu ghi ba chữ ‘Đại’: ‘Đại la hét! Đại xoay tròn địa ngục đại đặc biệt’.
“…Ôi, khủng khiếp thật… Tớ cứ tưởng mình chết rồi chứ…”
Shogo bước xuống tàu lượn siêu tốc, vẫn còn đi loạng choạng, tay ôm lồng ngực đập thình thịch.
“Dù sao thì, ba cú xoay tròn liên tiếp ngay sau đó là rơi thẳng đứng rồi còn quay cuồng nữa thì quá đáng rồi… Tớ thề là tớ đã thấy sông Tam Đồ rồi đấy…”
Cố gắng ổn định hơi thở, Shogo quay lại nhìn Rinka phía sau.
“Kunitachi-san, cậu có sao không? Nếu không đi được, cứ nói với tớ…”
“Thật là một cách lái thô bạo. Tóc tôi bị rối tung hết rồi.”
Với khuôn mặt bình thản không một giọt mồ hôi, cô dùng đầu ngón tay chỉnh lại mái tóc rối.
— Cô ấy thật sự là con người sao…?
Shogo cảm thấy như có hào quang siêu nhân tỏa ra từ sau lưng Rinka.
“Thế, Tendo-kaicho thì sao? Cậu ấy ổn chứ…?”
Shogo quay lại nhìn Aina…
“Ôi~ mặt trăng~ lấp lánh~”
Aina đảo tròn hai mắt, khuôn mặt tái xanh lắc lư, hát một bài hát như thể cô ấy đang bay lên tận mặt trăng.
“U là trời~. Khó chịu quá…”
Aina ngồi trên ghế đá ở quảng trường, cơ thể gập lại vì mệt mỏi.
“Tớ đã bảo là đừng cố quá mà… Hay là cậu vào nhà vệ sinh nôn ra cho dễ chịu hơn không?”
“Ư ưm, không sao đâu~…”
Cạnh Aina, Shogo cũng ngồi xuống như thể kiệt sức. Vì tàu lượn siêu tốc, mặt đất vẫn đang rung lắc.
“Thật là phiền phức cho mấy vị senpai.”
Rinka, người duy nhất đứng bình thản, thở dài nhìn hai người.
“T-tớ xin lỗi, Kunitachi-san… Nghỉ một lát là sẽ đỡ thôi…”
“Có một cửa hàng bán đồ ở đằng kia, tôi sẽ mua khăn và làm ướt chúng. Ngoài ra, nếu các vị muốn uống gì, cứ nói với tôi.”
Khi Shogo gọi trà lúa mạch cho ba người, Rinka đi về phía cửa hàng.
— Thay vì làm cô ấy vui, mình lại hoàn toàn phải nhờ vả cô ấy rồi…
“Tendo-kaicho, cậu thấy thế nào? Nếu thấy không khỏe, cứ nói ngay nhé.”
“Ừm. Tớ ngủ một chút nha…”
Aina dịch nửa thân trên sang một bên, gác chân lên, định nằm dài trên ghế đá.
“Tớ tránh ra cho cậu. Cậu có thể dùng túi làm gối.”
“Ư ưm, không cần đâu, cứ thế này là được rồi~”
Aina giữ chân Shogo khi cậu định đứng dậy… và gác đầu lên đùi cậu.
Cậu cảm nhận được trọng lượng của cô gái trên hai chân mình, mái tóc mềm mại của cô trải dài trên chiếc quần.
“Đùi của Shogo-kun dễ chịu quá~”
Aina trở mình, quay mặt về phía cơ thể Shogo.
Hơi thở của cô ấy phả vào bụng cậu… khiến Shogo hoàn toàn không thể cử động được.
— Khoan đã, Tendo-kaicho… Mặt cậu ấy gần đến thế này thì, có vẻ hơi nguy hiểm…
Khuôn mặt Aina đang nhắm nghiền nằm ngay vị trí đùi dưới của cậu. Nói sao nhỉ, mũi cô ấy gần như chạm vào.
Tuy nhiên, cậu không thể đánh thức Aina đang ngủ say…
— Grừ… Kh-kiên nhẫn… Phải kiên nhẫn, mình ơi…
Shogo cố gắng kiềm chế lý trí đang sắp bùng nổ của mình, không hề nhúc nhích.
Và cứ thế, Shogo cũng ngủ quên lúc nào không hay.
Cậu đã mơ. Có lẽ vì nằm dưới ánh nắng dễ chịu nên giấc mơ cũng thật ấm áp.
Trong mơ, Shogo đã quỳ gối.
Cái sàn dưới tay chân cậu mềm mại và ấm áp. Đó là sự ấm áp như một chiếc chăn…
Shogo, như một đứa bé tìm kiếm tình yêu của mẹ, dùng hai tay chạm vào sự ấm áp đó.
“Ưm… Ưm…”
Cậu cảm thấy có một tiếng động lạ, Shogo từ từ mở mắt.
Cậu đã ngủ úp mặt xuống từ lúc nào không hay.
