Em gái ơi, kỷ luật và xinh đẹp nào!
Bầu trời bị bao phủ bởi những đám mây xám dày đặc, những hạt mưa như trút nước đập ào ào vào khung cửa sổ.
Giữa những tia sét xẹt ngang, một nam sinh với vẻ mặt hoảng hốt chạy hết tốc lực trên hành lang học viện.
Cậu ta lao vào một lớp học, và hét lớn về phía vài nam sinh đang ở đó.
「Chúng mày! Giấu “hàng” đi! Bọn họ đến rồi!!」
Ngay lập tức, nét mặt của các nam sinh căng thẳng, một bầu không khí khẩn trương bao trùm lớp học. Bọn họ vội vàng đóng cuốn sách đang truyền tay nhau đọc, rồi nhét nó vào trong bàn.
Một tiếng sét đánh đoàng!!! dữ dội vang lên, cùng lúc đó cánh cửa lớp học bật mở.
Người xuất hiện là một nữ sinh. Cô ấy với gương mặt bình tĩnh quét mắt nhìn khắp phòng, rồi hướng chiếc băng tay đeo ở cánh tay trái về phía bọn họ.
『ỦY BAN KỶ LUẬT HỌC VIỆN SHIRYŪIN』, những dòng chữ uy nghi hiện ra.
Một nam sinh chắn trước mặt cô gái, chẳng khác nào mấy tên du côn đường phố.
「Ủ, Ủy viên Kỷ luật có việc gì?!」
「Xin các bạn đừng di chuyển. Ngay bây giờ, chúng tôi sẽ khám xét lớp học vì nghi ngờ vi phạm quy định của trường!」
「Bọn tôi có mang gì đâu!」
Đúng vậy, đúng vậy, về đi, về đi! Các nam sinh lên tiếng phản đối.
「Không thành vấn đề. Mikadonono-senpai, hãy bắt đầu đi ạ.」
Một nam sinh đứng sau Rinka — Mikadonono Shōgo bước vào lớp. Tiếp theo, một nữ sinh khác — Shiga-san, cúi đầu lí nhí đi vào.
Rinka quét mắt nhìn khắp lớp, rồi dừng lại ở một điểm.
「……Cái bàn kia có vẻ đáng nghi lắm.」
Shōgo tiến đến trước bàn, dè dặt nhìn vào trong.
「Vậy thì, xin lỗi nhé, tớ xin phép kiểm tra bên trong ngăn bàn.」
Ngăn bàn chật kín sách giáo khoa và vở đến nỗi trông như sắp vỡ ra.
「――Kunitachi-san, tớ chỉ thấy sách giáo khoa và vở thôi.」
「Đương nhiên rồi! Bọn tôi đều là học sinh ưu tú chăm chỉ học tập mà!」
Nam sinh nở một nụ cười hạ đẳng, "Hehehe..." Đó là nụ cười của một kẻ lừa đảo khi nói dối.
Ngay lập tức, Rinka đi tới, rút ra cuốn sách giáo khoa được nhét vào trong.
Rầm rầm rầm… nhiều cuốn sách giáo khoa đổ ra như thác, vương vãi trên sàn.
Cuối cùng, một cuốn sách hoàn toàn không giống sách giáo khoa rơi "độp" xuống. Trên bìa là hình ảnh một người phụ nữ mặc bikini thiếu vải, in lớn.
「Ưm, cái gì thế này? ――『TẠP CHÍ iDOL BOiN THÁNG BẢY ĐẶC TUYỂN ẢNH NÓNG MÙA HÈ』?」
「Quả nhiên là các bạn đã giấu nó. Mikadonono-senpai, hãy tiến hành tịch thu ngay lập tức.」
「Này, khoan đã! Đâu có quy định nào cấm mang tạp chí vào trường chứ!?」
Trước những lời vặn vẹo của nam sinh, Rinka phanh sổ học bạ ra và giơ thẳng về phía cậu ta.
「『Nghiêm cấm mang các ấn phẩm không lành mạnh, tranh ảnh, v.v., vào trường học.』 Quy định của Học viện Shiryūin này không nằm trong tầm mắt các bạn sao!?」
「Đây không phải ấn phẩm không lành mạnh! Đây là một bộ sưu tập ảnh nghệ thuật chụp những người phụ nữ xinh đẹp!」
Đúng vậy, đúng vậy! Marron-chan của bọn tôi không hề không lành mạnh! Các nam sinh hô vang khẩu hiệu.
「Vậy thì, chúng ta hãy phán xét xem nó có phải ấn phẩm không lành mạnh không. Mikadonono-senpai, hãy kiểm tra bên trong.」
Khoảnh khắc Shōgo mở trang giữa, một tờ giấy gấp đã xòe ra. Đó là một tấm poster lớn cỡ tờ báo.
「Píu!?」
Shiga-san hét lên một tiếng nghe chói tai như tiếng kèn recorder hụt hơi, rồi lấy hai tay che mặt.
Trên tấm poster ảnh nóng, một cô gái được in to. Cô bé đang che ngực trần, đưa vòng ba mặc đồ bơi siêu nhỏ ra ngoài.
Khuôn mặt Lolita với bộ ngực lớn nở nụ cười rạng rỡ.
『Em gái Marron, em muốn chìm đắm trong mối tình cấm đoán với anh trai.』
――E-Em gái… không lành mạnh… quá không lành mạnh mà…
「Không chỉ mang vào trường, mà còn đọc công khai những cuốn sách gợi cảm trong giờ học, khiến cho hàng núi lời than phiền từ các nữ sinh đổ về!」
Rinka giật lấy cuốn tạp chí từ tay Shōgo, nhanh chóng gấp tấm poster lại.
「Vậy thì chúng tôi sẽ tịch thu vật phẩm vi phạm. Shiga-san, hãy giữ cẩn thận nhé.」
Shiga-san ôm chặt cuốn tạp chí được giao, mặt đỏ bừng gật đầu lia lịa.
Rồi cô bé trợn mắt nhìn các nam sinh với vẻ mặt trách cứ 「Chậc!」.
「Sao mà tàn nhẫn thế chứ! Trả Marron-chan của tôi lại đi mà~!」
「Nếu các bạn phản kháng, chúng tôi sẽ báo cáo việc vi phạm quy định của trường lần này cho giáo viên. Và trường sẽ xem xét để đưa ra phán quyết về nội dung vi phạm.」
「Ưu, như vậy là cả trường sẽ biết tôi yêu Marron-chan mất thôi!」
「Sau đó, Ủy ban Kỷ luật sẽ gửi cho các bạn giấy cam kết. Sau khi ký tên vào bản tuyên thệ “Tôi sẽ không bao giờ vi phạm quy định của trường nữa”, chúng tôi sẽ trả lại vật phẩm đã tịch thu.」
「Vâng, vâng, hiểu rồi. Tôi sẽ ký, tôi sẽ ký nên trả Marron-chan lại cho tôi.」
「Xin lưu ý, để đảm bảo không mang theo trong trường nữa, vật phẩm tịch thu sẽ được gửi trực tiếp đến nhà các bạn.」
「Tôi là học sinh đi học từ nhà mà! Gửi về thì bố mẹ tôi sẽ thấy mất thôi!」
「Vậy thì nhiệm vụ hoàn thành. Chúng ta về thôi, Mikadonono-senpai, Shiga-san.」
Rinka bước về phía cửa lớp, Shōgo và Shiga-san cũng theo sau.
Sau khi các thành viên Ủy ban Kỷ luật rời đi, chỉ còn lại dáng vẻ cúi đầu của những kẻ thất bại bị phơi bày hành vi vi phạm quy định của trường…
「Oaaaaaa! Mẹ tôi chắc chắn sẽ tự ý mở phong bì ra mất thôi!!!」
Tiếng kêu đau đớn của nam sinh bị tiếng mưa xối xả nuốt chửng một cách mong manh.
…Đó là tiếng hét tuyệt vọng của kẻ đã nhúng tay vào việc phi pháp.
Khi Rinka và những người khác ra hành lang, có tiếng máy ảnh “tách!” và đèn flash nhấp nháy.
「Khà khà, quả nhiên là Phó Chủ tịch Hội học sinh huyền thoại. Đúng là tài năng như lời đồn.」
Một nữ sinh cầm máy ảnh SLR lớn, mặc một chiếc áo khoác dài cũ kỹ một cách kỳ lạ, và cười một cách đáng ngờ với hai khóe miệng nhếch lên. Cô bé tóc bob, có kiểu tóc khá thời trang.
「Shintani-san!」
Đó là Trưởng ban Báo chí Shintani. Ban Báo chí phát hành một tờ báo trường có tên là 『SHIRYŪIN TIMES』, với rất nhiều độc giả cả trong và ngoài trường học.
「Khà khà, Mikadonono Shōgo, luôn có ngươi ở trung tâm của mọi sự việc… Thật là một tên thú vị…」
「Tớ có thú vị đến mức đó đâu chứ.」
---
「Nhưng buổi phỏng vấn hôm nay không phải dành cho ngươi.」
Trưởng ban Shintani rút mic ra và hướng về phía Rinka.
