**Em gái và những người bạn**
「Ra vậy, rõ ràng là định cản trở Shougo-kun tìm em gái rồi.」
Giờ nghỉ trưa ở trường, Ikusu cau mày khi Shougo đưa lá thư hăm dọa cho cậu xem.
「Ai đã làm chuyện này chứ… Người đó biết tôi đang điều tra quá khứ của bố sao?」
Shougo nắm chặt tay lại, còn Ikusu vừa huýt sáo vừa gập lá thư hăm dọa thành máy bay giấy.
「Ikusu!? Cậu làm cái quái gì vậy!?」
「Kẻ gửi lá thư hăm dọa điển hình như thế này quả là một tên thú vị.」
Cậu nói bằng giọng ngạc nhiên, rồi nhẹ nhàng phóng chiếc máy bay giấy đi.
Chiếc máy bay giấy lướt nhẹ theo gió, bay lên rồi đâm vào hàng rào trên sân thượng và rơi xuống.
「Thủ phạm chắc là Seri. Chắc là cô ta đã biết Shougo-kun đang tìm em gái mình nên muốn ngăn cản cậu. – Nhìn đi.」
Ikusu chỉ cằm vào một góc phố dưới chân mình.
Bên cạnh tường trường học, một người đàn ông mặc vest đen đang đứng dựa vào một thân cây, nghịch điện thoại thông minh.
「Họ là cấp dưới của Seri. Đang theo dõi Shougo-kun đấy.」
「Chết tiệt… Seri-san, mục đích của cô ta là gì chứ…」
「Cô ta chỉ hành động theo lệnh của kẻ chủ mưu thôi. Tớ vốn đang theo dõi kẻ chủ mưu…」
「Bị đá ra khỏi tập đoàn Mikadonono trước khi kịp bắt hắn sao…」
Ikusu cúi đầu không nói gì, trông có vẻ hơi hối hận.
Shougo đặt tay lên vai cô để an ủi.
「Xin lỗi nhé, Shougo-kun. Cậu lại phải bận tâm rồi.」
「Không sao đâu mà. Lần tới, tôi sẽ phàn nàn với mẹ về chuyện đó. Bảo mẹ đưa Ikusu về tổ chức.」
Lúc này Ikusu mới ngẩng mặt lên.
Cô nhìn Shougo với ánh mắt đặc biệt nghiêm túc.
「…Thật ra, tớ đã đoán ra thân phận của kẻ chủ mưu rồi.」
「Ai vậy? Lẽ nào vẫn là người trong tập đoàn Mikadonono?」
「Gần đây tớ mới hiểu ra. Chuyện Seri phản bội Kankoko-shi, hay đối đầu với tớ và Shougo-kun, tất cả chẳng phải chỉ là một màn kịch để lừa chúng ta sao?」
「Kịch? Tại sao lại phải diễn kịch như vậy?」
「Nếu là kẻ thù, việc cản trở Shougo-kun tìm em gái cũng chẳng có gì lạ phải không? Để che giấu thân phận của kẻ chủ mưu, cô ta cố tình đóng vai kẻ phản bội.」
「Ể…」 Shougo nhất thời không nói nên lời.
Cố tình đóng vai kẻ phản bội… Tức là thực ra cô ta không phản bội.
「Vậy, vậy thì kẻ chủ mưu của Seri-san là…」
「Mikadonono Kanoko. Là mẹ của Shougo-kun.」
「Mẹ sao… Tại sao…」
「Để che giấu em gái cậu.」
Nghe vậy, Shougo bỗng nhiên thấy hợp lý.
Mẹ anh đã một mực phủ nhận sự tồn tại của em gái.
Bà liên tục khẳng định rằng không có em gái của Shougo, không có con riêng của Kumagoro.
Nghĩa là Kanoko không muốn Shougo tìm thấy em gái.
「Thì ra là vậy… Mẹ đã âm mưu ngăn cản tôi tìm em gái và định tìm cô bé trước sao. Seri-san chỉ là tay sai vì mục đích đó thôi.」
「Đó chẳng phải là sự thật sao?」
Cảm thấy như bị chính mẹ mình phản bội, Shougo gục đầu xuống.
「Nhưng nếu mẹ là kẻ chủ mưu, thì lá thư hăm dọa đó chỉ là một lời đe dọa, thực tế sẽ không gây nguy hiểm gì đâu phải không? Dù sao mẹ cũng sẽ không làm đến mức đó đâu.」
「Ước gì là vậy… Lá thư hăm dọa đó có lẽ là hành động đơn độc của Seri. Cô ta rất trung thành nhưng cũng là một người hơi nguy hiểm. Để hoàn thành nhiệm vụ, cô ta có thể hành động cực đoan mà không màng đến ý định của Kanoko-shi.」
Shougo nghiến răng. Thế này thì anh không thể hành động được gì.
Việc điều tra quá khứ của Kumagoro, hay xét nghiệm ADN, đều tiềm ẩn nguy hiểm.
Dù muốn làm bí mật, cũng không biết bị theo dõi ở đâu…
「Tại sao mẹ lại không muốn tôi gặp em gái đến vậy chứ?」
「Cái đó tớ cũng khó hiểu.」
Ikusu nhún vai lắc đầu.
Lẽ nào Kanoko không thể chấp nhận được con riêng của Kumagoro đến vậy sao?
Hay là trong người con riêng đó ẩn chứa một bí mật không thể để lộ ra?
「…Rốt cuộc, em gái tôi có thật sự tồn tại không?」
Đột nhiên, Shougo nảy ra câu hỏi đó.
「Thật ra không có con riêng nào cả, mà chuyện bố giúp Mayuki-san và Konoe lại bị hiểu lầm thành con riêng hay sao.」
Hmm… Ikusu chống tay lên cằm suy nghĩ.
「Tớ đã điều tra quá khứ của Kumagoro-shi, gần đây tớ đã liên lạc được với một người từng làm việc tại công ty Mikadonono Shōji. Tớ đã nghe được một sự thật nhỏ.」
「Đã tìm ra gì sao?」
「Theo người đó, tin đồn về con riêng của Kumagoro-shi đã tồn tại hơn mười năm trước rồi. Nhiều lần trở thành mục tiêu của truyền thông. – Thật ra, nguồn gốc của tin đồn đó có vẻ hơi kỳ lạ.」
「Kỳ lạ là sao?」
「Hơn mười năm trước, có một lá thư không đề tên người gửi đã được gửi đến Toranosuke-shi, tổng giám đốc lúc bấy giờ. Lá thư đó tố cáo rằng Kumagoro-shi có một cô con gái nhỏ hơn Shougo-kun.」
「Tố cáo?」
「Thân phận của cô con gái không được ghi rõ, nhưng người gửi thư lại rất am hiểu về tính cách của Kumagoro-shi, nên lá thư đó có vẻ đáng tin một cách kỳ lạ. Hơn nữa, để làm bằng chứng, còn đính kèm một bản sao ảnh Kumagoro-shi đang ôm một đứa trẻ sơ sinh một cách trìu mến. Dù mặt đứa bé không rõ lắm.」
「Ai, tại sao lại làm vậy…」
「Người tố cáo vẫn là ẩn danh. Có lẽ là một người thân cận với Kumagoro-shi trong công ty, người muốn nhắm vào việc hạ bệ hoặc làm xấu hình ảnh của ông ấy, người được xem là tổng giám đốc tiếp theo.」
「Ghen tỵ vì thăng tiến sao?」
「Kể từ vụ việc đó, Kumagoro-shi đã phải đau đầu vì tin đồn con riêng.」
Dĩ nhiên, lời tố cáo đó có thể là bịa đặt.