Có vẻ như là một chiếc gối, khuôn mặt cậu đang ấn vào một vật mềm mại.
Như thể giấc mơ quỳ gối vẫn tiếp diễn, cậu dùng hai tay vuốt ve chiếc gối mềm mại dễ chịu.
Đầu óc lờ mờ dần trở nên tỉnh táo…
Trước mắt Shogo, là một mảng màu da thịt.
— Khoan, đ-đây là, chân của con gái!? Đùi sao!?
Có vẻ như cậu đã úp mặt vào đùi và cọ cọ.
Khi cậu cử động tay, lòng bàn tay cậu cảm nhận được cảm giác da thịt con người.
“Ưm…! Không được…!”
Nghe thấy tiếng Aina run rẩy.
Sợ sệt nhìn sang, tay trái của Shogo đã lọt sâu vào trong váy.
“T-T-Tendo-kaicho!?”
Shogo bật dậy ngay lập tức.
Trán cậu đụng vào ngực Aina, cô ấy đỏ bừng mặt và vặn vẹo.
“Ái chà!? Shogo-kun… đáng ghét…”
“Đừng… k-không, tớ xin lỗi, tớ không có ý đó…!?”
“Shogo-kun ngủ ngon quá, lần này Aina đã gối đầu cho cậu~. Shogo-kun cứ lầm bầm trong mơ, vuốt ve chân Aina hoài…”
“T-tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi! Tớ đây này!”
“Vậy thì, huề nha~”
“Huề? Huề cái gì?”
“Aina, vì gương mặt lúc ngủ của Shogo-kun dễ thương quá~, nên Aina đã hôn~”
Shogo bất giác, nhanh chóng đưa tay lên môi mình.
“T-thật sao!? Đ-đùa thôi đúng không?”
“Đâu có biết~. —Đùa thôi~”
“Đùa thôi sao… Đừng làm tớ hết hồn chứ…”
Dù sao thì, tình trạng của Aina cũng đã hồi phục.
“Dù vậy, Kunitachi-san vẫn chưa quay lại sao? Cậu ấy đi đâu rồi nhỉ?”
“Lúc nãy Aina thức dậy thì thấy khăn và trà lúa mạch đã được đặt ở đây rồi~”
“Vậy là cậu ấy đã quay lại một lần rồi đi ra ngoài nữa. —Tớ đã mời cậu ấy đi chơi mà lại để cậu ấy một mình thì thật có lỗi quá…”
“Ừm. …Aina đã muốn Rinka-chan vui vẻ mà…”
Khi họ đang nói chuyện, có tiếng ho khe khẽ vang lên phía sau ghế đá.
“Nếu các vị cảm thấy có lỗi, thì xin hãy nhanh chóng thức dậy đi.”
“Kunitachi-san, cậu đã quay lại rồi à. —Cậu đi đâu thế?”
“Vì thấy hai vị đang ngủ nên tôi lại quay lại cửa hàng để mua sắm. Vì đã lặn lội đến đây, nên tôi nghĩ sẽ mua quà lưu niệm cho bố mẹ ạ.”
“Q-quà lưu niệm, chẳng lẽ là phụ kiện cao cấp hay gì đó…”
Rinka giơ chiếc túi ni lông của cửa hàng mà cô đang cầm ra.
“Là bánh kẹo trà thôi ạ. —Mấy cái này, tôi tự trả tiền. Tôi không có ý định để Mikadonono-senpai chi trả.”
Shogo thở phào nhẹ nhõm vì ví tiền của mình không bị "bay sạch".
“Bố mẹ của Kunitachi-san là người như thế nào?”
Cậu chỉ tò mò muốn biết người thuộc gia đình quý tộc cũ sẽ như thế nào nên mới hỏi.
Thế nhưng, Rinka khẽ cau mày, cúi mặt xuống…
“Là người nghiêm khắc ạ.”
Chỉ nói vậy thôi.
“Nhưng vì cậu có mua quà lưu niệm, nên chắc là mối quan hệ tốt đẹp nhỉ?”
“Thật không biết nữa. —Cha tôi, có lẽ không phải là cha ruột của tôi.”
— Có lẽ không phải cha ruột…?
Trong khoảnh khắc, Shogo giật mình.
Không lẽ, cha ruột của cô ấy lại là cha của mình chứ… Đừng có cái kết như thế chứ…
“Hơn nữa, gia đình tôi không giàu có như Mikadonono-senpai nghĩ đâu.”
“Ồ, vậy sao. Tớ nghe nói cậu là một tiểu thư chính hiệu nên mới…”
“Chỉ là gia đình có lịch sử lâu đời thôi.”
— Hay là mình không nên hỏi về chuyện gia đình nhỉ.
Shogo cảm thấy như vậy. Có vẻ có nhiều chuyện phức tạp, và Rinka trông có vẻ không muốn nói nhiều về gia đình mình.
“Vậy thì, hãy lấy lại tinh thần và đi đến trò chơi tiếp theo thôi nào!”
