Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 13

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 189

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 10

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 41

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

432 248

Tập 05 - Chương 3

Em gái nhắm vào em gái ư!?

――‘Cô em gái’ đó là ai đây chứ...?

Sáng hôm sau, trong khi ăn bữa sáng tự chọn tại nhà hàng của khách sạn, Shougo trầm ngâm suy nghĩ.

‘Cô em gái’ có ý định ngăn cản Shougo thân thiết với các cô gái.

Để uy hiếp, cô ta đã gây ra tai nạn thuyền cho Shougo và Konoe.

――Thật sự, ngoài Yuzurina ra thì không thể nghĩ là ai khác được...

Yuzurina có động cơ. Cô ta không muốn Shougo trở thành chủ tịch tập đoàn Mikadono.

Nhưng đêm qua, chuyện cuộc điện thoại của ‘cô em gái’ gọi đến khi Yuzurina đang ở phòng Shougo thì sao? Shougo đã nói chuyện và trả lời, nên đó không phải là đoạn ghi âm.

Chắc chắn ‘cô em gái’ lúc đó là một người khác ngoài Yuzurina.

――Nhưng chẳng phải hơi bất thường sao?

Cuộc điện thoại đêm qua như thể nhắm đúng lúc Shougo đang ở cùng Yuzurina mà gọi đến.

Cũng có khả năng đó là cuộc điện thoại tạo bằng chứng ngoại phạm, chứng minh Yuzurina không phải là ‘cô em gái’. Ví dụ, một cộng sự như Thư ký Seri có thể đã nấp gần đó và gọi cuộc điện thoại ấy.

“Shougo-san...?”

Dù sao, trong một thời gian nữa, phải cẩn thận không được lơ là...

“Shougo-san kìa. Từ nãy giờ anh làm mặt đáng sợ lắm đó nha.”

Tiếng của Konoe khiến Shougo giật mình.

Anh quay lại thì thấy Konoe đang đứng đó, trên khay của cô ấy là những chiếc bánh ngọt từ bữa buffet.

“Ơ, vậy sao? Anh cau mặt vì cà phê hơi đắng thôi mà.”

Shougo cười xòa lấp liếm.

Trong cuộc điện thoại đêm qua, ‘cô em gái’ đã nói. Không được kể chuyện của cô ta với bất kỳ ai.

Tuy có thể chỉ là lời đe dọa, nhưng nghĩ đến vụ tai nạn thuyền, Shougo đành phải thận trọng.

Bên cạnh Konoe còn có Miyabi. Có vẻ hai người vừa đi lấy đồ tráng miệng.

“Nhìn nè, nhìn nè~. Thạch yokan nước đó~. Ngon ghê~.”

Miyabi khoe đống đồ tráng miệng chất đầy rồi ngồi vào chỗ.

“Shougo không ăn đồ tráng miệng à?”

“Hả? Anh chỉ cần sữa chua là đủ rồi. Béo lắm.”

“Ưm~! Không béo đâu! Đồ Shougo ngốc!”

Chắc Shougo đã lỡ lời, Miyabi phồng má giận dỗi.

“Đúng đó! Bánh ngọt thì phải là một cái bụng riêng mà!”

Ngay cả Konoe cũng hùa theo.

“Mọi người hay nói bụng riêng này bụng riêng kia, nhưng nếu chỉ cần bụng riêng là xong thì cần gì ăn kiêng.”

“Anh nói gì chứ. Ráng uống cà phê đen đắng ngắt mà cứ bày đặt~.”

Nghe Konoe nói, ngay cả Miyabi cũng phì cười.

“Hê~. Thật là quê mùa. Sao anh không uống nước cam, nước táo với nước dứa như tôi nè~.”

“...Sao em chỉ uống nước trái cây mà không no bụng nhỉ.”

Shougo thật sự bắt đầu suy nghĩ không biết cấu tạo dạ dày của con gái có khác thường không.

Konoe lấy ra cuốn cẩm nang du lịch gấp gọn trong túi.

“Shougo-san, buổi chiều chúng ta tham gia khóa tham quan nông trại không ạ?”

“Khóa tham quan nông trại?”

Buổi chiều, học sinh sẽ chia thành từng nhóm và thực hiện các chương trình khác nhau. Nhưng Shougo vì đăng ký tham gia trường học ven biển vào phút chót nên chưa quyết định tham gia nhóm nào.

“Nhóm của em và Kannagi-san sẽ ra phố tham quan nông trại đặc sản. Chúng ta sẽ được trải nghiệm hái trái cây đó. Nghe nói còn có một quán cà phê bánh ngọt làm từ trái cây đặc sản địa phương nữa, nên mọi người đều rất mong chờ.”

“Hơn nữa, người có kinh nghiệm hái trái cây còn được ăn bánh thỏa thích, uống nước trái cây tẹt ga luôn đó~.”

“...Chẳng hiểu sao cứ thấy là mục đích chính là ăn uống không vậy.”

Nghe thế, Shougo suy nghĩ.

Hái trái cây và ở bên cạnh Konoe và Miyabi, chắc chắn là rất vui.

Nhưng... lời của ‘cô em gái’ vẫn vang vọng trong đầu Shougo không tan.

‘Vì Onii-sama thân thiết với các cô gái nên em đã ghen tỵ đó.’

――Nếu mình thân thiết với Konoe hay Miyabi... liệu có lại gặp tai nạn như hôm qua không...? Do chính tay ‘cô em gái’ gây ra...?

“Cảm ơn vì đã mời anh. —Nhưng anh sẽ ở lại khách sạn vào buổi chiều.”

Ngay lập tức, Konoe và Miyabi kêu “Ơ~” một tiếng bất mãn.

“Sao vậy!? Anh không muốn ăn bánh trái cây à!?”

“Anh muốn làm xong bài tập mang theo. Ở nhà nóng quá nên không làm được gì.”

Shougo đưa ra một lời biện hộ hợp lý.

“Chậc... Mình đã mong chờ được đi cùng Shougo lắm mà.”

Nhìn Miyabi bĩu môi đầy thất vọng, Shougo cảm thấy có lỗi.

“Nhưng đi ăn bánh ngọt có lẽ không phải là khóa học dành cho con trai đâu anh.”

Konoe như muốn giúp anh giải vây mà nói.

“Kannagi-san. Hôm nay chúng ta hãy tận hưởng chỉ có các cô gái thôi nhé.”

“Vậy thì Shougo, tôi sẽ mua quà về cho anh, hãy đợi nha!”

“Nhờ em nhé. Ăn nhiều phần của anh nữa đó.”

Tuy nhẹ nhõm, nhưng Shougo lại có cảm giác hơi tiếc nuối.

§

Sáng, tất cả học sinh đều đến Trung tâm Văn hóa Tự nhiên gần khách sạn để tham gia tiết học đặc biệt. Giám đốc bảo tàng địa phương đến giảng về lịch sử ngành công nghiệp của vùng này.

Và khi chiều đến, học sinh rời khách sạn để ra thị trấn học tập thực tế. Konoe và Miyabi đi hái trái cây như đã nói vào buổi sáng.

Shougo ở lại khách sạn một mình, ngồi trên ghế sofa ở sảnh.

“Mọi người đều vui vẻ quá nhỉ...”

Một mình lại đột nhiên thấy cô đơn. Cứ cảm thấy lẽ ra mình nên đi cùng Konoe và Miyabi.

――Nhưng không được. Mình không thể để mọi người gặp nguy hiểm.

Để ngăn chặn sự quấy phá của ‘cô em gái’, Shougo phải tránh thân thiết với các cô gái.

“Trường học ven biển quý giá vậy mà...”

Đó là cơ hội có thể gặp được cô gái định mệnh của đời mình, vậy mà chỉ vì ‘cô em gái’ lại thành ra thế này.

Giá mà có thể tìm ra danh tính thật của ‘cô em gái’, chắc sẽ có cách đối phó...

