Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 13

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 193

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 10

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 41

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

432 248

Tập 05 - Chương 2

Kỳ nghỉ hè là của núi, của biển, và của em gái!

Vài ngày sau. Cuối cùng, ngày khai giảng trại hè ven biển được mong đợi bấy lâu cũng đến.

Sáng sớm trời trong xanh, một bầu trời không gợn mây hiện ra trước mắt. Gần chín giờ sáng, khi Shogo xách chiếc túi đựng đồ đến cổng chính Học viện Miryuin, đã có ba chiếc xe buýt lớn xếp hàng chờ sẵn.

“Shogo-kun~, chào buổi sáng~”

Mana đang đứng phía trước xe buýt. Cô bé lấy một cuốn brochure đã làm mấy hôm trước từ chiếc hộp carton đặt bên cạnh và đưa cho Shogo.

“Chào buổi sáng, Chủ tịch Tendo. Để tớ xem cuốn brochure này nhé. — Cậu ổn với việc say xe chứ?”

“Tớ uống thuốc chống say rồi nên không sao~. Thuốc chống say vị caramel chocolate đấy, nếu cậu muốn thì tớ sẽ cho Shogo-kun một ít.”

“... K, không, tớ không bị say xe đâu.”

Thực ra đó là loại thuốc ngọt gắt đến mức dễ làm người ta thấy buồn nôn hơn.

Mana học lớp khác nên xe buýt của cô bé cũng không đi chung với Shogo và các bạn. Anh khẽ vẫy tay chào cô bé rồi hướng về chiếc xe buýt đầu tiên.

Sau trụ cột cổng trường, có một cô gái… trông như một cậu bé đang đứng. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm, quần jean ôm sát, và đội một chiếc mũ phớt trên đầu.

Thấy Shogo, cô mỉm cười chạy đến. Ánh nắng làm hàm răng trắng ngần của cô lóe lên.

“Chào Shogo-kun. Giờ cậu đi chơi à?”

“Ikusu. Cậu không lên xe buýt sao?”

“Đáng tiếc là tớ đến để tiễn thôi. Tớ không định tham gia trại hè ven biển. Tớ định ở lại đây để đề phòng ấy mà.”

Mizutani Ikusu là một cô gái thuộc một tổ chức đặc biệt trong Tập đoàn Mikadono-no. Hiện tại, cô đang theo học tại Học viện Miryuin với mục đích bảo vệ Shogo khỏi những âm mưu liên quan đến “em gái”.

“Em gái của tớ đã được tìm thấy rồi... Cậu vẫn còn điều gì đáng lo ngại sao?”

Ikusu liền ghé sát mặt, hạ giọng.

“— Tớ lo lắng về động thái của Thư ký Seri. Phải chú ý theo dõi.”

“Ra vậy... Mong sớm có thể nói sự thật với mẹ.”

Mẹ vẫn chưa nhận ra thân phận thật của Thư ký Seri.

Đương nhiên là Shogo muốn thông báo, nhưng nếu giải thích âm mưu của Thư ký Seri, tự nhiên anh cũng phải nói về em gái — Miyabi. Giờ đây, anh không còn cách nào khác ngoài việc giữ im lặng.

“Tốt hơn là cứ để bà ta vùng vẫy một thời gian. Vì chúng ta không biết kẻ đứng sau Thư ký Seri là ai mà.”

“Ikusu... Cậu vất vả rồi.”

“Đây cũng là vì Tập đoàn Mikadono-no mà. Tớ đặt cược vào tương lai của Shogo-kun đấy.”

Shogo băn khoăn không biết có nên nói về cuộc điện thoại của "em gái" mới hay không.

Nhưng rồi anh quyết định không nói. Anh cảm thấy điều đó sẽ làm tăng thêm gánh nặng cho Ikusu.

“Em gái” lần này chắc chắn là trò của Yurina. Chỉ cần biết rõ danh tính, không có gì phải sợ hãi. Anh chỉ cần không bị mê hoặc và tận hưởng tuổi trẻ bên các cô gái là được.

“Đừng lo cho tớ. Em gái đã được tìm thấy rồi. Giờ chỉ cần tìm được người bạn đời, tớ có thể vượt qua thử thách của cha.”

Mắt Ikusu ươn ướt, cô bé nắm chặt tay Shogo.

“Cố lên nhé, Shogo-kun! Thực ra tớ cũng muốn đi cùng đến trại hè ven biển và túc trực bảo vệ cậu hai mươi bốn giờ!”

“Túc trực ư...”

“Việc phải xa cậu khiến tớ đau khổ đến thế này... Cậu có hiểu cảm giác này không!?”

“Đ, được rồi, tớ hiểu, hiểu rồi nên bình tĩnh đi.”

Phía sau, tiếng la hét “Kyaa!” của các cô gái vang lên.

Từ lúc nào, các nữ sinh đã thò người ra khỏi cửa sổ xe buýt, nhìn Shogo và Ikusu với khuôn mặt đỏ bừng. Họ liên tục chụp ảnh "tách tách" bằng điện thoại di động.

Cuối cùng, Ikusu đã không chịu buông tay Shogo cho đến tận giờ xe buýt khởi hành.

Chiếc xe buýt chở Shogo và các bạn khởi hành, thẳng tiến đến trại hè ven biển. Xe chạy xuyên qua thành phố, lách qua thung lũng các tòa nhà và lên đường cao tốc.

“Shogo-san, cuối cùng cũng đến rồi nhỉ. Chúng ta sẽ ở khách sạn nào đây nhỉ?”

Ở hàng ghế cuối cùng của xe buýt, Konoe ngồi bên phải Shogo, nói.

“Ừm ưm, Tsuruma-san, đừng nhầm lẫn chứ, cậu không cùng phòng với Shogo đâu nhé!”

Miyabi ngồi bên trái Shogo, bĩu môi.

“Em đâu có nhầm là cùng phòng đâu ạ! Kiểu gì Kannagi-san cũng ở cùng phòng thôi~.”

“Shogo~, lát nữa chúng ta cùng đi bơi ở biển nhé~.”

Miyabi mặc kệ, ôm chặt lấy tay Shogo.

“Hai đứa đừng cãi nhau ngay cả trong xe buýt chứ. Miyabi cũng đừng ôm chặt thế.”

“Tại vì~”

Cô bé phồng má lên nhìn Shogo.

— Từ khi biết em là em gái, mình thấy em trở nên nũng nịu hơn nhiều.

Nhưng việc em nũng nịu thế này — có lẽ là cách để em che giấu nỗi lo sợ rằng anh em họ có thể lại xa cách.

“Được rồi Miyabi. Hãy bơi thỏa thích nhé. Anh cũng đã mua một bộ đồ bơi mới toanh đấy.”

“Em không muốn thấy đồ bơi của Shogo đâu~.”

Miyabi hờn dỗi, quay mặt đi.

“Sao vậy chứ... Anh đã cố gắng chọn một bộ đồ bơi đắt tiền vậy mà...”

Trên ghế trong xe, các cô gái tham gia trại đang chơi bài, trò chuyện, náo loạn “oai oái” một cách vui vẻ.

“... Này Konoe. Sao toàn con gái vậy?”

“Vì là tự do tham gia, và nghe nói trại hè của trường này năm nào cũng như vậy đấy.”

Học viện Miryuin vốn có khoảng bảy mươi phần trăm học sinh là nữ. Hơn nữa, khi tuyển người tham gia trại hè ven biển, hơn chín mươi phần trăm số người đăng ký là nữ.

Các nam sinh co cụm ở phía trước xe buýt, hoàn toàn trở nên lu mờ.

Cô giáo Kotori-sensei, giáo viên chủ nhiệm, đứng ở phía trước, cầm micro như một hướng dẫn viên xe buýt.

“Được rồi, các em đã chuẩn bị sẵn sàng cho trại hè ven biển chưa!? Đã có quyết tâm chưa!? Đừng gây phiền phức trong sinh hoạt tập thể nhé! Đọc kỹ cẩm nang du lịch đến khi nào có thể nhắc lại từng trang thì thôi!”

Cô giáo Kotori-sensei vung vẩy cuốn “cẩm nang du lịch” trên tay, tâm trạng cao hứng hơn mọi khi.

“Tắt đèn lúc mười một giờ! Thức dậy lúc bảy giờ! Nghe rõ đây các nam sinh! Cấm bén mảng đến phòng nữ sinh vào ban đêm nhé!!”

“Vâng ạ!”

Một nam sinh ngồi ở hàng ghế trước nhanh nhẹn giơ tay lên.

“Cái gì!? Sasaki!?”

“Chúng em sẽ chỉ bén mảng đến phòng của cô Kotori-sensei thôi ạ!!”

“Cái đồ dở hơi này!!”

Bốp bốp bốp!! ... Cô Kotori-sensei dùng cuốn cẩm nang du lịch tát đi tát lại Sasaki.

“Thưa cô, cô thích lẻn vào phòng người khác hơn là bị lẻn vào đó đấy!!”

“E, em muốn... bị cô Kotori-sensei... lẻn vào phòng...”

