Kẻ thù hay đồng minh? Hay là em gái đây!?
Cảm giác nặng nề va đập vào trán, Shogo Mikadonono bật phắt dậy trên giường.
Anh thở hổn hển, đôi mắt mở trừng trừng.
Ánh sáng ban mai tràn vào phòng. Xuyên qua cửa sổ, tiếng TV chiếu phim truyền hình buổi sáng vọng xuống từ tầng trên của khu chung cư. Đây là phòng của chính anh.
Lưng ướt đẫm mồ hôi, bộ đồ ngủ dính chặt vào người.
Chắc là anh đã mơ thấy một giấc mơ, mà lại là một giấc mơ tồi tệ.
Bầu trời hoàng hôn đỏ rực. Cơ thể như lông vũ nổi lơ lửng. Trán đập xuống đất khi rơi...
—Mình không chảy máu đấy chứ...?
Anh rụt rè đưa tay chạm lên trán, đầu ngón tay chạm vào một vết lõm.
Bình thường bị mái tóc che khuất nên không thấy, nhưng trên trán Shogo có một vết sẹo lớn nằm ngang. Đó là vết thương khi anh bị tai nạn giao thông đập đầu lúc còn nhỏ.
Khoảng mười năm trước, anh đã bị xe đâm trúng khi che chắn cho một cô bé.
Tuy nhiên, anh không có ký ức trực tiếp về vụ tai nạn đó. Do cú sốc của tai nạn, anh đã mất trí nhớ và cho đến bây giờ vẫn không thể nhớ lại những chuyện hồi đó.
“Sao mình lại mơ thấy giấc mơ này nữa chứ... Khởi đầu ngày mới thật tệ.”
Biết đó chỉ là một cơn ác mộng, anh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thấy buồn ngủ.
Anh ngáp dài một cái, rồi lăn người nằm xuống, định ngủ thêm một giấc nữa.
Ánh sáng từ cửa sổ chói mắt. Anh nằm sấp xuống, úp mặt vào gối.
“Ưm...”
...Hình như có tiếng thở dốc bị nín lại.
Anh vẫn còn ngái ngủ, cọ cọ mặt vào chiếc gối mềm mại. Má và trán anh bị kẹp giữa sự mềm mềm, đàn hồi.
—Nhưng mà, hình dạng của chiếc gối này lạ thật. Sao ở giữa lại lõm xuống thế này...
“Ưm... k, ưm...”
—Có tiếng con gái...!?
Anh dụi mắt vẫn còn ngái ngủ, rồi ngẩng đầu lên nhìn xuống giường.
...Một cô gái mặc đồng phục đang nằm ngửa. Cô ấy đắp chiếc chăn bông ngang bụng, khẽ đỏ mặt nhắm mắt lại, thở đều đều.
“K, k, k... k...”
Giấc buồn ngủ lập tức bay biến, anh đứng phắt dậy trên giường, kêu lên những tiếng lắp bắp như gà con.
“Konoe!? S, sao lại thế này, sao Konoe lại ở đây...!?”
Người đang ngủ cùng giường với Shogo chính là—cô bé mà anh đã che chở khỏi tai nạn từ rất lâu về trước. Và bây giờ, cô bé đó chính là bạn cùng lớp của anh, Konoe Tsuruma.
Mái tóc dài và óng ả của cô ấy xõa rộng trên giường.
Vài chiếc cúc áo ngực đã bung ra, để lộ thấp thoáng chiếc áo lót màu trắng dưới áo sơ mi đồng phục.
“V, vậy thì, vừa nãy mình cọ cọ mặt vào là...”
Shogo toát mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm vào ngực Konoe.
“Ưm, đúng là mềm thật... Khoan, không phải thế! Sao Konoe lại ngủ ở đây!?”
—K, không lẽ mình, mình với Konoe đã qua đêm với nhau...? Đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng!?
Anh toát mồ hôi lạnh cố gắng nhớ lại... nhưng tối qua, Shogo chắc chắn đã đi ngủ một mình.
—Khoan, làm gì có chuyện sai lầm nào chứ.
Dù sao thì, phải đánh thức Konoe dậy đã...
Shogo vươn tay, khẽ lay vai cô.
“Dậy đi Konoe, sáng rồi đấy. Dậy đi mà.”
“Ưm, ưm... sa-wa-ra-re-su-fa?”
Cô lẩm bẩm những lời mê sảng khó nghe.
“Này Konoe, dậy đi mà!”
Anh vỗ vỗ nhẹ vào má cô.
“Ưng!”
Konoe, như muốn xua đuổi con ruồi đáng ghét, vung mạnh một tay trong lúc còn ngái ngủ.
Cô nhíu mày trong giấc ngủ, vẻ mặt trông vô cùng khó chịu.
“...Đến nước này thì nhất định phải đánh thức cậu dậy mới được.”
Hơi khó chịu, Shogo cầm lấy một góc chăn bông đang đắp trên người Konoe.
Rồi anh giật mạnh nó ra. Chiếc chăn bông mềm mại tung bay lên, phần thân dưới của Konoe phơi trần trong không khí trong lành của buổi sáng.
“Ư...”
Trong khoảnh khắc, Shogo giật mình thon thót, đứng bất động.
Áo đồng phục của Konoe bị xộc xệch, qua khe hở của những chiếc cúc bị bung ra, lộ ra chiếc rốn đáng yêu. Váy cũng bị vén lên cao, để lộ đùi.
—Cậu mặc cái kiểu gì thế này!
Shogo cúi người xuống, hét vào tai Konoe.
“D, DẬY ĐI! SẮP LỘ HẾT RỒI ĐẤY!”
“Hiyafu...”
Bị giật mất chăn bông, Konoe giật mình run rẩy, co đầu gối lại và thu mình.
Nhưng cô vẫn không mở mắt, và thở đều đều.
“Dậy tệ đến mức nào thế này...”
Shogo sụp người xuống giường.
Thấy Konoe, ánh mắt anh vô tình dừng lại ở chân cô.
Đôi đùi mềm mại, căng mọng với làn da mịn màng, mắt cá chân thon gọn...
—Chân của Konoe... thật đẹp...
Anh vô thức khẽ vươn tay phải chạm vào đùi Konoe... rồi giật mình tỉnh táo lại.
“M, mình đang làm gì thế này. Dù có là ai cũng không được tự tiện chạm vào chứ...”
Chạm vào một cô gái đang ngủ, với tư cách là một người đàn ông, đó là điều không thể chấp nhận được.
—Đúng vậy. Mình đang hướng tới vị trí Chủ tịch Tập đoàn Mikadonono trong tương lai. Phải luôn là một quý ông.
Anh tự nhủ trong lòng, chấn chỉnh lại tinh thần.
“Hau... Shogo-san... Không được chạm vào... la-me-re-fu...”
Konoe lẩm bẩm trong giấc ngủ.
“Không, tôi có chạm đâu.”
***
“Không được chạm vào mông... không được mà...”
“Tôi không có chạm! Đã bảo là không chạm mà! —Chậc, cậu đang mơ thấy giấc mơ kỳ quặc nào thế?”
“Nhưng mà... nếu Shogo-san... nhất định muốn chạm...”
“Đã bảo là không hề nghĩ muốn chạm rồi mà!”
“Đang là cơ hội tốt mà~. Shogo-san, cơ hội để làm đủ thứ với em mà~”
“...Khoan đã, Konoe, cậu thật ra có tỉnh không đấy?”
Trong tích tắc, toàn thân Konoe đông cứng lại.
“Munya munya desu~...”
“Cái gì vậy, cái kiểu nói mê sảng giả tạo đó.”
“Munya munya.”
Shogo thở dài một tiếng.
“Này Konoe. Nếu cậu đã tỉnh rồi thì mở mắt ra đi.”
“Suya suya~”
Konoe trở mình, quay mặt sang hướng khác.
“...Đến mức này thì định giả vờ ngủ cứng rắn luôn sao.”
Anh vừa ngán ngẩm nhìn khắp người Konoe... vừa nhìn thấy cái mông nhô lên đáng yêu.
Dáng vẻ tròn trịa được gói gọn trong váy...
Anh vô thức nuốt nước bọt.