Nhưng câu "con gái nhỏ hơn Shougo" lại cụ thể một cách đáng sợ.
「Nếu bắt được kẻ tố cáo, có lẽ có thể hỏi rõ lá thư đó có phải là sự thật không…」
「Đó là chuyện của hơn mười năm trước, lá thư cũng không còn nữa. Bây giờ tìm ra là bất khả thi.」
「Ra vậy…」
Nhưng Shougo nghĩ. Nếu không có lời tố cáo đó, Kanoko hay bất kỳ ai khác có lẽ đã không nghĩ đến sự tồn tại của con riêng của Kumagoro.
Có lẽ Shougo và Kanoko đã hạnh phúc hơn khi không biết gì cả…
「Ai là người đã có con với Saginomiya Mayuki? Chắc chắn bản thân cô ấy là người biết rõ nhất.」
Ikusu khoanh tay nói với vẻ mặt nghiêm túc.
「Nhưng Mayuki-san lại biệt tăm biệt tích rồi.」
「Vậy tớ theo dõi dấu vết của cô ấy xem sao?」
Ikusu nhìn Shougo với vẻ mặt tự đắc, như thể đó là cơ hội để cậu ra tay.
「Có theo dõi được không?」
「Phụ nữ tên Saginomiya Mayuki nghe nói có thể trạng yếu ớt. Vậy thì không có nhiều lựa chọn nơi đến. Bệnh viện, hay là dựa dẫm vào ai đó… Nếu đã biết thân phận là con gái nhà Saginomiya, thì việc theo dõi dấu vết không phải là không thể.」
「Đúng là Ikusu có khác. Cậu đáng tin thật đấy…」
「Vấn đề là Seri cũng có khả năng đang theo dõi cô ấy. Hy vọng chúng ta không bị vượt mặt.」
Ikusu liếc mắt nhìn người đàn ông mặc vest đen ở phía dưới.
§
「…Cuối cùng, tôi xin gửi lời cảm ơn sâu sắc nhất đến cha mẹ, những người đã nuôi dưỡng tôi nên người. – Bố, mẹ, con cảm ơn vì tất cả. Từ nay về sau, xin hãy luôn giúp đỡ con ạ.」
Konoe kết thúc bài phát biểu và cúi chào, Shougo liền vỗ tay lốp bốp.
「Ôi, bài phát biểu hay lắm!」
Bên cạnh, Mana vỗ tay nhiệt tình với nụ cười rạng rỡ trên môi.
「Giỏi lắm, Konoe-chan~」
Sau giờ học, Shougo và mọi người đã giúp Konoe luyện tập bài phát biểu cho buổi lễ kỷ niệm thành lập trường trong phòng nhạc cách âm.
Bản nháp bài phát biểu do Konoe viết đã được chỉnh sửa so với bản Shougo đọc vào buổi hẹn hò, trở nên dễ hiểu và cảm động hơn. Có vẻ như cô bé đã sửa từng chút một dựa trên ý kiến của các thành viên Hội học sinh và Kotori-sensei.
「Cháu hơi vấp một chút… Mọi người thấy thế nào ạ?」
「Nghe rất dễ. Anh hoàn toàn không nhận ra lỗi nào cả.」
「Bây giờ chỉ có Tendou Kaichou và Shougo-san nghe thôi ạ… Nếu là buổi lễ chính thức, chắc cháu sẽ run đến mức không nói nên lời mất…」
Buổi lễ chính thức sẽ là Konoe đứng một mình nói chuyện trước hàng trăm khán giả trong hội trường.
Trong lúc đó, nếu nói nhầm hoặc mắc lỗi, âm thanh sẽ được truyền đi bằng micro rất lớn, và không ai hỗ trợ cô bé. Đó là một trận chiến cô độc.
「Chắc là cậu run vì nghĩ đến việc đứng trước rất nhiều người phải không? Cứ coi như đang nói chuyện với một người cụ thể nào đó đi. – Bố mẹ Konoe không đến dự buổi lễ sao?」
「Vâng ạ… Cháu muốn họ nghe vì đây là lời cảm ơn gửi đến bố mẹ… nhưng bố cháu bận công việc, mẹ cháu cũng có việc không thể vắng mặt được ạ…」
Tsuruma Seiji, bố của Konoe, là một giám đốc cấp cao của Công ty Kyōashita. Với vị trí lãnh đạo trong một công ty đang phát triển nhanh chóng những năm gần đây, ông ấy hẳn rất bận rộn.
Thật buồn khi bố mẹ Konoe không thể có mặt để nghe những lời nói chân thành đó.
「Tiếc thật. Nhưng buổi lễ sẽ được quay lại, nên cậu cứ về cho bố mẹ xem đi.」
「Vâng ạ. Cháu sẽ thử nói như thể đang quay video gửi bố mẹ.」
Mana nghe vậy liền mỉm cười như để trấn an Konoe.
「Không sao đâu, Konoe-chan. Có Mana ở đây rồi, không cần lo lắng gì đâu~」
「Tendou Kaichou cũng tham dự buổi lễ sao?」
「Mana á~, còn là người dẫn chương trình chính cho buổi lễ, đại diện cho học sinh luôn đấy!」
Cô bé giơ dấu V lên như thể muốn nói "Thế nào?".
「Ể?」 Shougo buột miệng kêu lên.
Buổi lễ kỷ niệm thành lập trường nghe nói là một sự kiện nghiêm túc và trang trọng. Có ổn không đây?
「Gì cơ~? Shougo-kun, cậu mong đợi đến vậy khi Mana làm MC sao~?」
「Làm ơn đi, đừng bật Eurobeat làm nhạc nền buổi lễ nữa nhé…」
「Tất nhiên rồi! Rinka-chan cũng nói y chang vậy, nhưng Shougo-kun nghĩ Mana sẽ làm thế sao?」
Mana chống tay lên hông, trợn mắt nhìn với vẻ mặt giận dỗi.
「Vì là Tendou Kaichou nên tôi mới nghĩ vậy đấy… Cậu làm MC mà không lo lắng sao?」
「Thoải mái mà! Trước khi biểu diễn, tớ sẽ viết chữ ‘người’ vào lòng bàn tay rồi nuốt ực một cái, thế là không còn lo lắng gì hết!」
「Cái đó, nghe như là đang rất lo lắng ấy chứ…」
Shougo cảm thấy muốn phản bác rất nhiều điều.
「Vậy thì, buổi luyện tập hôm nay đến đây thôi~」
Theo tiếng của Mana, cả ba bắt đầu dọn dẹp phòng nhạc.
Shougo và Konoe đóng cửa sổ, còn Mana xếp ghế về chỗ cũ.