Sasaki, với đôi má sưng đỏ bừng, chìm xuống ghế.

Cứ thế, xe buýt rời khỏi khu vực đô thị và tiến vào vùng núi.

Ngoài cửa sổ, những ngọn núi được bao phủ bởi cây cối xanh tươi nối tiếp nhau, dưới chân núi là những cánh đồng và ruộng bậc thang trải dài.

Sau khoảng ba giờ xe buýt lắc lư, khi xe vừa thoát khỏi một đường hầm nữa —

“A, nhìn kìa! Biển, biển!”

Miyabi reo lên vui sướng, chỉ tay ra ngoài cửa sổ bên phải.

Giữa những ngọn núi, có thể nhìn thấy Thái Bình Dương xanh biếc trải rộng ở phía xa.

“Đẹp quá nhỉ...”

Konoe thì thầm với giọng say mê.

Một khung cảnh làng quê hoàn toàn khác so với thị trấn mà Shogo và các bạn đang sống. Bao trùm trong ánh nắng hè gay gắt, màu xanh của núi và màu xanh của biển tỏa sáng rực rỡ.

Thêm khoảng một giờ nữa, xe buýt đến thị trấn ven biển.

Xe chạy dọc con đường bên cạnh cảng cá, rồi leo lên con đường núi quanh co. Chẳng mấy chốc, một tòa nhà lớn bao quanh bởi rừng núi hiện ra trước mắt. Đó chính là khách sạn ven biển nơi họ sẽ ở đêm nay.

Một mũi đất nhỏ nhô ra biển Thái Bình Dương. Toàn bộ mũi đất dài khoảng ba km này là một ngọn núi thấp, được bao phủ bởi rừng cây rậm rạp. Dù là một vùng đất giàu thiên nhiên nhưng đã được bàn tay con người kiến tạo, có những lối đi bộ xuyên rừng, những bãi cỏ rộng lớn, và cả khu cắm trại.

Một khách sạn lớn tọa lạc trên sườn núi ở chân mũi đất, cho phép du khách vừa ngắm rừng vừa ngắm biển — đó chính là địa điểm của trại hè ven biển của Shogo và các bạn.

Sau bữa trưa tại nhà hàng của khách sạn, là buổi định hướng trại hè của các thầy cô giáo. Mãi đến sau ba giờ chiều mới được nhận phòng, các học sinh mang hành lý về phòng của mình.

“Ôi ~ thoải mái ghê.”

Shogo vừa vào phòng mình, lập tức nằm dài trên giường.

Một căn phòng kiểu Tây rộng rãi khoảng mười tatami. Hai chiếc giường lớn đặt cạnh nhau, gần cửa sổ nhìn ra biển có một chiếc ghế sofa và bàn để thư giãn.

Phòng còn được trang bị tủ lạnh và TV màn hình phẳng, hoàn hảo để lưu trú.

“Thật sự mình có được dùng căn phòng thế này một mình không nhỉ?”

Học sinh tham gia trại hè ban đầu được quy định hai người một phòng.

Tuy nhiên, Shogo đăng ký trễ và vì số lượng nam sinh không đủ, anh đã được sắp xếp ở một mình trong phòng. Mặc dù các học sinh khác ở phòng từ tầng bốn trở lên, còn Shogo chỉ ở phòng tầng ba.

“Thôi, nếu còn đòi hỏi cao hơn thì chắc sẽ bị trời phạt mất.”

Trong lúc đang thư giãn trên giường, điện thoại di động đổ chuông báo tin nhắn. Shogo nhìn qua, là tin nhắn từ Konoe.

“Shogo-san cũng muốn đi bơi ở biển không? Mọi người đang tụ tập ở đó kìa.”

Hôm nay là thời gian tự do cho đến giờ ăn tối. Các học sinh có thể tùy ý tản bộ trong rừng xung quanh, bơi lội ở biển, hoặc thư giãn tại khách sạn.

“Đã đến với thiên nhiên hoang dã mà cứ nằm lì trong phòng thì phí quá.”

Shogo gửi tin nhắn trả lời đồng ý, rồi nhanh chóng chuẩn bị đồ bơi và ra ngoài.

Ra cửa sau phía nam khách sạn, có một lối đi bộ xuyên qua một khu rừng nhỏ. Đi xuống cầu thang gỗ, sẽ đến một bãi cỏ rộng. Từ dưới bậc đá ở cuối bãi cỏ, tiếng sóng vỗ và tiếng các học sinh tắm biển vọng lại.

Trên bãi cỏ có đèn đường và một gian nhà nhỏ có ghế dài. Ngoài ra còn có một túp lều có thể dùng làm phòng thay đồ bơi. Gần túp lều, có thuyền cao su và phao bơi được đặt. Đó là những vật dụng mà học sinh Học viện Miryuin mang đến để chơi biển.

Shogo thay đồ bơi trong phòng thay đồ, xỏ dép lê, rồi chạy nhanh xuống bậc đá tiến ra bãi biển.

“Ồ, mọi người đều đang bơi cả.”

Bãi cát nhỏ được bao quanh bởi những vách đá nhô ra hai bên, mang lại không khí của một bãi biển riêng tư hơn là một bãi tắm công cộng.

Dưới ánh nắng chiều muộn, các cô gái mặc đồ bơi đang bơi lội, chơi bóng chuyền bãi biển, hoặc nằm tắm nắng.

Khác với đồ bơi học sinh ở trường, đây là đồ bơi cá nhân mà mỗi người tự chuẩn bị. Nhiều cô bé mặc đồ bơi với thiết kế khá táo bạo... vẻ quyến rũ của những cô gái quen mặt khiến Shogo suýt nữa ngẩn ngơ ngắm nhìn.

“Mikadono-no-kun~, chơi bóng chuyền bãi biển bên này không~!?”

Các bạn nữ cùng lớp mặc bikini sáng chói vẫy tay gọi Shogo.

“Lát nữa tớ sẽ qua chơi!”

Vẫy tay đáp lại, Shogo nhìn xung quanh.

— Trước hết, mình phải tìm Konoe và các bạn đã.

“Được rồi! Lũ nhóc, tiếp theo là nhảy ếch trên cát! Cắn răng vào!!”

“Vâng ạ! Vì cô Kotori-sensei mà có vào núi, có ra biển chúng em cũng chịu ạ!!”

Nhìn về phía tiếng hét, có cô Kotori-sensei mặc bộ đồ bơi liền thân có hình gấu bông, cắm kiếm tre xuống cát.

Xung quanh, có một nhóm nam sinh đang bị hành hạ với vẻ mặt lạ lùng vui sướng.

— Thôi mình tránh xa chỗ đó ra.

Shogo rón rén bước đi nhẹ nhàng, tránh xa hướng của cô Kotori-sensei và các bạn.

“Shogo-san~, bên này ạ~!”

Tiếng gọi của Konoe vang lên.

Chạy đến, dưới bóng dù che nắng trên bãi biển, Konoe, Miyabi và Mana đang ngồi.

“Haizzz, Shogo chậm quá~! Chắc cậu lại nhìn đồ bơi của con gái mà mặt đần ra chứ gì.”

Ngay lập tức, những lời lẽ sắc sảo của Miyabi bay đến.

“Đ, đâu có đần ra đâu. Đúng là có nhìn một chút thôi mà...”

Trước cảnh ba cô gái mặc đồ bơi, Shogo cảm thấy hơi bối rối không biết nên nhìn vào đâu.

Konoe mặc bikini trắng bên trong, khoác thêm chiếc áo khoác mỏng bên ngoài. Miyabi mặc đồ bơi liền thân có bèo nhún, nhưng phần lưng hở khá táo bạo. Mana mặc đồ bơi liền thân họa tiết hoa, và từ khe hở ở ngực, có thể thấy một thung lũng sâu hút.

“Thấy chưa~, Shogo lại nhìn bằng ánh mắt gian xảo nữa rồi~!”

“Lại cái gì là lại! Anh đâu có nhìn đồ bơi của Miyabi bằng ánh mắt gian xảo đâu.”

“Sao lại không!? Anh muốn nói là đồ bơi của em không có sức hấp dẫn à!?”

“Không phải vậy! Miyabi là em gái của anh. Nếu nhìn đồ bơi của em gái bằng ánh mắt kỳ lạ thì thật tệ phải không.”

“Ừm ưm... Đúng là vậy nhưng mà...”

Không biết là đã chấp nhận hay chưa, Miyabi vẫn nhìn Shogo với vẻ hơi bất mãn.

“— Rất hợp với em đấy, đồ bơi mới toanh. Dễ thương lắm.”

“E, em đâu có mua để được Shogo khen đâu chứ!”

Miyabi với khuôn mặt vừa giận dữ vừa xấu hổ, lùi lại phía sau Konoe và các bạn.

“Shogo-kun, uống ramune không~?”

Mana lấy chai ramune từ thùng giữ nhiệt ra.

“Ồ, cảm ơn.”

“Giờ tớ mở nhé~.”

Mana bắt đầu lắc chai ramune lên xuống một cách dữ dội.

