Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 13

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 193

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 10

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 41

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

432 248

Tập 05 - Chương 1

Anh trai, em gái và những ngày mới

“Nóng quá… nóng không chịu nổi…”

Shougo Mikadonono nằm bẹp dí trên giường, chân tay dang rộng như một con ếch bị dẫm bẹp, lẩm bẩm.

Đầu tháng Tám, vào buổi chiều giữa hè. Cánh cửa kính phòng mở toang, không khí nóng như thiêu như đốt tràn vào từ khu vườn, cùng với ánh nắng chói chang.

“Đừng nói đến nghỉ hè nữa… Trước khi nghỉ ngơi, chỉ cần tồn tại thôi cũng đủ bào mòn thể lực rồi…”

Nằm sấp, cậu quạt phành phạch bằng chiếc quạt cầm tay.

Shougo ngước nhìn chiếc điều hòa trong phòng đầy oán trách. Chiếc điều hòa cũ vẫn bất động và im lìm.

Nó đã hỏng từ mấy ngày trước. Chứ đừng nói đến việc sửa chữa, đến tiền mua quạt điện cậu cũng không có.

“Vậy nên mình chẳng làm gì cả. Cứ nằm yên là đúng nhất. Nếu đi lại một chút thôi là HP sẽ về không ngay lập tức…”

“Nhận lấy này! Elbow Attack!!”

Đột nhiên, một vật gì đó cứng chắc giáng xuống lưng Shougo.

“Đau quá!?”

Shougo trợn tròn mắt quay đầu lại, thì thấy một cô gái đang đứng cạnh giường, giơ cùi chỏ phải về phía cậu.

Cô mặc một chiếc áo T-shirt trắng mỏng và quần đùi, bộ đồ cực kỳ mát mẻ. Với kiểu tóc buộc hai bên, thân hình nhỏ bé và bộ ngực chưa phát triển, cô trông trẻ hơn Shougo đến hai hoặc ba tuổi. Nếu hòa mình vào đám học sinh tiểu học và trung học cơ sở tập thể dục buổi sáng ở công viên, cô ấy sẽ hòa nhập một cách tự nhiên.

“Cái, cái gì thế!? Lưng mình phát ra tiếng ‘rắc’ kìa! Tiếng ‘rắc’ đó!”

“Tớ đâu có đánh mạnh đến vậy. Cái gì mà ‘cứ nằm yên là đúng nhất~’ chứ.”

Cô gái—Miyabi Kannagi—lẩm bẩm với giọng bực bội vì nóng.

Dù trông có vẻ trẻ con, nhưng cô lại là bạn cùng lớp với Shougo.

“Lưng Shougo ướt đẫm mồ hôi kìa! Tớ lỡ chạm vào rồi, ôi giời ơi.”

Với vẻ mặt vô cùng ghê tởm, cô hất những giọt mồ hôi dính trên cùi chỏ ra.

“Nếu ghê tởm đến vậy thì đừng có cùi chỏ vào mình.”

“Im đi. Cái thứ Shougo như cậu mà dám cãi à? Cãi lời thì sớm trăm vạn năm ánh sáng nhé!”

“…Để mình nói cho cậu biết, ‘năm ánh sáng’ là đơn vị của khoảng cách, chứ không phải đơn vị thời gian đâu nhé. Nên không thể nói là sớm hay muộn được.”

Với vẻ mặt “hả?”, Miyabi chớp chớp mắt nhìn Shougo.

“Nhưng rõ ràng nó có chữ ‘năm’ mà.”

“Một năm ánh sáng là khoảng cách mà ánh sáng đi được trong một năm. Một triệu năm ánh sáng tức là khoảng cách mà ánh sáng đi được trong một triệu năm. Đó là kiến thức thông thường đấy. Cậu nên học khoa học kỹ hơn đi.”

Shougo giơ ngón trỏ lên, ra vẻ ta đây dạy đời cô nàng Miyabi hỗn xược.

Miyabi cau mày, ấm ức “Ư!” một tiếng.