「Shougo-san. Cảm ơn anh đã giúp cháu luyện tập ạ.」
Konoe đóng rèm cửa rồi cúi chào với vẻ mặt trang trọng.
「Đừng cảm ơn gì cả. Tôi chỉ nghe thôi mà.」
「Nhưng đã làm mất thời gian của anh…」
「Đừng bận tâm. Này, chúng ta là người yêu mà…」
Anh khẽ nói nhỏ vì sợ Mana nghe thấy sẽ xấu hổ.
Konoe đỏ mặt, khẽ gật đầu.
「Vâng…」
Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé.
Konoe nắm lại tay anh như thể đang dựa dẫm.
「Konoe-chan, Shougo-kun, nếu không nhanh ra thì tớ khóa cửa mất đó~」
Nghe tiếng Mana, cả hai vội vàng buông tay nhau ra.
Tuy chẳng có gì phải giấu giếm, nhưng họ vẫn thấy ngại ngùng trước mặt người khác.
「T, tôi đi ngay đây.」
Khi Shougo định bước ra cửa thì nhận ra.
Ở cửa, Miyabi đang ló mặt nhìn vào.
Mana cũng vừa nhận ra, liền nói với Miyabi.
「Ô kìa, Miyabi-chan. Cậu có việc gì ở phòng nhạc sao? Có cần tớ để cửa mở không?」
「Không… Tớ chỉ tìm Shougo để nói chuyện thôi.」
「Với tôi ư?」
Miyabi ủ rũ cúi đầu, im lặng như muốn nói điều gì đó.
Shougo bước nhanh đến trước mặt cô bé.
Dù nói có chuyện muốn nói, Miyabi mãi không chịu mở lời.
Anh nhìn cô bé, đợi một lúc. Konoe và Mana cũng im lặng theo dõi.
Cuối cùng, Miyabi ngẩng mặt lên và nói:
「Tớ đã quyết định rồi. Tớ sẽ làm xét nghiệm ADN với bố.」
「…Có ổn không?」
「Dù sao thì, tớ nghĩ những chuyện như thế này phải rõ ràng thì mới được. Và nữa… để mọi người không bị rối bời…」
Shougo nhẹ nhàng đặt tay lên vai Miyabi.
「Dù kết quả thế nào, tôi vẫn muốn thân thiết với Miyabi như trước. Bố của Miyabi là ai, tôi không bận tâm đâu.」
「Đúng vậy… Bố là ai cũng không quan trọng nhỉ… Với Shougo, tớ chỉ là một người bạn thôi mà…」
「Không phải vậy! Miyabi là… người quan trọng của tôi…」
Như thể muốn cắt ngang lời, Miyabi trợn mắt nhìn Shougo với ánh mắt ngấn lệ.
「Vậy thì… nếu tớ không phải em gái của Shougo… thì hãy hẹn hò với tớ…」
「Hẹn hò á…」
「Nếu cậu nói tớ quan trọng… thì hãy làm người yêu của tớ…」
「N, nhưng tôi đã có Konoe rồi…」
「Tsuda-san đã gọi điện hỏi thăm tớ. Tớ nghe kể về Saginomiya-san rồi. Tớ cũng xem hồ sơ. Người từng là tình nhân của Kumagoro-san, rất giống Tsuruma-san nhỉ… Tớ hoàn toàn không biết.」
Miyabi nở một nụ cười tự giễu.
Nhưng ánh mắt cô bé không cười.
Rồi cô bé liếc nhìn Konoe đang đứng phía sau Shougo.
「Em gái của Shougo chẳng phải là Tsuruma-san sao…?」
「Khoan đã, Miyabi. Konoe đúng là con gái của Saginomiya-san. Nhưng bố của cô bé là ai thì không rõ.」
「Vậy thì có bằng chứng nào chứng tỏ cô ấy không phải là em gái không?」
Shougo không trả lời được.
Chừng nào cha của Konoe còn chưa rõ, khả năng đó là Kumagoro vẫn không thể phủ nhận.
Miyabi nắm chặt hai nắm đấm run rẩy, bật ra một tiếng nói như xé từ sâu trong cổ họng.
「Này, sao nào!?」
「T, tôi không phải em gái của Shougo-san!」
Đằng sau Shougo, Konoe hét lên với vẻ mặt tái mét.
Miyabi lườm Konoe, đẩy Shougo sang một bên và đứng chắn trước mặt cô bé.
Không khí gai góc lập tức bao trùm giữa hai người.
「Tớ sẽ trở thành người yêu của Shougo. Đừng cản trở.」
「Shougo-san là người yêu của tôi!」
「Hứ. Nhưng nếu là em gái, thì không thể làm người yêu được đâu nhỉ.」
Giọng điệu cô bé thốt ra như tự giễu chính mình. Đó chính là hình ảnh của Miyabi, người đã từ bỏ việc trở thành người yêu của Shougo vì tin rằng mình là em gái.
「Ôi trời ơi, Miyabi-chan và Konoe-chan, đừng đánh nhau mà~」
Mana cuống quýt nhìn hai người luân phiên rồi kêu lên.
「Miyabi! Bình tĩnh lại đi, nhé!」
「Shougo im đi!」
Miyabi không nghe, hét lên, rồi quay sang Konoe.
「Cô đã lừa dối bọn tôi sao!?」
「Tôi không lừa dối! Chính Kannagi-san mới là người định cướp Shougo-san sao!?」
「Cướp cái gì chứ! Suốt thời gian qua cô cứ im lặng về việc mình là em gái mà!!」
Tay phải của Miyabi vung mạnh một vòng cung, và một tiếng "Bốp!" vang lên.
Khoảnh khắc sau đó im lặng. Shougo và Mana cũng nín thở nhìn hai người.
Konoe ôm lấy má bị đánh, run rẩy mí mắt vì giận dữ hay buồn bã, nhìn lại Miyabi.
「Chẳng phải Kannagi-san mới là người im lặng sao!」
Lần này Konoe vươn tay phải ra, đánh vào má Miyabi.
「Ai đã che giấu sự thật vì muốn kết hôn với Shougo-san chứ!!」
Nói xong, cô bé dùng tay trái đánh vào má bên kia.
Với hai bên má sưng đỏ, Miyabi ứa nước mắt.
「Ư… ư… Sao cậu… sao cậu dám không biết cảm xúc của tớ chứ!!」
Cô bé hét lên, túm cổ áo Konoe kéo lại, rồi giáng một cái tát mạnh.
Một tiếng "chát" khô khan rung động không khí.
「Cái gì vậy! Nếu có gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi chứ!!」
Konoe túm ngược cổ áo Miyabi, lật mạnh cô bé ngã xuống sàn rồi tát vào má cô bé.
Giờ thì thành một mớ hỗn độn rồi. Miyabi ở trên tát, Konoe ở trên tát, hai người vật lộn với nhau lật qua lật lại nhiều lần.
「N, này! Hai đứa đủ rồi…」
Khi Shougo vừa định vươn tay ra kéo họ ra một cách thô bạo, Mana đã nắm lấy cánh tay anh.