“Ô kìa~? Shougo-kun, có chuyện gì mà một mình vậy~?”

Người gọi Shougo đang buồn bã là Mana.

“À... chỉ một chút thôi. —Chủ tịch Tendou không đi cùng mọi người sao? Konoe và Miyabi còn mong chờ được ăn bánh trái cây lắm đó.”

“Mana cũng muốn đi lắm, nhưng có việc nên không đi được. Sẽ nhờ mọi người mua thật nhiều quà về nên không sao đâu~.”

“Việc gì?”

Mana cong khuỷu tay, buông thõng hai tay như ma.

“Kiểm tra lòng dũng cảm đó~. Phải chuẩn bị cho buổi kiểm tra lòng dũng cảm chứ. Fufufufufu~.”

“Bây giờ sao? Chẳng phải kiểm tra lòng dũng cảm là tối mai sao?”

“Đúng là vậy, nhưng Mana muốn tìm trước đường đi cho buổi kiểm tra lòng dũng cảm hôm nay~. Ngày mai lại có sự kiện khác nữa. —Shougo-kun, nếu rảnh thì đi cùng Mana không?”

“Ể, cả anh nữa sao?”

――Nếu mình đi cùng Chủ tịch Tendou... liệu lần này cô ấy có bị ‘cô em gái’ nhắm đến không?

“Anh thì hơi...”

“Anh đã nói là sẽ giúp Mana kiểm tra lòng dũng cảm mà~.”

Đúng là trước khi đến trường học ven biển, Shougo đã hứa sẽ giúp Mana chuẩn bị cho buổi kiểm tra lòng dũng cảm. Anh cũng mang ơn vì đã được tham gia trường học ven biển.

Vì vậy, nếu là tìm đường, lẽ ra anh nên giúp.

Shougo trầm ngâm suy nghĩ, rồi chợt nảy ra một ý.

――Chẳng phải chỉ cần không tình tứ là được sao?

‘Cô em gái’ đang cố ngăn cản Shougo thân thiết với các cô gái. Ngược lại, có nghĩa là dù có ở cùng nhau cũng không thân thiết, chỉ cần cư xử như những người quen bình thường là được.

――Với lại, mình và Chủ tịch Tendou cũng không quá thân mật mà.

Shougo cũng thường xuyên ra vào hội học sinh, có nhiều cơ hội nói chuyện thân mật với Mana. Nhưng không đến mức đặc biệt thân thiết như với Konoe hay Miyabi. Chắc vậy thì ‘cô em gái’ cũng sẽ không quấy phá đâu nhỉ.

‘Cô em gái’ có thể đang theo dõi. Shougo đảo mắt nhìn quanh sảnh.

“Đành chịu thôi~! Vì là lời nhờ vả của hội trưởng học sinh, nên không thể từ chối được~!”

“Tự nhiên nói to vậy có chuyện gì hả? Nhưng cảm ơn nhé~. Shougo-kun đã giúp Mana.”

“Đương nhiên rồi~! Tôi là người giúp đỡ để vận hành sự kiện đó~! Tôi đang nghiêm túc tham gia trường học ven biển đấy~! Chuyện tình tứ gì đó không liên quan gì hết đâu nhaaa!!”

“Tình tứ là cái gì vậy~?”

“Kì, đừng bận tâm.”

“Chúng ta sẽ đi bộ đường núi, nên phải thay quần áo thoải mái mới được. Mười phút nữa tập trung ở sảnh nha~.”

Đúng như đã hẹn, mười phút sau. Shougo thay bộ đồ thể thao màu xanh đậm, đi giày thể thao và đi xuống sảnh. Đương nhiên, anh cũng không quên mang theo điện thoại di động phòng khi có chuyện.

“Để em đợi... ủa?”

Nhìn thấy Mana đang chờ trước, Shougo ngớ người ra.

Áo khoác Mana đang mặc là bộ đồ thể thao nữ màu nâu đỏ. Nhưng cô ấy không mặc quần thể thao, mà từ dưới vạt áo khoác, hai đùi trần truồng lộ ra.

Ngoài đôi tất ngắn và giày thể thao trắng, cô ấy hoàn toàn đi chân trần.

“Chủ tịch Tendou!? Qu, quên mặc quần rồi kìa!”

“Đáng ghét ghê. Mana có quên gì đâu~.”

Mana vén vạt áo thể thao lên.

Thay vì quần dài, cô ấy đang mặc một chiếc quần vải màu xanh đậm... quần đùi nữ sinh.

---

“Đồ thể thao chỉ còn cỡ LL thôi. Mana còn xịt thuốc chống côn trùng nữa nên hoàn hảo luôn~.”

“...Sao lại là quần đùi nữ sinh vậy.”

“Vì nếu mặc quần dài thì nóng lắm. Áo cũng muốn mặc áo phông thôi, nhưng sợ mồ hôi sẽ làm lộ hết.”

Shougo cũng muốn mặc đồ thể thao ngắn và quần đùi hơn là bộ đồ thể thao quần dài. Nhưng anh lại không mang theo khi đến trường học ven biển.

“Em lấy quần đùi nữ sinh ở đâu ra vậy. Đồ thể thao quy định của trường, nữ sinh cũng mặc quần đùi mà?”

“Nếu đặt ở cửa hàng tạp hóa thì cũng có thể mua quần đùi nữ sinh đó. Shougo-kun cũng thử mua xem sao~.”

“Không, tôi là con trai mà...”

――Ư, ừm... Chân của Chủ tịch Tendou khiến mình không thể ngừng chú ý được...

Kh, không được... Nếu mình cứ nhìn chằm chằm, ‘cô em gái’ sẽ hiểu lầm là mình đang tình tứ mất.

“Ph, phải rồi~! Chủ tịch Tendou, đúng là ăn mặc tiện dụng và thực tế ghê~!”

Mana nhìn Shougo, người lại lớn tiếng, với vẻ mặt đầy dấu hỏi.

“Mau đi chọn đường thôi. Chúng ta là những người cực kỳ nghiêm túc tham gia sự kiện trường học mà~! Không có tình tứ gì đâu nhaaa!”

“Lại tình tứ nữa~?”

“Kh... không có gì hết. Nào, đi thôi, đi thôi.”

Hai người bước ra khỏi cửa kính sảnh chính, luồng khí nóng ập vào cơ thể, nắng gắt như thiêu đốt làn da. Dàn hợp xướng ve sầu làm rung động không khí.

Đi qua bùng binh trước khách sạn, đi bộ một đoạn ngắn trên con đường phía bắc, có một con đường dẫn vào rừng.

Hai bên vỉa hè là những hàng cây xanh tươi, cành cây vươn dài chồng lên nhau tạo thành một vòm lá cây. Đúng là một đường hầm trong rừng.

“Ưừm, dễ chịu quá~.”

Đứng ở lối vào, dang rộng hai tay, Mana hít thở làn gió thổi qua cơ thể.

Nghe tiếng rì rào của cây cối trong rừng lay động theo gió nhẹ, cái nóng dường như cũng dịu đi.

“Đúng là một thế giới khác hẳn với thành phố nhỉ.”

Hai người bắt đầu đi bộ trên con đường rừng. Tuy là đường đất nhưng rộng đủ cho xe ô tô đi lại, hai bên lác đác còn có đèn đường. Đó là một con đường đi bộ phục vụ du lịch.

Mùi gỗ, cỏ và đất. Con đường rừng tràn ngập mùi hương hữu cơ nồng nặc.

Đi bộ khoảng mười phút thì đến một khoảng sân nhỏ. Có bếp lò đá để nấu cơm và một mái hiên có bàn gỗ.

“Đây là... hình như là khu cắm trại.”

“Tuyệt ghê, Mana cũng muốn cắm trại~.”

Mana ngồi xổm trước bếp lò, nhìn quanh với vẻ thèm muốn.