“Này Chủ tịch Tendo, lắc mạnh thế nguy hiểm đấy.”

“Nhưng mà, có tiếng ‘shuwashuwa~’ thì mới ngon chứ~. Nào, shuwashuwa, shuwashuwa~shuwashuwa~ ♪”

Cô vừa ngân nga hát vừa lắc chai như thể nhầm nó với cái maraca.

“Ais!”

Mana dùng lòng bàn tay đập vào viên bi thủy tinh bị kẹt ở miệng chai.

Một tiếng “chụp!” vang lên, viên bi thủy tinh rơi xuống đáy chai.

“Hya~!”

Nước ramune phun mạnh ra, dính vào mặt và người Mana.

“Ư ư, lạnh quá~.”

“Anh đã bảo là đừng lắc mạnh quá mà.”

“Chủ tịch Tendo, cậu không sao chứ ạ?”

Konoe đưa khăn cho Mana.

“Cảm ơn~...”

Mana lau mặt, rồi định lau bọt ramune đọng lại trên ngực.

Khi cô áp khăn lên phần trên ngực, bọt bị ép bắt đầu chảy xuống khe ngực.

“Híc híc, nó chui vào trong đồ bơi mất rồi~.”

Mana vừa la lên vừa kéo cổ đồ bơi xuống, nhét khăn vào bên trong.

Shogo quay mặt đi khỏi Mana đang lau, uống một ngụm ramune.

Vì bị lắc mạnh kinh khủng, nên vị ga trong miệng sủi bọt đau rát.

“Này, Shogo~. Em có một chuyện muốn nhờ. Anh thoa cái này lên lưng giúp em nhé.”

Miyabi đứng trên bãi cát, hơi xấu hổ, chìa ra một chai màu vàng trong suốt.

“... Dầu tắm nắng?”

“Đúng vậy. Đã đến biển rồi thì phải tắm nắng chứ!”

Nhận chai dầu tắm nắng, Shogo cảm thấy lúng túng.

“Cái này, thoa bằng tay phải không...? Em tự thoa thì tốt hơn chứ?”

“Vì tay em không với tới nên mới nhờ anh chứ.”

Shogo nhìn sang Mana và Konoe với vẻ mặt khó xử.

Cả hai đều mỉm cười với vẻ mặt "thoa giúp em ấy đi mà~".

— Thôi được rồi. Dù sao cũng chỉ là thoa dầu thôi mà.

Là yêu cầu của cô em gái dễ thương. Anh sẽ chiều theo.

“Được rồi, Miyabi. Anh sẽ thoa cho em, nằm xuống đi.”

“Vâng ạ~.”

Miyabi nằm sấp xuống cát.

Bộ đồ bơi của cô bé để lộ gần hết lưng. Làn da trắng ngần phản chiếu ánh nắng.

Shogo quỳ xuống cạnh Miyabi, mở nắp chai dầu tắm nắng.

— Ưm, thoa bao nhiêu thì đủ nhỉ.

Nhìn nhãn chai cũng không hiểu. Anh xòe lòng bàn tay phải ra, nhẹ nhàng nhỏ dầu xuống.

— Khoảng này...? Không, hình như hơi ít.

Từ từ, từ từ... anh nghiêng chai trên tay...

“Ối!”

Anh lỡ tay đổ ào một lượng lớn dầu ra.

Lòng bàn tay dính đầy dầu, bóng loáng.

“Shogo~? Sao vậy?”

“K, không có gì. — Giờ anh thoa đây.”

Anh nhẹ nhàng áp lòng bàn tay dính đầy dầu lên lưng Miyabi.

“A! L, lạnh quá!”

Lưng Miyabi khẽ giật mình.

Shogo tạm thời xoa nhẹ nhàng bàn tay phải theo hình tròn trên lưng Miyabi.

“A... nhột quá... Cảm giác nhờn nhợt...”

“Đừng có cằn nhằn. Chịu đựng đi chứ.”

“Tại vì cách Shogo chạm vào, cứ thấy kỳ lạ sao ấy~.”

“K, kỳ lạ đâu mà kỳ lạ!”

“Giống như bị vuốt ve vậy...”

“A được rồi được rồi. Anh làm thế này là được chứ gì.”

Anh bắt đầu thoa dầu với cử chỉ vẩy nhẹ, cố gắng không chạm vào da nhiều nhất có thể.

“Aizzz, làm ơn nhẹ nhàng hơn một chút đi! Nếu thoa sót chỗ nào thì em không tha đâu đấy.”

“Từ nãy đến giờ toàn ra lệnh không à.”

“Tại vì là Shogo mà, anh phải nghe lời em chứ.”

— Trời ạ, nói mấy lời ích kỷ vô lý gì thế này...

Với mấy đứa em gái hỗn láo như vậy, phải cho chúng biết thế nào là sự khắc nghiệt của đời mới được.

“Được rồi, vậy thì Miyabi. Anh sẽ thoa thật tỉ mỉ cho em nhé~.”

Shogo nhìn lưng Miyabi, nở nụ cười gian xảo.

Anh làm ướt tay lại bằng dầu, rồi vươn tay phải ra giữa lưng Miyabi.

Cứ thế, anh dựng ba ngón tay lên, nhẹ nhàng vuốt dọc theo cột sống.

“Hyahyahyahya!?”

Miyabi run rẩy người.

---

“N, này này! S, Shogo, vừa rồi...”

“Nào nào~, nếu không giữ yên thì sẽ bị thoa không đều đấy~.”

“Em biết rồi mà. Em đang giữ yên đây chứ gì. Nếu anh làm gì kỳ lạ thì em sẽ không tha đâu đấy.”

Một lúc sau, Shogo cẩn thận thoa bằng lòng bàn tay... Khi Miyabi lơ là, lần này anh dùng đầu ngón tay chọc nhẹ vào nách cô bé.

“Hiu!?”

“Này đừng nhúc nhích chứ~. Nếu thoa sót dầu, da sẽ bị bong tróc, rát và rất đau đấy.”

“N, nên em mới bảo anh thoa cẩn thận mà...”

“Đương nhiên rồi. Anh sẽ thoa từ trong ra ngoài cho em~.”

Shogo bôi dầu vào cả hai tay, rồi cùng lúc áp nhẹ lên hai bên sườn của Miyabi.

“Hyahyahya~!?”

“Nào nào~, ở đây ư? Ở đây có thích không~?”

Anh còn thoa đi thoa lại nhiều lần, từ nách đến sườn Miyabi, vuốt lên vuốt xuống một cách dai dẳng.

“Hyahya, hyame re~!”

Miyabi không chịu nổi, lăn ra nằm ngửa, hai tay ôm chặt mình, ngước nhìn Shogo.

Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, mắt ươn ướt, đôi môi run rẩy.

Shogo với hai tay bóng loáng dầu, chằm chằm tiến sát trước mặt Miyabi.

“Em nói là đừng thoa sót mà Miyabi~. Nào~, anh sẽ thoa khắp người cho em đây~.”

“Hi...!”

“Nào nào~, giờ đến đâu nữa~? Anh thoa chân cho em nhé~?”

Miyabi run rẩy lắc đầu.

“Hay là, em muốn anh thoa vào bộ ngực dễ thương của em sao~?”

Cốp!!

Cú móc ngược của Miyabi giáng vào cằm Shogo.

Shogo loạng choạng đổ gục, úp mặt xuống cát. Anh cháy trắng toàn thân, như một võ sĩ quyền Anh bị hạ đo ván.

“Chết đi! Cái tên biến thái cuồng em trai dê cụ!!”

“... Em xin lỗi. Em đã quá trớn rồi.”

Cuối cùng, Shogo phải thoa lại dầu từ đầu.

“Haizzz... Cuối cùng cũng thoa xong... Miyabi, thế này được chưa?”

Cuối cùng thoa xong dầu tắm nắng cho Miyabi, Shogo ngồi phịch xuống bãi cát.

Anh nhìn xuống đầu Miyabi đang nằm sấp, nhưng không thấy phản ứng.

“... Miyabi?”

Anh ghé sát mặt nhìn cô bé, Miyabi đang nhắm mắt, khẽ thở đều.

“Shogo... Bàn tay... to quá...”

Cô bé thì thầm, nói mê sảng.

“Ngủ rồi sao. — Haizzz, đúng là vô tư quá mà.”

Anh lẩm bẩm, nhẹ nhàng vuốt tóc Miyabi để không đánh thức cô bé.

“Shogo-kun~, xong chưa~?”

Mana và Konoe đi tới.

Hai cô bé ôm quả bóng chuyền bãi biển, chắc là vừa chơi xong.

“Shogo-san và Kannagi-san, chúng ta cùng chơi không ạ?”

“Miyabi hình như ngủ rồi. Anh sẽ trông chừng em ấy đến khi tỉnh dậy, hai em cứ chơi tiếp đi.”

Mana liền ngồi xuống cạnh Miyabi.

“Mana sẽ trông Miyabi-chan cho, Shogo-kun cứ đi chơi với Konoe-chan đi~.”

“Nhưng thế thì ngại lắm. — Nào Miyabi, dậy đi.”