「Bây giờ, cứ để yên như vậy đi.」
「Nhưng nếu không ngăn lại thì…」
「Konoe-chan và Miyabi-chan có vẻ như đang có rất nhiều điều muốn nói. Vì vậy, tớ nghĩ bây giờ để họ nói hết ra thì tốt hơn.」
「Có được không? Tendou Kaichou ghét đánh nhau mà.」
「Ừm. Tớ muốn mọi người thân thiết với nhau. Nhưng mà… việc cứ nín nhịn những gì muốn nói với đối phương mà cứ tươi cười, đó không phải là tình bạn thực sự. Khi muốn hét lên, thì việc cãi vã như thế này cũng có thể là cần thiết…」
Mana nhìn Konoe và Miyabi, những người vẫn đang vật lộn, với ánh mắt bao dung.
Shougo cũng chỉ có thể đứng cạnh Mana mà nhìn.
Nhìn gương mặt của Mana, khóe môi cô bé hơi run. Chắc là cô bé không thể chịu đựng được cảnh hai người cãi nhau trông đau lòng đến vậy.
Thế nhưng Mana vẫn im lặng theo dõi sự việc.
Vật lộn một lúc lâu, có lẽ vì mệt mỏi, hai người ngồi tựa lưng vào nhau, thở hổn hển.
Tóc tai rối bù, đồng phục nhăn nhúm, má đỏ bừng sưng húp.
「Tsuruma-san… khi tớ nói mình là em gái của Shougo… cậu đã cười nhạo phải không… rằng tớ làm gì có chuyện là em gái…」
Miyabi ném lời nói ra giữa những hơi thở đứt quãng.
「Cười nhạo gì chứ… Tôi nghe nói Kumagoro-san… là bố của Kannagi-san… tuy bất ngờ, nhưng tôi đã rất ghen tỵ…」
Konoe cũng vừa nói vừa thở phì phò.
「Có gì mà ghen tỵ chứ… Trong khi cậu đã cướp đi tất cả của tớ…」
「Tôi đã cướp đi cái gì của cậu chứ…?」
Miyabi xoay người, lườm Konoe bằng ánh mắt mệt mỏi, mất đi thần sắc.
「Anh trai của tớ… người tớ thích… tất cả, cậu đã lấy hết rồi còn gì…」
「Tôi không lấy gì cả!」
「Xạo! Cậu độc chiếm hết tất cả… không để lại cho tớ bất cứ thứ gì…」
Miyabi chống hai tay xuống sàn, gục đầu xuống.
「Chuyện đó, chỉ là đổ lỗi thôi mà…」
Đang nói dở, Konoe im lặng.
Từ đôi mắt của Miyabi đang cúi đầu, bỗng nhiên những giọt nước mắt lớn rơi xuống.
「Ư… ư…」
Cô bé cào hai móng tay xuống sàn như thể đang bới đất, bật ra tiếng nức nở.
「Miyabi!」
Mana vươn tay ra ngăn Shougo, người vừa định chạy tới.
Mana lắc đầu, như muốn tiếp tục theo dõi.
Không nói được gì nữa, Shougo lại nhìn Miyabi.
Cô bé đang khóc. Nước mắt rơi lã chã, cô bé sụt sịt mũi.
「Tất cả… tất cả đều biến mất…」
Từ miệng cô bé, một giọng nói như bị kìm nén phát ra.
「Mẹ cũng… bố cũng… và cả Shougo nữa… tất cả… những người tớ yêu thích đều biến mất khỏi mắt tớ…」
Miyabi run rẩy.
Lưng cô bé gù xuống trông thật bất an và cô đơn, như thể sắp đổ gục bất cứ lúc nào.
Cô bé ngẩng mặt lên, gào thét.
「Tất cả… tất cả… đều biến mất rồi!」
Tiếng thét của Miyabi, cùng với tiếng nức nở, vang vọng một cách trống rỗng rồi biến mất.
§
Miyabi khóc nức nở khiến cuộc cãi vã của hai người tạm thời dừng lại.
Tuy nhiên, cả Konoe và Miyabi đều bị sưng má, với những vết trầy xước khắp nơi. Mana đã đưa hai người đến phòng y tế.
Có lẽ nghe thấy tiếng ồn ào, lúc nào không hay, hành lang trước phòng nhạc đã tập trung đầy học sinh và giáo viên hiếu kỳ.
「Gì vậy? Có chuyện gì ồn ào thế?」
「Nghe nói là chiến trường.」
Họ thì thầm to nhỏ, nhìn Shougo và những người khác.
「Này Miyabi-chan, đừng khóc nữa nhé~」
Shougo nhìn bóng lưng Miyabi đang được Mana dìu đi trên hành lang, đứng sững sờ với cảm giác ngỡ ngàng.
— Miyabi, cô bé đã cô đơn đến vậy sao…
Tất cả đều biến mất.
Giọng cô bé gào thét vẫn văng vẳng bên tai.
Đang đứng bất động, bỗng nhiên có vật gì đó giống que chọc vào lưng anh.
「Đau!」
Anh quay lại thì thấy Mei đang đứng nhìn Shougo.
Trong bộ đồ phù thủy cosplay quen thuộc, cô bé đang dùng cây đũa phép có gắn sao chọc vào lưng Shougo.
「Sao thế? Ồn ào quá nên đến xem thì lại là một trận chiến sao, chắc chắn là cậu bắt cá hai tay nên bị cả hai người đá rồi. Đúng là tên đàn ông vô dụng.」
「…Không phải vậy đâu.」
Thấy Shougo vẫn buồn rầu dù đã nói đùa, Mei đẩy gọng kính lên.
Sau đó, hai người đến chiếc ghế dài trong sân trường. Ngồi cạnh nhau, Shougo giải thích cho Mei về cuộc cãi vã của Konoe và Miyabi.
「Thật ra, Miyabi đã tỏ tình với tôi. Bảo nếu không phải là em gái thì hãy hẹn hò.」
「Đó là nguyên nhân của cuộc cãi vã sao?」
「…Vâng.」
「Vậy thì cậu có hẹn hò với Kannagi không?」
「Nhưng tôi là người yêu của Konoe mà!」
「Tsuruma là người yêu của Mikadonono. Vậy thì Kannagi là gì của cậu? Nếu không phải em gái, không phải người yêu, thì là gì?」
「Đó đương nhiên là người quan trọng…」
Đang nói dở, Shougo im lặng.
Người quan trọng… Bạn bè? Bạn thân?
Anh sững sờ vì không tìm thấy từ nào thích hợp.
Miyabi, người anh từng nghĩ là em gái vô cùng quan trọng, lại trở thành một mối quan hệ đơn thuần như vậy sao?
「Tôi không nhận ra cô bé cô đơn đến mức đó…」
「…Kannagi từ nhỏ đã bị mẹ bỏ đi. Nên khi biết Mikadonono có thể không phải anh trai, cô bé có cảm giác như mất đi gia đình vậy.」
「Thì ra là vậy, nên cô bé mới nói ‘tất cả đều biến mất’…」
Nếu Miyabi không phải em gái, thì đó cũng là việc Shougo mất đi một người thân.