Aina đứng dậy khỏi ghế đá, giơ nắm đấm lên đầy năng lượng.
“Lần này là trò chơi đặc biệt nhất đó, Rinka-chan chắc chắn sẽ thấy rất thú vị~”
Ba người được Aina dẫn đến trước một trò chơi nằm giữa công viên giải trí. Đó là một tòa nhà với chủ đề thành phố hoang tàn. Trên biển hiệu ở lối vào, có hình ảnh một đàn zombie đáng sợ.
“‘Bắn Zombie Gào Thét – Lệnh khẩn cấp: Sống sót trở về từ thành phố của những linh hồn!’…? Vé vào cửa nghìn yên một người sao. Không phải hơi đắt sao?”
“Đây là trò chơi la hét phổ biến, là điểm nhấn của công viên giải trí này đó~. Tiêu diệt lũ zombie đang ập đến! Hơn nữa, cứ một trăm con zombie thì có một con zombie hiếm được làm từ xác chết thật đó đó đó đó…”
Nói xong, Aina một mình tự động bắt đầu run rẩy bần bật.
“Cái đó không còn là vấn đề hiếm nữa rồi. —Kunitachi-san, cậu định sao? Có muốn vào không?”
“Nếu có thể giúp giết thời gian một chút, thì sao cũng được ạ.”
— Kunitachi-san thì chắc dù thấy zombie cũng vẫn bình thản thôi…
“Tendo-kaicho, cậu thật sự ổn chứ? Sắc mặt lại xấu đi rồi kìa.”
“K-k-không sao đâu~! Aina không sợ zombie gì hết, xác chết thì cũng chẳng nhằm nhò gì!”
Vừa nói chuyện, họ vừa đi về phía lối vào, thì một nữ nhân viên tiếp tân hỏi.
“Kính chào quý khách, xin lỗi quý khách. Trò chơi này có nội dung khá bạo lực, xin quý khách nào không khỏe xin vui lòng không tham gia ạ.”
“Ối giời~, Aina cũng muốn vào~!”
Ban đầu Aina làm mình làm mẩy, nhưng…
“Nhưng mà, nếu lại gây rắc rối cho Rinka-chan thì…”
Có vẻ cô bé đã rút kinh nghiệm từ hai lần cố quá sức và bị khó chịu trước đó, nên ngoan ngoãn lùi lại.
“Thôi đành vậy. Lần sau chúng ta quay lại nhé.”
Hôm nay ưu tiên hàng đầu là làm Rinka vui vẻ.
“Shogo-kun~, Rinka-chan~, hãy sống sót trở về nha~! Đừng biến thành zombie đó nha~”
Thế là, Shogo và Rinka bước vào trò chơi trong khi Aina vẫy tay tiễn biệt.
Vào trong, họ phải thay đồ bơi trong phòng thay đồ.
Vì Shogo và Rinka không mang đồ bơi, họ quyết định thuê đồ bơi. Có cả đồ lót dùng một lần nên không cần lo lắng về vệ sinh.
“À ra vậy, chúng ta sẽ đi thuyền gondola trên dòng nước. Vậy thì chắc chắn sẽ bị ướt rồi.”
Ra khỏi phòng thay đồ và đang nhìn bảng hướng dẫn, Rinka bước ra từ phòng thay đồ nữ.
“Xin lỗi đã để senpai đợi.”
Quay lại nhìn cô ấy, Shogo bất giác giật mình, tim đập thình thịch.
Rinka đang mặc một bộ bikini màu đỏ. Dù không quá hở hang nhưng cũng khá là táo bạo. Ánh mắt cậu bất giác hướng về khe ngực, rốn và đôi chân thon dài của cô.
“K-Kunitachi-san… Tại sao cậu lại mặc bộ đồ bơi đó…”
Nhìn những khách nữ khác, họ đều mặc đồ bơi liền thân ít hở hang hơn. Vì được chuẩn bị cho trò chơi nên chúng trông giống đồ thể thao hơn là đồ bơi.
“Đừng có nhìn chằm chằm như thế! Chỉ còn mỗi bộ này thôi.”
“Không còn sao… Nếu vậy, chúng ta đợi đến khi có bộ đồ bơi khác được không?”
“Không cần đâu ạ, không cần đến mức đó đâu. —Hơn nữa, dù sao thì Mikadonono-senpai cũng thích bộ này hơn đúng không?”
Rinka đỏ mặt, bĩu môi và quay mặt đi.
— Th-thích hơn… đúng là thích thật.
Không lẽ cô ấy mặc vì mình… Không, Kunitachi-san thì không thể có chuyện đó được.
“Dù sao thì, mau xếp hàng đi!”
Hai người tiến đến khu vực lên thuyền gondola. Xung quanh ánh sáng mờ ảo, được dựng cảnh theo hình ảnh các tòa nhà chọc trời đổ nát.
Đứng xếp hàng một lúc, cuối cùng đến lượt Shogo và Rinka. Họ ngồi cạnh nhau trên chiếc gondola hai chỗ, nhân viên đưa cho họ những khẩu súng laser đã được chuẩn bị sẵn.