Mana nắm tay Shogo lại, ngăn anh lay người Miyabi.

“Không sao đâu~. Shogo-kun cũng cần được thoải mái một chút chứ.”

— Chẳng lẽ Chủ tịch Tendo đang lo lắng cho mình sao?

Shogo nhớ lại trước khi đến trại hè ven biển, anh đã từng thoáng bộc bạch nỗi lo của mình với Mana.

Với tư cách là người anh trai duy nhất, Shogo phải hỗ trợ em gái Miyabi.

Tuy nhiên, nếu cứ luôn hỗ trợ như vậy, anh sẽ mệt mỏi. Đôi khi cũng cần nghỉ ngơi.

... Có lẽ cô ấy muốn nói như vậy.

“Vậy thì, anh xin nhận lời. Chủ tịch Tendo, nhờ cậu trông Miyabi nhé.”

Cảm ơn Mana, Shogo cùng Konoe bắt đầu đi bộ dọc bãi biển.

§

Sau đó, hai người họ cùng tham gia chơi bóng chuyền bãi biển với các bạn nữ cùng lớp.

Khi đã thấm mệt, Shogo cùng Konoe đi lên bãi cỏ phía trên để nghỉ ngơi một chút.

Bên cạnh túp lều thay đồ, có một chiếc thuyền cao su mà anh đã thấy trước đó. Đó là một chiếc thuyền bơm hơi hai người, chèo bằng mái chèo.

“Họ cũng mang cả thuyền thế này đến sao.”

“Nó được cất trong kho của trường ạ. Vì đã có công mang đến, nên mọi người quyết định sẽ cùng dùng ạ.”

Shogo nhìn chiếc thuyền, rồi nhìn ra biển rộng, và cuối cùng nhìn Konoe.

“Chúng ta cùng đi nhé?”

“... Vâng. Đằng nào cũng đã ra biển rồi.”

Konoe hơi ngượng ngùng gật đầu.

Hai người thuê thuyền và ra biển.

Họ ngồi đối diện nhau, mái chèo do Shogo chèo vỗ nước.

Konoe đã để lại chiếc áo khoác ở bãi biển, giờ chỉ mặc bikini trắng. Cô bé xoay người sang một bên, vươn tay xuống mặt nước biển.

Làn da trong suốt của cô bé, dưới ánh nắng, tỏa sáng rạng rỡ.

“Biển lạnh và thật dễ chịu quá~.”

Cô bé vui vẻ kêu lên, nước biển vỗ “tách tách”.

Họ dừng lại khi ra hơi xa bờ, để chiếc thuyền trôi bồng bềnh giữa những con sóng.

Các học sinh trên bãi biển trông nhỏ xíu, tiếng cười đùa cũng nghe thấy xa xăm.

“Cứ thế này, chỉ còn hai chúng ta thôi nhỉ.”

“Cảm giác như đã lâu rồi mới được nói chuyện thế này.”

“Từ khi vào kỳ nghỉ hè, cơ hội gặp nhau ở trường cũng ít đi rồi ạ...”

Thực tế thì Shogo cũng đã gặp Konoe vài lần trong kỳ nghỉ hè. Nhưng so với những ngày tháng cùng lớp mỗi ngày, anh cảm thấy thời gian hai người ở bên nhau đã ít đi đáng kể.

— Konoe nghĩ gì về mình nhỉ...?

Shogo chuyển đến Học viện Miryuin, một học kỳ đã trôi qua. Trong suốt thời gian đó, Konoe luôn thân thiện với anh.

Nhưng hai người không phải là người yêu.

Konoe đã từng nói với Shogo về tình cảm của cô bé như thế này:

"Em muốn báo đáp ân tình anh đã cứu mạng em ngày xưa..."

Khi còn nhỏ, Shogo đã bị thương khi che chắn cho Konoe khỏi một vụ tai nạn giao thông. Đó là một vết thương nặng đến mức anh bị mất trí nhớ. Nhưng đó chỉ là chuyện quá khứ.

— Nếu không có ân tình đó, mình và Konoe sẽ là hai người như thế nào nhỉ?

Liệu họ có thể thân thiết như thế này không, hay chỉ là những người xa lạ...?

Anh không biết. Nhưng Shogo muốn tận hưởng khoảng thời gian ở bên Konoe như thế này, bất kể là vì lý do gì.

“Cứ thế này mà trôi dạt ra xa bờ thì thật sự chỉ còn hai chúng ta thôi đấy.”

“Thôi nào, đừng nói những điều đáng sợ như vậy chứ!”

“Đi xa hơn một chút nữa xem sao?”

Biển khá yên bình, không lo bị cuốn trôi.

Shogo nắm chặt hai mái chèo, từ từ chèo đi.

Ít nhất là đến chỗ không còn bị tiếng học sinh trên bãi biển làm phiền...

“A... Nếu rơi xuống biển thì sao đây...”

Konoe với vẻ mặt lo lắng nhìn xuống mặt biển, rúc vào Shogo.

— Ư... Cơ thể Konoe gần quá...

Khi anh đẩy mái chèo và nghiêng người về phía trước, hình ảnh Konoe mặc đồ bơi nằm ngay trước mặt Shogo.

Nếu anh cúi người thêm một chút nữa, mặt anh sẽ vùi vào ngực cô bé mất.

Shogo cảm thấy ngượng ngùng, quay mặt sang một bên.

“K, Konoe..., có lẽ hơi gần quá...”

“Hả...? Shogo-san, sao anh lại nhìn ngang vậy?”

“K, không phải... đồ bơi...”

Konoe nhìn xuống đồ bơi của mình...

“Hya!?”

Cô bé khẽ kêu lên một tiếng, xấu hổ dùng hai tay che ngực.

“Anh... Shogo-san... A, anh muốn nhìn đồ bơi của em sao...?”

Cúi mặt xuống, Konoe thì thầm.

“Không phải là muốn nhìn, mà là anh đang chèo mái chèo nên không thể đổi tư thế được.”

“Nhưng vừa rồi anh đã nhìn đúng không? Chằm chằm ấy.”

“Đâu có nhìn chằm chằm. Anh đã quay mặt đi rồi mà.”

“Vậy thì, đồ bơi của em... anh không muốn nhìn sao...?”

“Không phải chuyện muốn nhìn hay không muốn nhìn...”

“Thế là bên nào ạ?”

“Bên nào mà bên nào.”

“Em, em, đó, Shogo-san... em muốn anh nhìn... cái này... cái kia, đó...”

Cô bé nói với giọng run rẩy, rồi nói lắp bắp như bị quá tải.

“Em đã... cố gắng mua một bộ mới...”

“Anh, anh không nói là không muốn nhìn. Tất nhiên là anh muốn nhìn đồ bơi của Konoe, nhưng mà...”

Shogo nói, như thể đang giúp Konoe đang bối rối.

Konoe liền bĩu môi với vẻ mặt bất mãn.

“Hừm... Nhưng Shogo-san, vừa nãy anh đã quay mặt đi đúng không?”

“Đó là vì, quá gần.”

“Vậy thì, anh thật sự không muốn nhìn.”

Konoe cong đầu gối, ngồi thẳng dậy trên thuyền, thẳng lưng.

Đôi vai tròn, chiếc bụng dễ thương, cặp đùi thon dài. Làn da toàn thân trắng sáng rực rỡ.

Anh suýt nữa lại quay mặt đi vì ngượng ngùng...

— Mình đã biết chắc Konoe không phải là em gái rồi.

Có nhìn bằng ánh mắt kỳ lạ một chút cũng không có gì sai. Vì cô bé không phải là em gái.

Thậm chí, với tư cách là một người đàn ông bình thường, việc muốn nhìn là điều hiển nhiên mà!

“Anh, anh muốn nhìn đồ bơi của Konoe. Anh thật sự rất muốn nhìn!”

“Em hiểu rồi... Nếu anh đã nói vậy, thì anh phải nhìn thật kỹ đấy nhé.”

Shogo chăm chú nhìn Konoe trong bộ đồ bơi.

Hai bầu ngực không quá lớn cũng không quá nhỏ, đầy đặn vừa phải.

Cái rốn nhỏ xinh xắn ở bụng.

Từ vòng eo thon gọn, hai cặp đùi mềm mại kéo dài ra...

“H, hơ...”

Konoe đỏ bừng mặt, hiện lên vẻ xấu hổ, uốn éo người.

“X, xin lỗi, anh lỡ...”

“Không được rời mắt đâu ạ!”

“Không được ư...”

“Vâng, vì đã hứa rồi, n, nhìn nữa... đồ bơi của em... nhìn nữa đi ạ...”

Cứ thế, Shogo không được phép rời mắt, tiếp tục nhìn cơ thể Konoe từ trên xuống dưới.

Anh chăm chú nhìn chằm chằm vào độ đầy đặn của ngực, đường cong của eo, màu da căng mọng, như thể muốn khắc sâu vào mắt mình.

“Hơ... Ừm... N, ừm...”

“Konoe... nếu em xấu hổ thì đừng cố gắng...”

“E, em không xấu hổ đâu ạ!”