Nhưng Shougo có Konoe. Có người yêu bên cạnh.
Còn Miyabi thì không còn ai cả…
「Tôi muốn làm một người anh trai thật sự cho cô bé…」
「Không biết kết quả xét nghiệm ADN sẽ thế nào, nhưng mối quan hệ máu mủ, dù muốn cũng không thay đổi được. Không phải lỗi của Mikadonono đâu.」
Mei an ủi anh, nhưng Shougo vẫn không nguôi ngoai.
「Hơn nữa, mối quan hệ máu mủ có phải là tất cả không? Tôi cũng là con nuôi, không có quan hệ máu mủ với bố và mẹ đã mất, nhưng tôi vẫn xem họ là gia đình.」
「Nhân tiện, Sagalara-senpai cũng không biết cha mẹ ruột mình là ai đúng không?」
Lúc này, Mei nhìn lên trời, vung cây đũa phép theo hình tròn về phía không trung.
Cuối cùng, cô bé dừng cây đũa phép và chỉ vào một điểm trên bầu trời mùa đông buổi chiều.
「Cha mẹ ruột của tôi đến từ hành tinh Epsilon, hành tinh thứ năm của Sirius thuộc chòm sao Đại Khuyển, nằm xa kia.」
「…Hả?」
「Hành tinh đó khoa học và ma thuật phát triển, bố là nhà khoa học, mẹ là phù thủy trẻ tuổi.」
「Là phụ nữ đã có chồng mà vẫn là phù thủy trẻ tuổi sao?」
「…Cậu đúng là hay bận tâm đến những chuyện nhỏ nhặt. – Mẹ tôi là một phù thủy. Hai người họ đã hạ cánh xuống Trái Đất trong chuyến trăng mật. Một thời gian sau, mẹ tôi mang thai và sinh ra tôi. Hóa ra không khí của Trái Đất có chứa thành phần kích thích dục vọng của người ngoài hành tinh Epsilon.」
「Câu chuyện có vẻ cổ tích mà sao lại có cảm giác hơi tục tĩu.」
Mei dùng cây đũa phép gõ “bốp” vào đầu Shougo.
「Nghe thì cứ im lặng đi! Mặc dù đã sinh ra tôi, nhưng tôi sinh ra ở Trái Đất nên cơ thể không thể thích nghi với không khí của hành tinh Epsilon. Cha mẹ tôi đã đau lòng bỏ rơi tôi và trở về quê hương đấy. Hiểu chưa!」
Có lẽ vì bị chọc ghẹo, Mei nói phần sau câu chuyện hơi buông xuôi.
「Vậy Sagalara-senpai là người ngoài hành tinh sao?」
Shougo không kìm được nhìn chằm chằm vào mặt Mei.
Việc cô bé luôn cosplay ở trường, dù là học sinh cấp ba nhưng lại điều hành một quán cà phê "Em gái", rồi lại có tài năng toán học… Nghe Mei nói xong, anh không khỏi cảm thấy cô bé là người ngoài hành tinh thì hợp lý hơn là người Trái Đất.
「Gì thế, cái vẻ mặt như kiểu ‘cô bé đeo kính tròn này giống người ngoài hành tinh xám Gray’ vậy.」
「Không, không phải vì kính đâu. Gray cái gì mà Gray chứ.」
「Thôi dù sao thì. Thú vị chứ? Cứ tưởng tượng về cha mẹ ruột mình như thế này cũng vui mà.」
「Thú vị… sao?」
「Việc không rõ cha mẹ ruột là ai cũng gây lo lắng đấy. Vì cơ thể này được tạo ra bởi ai, đó vẫn là một bí ẩn. Khi gặp những lúc như vậy, tôi từ xưa đến nay đều như thế này, tưởng tượng xem cha mẹ ruột mình là người như thế nào rồi chơi đùa.」
「Ồ… Đúng là trí tưởng tượng rất Sagalara-senpai.」
「Còn có những tưởng tượng nghiêm túc hơn nữa đấy. Tổ tiên của tôi, ba trăm năm trước, là người thuộc Đại học Oxford ở Anh quốc…」
「K, cái đó để lần sau, tôi sẽ nghe kỹ hơn.」
Anh khẽ giơ tay ra ngăn lại, vì có cảm giác mình sắp phải nghe một bộ phim truyền hình tưởng tượng hoành tráng.
「Nhưng dù có nghĩ như vậy, sự thật vẫn là một bí ẩn thôi đúng không?」
「Điều cần thiết là một câu chuyện. Một câu chuyện để lấp đầy khoảng trống của cha mẹ không rõ danh tính. Khoảng trống đó khiến người ta không khỏi bất an. Vì vậy, ta suy đoán đủ điều, và lấp đầy khoảng trống đó bằng trí tưởng tượng. – Đây cũng là một sự thật. Một sự thật cần thiết để lấp đầy tâm hồn.」
Điều đó không có nghĩa là "dù là nói dối cũng được".
Ngược lại, họ muốn biết sự thật, muốn xác nhận bản thân thật sự là ai. Chính vì vậy, dù chỉ là tưởng tượng, họ cũng không thể không tìm kiếm câu trả lời cho bí ẩn.
「Nghe đây, Mikadonono. Chưa chắc Kannagi không phải em gái cậu đâu. Cứ chăm sóc cô bé cho tốt với tư cách là một người anh trai đi.」
「…Đúng vậy nhỉ. Kết quả xét nghiệm ADN của Miyabi cũng chưa có mà.」
Shougo gật đầu, Mei liền nhảy tót khỏi ghế dài.
「Thôi, tôi phải đi làm ở quán cà phê rồi.」
Vừa vung cây đũa phép, cô bé vừa bước đi.
Khi Mei khuất dạng, Shougo cũng đứng dậy khỏi ghế dài.
Chắc cũng đã đến lúc Miyabi và những người khác đã được chữa trị xong rồi. Anh bắt đầu đi về phía phòng y tế.
§
Đến phòng y tế, Miyabi đang ngồi ở mép giường, chân đung đưa.
Các vết thương đã được chữa trị xong từ lâu, và Konoe với Mana có vẻ đã về trước. Cô giáo y tế cũng vắng mặt vì có việc.
「Miyabi, cậu ở lại một mình sao?」
Nghe hỏi, Miyabi khó chịu quay mặt đi.
「Với cái mặt thế này thì làm sao mà đi lại được chứ. Nói trước nhé, tớ không chờ Shougo đến đâu.」
…Đúng là một cô bé ngang bướng dễ hiểu.
Miyabi đang dán miếng dán lạnh lên hai bên má sưng húp. Mắt cô bé cũng đỏ hoe vì khóc.
Có lẽ vừa khóc xong, cô bé lại sụt sịt mũi.
Shougo ngồi xuống giường, cạnh Miyabi.
「Cái má đó có sao không?」
「Tsuruma-san cứ thế mà tát 'bốp bốp' không kiêng nể gì. Má tớ đâu phải cái trống mà cô ta cứ tát chứ. Ra vẻ học sinh gương mẫu hiền thục, vậy mà lại tát liên tiếp kinh khủng lắm! Cái đó chắc chắn ngày nào cũng luyện tập rồi.」
Miyabi vừa nói vừa tức giận để che giấu khuôn mặt đang khóc.