「Chúng tôi hiện đang rất quan tâm đến các hoạt động của Ủy ban Kỷ luật. Với những hoạt động của các bạn, có thể nhiều sự việc ẩn giấu sẽ được phanh phui. ――Các bạn có thể nói đôi lời được không?」
Rinka chăm chú nhìn chiếc mic của Trưởng ban Shintani và nói:
「――Chúng tôi sẽ bảo vệ kỷ cương của học viện.」
「Khà khà khà… Quả nhiên là Kunitachi Rinka. Ủy ban Kỷ luật do cô ấy lãnh đạo chính là Những Kẻ Bất Khả Xâm Phạm đang đối mặt với sự mục nát của Học viện Shiryūin!」
Trưởng ban Shintani liên tục bấm máy ảnh vào bóng lưng Rinka khi cô rời đi.
Giữa tiếng mưa rơi dữ dội, “tách tách!”, dáng vẻ dũng mãnh của Rinka được chiếu sáng bởi ánh đèn flash.
Giờ đây, trong Học viện Shiryūin này, không ai là không biết đến tên của Ủy ban Kỷ luật và Kunitachi Rinka…
§
「Shōgooo~, đi học thôi!」
Sáng, khi Shōgo bước ra khỏi nhà, Miyabi đã đợi sẵn trước cửa.
「Ồ, Miyabi. Lâu lắm rồi cậu mới đến đón tớ đấy. Sáng nay không có buổi tập bơi buổi sáng à?」
「Ừm. Hồ bơi đang được bảo trì thiết bị một thời gian, nên buổi tập buổi sáng được nghỉ.」
Vừa cười “ehehe~” vừa chạy tí tách đến bên cạnh Shōgo.
Sau đó, cả hai cùng nhau bước đi.
「Mà, cũng không biết đã bao nhiêu năm rồi mình mới được đi học cùng Shōgo nhỉ~」
「Tớ nghĩ là khoảng nửa tháng thôi mà…」
「Đồ dở hơi! Chẳng lãng mạn gì cả. Cậu làm cho có vẻ như cuộc hội ngộ định mệnh hơn chút đi chứ.」
「Hội ngộ gì mà hội ngộ, ngày nào chúng ta chẳng gặp mặt ở trường!」
Miyabi phồng má “hừ!” một tiếng, rồi khoác tay Shōgo.
「Này, này, Miyabi, bám chặt quá đấy!」
「Kệ đi, lâu lắm rồi mà~」
「…Mấy hôm trước cậu còn nói tớ ‘gớm chết’ nữa là.」
Shōgo nhớ lại lúc Miyabi tìm thấy bộ kit xét nghiệm ADN của mình.
「Cậu vẫn còn nói chuyện đó sao? Shōgo đúng là chẳng biết đùa gì cả.」
「Chuyện đó là đùa à? Trong mắt tớ thì cậu nhìn tớ như đang thấy đồ gớm thật mà.」
「Chứ còn sao nữa, Shōgo là đồ biến thái thì ngay từ đầu đã rõ như ban ngày rồi còn gì.」
「…Tớ chẳng hiểu cái gì mà rõ như ban ngày cả.」
Bất đắc dĩ, Shōgo đành tiếp tục đi bộ trong khi Miyabi vẫn khoác tay mình.
――À mà, nếu Miyabi có là em gái ruột thật thì, chừng này cũng chỉ là anh em thân thiết thôi.
「Nghe này, Shōgo. Khi nào cậu muốn uống nước bọt của con gái, thì phải nói với tớ đấy. Cấm uống của Tsuruma-san đấy!」
「Thì tớ có uống đâu! …Mà, nói cho Miyabi thì cậu có cho tớ uống không?」
Không hiểu sao, mặt Miyabi “đỏ bừng” lên.
「…Này. Cái phản ứng đó là sao?」
――Rút lại lời vừa rồi. Anh em thân thiết không nói chuyện như vậy. Anh em này hỏng quá rồi.
Tóm lại là như vậy, bị Miyabi khoác tay, cả hai cùng đi đến cổng trường.
Nhà Shōgo gần cổng sau của trường. Tuy nhiên, khi đi học, cậu luôn cố gắng vào từ cổng chính. Cửa chính của tòa nhà trường gần cổng chính hơn, với lại, bắt đầu một ngày học bằng cách đi vào từ cổng sau thì thật là buồn bực.
Chẳng mấy chốc, đằng sau hàng rào bao quanh trường, cổng chính của Học viện Shiryūin đã hiện ra. Phù hợp với lối vào của một học viện có bề dày lịch sử, hai trụ cổng bằng gạch uy nghi đứng sừng sững.
「Này, đến trường rồi, bỏ tay ra đi chứ.」
「Sao chứ~! Cứ thế này đi vào lớp học đi.」
Nhưng Miyabi không những không buông ra, mà còn dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay Shōgo.
「Thôi, nhưng mà, mọi người đang ở đây mà…」
Đó là giờ cao điểm đi học, xung quanh có rất nhiều học sinh đang đến trường. Trong số đó, còn có cả những cô gái đang nhìn Shōgo và Miyabi khoác tay nhau với ánh mắt ghen tị.
「Chậc, chịu thôi…」
Đứng lại cãi cọ ở đây thế này, có lẽ còn thu hút sự chú ý hơn.
Shōgo đành chịu thua, và định hướng về phía cổng chính trong khi Miyabi vẫn khoác tay mình.
「MIKADONO~ SENPAI!!」
Đột nhiên có tiếng nói vang lên, Shōgo giật nảy mình.
Dè dặt nhìn về phía có tiếng nói, Rinka đứng trước trụ cổng đang trợn mắt nhìn cậu đầy uy nghiêm. Áp lực đó đến mức những tên du côn đường phố cũng phải chạy mất dép.
「Gì-Gì-Gì vậy!? Sáng sớm tinh mơ Senpai đang làm cái quái gì thế này!? Senpai muốn phá hoại kỷ cương của trường đến thế sao!?」
Rinka, với chiếc băng tay 'Ủy ban Kỷ luật' quấn trên cánh tay trái, đi nhanh đến trước mặt Shōgo và Miyabi.
「K-Không phải vậy. Phá hoại kỷ cương gì chứ… Kunitachi-san mới đang làm gì vậy?」
「Đương nhiên là trực ban buổi sáng rồi! Buổi sáng là khởi đầu của một ngày, là lúc phải siết chặt tinh thần! “Khi đến trường, hãy chỉnh trang y phục gọn gàng, và khi gặp các học sinh hay giáo viên khác, hãy chào hỏi lớn tiếng 'Chào buổi sáng!'” Quy định của Học viện Shiryūin cũng viết như vậy mà!」
「Mà nói thật, quy định của Học viện Shiryūin cũng hơi rắc rối thật đấy…」
「Đúng là vậy… thế mà một Ủy viên Kỷ luật lại… Nhanh, mau buông nhau ra đi!」
Rinka chen vào giữa Shōgo và Miyabi, cố gắng kéo hai người ra bằng hai tay.
Thế là Miyabi lại càng bám chặt lấy Shōgo hơn để phản kháng, rồi lè lưỡi ra.
「Tại sao tớ phải buông ra chứ~!」
「Bởi vì! Ôm ấp dính chặt nhau ngay từ sáng sớm như vậy là đang phá hoại kỷ cương của trường đấy!!」
「Cậu nói thế làm gì, chẳng phải Kunitachi-san cũng muốn khoác tay Shōgo sao~!?」
Ngay khoảnh khắc đó, mặt Rinka “đỏ bừng” lên.
「Cái gì, cái gì, cái gì mà bạn nói vậy chứ!? Kh-Không thể nào, không đời nào lại có chuyện đó!」
「Vậy sao mặt cậu lại đỏ chứ. Chắc là xấu hổ rồi, xấu hổ lắm đây mà~」
Trước Miyabi đang trêu chọc một cách hả hê, Rinka bắt đầu run rẩy “bần bật”.
「Này, nhìn đi Shōgo. Kunitachi-san đang xấu hổ đấy~」
「Này Miyabi. Tớ thấy Kunitachi-san chỉ giống như đang tức giận thôi.」
「Hả? Thật sao?」
Cùng lúc Miyabi tròn mắt ngơ ngác…
「KANNAGI-SENPAI!! Từ ngày mai, cấm đi học cùng Mikadonono-senpai!!」
Tiếng gầm giận dữ của Rinka vang vọng khắp nơi.
Trưa hôm đó, phòng Hội học sinh có rất nhiều học sinh chen chúc.
「Quá đáng!!」
Tiếng của Miyabi vang vọng ra tận hành lang.
Không chỉ có Miyabi. Ngay cả Mei và Ikusu cũng có mặt. Ai cũng có vẻ mặt khó xử.
Có vẻ như sự bất mãn với việc trấn áp nghiêm ngặt của Ủy ban Kỷ luật — đặc biệt là Rinka — trong mấy ngày qua đã hoàn toàn bùng nổ.
Trước không khí bất thường đó, Shōgo nín thở theo dõi.
Bên cạnh cậu, Shiga-san run rẩy với vẻ mặt như sắp khóc “P…”.
「Thôi nào, đừng sợ, không có gì đáng sợ đâu~」
Konoe, người đến vì công việc của lớp trưởng, vuốt đầu Shiga-san như đang an ủi.
Tiếc thay, Mana, người có thể làm dịu đi bầu không khí, đã ra ngoài.
Miyabi tiến đến trước mặt Rinka đang ngồi ở ghế Phó Chủ tịch.
「Tại sao tớ không được đi học cùng Shōgo chứ?!」
「Đương nhiên rồi! Đi học mà ôm ấp dính chặt như vậy, đó là hành vi không xứng đáng với học sinh Học viện Shiryūin!」
「Có quy định nào cấm khoác tay nhau đi học không?!」
Rinka bình tĩnh, rút sổ học bạ từ túi áo ngực ra, và mở “phạch” một cách nhanh nhẹn.