Konoe bướng bỉnh ở một điểm lạ lùng.

Và rồi, khi một khoảng thời gian dài tưởng chừng như vô tận trôi qua...

“Hơ phập...”

Konoe kêu lên một tiếng như hơi nước bốc lên từ đầu, rồi mềm nhũn đổ gục xuống.

“K, Konoe!?”

“Em, em... bị nhìn chằm chằm rồi... Từ đầu đến cuối... bị nhìn chằm chằm rồi...”

“Tỉnh táo lại đi! Konoe, tỉnh táo lại nào!?”

Mười mấy phút sau, Konoe tỉnh lại, đang ngồi ôm đầu gối trên thuyền với vẻ mặt xấu hổ.

“Đừng suy sụp thế... Đẹp lắm, Konoe trong bộ đồ bơi đẹp lắm.”

“Hư...”

Konoe càng co người lại.

Nhìn lên bầu trời, không biết từ lúc nào mặt trời đã bắt đầu lặn.

“Chúng ta quay về thôi nhỉ?”

“Vâng, đúng vậy. Đi quá xa bờ cũng nguy hiểm ạ.”

Bãi biển ở hướng nào nhỉ... Shogo nhìn xung quanh.

“N, này... Có vẻ không ổn lắm phải không?”

Thấy vậy, anh nhận ra họ đã đi xa bờ hơn anh nghĩ rất nhiều. Người trên bãi biển nhỏ như hạt đậu.

“Chúng ta phải làm sao đây...!”

“Không sao đâu. Vẫn còn kịp.”

May mắn thay, thủy triều không mạnh. Nếu quay lại ngay bây giờ, họ sẽ kịp về bãi biển.

Shogo nắm chặt hai mái chèo, quay hướng thuyền.

“Nguy hiểm thật đấy. May mà kịp nhận ra trước khi quá muộn.”

Khi thuyền tăng tốc về phía bãi biển, Konoe thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng vậy ạ. Nếu bị nạn thì trại hè sẽ bị hủy mất.”

Shogo vội vàng chèo hết sức để quay về bãi biển.

Có lẽ anh đã hơi vội vàng. Anh đã dùng quá nhiều sức.

Khoảnh khắc anh chèo một mái chèo thật mạnh... Một tiếng “cạch!” vang lên, và mái chèo bên phải bỗng nhẹ hẳn đi.

“Ối!?”

Mất thăng bằng, Shogo suýt ngã nhào về phía trước.

“Shogo-san!?”

Konoe kêu lên một tiếng pha lẫn tiếng hét, vươn hai tay giữ lấy vai Shogo, đỡ anh.

Shogo cố gắng lấy lại thăng bằng, nhìn chiếc mái chèo nhẹ hẳn đi... Anh nín thở.

“Mái chèo... bị tuột ra sao...?”

Một chiếc vòng kim loại treo lủng lẳng trên thân mái chèo. Đó là khóa mái chèo. Khóa mái chèo là bộ phận dùng để cố định mái chèo vào thân thuyền, và là trụ quay khi chèo.

Toàn bộ khóa mái chèo đã bị tuột ra khỏi thân thuyền.

“Kh, không ổn rồi... Phải nhanh chóng quay về bãi biển.”

Shogo lại chèo bằng hai mái chèo.

Nhưng mái chèo đã bị tuột trụ nên không vững, không thể dùng lực và điều khiển hướng đi hiệu quả.

Chiếc thuyền cao su vẽ một vòng cung lớn và trôi đi, lệch khỏi hướng bãi biển.

“K, Konoe, em có mang điện thoại di động không!?”

“Em để quên ở bãi biển mất rồi...”

“Ôi! Có nghe thấy không!?”

Shogo hét lớn về phía bãi biển mờ mờ.

Nhưng đó là một khoảng cách mà anh không nghĩ giọng nói của mình có thể tới được.

Dù vậy, anh vẫn liên tục hét lên, và chèo mái chèo hết sức để cố gắng tiến gần hơn một chút đến đất liền.

Chiếc thuyền từ từ trôi, cuối cùng cũng đến được đất liền ở mũi đất. Vách đá dựng đứng hướng ra biển đang sừng sững ngay trước mặt.

“Cuối cùng cũng không bị trôi dạt...”

Shogo đứng trên bãi đá hẹp dưới vách đá, thở phào nhẹ nhõm.

Bên cạnh, Konoe đang ngồi sụp xuống, vẫn cúi mặt với vẻ mặt sợ hãi.

Điều đó cũng dễ hiểu. Nếu cứ trôi dạt ra xa như thế, thì đã có thể liên quan đến tính mạng.

Kéo chiếc thuyền cao su lên bãi đá, Shogo cũng ngồi xuống cạnh Konoe.

“Xin lỗi... Tại anh, đã quá trớn mà đi ra xa bờ...”

Nếu không rời bãi biển, sẽ không đến mức nguy hiểm thế này.

Ngay cả khi mái chèo bị hỏng, họ vẫn có thể quay về bằng cách nào đó, và còn có thể la hét cầu cứu nữa.

Konoe ngẩng đầu lên, nở một nụ cười nhỏ để động viên anh.

“Không sao đâu ạ. Chúng ta nên biết ơn vì đã được cứu.”

“Nhưng mà việc mái chèo bị tuột ra thì...”

Shogo ghé mặt vào thân thuyền, kiểm tra khóa mái chèo bị tuột.

Ở hai bên thân thuyền cao su, có dán các tấm nhựa cường lực hình chữ nhật. Đó là các tấm gắn để lắp các bộ phận. Chiếc thuyền cao su này có kiểu khóa mái chèo được vặn bằng vít vào tấm gắn.

Những con vít đó đã bị tuột ra, khiến toàn bộ khóa mái chèo bị rời ra khỏi thân thuyền.

“Hình như vít đã bị lỏng. Tình trạng nguy hiểm ngay từ đầu rồi.”

“Nhưng lạ thật. Em nghe nói trước khi đi trại hè ven biển, các dụng cụ vui chơi đều được kiểm tra mà. Nếu có bất thường, đáng lẽ phải sửa chữa hoặc không được mang đến chứ...”

“Chắc là kiểm tra sai sót chăng?”

“Ưm, nhưng em nghe nói là đã kiểm tra rất kỹ lưỡng rồi mà...”

Konoe có vẻ mặt không thể tin được.

Thật là một câu chuyện kỳ lạ. Chiếc thuyền này là tài sản của trường. Nếu đã được kiểm tra kỹ lưỡng trước đó, thì không thể có chuyện mái chèo bị hỏng được.

“Vậy thì, tại sao vít lại bị tuột ra nhỉ...”

Khi đang suy nghĩ — bỗng nhiên trong đầu Shogo vọng lên một giọng nói.

“Xung quanh anh trai, sẽ liên tiếp xảy ra những điều không may mắn.”

Đó là giọng của “em gái” đã gọi điện cho Shogo.

— Chẳng lẽ... đây là điều không may mắn mà “em gái” nói sao...?

Vô lý mà. Cuộc điện thoại đã từ mấy ngày trước rồi.

Không phải nhà tiên tri thì sao có thể có tai nạn xảy ra thuận lợi như vậy được.

Trừ khi, có ai đó cố tình gây ra...

Nghĩ đến đó, Shogo bỗng giật mình.

Chiếc thuyền cao su này ban ngày được đặt trên bãi cỏ ở bãi biển, cạnh phòng thay đồ. Khi Shogo nhìn thấy, các học sinh đang ở bãi biển, và không có ai ở trên bãi cỏ.

— Ai đó đã can thiệp vào thuyền...?

Liệu có ai đó đã lén lút nới lỏng các vít của khóa mái chèo, và cố tình làm cho nó bị tuột ra khi chèo mạnh không...? Để cản trở anh và Konoe thân thiết với nhau ư...?

“Shogo-san? Anh sao vậy?”

Giọng Konoe lo lắng khiến Shogo bừng tỉnh.

“... Không, không có gì đâu.”

— Chắc mình nghĩ quá nhiều rồi. Dù sao thì thân phận thật của “em gái” là Yurina, và cô ấy không đến trại hè ven biển.

Chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên. Việc vít bị lỏng, chắc là đã bị bỏ sót trong lúc kiểm tra rồi.

“Dù sao thì, trước hết phải quay về khách sạn đã.”

Bãi đá hẹp nơi hai người đang đứng bị bao quanh bởi những vách đá cao. Trên vách đá là một khu rừng rộng lớn.

“Khó khăn rồi. Không có đường về...”

Không có con đường nào để leo lên được. Leo núi đá cũng là điều không thể.

“Ôi! Có ai ở đó không!? Chúng tôi đang chờ cứu hộ đây!”

Shogo đứng dậy, hét lớn về phía đỉnh vách đá.

Nếu có ai đó trong rừng, có thể họ sẽ nhận ra.

“Có ai ở đó không ạ!? Cứu chúng tôi với!”

Konoe cũng cùng Shogo cất tiếng.

Hét bao nhiêu lần cũng không có tiếng trả lời.