“Thôi đừng bận tâm. Từ giờ trở đi hãy thay đổi suy nghĩ và hãy kính trọng cái kẻ hiểu biết như mình đây nhé.”

“Vậy thì, một triệu năm ánh sáng cụ thể là bao nhiêu mét?”

“…Hả?”

Lần này đến lượt Shougo chớp chớp mắt, nhìn Miyabi.

“Chờ chút đã. Để mình tính… À mà, một năm ánh sáng là bao nhiêu mét ấy nhỉ?”

Nhìn thấy khuôn mặt bắt đầu hoảng hốt của Shougo, một nụ cười nhếch mép lan rộng trên khuôn mặt Miyabi.

“Kìa kìa, sao thế~? Nhanh nói cho tớ biết đi~. Cái đồ bác học cái gì cũng biết~.”

“Ư, ồn ào quá. Im lặng đi. Mình không tính được đâu.”

“Có tính toán gì đâu mà im lặng~. Nếu không biết thì thành thật nói là không biết đi. Nếu cậu quỳ gối xin lỗi ngay bây giờ thì tớ cũng không phải là không tha thứ cho đâu.”

“Tóm lại là, dừng cái cùi chỏ lại, dừng ngay cái cùi chỏ đó lại!”

“À, đánh lạc hướng à!? Là lỗi của Shougo cứ nằm ườn ra đó! Cậu nghĩ tớ đến đây làm gì hả?”

Trên chiếc bàn thấp đặt giữa phòng là dụng cụ học tập, sách giáo khoa và vở, sách bài tập đang mở dở.

“Cậu bảo là bài tập hè chưa làm được nên tớ mới đến giúp. Dừng cái trò lười làm bài tập lại đi!”

Shougo vừa quạt vừa liếc nhìn Miyabi đang trách móc.

“…Miyabi chỉ toàn chép vở của mình thôi mà.”

Khuôn mặt Miyabi đỏ bừng.

“K, không có chuyện đó đâu! Tớ chỉ đang kiểm tra xem bài tập của Shougo có đúng không thôi! Cậu tự mình lười biếng rồi lại đổ lỗi cho người khác, chẳng nam tính chút nào cả!”

“Cái gì, nổi giận ngược lại à, hả!?”

“Mặc kệ! Đã mất công tớ đến xem cho rồi thì nhanh chóng làm bài tập đi!!”

Miyabi nắm lấy cánh tay trái của Shougo, cố kéo cậu dậy.

“Không! Mình không còn tí sức lực nào cả! Đến khi trời mát hơn thì mình không thể động đậy chút nào đâu!!”

Shougo nằm xoạc cẳng trên giường, mè nheo như một đứa trẻ.

Đúng lúc đó, cơ thể Miyabi đang nắm tay cậu bị kéo theo…

“Híc!”

Miyabi mất thăng bằng, chống tay xuống giường. Cô quỳ gối, người đổ về phía Shougo, mở to mắt nhìn thẳng vào cậu.

Shougo cũng không thể rời mắt khỏi khuôn mặt Miyabi đang ở ngay trên mình.

Nhiệt độ dường như đã tăng lên ba độ. Có lẽ là do nhiệt độ cơ thể cô ấy.

“M, Miyabi…”

Thoạt nhìn, Miyabi trông có vẻ trẻ con. Nhưng khi nhìn gần thế này, cô vẫn là một nữ sinh trung học năm hai, bằng tuổi Shougo – cậu không thể không để ý đến cơ thể mảnh mai dưới lớp quần áo mỏng manh của cô.

Đôi chân trần thon dài từ chiếc quần đùi của cô vắt qua eo Shougo. Chiếc áo sơ mi ở ngực ướt đẫm mồ hôi, hơi lộ rõ.

Nếu cứ thế này đưa tay ra, cậu có thể ôm chặt Miyabi vào lòng…

–K, không được… không được nghĩ vậy.

Shougo buộc mình rời mắt khỏi ngực Miyabi.