“Được thôi. Nếu đã nói thế thì...”
Shogo xoa xoa hai tay vào nhau, tiến gần lại mông Konoe.
—Nghe đây Konoe. Tôi cũng là đàn ông. Đừng nghĩ tôi sẽ ngoan ngoãn mãi.
“Không chịu dậy một cách ngoan ngoãn là lỗi của cậu. Đây là giường của tôi. Là lãnh thổ của tôi đấy. Tôi đã cảnh cáo cậu nhiều lần rồi đấy, dậy đi.”
He he he... anh nở nụ cười ma quỷ, vươn hai tay ra phía mông thì...
Câu thoại của bộ phim truyền hình đang phát trên tầng trên lọt vào tai anh.
“Em yêu Onii-sama!”
Hự... Shogo lập tức cứng người.
—Onii-sama...?
Nếu là em gái... nếu Konoe là em gái mình...
Vậy mình vừa nãy định chạm vào mông của em gái ruột sao!?
“ÁÁÁÁÁÁÁÁÁ!? Mình là một tên biến thái vô phương cứu chữa sao? Là một tên khốn nạn tồi tệ nhất sao!?”
Anh lắc đầu điên loạn, rồi quỳ gập người xuống trước Konoe đang ngủ.
“X, xin lỗi, Konoe! Tuyệt đối không phải tôi muốn chạm vào mông cậu, không, có thể là có một chút muốn chạm vào, nhưng, t, tóm lại là tôi chỉ muốn đánh thức Konoe dậy mà thôi...”
“Supi~ desu~...”
Thế nhưng Konoe vẫn không mở mắt, ôm chiếc gối của Shogo và ngủ... giả vờ ngủ.
Shogo ủ rũ như một kẻ thua cuộc.
“Quả nhiên là cậu đấy, Konoe... Tôi không ngờ cậu lại nghiêm túc đến vậy... Tôi không ngờ cậu lại muốn biến tôi thành một kẻ biến thái đến mức đó...”
“Hya-ha~...”
Konoe vẫn nhắm mắt, nở nụ cười đắc thắng.
—Đành chịu thôi, đến nước này thì, chỉ còn cách cuối cùng...
Shogo ghé mặt vào tai Konoe. Anh hít một hơi thật sâu, rồi mở miệng.
“Á, bên cạnh giường có một con gián đất to đùng!”
“Kiyaaahhh!?!”
Konoe bật phắt dậy, lao vào ôm Shogo với một lực mạnh đến mức khiến anh suýt ngã.
“Khônggg! G, gi, gián... ưm!?”
“Haguh... K, Konoe, đ, đau quá đi mất!”
“K, không, không được! G, gô gô gô, gián...!!”
“Bình tĩnh lại đi! Không có con gián nào cả!”
“...............Ơ?”
Konoe nới lỏng vòng tay đang ôm, rồi ngơ ngác nhìn anh.
Cô rụt rè nhìn quanh giường... rồi mặt đỏ bừng, nhíu mày.
“Sh, Shogo-san, anh nói dối đúng không!? Anh biết em sợ gián mà, s, sao lại ác độc như thế...!”
“Cậu giả vờ ngủ như cáo bao nhiêu lâu mà dám nói thế chứ...”
“Không phải giả vờ ngủ! Em vừa mới tỉnh dậy đây mà!”
Konoe phồng má, rồi giận dỗi quay mặt đi.
“Cơ hội tốt như vậy mà không làm gì cả, Shogo-san là kiểu người ăn chay sao?”
“Tỉnh dậy thấy có người ngủ bên cạnh thế này thì đến sư tử ăn thịt cũng phải giật mình chứ...”
Mới sáng sớm mà Shogo đã cảm thấy mệt mỏi rã rời.
“—Thôi được rồi, dù sao thì, tôi đi thay đồ đây.”
Shogo loạng choạng bước ra khỏi giường, yếu ớt cầm lấy bộ đồng phục trong tủ quần áo.
Vì Konoe đang ở đây nên không thể thay đồ trong phòng, anh đành đi về phía phòng thay đồ của phòng tắm.
“Chậc, không biết có phải cậu ấy muốn biến mình thành một tên tội phạm không nữa...”
Anh lẩm bẩm than phiền, rồi xoạch một tiếng kéo tấm màn phòng thay đồ ra.
“...............Ơ?”
Và, có một tiếng nói.
Không phải tiếng của Shogo. Là tiếng con gái.
Trước mặt anh, có một cô gái bán khỏa thân. Cô ấy đang mặc bộ đồ bơi học đường đến ngang người, để lộ vòng một phẳng lì. Cô ấy mở to mắt, nhìn chằm chằm lại Shogo.
“M... Miyabi...?”
Không hiểu sao, trong phòng thay đồ lại có Kannagi Miyabi, cũng là bạn cùng lớp của anh.
Trong một lúc, cả hai đều ngây người nhìn nhau...
“K, k, k, k, k, k...!?”
Miyabi há miệng thoi thóp như con cá thiếu oxy, mặt đỏ bừng.
Cô giật lấy chiếc khăn tắm đang treo, che đi cơ thể.
“Gì!? S, sao cậu lại ở đây chứ, Shogo!?”
“Đó là lời tôi muốn nói đấy! Miyabi mới là người tại sao lại ở đây chứ!?”
“Tốt, tốt thôi, mau ra, ra, ra...”
“...Ra?”
“Ra ngoài ngay! Đồ biến thái khốn kiếp!?”
Miyabi giáng một cái tát vào má Shogo.
***
“Chậc, ai mới là đồ biến thái chứ... Tự tiện xông vào nhà người khác...”
Ngồi trước bàn thấp, nhấm nháp miếng bánh mì nướng, Shogo lẩm bẩm than phiền.
“Gì mà! Rình lúc người ta thay đồ là tệ nhất!”
“Vậy thì Miyabi, tại sao cậu lại thay đồ trong nhà tôi chứ?”
“Được thôi! Hôm nay có tiết học bơi mà. Mặc sẵn đồ bơi dưới bộ đồng phục tiện hơn chứ.”
“Vậy thì mặc từ phòng của mình đi chứ.”
“Tại tớ quên thì biết làm sao! Tớ còn nghĩ Shogo vẫn đang ngủ chứ!”
Lúc đó, Konoe, đang ăn sáng cùng, khẽ thở dài.
“Haizz... Shogo-san thật là, từ sáng sớm đã khiến con gái kêu lên hai lần rồi...”
“Người muốn kêu lên là tôi đây này. —Mà hai người rốt cuộc tại sao lại vào phòng tôi?”
“Hôm qua không phải đã nói rồi sao. Thấy Shogo-san gần đây không ăn sáng đàng hoàng nên bọn em đến sớm chuẩn bị giúp anh đấy. Vậy mà anh cứ ngủ mãi!”
—Đúng rồi. Mình đã để chìa khóa nhà vào hòm thư để hai người họ có thể vào.
Shogo cuối cùng cũng nhớ ra.
Đúng như Konoe nói, gần đây anh thường ngủ đến tận phút cuối.
Đã khoảng ba tháng kể từ khi Shogo chuyển đến Học viện Shiryuin. Anh đã quen với cuộc sống học đường. Đồng thời, anh cũng có phần hơi lơ là. Anh thường xuyên đi học mà không ăn sáng, và bụng thì kêu gào ầm ĩ trước giờ ăn trưa.
Lo lắng điều đó, Konoe và Miyabi đã nói sẽ đến sớm để chăm sóc anh. Shogo đã chấp nhận đề nghị đó mà không suy nghĩ kỹ, cho rằng điều đó thật tốt.
Thế là bây giờ, trên chiếc bàn thấp mà ba người đang quây quần, bày biện bữa sáng gồm salad, bánh mì nướng, trứng rán thịt nguội mua ở cửa hàng tiện lợi. Tất cả đều do Konoe và Miyabi chuẩn bị.
“Hộp sữa cà phê này là tôi mua cho anh đấy nhé! Phải biết ơn tôi chứ.”
Nắm chặt hộp sữa, Miyabi nhân cơ hội khẳng định bản thân.