「Sưng nặng đến thế sao?」
「Nhìn xem.」
Miyabi quay sang Shougo, dùng hai tay lột hai miếng dán lạnh ra.
Má cô bé sưng đỏ húp một cách kinh ngạc, trông như bị quai bị vậy.
「Ư…」
Shougo kìm nén không bật cười, đưa tay che miệng.
Miyabi đỏ bừng cả mặt, dán lại miếng dán lạnh như đánh vào.
「Vừa rồi cậu cười phải không!? Định cười phải không!?」
「K, không! Không có cười! Hoàn toàn không cười đâu mà!」
「Đồ Shougo ngốc! Lần tới mà cậu bị quai bị, tớ nhất định sẽ lây cho cậu!」
「Cậu vẫn chưa bị quai bị sao?」
「Bị hồi tiểu học rồi.」
「…Hình như không bị hai lần mà.」
「Vì muốn Shougo phải chịu nhục, tớ có thể bị quai bị bao nhiêu lần cũng được!」
Miyabi bắt đầu nói những điều vô lý.
「Cậu đã làm lành với Konoe chưa?」
「…Vừa nãy tớ đã nói chuyện với Tsuruma-san. Hỏi cô ấy rất nhiều chuyện. Chuyện về Mayuki-san, rồi chuyện bố cô ấy không rõ là ai. Khi nói chuyện, tớ cảm thấy hơi hiểu được cảm xúc của Tsuruma-san. Vì tớ cũng bị mất mẹ rồi mà.」
Miyabi cúi đầu buồn rầu.
「Nhưng nghe chuyện thì thấy Tsuruma-san có vẻ vất vả hơn nhiều… Thế mà tớ lại nói những lời khó nghe như vậy, tớ cứ làm người khác khó xử mãi thôi…」
Shougo nhẹ nhàng xoa đầu cô bé đang yếu đuối.
「Không có ai vất vả hơn ai cả. Nỗi buồn của Miyabi, là của riêng Miyabi.」
「Hồi nhỏ, tớ sợ lắm. Sợ mẹ biến mất rồi, giờ đến lượt bố cũng sẽ biến mất…」
Lúc đó, từ đôi môi hé mở của cô bé, bật ra một tiếng “a…” như thể nhận ra điều gì đó.
「Cho nên tớ mới nghĩ Kumagoro-san có thể là bố thật của mình sao… Vì muốn tin rằng bố thật sự đang ở một nơi khác…」
Ha ha ha… Miyabi nở một nụ cười khô khốc.
「Ngốc thật… Trong thâm tâm luôn nghi ngờ bố, rồi lại nghĩ Kumagoro-san là bố… Cứ tin điều đó suốt bấy lâu nay…」
Miyabi làm một vẻ mặt phức tạp, pha trộn giữa buồn bã, cười cợt và hối hận.
Thật vậy, khoảng mười năm trước, công ty của Kannagi Kazuma đang gặp khó khăn trong kinh doanh, tình hình có vẻ có thể phá sản bất cứ lúc nào. Bố của Miyabi chắc hẳn đã rất bận rộn với công việc hàng ngày. Chắc hẳn có rất nhiều lúc ông ấy không thể chăm sóc con gái đầy đủ.
Miyabi có thể đã cảm nhận được tình hình đó trong thâm tâm và bị nỗi sợ hãi bị bỏ rơi dày vò.
「Không ngốc đâu.」
Shougo lắc đầu.
「…Đó là sự thật. Sagalara-senpai đã nói vậy. Senpai tưởng tượng nhiều về cha mẹ ruột mình. Nhưng đó không phải là nói dối. Đó là một câu chuyện cần thiết để lấp đầy sự bất an.」
「Cần thiết sao?」
「Đúng vậy. Mikadonono Kumagoro là người cha cần thiết để nâng đỡ trái tim non nớt của Miyabi đấy.」
Miyabi suy nghĩ một chút, rồi khẽ mỉm cười.
「Kiểu đó cũng thú vị đó nhỉ. Vậy thì Shougo cũng là anh Shou mà đã nâng đỡ mối tình đầu của tớ đó.」
「Ể, tôi cũng vậy sao?」
「Người yêu đơn phương thì chỉ buồn thôi, nhưng nếu là anh em thì sẽ nghĩ có thể sẽ gặp lại nhau được.」
「Đúng vậy, đúng là như thế. Mà thật ra, chúng ta đã gặp lại nhau rồi mà.」
Shougo và Miyabi khẽ bật cười.
Nói chuyện như thế này thật vui, cứ như thể giữa hai người thật sự có một câu chuyện gắn kết vậy.
「— Cậu có làm xét nghiệm ADN với bố không?」
Nghe Shougo hỏi, Miyabi gật đầu.
「Tưởng tượng cũng vui, nhưng không thể cứ ở mãi trong đó được.」
「Nhưng mà, cho đến khi có kết quả xét nghiệm, chúng ta vẫn còn khả năng là anh em đúng không?」
「Ể? Vậy… sao?」
「Vậy thì nhân lúc này, chúng ta làm điều gì đó giống anh em hơn không?」
「Giống anh em… sao?」
「Nếu có bất cứ điều gì muốn nhờ anh trai này, cứ nói đi.」
Không biết kết quả xét nghiệm ADN sẽ thế nào.
Nhưng ít nhất, lúc này anh muốn làm anh trai của Miyabi.
Trước lời đề nghị bất ngờ, Miyabi chớp mắt nhìn Shougo.
「Thật sự, bất cứ điều gì cũng được sao?」
「Nếu là điều mà một người anh có thể làm.」
Miyabi khoanh tay, “ừm…” rồi suy nghĩ.
「Đúng rồi, vậy thì, hãy đưa tớ đến chỗ đó đi!」
「Chỗ đó là đâu?」
「Tòa nhà tập đoàn Mikadonono! Dù sao thì, với tư cách là em gái của tổng giám đốc, tớ cũng phải đến đó một lần chứ~」
Thế là, hai người rời trường và đến đài quan sát của tòa nhà trụ sở tập đoàn Mikadonono.
Đài quan sát có thể nhìn thấy toàn cảnh 360 độ. Lúc đó là chiều tối ngày thường, có rất nhiều cặp đôi nhân viên văn phòng đã tan ca.
「Chúng ta trông giống một cặp đôi hay giống anh em nhỉ~」
Vừa nắm tay Shougo đi, Miyabi vừa hí hửng nói.
「À, ừm, với người ngoài nhìn vào thì chắc là giống một cặp đôi rồi.」
「Vậy thì, chúng ta hôn ở đài quan sát đi. Cho cả thế giới thấy luôn!」
「Thì tôi bảo chúng ta là anh em mà.」
「Hứ, keo kiệt.」
「Mà nói thật, ngay cả những cặp đôi cũng chẳng muốn hôn nhau ở đài quan sát đâu…」
Ánh nắng chiều gay gắt bao phủ thành phố, phản chiếu mạnh mẽ từ các cửa sổ của những tòa nhà cao tầng chọc trời.