「Bạn có thấy chỗ này không? 『Luôn tự ý thức mình là học sinh của học viện, và hành động sao cho không phải hổ thẹn với bất kỳ ai』, Quy định của Học viện Shiryūin cũng có ghi như vậy. Nam nữ khoác tay nhau đi bộ, người nhìn vào cũng thấy xấu hổ.」
「Hứ! Đâu có phải vậy đâu!!」
Bên cạnh Miyabi còn có Mei đang cosplay phù thủy nhỏ.
「…Sagaya-senpai có gì bất mãn à?」
Khi Shōgo hỏi, Mei bĩu môi và vung vẩy áo choàng đen.
「Người ta bảo ta cấm cosplay phù thủy nhỏ đó!」
「Đương nhiên rồi! Ngay từ đầu, có cần thiết phải ăn mặc như vậy trong trường không?」
――Mà nói thật, đến giờ vẫn được phép là hay rồi.
Shōgo bất giác nghĩ vậy.
「Đây là một màn cosplay quan trọng để quảng bá cho 『Lyrical☆Sisters』 mà. Mikadonono cũng nghĩ vậy đúng không?」
「Ngay từ đầu, cái Ngày hội phù thủy nhỏ đó đã kết thúc từ lâu rồi mà? Sao vẫn còn cosplay như thế này…」
「Ồ, nói mới nhớ, đúng là vậy thật. Thôi được, từ ngày mai ta sẽ đổi sang ma cà rồng.」
「Lần này là cosplay Dracula à?」
「Mikadonono! Người ta thường hiểu lầm, nhưng ‘Dracula’ là tên riêng của Bá tước Dracula, không phải tên loài đâu nhé. Đúng ra phải nói là ‘Vampire’. Nhớ kỹ đấy.」
「…Vậy sao. Thật là học được nhiều điều.」
Shōgo bỗng cảm thấy mọi chuyện chẳng còn quan trọng nữa.
Rinka “bụp!” một tiếng đập mạnh vào bàn và giơ sổ học bạ ra.
「『Học sinh phải cố gắng không có những lời nói, hành động hoặc trang phục khiến học sinh khác bất an』, Quy định của Học viện Shiryūin cũng có ghi như vậy! Trang phục phù thủy sẽ khiến học sinh mê tín dị đoan đấy!」
「Không phải mê tín. Là moe đó!」
…Bên cạnh Mei còn có Ikusu đứng đó nữa.
「Vậy, Ikusu bị nói gì vậy?」
「Khi tôi bị các cô mèo con hâm mộ vây quanh, Phó Chủ tịch lại la lên ‘Vi phạm quy định của trường!’. Tôi nghĩ không có học sinh nào tuân thủ quy định của trường hơn tôi đâu nhỉ.」
――Cái việc đi học trong bộ đồ nam trang đã là vi phạm quy định nghiêm trọng rồi thì phải…
Shōgo rất muốn phản bác hết sức mình, nhưng thấy có vẻ rắc rối nên đành im lặng.
「『Trong các mối quan hệ với người khác giới và bạn bè, luôn tôn trọng đối phương và cố gắng xây dựng mối quan hệ bình đẳng』, Quy định của Học viện Shiryūin cũng có ghi như vậy! Việc bị vây quanh như vậy là điều không thể chấp nhận được!!」
Ikusu bất mãn lắc đầu, rồi nhún vai ra vẻ “hừm”.
「Kunitachi-san, mà nói thật thì Học viện Shiryūin có bao nhiêu quy định vậy?」
Shōgo chợt thắc mắc và hỏi.
「Các đời hiệu trưởng đã bổ sung qua nhiều thế hệ, nên đã vượt qua một nghìn điều khoản từ lâu rồi ạ.」
「Này, hay là nên sắp xếp lại một chút nhỉ… Chắc chắn có nội dung bị trùng lặp.」
「Dù sao đi nữa, tất cả các bạn đều rõ ràng vi phạm quy định của trường! Nếu không sửa đổi ngay lập tức, các bạn sẽ phải ký vào bản cam kết ‘Tôi sẽ không bao giờ vi phạm quy định của trường nữa’ đấy!」
Các học sinh tụ tập phía sau Miyabi đồng loạt lên tiếng.
「Phản đối việc siết chặt kỷ luật!」
「Trả lại tự do cho bọn tôi!」
Các vi phạm của bọn họ gồm: mang vật phẩm bị cấm, mua đồ ăn vặt và đi la cà, rồi còn xịt nước hoa, nhuộm tóc nhẹ, mặc đồng phục không đúng quy cách…
「Đó không phải tự do! Tất cả đều là sự mất trật tự của tâm hồn!」
「Gì chứ! Nghe thật khó chịu mà~!」
Tiếng một nữ sinh phía sau vọng lại.
――Không ổn rồi. Cứ thế này thì sẽ thành một cuộc cãi vã thôi…
Shōgo lo lắng, nhưng cả hai bên đều không có dấu hiệu nhượng bộ.
Không khí trong phòng bỗng trở nên căng thẳng…
「Mọi người ơi~, sao mà tập trung đông thế này~?」
Trong phòng Hội học sinh, một giọng nói thư thả vang lên. Đó là Chủ tịch Hội học sinh, Mana.
Cô ấy đảo mắt nhìn những học sinh đang tụ tập, rồi đi về phía bàn của mình.
「Ấy, chắc là đang giành nhau món pudding mè muối mà tớ đã cất đi đúng không~. Không được đâu~, mọi người phải hòa thuận với nhau chứ~. Món bánh kẹo đó là đồ ăn vặt của Mana mà!」
Rinka đi đến sau lưng Mana, dùng một tờ giấy cuộn tròn “tách” một tiếng gõ nhẹ vào đầu Chủ tịch Hội học sinh.
「Không phải đồ ăn vặt của Chủ tịch Tendō đâu ạ!」
「Huhu, Rinka-chan bắt nạt tớ~. Vậy là giành nhau món thạch biscuit sao~?」
「Không phải đâu ạ. …Mọi người đang phản đối chính sách của Ủy ban Kỷ luật. Xin Chủ tịch Tendō cũng hãy nói gì đó đi ạ.」
Khi Rinka thúc giục, Mana nhìn xung quanh các học sinh đang tụ tập.
Nét mặt ngây thơ của cô bỗng chốc u ám… rồi cô cúi gằm mặt xuống.
「Mana — không thích trường học mà không vui…」
Giọng nói trầm buồn vang vọng một cách kỳ lạ trong phòng Hội học sinh.
Mọi người đều im lặng, trước giọng nói không giống với Mana thường ngày.
「Đ-Đúng vậy. Chính vì thế, Chủ tịch Tendō. Ủy ban Kỷ luật sẽ giúp mọi người sống một cuộc sống học đường có kỷ luật…」
「…………」
Nhưng Mana lại càng cúi mặt sâu hơn nữa.
――Chủ tịch Tendō, hình như cô ấy phản đối Ủy ban Kỷ luật…
「…Th-Thôi dù sao thì các bạn cũng hiểu rồi chứ! Nếu các bạn tuân thủ quy định của trường, mọi người sẽ có một cuộc sống học đường vui vẻ!」
Rinka nói với giọng điệu cố gắng che đậy.
「Vậy thì tôi sẽ đi tuần tra trong trường. Các bạn cũng hãy trở về lớp và chuẩn bị cho tiết học buổi chiều đi ạ.」
Có lẽ không chịu nổi bầu không khí đó, cô vội vàng bước ra khỏi cửa.
「Á, Rinka-chan, đợi đã――」
Mana, đang cúi mặt, chợt bừng tỉnh và gọi với, nhưng đã không kịp.
Cánh cửa khép “cạch” lại, tiếng bước chân của Rinka trên hành lang xa dần.
――Không thích trường học mà không vui, sao…
Shōgo bỗng nhiên cảm thấy mình đã hiểu lý do Mana không hợp tác với Ủy ban Kỷ luật.
Có lẽ cô ấy sợ việc học sinh cãi vã nhau như bây giờ.
「Tớ sẽ đứng về phía Chủ tịch Tendō!」
Có lẽ để động viên Mana, Miyabi chạy đến.
「Đúng như lời Chủ tịch Tendō nói! Trường học mà vui vẻ thì là nhất rồi.」
「Ta cũng vậy. Chủ tịch Tendō mới chính là ngôi sao hy vọng của Học viện Shiryūin!」
「Đương nhiên tôi cũng hoàn toàn ủng hộ Chủ tịch Hội học sinh. Vì nếu mối quan hệ giữa tôi và Shōgo-kun bị chia cắt thì sẽ rắc rối lắm.」
Mei và Ikusu cũng tụ tập quanh Mana.
「Bọn tớ sẽ ủng hộ cậu! Nên là Chủ tịch Tendō, hãy vui vẻ lên.」
「Ừm. Cảm ơn nhé. Mana ổn mà~」
Mana nhìn quanh Miyabi và những người khác, rồi khẽ mỉm cười.
「Đúng vậy đó. Kunitachi-san rồi cũng sẽ hiểu được tấm lòng của Chủ tịch Tendō thôi.」
Khi Shōgo cũng đến gần để động viên Mana…
「Iiiii~, Shōgo đúng là chó của quy định trường~!」
Miyabi lè lưỡi ra hết cỡ.