“Ngày mai bọn em cũng sẽ chuẩn bị bữa sáng thật đầy đủ cho anh đấy nhé. —Nếu anh muốn, mỗi sáng bọn em cũng sẽ chăm sóc anh...”
Nói những lời nghe như cầu hôn, Konoe đỏ bừng mặt.
“Không phải không phải! Người chăm sóc là tôi! Ngày mai tôi sẽ mua đồ ăn! Tôi sẽ chọn món ngon hơn của Tsuruma-san!”
“Gì chứ! Người chăm sóc Shogo-san là tôi!”
“Không phải! Là tôi mới đúng! Tôi sẽ cho Shogo ăn sáng mỗi ngày!”
Nhìn hai người cãi nhau, Shogo uống cạn cốc sữa cà phê.
“Chăm sóc hay cho ăn gì đó, sao tôi có cảm giác như mình là thú cưng bị nuôi vậy.”
Ngay lập tức, Konoe và Miyabi đồng loạt trừng mắt nhìn anh.
“Shogo! Anh không muốn được tôi nuôi sao!?”
“Không phải! Shogo-san muốn làm thú cưng của tôi đúng không!?”
“Gì chứ, hai người đang nói cái gì vậy. Tôi không có sở thích đó đâu...”
Khi anh vô thức lùi lại trước bầu không khí kỳ lạ... điện thoại di động của Shogo đổ chuông.
Lợi dụng cơ hội này, anh đứng dậy, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn học.
Người hiển thị trên màn hình LCD là Mikadonono Kanoko. Mẹ của Shogo.
“Mẹ? Lạ thật, sao sáng sớm thế này mẹ lại gọi?”
Nghe nói là mẹ của Shogo, Konoe và Miyabi lập tức im bặt. Với vẻ mặt hơi căng thẳng, họ nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động trong tay Shogo.
“A lô. Shogo đây ạ.”
“Chào buổi sáng, Shogo. Con có vẻ đã dậy sớm đúng giờ. Rất đáng khen. Thế giới này không chờ đợi ai dù chỉ một khoảnh khắc mà cứ thế tiến lên. Chỉ khi thức dậy sớm và tận hưởng một buổi sáng sảng khoái, công việc kinh doanh trong ngày mới có thể tiến triển thuận lợi.”
Giờ đây, khi Kumagoro đã mất, Kanoko đang đảm nhiệm chức Chủ tịch Tập đoàn Mikadonono. Mỗi lời nói của bà đều mang trọng lượng và sự nghiêm khắc.
Nếu để bà biết gần đây anh đã có những buổi sáng lười biếng, chắc chắn bà sẽ nổi cơn lôi đình như sấm sét.
Shogo rụt rè khom lưng, nở nụ cười lấy lòng vào điện thoại.
“V, vâng đúng rồi ạ... Buổi sáng sảng khoái là tuyệt vời nhất ạ...”
“Mà này, tiệc tri ân do Tập đoàn Mikadonono tổ chức năm nay sắp đến rồi, lần này Shogo cũng hãy tham gia nhé.”
“Con cũng tham gia sao? Tiệc tri ân thì phải có thư mời chính thức mới tham gia được chứ ạ...”
Tiệc tri ân là một buổi tiệc truyền thống do Chủ tịch Tập đoàn Mikadonono tổ chức hàng năm vào mùa hè. Đây là một sự kiện mà nếu không có lời mời của người tổ chức thì không thể tham gia được.
Không chỉ ở Nhật Bản, mà rất nhiều nhân vật quan trọng từ các doanh nghiệp hàng đầu thế giới cũng tham gia, đúng là một bữa tiệc xã giao của giới thượng lưu.
“Năm ngoái vì đang trong thời gian tang của Kumagoro nên chúng ta đã tự hạn chế tổ chức tiệc. Bù lại, năm nay chúng tôi dự định mời rất nhiều đối tác bên ngoài đã luôn giúp đỡ chúng ta, và tổ chức một buổi tiệc hoành tráng. Toàn là những nhân vật tầm cỡ nên Shogo chắc chắn sẽ có cơ hội mở rộng các mối quan hệ đấy.”
Shogo hiện đang phải trải qua thử thách theo di nguyện của cha anh, Kumagoro, để trở thành Chủ tịch Tập đoàn Mikadonono trong tương lai. Mặc dù hiện tại mẹ anh đang gánh vác Tập đoàn Mikadonono với tư cách Chủ tịch, nhưng đó cũng chỉ là cho đến khi con trai bà kế nhiệm trong tương lai gần.
Nếu Shogo trở thành Chủ tịch — từ khoảnh khắc đó, anh sẽ phải cùng hợp tác và đôi khi cạnh tranh với nhiều doanh nghiệp trên khắp thế giới để cùng tiến bộ.
Shogo siết chặt tinh thần và trả lời.
“—Con hiểu rồi ạ. Con sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Từ bây giờ con cũng phải xây dựng các mối quan hệ với những người thuộc giới thượng lưu.”
“Vậy lát nữa, thư ký Seri sẽ gửi thư mời cho con. Sẽ gửi hai tấm, con hãy đưa một tấm cho người phụ nữ đi cùng. Rõ chưa?”
“...Vâng? Người phụ nữ đi cùng? Ý mẹ là sao ạ?”
“Con không biết sao? Mọi người tham gia bữa tiệc thường sẽ đi cùng với vợ của mình. Những người độc thân thì cũng dẫn theo người yêu hoặc người thân. Chỉ khi xem trọng cả công việc và gia đình, con mới có thể trở thành một doanh nhân đẳng cấp.”
“Đi cùng... Nhưng con chưa kết hôn, cũng không có người yêu, người thân thì chỉ có mẹ thôi...”
“Không có người yêu, hả...?”
Ở đầu dây bên kia, bầu không khí trở nên căng thẳng.
“Shogo!! Con có biết mình đang học ở Học viện Shiryuin vì mục đích gì không!?”
“D, dạ, cái đó thì...”
Anh ấp úng, nhìn Konoe và Miyabi đang ở trước mặt.
Lý do Shogo đi học ở học viện là để tìm người phụ nữ sẽ là bạn đời của anh... tức là người sẽ kết hôn trong tương lai. Đó là điều kiện cuối cùng mà Kumagoro đã để lại trong di chúc để anh có thể trở thành Chủ tịch.
Tuy nhiên, chuyện di chúc là bí mật tuyệt mật trong Tập đoàn Mikadonono. Chuyện Shogo là ứng cử viên Chủ tịch hay đang tìm kiếm bạn đời không được để Konoe và Miyabi biết.
“Con nói gì? Con không phải đã quên rồi chứ!?”
“Dạ không, tuyệt đối không quên ạ... Đương nhiên là con nhớ rồi ạ.”
“Vậy thì hãy nói lý do con đi học ở học viện đi!”
“Cái đó thì, bây giờ hơi... tình hình không tốt cho lắm ạ...”
“Tình hình không tốt là sao!?”
“Cái đó... bây giờ, trong phòng có con gái ạ...”
Anh vừa nói xong, mẹ anh im lặng một lúc. Có vẻ bà đã hiểu lý do anh không thể nói.
Ngay lập tức, giọng điệu bà trở nên vui vẻ.
“Vậy sao. Con đã và đang làm quen sâu sắc với người phụ nữ sẽ là bạn đời của mình sao. Nghe nói con đang nỗ lực hết mình vì mục tiêu, mẹ thấy rất yên tâm.”
“Đ, đương nhiên rồi ạ. Con vẫn luôn nỗ lực từng ngày mà.”
“Mẹ hiểu rồi. Vậy thì, con hãy mời cô ấy đi cùng nhé. Không cần phải ngại ngùng che giấu gì đâu. Cả hai đã ở cùng phòng từ sáng sớm như vậy, nghĩa là con đã tiến đến mức hứa hẹn hôn nhân trong tương lai với tư cách người yêu rồi đúng không?”
“Ế, hôn nhân trong tương lai...?”
“—Mẹ không nghĩ là con lại làm những chuyện không đứng đắn như dẫn con gái vào phòng mà không có lời hứa hẹn cho tương lai đâu nhé...?”
Trán Shogo lấm tấm mồ hôi.