「Nhìn kìa! Nhà tớ, chắc là phía này nè.」
「Hướng thì đúng rồi, nhưng mà nhỏ quá nên không thấy được đâu.」
「Tuyệt thật… Kumagoro-san đã xây dựng được tòa nhà như thế này mà…」
Vừa nhìn quanh khung cảnh, Miyabi vừa nói một cách trầm ngâm.
Không phải là cha ruột, mà là tổng giám đốc của một tập đoàn tầm cỡ thế giới.
Giọng điệu của Miyabi cho thấy cô bé đã xem Kumagoro như một người xa lạ ở đâu đó rất xa.
「Shougo cũng sẽ trở thành tổng giám đốc của công ty này nhỉ… Và nhìn thế giới từ cửa sổ cao thế này.」
Miyabi tựa vào lan can, thì thầm với giọng nhỏ đến mức người khác không thể nghe thấy.
「Shougo, có khi nào cậu sẽ đi xa một mình không nhỉ…」
「Tôi… vẫn muốn ở bên tất cả mọi người. Với những người bạn quen ở trường. Với Konoe. Và với Miyabi nữa.」
「Ừm… Tớ cũng muốn mãi mãi ở bên mọi người và Shougo.」
Hai người nhìn ngắm phong cảnh hồi lâu.
Rời đài quan sát, Shougo và Miyabi đi thang máy xuống khu trưng bày sản phẩm.
Thấy những mẫu điện thoại thông minh mới, Miyabi lập tức say mê, rồi bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về việc đổi mẫu.
「Này Shougo~. Có điện thoại nào có thể báo muộn mà không cần gọi điện không?」
「Không có đâu. Đừng có đi muộn là được rồi. Hoặc tự gọi điện mà báo.」
「Vì thấy phiền phức nên tớ mới hỏi mà!」
「Hừm, yêu cầu của người tiêu dùng ích kỷ đến mức này sao?」
Cuối cùng, sau ba mươi phút suy nghĩ, Miyabi mới chịu rời khu trưng bày điện thoại thông minh.
Rời khỏi khu trưng bày, Miyabi chỉ vào phía cuối hành lang.
「Phía đó có gì vậy?」
「Phía trong đó có thư viện. Là nơi có thể tham khảo tài liệu kinh doanh.」
「Đi xem đi!」
「Toàn sách khô khan thôi, không có gì thú vị đâu. Cũng không có truyện tranh.」
「Tớ cũng đọc sách khác truyện tranh mà!」
Dù Shougo chưa nói vậy, Miyabi lại tức giận một cách kỳ lạ.
Dù sao cũng không tốn tiền, nên anh quyết định dẫn cô bé đến thư viện.
「Khi tôi điều tra quá khứ của bố, cũng đã đến đây đấy.」
Mở cửa thư viện bước vào, đó vẫn là một thư viện yên tĩnh như lần trước. Một người đàn ông đang tìm sách ở một giá sách gần đó. Có vẻ vẫn có một vài người sử dụng.
Đi qua quầy tiếp tân, họ ghé vào khu vực bán sách ở phía trong. Một giá sách nhỏ trưng bày các cuốn sách do Nhà xuất bản Tập đoàn Mikadonono phát hành, trong đó có cả cuốn tự truyện của Mikadonono Toranosuke.
「Đây này. Tôi đã biết tên Saginomiya-san qua cuốn tự truyện của ông nội đấy.」
Shougo cầm cuốn tự truyện lên và lật nhanh các trang bên trong.
「Ồ… Giá mà bố cũng viết trong tự truyện là tớ là con của ai thì tốt biết mấy nhỉ.」
「Kazuma-san hình như chưa đến tuổi viết tự truyện đâu.」
Miyabi nhận cuốn tự truyện và bắt đầu đọc lướt qua.
Anh nhìn quanh giá sách trong khu vực bán sách xem có cuốn nào thú vị không. Nhưng tất cả đều là sách về kinh doanh và kinh tế.
「Thôi, chỉ có thế thôi. Chẳng thú vị gì đúng không?」
Vừa nói, anh vừa nhìn Miyabi, cô bé vẫn im lặng, đọc cuốn tự truyện của Toranosuke với vẻ mặt nghiêm túc. À không, cô bé không lật trang. Có vẻ đang nhìn một bức ảnh bên trong.
「…Miyabi? Cậu tìm thấy gì lạ sao?」
Miyabi đưa cuốn sách đang mở ra. Đó là trang có ảnh đám cưới của Toranosuke và Tatsuko.
「Người này là ai…?」
「Là ông nội và bà nội của tôi đấy. Người đàn ông đó là ông nội Toranosuke.」
「Bà nội tên Tatsuko nhỉ.」
「Nghe nói đã ly hôn từ rất lâu trước khi tôi sinh ra. …Cậu tò mò sao?」
Miyabi lắc đầu, rồi “phịch” một tiếng đóng cuốn sách lại.
「Tớ mua cuốn sách này nhé.」
「Thật sao!? Cậu thích cái gì vậy? Nếu muốn đọc, tôi có một cuốn, có thể cho cậu mượn.」
「K, không sao đâu. – Xin lỗi ạ, cho cháu một cuốn này ạ!」
Cô bé mang sách đến chỗ bà cô ở quầy tiếp tân.
— Cô bé có đang cố gắng thể hiện rằng mình cũng đọc sách khác truyện tranh không nhỉ?
Shougo cảm thấy hơi bất an.
Ngoài ra cũng không còn gì để xem ở thư viện, và không lâu sau đã đến giờ đóng cửa.
Ra khỏi tòa nhà trụ sở, bên ngoài đã hoàn toàn tối sầm.
Vừa đi bộ trong công viên bao quanh tòa nhà, Shougo vừa hỏi.
「Hôm nay thế nào?」
「Vui lắm, so với việc được Shougo dẫn đi.」
「Chẳng phải Miyabi đã nói muốn đến đây sao? …Vậy thì lần tới, chúng ta đi chơi ở một nơi vui vẻ hơn nhé.」
「…Được thôi. Dù chúng ta không còn là anh em nữa, thì hãy dẫn tớ đi đâu đó nữa nhé.」
Shougo dùng ngón tay ấn nhẹ vào trán Miyabi.
「Chúng ta là anh em.」
「À, đúng rồi nhỉ.」
Miyabi le lưỡi “tee hee”.
Cứ thế này, rồi một ngày nào đó khoảng cách giữa mình và Miyabi cũng có thể xa dần đi mất.
Nhưng những ngày tháng làm anh em thì tuyệt đối không phải là giả dối. Không muốn biến chúng thành giả dối.
---
「...bất cứ lúc nào, anh cũng sẽ đưa em đến nơi em muốn.」
Shōgo đáp lại như một người anh trai hiền lành.
§
Vài ngày sau, một người phụ nữ ghé thăm một căn hộ ở ngoại ô một thành phố địa phương. Cô ta đeo kính gọng mảnh trông rất trí thức, mặc một bộ vest nữ. Khi cô bước đi, tiếng guốc cao gót gõ lộc cộc trên hành lang của khu căn hộ.