Konoe khẽ ho “khụ khụ”. Chắc là vì hét quá nhiều nên cổ họng bị đau.

“Đừng cố gắng quá. Hãy nghỉ một chút đi.”

“Nhưng mà...”

“Nếu hét nhiều lần, sẽ có người nhận ra thôi. Đừng vội vàng để cổ họng bị khản tiếng.”

Hai người lại ngồi xuống. Ngồi trên bãi đá lởm chởm, mông bắt đầu đau nhức.

Bỗng nhiên Shogo cảm thấy lạnh.

Mặt trời đã xuống khá thấp, chuẩn bị khuất sau mũi đất.

“Chúng ta... có được cứu trước buổi tối không ạ?”

“Ừm... Phải làm gì đó thôi...”

Nếu cứ ở đây đến tối... Trong bóng đêm đen kịt không ánh sáng, trong bộ đồ bơi, họ sẽ bị gió biển thổi liên tục. Dù là giữa mùa hè, chắc chắn sẽ cảm thấy lạnh cóng...

Định hét lên cầu cứu lần nữa, Shogo đứng dậy.

Anh vô tình nhìn xuống mặt biển và nhận ra. Mực nước thủy triều đang dâng lên. Không biết từ lúc nào, sóng đã vỗ đến ngay dưới bãi đá nơi hai người đang ngồi.

“Konoe, ở đây có vẻ nguy hiểm. Nếu thủy triều lên, nước sẽ ngập đến đây. Chúng ta leo lên cao hơn nữa.”

Shogo leo lên một mỏm đá nhỏ nhô ra từ vách đá.

Anh vươn tay nắm lấy tay Konoe, kéo cô bé lên.

“Đ, ở đây thì an toàn sao ạ?”

“Dưới chân có cỏ mọc kìa. Mực nước biển sẽ không dâng lên đến đây đâu.”

Đó là một chỗ hẹp chỉ vừa đủ cho hai người đứng. Nếu không bám vào vách đá để giữ thăng bằng, có lẽ sẽ bị trượt chân.

“Kyaaaaaaahhh!!”

Bỗng nhiên, Konoe hét lên một tiếng thất thanh, ôm chầm lấy Shogo.

Shogo bám chặt vào vách đá bằng một tay, cố gắng ôm giữ lấy cô bé.

“Konoe!?”

“Géc, géc, géc géc géc, géc...”

“Em sao vậy!? Tự dưng lại hát bài của Kitaro vậy!?”

“Dế mèn, nhiều dế mèn, nhiều dế mèn quá!!”

“... Dế mèn?”

Nhìn ra phía sau Konoe đang run rẩy, trên bề mặt tảng đá có hàng chục con côn trùng màu nâu xám nhỏ.

Khi Shogo ghé sát mặt lại, chúng chạy tán loạn như sóng rút. Những con côn trùng nhanh chóng ẩn vào khe đá, biến mất.

“Con côn trùng này không phải dế mèn đâu. Là rệp biển đấy. Là côn trùng thường thấy ở bờ biển.”

“Hơ... Vậy sao ạ...?”

“Chúng đi hết rồi, em cứ yên tâm đi.”

Tuy nhiên, Konoe vẫn bám chặt lấy Shogo, không chịu buông ra.

“Cứ thế này... Cứ thế này thì ấm lắm...”

Làn da của Shogo và Konoe chạm vào nhau. Giờ đây, thứ ngăn cách hai người chỉ là một lớp vải đồ bơi mỏng manh. Chiếc bụng mềm mại và cặp đùi áp sát vào nhau, mái tóc cô bé cù lét má Shogo.

Hơi ấm từ cơ thể Konoe truyền sang, nóng hổi.

“Em... muốn bảo vệ Shogo-san mà...”

“Konoe...”

Shogo vòng tay ra sau lưng Konoe, nhẹ nhàng ôm lấy cô bé.

Nếu hai người cứ ấm áp thế này, anh cảm thấy có thể chịu đựng được cái lạnh của đêm và cái giá buốt của biển.

Shogo nhắm mắt, ôm chặt Konoe, cảm nhận mùi hương tóc cô bé hòa lẫn trong gió biển.