—Không thể nói. Không thể nói rằng có tận hai cô gái trong phòng, dù có nứt miệng cũng không thể nói...
“Đ, đương nhiên rồi ạ. C, chúng con chắc chắn đã hứa hẹn cho tương lai rồi ạ!”
“Quả nhiên là Shogo. Dù là con trai mình nhưng mẹ vẫn nghĩ con đã lớn lên thành một người có trách nhiệm. Mẹ cũng rất mong được gặp người yêu của Shogo đấy nhé.”
Để lại giọng nói vui vẻ hơn mọi khi, cuộc điện thoại của mẹ anh kết thúc.
Anh thở dài một tiếng, đặt điện thoại di động trở lại bàn.
Miyabi và Konoe đang nhìn chằm chằm vào Shogo.
“Sao thế, Shogo? Vừa nãy anh nói gì mà ‘kết hôn trong tương lai’, ‘hứa hẹn’ gì đó vậy?”
“Không lẽ, Shogo-san đã kể chuyện của em với mẹ của anh sao!?”
“Chắc chắn là anh ấy đã nói về tôi rồi! Shogo thật là xấu tính mà~. Nếu giới thiệu với mẹ thì nói trước với tôi một tiếng là được mà~”
Konoe và Miyabi tỏ vẻ ngượng ngùng, hớn hở.
Shogo đứng trước mặt hai người với khuôn mặt vô hồn như zombie.
“Tôi... tôi phải tham gia buổi tiệc của Tập đoàn Mikadonono rồi... Cái đó, mẹ tôi bảo phải dẫn theo một người yêu đi cùng...”
Trong tích tắc, Konoe và Miyabi đông cứng người.
Rồi từ từ, hai người nhìn nhau.
“Ồ~. Người đi cùng ở buổi tiệc à~. Là người yêu à~”
Miyabi nhìn Konoe bằng ánh mắt đầy thách thức, nở nụ cười nhếch mép.
“Đúng thế~. Mà lại, chỉ có một người thôi đấy~”
Konoe gật đầu mạnh, đáp lại ánh mắt Miyabi, cười khúc khích.
“Ha, ha ha ha ha ha ha...”
“Fư, fư fư fư fư fư...”
Với đôi mắt như sư tử và báo săn đang nhìn nhau để tranh giành con mồi, hai người phóng ra những tia lửa điện trong ánh mắt.
Shogo một mình ôm đầu.
—Rốt cuộc thì mình phải làm sao đây...?
Konoe và Miyabi... Mình nên chọn ai...?
Nhưng nếu, cô gái mình chọn... là em gái ruột đang giấu thân phận, muốn kết hôn với mình...
Anh đứng trước hai cô gái, cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực tuyệt vọng.
***
Ngày hôm đó, tiết học bơi đầu tiên trong năm học được tổ chức tại bể bơi của trường.
“Yeahhh! Hè rồi! Bể bơi rồi! Tắm biển thôi!”
Mặc bộ đồ bơi liền thân có hình gấu bông lớn, Kotori-sensei nhảy tưng tưng. Vẻ ngoài và thái độ của cô ấy đều giống hệt một học sinh tiểu học đang vui chơi ở bể bơi.
—Mà nói thật, bơi ở bể bơi đâu phải tắm biển...
Shogo thầm nghĩ trong lòng, hòa vào hàng các nam sinh mặc đồ bơi.
Bể bơi của Học viện Shiryuin là bể bơi trong nhà nằm trong một tòa nhà riêng. Vì có thể trở thành bể nước nóng nên các câu lạc bộ sử dụng bể bơi, như câu lạc bộ bơi lội, có thể dùng quanh năm.
Tuy nhiên, các tiết học thông thường chỉ diễn ra vào mùa hè, giống như các trường học khác. Hôm nay là một tiết học đặc biệt, kết hợp các lớp khối hai.
Ở phía bên kia, các nữ sinh mặc đồ bơi học đường đã hoàn thành bài tập khởi động và bắt đầu xuống bể. Họ té nước vào nhau, quạt chân tung tóe nước, và tiếng “kyaaa~” đầy sảng khoái vang lên.
“Này các cậu con trai, đừng có nhìn chằm chằm vào đồ bơi của con gái chứ! Những tên đó, cô sẽ chỉnh đốn nghiêm khắc cho mà xem!”
Kotori-sensei đứng thẳng người ở rìa bể, vừa vung chiếc phao bơi vừa hét lớn.
Tuy không phải là giáo viên thể dục, nhưng cô ấy lại tỏ ra rất nhiệt tình.
“Vâng!”
Một nam sinh ở phía trước giơ tay lên.
“Gì thế, Yamamoto!?”
“Bọn em chỉ quan tâm đến đồ bơi lolita của Kotori-sensei thôi!!”
“Đồ ngu xuẩn—!!”
“Guf!”
Chiếc phao bơi Kotori-sensei ném trúng vào hạ bộ của Yamamoto.
“Cái sự hoang dã của bộ đồ gấu bông này không hiểu sao!?”
“C... Cô giáo Kotori... em muốn làm đồ bơi của cô...”
Để lại những lời nói bí ẩn, Yamamoto ôm hạ bộ ngồi xổm ở rìa bể, người co giật.
“Được rồi, các em bắt đầu khởi động đi! Đừng có ai bỏ cuộc nhé, hãy nghiến răng theo cô!”
Kotori-sensei uốn cong cơ thể nhỏ bé, bắt đầu bài tập co duỗi chân.
Vì hôm nay là một buổi học đặc biệt, nên sau khi khởi động xong là thời gian tự do.
Shogo, trước tiên để làm quen với nước, đã bơi nhẹ một vòng bể 50 mét.
“Quả nhiên là cậu, Shogo-kun. Kiểu bơi ếch thật đẹp mắt.”
Khi anh lên bờ, Mizutani Ikusu đang ngồi trên ghế. Cô ấy mặc bộ đồng phục nam sinh thường ngày thay vì đồ bơi, đeo kính râm và đang quan sát tiết học.
Bên cạnh chiếc ghế có một chiếc bàn tròn màu trắng, và tiếng nhạc cổ điển du dương phát ra từ máy nghe nhạc di động. Xung quanh Ikusu có ba nữ sinh mặc đồ bơi, đang phe phẩy quạt lớn cho cô.
“...Tôi đang bơi sải mà.”
“Ồ, vậy sao. Vậy thì hãy nâng cốc chúc mừng kiểu bơi sải của Shogo-kun đi nào.”
Ikusu nâng ly cà phê đá lên, hé nụ cười rạng rỡ khoe hàm răng trắng.
Nhìn Ikusu, anh thấy cô ấy giống hệt như đang thư giãn ở một khu nghỉ dưỡng vậy.
“Đâu cần phải nâng cốc... Mà sao cậu lại thong thả thế chứ?”
“Tôi cũng muốn tận hưởng buổi bơi lội cùng các cậu, nhưng không may là tôi không thể bơi được. Đáng tiếc thật, nhưng tôi đành quyết định thưởng thức hình ảnh dũng mãnh của Shogo-kun từ đây vậy.”
Ikusu trông như một thiếu niên xinh đẹp, nhưng thực chất cô ấy là một phụ nữ. Cô ấy thường xuyên giả trang thành nam giới và thuộc về Mikadonono Seiryukai, một đơn vị đặc biệt chuyên giải quyết các vấn đề của Tập đoàn Mikadonono.
Hiện tại, để bảo vệ Shogo khỏi người em gái không rõ danh tính, cô ấy thậm chí còn mặc đồng phục nam sinh đến trường. Cô không thể mặc đồ bơi trước mặt mọi người vì sợ lộ thân phận là phụ nữ.
“Thưởng thức gì chứ... Nếu đã là quan sát thì làm ơn im lặng một chút đi.”
Khi Shogo phàn nàn, các nữ sinh đang quạt đồng loạt trừng mắt nhìn anh.
“Mizutani-kun yếu ớt không thể bơi được! Nói thế thì tội nghiệp cậu ấy quá!”
“Đúng vậy! Chỉ cần bị nước dính vào là cậu ấy sẽ cảm lạnh mà chết đấy!”
—Ra là cái vỏ bọc đó...