Seri Ririsa sải bước thẳng đến một căn phòng ở tầng sáu của khu căn hộ.
Đứng trước căn phòng đích, cô nhấn chuông cửa. Đợi một lúc, cô nghe thấy giọng nói của chủ nhân vọng ra từ loa. Đó là giọng phụ nữ.
『Ai đấy ạ?』
「Tôi là Seri, thuộc Tập đoàn Mikadono. Tôi đã gọi điện thoại cho quý vị lúc trước.」
Chẳng mấy chốc, tiếng bước chân người vọng ra từ bên trong phòng. Cánh cửa hé mở một kẽ nhỏ, vẫn còn móc xích an toàn.
Qua khe hở cánh cửa, chủ nhân thò mặt ra.
Trông cô ta có vẻ già hơn một chút so với trong ảnh. Khóe mắt hằn những nếp nhăn, làn da cũng đã mất đi vẻ căng mịn.
Tuy nhiên, mái tóc đen dài vẫn đẹp, khiến cô trông trẻ hơn nhiều so với độ tuổi khoảng bốn mươi.
「Đây có phải là Saginomiya Mayuki-sama không ạ?」
「...Cô cần gì?」
Giọng nói trẻ nhưng lại điềm tĩnh đúng với độ tuổi.
「Như quý vị đã biết, khoảng một năm rưỡi trước, Mikadono Kumagorō của công ty chúng tôi đã qua đời. Tuy nhiên, sau đó, luật sư đã chỉ ra rằng có vấn đề trong việc phân chia tài sản, và việc điều tra là cần thiết. Xin lỗi vì đã làm phiền trong lúc quý vị bận rộn, nhưng không biết quý vị có thể hợp tác được không ạ?」
Seri nói một tràng những lời dối trá chẳng ăn nhập gì. Việc đối phương có tin hay không cũng không quan trọng. Miễn sao tạo được cớ để nói chuyện là được.
「Tôi không liên quan gì đến chuyện này. Xin mời cô đi cho.」
Mayuki lộ rõ vẻ cảnh giác nói.
「Tsuruma Konoe.」
Ngay khi Seri thốt ra cái tên đó, lông mày của Mayuki lập tức nhướng lên.
「...Quý vị có nhớ cái tên này không ạ?」
「Ơ...ơ...tôi...」
Mayuki cúi mặt xuống với vẻ hơi đau khổ.
「Xin đừng giấu diếm. Tôi đến đây để tìm mẹ của Konoe-sama. Tôi muốn đối xử trung thực với các thành viên trong gia đình của Mikadono Kumagorō.」
「Tôi...không phải là thành viên gia đình nào cả...」
「Bố của Konoe-sama không phải là ông ấy sao?」
「Đúng là tôi từng quen biết Kumagorō-san, nhưng mối quan hệ không phải như vậy.」
Mayuki lắc đầu, phủ nhận kịch liệt.
「Vậy sao... Tôi đã nghĩ chuyện này thật kỳ lạ.」
Seri làm ra vẻ thành tâm hối lỗi.
「Tôi xin lỗi. Có vẻ như đây là lỗi điều tra của chúng tôi.」
Và rồi Seri, giả vờ như mới nhận ra, nhìn Mayuki.
「—Nhân tiện, Saginomiya-sama trông rất giống Konoe-sama đấy ạ.」
Khựng lại một cái, Mayuki cứng người.
「Vậy sao...? Tôi không gặp con gái mình nên không biết.」
「Quý vị không gặp con gái mình sao?」
「Tôi đã quyết định là sẽ không gặp.」
Tuy nhiên, Seri lại càng trở nên dịu dàng hơn, gương mặt đầy vẻ thông cảm cho đối phương.
「Saginomiya-sama. Chúng tôi đang nắm giữ nơi ở hiện tại của Konoe-sama. —Thật là một cơ hội hiếm có. Quý vị không muốn gặp con gái mình sao? Con bé đã trưởng thành và trở thành một người phụ nữ rất xinh đẹp rồi đó.」
「Thì tôi đã bảo là không gặp mà...」
「Dù chỉ nhìn thoáng qua từ xa thôi cũng được.」
「............」
Cô ta không thể phủ nhận hoàn toàn đứa con gái của mình.
Mayuki không thể nói thêm lời nào, cô cắn chặt môi trong đau khổ.
Đến ngày nghỉ tiếp theo, Miyabi trở về nhà.
Mục đích là để lấy mẫu xét nghiệm DNA với bố mình, Kannagi Kazuma. Gọi là lấy mẫu nhưng thực ra chỉ là dùng tăm bông từ bộ kit xét nghiệm mà bố cô đã đặt mua, quẹt vào mặt trong má rồi đưa lại cho ông.
「Đừng lo lắng. Miyabi là con gái của bố mà.」
Bố cô mỉm cười nói vậy. Mà nào có biết cảm xúc của Miyabi bây giờ ra sao...
Sau khi đưa tăm bông, Miyabi lập tức trở về phòng riêng trên tầng hai. Bình thường cô sống ở ký túc xá trường, nhưng cũng hay về nhà nên lúc nào phòng cũng sẵn sàng để ngủ.
Bước vào phòng và khóa cửa, cô mở cuốn album cũ lấy từ trong tủ quần áo ở phòng khách. Đó là những bức ảnh từ khi Miyabi còn bé... không, thậm chí là những bức ảnh cũ hơn thế.
Cô lật từng trang, quay ngược về những bức ảnh ngày xưa.
Và cuối cùng, cô cũng tìm thấy. Ngày tháng ghi trên bức ảnh là khoảng hai mươi năm trước.
Địa điểm là khu vườn của một ngôi nhà gỗ một tầng. Ngôi nhà mà ông bà nội cô đang sống.
Hàng năm cô đều về thăm nhà nội vào dịp Obon và Tết, nhưng bây giờ ngôi nhà cũng không khác xưa là mấy.
Trong bức ảnh, ông và bà nội của hai mươi năm trước đang hiện diện.
Miyabi chú ý đến gương mặt của bà nội. Dù là hai mươi năm trước thì bà cũng phải năm, sáu mươi tuổi rồi.
Để cuốn album mở, cô lấy từ trong cặp ra một cuốn sách. Đó là cuốn tự truyện của Mikadono Toranosuke.
Cô mở những trang đầu tiên và so sánh với bức ảnh trong album.
「Giống...phải không ta...?」
Vì chênh lệch tuổi tác nên khó mà phán đoán được.
Nhưng đối với Miyabi, người phụ nữ là cô dâu đứng cạnh Toranosuke trong đám cưới, và gương mặt của bà nội trong album, nhìn thế nào cũng thấy rất giống nhau.
Vợ của Toranosuke đã ly hôn sau khi sinh Kumagorō. Có lẽ là khi cô ấy còn trẻ.
Vậy thì cô ấy có thể đã tái hôn với ai đó ở đâu đó.
Tái hôn, có một gia đình mới, có thể đã sinh ra một người con trai, rồi có cháu.
Đó vẫn chỉ là một phỏng đoán. Nhưng...
「Tatsuko...bà nội...」
Miyabi lẩm bẩm tên bà nội.
---