「Chó của quy định trường là cái gì chứ. Con chó chẳng có uy lực gì cả.」
「Hoàn toàn là chó đó. Mikadonono không muốn thấy màn cosplay của ta sao? Hửm?」
「Dù theo quy định, tôi và Shōgo-kun không thể tình tứ ở trường thì cậu cũng thấy ổn sao?」
「Gì chứ, mọi người. Tớ đâu có nói tớ đứng về phía nào đâu.」
「Vậy thì sao cậu cứ bênh Kunitachi-san hoài vậy. Còn tham gia cả Ủy ban Kỷ luật nữa chứ.」
Quả thật, Rinka có thể hơi quá cứng nhắc.
Với Ủy ban Kỷ luật này, có lẽ cô ấy thực sự muốn thay đổi học viện.
――Nhưng, mọi người đều không biết điều đó.
Shōgo nhớ lại. Ngày mà các thành viên hội đồng quản trị đến kiểm tra.
Nếu Rinka không đề xuất thành lập Ủy ban Kỷ luật khi các thành viên hội đồng quản trị nổi giận vì bản tin của 『Em gái』… thì học viện này có thể đã bị quản lý nghiêm ngặt hơn bởi hội đồng quản trị — một thế lực tuyệt đối mạnh mẽ.
「Kunitachi-san cũng đang cố gắng hết sức mà, trước hết hãy bình tĩnh lại và nói chuyện…」
Khi Shōgo vừa định nói…
『Anh trai thân mến』
Đột nhiên một giọng nói vang ra từ loa, Shōgo ngậm miệng lại.
Trong phòng Hội học sinh trở nên im lặng, mọi người đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên loa.
『Anh trai thân mến, anh khỏe không ạ. Anh không quên em chứ? Em là em gái của anh Shōgo, mà mọi người đều biết. Hôm nay, em sẽ kể cho mọi người nghe về vở kịch tình yêu lãng mạn giữa em và anh trai!』
Giọng nói đó… giọng nói của 『Em gái』 đã vang vọng khắp trường qua loa phát thanh.
「L-Lại nữa sao… Cái gì mà “mọi người đều biết” chứ. “Vở kịch tình yêu lãng mạn” ư, 『Em gái』 đang ý thức được bản tin sao?」
Shōgo cảm thấy như mình đang bị giọng nói của 『Em gái』 nắm chặt gáy.
――Nói cách khác là muốn phô bày sự tồn tại, rồi nếu mình tìm hiểu danh tính thì sẽ phơi bày bí mật của mình sao?
『Giấc mơ của em là được ngủ chung giường với anh trai. Và được anh trai “chụt” một cái trước khi đi ngủ, rồi một cái sau khi thức dậy vào buổi sáng. Rồi mỗi ngày chúng ta cùng nhau đi tắm, và kỳ lưng cho nhau!』
――Đúng rồi, mình không thể đứng yên thế này được! Mình là Ủy viên Kỷ luật. Phải tóm 『Em gái』!
Chợt bừng tỉnh, ngay giây phút sau, Shōgo lao ra khỏi phòng Hội học sinh.
「Shōgo-san!? Anh đi đâu vậy!?」
Tiếng của Konoe đuổi theo.
「Phòng phát thanh! 『Em gái』 đang ở phòng phát thanh!」
『Đương nhiên, anh có thể làm những điều tuyệt vời hơn cả hôn mà, đúng không? Nếu anh trai muốn, em có thể làm bất cứ điều gì… Vì mỗi ngày em đều tắm rửa sạch sẽ chờ đợi mà.』
「Kyaaa~! Mikadonono-kun tắm chung với con gái sao!?」
Một nữ sinh nhìn Shōgo đang chạy trên hành lang, hét lên một tiếng vui vẻ pha chút ngượng ngùng.
――Mình bị hiểu lầm hết rồi…
Nhưng không phải lúc để dừng lại.
Bằng mọi cách… phải bằng mọi cách chạy đến trước khi 『Em gái』 thoát khỏi phòng phát thanh…
Phòng phát thanh lớn nhất trường nằm trong tòa nhà có các phòng học đặc biệt như phòng nghe nhìn.
Chạy qua hành lang cầu, chạy vọt lên cầu thang, khi Shōgo đến trước cửa phòng phát thanh thì bản tin của 『Em gái』 đã kết thúc rồi.
――Liệu cô ấy vẫn còn ở trong này không…
Bước vào phòng phát thanh, bên trong được chia làm hai không gian bởi một bức tường kính lớn.
Ở giữa không gian phía trong đặt một cái bàn, trên đó có một chiếc mic. Đó là một studio gợi nhớ đến thiết bị phát thanh radio. Hiện tại không có ai.
Không gian phía ngoài là phòng điều khiển, có hai nữ sinh. Có vẻ như họ là thành viên của câu lạc bộ phát thanh. Trên chiếc bàn dài nơi họ đang ngồi, nhiều thiết bị phát thanh như đầu đĩa CD, màn hình và máy tính được chất đầy chặt chẽ.
Phía sau nữa, trên kệ, là những chiếc vỏ đĩa than đã phai màu. Có vẻ đó là nhạc dùng để phát trong các bản tin của trường. Vì đây là một ngôi trường có lịch sử lâu đời, chắc hẳn vẫn còn những thứ đã được sử dụng từ xa xưa.
Nhận thấy Shōgo, nữ sinh ở phía trước tháo tai nghe ra và quay lại.
「Ô… Cậu là Mikadonono-kun nhỉ?」
「Cậu có nghe thấy bản tin vừa rồi không?」
Khi Shōgo hỏi, nữ sinh tóc ngắn của câu lạc bộ phát thanh gật đầu với vẻ mặt ngao ngán.
「Lại cái trò nghịch ngợm đó nữa. Thật sự, bọn tớ cũng thấy phiền phức lắm. Thầy giáo cứ mắng là phải khóa cửa phòng phát thanh cẩn thận.」
Ở phía trong, một thành viên câu lạc bộ phát thanh khác bật mic lên và phát bản tin xin lỗi, 「Thưa quý vị, xin lỗi vì sự bất tiện này.」
「Hai cậu đều ở đây đúng không? ――Vậy thì bản tin không phải phát từ đây.」
「Chắc là dùng trái phép thiết bị phát thanh khác.」
「Vậy sao… Vậy thì dù có chạy nhanh đến mấy cũng không bắt được. …Trong trường có bao nhiêu thiết bị phát thanh vậy nhỉ?」
「Phòng phát thanh chính là ở đây, nhưng mỗi tòa nhà đều có một cái. Trường này rộng nên có thể dùng để liên lạc nội bộ. Ngoài ra, thính phòng và các cơ sở vật chất khác trong khu nhà phụ cũng có những thiết bị nhỏ hơn. À, còn có ở phòng giáo viên nữa. Cái đó chỉ dành cho giáo viên nên học sinh không thể sử dụng được.」
Đang nói chuyện, cửa phòng phát thanh “bụp!” một tiếng mở ra, một thầy giáo nam ló mặt vào. Có vẻ như thầy ấy đã chạy đến sau khi nghe bản tin vừa rồi.
「Này, ở đây có tên đáng ngờ nào không!?」
「Dạ không, chỉ có bọn em thôi ạ!」
Thầy giáo gật đầu, rồi lại chạy vụt ra hành lang. Chắc là đi đến các phòng phát thanh khác.
「Bọn tớ cũng muốn bắt được cô ấy lắm. Nhưng cô ấy xuất quỷ nhập thần kiểu gì ấy, cứ bất ngờ phát bản tin theo kiểu du kích. Ngay sau khi phát sóng, giáo viên chạy đến chỗ thiết bị phát thanh thì đã trống rỗng rồi. Nghe nói chẳng có dấu vết gì cả.」
「Vậy sao… Cô ấy chạy nhanh đến thế à.」
「Mà cũng không thể nào canh chừng tất cả các phòng phát thanh suốt cả năm được. Chỉ mong cô ấy nhanh chán thôi.」
Cô gái của câu lạc bộ phát thanh nhìn Shōgo với vẻ mặt bó tay.
Trên khuôn mặt cô ấy pha lẫn vẻ đồng cảm “Mikadonono-kun cũng thật xui xẻo nhỉ”, và vẻ phiền phức “mang đến cho trường một mớ rắc rối”.
「Những học sinh thường xuyên sử dụng phòng phát thanh là những người như thế nào?」
「Ý cậu là sao?」
「Chạy nhanh đến mức đó, tớ nghĩ là chắc chắn biết rõ vị trí các phòng phát thanh và cách sử dụng thiết bị.」
「Ngoài thành viên câu lạc bộ phát thanh thì có lẽ là các lớp trưởng, các trưởng hoặc phó trưởng câu lạc bộ. À, đương nhiên là các thành viên Hội học sinh cũng hay sử dụng nữa. Vì có nhiều thông báo cần đưa ra mà.」
Nghe đến “thành viên Hội học sinh”, Shōgo bỗng trực giác.
――Nói mới nhớ… lần phát thanh đầu tiên, rồi lần tiếp theo, và cả lần này nữa… Kunitachi-san đều không có mặt…!?
Đúng vậy… hơn nữa, hôm đó, cái hôm mà Miyabi tìm thấy bộ kit xét nghiệm ADN và làm ầm ĩ lên — người nhặt bộ kit bị rơi lại là Kunitachi-san…!
「Mikadonono-kun?」
Giọng của thành viên câu lạc bộ phát thanh khiến Shōgo “hoàn hồn”.