Trên thực tế, cô ấy trông có vẻ khỏe mạnh như vâm, chứ đừng nói đến nước lạnh, kể cả có bị dội nước sôi cũng vẫn tỉnh bơ.
Lúc đó, tiếng reo hò vang lên từ phía nhóm nữ sinh.
Anh quay đầu lại, thấy ba nữ sinh đang thi bơi ở làn bơi phía trong. Có một đám đông khán giả ở rìa bể, vừa vung nắm đấm vừa cổ vũ.
“Kannagi-san, nhanh quá!”
“Tsuruma-san, đừng bỏ cuộc!”
—Kannagi-san...? Tsuruma-san...?
***
“Hội trưởng Tendo cũng cố lên!”
—Đến Hội trưởng Tendo cũng ở đây sao.
Shogo tò mò, bước về phía đám đông.
Miyabi và những người khác đang thi bơi ở ba làn.
Người bơi ở giữa là Miyabi, ở làn bên trái là Konoe, và làn bên phải là Hội trưởng Hội học sinh Mana Tendo.
Miyabi dẫn đầu với tốc độ áp đảo, kiểu bơi sải của cô ấy không có động tác thừa.
Động tác đẹp mắt khác hẳn vẻ kiêu căng thường ngày của cô ấy khiến anh vô thức phải ngẩn người nhìn.
Cô ấy lao vun vút về phía trước, tay Miyabi chạm vào thành bể.
“Kannagi-san, hạng nhất~!”
Các nữ sinh hò reo.
Miyabi ngẩng mặt lên khỏi mặt nước, dùng tay ướt lau mặt rồi quay lại nhìn phía sau.
“Hề hề~, tôi sẽ không thua Tsuruma-san đâu.”
Còn Konoe thì sao, cô ấy mới chỉ bơi được nửa quãng đường.
Tuy vẫn giữ kiểu bơi sải, nhưng cô ấy vẫy chân quá mạnh, trông không được thanh thoát cho lắm.
Và Mana, vẫn còn ở rất xa phía cuối đường bơi, đang bơi chó với những động tác lúng túng. Anh còn lo lắng không biết cô ấy có đang bị đuối nước không nữa.
“Đang thi bơi sao?”
Khi anh đến gần Miyabi, cô ấy nhận ra Shogo và ngẩng đầu nhìn anh.
“Shogo cũng đang xem à? Sao, kiểu bơi uyển chuyển của tôi thế nào? Giống như nàng tiên cá đúng không?”
“Nàng tiên cá gì chứ... Mà đúng là, đúng là của thành viên câu lạc bộ bơi lội có khác.”
Miyabi đang đặt mục tiêu tham gia giải bơi sắp tới. Vì vậy, cô ấy rất bận rộn với việc luyện tập hàng ngày trong câu lạc bộ bơi lội.
Nở nụ cười tự tin và mãn nguyện, Miyabi lên bờ.
Và cuối cùng, Konoe cũng về đích. Cô thở phào, khuôn mặt đỏ bừng, hít một hơi thật sâu.
“Tsuruma-san, bây giờ mới về đích à~? Tôi đợi mỏi cả mắt rồi đấy~”
Bị Miyabi trêu chọc, Konoe bĩu môi khó chịu bước lên khỏi bể bơi.
“Kannagi-san là thành viên câu lạc bộ bơi lội nên nhanh là đương nhiên! Ngược lại, tôi mới là người đã cố gắng hết sức đấy. —Anh nói đúng không, Shogo-san?”
“Nói đúng không gì chứ, hỏi tôi thì tôi biết...”
“Không đúng! Đó là kết quả của sự nỗ lực và tài năng của tôi! Shogo cũng nói đi!!”
“Thì tôi đã bảo, hỏi tôi thì tôi biết...”
Bị kẹp giữa hai người đang trừng mắt nhìn nhau, Shogo cảm thấy bế tắc.
“Mà này, kiểu bơi của Tsuruma-san ấy~, trông cứ như con cóc vậy.”
“K, không phải là ếch!”
“Thì tại, chân cậu cứ choãi ra như chân ếch ấy, tôi còn nghe thấy tiếng kêu ‘kẽo kẹt’ nữa cơ.”
“Ư ư ư ư ư...”
Konoe nghiến răng ken két, trừng mắt nhìn Miyabi.
...Rồi, cô ấy đột nhiên đưa mắt nhìn chằm chằm vào ngực Miyabi.
Như thể chợt nghĩ ra điều gì đó, cô ấy khẽ nở nụ cười.
“—Ít sức cản của nước thật đáng ghen tị quá.”
“...Hả?”
“Giá mà ngực mình bằng Kannagi-san thì mình đã bơi nhanh hơn rồi~”
“Hau!?”
Miyabi đỏ bừng mặt, dùng hai tay che đi vòng một phẳng lì của mình.
“Nếu dáng người như cá trơn tuột thế kia thì bơi nhanh là đương nhiên rồi~”
“C, c, cậu nói gì cơ!?”
Miyabi nổi giận, vồ lấy Konoe.
Cô ấy dùng hai tay vồ lấy ngực Konoe, rồi xoay mạnh thành hình tròn lớn.
“Này này, cái miệng hỗn xược này ở đâu ra chứ!? Ở cái ngực này à!? Hả!?”
“Hya! K, không, không phải tôi làm gì!? D, dừng lại, dừng lại đi!?”
“Gì chứ! Có gì to tát đâu chứ, cái ngực này, cái ngực này chứ!!”
“Đ, đau! H, hình, hình như sắp trào ra rồi!!”
Bị Miyabi đôi mắt đẫm lệ bóp nắn ngực, Konoe đỏ bừng mặt kêu lên.
“Vậy thì cứ trào ra đi! Trào ra đi!!”
Konoe và Miyabi vẫn túm chặt lấy nhau, loạng choạng tiến về phía bể bơi...
Rồi cả hai bước hụt khỏi thành bể, rầm một tiếng, rơi tõm xuống nước.
Một dòng nước lớn bắn lên, tiếp theo là những bong bóng nổi lên.
“Phù!”
“Hap!”
Đầu Miyabi nổi lên khỏi mặt nước, tiếp theo Konoe cũng trồi lên.
Rồi, ngay lập tức, cả hai lại tức giận trừng mắt nhìn nhau.
“Kannagi-san!? K, cậu làm gì thế!?”
“Lỗi là của Tsuruma-san mà!?”
Và ngay bên cạnh, Mana đang bơi chó lóp ngóp đi qua...
Cuối cùng, cô ấy cũng đặt tay lên thành bể.
“Haizz, cuối cùng cũng về đích~. Mọi người đâu rồi~?”
Mana quay lại, thấy Konoe và Miyabi đang ở trong bể bơi, cô ấy chớp mắt.
“Ơ, vẫn còn bơi à? Không lẽ Mana là người nhất? Yay, Mana là người chiến thắng~!”
Là Hội trưởng Hội học sinh một mình không hiểu không khí, giơ tay reo hò chiến thắng.
“Mà này, ba người tại sao lại thi bơi vậy?”
Shogo hỏi Konoe, Miyabi và Mana, ba người đã lên bờ đứng trước mặt anh.
“Sao lại hỏi vậy, đương nhiên là để cá cược rồi.”
Vừa lau đầu bằng khăn, Miyabi vừa trả lời.
“Cá cược? Cá cược gì vậy?”
“Là chuyện buổi tiệc sáng nay đấy. Bọn em cá xem ai sẽ là người đi cùng Shogo-san đến bữa tiệc.”
Konoe giải thích.
“...Hội trưởng Tendo cũng vậy sao?”
“Ừ! Nghe hai người nói ~ bữa tiệc của Tập đoàn Mikadonono có vẻ vui lắm~, Mana cũng muốn đi~”
“Không phải là đi chơi đâu... Mà lại, tự tiện cá cược thì...”
Mặc kệ Shogo đang ngán ngẩm, Miyabi tự tin ưỡn ngực.
“Dù sao thì! Cuộc thi đã có kết quả! Tôi là người về nhất nên tôi sẽ đi cùng Shogo đến bữa tiệc!”
“Vậy thì Kannagi-san cần phải có lợi thế vì ngực nhỏ! Cuộc thi vừa rồi không có hiệu lực!”