— Bằng cách nào đó, mình cũng phải cứu Konoe...

```

D:\0-LIGHT NOVEL TXT MỚI\LIGHT NOVEL\NAKAIMO\ZH-JP.YSGYB.Trong Số Này Có Một Người Là Em Gái! 05_CHAPTERS\10.TXT

Khi tôi lẩm bẩm trong lòng... một tiếng động cơ lanh lảnh vang lên từ biển.

「Shougo-kun! Konoe-chan!」

Quay lại, một chiếc thuyền máy lớn đang tiến về phía này.

Mana đứng gần mũi thuyền, vẫy tay lớn về phía Shougo và những người khác. Bên cạnh là Kotori-sensei, đang nhìn họ với vẻ lo lắng. Có vẻ như họ đã nhận ra Shougo và những người khác gặp nạn và đến cứu.

Trái tim của Shougo đột nhiên phấn chấn, và nụ cười trở lại trên khuôn mặt của Konoe.

「Ooh-ee, bọn này không sao cả!」

Shougo vẫy tay thật lớn để đáp lại.

§

Mana đã nhận thấy chiếc thuyền mà Shougo và những người khác đang đi bị trôi dạt, và đã báo cho các thầy cô. Khi họ đang bàn bạc về việc liên lạc với cảnh sát... thì tình cờ một ngư dân đang đi câu cá bằng thuyền máy đã hợp tác, và mọi người cùng nhau đến cứu.

Sau khi được cứu, Shougo và Konoe đã nhiều lần cảm ơn ngư dân và có thể trở về khách sạn.

Tuy nhiên, Shougo, người đã tự ý ra khơi, không được thả tự do ngay lập tức. Điều chờ đợi anh sau khi trở về khách sạn là giờ thuyết giảng siêu dài của Kotori-sensei. Anh bị bắt quỳ gối trên hành lang, nghe giảng về những điều cần biết trong hoạt động tập thể một cách bất tận, và bị bắt nhắc lại cho đến khi nói đúng.

Khi buổi thuyết giảng cuối cùng cũng kết thúc, giờ ăn đã trôi qua từ lâu.

「Đáng lẽ được ăn một bữa tiệc kaiseki đầy đủ... muốn ăn quá đi...」

Tôi thở dài, ôm bụng đói kêu ọt ọt.

Shougo cầm khăn tắm và bộ yukata để thay đồ, đi dọc hành lang khách sạn để vào bồn tắm.

「Hết cách thôi... cũng phải vui vì đã bình an vô sự...」

May mắn thay, vụ tai nạn của Shougo và những người khác không trở thành chuyện lớn. Nếu Mana không nhận ra ngay, có lẽ đã thành chuyện của cảnh sát rồi.

Nếu sự việc phát triển đến mức đó, chuyến đi học ở biển có thể đã bị hủy bỏ.

「Dù sao thì cũng tắm rửa rồi thay đổi tâm trạng thôi」

Anh bước qua tấm rèm noren của phòng tắm nam và bước vào phòng thay đồ. Anh cởi quần áo và bỏ vào giỏ.

Chỉ cầm khăn tắm, anh mở cửa kính và bước vào phòng tắm lớn rộng rãi. Ở giữa có một bồn tắm như một bể bơi, và ở góc còn có cả phòng xông hơi khô.

Bên trong không có ai. Có vẻ như vì bị thuyết giảng nên anh đã lệch khỏi khung giờ tắm.

「Ồ, thế này là mình được dùng riêng rồi」

Shougo dội nước lên người và ngâm mình trong bồn tắm. Anh ngâm mình đến tận vai trong làn nước nóng và duỗi thẳng toàn thân.

「Phù, sảng khoái thật...」

Sau khi toàn thân ấm lên, anh rời khỏi bồn tắm và tắm rửa.

Anh định vào phòng xông hơi khô, nhưng chợt nhận ra.

Ở góc phòng tắm lớn có một cánh cửa. Trên tấm bảng trước cửa có viết 『Onsen lộ thiên phong cách đá - Vòi sen thác đổ』. Mở cửa ra thì thấy có cầu thang, có vẻ như có một bồn tắm lộ thiên ở tầng trên.

「Onsen à! Vậy thì phải vào mới được」

Anh bước lên cầu thang, và một bồn tắm lộ thiên được bao quanh bởi đá hiện ra.

Dưới bầu trời đêm, có thể nhìn thấy khu rừng và biển trải rộng. Ở giữa có một tảng đá khổng lồ hẹp cao ba mét, vươn thẳng lên trời.

Shougo nhanh chóng ngâm mình trong suối nước nóng và đi bộ đến chân tảng đá khổng lồ.

Từ phía bên kia tảng đá, có tiếng nước chảy róc rách như thác nước vọng lại.

「Hình như có viết là vòi sen thác đổ. Được rồi, nhân cơ hội này mình thử tắm thác xem sao」

Shougo đi vòng lớn quanh chân tảng đá khổng lồ để đến phía đối diện.

Trong làn hơi nước bốc lên, một thác nước nóng mỏng chảy xuống từ phía trên tảng đá.

Và, anh thấy bóng dáng một vị khách đang đứng dưới thác nước.

Cô đang để vai hứng thác nước, trông có vẻ rất thoải mái. Tấm lưng trắng nõn mảnh khảnh thật đẹp.

--Ơ, con gái!? Chẳng lẽ là tắm chung!?

Toàn thân Shougo cứng đờ. Hơn nữa, đối phương trông thế nào cũng chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi. Nếu là nữ sinh của học viện Miryuin, không biết ngày mai anh sẽ bị nhìn với ánh mắt nào nữa.

Shougo rón rén lùi lại để rời khỏi nơi này...

...trượt chân và ngã oạch xuống nước.

「Ai!?」

Cô gái giật mình quay lại.

「X...xin lỗi, tôi không biết là tắm chung nên...」

Tôi vừa biện minh vừa nhắm mắt để không nhìn cô ấy.

「--Na...Nani? Mikadonono Shougo!?」

「À, ừ...ơ, sao cô biết tên tôi?」

Tôi cảm thấy giọng nói này quen quen nên bất giác mở mắt ra.

「...Yuzurina?」

Cô gái đang đứng ngay trước mặt, che thân bằng khăn tắm, trợn tròn mắt...

Không thể sai được. Yuzurina đang đứng ngay trước mặt, nhìn Shougo với vẻ mặt căng thẳng.

「Sao Yuzurina lại ở đây...?」

「Đây phải là câu của tôi mới đúng! Chẳng lẽ anh không biết đây là phòng tắm nữ!?」

「Phòng tắm nữ...? Nhưng tôi đi từ phòng tắm nam sang mà」

---

D:\0-LIGHT NOVEL TXT MỚI\LIGHT NOVEL\NAKAIMO\ZH-JP.YSGYB.Trong Số Này Có Một Người Là Em Gái! 05_CHAPTERS\11.TXT

「Giờ tắm chung và giờ tắm nữ thay đổi theo thời gian! Bây giờ là giờ dành riêng cho nữ giới! Anh không đọc hướng dẫn à!?」

「X...xin lỗi, tôi không để ý... Tôi ra ngay đây」

Shougo hoảng loạn đứng dậy để ra ngoài.

Và, khi nhìn thấy cơ thể của Shougo vừa bước ra khỏi nước...

Khuôn mặt của Yuzurina co giật, run rẩy, và đỏ bừng lên như vừa luộc chín.

「Hí...!」

「Yu...Yuzurina...?」

Khoảnh khắc tiếp theo, Yuzurina hắt xì một tiếng thật lớn, máu mũi phun ra như suối, ngã ngửa ra sau.

「Yuzurina, Yuzurina, em sao vậy!?」

「Kyuu...」

Trong vòng tay của Shougo, người đang vội vã ôm lấy cô, Yuzurina há hốc miệng, mắt đảo vòng vòng, máu mũi chảy ròng ròng.

「Chắc là bị say nắng rồi. Phải đưa em ấy ra ngoài ngay mới được...」

Khi anh quay lại phía cầu thang, tiếng nói vọng lên từ phòng tắm nữ bên dưới.

「Nè nè, có bồn tắm lộ thiên kìa~. Đi thử xem sao~」

「Ê~, không phải là tắm chung sao?」

「Không sao đâu, bây giờ là giờ tắm nữ, chắc chắn không có đàn ông đâu」

Có vẻ như là nữ sinh của học viện Miryuin.

Chỉ cần có đàn ông thôi là đã mệt rồi, nếu còn bị nhìn thấy cảnh đang ở cùng Yuzurina đang bất tỉnh nữa... Không biết sẽ bị hiểu lầm đến mức nào.

Nếu lại bị cho là gây ra vấn đề nữa thì sẽ bị cưỡng chế đưa về từ chuyến đi học ở biển mất!

--Eeee!

Shougo bế Yuzurina trên tay và chạy về phía cầu thang dẫn đến phòng tắm nam.

Sau khi chạy xuống cầu thang, anh nhẹ nhàng mở cửa vào phòng tắm lớn.

Vẫn chưa có ai vào. Anh băng qua một mạch đến phòng thay đồ.

--Phải nhanh lên, phải ra ngoài trước khi có ai đến...!!

Anh đặt Yuzurina vẫn còn đang bất tỉnh xuống sàn. Cố gắng không nhìn cơ thể cô và mặc yukata cho cô, lau máu mũi bằng khăn tắm.

Sau đó, anh vội vã lau người và mặc đồng phục vào.

Tiếng cửa phòng thay đồ mở ra và có tiếng bước chân đi vào.

Qua kệ tủ, anh thấy một người đàn ông trung niên trông như khách trọ. Ông ta đang đi thẳng về phía này.

--Tiêu rồi!!

Shougo đỡ Yuzurina đứng dậy, ôm lấy vai cô để không ai thấy mặt.

「Tắm tiên sướng ghê~ à ha han♪」

Anh vừa hát lớn một cách vui vẻ vừa lôi Yuzurina đi, lướt qua người đàn ông.

Khi ra đến hành lang, anh lại bế Yuzurina lên và lao đi.

Anh chạy lên cầu thang, chạy bán sống bán chết về phòng của mình.

「Phù, ha, tưởng chết đến nơi rồi...」

Shougo trở về phòng, chống hai tay xuống sàn và thở dốc.

Trên giường, Yuzurina đang nằm mặc yukata.

「Nói thật thì, mình đã lỡ mang em ấy về đến phòng rồi...」

Khi đã bình tĩnh lại, Shougo nhẹ nhàng nhìn vào mặt Yuzurina.

「...Nè, Yuzurina. Em có sao không?」

Rồi mí mắt của Yuzurina giật giật và cô chậm rãi mở mắt ra.

「............? Mikadonono Shougo...?」

「Tốt rồi. --Tại em bị say nắng ở suối nước nóng nên anh mới định cho em nghỉ ngơi... ha ha ha」

Yuzurina ngồi dậy và trừng mắt nhìn Shougo với vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Dù là thân hình của một thiếu nữ, nhưng mái tóc ướt đẫm lại quyến rũ một cách kỳ lạ.

「Vậy là anh xâm nhập vào phòng tắm nữ, tấn công tôi, khiến tôi bất tỉnh rồi lôi vào phòng. Quả không hổ danh là Mikadonono Shougo. Đúng là tội phạm」