「À không… Tớ đang nghĩ về thủ phạm của trò nghịch ngợm đó.」
「Cậu có nghi ngờ ai không?」
Tuy nhiên, Shōgo lắc đầu.
――Quả nhiên là, không thể nào là Kunitachi-san được.
Nghĩ lại thì kỳ lạ. Rinka lẽ ra không thể nhặt được điện thoại di động. Ngày mà điện thoại bị vứt ở bãi rác, cô ấy đã đi huấn luyện Hội học sinh qua đêm rồi mà.
Hơn nữa, nếu là thành viên Hội học sinh, cô ấy có thể dễ dàng tìm ra số điện thoại của Shōgo. Chỉ cần bịa ra một lý do hợp lý và nộp đơn cho giáo viên, chắc chắn sẽ được cung cấp mà không nghi ngờ gì.
Không có lý do gì phải mạo hiểm bị bắt để phát sóng nội bộ.
Hơn nữa, chẳng phải Rinka đã bảo Shōgo hãy tìm ra danh tính của 『Em gái』 sao?
Trong đầu Shōgo, hình bóng 『Em gái』 xuất quỷ nhập thần trong phòng phát thanh lại chìm sâu vào bóng tối.
Trong khi đó, ở phòng Hội học sinh, Mana đang bị Miyabi, Mei và Ikusu bao quanh để bí mật bàn bạc.
「Không thể im lặng thế này được. Nhất định, tớ sẽ làm cho Shōgo có thể đi học cùng tớ mà…」
「Ta cũng vậy. Vì cửa hàng, ta phải quảng bá bằng màn cosplay ma cà rồng nhỏ của ta chứ.」
「Có vẻ như tôi cũng đã đến lúc phải ra tay để các cô mèo con không phải khóc rồi.」
Nhìn ba người “khà khà khà…” cười, Mana lộ vẻ mặt lo lắng.
「K-Không sao chứ~. Rinka-chan lại sẽ tức giận đó~」
「Đừng lo, Chủ tịch Tendō. Cứ giao cho tớ. Tớ có một ý hay rồi. ――Thuyết phục Kunitachi-san có vẻ là vô vọng. Nhưng, nếu không có ai giúp sức, cô ấy nhất định sẽ chịu thua. Vậy thì, mục tiêu chỉ có một!」
“Bộp!” Miyabi giơ tay lên trần nhà như để tuyên bố.
「Là Shōgo! Chúng ta sẽ kéo Shōgo, con chó của quy định trường, trở lại lý trí!」
「Nhưng mà~, làm thế nào để thuyết phục Shōgo-kun chứ~?」
「Dùng mồi nhử thôi. Shōgo bây giờ là một con chó, nên khi nhìn thấy mồi thì sẽ vẫy đuôi ‘gâu gâu’ chạy theo ngay. ――Chúng ta phải dạy cho Shōgo biết rằng tuân thủ quy định trường chẳng có gì thú vị cả. Khà khà khà… Hãy chuẩn bị sẵn sàng đi nhé, Shōgo! Ahaha, a-hahahahaha!!」
Nhìn Miyabi cười một cách đáng ngờ, Shiga-san run rẩy “bần bật” ở góc phòng Hội học sinh.
「P… Sợ qúa đi mất…」
「Không đáng sợ đâu! Hoàn toàn không đáng sợ chút nào đâu!」
Konoe vừa ôm Shiga-san vừa cố gắng vuốt đầu cô bé.
§
「Phù~, hôm nay lại phải trực cổng trường từ sáng sớm… Ủy ban Kỷ luật cũng không dễ dàng gì.」
Vừa ngáp dài, Shōgo một mình đứng bên cạnh cổng chính của trường.
Trên cánh tay cậu là chiếc băng tay ‘Ủy ban Kỷ luật’ đã trở nên quen thuộc. Sáng nay, với tư cách là ủy viên kỷ luật, cậu đang đứng kiểm tra trang phục của các học sinh đến trường.
「Ưm, trang phục và kiểu tóc, rồi còn xem có mang theo đồ gì kỳ lạ không, sao…」
Tuy nghĩ là phiền phức thật… Shōgo vẫn “bốp bốp” vỗ vào má để lấy lại tinh thần.
「Không được không được. Sự lộn xộn trong trang phục là sự lộn xộn trong tâm trí. Phải chỉnh tề lại. Mình đã quyết định sống một cách đàng hoàng rồi.」
Khi đang giữ vững tinh thần, cậu nghe thấy tiếng bước chân đi đến.
「Shōgo~, chào buổi sáng~」
「Ồ, Miyabi à. Chào buổi sáng…」
Quay sang nhìn Miyabi, Shōgo đờ người ra.
「Này, này, cái váy đó là cái gì vậy, Miyabi…」
Trong mắt Shōgo, là đôi chân của Miyabi… mà đúng hơn là đôi đùi trần truồng của cô ấy đang ẩn hiện.
Miyabi lúc này đang mặc một chiếc váy ngắn đến mức gần như lộ hàng.
「Ưm~? Tớ mặc đồng phục bình thường mà~」
「Bình thường cái nỗi gì! Ngắn quá rồi đó! Sẽ bị nhìn thấy đấy!」
「Nhìn thấy gì chứ, nhìn thấy gì vậy ta~?」
「Cái gì chứ, đương nhiên là… Qu… À không, cái đó…」
「Không nghe thấy gì cả~. Shōgo, cậu muốn nhìn thấy gì~?」
「Tớ đâu có nói là muốn nhìn thấy đâu chứ!」
――Miyabi đó, đang khiêu khích mình sao?
Đừng hòng mà tớ mắc bẫy. Tớ là một người đàn ông sống đàng hoàng!
Shōgo đứng trước mặt Miyabi, chống hai tay vào hông, nhìn chằm chằm vào cô với vẻ mặt nghiêm nghị.
「Miyabi. Chiếc váy đó vi phạm quy định của trường. Chiếc váy ngắn như vậy đang phá hoại kỷ cương của trường.」
「Có quy định nào về độ dài váy đâu ta~?」
「Có chứ! ‘Váy của nữ sinh phải có độ dài dưới 10 centimet trên đầu gối’ đó, trong quy định của Học viện Shiryūin cũng viết như vậy mà. Tớ đã thức trắng đêm đọc quy định và học thuộc đấy.」
Shōgo lấy sổ học bạ từ túi áo ngực ra và lật “phạch phạch”.
「Này, nhìn đi, trang này có ghi… Không có. Hay trang này… cũng không có… Trời ơi, sao mà quy định nhiều thế chứ!」
Shōgo đành bỏ cuộc, đóng cuốn sổ học bạ đầy kín mấy trang quy định lại.
「Dù sao đi nữa! Váy của Miyabi là vi phạm quy định của trường!」
「Hừm~. Nhưng mà cái váy này, dài 9.5 centimet trên đầu gối đó.」
「…Nói dối! Nhìn kiểu gì cũng phải hai mươi centimet chứ.」
「Vậy thì đo thử xem đi. Không có bằng chứng thì tớ không chịu đâu~」
Cô bé như một nữ sinh cá biệt đang cãi lại giáo viên.
Miyabi bĩu môi, rồi ném cho Shōgo cái thước dây mà có vẻ như cô đã chuẩn bị sẵn.
「――Được thôi, Miyabi. Nếu dài hơn 10 centimet trên đầu gối, thì ngoan ngoãn thay đồ đi. Cậu có mang quần áo thể dục mà đúng không.」
Shōgo “xoạt” một tiếng rút thước ra.
Cứ thế, cậu cúi xuống trước đầu gối của Miyabi.
――Ư… Đùi của Miyabi…
Đôi chân thon dài, đúng kiểu của Miyabi nhỏ nhắn, thẳng tắp đứng trước mặt cậu. Có lẽ vì bơi lội nên trông có vẻ săn chắc hơn một chút.
Nhìn gần thế này, trông thật mảnh khảnh và có vẻ sờ vào rất thích, không biết nói sao nữa.
「Ấy~, Shōgo, làm sao thế nhỉ~?」
Miyabi nhìn xuống với ánh mắt khiêu khích.
「Ủy viên Kỷ luật mà cứ nhìn chằm chằm chân con gái như thế có được không ta~?」
「Khụ… Khô-Không phải nhìn chằm chằm! Miyabi mới là người nổi da gà kìa. Cậu không lạnh sao?」
「Đâu có lạnh đâu! Đã là tháng Sáu rồi mà! Mau đo đi chứ!」
Miyabi mạnh mẽ đưa chân trái về phía trước.
「Vậy thì, tớ sẽ đo đây…」
Nuốt nước bọt, với đôi tay run rẩy vì căng thẳng, cậu đặt thước dây lên đùi Miyabi.
「Há!? Sh-Shōgo! Cậu vừa chạm vào đúng không!?」
「Khô-Không phải chạm! Chỉ là, chạm nhẹ thôi mà!」
「Shōgo chạm vào tớ~! Là Ủy viên Kỷ luật mà lại chạm vào chân tớ~!!」
Trước tiếng ồn ào, các nữ sinh đi ngang qua dừng lại với vẻ mặt “Cái gì thế này!?”.
「Này, đừng động đậy! Sao mà đo được chứ!」
Shōgo cố gắng đo thật nhanh, nâng tay giữ đầu thước lên.
Thế là, vạt váy bị mắc vào tay cậu.
Mặt vải của chiếc váy chạm vào mu bàn tay… Shōgo và Miyabi cứng đờ người trong không khí khó xử.