“Đ, đừng có nói về ngực—!!”
Lại một lần nữa, Mana chen vào giữa hai người đang túm lấy nhau.
“Thôi nào~, cãi nhau là không được đâu~. Mana là người chiến thắng nên mọi người phải hòa thuận chứ~”
Mana chống hông, phụng phịu tức giận...
“Không phải người thắng nhất!”
“Không phải người thắng nhất!”
Miyabi và Konoe đồng thanh phản bác.
“Hu hu, mọi người thật xấu tính~”
Trước Mana đang mè nheo, Shogo...
—Thật sự, không biết mình nên làm gì với người đi cùng ở bữa tiệc đây...
Anh càng cảm thấy đau đầu hơn.
***
“Giá mà tìm thấy em gái thật của mình thì việc tìm người đi cùng cũng đỡ đau đầu hơn một chút.”
Vào buổi tối sau khi kết thúc một ngày học, Shogo vừa suy nghĩ vừa bước trên đường về nhà.
Điều anh lo sợ nhất là sẽ dẫn một cô gái thật sự là em gái mình đi cùng với tư cách là người yêu. Nếu mẹ anh thích cô ấy, rồi mọi chuyện cứ thế diễn ra và họ kết hôn thì sao...
Chỉ nghĩ đến thôi cũng đủ khiến dạ dày anh quặn thắt vì đau.
Đến trước căn hộ của mình, Shogo dừng chân.
Trước căn hộ gỗ hai tầng nơi anh đang ở, có một chiếc xe tải hai tấn đang đỗ. Trên thùng xe, có in logo của một công ty chuyển nhà nổi tiếng.
Hai thanh niên mặc đồ lao động màu xanh nhạt đang liên tục vận chuyển các thùng carton từ xe tải xuống. Nơi họ chuyển đồ đến là căn phòng bên cạnh của Shogo.
Nhớ lại thì khoảng một tháng trước, căn phòng bên cạnh đã bỏ trống kể từ khi người thuê cũ chuyển đi. Trong một thời gian, anh có nghe thấy tiếng sửa chữa tường, nhưng cuối cùng cũng có người thuê mới rồi.
—Không biết là người như thế nào đã chuyển đến.
Khi anh bước tới, có một cô gái mặc bộ đồng phục thủy thủ màu đen đang đứng ở cửa ra vào của căn phòng bên cạnh.
“Kệ sách thì đặt ở phía bên phải căn phòng... Còn chiếc giường đó thì... làm ơn đặt sát tường bên trái được không ạ.”
Mái tóc bob được cắt tỉa gọn gàng. Gương mặt sắc nét, xinh đẹp, pha lẫn vẻ đoan trang và ngây thơ.
Tỏa ra một khí chất cao quý nào đó, không hề hợp với căn hộ tồi tàn này chút nào.
Trong khi Shogo đang mở khóa cửa nhà mình và quan sát, cô gái nhận ra anh và khẽ cúi chào. Anh cũng vội vàng cúi chào lại.
—Ơ? Cô bé đó, hình như mình đã từng gặp ở đâu rồi thì phải...
Anh chợt cảm thấy mình đã từng gặp cô gái đó ở đâu đó.
Nhưng anh không thể cứ nhìn chằm chằm mãi được, Shogo mở khóa và lập tức đi vào phòng mình.
Khoảng hai giờ sau đó. Khi trời bên ngoài đã nhá nhem tối, anh bật đèn trong phòng thì tiếng chuông cửa phòng reo lên.
“Cháu là người vừa chuyển đến phòng bên cạnh ạ. Cháu đến để chào hỏi.”
Tiếng cô gái vọng ra từ phía bên ngoài cửa.
—Chào hỏi sau khi chuyển nhà, cô bé này thật chu đáo.
Anh mở cửa ra, cô gái mặc bộ đồng phục thủy thủ lúc nãy đang đứng đó. Trên tay cô bé là một hộp bánh nhỏ từ tiệm bánh cao cấp.
“Cháu là Hosho, vừa chuyển đến phòng bên cạnh hôm nay ạ.”
Cô bé cúi đầu thật sâu, rồi đưa hộp bánh ra.
“Tuy là món quà nhỏ, nhưng mong anh nhận cho.”
“A, cảm ơn em.”
Vừa nhận lấy, Shogo vừa nhìn vào mặt cô gái... rồi cuối cùng cũng nhớ ra.
“Em, có phải em đã đến trong buổi thị sát của Hội đồng quản trị Học viện Shiryuin không?”
Khoảng một tháng trước, Học viện Shiryuin đã có buổi thị sát của Hội đồng quản trị. Lúc đó, có một cô gái đi cùng với các thành viên Hội đồng. Anh nghe nói đó là cháu gái của một thành viên Hội đồng nào đó... và cô gái lúc đó chính là cô bé đang đứng trước mặt anh bây giờ.
“Vâng. Lúc đó cháu đang đi tham quan học viện ạ.”
“Quả nhiên là vậy. Tôi cũng nghĩ mình đã từng gặp em ở đâu đó.”
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng có gì đó bí ẩn.
Đẹp đẽ, mong manh... nếu so sánh thì giống như một đóa hoa lily vậy. Dáng vẻ mặc đồng phục thủy thủ màu đen của cô ấy, giống như một bông hoa lily đen vậy.
“Cháu mong muốn được nhập học Học viện Shiryuin vào năm tới. Để tập trung ôn thi, cháu đã bắt đầu sống một mình như thế này ạ.”
“Ôn thi sao... Vất vả cho em quá. Nếu có gì không hiểu trong việc học thì cứ hỏi tôi nhé. —À đúng rồi, tôi là Mikadonono, sống ở phòng này.”
Shogo khẽ cúi đầu, một lần nữa tự giới thiệu bản thân.
“Cháu đã biết rõ rồi ạ. —Onii-sama Shogo Mikadonono.”
“A, vậy sao. Em biết tôi... ơ?”
Trong giây lát, anh bối rối trước lời nói của cô gái, vô thức chớp mắt.
“—Onii-sama...?”
“Tên cháu là Yurina, Hosho Yurina.”
Yurina nở một nụ cười rạng rỡ.
“Onii-sama, là sao chứ?”
“Cháu là em gái của Onii-sama Shogo.”
—Em gái...?
Cô bé này là em gái của mình sao...?
Nghe lời đó, một cảm giác ghê rợn trườn bò dọc sống lưng Shogo.
Anh giật mình chạy nhanh vào phòng khách.
Mở ngăn kéo bàn học, bên trong có một chiếc điện thoại di động. Chiếc điện thoại có thân máy màu xanh dương hợp thời trang, kèm chức năng đổi giọng.
Cho đến nay, những cô gái không rõ danh tính tự xưng là ‘em gái’ đã xuất hiện bằng cách sử dụng chiếc điện thoại này. Nhưng họ đều bị Shogo vạch trần thân phận, và chiếc điện thoại cuối cùng đã rơi vào tay anh.
Shogo định nhờ Konoe mang điện thoại trả lại công ty của cha cô bé – nơi đã phát triển chiếc điện thoại này… nhưng không hiểu sao, anh lại không thể dứt lòng bỏ chiếc điện thoại đi.
Anh có một nỗi bất an mơ hồ, rằng nếu mình bỏ chiếc điện thoại này đi, 'em gái' lại sẽ xuất hiện.
Để xua tan nỗi bất an ấy, Shogo đã nhờ Konoe giữ chiếc điện thoại. Bởi anh nghĩ rằng nếu tự mình cầm nó, 'em gái' sẽ không còn xuất hiện nữa.
Thế nhưng…
―― 'Em gái' lại xuất hiện ư!?
Lại còn định nói những lời như muốn cưới mình nữa sao!?
「Chiếc điện thoại đó có gì sao ạ?」
Giọng của Yuzurina khiến Shogo giật mình hoàn hồn.
Anh quay lại, thấy cô bé không biết từ lúc nào đã bước vào phòng khách, lo lắng nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại di động mà Shogo đang cầm.