“Cái đó… nếu cứ thế này thì, mình không dậy được…”

“Ư, ừm…”

Miyabi căng thẳng ngồi dậy, rồi ngồi thẳng lại một cách nhẹ nhàng ở mép giường.

Shougo cũng ngồi dậy, quay lưng lại với Miyabi đang ngượng ngùng.

Đưa tay lên ngực, tim cậu vẫn đập thình thịch như đánh trống.

–Chết tiệt. Lại có cái cảm giác này với Miyabi nữa rồi…

Nếu nhìn mặt cô gần như lúc nãy, cậu sẽ bị cuốn hút bởi vẻ quyến rũ của cô. Cậu muốn ôm chặt lấy cô bằng tất cả sức lực.

–Nhưng không được. Mình không được phép nhìn Miyabi như vậy.

Vì Miyabi là… em gái mình.

Là em gái ruột duy nhất của mình.

“Này, Shougo.”

Đột nhiên Miyabi cất tiếng hỏi từ phía sau Shougo.

“Hôn nhau đi.”

Shougo cứng đờ người.

“Cái, cái gì cơ!? Chúng ta là anh em mà? Làm sao có thể làm cái chuyện đó được!”

“…Hừm~. Rõ ràng là một trò đùa rồi còn gì.”

Miyabi phồng má, lộ vẻ không hài lòng.

“Cậu phủ nhận dữ vậy, Shougo, có phải thật ra cậu đang để ý tới tớ không?”

“Sao mình lại phải để ý chứ?”

“Vừa nãy, cậu nhìn chằm chằm vào ngực tớ còn gì.”

–Bị phát hiện rồi!?

“Đúng là Shougo, cậu đang nhìn tớ bằng ánh mắt biến thái đó hả. Cái tên cuồng em gái này.”

“Không phải cuồng em gái! Mình không phải tên biến thái muốn hôn em gái đâu!”

“Nhưng từ trước đến giờ cậu đã hôn tớ rồi mà!”

Trong tâm trí Shougo, những cảnh Miyabi hôn cậu hoặc cậu lỡ nhìn thấy Miyabi khỏa thân ùa về. Đầu cậu nóng bừng.

“Đó là do bất khả kháng mà. Vả lại, toàn là Miyabi chủ động hôn mình thôi.”

“Cái gì!? Là lỗi của tớ ư? Cậu muốn nói tớ là một cô nàng biến thái cuồng anh trai à!?”

–Một cô nàng biến thái cuồng anh trai đến mức biết mình là anh em mà vẫn muốn kết hôn, rõ ràng là một cô nàng biến thái cuồng anh trai rồi.

Đó là điều mà Shougo không thể nào nói ra được.

Tuy nhiên, Shougo lại không ghét cái Miyabi có chút rắc rối đó.

“Mình muốn Miyabi và mình là một gia đình đúng nghĩa. Chúng ta là anh em ruột duy nhất của nhau mà, đúng không?”

Nhưng Miyabi lại cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.

“Chúng ta có thể là anh em đúng nghĩa không? Có thể mãi mãi ở bên nhau như một gia đình không? …Chuyện chúng ta là anh em phải giữ bí mật đúng không?”

Miyabi là con riêng của cha – Kumagoro. Là con riêng của một vị chủ tịch đầy quyền lực, người đã biến Tập đoàn Mikadonono thành một tập đoàn toàn cầu. Nếu sự tồn tại của đứa con riêng bị xã hội biết được, nó sẽ trở thành một vụ bê bối.

Không chỉ riêng Kumagoro đã mất, mà Miyabi vô tội cũng sẽ bị những ánh mắt tò mò của thế gian soi mói.

“Việc chúng ta là gia đình không phải là thứ để phơi bày cho thiên hạ xem. Dù ai nói gì đi nữa, mình cũng sẽ không để Miyabi trở thành nguồn cơn của một vụ bê bối nào cả.”

“Ừm… Tớ cũng không muốn Shougo bị đồn đại lung tung đâu.”

“Với cả còn có chuyện của mẹ nữa chứ.”