“Chúng ta sẽ dùng cái này để bắn zombie.”
---
> D:\0-LIGHT NOVEL TXT MỚI\LIGHT NOVEL\NAKAIMO\ZH-JP.YSGYB.この中に1人、妹がいる! 03_CHAPTERS\16.TXT
---
Chẳng mấy chốc, chiếc gondola giật cục một cái, khẽ rung lắc và bắt đầu tiến vào kênh nước.
Đi một đoạn, xung quanh trở thành cảnh hoang tàn u ám. Vì các gondola chạy cách quãng nên không nhìn thấy khách ở phía trước hay phía sau. Từ hai bên, âm nhạc ma quái vang lên với âm lượng lớn.
“Đúng là đáng giá nghìn yên thật. Dàn dựng công phu ghê. —Kunitachi-san, cậu có từng xem phim kinh dị không? Zombie có làm cậu khó chịu không?”
“Trước hết là senpai. ‘Zombie’ là gì vậy ạ?”
— Phải giải thích từ đó sao.
Đúng là tiểu thư danh giá sống ở một thế giới khác mà…
“À thì, đó là những xác chết sống dậy tấn công con người. —Kia kìa, đến rồi!”
Một tiếng gầm gừ nặng nề vang lên. Cánh cửa trên bức tường phía trước nghiêng nghiêng mở ra “Rầm!”, một con zombie màu nâu thò hai tay về phía trước và tiến lại gần.
“Đây rồi!”
Shogo bắn khẩu súng laser vào con zombie. Tia laser “Bíp bíp bíp…” nhấp nháy từ nòng súng.
Bắn một phát, hai phát đều trượt, con zombie vẫn tiếp tục tiến lại gần.
Khi phát thứ ba bắn trúng ngực, có vẻ như cảm biến đã phản ứng, bộ phận phát sáng gắn bên trong lóe lên. Con zombie im lặng “Gừ…” rồi ngừng di chuyển và quay trở lại phía sau cánh cửa.
“Bắn trúng mục tiêu thì có thể hạ gục nó. Kunitachi-san cũng thử xem.”
“Là thế này sao.”
Rinka bình tĩnh giương súng và bắn.
Nó bắn trúng con zombie xuất hiện từ bên trái, và con zombie im lặng mà không kịp kêu một tiếng nào.
Tiếp theo là phát thứ hai, thứ ba. Zombie xuất hiện là lập tức bị Rinka bắn hạ.
“Ghê thật… Ngay cả bắn súng cũng hoàn hảo sao.”
“Senpai này. Có cái từ trên xuống kìa.”
Nhìn lên, một con zombie treo lủng lẳng từ trần nhà lao xuống tấn công Shogo.
“Ôi chao!?”
Ngay trước khi va vào người Shogo, con zombie há to miệng và phun ra một lượng lớn chất lỏng màu vàng “Ọe”. Ngực và bụng Shogo ngay lập tức bị bao phủ bởi chất lỏng nhờn nhợt.
“Uê, cái quái gì thế này, ghê tởm thật… Nếu không bắn hạ được nó thì sẽ thành ra thế này sao. Hèn chi phải thay đồ bơi.”
“…Thật là thô tục.”
Shogo cố gắng lau bỏ chất lỏng dạng gelatin mô phỏng dịch vị. Nhưng càng lau, nó càng lan ra và khiến tay cậu trở nên nhớp nháp.
Lúc đó, Rinka giật mình quay lại phía sau.
“Chết tiệt, chúng ta bị tấn công từ phía sau rồi!”
“Cứ để đó cho tớ!”
Shogo nhanh chóng nhắm vào con zombie đang áp sát lưng Rinka.
Khi cậu bắn trúng bộ phận phát sáng trên trán, đầu con zombie lắc lư đổ về phía sau. Tưởng đã hạ gục được nó, nhưng ngay giây tiếp theo, một lượng lớn chất lỏng phun ra “Bụp!” từ vết cắt ở cổ mở toác.
“Ối, cái gì thế này? Ấm ấm dính dính, ghê tởm quá! Á, chết rồi, nó lọt vào trong đồ bơi của tôi rồi!”
“Kh, cái này, nếu không bắn trúng nghiêm túc, là cả người sẽ bị dính đầy nhớt nháp đấy…”
Nhưng khi đi sâu vào hơn, zombie cứ xuất hiện ngày càng nhiều.
Từ tường, từ trần nhà, từ kênh nước. Chúng cản đường, lẻn từ phía sau, ồ ạt kéo đến như muốn kéo nhân loại vào thế giới của người chết.
“Chết tiệt, bắn mãi mà không hết được…”
Phía trước chiếc gondola, một con zombie khổng lồ bắn tung tóe nước “Chụt!”, nhảy ra.
“A, thật là phiền phức mà!”
Rinka bực bội đứng dậy, đá chân lên thẳng mặt con zombie.
Con zombie bị đá vào mặt ngã ngửa ra sau, bắn tung tóe dịch thể và tạo ra một vũng nước lớn.