「À, à, không có gì đâu. Anh chỉ, chỉ là nhớ lại chuyện về 'em gái'…」
「'Em gái' ạ…?」
Nghĩ lại thì, Yuzurina đâu có giấu thân phận. Cô bé khác với 'em gái' trong điện thoại.
Shogo lấy lại bình tĩnh, cất chiếc điện thoại di động vào tận cùng ngăn kéo.
「Đừng để ý.―― Nhưng mà Hojo-san là em gái anh, chuyện đó… thật sao?」
「Xin hãy gọi tên em là 'Yuzurina'. Vì chúng ta là anh em mà.」
---
「À, ừm… Dù sao đi nữa Yuzurina… Em có thể nói cho anh biết rốt cuộc là chuyện gì không?」
「Chuyện em là em gái anh không được ai biết cả. Về mặt công khai, theo Shogo-onii-sama, thì em là em họ đằng nội ạ.」
「Em họ…」
Thế nhưng, Shogo không hề biết mình có một người thân tên là Yuzurina.
Em họ có nghĩa là, theo Shogo, thì đó là cháu của anh em với ông nội. Vì là đằng nội, nên là họ hàng bên phía gia đình Kumagoro. Dù là họ hàng, nhưng cũng là họ hàng xa. Nếu không phải là người rất tích cực trong việc duy trì quan hệ họ hàng, thì đến cả cái tên có lẽ cũng không biết.
「Em chỉ gặp anh hai một lần hồi còn nhỏ thôi ạ.」
「Hồi còn nhỏ à. Anh bị mất trí nhớ về thời điểm đó vì tai nạn mà…」
Có lẽ vì thế mà anh không thể nhớ ra Yuzurina.
「Khi mẹ ruột em qua đời, em đã được cha Kumagoro gửi gắm cho cha mẹ nuôi hiện tại của em ạ.」
Hừm, Shogo khoanh tay suy nghĩ.
「Nhưng anh chưa từng nghe chuyện đó bao giờ cả…」
Lúc đó, Yuzurina lấy ra một phong bì từ túi áo đồng phục rồi đưa cho anh.
Phong bì màu nâu đỏ sẫm, in mờ họa tiết lá bạch quả. Mặt trước đề địa chỉ 「Gửi Yuzurina」, mặt sau khắc con dấu có tên 「Mikadono Kumagoro」.
「Cái này không phải là phong bì đặt riêng của cha sao!」
「Ngày xưa cha Kumagoro đã đưa cho em ạ. Đây là hàng đặt riêng sao?」
「Là loại phong bì mà cha dùng để gửi những lá thư thân mật hay tài liệu quan trọng đấy. Cha đã đặt riêng để có thể chứng minh rằng đó chắc chắn là thư do chính cha gửi.」
Phong bì thay đổi thiết kế sau vài năm một lần. Phong bì Yuzurina đang giữ là loại khá cũ… có lẽ đã được dùng từ hơn mười năm trước. Nét chữ đề địa chỉ cũng chắc chắn là nét bút của Kumagoro.
Bên trong có một tấm bưu thiếp. Trên đó vẽ hình động vật đáng yêu. Kèm theo dòng chữ viết tay 「Hãy giữ gìn sức khỏe, cố gắng học tập nhé」.
「Cha Kumagoro đã trả tiền nuôi dưỡng cho cha mẹ nuôi của em. Cùng lúc đó, cha cũng gửi kèm một lời nhắn cho em ạ.」
Yuzurina đặt tay lên ngực, khẽ nhắm mắt như đang nghiền ngẫm những cảm xúc ấm áp.
「Em cũng nghe về anh hai rồi. Rằng tương lai anh hai sẽ kế thừa cha Kumagoro, và trở thành giám đốc tập đoàn Mikadono.」
「Cha đã nói vậy ư?」
「Vâng. Cha bảo đó là chuyện bí mật ạ.」
―― Đến cả chuyện đó mà cô bé cũng nghe được…
Yuzurina, thật sự là con gái của cha… là em gái mình sao?
Dù sao thì, ngay cả trong mối quan hệ công khai, Yuzurina cũng là em họ của Shogo. Việc Kumagoro gửi thư không có gì lạ, và việc nghe được tin đồn về ứng cử viên giám đốc cũng có thể xảy ra.
「Mẹ anh có biết Yuzurina là em gái anh không?」
「Không ạ. Chắc chắn Kanoko-sama nghĩ em chỉ là một người họ hàng xa thôi. Nếu biết sự thật về em, chắc chắn bà ấy sẽ ghét bỏ em…」
「Vậy à… Mà, mẹ cũng đã trải qua nhiều chuyện đau khổ rồi.」
Mẹ Kanoko của anh biết Kumagoro có con riêng. Nhưng bà chưa bao giờ kể với Shogo về chuyện đó, và chắc hẳn cũng không biết con riêng là ai.
Yuzurina sinh ra là con riêng, và được gửi cho họ hàng xa nuôi dưỡng.
Tuy chưa biết cô bé có thật sự là em gái của Shogo hay không… nhưng Shogo cũng không nghĩ ra lý do tại sao một cô bé họ hàng lại phải nói dối để nhận là em gái. Shogo có chút bối rối, không biết phải nghĩ sao về sự việc đột ngột này.
「Xin hãy giúp đỡ em nhé, Shogo-onii-sama.」
「À, ừm… Dù sao thì chúng ta cũng là hàng xóm từ giờ, mong em giúp đỡ nhé.」
Sau đó Yuzurina đảo mắt nhìn quanh phòng với vẻ thích thú.
「Phòng anh có gì sao?」
「Em muốn biết Shogo-onii-sama sống trong một căn phòng như thế nào ạ.」
Yuzurina nhìn đồng hồ và văn phòng phẩm trên bàn, lướt qua gáy sách và tạp chí trên giá, rồi còn nhìn chằm chằm vào giường.
「À, ờm. Đâu phải căn phòng đặc biệt gì đâu…」
Yuzurina đang nhìn giường bỗng chợt nhận ra điều gì đó, giật phăng tấm chăn mỏng đang đắp ra.
Rồi cô bé trèo lên giường, chống hai tay lên ga trải giường và ghé sát mặt xuống.
Cô bé bò bằng bốn chân, khịt khịt mũi như một chú chó, đánh hơi xung quanh.
「Chờ chút!? Em đang làm gì vậy!?」
「Anh hai! Trên ga trải giường có dính mùi con gái!」
Giật thót, Shogo cứng người lại.
―― Sáng nay Konoe đã ngủ ở đây mà…
「Chuyện này là sao ạ!? Em cứ ngưỡng mộ rằng Shogo-onii-sama đã chăm chỉ học tập thật xuất sắc ở Học viện Shiryuuin, vậy mà anh lại đi chơi bời với con gái…」
「Bị, bị hiểu lầm rồi! Mùi con gái gì chứ, em tưởng tượng thôi mà.」
「Thế còn sợi tóc dài này là sao ạ?」
「Ư… Chuyện, chuyện đó là… hôm nay anh, anh mới cắt tóc mà…」
「Thế tại sao ga trải giường lại lộn xộn thế này?」
「À, anh, anh ngủ hay đạp chăn ra ấy mà…」
Yuzurina ngồi trên giường, miệng cong thành hình chữ "nhất" đáng yêu, lông mày nhíu lại.
「―― Xin hãy nói thật đi ạ. Shogo-onii-sama đã dẫn con gái về phòng và làm chuyện này chuyện kia… Thật là dâm đãng…」
「Không làm gì cả, không làm gì cả mà! Dâm đãng gì chứ…」
―― Konoe tự ý ngủ ở đây thôi, còn Miyabi tự ý thay đồ thôi.
Đâu phải là mình dẫn về, mà cứ như là bị đột nhập ấy chứ…
Thế nhưng Yuzurina vẫn nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ.
「Ga trải giường lộn xộn đến mức này… Chắc hẳn đó là một cuộc âu yếm nồng nhiệt phải không ạ?」
「Âu yếm gì chứ… Em học mấy từ đó ở đâu vậy?」
Chuyện này có lẽ bị hiểu lầm thật, nhưng anh không làm chuyện gì đáng xấu hổ cả.
Không hiểu sao, anh có cảm giác như đang bị can thiệp vào chuyện riêng.