「Hiểu lầm thôi! Tôi, tôi không hề biết đó là giờ tắm nữ, cũng không biết Yuzurina ở đó. Tại em ấy bất tỉnh nên tôi không thể bỏ mặc được」

「Anh thèm muốn cơ thể của tôi đến vậy sao? Cứ như một con thú đói khát nhục dục vậy. Đáng sợ quá đi」

「...Làm ơn nghe người khác nói đi. --Mà sao Yuzurina lại ở khách sạn này?」

「Tôi ở thì sao? Tôi cũng có quyền đi du lịch chứ」

Du lịch cái khỉ gì, chắc chắn là nói dối. Chắc chắn là em ấy đã đuổi theo Shougo và những người khác đến đây.

Yuzurina khẽ cười khẩy rồi đột nhiên nằm ngửa ra giường.

「Shougo oniisama. Anh có muốn chơi với em không?」

Cô dùng giọng điệu nũng nịu ngước nhìn Shougo.

「Chơi... à? Em muốn đi khu trò chơi của khách sạn à?」

「Đàn ông và phụ nữ ở trong một phòng chỉ có hai người. Chơi thì chỉ có cái này thôi chứ」

Cô đặt tay lên cổ áo yukata và hé ra một chút. Phần ngực vẫn còn non nớt lộ ra một chút.

「E...Em muốn làm gì!?」

「Ôi... oniisama biết rồi còn hỏi. Fufu, dễ thương quá」

「Dừng lại đi! Yuzurina, em không ghét tôi sao!?」

「Tất nhiên rồi. Tôi ghét oniisama Shougo nhất. Có giết mười lần cũng không đủ」

「Vậy sao em lại dụ dỗ tôi?」

「Tôi muốn một lần bị oniisama Shougo, người mà tôi ghét đến mức buồn nôn, làm cho vấy bẩn. Chắc đây cũng là một tình yêu lệch lạc. Từ tận đáy lòng tôi run rẩy, buồn nôn và như muốn vỡ tan ra...」

「...Tôi không theo kịp em nữa rồi」

「Oniisama Shougo. Đêm nay em sẽ cho anh một giấc mơ thật tuyệt vời」

「Tôi không mắc bẫy đâu! Đằng nào em cũng lại đang nghĩ cách hủy hoại tôi đúng không」

「Đâu có ạ. Đêm ái ân sao lại là hủy hoại được ạ? Nào, oniisama em ghét hơn cả giòi bọ. Hãy cho em một nụ hôn tội lỗi phá hủy em đi」

「Không phải là ngay khi tôi định hôn em, em sẽ hét toáng lên sao?」

Nghe vậy, Yuzurina quay mặt đi và tặc lưỡi.

「...Trúng tim đen rồi à?」

「Đúng là một người đàn ông nhàm chán. Anh không thể tận hưởng một chút gì đó từ trò chơi đuổi bắt giữa hủy diệt và dục vọng sao?」

「Yuzurina, em thật sự là học sinh cấp hai sao...?」

Shougo cảm thấy mệt mỏi hơn trước khi vào suối nước nóng.

--Chẳng lẽ, vụ tai nạn thuyền là do Yuzurina gây ra...?

Shougo chợt nghĩ. Không lẽ người nới lỏng ốc vít của mái chèo là cô ấy?

「Nè Yuzurina. Em biết chuyện tôi và Konoe suýt gặp nạn trên thuyền rồi đúng không」

「Gì chứ, tôi không biết gì hết. Gặp nạn à? Vụng về nhỉ」

Yuzurina nở một nụ cười chế giễu. Khuôn mặt cô ta trông như thể biết gì đó.

「Thôi được. Vậy thì tôi không cho em nói là không biết chuyện em đã lấy trộm điện thoại của tôi rồi giả làm "em gái" gọi điện thoại đe dọa đâu nhé!」

「Tôi đã bảo là tôi không biết rồi mà. Tôi có bằng chứng gì đâu?」

Gu... Shougo câm nín.

Quả thật, không có bằng chứng nào cho thấy Yuzurina đã lấy điện thoại và trở thành "em gái".

--Nhưng ngoài Yuzurina ra thì còn ai khác làm "em gái" nữa chứ! Làm sao để tra hỏi Yuzurina đây....

Khi Shougo đang băn khoăn... chiếc điện thoại di động của anh đặt trên bàn reo lên.

Cầm lên xem thì thấy người gọi là "Số máy lạ".

「Ơ...?」

Anh dè dặt bắt máy.

『Alo. Oniichama Shougo đấy ạ?』

Nhìn sang Yuzurina thì thấy cô ta đang ngồi trên giường cười nham hiểm.

--Yuzurina không phải là "em gái"!?

「A...Ai...vậy...?」

『Em là em gái của oniichama Shougo. Anh thấy quà em tặng thế nào ạ?』

Giọng nói có phần trầm uất và bị đè nén, nói một cách dửng dưng.

「Quà...gì...?」

『Chuyến chơi thuyền thật ly kỳ đúng không ạ?』

Nghe xong, Shougo cảm thấy như máu trong người đông lại.

--Quả nhiên, vụ tai nạn thuyền đó là do ai đó... "em gái" đã gây ra!?

「Là...là cô sao...? Phá hỏng mái chèo, định khiến bọn tôi gặp nạn... Tại sao, cô lại làm như vậy!?」

『Tại oniichama thân thiết với con gái nên em ghen tị. Em không thể tha thứ cho những cô gái dám thân mật với oniichama mà bỏ rơi em』

「Vậy là cô gây ra tai nạn đó để ngăn cản tôi thân thiết với Konoe?」

『Đúng vậy. Oniichama sai rồi. --Sau này nếu oniichama còn thân mật với con gái nữa thì em sẽ không tha thứ đâu. Hãy chuẩn bị tinh thần đi』

「X...xin cô dừng lại đi! Đừng gây hại cho những cô gái khác! Tôi sẽ báo cảnh sát!」

『Không được kể cho ai về em. Nếu kể thì sẽ lại có người gặp tai nạn đấy』

「Lại là đe dọa à...」

『Vậy em chúc oniichama ngủ ngon』

Điện thoại tắt máy.

--Ai... Ai là "em gái" bây giờ...

Ai là "em gái" đang đe dọa và ngăn cản mình!?

「Điện thoại gì thế ạ? Oniichama trông vui quá. Thật không công bằng khi một mình anh vui vẻ」

Yuzurina bĩu môi đứng dậy khỏi giường.

「Nếu anh không chơi với em thì em về phòng đây. Em đang ở phòng Royal ở tầng cao nhất, nếu anh thấy cô đơn thì cứ gõ cửa bất cứ lúc nào nhé. Em sẽ khiến anh quằn quại trong dục vọng」

Cô chỉnh lại yukata và rời khỏi phòng của Shougo.

Tuy nhiên, những lời của Yuzurina không lọt vào tai anh. Anh vẫn ngồi bần thần trên giường.

--Bị nhắm đến rồi. Chuyến đi học ở biển này... những cô gái xung quanh mình...

Bị "em gái" nhắm đến....

§

Vào buổi tối, Miyabi ngâm mình trong onsen lộ thiên phong cách đá, chỉ ngâm phần trước cơ thể và nổi lềnh bềnh.

「...Kannagi-san, cậu đang làm gì vậy?」

Konoe đang quấn khăn tắm quanh người ngâm mình trong onsen gần đó, hỏi một cách khó hiểu.

「Lưng tớ bị cháy nắng đau rát quá đi. Shougo bôi kem chống nắng dở tệ...」

Lưng trần của Miyabi đỏ rực. Phần trước vẫn trắng như bánh sandwich.

Nhìn Miyabi như vậy, Konoe "phụt" một tiếng.

「Đừng có cười! Cậu định cười trên nỗi đau của người khác à!?」

「Tớ có cười đâu chứ. Kannagi-san, phải vào onsen một cách yên tĩnh chứ」

「Hừ! Lúc nãy cậu còn hớn hở 『Kyaa, có thác nước kìa~』 cơ mà. Cứ như trẻ mẫu giáo ấy, xấu hổ chết đi được」

Với vẻ mặt hậm hực, Konoe khẽ vỗ lưng Miyabi.

「A, a, đau quáaa!! Aaaa, cậu làm cái gì vậy!?」

Miyabi kêu lên và đứng dậy xoa lưng.

「Tớ xin lỗi. Tớ thấy lưng cậu cháy như miếng steak nên tớ lỡ tay」

Nói lời xin lỗi mà không hề hối lỗi, Konoe rời khỏi onsen và ngồi trước vòi sen ở khu vực rửa.

Để tắm rửa, cô tháo chiếc khăn tắm đang quấn và cho sữa tắm vào lòng bàn tay.

Miyabi nghiến răng ken két và tiếp tục trừng mắt nhìn Konoe.

...Cô nở một nụ cười nham hiểm và đứng sau lưng Konoe.

「Nè nè, Tsuruma-san. Tớ kỳ lưng cho cậu nhé~」

「Không, không cần đâu, như vậy...」

「Không sao đâu mà. Đừng ngại~」

Miyabi giật lấy chiếc khăn tắm của Konoe -- và kỳ lưng siêu tốc độ GOSHIGOSHIGOSHIGOSHIGOSHIGOSHIGOSHI!!

「Đau!! Đau đau đau đau quá đi~!」

Konoe quay lại với đôi mắt đẫm lệ, xoa xoa tấm lưng đỏ rát.

「C...Cậu làm cái gì vậy!?」

「Hừ, tớ trả thù chuyện cậu vỗ lưng tớ đấy!」

Konoe nghiến răng ken két và trừng mắt nhìn Miyabi.

Cô cầm lấy vòi hoa sen, vòng ra sau lưng Miyabi, hướng vòi sen vào lưng cô và vặn hết cỡ.

「Hyauf!? R...Rát quá!!」

「Ôi, tớ bị trượt tay mất rồi~」

Miyabi nổi giận đùng đùng và cầm chiếc chậu tắm, múc nước nóng trong onsen hắt vào mặt Konoe.

「Hebut」

「A ha ha ha~! Phải rửa mặt đàng hoàng chứ~」

Konoe cũng không chịu thua kém, múc đầy nước vào chậu tắm.

Miyabi cũng múc nước chuẩn bị.

Trên tay cầm chiếc chậu đã được đổ đầy nước, ánh mắt của Konoe và Miyabi va chạm nhau.

...Ai ra tay trước là người thua cuộc!

Họ trừng mắt nhìn nhau như những tay súng đối đầu trên vùng đất hoang, không ai sơ hở một giây phút nào....

「Chịu chết đi!!」

「Hãy chuẩn bị tinh thần đi!!」

Cả hai cùng lúc Hắt ào ào!! vào đối phương.

「Habuu!?」

...Khoảnh khắc tiếp theo, Mana, người vừa định vào onsen, bị hắt nước lên đầu và đứng ướt sũng.

「T...Tendou hội trưởng....」

「Hai người đang làm gì vậy...?」

Hội trưởng hội học sinh của học viện nở một nụ cười đáng sợ đến mức khó tin nhìn hai người.

「Konoe-chan~, Miyabi-chan~, vào onsen phải yên tĩnh chứ~」

Đây là hào quang hội trưởng học sinh đáng sợ mà bình thường không thể thấy được.

「Nếu gây ồn ào, sẽ phải quỳ gối ở hành lang khách sạn cả đêm đó nha~」

「Vâng ạ...」

Konoe và Miyabi rụt vai lại, ngoan ngoãn ngâm mình trong onsen.

---

D:\0-LIGHT NOVEL TXT MỚI\LIGHT NOVEL\NAKAIMO\ZH-JP.YSGYB.Trong Số Này Có Một Người Là Em Gái! 05_CHAPTERS\12.TXT

```