“Kunitachi-san, đừng đá! Bắn đi, bắn đi! Đây là trò chơi mà, đây là công viên giải trí mà!”
Ngay giây tiếp theo, Shogo bị con zombie nhảy ra từ bức tường đổ chất lỏng vào người, làm rơi khẩu súng.
“Chết tiệ—!”
Đồng thời, vài con zombie đồng loạt nhảy ra từ kênh nước, bao vây chiếc gondola.
Những kẻ đã chết nhìn hai người trên gondola với đôi mắt vô hồn, gầm gừ “Grừ grừ grừ…” rồi đồng loạt há to miệng như muốn nuốt chửng.
“Nguy rồi! Chúng đến rồi, Kunitachi-san, cúi xuống!”
Shogo vội vàng giữ vai Rinka đang đứng.
“S-senpai, đừng đẩy tôi!”
Do hai người cử động mạnh, chiếc gondola rung lắc dữ dội…
Ngay sau đó, tất cả đèn xung quanh đột ngột tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối.
“C-cái gì thế này…!? Không thấy gì cả. Kunitachi-san, cậu ở đâu!?”
“Á á!”
Cùng với tiếng hét của Rinka, có tiếng “Rầm” cô ấy ngồi phịch xuống.
“L-lưng, có tay zombie!”
“Đợi tớ một chút, tớ sẽ cứu cậu ngay! …Chết tiệt, không thấy gì cả!”
Shogo sờ soạng, tìm kiếm phía sau Rinka.
Một cảm giác nhớt nháp, ẩm ướt trong lòng bàn tay.
“Đây là tay zombie sao! Tránh xa Kunitachi-san ra!”
“Ối! Zombie đang ch-chạm vào tôi!”
“Chết tiệt, lần này lại bên nào!? Đây rồi! …Chậc, nhớt nháp khó nắm quá.”
“Hự, zombie đang, đ-đang nắm lấy mắt cá chân của tôi!”
“Lũ khốn này… Tớ sẽ cứu cậu ngay!”
Trong bóng tối, cậu nhắm vào tay con zombie và nắm chặt hết sức.
Thế rồi, một cảm giác mềm mại kỳ lạ và ấm áp lan tỏa trong lòng bàn tay cậu.
“Chậc, mình nắm phải nội tạng của nó sao!? Ghê tởm thật…”
“S-s-senpai, k-không được! Z-zombie, zombie đang đụng vào người tôi…”
“Lũ zombie khốn khiếp này, vẫn chưa chịu dừng lại sao!”
Shogo dùng hai tay cào cấu, cố gắng hết sức đè chặt cơ thể con zombie.
Cậu đã chiến đấu để bảo vệ Rinka đang run rẩy vì sợ hãi.
Thế nhưng, càng đè chặt, con zombie càng vùng vẫy chống cự. Cơ thể mềm mại của nó liên tục nảy lên dưới tay Shogo.
“A… zo… tay zombie… kh-khắp người… chạm vào… á…”
“Bình tĩnh lại! Cái trò chơi quái gì thế này. Có quá đáng lắm rồi đấy!!”
Trong cơn giận dữ, Shogo dùng hết sức đè chặt con zombie.
Ngay khoảnh khắc đó, con zombie co giật như thể đang quằn quại… rồi dần dần ngừng cử động.
“Ối… á á á…”
“K-Kunitachi-san! Sao vậy, Kunitachi-san!?”
Khi Shogo hét lên, cuối cùng đèn xung quanh chợt bật sáng.
Ánh sáng bất ngờ làm mắt Shogo chói lên một chút, cậu ngước nhìn đèn.
Tiếp theo, tiếng thông báo của trò chơi vang vọng.
“Thông báo gửi quý khách. Hiện tại, do nghi ngờ có sự cố về thiết bị nguồn điện trong cơ sở này, chúng tôi đã tạm thời ngừng hoạt động để kiểm tra khẩn cấp. Thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này. An toàn đã được xác nhận, xin quý khách tiếp tục tận hưởng trò chơi.”
“…Cái gì, chỉ là mất điện tạm thời thôi sao. Đừng làm tôi giật mình chứ…”
Shogo thở phào nhẹ nhõm, ngước nhìn loa phát thanh.
“Nhưng mà, nếu đã vậy thì đáng lẽ cũng nên dừng mấy con zombie luôn chứ.”
Vừa nói, Shogo vừa nhìn xung quanh… Những con zombie máy móc vẫn đứng yên trong tư thế khoa trương, giơ hai tay lên.
“Hả, cái gì…? Không động đậy sao? Vậy con zombie đã tấn công Kunitachi-san là ai chứ…?”
Shogo sợ hãi từ từ nhìn xuống. Rinka đang nằm ngửa trên sàn gondola, toàn thân nhớp nháp chất lỏng.
Từ lúc nào không hay, bộ đồ bơi trên ngực Rinka đã hở toác… và tay phải của Shogo đang đè chặt lên bộ ngực trần của cô ấy.