「Mà dù anh sống thế nào, anh cũng nghĩ Yuzurina đâu có liên quan gì…」
「Chúng ta là anh em mà. Là gia đình mà. Em gái lo lắng cho cuộc sống của anh trai thì có gì là lạ đâu ạ!」
「Là gia đình, là chuyện đương nhiên…?」
「Em không muốn nói anh đừng có người yêu đâu. Ngược lại, với tư cách là em gái, em muốn cổ vũ anh có một tình yêu đẹp đấy.」
「Cổ vũ tình yêu của anh… thật sao?」
「Chính vì thế mà em không muốn anh có những mối quan hệ tùy tiện với những cô gái không phải người yêu! Không phải là sống một cuộc đời dâm đãng, mà em muốn anh có một cuộc sống dựa dẫm vào một người yêu đáng tin cậy. Gặp được người mình yêu từ tận đáy lòng sẽ thay đổi lớn tương lai của anh đấy.」
Một lúc sau, Shogo không nói được lời nào.
Yuzurina khác với những 'em gái' trước đây. Cô bé không nói muốn cưới Shogo.
Ngược lại, cô bé còn nói sẽ cổ vũ Shogo gặp được người con gái anh yêu.
Dần dần, lòng Shogo cảm thấy ấm áp.
―― Đúng rồi… Chính là thế này. Đây mới là lời của một người em gái. Chẳng phải là lời nói của một người trong gia đình sao!
Được kết nối bởi tình cảm gia đình, và cổ vũ tình yêu của nhau…
Đó chính là hình ảnh anh em mà mình hằng mong muốn!
「À, ra là vậy… Anh mới là người hiểu lầm, nghĩ rằng em đang lo chuyện bao đồng. Đúng là những lời em nói đều là vì nghĩ cho anh mà…」
「Em vui vì anh đã hiểu ạ.」
Sau đó Yuzurina nhìn đồng hồ trên bàn, rồi đứng dậy khỏi giường.
「Đã muộn thế này rồi… Em cứ nán lại mãi. Em còn phải dọn dẹp đồ đạc sau khi chuyển đến nên hôm nay em xin phép về trước ạ.」
Shogo tiễn Yuzurina, cả hai cùng đi đến cửa.
「Nếu cần thì anh giúp em dọn dẹp nhé. Chắc dỡ đồ ra cũng vất vả lắm phải không?」
「Anh không cần lo đâu ạ.―― Mà nói cho cùng Shogo-onii-sama. Dù là em gái, nhưng em cũng là một người con gái mà. Chuyện đó… có những thứ mà em ngại bị nhìn thấy đấy ạ.」
「Ngại bị nhìn thấy sao?」
「…Em có sở thích sưu tập đồ lót, nhiều đến nỗi không chứa hết vào tủ được. Shogo-onii-sama có muốn nhìn đồ lót của em gái mình không ạ?」
Anh chợt định hình dung ra những chiếc áo lót và quần lót tràn ra từ chiếc tủ chật ních.
「Vậy nên xin đừng tưởng tượng ạ!」
「K-không! Không tưởng tượng mà!!」
「Dù là anh hai, nhưng nếu anh thiếu tế nhị quá thì em sẽ ghét đấy ạ.」
Cô bé đỏ mặt, hừ một tiếng quay đi.
「Ư… Anh xin lỗi…」
Shogo buồn bã cúi đầu.
Nhìn thấy anh như vậy, Yuzurina đưa tay lên miệng, cười khúc khích.
「Nhưng hãy chỉ cho em các cửa hàng quanh đây nhé, Shogo-onii-sama.」
Bước ra khỏi cửa, Yuzurina trở về căn phòng bên cạnh.
Ngay cả sau khi tiễn cô bé, anh vẫn còn suy nghĩ về cô.
Vẫn chưa thể hoàn toàn chắc chắn liệu Yuzurina có phải là em gái ruột thật hay không.
―― Nhưng cô bé nói sẽ cổ vũ mình. Sẽ cổ vũ tình yêu của mình.
Một cô gái như thế… nếu Yuzurina thực sự là em gái ruột của mình… thì anh cảm thấy mọi chuyện dường như sẽ diễn ra suôn sẻ.
Shogo không thể không nghĩ vậy.
§
Dù là một căn hộ cũ, nhưng bên trong vẫn mới tinh vì vừa được sửa sang lại. Ngay cả trên tường phòng tắm cũng không có một vết bẩn nào.
Bồn tắm và thiết bị vòi sen đều được thay thế bằng loại mới nhất. Phía trước còn có một chiếc gương lớn khung trang trí sang trọng. Nếu những người thuê cùng căn hộ nhìn thấy phòng tắm này, họ hẳn sẽ tròn mắt ngạc nhiên trước nội thất sang trọng như khách sạn cao cấp.
「Quả nhiên là em đã đúng khi nhờ một công ty sửa chữa chuyên nghiệp… Vì em sẽ sống ở đây, nên mọi ngóc ngách đều phải được chăm sóc kỹ lưỡng.」
Ngồi trên ghế tắm, Yuzurina vặn vòi sen. Nước ấm chảy ra cùng với tiếng nước nhẹ nhàng, vỗ vào làn da trắng nõn của cô bé.
「Nhưng không biết có cách nào giải quyết cái không gian chật hẹp này không nhỉ. Không thể tin được lại có người sống được trong một không gian như thế này. Sao mà họ không bị ngạt thở nhỉ.」
Căn phòng này vốn dĩ là nơi một người đàn ông trẻ tuổi sống một mình. Sau đó, khi được tặng một căn hộ trên tầng cao nhất của tòa nhà chung cư cao tầng trước ga, anh ta đã đồng ý chuyển đi khỏi căn phòng này ngay lập tức.
「Hơn nữa, còn tốn một chút tiền… Nhưng nếu được sống cạnh anh hai thì đáng giá. Phải chịu đựng căn phòng chật chội này vậy.」
Yuzurina dùng hai tay xoa ngực và lưng, rửa sạch mồ hôi do việc dọn dẹp mang lại.
Sau đó, cô bé siết chặt vòi sen, rồi nhìn chằm chằm vào hình ảnh mình trong gương.
Mặc dù bộ ngực còn non nớt, nhưng lại toát lên một vẻ gợi cảm trưởng thành một cách kỳ lạ.
Khi cô bé nghiêng đầu mỉm cười, mái tóc đen ướt át dán vào thái dương một cách quyến rũ.
「Có lẽ giống như một Undine xuất hiện từ hồ và yêu một người đàn ông vậy. Có lẽ em cũng nên thử quyến rũ đàn ông xem sao nhỉ.」
Trong hơi nước, Yuzurina hài lòng với hình ảnh của mình trong gương, rồi mỉm cười rạng rỡ.
「―― Tất nhiên, nếu có người đàn ông nào xứng đáng với em tồn tại trên đời này thì.」
Cô bé chợt nhớ đến sợi tóc dài vừa nãy đã rơi trên giường của Shogo.
「Shogo-onii-sama, anh đã làm chuyện gì với ai trên giường vậy…」
Yuzurina tưởng tượng Shogo đang nằm trần truồng trên giường, mặt cô bé đỏ bừng.
「Anh hai thật là, sao lại phóng đãng thế… Em phải nhanh chóng xem xét đối tượng đó mới được.」
Nếu đối tượng đó không phù hợp làm người yêu của Shogo―― không phù hợp làm bạn đời…
「Khi đó, em phải dẫn dắt anh hai đi đúng đường. Nhưng không biết nên làm thế nào đây…?」
Yuzurina đặt tay lên cằm, nhíu mày suy nghĩ.
「Hay là, em cứ quyến rũ anh hai luôn đi…」
Ngay khi suy nghĩ đó vừa lóe lên, một nụ cười quyến rũ hiện lên khóe miệng cô bé.
Rồi cô bé chợt nhận ra biểu cảm của mình trong gương, và hoàn hồn.
「Em đang nghĩ gì thế này.―― Không thể nào em lại đi quyến rũ anh hai được.」
Để xóa đi biểu cảm quyến rũ vừa rồi, cô bé nở một nụ cười rạng rỡ đáng yêu.
「Em là em gái của Shogo-onii-sama mà.」
---