Nếu chiếc váy ngắn đến mức tối đa kia chỉ cần vén lên một chút thôi, thì bên trong sẽ bị lộ ra mất…
「Shōgo, cậu muốn nhìn thấy đúng không. Cậu muốn vén lên đúng không…」
「Khô-Không có chuyện đó…」
「Nói dối. Rõ ràng là cậu muốn nhìn mà.」
Shōgo nghiến răng.
――Thì tớ cũng là con trai mà. Khô-Không phải là tớ không muốn nhìn qu… của Miyabi…
Thế rồi Miyabi mặt đỏ bừng, nở một nụ cười ranh mãnh.
「Nếu cậu từ bỏ cái chức Ủy viên Kỷ luật kia thì tớ cho cậu nhìn cũng được mà~」
「Cậu muốn… giao dịch với tớ sao…?」
「Vì là Ủy viên Kỷ luật mà, nên không được nhìn bên trong váy con gái đúng không~?」
――Khốn thật. Miyabi đang cố dùng mồi ngon để dụ dỗ mình…
Khô-Không đời nào tớ mắc bẫy đâu. Mình đã quyết định sẽ sống đàng hoàng mà…
Ủy viên Kỷ luật và quần lót — Ủy viên Kỷ luật và quần lót — Ủy viên Kỷ luật và quần lót…
Trong đầu Shōgo, chiếc băng tay của Ủy ban Kỷ luật và chiếc quần lót màu trắng đang kịch liệt tranh giành quyền bá chủ thế giới.
「Shōgo-san! Kannagi-san, hai người đang làm gì vậy!?」
Đột nhiên một giọng nói như cắn xé vang lên.
Konoe, có vẻ như vừa đến trường, đang ôm cặp sách, run rẩy “co giật” vì tức giận.
「K-Konoe. …Chuyện này là, chỉ đơn thuần là hoạt động của Ủy ban Kỷ luật thôi, để chỉnh đốn kỷ cương của học sinh… Tớ đang định đo độ dài váy…」
「Shōgo… đã chạm vào chân tớ~. Anh ấy còn muốn nhìn quần lót của tớ nữa~」
「K-Không phải! Tớ đang cố gắng chỉnh đốn kỷ cương của trường mà!」
Thế rồi Konoe hếch vai đi nhanh đến.
“Bộp!” một tiếng, cô dậm chân phải xuống đất trước mặt Shōgo.
「Nếu vậy thì, xin hãy đo độ dài váy của tôi nữa!」
「…Cậu đang nói gì vậy. Konoe mặc đồng phục hoàn hảo mà. Aura học sinh ưu tú chói mắt ghê.」
「T-Tôi cũng có thể đang vi phạm quy định của trường mà!」
「Hê~. Nhưng Tsuruma-san, nếu vi phạm quy định thì phải ngắn như tớ chứ~」
「Ưm… Đ-Đương nhiên rồi ạ. Tôi là học sinh cá biệt mà. Váy của tôi ngắn lắm ạ!」
Bị Miyabi khiêu khích, Konoe nhéo váy và kéo “vù vù” lên.
Vù vù… Vù vù…, đôi đùi có vẻ mịn màng của Konoe dần dần lộ ra.
「Khô-Khô-Khô-Tôi là học sinh cá biệt mà, tôi đang vi phạm quy định của trường mà, h-hãy đo giúp tôi đi!」
――Chưa thấy học sinh cá biệt nào mặt đỏ bừng run rẩy mà lại vi phạm quy định thế này bao giờ đó.
「Cậu phải đo cho tớ chứ! Váy của tớ ngắn hơn mà!」
「K-Không ạ, từ tôi ạ! Váy của tôi ngắn hơn ạ!」
「Mà nói thật thì hai đứa đang thi cái gì vậy chứ! Dù sao thì, th-thôi nào, tạm dừng đi hai đứa! Nâng lên nữa là qu…」
Khi cậu vừa định nói, một luồng gió mạnh thổi qua xung quanh.
「Chà!」
Konoe vội vàng dùng hai tay giữ chặt váy.
Thoáng chốc, cậu cảm thấy như mình vừa nhìn thấy cái gì đó màu trắng.
雅 với chiếc váy ngắn đến sát giới hạn, bay phất phơ……
「……Há!? T, thấy rồi sao? Lộ hết rồi sao!?」
「K, không nhìn, không nhìn…… khoan đã, Miyabi? Bên trong chiếc váy đó……」
Shogo vội vàng định ngoảnh mặt đi…… thì cậu nhận ra.
Miyabi đã mặc một chiếc quần short thật kỹ lưỡng bên trong váy.
「Đồ biến thái Shogo, rõ ràng đang nhìn mà còn chối!」
「Mặc quần short rồi thì lo gì chứ! Khốn khiếp, đúng là cố ý trêu chọc mà……」
「Im đi! Ở đây, với chiếc váy ngắn thế này mà không mặc quần short thì chịu sao nổi! Dù có mặc quần short thì vẫn thấy xấu hổ mà!」
Miyabi vừa nói vừa giận dữ giữ chặt váy lại.
Bên cạnh cô bé, Konoe bật cười ranh mãnh.
---
「Kannagi-san, em đã cố gắng đóng vai hư hỏng đúng không? — Đáng yêu thật đấy.」
Miyabi mặt đỏ bừng đến tận tai.
「Đồ ngốc! Shogo đồ ngốccccccc!!」
「Sao lại là lỗi của tôi chứ. Thôi được rồi, vào lớp thay quần áo thể dục đi……」
Đúng lúc đó, Shogo cảm nhận có ai đó đang đứng sau lưng mình.
「Fufu, làm tốt lắm Mikadonono.」
Khi quay đầu lại, lần này là Mei vừa mới đến trường.
Tuy nhiên, cô bé không còn trong bộ cosplay cô gái phù thủy như mọi khi nữa. Mũ chóp tam giác không đội, thay vào đó, toàn thân từ cổ trở xuống được bao bọc trong một tấm vải đen tuyền.
「Sagara-senpai, chào buổi sáng…… mà, đó là bộ đồ gì vậy? Hôm nay có mưa đâu ạ?」
「Đây không phải áo mưa. Đây là áo choàng đen! Ngươi không thấy chiếc nơ gothic dễ thương này sao?」
Nhìn sang, trên đầu Mei là một chiếc nơ đen to lớn, được buộc hình con dơi đang dang cánh.
「Nhìn đi!」
Mei phẩy mạnh tấm áo choàng lớn.
Bên dưới áo choàng là một chiếc váy trắng đen với bèo nhún thướt tha. Rốn thì hở hết, ngực cũng khoét sâu, có thể thấy rõ khe ngực. Chiếc váy đen ngắn đến bất thường, đôi chân thon dài mang đôi giày cao gót màu đỏ.
「Thế nào, đây chính là công chúa ma cà rồng quyến rũ đấy. Sẽ khiến ngươi say đắm đúng không?」
「Rõ ràng là vi phạm nội quy trường học mà! Chẳng có chút đồng phục nào hết! Hơn nữa sẽ bị giáo viên la mắng đấy ạ.」
「Giáo viên thế giới loài người thì có liên quan gì đến ta. Ta là ma cà rồng sống trong bóng tối.」
「……Khoan đã, Dracula mà đi ra ngoài vào ban ngày chẳng phải sẽ chết sao?」
「Ta đã bảo Dracula là danh từ riêng rồi mà! — Ta là thủy tổ ma cà rồng. Là De Walker nên vẫn ổn dưới ánh mặt trời. Bù lại ban đêm ta ngủ say như chết vậy.」
「Vậy mà lại sống trong bóng tối…… Thôi được rồi, nói gì thì nói, lát nữa chị làm ơn thay bộ đồ thể dục đi.」
Lúc đó, Mei ghé sát mặt Shogo.
「Chỉ kẻ đã giao ước mới có thể ra lệnh cho ta thôi. Nào Mikadonono, hãy cùng ta trao nụ hôn giao ước nào.」
「Tại sao phải hôn mới chịu thay đồ thể dục chứ!」
「Ngươi hãy chuẩn bị đi. Ta sẽ dẫn ngươi, kẻ tự xưng là Ủy viên kỷ luật nhưng lại đọc là Thợ săn ma cà rồng, đến thế giới bóng đêm sa đọa.」
「Không đọc như thế! L, làm ơn bỏ mặt ra đi ạ, mọi người đang nhìn đấy!」
Mei cứ ghé môi lại gần, Shogo ra sức đẩy cô bé ra.
「Này, Sagara-senpai! Cấm hôn, em bảo cấm mà!」
Miyabi, người đang chứng kiến, vội vàng tách Shogo và Mei ra.
「Tại sao lại vậy, Kannagi? Chẳng phải kế hoạch là dụ dỗ Mikadonono để lôi hắn ra khỏi Ủy ban Kỷ luật sao?」
「Dù là thế thì hôn môi cũng không được!」
Với vẻ mặt chán nản, Mei quay sang Shogo.
「Vậy đấy, Mikadonono. Phương pháp giao ước với thủy tổ đã được đổi thành thơm má rồi.」
「Hợp đồng gì mà lỏng lẻo thế. — Khoan đã, Miyabi, đây là kế hoạch của em đúng không!?」
「Hứ! Em sẽ không bao giờ để anh từ bỏ việc làm ủy viên kỷ luật đâu.」
Trước Miyabi đang bĩu môi, Shogo thở dài một tiếng.