Có một lý do khác khiến Shougo phải giấu Miyabi. Đó là mẹ cậu – Kanoko.

Hiện Kanoko đang là chủ tịch của Tập đoàn Mikadonono. Bà đang gánh vác công ty trong lúc Shougo chưa kế nhiệm cha.

Nếu Kanoko biết Miyabi là em gái của Shougo… Bà có thể phủ nhận sự thật bị coi là vết nhơ của gia đình Mikadonono. Bà có thể nói Miyabi là người xa lạ và không công nhận cô là thành viên trong gia đình.

Đối với bà, một đứa con riêng vốn đã là bằng chứng về sự phản bội của chồng.

“Nhưng mình tin rằng rồi sẽ có một ngày mẹ cũng sẽ công nhận Miyabi là thành viên trong gia đình. Vì vậy, một ngày nào đó, chúng ta hãy đường hoàng đứng trước mẹ nhé.”

Shougo nói để cổ vũ Miyabi, và cô khẽ gật đầu.

“Cho đến lúc đó, với tư cách là anh trai, mình sẽ bảo vệ cô em gái đáng yêu của mình – Miyabi.”

“Tớ có thể… tin tưởng cậu chứ?”

“Tất nhiên rồi. Cứ tin tưởng thoải mái đi.”

Miyabi nhoẻn cười ngọt ngào lại gần.

“Vậy thì, cậu dạy tớ học nhé…?”

“Được thôi Miyabi. Nếu có gì không hiểu cứ nói với mình. Cứ hỏi thoải mái nhé.”

“Hừm~. Shougo có vẻ ra vẻ quá đi.”

“Hãy nói là ‘trông đáng tin cậy’ chứ. Mình là anh trai của Miyabi mà.”

“…Đúng thật đấy. Shougo còn biết rất nhiều điều mà tớ không biết.”

“Nghe vậy ngại quá. Mà, trông vậy thôi chứ mình cũng không lơ là việc học đâu.”

“Tuyệt thật đấy~. Có lẽ tớ sẽ nhìn Shougo bằng con mắt khác mất.”

Được em gái nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ, Shougo cảm thấy hơi nhột.

Nhưng cũng không khó chịu. Cậu cảm thấy như mình đã trở thành một người đàn ông tài giỏi.

“Không phải ‘Shougo’ đâu. Là ‘Shougo Onii-chan’ đó. Mình là người anh đáng tin cậy mà.”

“Thật ngại quá… Vậy thì Shou-nii… tớ muốn cậu dạy…”

“Được thôi. Em gái đáng yêu của anh. Em không hiểu chỗ nào? Đừng ngại hỏi. Hửm?”

Shougo ưỡn ngực, cố gắng thể hiện uy quyền của người anh.

“Cái đó, một triệu năm ánh sáng là bao nhiêu mét?”

“…………”

“Này~, bao nhiêu mét vậy~?”

“Em sai rồi. Em xin lỗi.”

Shougo không kìm được mà quỳ gối.

(À mà, một năm ánh sáng là khoảng chín nghìn bốn trăm sáu mươi tỷ ki-lô-mét. Một triệu năm ánh sáng thì gấp một triệu lần con số đó.)

§

Dù định tiếp tục học nhưng trong căn phòng của Shougo, nơi mồ hôi cứ tuôn ra chỉ vì ngồi thôi, cậu không thể nào có tâm trí để làm bài tập được. Đầu óc lơ mơ vì nóng, chứ đừng nói đến việc giải bài tập.

Vì vậy, vài chục phút sau, Shougo và Miyabi đã đến trường để tự học. Họ nghĩ rằng thư viện sẽ có điều hòa mát mẻ.

Khi đến trước thư viện của khu nhà phụ, Shougo lau mồ hôi trên trán và chạm tay vào cánh cửa.

…Nhưng kéo cửa không động đậy.

“Ơ… đóng cửa rồi à?”

Lại kéo thêm lần nữa nhưng cửa vẫn không nhúc nhích. Có vẻ đã khóa.