“Cơm nấu ở khu cắm trại ngon thật đó.”

“Nè nè Shougo-kun. Tại sao cà ri ăn trên núi lại ngon vậy hả?”

“Chắc là vì phải vất vả leo núi, rồi nấu ăn ở nơi bất tiện nên món ăn đặc biệt hơn. Cứ như là mình đã nỗ lực hết sức và được đền đáp vậy.”

“Vậy sao~. Có khi nỗ lực càng nhiều thì niềm vui cũng nhân đôi nhỉ?”

“—Thậm chí, trong trường học ven biển này, có khi Chủ tịch Tendou là người vui vẻ nhất cũng nên.”

“Mana á? Tại sao vậy~?”

“Bởi vì em đã làm rất nhiều thứ như làm tờ rơi, rồi chuẩn bị cho buổi kiểm tra lòng dũng cảm như thế này, nỗ lực hơn mọi người mà. Khi kết thúc, chắc em sẽ là người cảm thấy viên mãn nhất.”

Ưfufu, Mana cười khúc khích, có chút ngượng ngùng.

“Nhưng mà Mana không làm vì bản thân đâu. Mana chỉ muốn mọi người vui vẻ thôi. Chỉ muốn đây là một trường học ven biển mà mọi người đều cảm thấy ‘may quá mình đã tham gia’ mà thôi.”

――Chủ tịch Tendou, thật sự từ tận đáy lòng thích làm người khác vui vẻ nhỉ.

Nhìn cô ấy hy sinh cả việc ăn bánh mình thích để chuẩn bị cho buổi kiểm tra lòng dũng cảm, Shougo cảm thấy kính nể.

Mana đứng dậy, nhìn quanh khu rừng.

“Nào, không nghỉ ngơi nữa, phải quyết định đường đi thôi~.”

“Em định tìm đường kiểu gì?”

“Đi thẳng theo con đường du lịch này thì sẽ đến một quảng trường có đài quan sát. Mana nghĩ chúng ta hãy hướng tới đó trước.”

“Đài quan sát à... Nếu nhìn ra biển từ trên núi thì chắc cảm giác tuyệt vời lắm nhỉ.”

“Vậy thì, let’s go~!”

Mana giơ nắm đấm lên, hớn hở bước vào rừng.

“Này, Chủ tịch Tendou. Con đường này thật sự là đúng sao...?”

Mấy chục phút sau. Shougo và Mana vẫn tiếp tục đi bộ trên con đường rừng.

Một con đường nhỏ quanh co tiếp tục uốn lượn giữa những hàng cây.

Đó là một con đường mòn cheo leo, nếu lỡ bước là có thể mất dấu. Mặt đất phủ đầy lá khô cũ, bất cẩn một chút là có thể trượt chân.

“Lẽ ra phải có đài quan sát ở đây mà...”

Shougo đi theo Mana dẫn đường, nhưng mãi không đến được nơi giống như đích đến, anh dần trở nên lo lắng.

Phải trái đều chỉ toàn cỏ, đất và cây cối. Không có lấy một cây đèn đường nào, vô số cây cổ thụ đã sống hàng trăm năm đứng sừng sững.

Có vẻ họ đã vô tình đi lạc ra khỏi con đường đi bộ du lịch và đi sâu vào rừng.

Con đường núi có những đoạn dốc lên, dốc xuống hiểm trở ở khắp mọi nơi, chỉ một đoạn ngắn thôi cũng đã khiến họ thở hổn hển.

“Chắc là mình đi nhầm đường ở đâu đó rồi.”

Nghe Shougo nói, Mana dừng lại và mở bản đồ ra.

“...Đây là đâu vậy ta~...”

“Không lẽ... lạc đường rồi!? Chết tiệt, phải quay lại thôi.”

“Đúng vậy... Có lẽ nên quay lại...”

Mana gật đầu với giọng xin lỗi.

Shougo quay người lại và bắt đầu đi ngược lại con đường đã đi.

“Chắc là cứ đi thẳng theo đường thì sẽ về lại khu cắm trại cũ thôi...”

“Ặc!?”

Đột nhiên phía sau, có tiếng Mana hét lên và tiếng ngã “độp” lớn.

“Chủ tịch Tendou!?”

Quay lại nhìn, Mana đang ngồi bệt xuống giữa con dốc.

Shougo chạy đến, cúi xuống nhìn mặt cô ấy.

“Em có sao không? Có bị đập vào đâu không?”

“Không sao... Chỉ bị đập vào mông thôi...”

“Chân cẳng, có bị thương không?”

Shougo lo lắng nhìn kỹ – và nhận ra một chiếc giày thể thao của Mana đã tuột ra.

Chiếc giày thể thao tuột ra lăn xuống dốc, nằm cách đó mấy chục centimet.

“Em đang đi thì tự nhiên giày tuột ra...”

Shougo vươn tay ra và nhặt chiếc giày thể thao đã tuột.

Khi anh định đưa lại cho Mana... anh bất giác nín thở.

“...Nhìn chiếc giày này xem.”

Dây giày thể thao đã bị đứt.

Nó bị đứt đúng giữa, sợi dây tuột ra khỏi lỗ giày. Toàn bộ chiếc giày đã bị lỏng, và vì thế nó đã tuột ra.

“Chắc đi liên tục nên chịu tải nặng rồi...”

――Nhưng mà, dây giày thể thao có thể dễ đứt vậy sao?

Shougo nhìn chằm chằm vào vết đứt của dây giày với vẻ khó hiểu, rồi chợt nhận ra.

Vết đứt... một nửa nhìn có vẻ bị cắt rất thẳng một cách kỳ lạ.

Giống như bị cắt bằng kéo vậy.

“Có phải sợi dây giày này đã bị ai đó cắt một vết nhỏ rồi không...?”

“Cắt một vết nhỏ?”

“Là đã bị cắt một nửa bằng vật sắc nhọn từ trước đó. Chủ tịch Tendou đi giày mà không hề hay biết. Khi dây giày chịu tải trong đoạn đường núi dốc, phần bị cắt đó đã đứt rời ra.”

Không sai. Đây là một cái bẫy được tạo ra một cách có chủ ý.

“Không thể nào. Ai đã cắt chứ...”

“Chủ tịch Tendou. Chiếc giày thể thao đó, em đã đi từ khi đến trường học ven biển sao?”

“Từ khi đến khách sạn hôm qua, Mana vẫn luôn đi giày thể thao mỗi khi ra ngoài đó.”

“Em có để nó ở đâu mà không để ý không. Chẳng hạn như nơi có thể bị bên thứ ba nhắm đến.”

“Lúc sáng đi đến Trung tâm Văn hóa, Mana có để giày thể thao ở tủ giày trong tiền sảnh...”

Sáng nay, có một tiết học đặc biệt tại Trung tâm Văn hóa Tự nhiên gần đó.

Lớp học có hình thức tự do, muốn ngồi đâu thì ngồi. Kẻ thủ ác hoàn toàn có thể trốn học và lẻn đến tủ giày của học sinh.

“Vậy thì, có thể là đã bị làm giả trong tiết học đặc biệt.”

“Ưm... Nếu bị cắt thì chỉ có thể là lúc để trong tủ giày thôi...”

“Vì tiết học có tất cả mọi người tham gia, nên tất cả học sinh của trường học ven biển đều trở thành nghi phạm.”

――Giống hệt hôm qua. Giống như đã giở trò với mái chèo để mình và Konoe gặp nạn trên biển vậy.

Lần này, lại giở trò với dây giày để mình và Chủ tịch Tendou gặp nạn trên núi sao!?

“Phải đi thôi...”

Mana đi chiếc giày thể thao bị đứt dây vào và cố đứng dậy.

“Không được đâu! Đi đôi giày đó nguy hiểm lắm.”

“Không sao đâu. Đây này, Mana đã buộc lại chỗ bị đứt rồi.”