「Hai em vào lớp nhớ mặc đồ thể dục nhé. Senpai cũng vậy được chứ?」
Khi cậu vừa dứt lời, có ai đó từ phía sau tiến đến, đặt tay lên vai Shogo.
Ikusu, trong bộ đồng phục nam sinh, áp sát vào người Shogo và khoanh tay.
Xoảng! Một tiếng hét the thé vang lên từ các nữ sinh đang đến trường xung quanh. Không biết từ lúc nào, các nữ sinh đã vây quanh Shogo và những người khác, mắt lấp lánh nhìn họ.
「……Làm gì đấy, Ikusu?」
「Tớ đang mặc đồng phục học sinh đúng quy định mà. Cậu không thể nói là vi phạm nội quy đâu đúng không?」
Mặc dù là cải trang nam, rõ ràng đây là vi phạm nội quy, nhưng Ikusu đã thâm nhập học viện để bảo vệ Shogo khỏi những cô em gái.
「K, không nói đâu. Ikusu là học sinh giỏi. Vậy nên cậu sẽ nghe lời tớ và tránh ra đúng không?」
Ikusu dùng đầu ngón trỏ xoay tròn trên ngực Shogo.
「Đừng nói những lời lạnh lùng thế. Tớ sẵn sàng trở thành con gái cả về thể xác lẫn tâm hồn nếu Shogo-kun mong muốn đấy.」
— Mày vốn dĩ là con gái cả về thể xác lẫn tâm hồn rồi còn gì.
「Đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy chứ, cậu đúng là hết nói nổi.」
Shogo hất tay Ikusu ra.
「Đừng lạnh lùng với Mizutani-kun!」
Ngay lập tức, những tiếng la ó phản đối vang lên từ các nữ sinh đang vây quanh.
「Đúng vậy đó, đồ ủy viên kỷ luật!」
「Ủy viên kỷ luật thì liên quan gì chứ……」
Shogo mặc kệ những ánh mắt chỉ trích, đảo mắt nhìn ba người Miyabi.
「Miyabi, Konoe, Ikusu và cả senpai nữa, nếu không chịu nghiêm túc, tôi sẽ bắt mọi người viết giấy cam kết 'không vi phạm nội quy trường học nữa' đấy! Nào, mọi người cũng đừng đứng lại nữa, đi đi, đi đi!」
Vừa càu nhàu, Miyabi và những người khác cuối cùng cũng đi về phía tòa nhà chính.
— Haizz, làm ủy viên kỷ luật cũng chẳng dễ dàng gì…
Shogo thở dài với vẻ mặt mệt mỏi, đứng một mình.
§
「Chuyện ồn ào buổi sáng là sao vậy ạ?!」
Sau bữa trưa trong giờ nghỉ, Shogo bị Rinka mắng trong phòng hội học sinh.
Bên cạnh, Shiga đang nhìn Shogo với ánh mắt lo lắng. Khi bị cô bạn yếu ớt ấy nhìn bằng ánh mắt như vậy, Shogo càng cảm thấy mình thật đáng thương khi đang bị mắng.
「Tại vì, Miyabi lại nghĩ ra mấy chuyện vô nghĩa mà……」
「Mikadonono-senpai quá dễ dãi. Chính vì vậy nên mọi người mới lợi dụng được đó ạ.」
Rinka vỗ vỗ tập giấy trên bàn phó chủ tịch.
「Xin hãy xem đây. Đây là những bản cam kết 'tôi sẽ không bao giờ vi phạm nội quy trường học nữa' mà tôi đã yêu cầu các học sinh vi phạm viết. Mikadonono-senpai vẫn chưa có lấy một bản cam kết nào đúng không ạ? Xin hãy nhiệt tình hơn một chút đi!」
Cảm giác như một nhân viên văn phòng đang bị mắng vì thành tích kinh doanh vậy.
Sau khi nghe xong bài thuyết giáo dài dòng, Shogo cùng Shiga đi tuần tra trong giờ nghỉ trưa.
「Haizz…… Sao mình lại bị Kunitachi-san mắng chứ……」
「Mikadonono-senpai cũng, vất vả ghê ha……」
Khi hai người đi qua, các học sinh đang trò chuyện ở hành lang và trong lớp đều ngượng nghịu im lặng, và tránh xa hai ủy viên kỷ luật.
Thực ra, cả Shogo và Shiga đều không quá nghiêm khắc trong việc xử phạt vi phạm. Cùng lắm là thỉnh thoảng nhắc nhở nhẹ nhàng.
Đúng như Rinka nói, có lẽ cách làm đó quá dễ dãi.
……Tuy nhiên, việc kỷ luật nghiêm khắc của Rinka hiện nay đã khiến học sinh toàn trường phải e sợ. Một hình ảnh như quyền lực đang lan rộng trong toàn bộ ủy ban kỷ luật.
「Chúng ta có bị ghét không ạ……」
「Shiga-san, cậu ổn không? Bạn cùng lớp có nói gì cậu không?」
「Tớ, vốn dĩ không, nói chuyện nhiều với ai……」
「Vậy à…… Shiga-san, cậu trông chẳng hợp làm ủy viên kỷ luật chút nào, chắc vất vả lắm đúng không? Nếu thấy không thích thì cứ để tớ nói với Kunitachi-san cho.」
Tuy nhiên, Shiga bất ngờ lắc đầu.
「Không ạ…… chính tớ, đã xin được làm, ủy viên đó.」
「Hả, thật vậy sao?」
「Vào trường tớ chỉ có một mình, nên được vào hội học sinh và ủy ban kỷ luật, tớ thấy vui lắm.」
— Đúng là Kunitachi-san, thật ra cô ấy rất quan tâm đến người khác đúng không nhỉ……
Bây giờ, Rinka bị cả trường sợ hãi như một con quỷ nhưng…… có lẽ thật ra cô ấy rất quan tâm đến cảm xúc của mọi người……
Đúng lúc đó, Konoe vội vàng chạy đến từ phía cuối hành lang.
「Có chuyện gì vậy, Konoe?」
「Gần trường có một người kỳ lạ! Nên em định đi gọi giáo viên……」
「Người kỳ lạ sao? Ở đâu vậy?!」
Shogo được Konoe dẫn đi, chạy đến chiếu nghỉ cầu thang tầng hai của một tòa nhà phụ.
Gần mười học sinh đang tụ tập ở cửa sổ, xì xào nhìn ra bên ngoài.
Khi Shogo chạy đến, một nữ sinh đứng cạnh cửa sổ chỉ tay ra một điểm bên ngoài.
「Anh nhìn kìa, người đó đó.」
Đó là một con hẻm nhỏ phía sau trường học, ngay bên ngoài khuôn viên.
Trên vỉa hè, có một người đàn ông khoảng hai mươi tuổi, mặc bộ vest màu nâu sờn, đang đứng. Hắn ta đi đi lại lại một cách bồn chồn, thỉnh thoảng ngước nhìn tòa nhà trường học.
「Người đó cứ đứng như vậy khoảng ba mươi phút rồi. Thật là, cảm giác ghê rợn……」
「Đúng là trông có vẻ lạ thật……」
Học viện Shiryuuin có rất nhiều con cháu của giới chính trị và tài chính, và quan trọng hơn cả là có rất nhiều nữ sinh.
Nếu người đàn ông đó là tội phạm đang nhắm vào học sinh thì sẽ rất nguy hiểm.
「Em đi gọi giáo viên đây ạ.」
Konoe chạy xuống cầu thang, đi về phía phòng giáo viên.
Ngay sau đó, kẻ đáng ngờ bắt đầu bước đi. Dường như hắn đang đi về phía cổng sau.
「Người đó, định vào trường sao!?」
Các nữ sinh hoảng sợ kêu lên.
— Không ổn rồi…… Lỡ bị bắt con tin trong trường thì……
「Shiga-san, tớ đi xem sao! Cậu đợi ở đây nhé.」
「Senpai, nguy hiểm đó!」
「Không sao đâu! Mà, với tư cách là ủy viên kỷ luật, đây cũng là việc phải giữ gìn kỷ luật mà.」
Shogo rời khỏi tòa nhà, chạy về phía cổng sau của trường. Bên kia cánh cổng rào sắt trắng là con hẻm phía sau trường.
Khi Shogo lao ra khỏi cổng, đúng lúc kẻ khả nghi ban nãy cũng vừa đi tới ngay bên cạnh.
Thấy Shogo bất ngờ xuất hiện, kẻ đáng ngờ giật mình, mắt mở to.
「Tôi là ủy viên kỷ luật của Học viện Shiryuuin. Anh có việc gì ở trường vậy?」
「T……tôi, tôi không phải người đáng ngờ……」
Đó là một thanh niên cao gầy. Anh ta đang nhìn Shogo với vẻ mặt rõ ràng là sợ hãi.
「C, cái đó, tôi muốn gặp Rinka-san, Kunitachi Rinka-san……」
Trước cái tên bất ngờ, Shogo bất giác chớp mắt.
— Muốn gặp Rinka-san……?
Anh ta gọi tên riêng trước. Rốt cuộc người đàn ông này là ai?
「Xin lỗi, anh là ai vậy ạ?」
「Rinka-san, có ở đó không……?」
「……Nếu có việc thì tôi sẽ chuyển lời……」
「T, tôi…… tôi muốn, bằng mọi cách, nói chuyện với cô ấy……」
Thanh niên tiến thêm một bước.
Shogo bất giác thủ thế. — Người đàn ông này, là kẻ bám đuôi Kunitachi-san sao!?