“Đã mất công đến mà lại không mở cửa chứ.”

Miyabi cất tiếng, vẻ mặt chán nản vì nóng.

“Lạ thật. Mình nghe nói là trong kỳ nghỉ hè cũng mở cửa mà…”

“Ồ? Shougo-san và Kannagi-san. Có việc ở thư viện à?”

Quay lại, họ thấy một nữ sinh ôm vài cuốn sách đang đứng.

Cô là một mỹ nhân trong veo, toát lên vẻ thanh thoát dù trong cái nóng oi ả này. Mái tóc đen dài óng ả gợi nhớ đến dòng suối trong.

Đó là Kokonoe Tsuruma, bạn cùng lớp của Shougo.

“Kokonoe? Cậu cũng đến trường à. –Mình nghĩ có thể tự học ở thư viện.”

“Thư viện chỉ mở cửa hai ngày một tuần trong kỳ nghỉ hè thôi ạ.”

“Kokonoe cũng đến thư viện à?”

“Em đến trả sách đã dùng để làm tài liệu cho tờ rơi.”

Kokonoe đặt những cuốn sách cô mang theo vào thùng trả sách đặt ở hành lang trước thư viện.

Công việc của cô chỉ có vậy, thư viện vẫn không mở cửa.

“Aaaa~, tớ sẽ tan chảy thành bơ mất thôi.”

Miyabi quạt phành phạch hai tay, tỏ vẻ khó chịu vì nóng.

“Này Kokonoe, có chỗ nào khác để tự học không? Phòng học nào có điều hòa mát mẻ ấy.”

“Ừm… Phòng giáo viên thì sao ạ? Bây giờ có cả Kotori-sensei ở đó, nên thầy cô có thể giúp đỡ việc học.”

“Đã là nghỉ hè rồi, mình không muốn bị giáo viên giám sát việc học đâu…”

“Đúng thế, đúng thế. Tsuruma-san, làm bài tập ở phòng giáo viên, cậu nói thật đấy à?”

Với câu trả lời quá ưu tú, Shougo và Miyabi đều nhăn mặt “Ugh…” đầy chán nản.

“Em thì lại nghĩ đó là một môi trường rất tốt. –Vậy thì, các anh chị có muốn đến phòng hội học sinh không? Ở đó có quạt điện ạ.”

Thế là, cả hai được Kokonoe dẫn đến phòng hội học sinh.

Ở bàn cuối cùng, Rinka Kunitachi đang ngồi. Cô hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Shougo và Miyabi.

“Các senpai, hôm nay có việc gì vậy ạ? –Đi học bằng thường phục, dù là trong kỳ nghỉ hè nhưng các anh chị thật là lơ là đó.”

Ngay lập tức, vị phó hội trưởng hội học sinh nghiêm túc này đã bắt đầu bài giảng.

“Mình định học ở nhà, nhưng điều hòa hỏng mất, nên không học được.”

“Đúng thế, đó là địa ngục nóng bức. Hơn nữa, Shougo còn nằm ườn trên giường chỉ với một chiếc áo sơ mi. Thật là xấu hổ hết sức.”

Ngồi trên chiếc ghế xếp, đón làn gió từ quạt điện, Miyabi càu nhàu.

Shougo cũng ngồi cạnh, hóng mát và nhìn quanh phòng.

Trên bảng trắng của phòng hội học sinh, có dòng chữ “Ủy ban chuẩn bị trại hè Shiryuin Gakuen” được viết bằng bút lông. Trên chiếc bàn dài có chất chồng những tập tài liệu.

“Kokonoe đang ở phòng hội học sinh để chuẩn bị cho trại hè à?”

“Ban lớp và Câu lạc bộ báo chí hợp tác để làm tờ rơi cho học sinh. Việc hoàn thành bị chậm trễ, nên hôm qua các thành viên ban lớp của khối hai cũng phải ra tay giúp đỡ.”

“Vậy à. Cậu vất vả rồi.”