――Nhưng mà... Đường bằng phẳng thì có lẽ vẫn đi được, nhưng đường núi thế này thì...

Nếu cố đi trên con đường gồ ghề, dây giày có thể lại tuột ra và cô ấy có thể lại ngã. Nếu bị thương, cô ấy sẽ không thể di chuyển được.

“Vẫn không được. Không thể bắt em đi bộ như vậy được.”

“Đứng yên cũng không giải quyết được gì đâu.”

Tuy nhiên, Shougo hôm nay lại có sự chuẩn bị. Phòng ngừa vạn nhất, anh đã mang theo điện thoại di động.

“Đừng lo lắng. Hãy gọi giúp đỡ.”

Shougo lấy điện thoại di động ra khỏi túi và nhìn màn hình.

Tại chỗ cột sóng trên màn hình hiển thị ‘Ngoài vùng phủ sóng’.

“Ơ, ơ... Ở khách sạn vẫn có sóng mà...”

Dù bấm nút gọi, điện thoại vẫn không kết nối được, có lẽ do sóng yếu.

“Chết rồi... không liên lạc được...”

Shougo ngẩng đầu nhìn trời. Mặt trời vẫn còn cao nhưng rồi sẽ đến chiều tối, và rồi là ban đêm.

Trong rừng không có ánh đèn. Ban đêm sẽ chìm trong bóng tối, đến cả đi bộ cũng không thể.

――Đúng như Chủ tịch Tendou nói, mình không thể đứng yên được.

Shougo suy nghĩ... rồi quay lưng lại với Mana và cúi người xuống.

“Nào, bám vào lưng anh.”

“...Ể? Sa, sao vậy~?”

“Anh sẽ cõng Chủ tịch Tendou đi bộ. Ngoài cách đó ra thì còn cách nào khác chứ?”

Mana chớp chớp mắt nhìn Shougo với ánh mắt ngây người...

“Ế, ê ê ê ê~!?”.

Tiếng nói pha lẫn hoang mang và la hét của cô vang vọng khắp rừng.

§

Shougo cõng Mana trên lưng, tiếp tục đi bộ trong rừng núi.

Với trọng lượng của Mana trên lưng và việc phải đi thật cẩn thận để không ngã, bước chân của anh chỉ bằng chưa đến một nửa so với bình thường.

“Shougo-kun... anh có sao không?”

“À, cũng... tạm ổn...”

Dù vậy, cõng một cô gái trên lưng đi trên đường núi không phải là việc dễ dàng. Dù mồ hôi trên trán sắp nhỏ vào mắt, anh vẫn không thể buông hai tay đang ôm dưới đầu gối Mana.

Khi đang cõng, Mana dần tụt xuống, trọng tâm ngày càng lệch về phía sau.

“Chờ, chờ chút. Cứ thế này thì em sẽ ngã mất.”

Shougo quỳ một gối xuống, điều chỉnh tư thế.

“Chủ tịch Tendou, nếu ngã sẽ nguy hiểm, em phải bám chặt vào nhé.”

Shougo lại một lần nữa định đặt tay dưới đầu gối Mana.

“Shougo-kun, anh nên... giữ phía sau hơn một chút. Lại tụt xuống nữa đó.”

“Phía sau á... Nhưng như thế thì...”

Đúng là cách giữ hiện tại không đủ lực để đỡ Mana đang cõng.

Nhưng nếu dịch tay ra phía sau, anh sẽ chạm thẳng vào đùi Mana.

“Mana không sao đâu...”

Nói xong, Mana tựa người vào Shougo một cách mạnh mẽ.

Cô vòng hai tay qua cổ Shougo, ôm lấy anh từ phía sau như...

Phập... Một cảm giác mềm mại như gối từ ngực Mana áp vào vai Shougo.

“Cứ giữ thế nào cho Shougo-kun dễ đi là được... không sao đâu mà...”

Giọng cô ấy thì thầm bên tai. Mặt cô ấy ghé sát vào, má kề má, làn da mềm mại như dính chặt vào anh.

“Vậy, vậy thì... anh giữ nhé...”

Như muốn che giấu nhịp tim đang đập nhanh, Shougo dịch hai tay xuống giữa đùi Mana.

――Đùi của Chủ tịch Tendou, mịn màng ghê...

“Nên... giữ phía sau hơn nữa thì hơn đó~...”

“Nhưng, nhưng mà!”

“Mana... cho Shougo-kun chạm vào chân cũng... không sao đâu mà~.”

“Tôi thì đâu có ý định chạm vào đâu...”

“Hừm~. Nhưng trên mặt anh có viết chữ ‘muốn chạm vào quá’ đó~.”

Ưfufu, Mana cười trêu chọc.

“Gì chứ, nói cứ như tôi là thằng đàn ông biến thái vậy...”

――Mà, mà nếu nghĩ kỹ lại... Thì雅 (Miyabi) đã được xác định là em gái mình rồi.

Vậy thì chạm vào đùi Chủ tịch Tendou một chút biến thái cũng đâu có sao. Cô ấy không phải em gái mà.

Thậm chí, là một nam sinh trung học bình thường, nghĩ muốn chạm vào là điều đương nhiên mà!

“Nếu em đã nói vậy... vậy thì anh sẽ giữ ở phía sau hơn nữa nha! Đừng có mà than vãn đó!”

Shougo mạnh bạo nắm chặt gốc đùi của Mana bằng cả hai tay.

Cảm giác thịt mềm mại lan tỏa trong lòng bàn tay, anh cảm thấy một sức nặng vững chãi.

“Tuyệt vời. Ở vị trí này, có vẻ như anh có thể cõng ổn định rồi.”

“Hyaphunn! Sh, Shougo-kun... chỗ đó... không... được...”

...Mana phát ra một tiếng thở hổn hển.

“Gì vậy Chủ tịch Tendou, tự nhiên ngại sao? Lời nói cho phép chạm vào là giả dối à?”

Như để trả đũa những gì vừa rồi, Shougo cố ý trêu chọc.

“Đằng nào tôi cũng là người thích động chạm mà~.”

Anh nghịch ngợm xoa bóp đùi Mana bằng cả hai tay.

Phồng lên xẹp xuống, sự đàn hồi tròn trịa đẩy ngược lòng bàn tay anh.

――Đùi của Chủ tịch Tendou, thật sự mềm mại quá chừng...

Với cảm giác dễ chịu, anh lỡ tay cứ xoa bóp mãi.

“Ưm!... Khụ... a... ưm...”

Ôm chặt lấy lưng anh, Mana quằn quại, thở hổn hển.

Ha a a~... Một tiếng thở cực kỳ quyến rũ vang lên bên tai Shougo.

“Sh, Shougo... kun... chỗ đó...”

“Không, không phải lỗi của anh đâu. Anh hơi xoa bóp quá đà rồi sao. Chân Chủ tịch Tendou nhạy cảm quá nhỉ.”

“Chỗ đó... không phải chân... mà là... m... mông... Anh đang xoa bóp... mông đó...”

“...............Hả?”

Phía sau Shougo đang cứng đờ, tiếng thở dồn dập, ngượng ngùng và khó chịu của Mana vang lên.

Hai người dán chặt vào nhau, tiếp tục đi sâu vào rừng.

Không biết đã đi được bao xa nữa.

“Kỳ lạ... Sao vẫn không quay lại khu cắm trại ban đầu vậy...”

Xung quanh chỉ toàn là rừng rậm kéo dài đến tận chân trời, quay đầu lại cũng không biết mình đã đi từ hướng nào đến nữa.

Không còn tự tin về con đường đúng nữa, họ leo lên con dốc dựng đứng.

Thêm vào việc không quen đường núi, lại còn cõng Mana. Anh không thể đi theo ý muốn, và cả cảm giác về phương hướng cũng bị mờ nhạt. Mắt cá chân nặng như đeo vòng sắt, bắp chân sưng lên.