Thậm chí cả bộ đồ bơi phía dưới, cùng với váy chống nắng, cũng tụt xuống đến đầu gối… và tay trái của Shogo đang nắm chặt vùng đùi của cô ấy.
“K-không lẽ… cái mà mình cứ tưởng là cơ thể zombie… là của Kunitachi-san…?”
“T-từ nãy đến giờ, cái người cứ sờ soạng khắp người tôi, là, là tay của senpai…”
— Hả, sờ soạng khắp người…?
Ngẫm lại, so với zombie robot thì mấy chỗ đó mềm mại thật…
Rinka đỏ bừng mặt, run rẩy bần bật, lườm Shogo.
Đôi mắt cô ấy cháy rực vì xấu hổ và giận dữ.
“Shogo-kun~, Rinka-chan~. May quá~, hai cậu đã trở về~”
Khi Shogo và Rinka bước ra khỏi trò chơi, Aina chạy đến.
Nhưng nhìn thấy mặt Shogo, cô ấy giật mình dừng lại.
“Shogo-kun! Sao vậy, mặt cậu sưng húp hết cả rồi! Bị zombie tấn công sao!?”
“Không phải đâu, Tendo-kaicho… Tớ đã gặp một thứ đáng sợ hơn zombie nhiều. Tớ tin chắc rằng nhân loại sẽ không bị diệt vong vì zombie đâu…”
Cạnh đó Rinka,
“Hừm!”
Vẫn với vẻ mặt giận dữ không nguôi, cô ấy quay mặt đi.
— Mấy trò chơi la hét này thì tôi xin chừa luôn rồi đó…
Cuối cùng, sau đó mọi người cùng nhau đi vòng quay Ferris và đu quay ngựa gỗ, trải qua một ngày nghỉ cuối tuần thảnh thơi ở công viên giải trí.
Khi trở về từ công viên giải trí, hoàng hôn đỏ rực đã bao trùm bầu trời.
“Vậy Shogo-kun, mai gặp lại nha~”
Aina vẫy tay, đi về phía tòa nhà ký túc xá nữ.
Cạnh đó, Rinka không hề quay đầu lại.
“Tendo-kaicho, hôm nay cảm ơn cậu nhiều! Kunitachi-san, lần sau chúng ta cùng cố gắng với vai trò ủy viên kỷ luật nữa nhé!”
— Cuối cùng thì cũng không làm Kunitachi-san vui vẻ được nhiều lắm. Ước gì cô ấy đừng nghĩ xấu về Tendo-kaicho…
Đang suy nghĩ như vậy, Rinka dừng lại, liếc nhìn Shogo.
Cô ấy bước nhanh trở lại trước mặt Shogo, nheo mắt lườm.
“Mikadonono-senpai. Xin senpai đừng quá bận tâm đến tôi.”
“Hả…?”
“Có nghĩa là đừng nói dối rằng đây là để cảm ơn Ủy ban Kỷ luật. Cả ngày hôm nay, senpai đã cố gắng để hòa giải tôi và Tendo-kaicho đúng không?”
“Cậu nhận ra sao… Xin lỗi. Tớ không cố ý nói dối đâu nhưng mà…”
“—Tôi không phải là người như mọi người nghĩ đâu.”
Rinka bất chợt thốt ra điều đó.
「Tôi là một người không khéo léo. Nếu ai đó bảo hôm nay là buổi tiệc động viên, thì tôi sẽ cư xử y như lời họ nói.」
「Thế mà cô vẫn biết rằng việc động viên đó là dối trá đúng không?」
「Dù vậy! Dù biết rõ nhưng tôi vẫn không thể không hành động đúng như lời được bảo! ――Vì tôi đã được dạy dỗ và nuôi lớn như thế từ khi còn bé…」
「Hành động đúng như lời được bảo…?」
「Tôi đã được dạy phải sống như một người phù hợp với gia thế. Phải trọng thị gia thế, giữ vững khuôn khổ đó và tuyệt đối không được vượt ra ngoài. ――Tôi là một người được nuôi dạy để hoàn thành chính xác vai trò được giao, vai trò được mong đợi.」
「Vì thế mà Kunidachi-san có được một tính cách kiên định như vậy… Công việc hội học sinh, cô cũng cố gắng đáp lại kỳ vọng của mọi người phải không?」
「Kiên định? Tôi chỉ như một cỗ máy mà thôi.」
Shogo hơi sốc trước những lời tự giễu cợt đó.
Như một cỗ máy… Là lời lẽ quá đáng để miêu tả một con người.
「Không phải vậy! Ngay cả việc hội học sinh, mọi người đều tin tưởng—」
「Được rồi, Senpai. Điều tôi muốn nói là, vì tôi là một người như thế này—」
Rinka liếc nhìn Manaka đang đợi phía trước.