「Đ……đừng lại gần, nguy hiểm đó……!!」
Lúc đó, một tiếng hét không mấy uy lực vang lên.
Shiga loạng choạng chạy đến, chen vào giữa Shogo và thanh niên. Cô bé dang rộng hai tay như thể muốn chặn đường.
「Shiga-san! Sao cậu lại ở đây!? Tôi đã bảo đợi ở đó rồi mà……」
「T……tớ cũng là, ủy viên kỷ luật mà…… b, bảo vệ trường học……」
Vừa nói, Shiga vừa run lập cập.
「K, không, tôi……」
---
Khi thanh niên lại tiến thêm nửa bước……
「Pít!!」
Shiga thét lên một tiếng ngắn, rồi mềm nhũn khuỵu xuống như mất hết sức lực.
Shogo vội vàng đỡ lấy lưng Shiga.
「Đừng lại gần nữa!」
Khi Shogo hét lên, anh ta đứng lại với vẻ mặt giật mình.
「……Cô bé này có tính cách nhút nhát. Nếu người lạ đến gần, cô bé sẽ sợ hãi. Vậy nên anh có thể đừng đến gần nữa không?」
「X……xin lỗi. Tôi không có ý dọa dẫm……」
Thanh niên xin lỗi một cách bất ngờ.
— Có lẽ người này chỉ là người yếu bóng vía thôi ư?
Vì vậy mà anh ta mới trông có vẻ khả nghi như thế.
「Xin lỗi, anh có quan hệ gì với Kunitachi-san ạ?」
「Tôi là vị hôn phu của Rinka-san……」
— V, vị hôn phu!?
Với lời nói bất ngờ, Shogo chết lặng không thốt nên lời.
「Vì vậy tôi muốn nói chuyện…… nhưng tôi sẽ quay lại sau vậy……」
Thanh niên cúi đầu, quay gót và lững thững bước đi.
「À, anh, tên……」
Nhưng có lẽ anh ta không nghe thấy, anh ta cứ bước đi khom lưng, rồi rẽ vào góc đường và biến mất.
— Kunitachi-san có, vị hôn phu……
Shogo vẫn ngây người, không biết phải chấp nhận sự thật đó như thế nào.
Rồi, tiếng thở dốc khó khăn kéo cậu trở về thực tại.
「Shiga-san, sao cậu lại ở đây…… Tôi đã bảo đợi ở đó rồi mà.」
「V, vâng ạ…… N, nhưng, Mikadonono-senpai, nếu gặp, chuyện nguy hiểm thì……」
— Shiga-san, cậu ấy lo cho mình mà đến đây sao……
Quyết định của Shiga không thể nói là đúng. Nếu người thanh niên kia thực sự là tội phạm, cô bé hẳn đã gặp nguy hiểm.
Nhưng…… có lẽ Shiga đã dũng cảm gấp trăm lần Shogo.
「Cảm ơn cậu. Nhờ cậu mà tớ chẳng sợ hãi gì cả.」
「Pít…… May quá ạ…… T, tớ cũng là, ủy viên kỷ luật…… mà……」
Shogo mỉm cười, xoa đầu Shiga.
Và…… Shogo cảm thấy hơi xấu hổ vì lúc nãy đã nói mà không suy nghĩ kỹ rằng "Nếu cậu không thích thì cứ để tớ nói với Kunitachi-san".
— Shiga-san không hề không thích chút nào mà…… mình đã tự ý kết luận mà không hề xác nhận cảm xúc của cậu ấy.
「Shogo-saaan! Anh không sao chứ!?」
Từ phía sau, tiếng gọi của Konoe vang lên.
Quay đầu lại, Konoe đang đứng ở cổng sau. Bên cạnh là một giáo viên thể dục với cơ bắp cuồn cuộn. Hơn nữa, từ bên cạnh cổng và từ cửa sổ tòa nhà, rất nhiều học sinh đang nhìn với vẻ lo lắng.
「Bên này không sao đâu!」
Shogo vẫy tay về phía Konoe đang lo lắng chạy tới.
Chuyện vị hôn phu khá bất ngờ, nhưng Rinka vốn là tiểu thư của một gia đình danh giá với truyền thống lâu đời. Có lẽ chuyện như vậy cũng có thể xảy ra.
Sau vụ ồn ào, khi quay lại phòng hội học sinh, Rinka đang ngồi một mình ở bàn, sắp xếp tài liệu.
「Kunitachi-san. Tôi vừa đi tuần về.」
「Chào mừng senpai. — À, Shiga-san không có ở đây sao?」
「Cậu ấy có vẻ hơi mệt, nên Konoe đang chăm sóc rồi.」
「Vậy sao ạ. Mikadonono-senpai. Shiga-san như anh thấy đấy, rất rụt rè nên xin đừng để cậu ấy làm những việc quá sức.」
— Kunitachi-san, quả nhiên cô ấy thật sự nghĩ cho mọi người mà.
Nghe Rinka nói, Shogo lại một lần nữa nghĩ vậy.
「Tôi biết rồi mà. Nhưng mà, Shiga-san lại tự mình nói muốn tham gia ủy ban kỷ luật, thật là bất ngờ.」
「Anh đã nghe rồi sao? — Lúc đầu tôi cũng rất ngạc nhiên, và đã nói rằng sẽ rất vất vả đó. Thế rồi cậu ấy cứ cúi gằm mặt xuống, trông rất buồn bã nên……」
「Có chuyện đó sao.」
「Dù sao thì, cảm ơn senpai đã vất vả. Lát nữa sẽ có các ủy viên lớp một đến, vậy nên Mikadonono-senpai hãy về lớp đi ạ. Tôi sẽ ghi lại hồ sơ tuần tra.」
「Khoan đã Kunitachi-san, lúc nãy, ở con hẻm phía sau trường……」
「Có chuyện gì ồn ào vậy ạ? Chuyện gì thế?」
「Có người muốn gặp Kunitachi-san đến đó. Tôi chưa kịp hỏi tên, nhưng anh ta nói là vị hôn phu của Kunitachi-san. — Tôi nghe lần đầu nên rất ngạc nhiên.」
Rinka không trả lời, cô bé chăm chú nhìn vào tập tài liệu trong tay.
Không, rõ ràng ánh mắt cô bé đang lảng tránh.
「……Kunitachi-san? Có chuyện gì vậy?」
「K……không, không có gì ạ. — Cảm ơn senpai. Tôi sẽ liên lạc với anh ấy sau.」
— Quả nhiên, thật sự là vị hôn phu sao. Người đó là ai nhỉ. Bao giờ thì họ kết hôn?
Nhưng Rinka vẫn giữ im lặng, mắt nhìn xuống tài liệu.
Thôi kệ, cũng không phải chuyện gì cần phải hỏi tận gốc rễ…
Nhìn đồng hồ, giờ nghỉ vẫn còn khoảng mười lăm phút. Hay là đi xem Shiga-san thế nào nhỉ.
「Vậy thì, gặp lại vào sau giờ học nhé……」
Vừa nói, Shogo lại nhìn mặt Rinka — và cậu mở to mắt.
Bàn tay Rinka đang cầm tài liệu, run rẩy từng chập. Rinka cúi gằm mặt xuống, mái tóc dài buông xuống, môi mím chặt như cắn chặt.
「Kunitachi……san……?」
Và từ hai mắt Rinka…… những giọt nước mắt rơi xuống.
Từng giọt, từng giọt một, hai giọt rơi xuống…… rồi chẳng mấy chốc, vô số giọt nước mắt tuôn trào, làm ướt đẫm những tài liệu cô bé đang cầm.
「Ưm…… hức hức…………」
Vai cô bé run lên, tiếng nức nở như bị nghẹn lại.
「K, Kunitachi-san! Có chuyện gì vậy!?」
Shogo đi vòng qua bàn, chạy đến bên cạnh Rinka.
「Mikadonono……senpai…… Xin hãy…… chỉ cho tôi…… Tôi…… tôi phải làm gì đây ạ!? Xin hãy chỉ cho tôi!!」
Rinka xúc động mạnh, như muốn túm lấy, cô bé vùi mặt vào ngực Shogo.
Shogo không đỡ nổi sự bất ngờ, ngã ngửa ra sau, mông chạm đất. Giữa những tờ tài liệu rơi tung tóe, hai người ngã xuống trong tư thế như ôm nhau.
「Tôi…… phải làm gì đây……」
Rinka run rẩy như một con vật nhỏ, làm ướt ngực Shogo bằng nước mắt.
Shogo vỗ nhẹ đầu cô bé, cố gắng làm cho Rinka bình tĩnh lại.
「Mang tài liệu ủy ban lớp đến rồi đây ạ!」
Cánh cửa khẽ mở. Trước mặt Shogo, quay đầu lại, là gần mười nam nữ học sinh đang đứng.
Mọi người, ngay khi nhìn thấy tình hình của Shogo và Rinka, đều cứng đờ mặt lại.
……Chắc là họ không có ý xấu đâu.
Nhưng con người, rất khó để không kể lại một cảnh tượng gây sốc mà mình đã nhìn thấy.
Hơn nữa, tệ hại hơn là cả Shogo và Rinka giờ đây đã là những nhân vật nổi tiếng trong trường.
“Ủy viên kỷ luật đang làm loạn kỷ luật ngay trong phòng hội học sinh.”
Ngày hôm đó, tin đồn như vậy nhanh chóng lan truyền khắp trường.
---