Leo lên dốc, họ đến một ngã ba với một cây cổ thụ khổng lồ ở giữa.

“...Cái, cái chỗ này... chẳng phải là chỗ mình vừa đi qua sao!?”

Có vẻ họ đã vòng đi vòng lại trong rừng và quay lại nơi đã đi qua một lần.

Shougo mềm nhũn ngồi sụp xuống. Chân anh như miếng bọt biển, không còn sức lực nữa.

“Xin lỗi... Anh hình như đi nhầm đường rồi...”

“Shougo-kun, chúng ta nghỉ một chút đi.”

Mana xuống khỏi lưng Shougo, ngồi nép vào anh, ôm lấy đầu gối.

“Xin lỗi nha... Mana cứ gây rắc rối mãi thôi...”

“Đừng bận tâm. Lạc đường là lỗi của anh mà.”

Hai người ngồi yên lặng một lúc.

Gió dường như mạnh hơn một chút so với ban ngày.

“Có lẽ vì Mana đã đề nghị đi kiểm tra lòng dũng cảm nên mới thành ra thế này...”

“Không phải lỗi của Chủ tịch Tendou đâu.”

“Mana muốn đây là một trường học ven biển vui vẻ cho mọi người... Vậy mà lại làm Shougo-kun gặp chuyện không hay rồi nhỉ...”

“—Này, Chủ tịch Tendou, tại sao em lại muốn làm mọi người vui vẻ đến vậy?”

Shougo chợt hỏi điều mình đã thắc mắc.

“Nếu mọi người vui vẻ, Mana cũng sẽ vui vẻ mà~.”

“Đương nhiên là vậy rồi... nhưng anh có cảm giác như Chủ tịch Tendou cố ý trở thành hội trưởng học sinh để làm cho trường học vui vẻ hơn vậy. Làm được đến mức đó thì thật là đáng nể.”

“Không có gì đáng nể đâu...”

Mana nhìn xuống với vẻ mặt hơi buồn bã.

“Anh biết không, hồi nhỏ Mana không có nhiều bạn bè.”

“Ể, vậy sao? Thật bất ngờ.”

“Vì Mana không phải là một đứa trẻ năng động lắm. —Dù có bạn đến chơi cùng, họ lại bảo Mana trông có vẻ buồn tẻ nên dần dần không chơi nữa. Những lúc đó, Mana cảm thấy mình đã làm một việc rất tệ. Đã có bạn đến chơi với Mana rồi mà lại làm họ cảm thấy không vui.”

“Nhưng Chủ tịch Tendou, em đâu có buồn tẻ khi chơi với bạn bè đâu chứ?”

“Chắc Mana kém trong việc thể hiện cảm xúc vui vẻ ra ngoài. —Thế là Mana nghĩ. Mình phải làm mặt vui vẻ hơn, nói những điều vui vẻ hơn, và làm cho mọi người vui vẻ. Nếu có thể làm mọi người vui vẻ, chắc chắn mình sẽ kết bạn được.”

――Làm người khác vui vẻ thì sẽ kết bạn được... sao.

Đúng là có những người bạn vui vẻ khi ở bên cạnh thì tốt.

Nhưng mà... Shougo cảm thấy có điều gì đó vướng mắc trong lòng.

“Nếu không vui vẻ thì không kết bạn được sao?”

“Shougo-kun, anh có muốn ở cùng với một người buồn tẻ không?”

“Đương nhiên là mình nghĩ vui vẻ thì tốt hơn buồn tẻ rồi.”

“Thấy chưa? Nếu không vui vẻ thì không được đâu~.”

Shougo chợt nghĩ.

――Cô gái định mệnh của đời mình, mình cũng nên chọn một người vui vẻ khi ở bên cạnh sao.

Nếu hẹn hò với một cô gái, họ sẽ đi chơi nhiều, ở bên nhau nhiều, dành nhiều thời gian cùng nhau.

――Thật ra, vui vẻ thì vẫn tốt hơn. Mình cũng muốn làm người yêu mình vui vẻ mà.

Dù trong lòng có chút bối rối, nhưng anh quyết định tạm thời chấp nhận điều đó.

“Dù sao đi nữa, để trường học ven biển vui vẻ, chúng ta phải mau chóng quay lại thôi, không thì nguy to.”

Shougo vỗ vỗ vào bắp chân đang tê buốt rồi đứng dậy.

“Nhưng mà, làm thế nào để ra khỏi rừng đây ta.”

“Đây không phải là ngọn núi lớn đâu. Cứ đi thẳng mãi, chắc chắn sẽ ra được ở đâu đó thôi.”

“Anh biết không, Mana nhận ra một điều... Trong lúc được cõng, tầm nhìn có tốt hơn một chút. Nếu có thể nhìn từ một nơi cao hơn, có lẽ sẽ thấy được một dấu hiệu gì đó.”

“Đúng vậy. Nếu biết được hướng của đài quan sát hoặc khu cắm trại, đó sẽ là kim chỉ nam. Nhưng làm sao để có được tầm nhìn cao hơn đây?”

Shougo ngước nhìn cây cổ thụ khổng lồ ở ngã ba. Thành thật mà nói, anh không còn sức lực hay tinh thần để leo cây nữa, nhưng...

“Thôi đành vậy. Leo thử cái cây lớn này xem sao.”

“Không cần làm vậy đâu~. Shougo-kun, anh mà mệt hơn nữa là không đi được đâu đó.”

“Nhưng ngoài ra thì còn cách nào để nhìn từ trên cao đâu...”

“Mana sẽ nhìn. Mana sẽ nhìn từ trên cao cho...”

Mana không hiểu sao lại hơi ngượng ngùng, rụt rè co người lại.

“Cõng... trên vai...”

“............Vâng?”

Và thế là.

Shougo cúi người xuống để cõng Mana trên vai.

“Vậy thì, Mana lên nha.”

Mana với giọng nói căng thẳng đứng trước Shougo. Đôi đùi thon dài từ chiếc quần đùi nữ sinh hiện ra ngay trước mắt anh.

――Kh, không, đây không phải lúc để nhìn đâu.

Shougo nhắm chặt mắt, lặng lẽ chờ Mana trèo lên.

Mana đặt một chân lên vai Shougo, dồn trọng lượng rồi đặt chân còn lại lên.

Đồng thời... phập một cái, mũi Shougo bị đè nén.

“Mụgh!?”

Vội vàng mở mắt ra, anh thấy một màu xanh đậm. Một lớp vải thô ráp bị áp vào mặt.

...Là chiếc quần đùi nữ sinh Mana đang mặc.

“Cái gì, sao lại trèo từ phía trước vậy!? Ngược rồi, ngược rồi!!”

“Híc, Mana làm sai rồi~!”

“Xuống đi, xuống mau!”

“Ôi, chân Mana bị mắc kẹt không xuống được~. ...Ưm!... Ách, kh, không được nói chuyện!... Không được cử động miệng!!”

---

...Thế nào đó Mana cũng đã xuống được, và một lần nữa trèo lên vai Shougo từ phía sau.

Shougo từ từ đứng dậy trong khi cõng cô ấy trên vai.

“Híc... Sh, Shougo-kun, anh giữ chắc vào nhé...”

Mana dồn lực vào hai chân với giọng nói căng thẳng.

Phần thịt ở đùi cô ấy ghì chặt vào má và thái dương Shougo một cách mạnh mẽ.

――Ưừ, đôi chân trần của Chủ tịch Tendou... dễ chịu quá chừng...

“Chủ tịch Tendou... Em, em có thấy gì không...?”

Mana được cõng trên vai, chăm chú nhìn khắp khu rừng.

Chẳng mấy chốc, cô ấy dừng mắt ở một điểm và reo lên.

“Ách! Kia kìa! Mana thấy mái nhà của một tòa nhà ở phía đó!”

“Có phải mái hiên của khu cắm trại không? Chúng ta đi đến đó xem sao!”