「Nếu Senpai nói thẳng rằng 『Hãy làm hòa với Chủ tịch Tendou đi』 thì tôi sẽ cảm kích hơn rất nhiều.」
「…Thật vậy sao. Có lẽ bọn tôi đã lo lắng thái quá rồi.」
「Không đâu, không sao cả. Tôi biết đó là do tôi quá ích kỷ mà thôi.」
Rinka lắc đầu, rồi quay sang Shogo—
「Thế nhưng, hôm nay tôi đã rất vui. Cảm ơn Senpai.」
Đây là lần đầu tiên cô ấy mỉm cười trong suốt cả ngày hôm nay.
「Đ-đã vui sao… Tốt quá. Buổi chiều chỉ toàn mấy trò tẻ nhạt như vòng quay khổng lồ, nên tôi cứ lo cô sẽ chán.」
「Không đâu ạ. Tôi đã nhìn thấy một phong cảnh tuyệt vời. Vòng quay ngựa gỗ cũng khiến tôi cảm giác như đang bước vào thế giới cổ tích vậy.」
「Thì ra là vậy. Tôi yên tâm rồi. ――Vậy thì, nhà ma và tàu lượn siêu tốc cô cũng thực sự thích đúng không?」
「À, hai trò đó thì chẳng có chút thú vị nào cả, tôi thực sự cảm thấy chán chết đi được.」
「Ha, ha ha ha, chẳng có chút thú vị nào, hả…」
…Shogo cứ mãi nghĩ rằng, cơ thể của Rinka rốt cuộc có cấu tạo như thế nào.
「À, đúng rồi. Với lại Kunidachi-san. ――Tôi thật lòng xin lỗi về trò chơi zombie nhé.」
「…………!!」
Ngay sau đó, Shogo đã lãnh một cái tát trời giáng từ Rinka.
§
Buổi học hôm sau, Rinka vẫn một mình dọn dẹp ở sân trường.
Thấy Shogo cầm chổi tre lại gần, cô quay lại nhìn.
「Tôi cũng đến giúp dọn dẹp đây.」
「――Tôi đã bảo là đừng lo lắng cho tôi làm gì mà.」
「Đâu phải lo lắng gì. Tôi cũng muốn trường học sạch đẹp mà.」
「…Senpai đúng là nói dối hoài.」
Bỗng có tiếng bước chân từ phía sau. Miyabi đang đi vào sân trường.
「Vậy thì tớ nói thật đây. Kunidachi-san dọn dẹp một mình là gian lận! Tớ lo điểm đạo đức trong sổ liên lạc lắm, nên hôm nay tớ xin phép đội bơi chậm lại một chút để đến giúp!」
Bên cạnh Miyabi là Ikusu đang cầm một cái xúc rác, và Mei đang cầm một cái chổi tre lớn.
「Bản thân tôi cũng nên thỉnh thoảng tham gia hoạt động dọn dẹp một chút. Nếu trong trường có mùi lạ, mùi đó sẽ bám vào da tôi mất.」
「Cũng đâu đến mức nặng mùi như vậy… Sagawa-Senpai cũng đến giúp sao? Mà khoan, Senpai đang làm gì vậy ạ?」
Mei đang mặc bộ đồ hóa trang ma cà rồng quen thuộc, ngồi cưỡi lên cây chổi dọn dẹp.
「Hừm hừm, ta là thủy tổ của ma cà rồng. Ta còn có thể bay trên bầu trời bằng chổi đấy.」
「Cái đó trộn lẫn giữa Dracula và phù thủy nhí rồi.」
「Ta đã nói Dracula là tên riêng mà! Thôi được rồi, từ ngày mai ta sẽ trở lại với trang phục phù thủy nhí!」
「Haizzz…」
Shogo không hiểu tại sao Mei lại giận dỗi như vậy.
「Shogo-san~. Chúng tôi cũng đến đây này~」
Quay người theo tiếng Konoe, Konoe và Shiga-san đang đi từ phía tòa nhà chính ra.
「T-tôi cũng là thành viên hội học sinh nên sẽ dọn dẹp!」
Shiga-san với vẻ mặt đầy quyết tâm, hai tay dang rộng chiếc giẻ lau.
「Ồ, đông đủ rồi đó nha. Sensei cũng sẽ cố gắng!」
Thêm vào đó, Kotori-sensei cũng đi ra từ tòa nhà chính.
Trên tay cô giáo đang nắm gáy hai nam sinh bị ép cầm dụng cụ dọn dẹp. Đó là hai nam sinh trong hội học sinh.
「Uầy, Honey ở chỗ làm thêm đang đợi em mà.」
「Em cũng có hẹn hò với gia sư nữ sinh đại học…」
「Hú hồn, đừng có lảm nhảm nữa mà làm việc đi!」
Bị Kotori-sensei đẩy từ phía sau, các nam sinh của hội học sinh miễn cưỡng đi về phía sân trường.
「Thôi vậy, đành chịu thôi. Dù sao hôm nay cũng nghỉ làm thêm.」
「Tôi cũng không có buổi học cá nhân nào hôm nay. Thỉnh thoảng giúp hội học sinh cũng được.」
Rinka với vẻ mặt bối rối, nhìn quanh những người đã tụ tập.