Shougo lại cõng Mana trên lưng, đi về hướng có mái nhà mà cô ấy đã nhìn thấy.

Đi xuống dốc rừng, cuối cùng một tòa nhà giống như biệt thự xuất hiện dưới mắt họ.

Đi tiếp, con đường dẫn ra phía sau biệt thự.

Cuối cùng rừng đã dừng lại, hai người đi ra khu vườn xung quanh tòa nhà.

Trước mặt họ là một tòa nhà kiến trúc phương Tây bằng đá. Một ống khói vuông vươn lên từ mái ngói xanh.

Cuối cùng cũng đến được mặt đất bằng phẳng, Mana xuống khỏi lưng Shougo.

“Hóa ra chúng ta lại ra ở chỗ này... Có ai sống ở đây không ta~?”

“Có lẽ có thể hỏi đường. Chúng ta hãy đi vòng ra cửa chính xem sao.”

Hai người đi nửa vòng quanh ngôi nhà gỗ để đến phía trước.

Khu vườn đầy cỏ dại, trông không được chăm sóc lắm.

Nhiều cửa sổ cũng bị vỡ, bên trong tối tăm và yên tĩnh.

“Có vẻ ma sẽ xuất hiện đó~.”

Bề ngoài là một tòa nhà sang trọng, nhưng tổng thể mang không khí hoang phế.

Đứng trước cánh cửa trắng của lối vào chính, Shougo hét lên thử.

“Xin lỗi, có ai ở nhà không ạ~!”

...Đợi một lúc, không có tiếng trả lời. Anh hét lại lần nữa nhưng kết quả cũng tương tự.

“Không có ai sống ở đây sao...?”

Shougo chạm tay vào tay nắm cửa, nhẹ nhàng kéo thử.

Cánh cửa không khóa, và kêu “kẽo kẹt” rồi mở ra.

Bên trong tràn ngập một không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở. Trong sảnh nhỏ, không thấy một đôi giày nào. Shougo và Mana cởi giày rồi bước vào, mở cánh cửa phía trong.

Có một căn phòng rộng khoảng mười chiếu, trông giống phòng khách. Căn phòng trống rỗng, không có đồ đạc. Ánh nắng chiều tà ấm áp chiếu qua cửa sổ, rọi sáng tường và sàn nhà.

“Trông như một phế tích vậy...”

Mana từ phía sau Shougo, rụt rè nhìn vào.

“Ơ...”

Nhìn căn phòng, Shougo chợt cảm thấy một điều bất thường.

――Gì vậy ta... Cảm giác kỳ lạ này...

“Shougo-kun? Anh làm sao vậy?”

“Anh cứ có cảm giác như mình vào căn nhà này...”

Trong sâu thẳm bộ não, có một cảm giác như có thứ gì đó đang nhức nhối.

“Không phải là lần đầu tiên... Thật kỳ lạ. Dù mình chưa từng thấy căn nhà nào như thế này cả.”

Suy nghĩ một lúc, Shougo vỗ tay.

“À, anh biết rồi. Đúng là cái thứ gọi là déjà vu đó.”

Chắc anh đã thấy một cảnh tượng tương tự trên tivi hay đâu đó.

Dù sao, có vẻ không có ai ở đây. Shougo quay lại, đi ra ngoài từ sảnh.

Đóng cánh cửa lại, anh có cảm giác như đang niêm phong thứ gì đó.

“Ách, nhìn, nhìn kìa~!”

Đột nhiên Mana kêu lên một tiếng vui mừng.

Nhìn theo hướng cô ấy chỉ, phía trước biệt thự, gần sườn núi, có một tòa nhà lớn hiện ra. Đó chính là khách sạn mà Shougo và các bạn đang ở.

“Gần đến thế sao! ...Chẳng lẽ chúng ta đã đi vòng quanh mũi đất rồi sao?”

Từ phía trước biệt thự, một con đường rộng mở ra. Đó là con đường đất đã được san phẳng, hai bên có cả đèn đường.

Đi bộ một lúc, họ đến một quảng trường trên bãi biển. Có những căn nhà thay đồ quen thuộc và một mái hiên.

“May quá~ Nào, Mana và anh đã quay về an toàn rồi~!”

“Đúng là vậy... Anh mệt lả rồi...”

Có lẽ vì thấy cảnh quen thuộc nên cảm giác an toàn tràn đến, sức lực như bị rút cạn.

Mặt trời đang lặn trên biển yên bình, nhuộm đỏ cả bầu trời.

Chợt, Mana như sực nhớ ra điều gì đó mà vỗ hai tay.

“Này Shougo-kun. Chúng ta biến phế tích vừa rồi thành đích đến cho buổi kiểm tra lòng dũng cảm không!? Bắt đầu từ quảng trường này đi đến phế tích rồi quay lại!”

“Nhưng đó có thể là biệt thự có chủ sở hữu đó? Tự tiện vào có khi không hay đâu...”

“Không vào bên trong, chỉ đi đến trước cửa nhà rồi quay lại thôi. Dù nhìn từ bên ngoài, ban đêm chắc chắn sẽ rất đáng sợ, mọi người sẽ run cầm cập cho xem~.”

“...Mà đúng là, nhìn tình hình vừa đi bộ thì ban đêm vào rừng nguy hiểm thật. Đến biệt thự đó thì đường cũng an toàn, có lẽ khá phù hợp cho buổi kiểm tra lòng dũng cảm.”

“Vậy thì, quyết định thế nha!”

Mana trải bản đồ xuống đất, vẽ một đường đỏ lên đường đi đã quyết định.

Tiếng động cơ ô tô từ xa vọng lại. Ngước lên nhìn, có ba chiếc xe buýt đang chạy trên con đường gần khách sạn. Có vẻ các học sinh đã ra thị trấn đã quay về.

“An toàn... cũng không hẳn là an toàn, nhưng dù sao đường đi cũng đã quyết định rồi, chúng ta cũng về thôi.”

“Shougo-kun, anh không cõng Mana nữa sao~?”

“Tha cho anh đi... Anh ngày mai sẽ bị đau cơ đến không đi nổi mất...”

Shougo cuối cùng cố gắng một lần nữa, lết bước chân đau nhức đi.

§

Trở về phòng khách sạn, Shougo nằm vật ra giường.

“Cõng Chủ tịch Tendou đi đường núi đúng là cực hình...”

Cảm giác ngực Mana trên lưng và làn da đùi cô ấy trong lòng bàn tay anh lại ùa về.

“...Mà, cái đó cũng coi như... một cái lợi của chức vụ vậy...”

Shougo cứ lỡ nhớ lại và tưởng tượng.

“Nhưng mà... ai đã cắt dây giày của Chủ tịch Tendou chứ...”

Đang suy nghĩ, điện thoại di động của Shougo đặt trên bàn reo lên.

“Ối, đã đến giờ ăn tối rồi sao? Hôm nay nhất định phải ăn cho được mới thôi.”

Anh cứ ngỡ đó là Konoe hoặc Miyabi.

Nhưng trên màn hình điện thoại lại hiển thị... ‘Cuộc gọi ẩn danh’.

――Lại đến nữa rồi...!

“...Alo.”

『Ưfufu, là em đây. Là cô em gái yêu quý Onii-sama bằng cả trái tim đây. Hôm nay Onii-sama đã có một ngày như thế nào ạ?』

Giọng của ‘cô em gái’ nghe rất vui vẻ vang lên.

“...Trông em có vẻ rất vui.”

『Vì em đã luôn nghĩ về Onii-sama mà.』

“Là em sao? Kẻ đã cắt dây giày của Chủ tịch Tendou, định làm chúng tôi gặp nạn đó!”

『Tại vì Onii-sama đã tình tứ với Chủ tịch Tendou mà. Em đã ghen tỵ đó. Người sẽ kết hôn với Onii-sama chỉ có em thôi mà.』

“Tôi không hề có ý đó khi đi cùng cô ấy! Dừng ngay việc gây hại cho Chủ tịch Tendou lại!”