「M-mọi người… Tôi chỉ đơn thuần là đang hoạt động cá nhân thôi mà…」
「Hử? Vậy bọn tôi cũng đang hoạt động cá nhân mà. Ai cũng ích kỷ cả, nên dù Kunidachi-san có nói gì thì bọn tôi vẫn cứ dọn dẹp cùng thôi.」
「…Dù sao thì đây cũng là do Chủ tịch Mikadonoano đứng sau giật dây đúng không? Được thôi. Nhưng đổi lại, tôi sẽ rất nghiêm khắc đấy nhé. ――Nếu còn sót rác, sẽ phải làm lại ngay lập tức!」
「H-ha ha… Xin hãy nương tay.」
Shogo cảm thấy mình chẳng những không giúp được gì, mà còn có nguy cơ bị Rinka sai vặt.
Thế nhưng… không có. Người mà cậu mong muốn nhất lại không có ở đây.
Đó là Chủ tịch hội học sinh, Manaka Tendou.
――Chắc là Manaka vẫn chưa sắp xếp lại cảm xúc được…
Cũng có thể là Manaka đang bận rộn với công việc của Chủ tịch hội học sinh. Cuối cùng, không có Manaka ở đó, mọi người vẫn bắt đầu dọn dẹp.
Quét rác, lau ghế, phân loại rác thải có thể đốt và không thể đốt.
Khoảng ba mươi phút sau…
「Xin lỗi~ Tớ đến muộn rồi~!」
Manaka vừa thở hổn hển vừa cầm chổi chạy ra từ tòa nhà chính.
「Manaka cũng đến giúp dọn dẹp được không…?」
Cô bé chạy đến trước mặt Rinka, cúi đầu xuống một cách ngượng ngùng.
「…Manaka muốn làm hòa với Rinka-chan mà…」
Rinka nhìn lại Manaka như vậy…
「…Tất nhiên rồi ạ. Rất mong được sự giúp đỡ của Chủ tịch Tendou.」
Và mỉm cười tươi rói.
「Kunidachi-san đúng là sai vặt người khác mà… Mà sao cứ toàn tôi là thế nào…」
Vừa đi dọc hành lang tòa nhà chính, Shogo vừa bẻ khớp vai đang mỏi nhừ kêu răng rắc.
Bên cạnh cậu là Konoe và Shiga-san đang sánh bước. Công việc dọn dẹp đã xong, ba người đang trên đường trở về sau khi cất dụng cụ dọn dẹp vào kho.
「Nhưng Chủ tịch Tendou cũng đến thật là tốt quá nhỉ.」
Konoe nói. Dù đến muộn, Manaka cũng đã cùng dọn dẹp hơn ba mươi phút.
「Đúng vậy. Như vậy thì hội học sinh cũng sẽ trở lại không khí ban đầu thôi. ――Này, Shiga-san.」
「Vâng」
Shiga-san cười tươi gật đầu.
Và rồi, Konoe dừng chân trước bảng thông báo trong trường, gần tủ giày.
「Cái này… rốt cuộc cũng chẳng có ích gì cả nhỉ.」
Konoe đang nhìn vào tờ giấy mà cô bé đã dán trước đây.
Trên đó viết to dòng chữ 『Đang tìm điện thoại di động!』. Hình ảnh điện thoại di động được Konoe vẽ, không hề đáng yêu chút nào, đang hét lên 『CỨU TÔI VỚI~』.
「Không có thông tin gì cả…」
「『Em gái』 cũng chẳng bắt được, mọi chuyện vẫn cứ như ở trong màn sương mù vậy… Thật sự, điện thoại với 『em gái』 biến đâu mất rồi…」
Đúng lúc đó, từ phía sau hai người… có tiếng Shiga-san nhỏ như tiếng muỗi kêu.
「Senpaaai…」
「Hử? Shiga-san, có chuyện gì sao…?」
Quay đầu lại, Shogo nghẹn lời.
Shiga-san siết chặt hai tay trước ngực, run rẩy bần bật. Cô bé đang lộ vẻ mặt sợ hãi, như sắp khóc đến nơi.
「Shiga-san!? Có chuyện gì vậy!?」
「Cô có bị ốm không?」
Konoe lo lắng đặt tay lên lưng Shiga-san đang gần như sắp ngã quỵ.
「T-tôi… tôi………… pi…」
「Không sao đâu. Cứ bình tĩnh nói ra đi.」
Thế nhưng, Shiga-san vẫn run rẩy một lúc lâu, răng va vào nhau lạch cạch. Dường như cô bé muốn kể lể điều gì đó, nhưng không thốt nên lời.
Và rồi, lời nói cuối cùng bật ra từ miệng Shiga-san là điều mà Shogo không hề ngờ tới.
「T-tôi… cái điện thoại đó………… p-p-phải là do tôi………… nhặt được ạ…」
Một lúc sau, cả Shogo và Konoe đều không thốt nên lời.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Shiga-san đang run rẩy một cách sững sờ.