『Vậy thì Onii-sama đã có ý định gì khi đi cùng cô ấy chứ?』

“Chỉ là chuẩn bị cho sự kiện của trường học ven biển thôi. Tôi chỉ giúp chuẩn bị cho buổi kiểm tra lòng dũng cảm. Chỉ có vậy!”

『Hừm... Suốt một buổi chiều trong rừng, cứ tình tứ, tình tứ, làm hết chuyện này đến chuyện khác như vậy mà...』

――‘Cô em gái’ đó, đã nhìn thấy bọn mình sao...?

Không, đi theo dõi trên con đường núi đó là không thể. Chắc cô ta chỉ nói bừa để hù dọa thôi.

“Tình tứ là cái gì chứ. Tôi và Chủ tịch Tendou đã làm gì cụ thể nào. Nói ra xem.”

『Onii-sama muốn em nói ra những chuyện đáng xấu hổ đó sao?』

“Có gì đáng xấu hổ chứ.”

『Trong rừng, Onii-sama đã chạm vào chỗ đó của Chủ tịch Tendou, rồi xoa xoa, rồi phập phồng...』

“Chờ đã, chờ đã, chờ đã! T, tôi không hề chạm, không hề xoa, cũng không phập phồng...”

――...Đúng là có làm vậy thật. Chạm vào đùi, xoa bóp mông, rồi bị chân cô ấy kẹp khi cõng trên vai...

“Là bất khả kháng... Tất cả đều là bất khả kháng...”

Shougo thất thểu gục đầu.

『Onii-sama thật là biến thái. —Anh nghe rõ đây. Lần sau nếu anh lại thân thiết với cô gái khác, anh không biết sẽ gặp chuyện gì đâu nhé? Em sẽ không bao giờ tha thứ đâu.』

“Nếu em nói anh đừng ở bên các cô gái khác, vậy thì em hãy xuất hiện và ở bên anh xem sao.”

『Đừng lo lắng, em luôn ở bên Onii-sama mà. Vì người sẽ kết hôn với Onii-sama, là em đây mà.』

――Cái gì mà luôn ở bên cạnh chứ. Chẳng phải em cứ liên tục quấy phá các cô gái đang ở bên cạnh anh sao...

Anh rủa thầm trong lòng, nhưng đã mệt mỏi rồi, không còn sức lực để cãi nhau với ‘cô em gái’ nữa.

『Trường học ven biển cũng chỉ còn một nửa. Chúng ta hãy cùng nhau tạo nên những kỷ niệm đẹp, chỉ hai chúng ta thôi nhé.』

Để lại những lời lẽ ngọt ngào, cuộc điện thoại đã kết thúc.

Shougo thở dài thật sâu rồi rời phòng để đi ăn tối.

Bữa tối nay là một bữa ăn kiểu Pháp đầy đủ các món. Trong nhà hàng của khách sạn, Miyabi và Konoe đang ngồi cùng bàn với Shougo.

「Này, này, dao dĩa của món Pháp sao mà nhiều thế nhỉ~. Tớ chẳng biết nên dùng cái nào luôn」

Trên bàn, mỗi bên chiếc đĩa tròn có ba cái dao và ba cái dĩa. Miyabi dùng đầu ngón tay chọc chọc vào con dao, tò mò nhìn ngắm.

Trong lúc Miyabi đang ăn món salad cá ướp, Konoe đã giải thích cho cô nàng.

「Mỗi món trong thực đơn, mình sẽ dùng lần lượt từ bộ dao dĩa ngoài cùng vào. Mỗi bộ là một loại khác nhau, ví dụ như dùng cho cá, dùng cho thịt ấy ạ」

Trong một bữa ăn kiểu Pháp, các món được phục vụ lần lượt như món khai vị, súp, món cá, món thịt, món tráng miệng...

「Chúng ta đã được học về quy tắc bàn tiệc trong giờ học mà...」

「Hả, hả, tớ có thể đã học nhưng mà quên mất rồi! Tớ đâu phải người Pháp đâu chứ!」

「Chuyện là người Pháp hay không thì đâu có liên quan...」

「Vậy thì, vậy thì, nếu mình cũng dùng đũa riêng cho cơm, súp miso và dưa muối, liệu có cảm giác sang chảnh hơn không ta~」

「Ờ, ừm... sao mà biết được nhỉ... Liệu có sang chảnh không đây...」

Sau khi ăn xong món khai vị, người phục vụ dọn bát đĩa đi.

「Shougo này~. Cậu cứ im lặng từ nãy đến giờ, có chuyện gì vậy?」

Miyabi lo lắng nhìn Shougo.

「Ừm? Đâu có chuyện gì đâu. Anh chỉ đang thưởng thức món Pháp tuyệt vời này thôi mà」

— Không được, không được, mình lại cứ mải lo chuyện 'cô em gái' rồi.

「Nghe này, Miyabi. Các món ăn Pháp thì mình phải dùng dao dĩa từ ngoài vào trong đó. Đừng có nhầm lẫn đấy」

「Ừm, vừa nãy em mới hỏi Imaizuru Ma-san rồi mà」

Với vẻ mặt khó hiểu, Miyabi và Konoe nhìn nhau.

「Shougo-san, anh cứ ngẩn ngơ từ sáng đến giờ đấy」

「Ơ, thật sao. Em nhầm rồi đó」

Thế nhưng, đối với Shougo, chỉ việc ngồi cùng bàn thế này thôi cũng khiến anh lo sốt vó rằng Konoe và Miyabi lại có thể bị 'cô em gái' làm hại.

「Thật sự có chuyện gì à? Buổi chiều hình như anh ở cùng với Chủ tịch Tendou mà...」

「Em biết sao?」

「Vì bộ đồ thể thao của Chủ tịch Tendou bị bẩn nên em hỏi xem có chuyện gì. Chị ấy bảo là『Suốt buổi chị ở trong rừng với Shougo-kun đó~』」

「Ơ, Shougo, cậu từ chối đi ăn bánh với bọn tớ để hẹn hò với Chủ tịch Tendou sao!?」

Miyabi lập tức chất vấn.

「Quả nhiên... hai người đã đi dạo rừng hẹn hò đúng không...」

「Không phải hẹn hò! Anh đi giúp Chủ tịch Tendou mà. Là chuẩn bị cho trò thử thách lòng dũng cảm đó」

「Thật không đây...」

Miyabi nhìn với ánh mắt đầy nghi ngờ.

「Anh đã định tuyến đường rõ ràng rồi đó. Đi sâu vào con đường phía trước bãi biển, sẽ có một căn biệt thự bỏ hoang. Cảm giác cũng ghê ghê nên anh định chọn làm đích đến cho trò thử thách lòng dũng cảm」

「Hừm. Vậy là thật sự đã chuẩn bị nhỉ」

Nghe kể về tiến độ chuẩn bị, Miyabi và mọi người dường như cũng đã tạm thời tin tưởng.

「Vậy căn nhà hoang đó trông thế nào? Xưa kia có ai từng ở không?」

「Ừm... anh cũng không rõ nó là loại nhà như thế nào nữa」

Người phục vụ mang món ăn tiếp theo đến, lần lượt đặt trước mặt ba người.

「Súp bí đỏ của quý khách ạ」

Chợt nghĩ ra, Shougo quyết định hỏi người phục vụ. Một nhân viên của khách sạn này có lẽ sẽ biết rõ về căn biệt thự đó.

「À... xin hỏi một chút được không?」

「Quý khách muốn hỏi gì ạ?」

Người phục vụ khoảng bốn mươi tuổi, tưởng Shougo hỏi về món ăn, liền mỉm cười thân thiện.

「Nếu đi bộ phía sau khách sạn này, có một căn biệt thự trông như không ai ở. Tôi tò mò không biết nó là loại nhà như thế nào...」

Người phục vụ lộ vẻ hơi bất ngờ trước câu hỏi, sau đó lại trưng ra bộ mặt như đang hồi tưởng.

「Hình như hơn mười năm trước, tôi có nghe nói đó là biệt thự của một doanh nhân」

「Doanh nhân, ạ?」

Người phục vụ suy nghĩ thêm một chút, rồi đột nhiên nét mặt ông ta ánh lên vẻ hoài niệm, như thể vừa nhớ ra điều gì đó.

「Đúng rồi, đúng rồi, nhân tiện nói luôn, hồi đó, họ cũng từng là khách của nhà hàng này. Là ba người, một vị phu quân khỏe mạnh, một cô phu nhân trẻ tuổi và một cô con gái nhỏ. Chắc hẳn là một gia đình. Phu quân nói rằng ông ấy bận công việc, còn phu nhân và con gái sống ở căn biệt thự đó」

「Sao họ lại đi mất rồi ạ?」

「Lý do chuyển đi thì tôi không rõ. Dường như một thời gian sau khi họ đến, căn biệt thự đã được rao bán rồi」

「Chuyện đó đã xảy ra sao. Bán đi tức là chán cuộc sống ở biệt thự rồi chăng...」

Dù sao đi nữa, có vẻ chắc chắn rằng đó là một căn nhà hoang không còn được sử dụng.

「Cảm ơn anh. Xin lỗi, tôi hỏi chuyện lạ quá」

Người phục vụ lại mỉm cười cúi chào... chợt ánh mắt ông dừng lại trên khuôn mặt Shougo.

「... Mặt tôi có dính gì không ạ...?」

「À, không, xin lỗi quý khách. — Khuôn mặt của quý khách trông rất giống với vị phu quân khi xưa... Tôi vô cùng thất lễ」

Người phục vụ xin lỗi Shougo rồi rời khỏi bàn.

— Giống mình ư? Người chủ cũ của căn nhà hoang đó... ?

Shougo nhớ lại cảm giác déjà vu khi anh bước vào căn nhà hoang. Cảm giác như mình đã từng đến căn biệt thự đó từ lâu lắm rồi, cùng với lời kể vừa rồi của người phục vụ.

Liệu có mối liên hệ nào không?

Sau khi ngâm mình trong bồn tắm công cộng, Shougo đang đi trên hành lang khách sạn để trở về phòng.

「Ựa... mình không đủ dũng khí để thử tắm thác...」

Hôm nay đúng là giờ tắm hỗn hợp, nhưng vì chấn thương tâm lý hôm qua mà anh không thể đi tắm bồn đá lộ thiên được.

「Giá mà có thể thư giãn cơ thể mệt mỏi thì tốt biết mấy...」

「Shougo-san, anh mới tắm xong à?」

Anh quay lại, thấy Konoe đang đi tới. Cũng mặc yukata như Shougo, tay cầm một chiếc khăn tắm.

「Konoe cũng đi tắm à?」

「Vâng. Nếu Shougo-san cũng thế, đáng lẽ chúng ta nên cùng nhau đi tắm hỗn hợp ở trên đó」

Đứng cạnh Shougo, Konoe ngượng ngùng thì thầm.

「T-tắm hỗn hợp... thật sao...?」

「Nào~, em đùa thôi mà! Đừng có tin thật chứ」

Shougo có vẻ nhẹ nhõm, lại có vẻ hơi thất vọng.

Cả hai ra sảnh, nhìn ra khu vườn bên trong qua cửa sổ, một tòa nhà nhỏ nhắn hiện ra. Tường trắng, mái đỏ. Cửa sổ kính màu. Mang một ấn tượng như một chiếc bánh kem nhỏ.

「Á, Shougo-san! Chúng ta đi xem ở đó đi! Em rất muốn ngắm nó」

「Ô, ôi? Konoe!?」

Konoe nắm tay Shougo rồi chạy đi.

Ra khỏi sảnh chính khách sạn, họ chạy qua vòng xoay và tiến về phía mặt tiền của tòa nhà. Đó là một tòa nhà giống nhà thờ, với mái tam giác và tháp chuông.

Vừa bước qua cánh cửa đôi trang nghiêm, Konoe đã thốt lên một tiếng đầy ngưỡng mộ.

「Đẹp quá...」

Bên trong tối mờ ảo dưới ánh trăng, nhiều hàng ghế dài xếp ngay ngắn, phía trước là một bệ thờ nhỏ trang trí hình thánh giá. Từ cửa sổ kính tròn trên trần nhà, có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao lấp lánh.

「Khách sạn này có một nơi như thế này sao...」

「Đó là nhà nguyện để tổ chức lễ cưới đó ạ」

Từ lúc nào không biết, Konoe đã tựa sát ngay cạnh Shougo.

「Em cũng muốn tổ chức lễ cưới ở một nơi như thế này...」

Không rõ lời nói của cô nàng là dành cho Shougo, hay chỉ đơn thuần là một niềm ao ước.

Thế nhưng, trong không khí trang nghiêm của nhà nguyện, Shougo từ từ đưa tay lại gần Konoe, sắp nắm lấy tay cô nàng...

Đột nhiên, trong tâm trí anh vang lên một lời nói như xuyên thấu.

『Em, em sẽ không bao giờ tha thứ đâu』

— Đúng rồi... Mình, mình không thể ở bên Konoe được...

Ngay cả lúc này, 'cô em gái' có thể đang theo dõi từ đâu đó.

Nếu cứ tạo ra bầu không khí lãng mạn như thế này, mình sẽ đẩy Konoe vào nguy hiểm mất!

Shougo rút tay lại, nhanh chóng lùi lại nửa bước khỏi Konoe.

「Shougo-san...?」

Nhận ra thái độ gượng gạo của anh, Konoe cúi mặt xuống, có chút buồn bã.

「Em xin lỗi... Em đã cố kéo anh theo...」

「Đừng xin lỗi. Chuyện đó, là vấn đề của anh...」

「Không sao đâu ạ. Shougo-san đang mệt mỏi, vậy mà em lại làm phiền... đúng không ạ?」

Nàng cười một cách cô đơn, rồi cả hai im lặng trở về sảnh khách sạn.

Konoe khẽ vẫy tay, rồi bước vào thang máy, trở về phòng của mình.

— Chết tiệt... mình đang làm cái quái gì thế này...

Shougo còn lại một mình, tức tối nắm chặt tay.

Thật uổng phí chuyến dã ngoại biển, mà mình chỉ có thể đối xử với Konoe như vậy...

Nhưng... giờ chỉ có thể làm thế thôi. Chỉ có thể chịu đựng mà thôi.

Mình không thể phá hỏng chuyến dã ngoại biển vui vẻ này được.

Konoe, Miyabi, Chủ tịch Tendou, tất cả phải được bảo vệ khỏi bàn tay của 'cô em gái'!

Khi Shougo quay gót để trở về phòng, anh nhận ra có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình từ góc khuất ở sảnh.

— Miyabi!?

Miyabi đang nhìn anh, vội vàng ẩn mình vào bóng tối rồi biến mất.

Cứ như thể đang chạy trốn Shougo vậy.

— Ánh mắt đó...

Shougo nhận ra. Ánh mắt mà Miyabi vừa nhìn anh, hệt như biểu cảm lo lắng cô bé từng thể hiện trong phòng hội học sinh.

— Chẳng lẽ Miyabi...?

Miyabi là em gái ruột của anh. Anh và cô bé không thể trở thành người yêu.

Vì thế, để anh không thể trở thành người yêu của bất cứ ai khác...

Miyabi đã biến thành 'cô em gái' để phá đám sao...?

Anh không muốn tin. Anh không muốn tin chuyện như vậy.

Thế nhưng, một khi ý nghĩ đó đã nảy ra, nó cứ quẩn quanh trong đầu Shougo không rời.