Kokonoe đưa tờ rơi cho Shougo và Miyabi.

Tiêu đề tờ rơi là “Bản đồ khám phá trại hè toàn tập M.A.P”. …Nó trông giống một cuốn tạp chí du lịch hơn là hướng dẫn ngoại khóa.

Miyabi mở tờ rơi ra, mắt đã sáng rực lên với hình ảnh bãi biển xanh.

“Mong quá~. Tớ đã mua đồ bơi mới cho trại hè đó! Shougo nhìn bằng ánh mắt biến thái nên tớ sẽ không cho cậu xem đâu!”

“Hehe, em cũng mua đồ bơi rồi. Khách sạn mình ở có cả hồ bơi nữa, và bãi biển gần đó còn có bãi biển riêng, mình có thể bơi lội thỏa thích. –Shougo-san, cấm nhìn bằng ánh mắt biến thái đó nhé.”

“Cả hai người, sao cứ coi việc mình nhìn bằng ánh mắt biến thái là hiển nhiên vậy?”

“Thì Shougo chẳng phải nghĩ muốn tớ mặc đồ bơi sexy sao.”

Miyabi lườm.

“M, mình không nghĩ vậy đâu mà.”

Để đổi chủ đề, Shougo cất tiếng gọi Rinka đang ở trong phòng hội học sinh.

“Kunitachi-san cũng là thành viên ủy ban chuẩn bị trại hè à? Cậu là học sinh năm nhất nên không tham gia mà?”

“Tất nhiên là em không tham gia rồi ạ. Hôm nay em chỉ đến trường vì việc của hội học sinh thôi. –Thật sự, nếu có thể tham gia thì em rất muốn tham gia.”

“Ồ, Kunitachi-san cũng muốn đi trại hè à?”

Thế rồi Rinka lộ vẻ mặt không hài lòng, sải bước đến trước Shougo.

“Mikadonono-senpai, hãy xem bên trong tờ rơi này đi. Em hoàn toàn không thể chấp nhận được.”

Nghe vậy, Shougo mở tờ rơi ra.

Bên trong là giới thiệu suối nước nóng của khách sạn, bản đồ tham quan khu vực xung quanh, bản đồ ẩm thực các quán ăn lân cận, v.v. Có vẻ như nó được cắt dán từ các bài viết giới thiệu trên tạp chí du lịch.

“Trại hè là hoạt động để học tập và hòa mình vào thiên nhiên. Về cơ bản, đây không phải là một sự kiện tham gia với mục đích vui chơi giải trí như vậy.”

Rinka nói lầm bầm đầy vẻ bất mãn, đúng phong cách của một học sinh nghiêm túc.

“Các senpai hãy hiểu cho. Không được phép đến đó với mục đích du lịch hay…”

“Aaa~, nhìn này! ‘Suối nước nóng lộ thiên bên thác nước’ kìa! Muốn vào quá~.”

“Cửa hàng này còn có bánh kem làm từ trái cây đặc sản nữa đó!”

Tuy nhiên, giọng nói của Rinka dường như tan biến vào hư không, Miyabi và Kokonoe vẫn đang reo hò ầm ĩ khi xem tờ rơi.

“Khụ… Nếu em được tham gia, em đã giúp các senpai kiềm chế cái tâm trạng bay bổng đó rồi…”

“Ha ha… Kunitachi-san, năm sau cậu cố gắng ở trại hè là được rồi.”

“Vâng, đương nhiên rồi ạ. Chắc chắn năm sau, chính em sẽ tự tay lập kế hoạch kỹ lưỡng và đề xuất lên nhà trường. Từ việc dậy sớm buổi sáng và chạy bộ giữa thiên nhiên, đến trải nghiệm đánh bắt cá, lớp học đặc biệt ngoài trời trong khi tắm rừng, và cả việc dọn dẹp cơ sở lưu trú đã giúp đỡ chúng ta khi về nữa. Em sẽ biến trại hè lý tưởng đó thành hiện thực, để cả thể chất và tinh thần đều được rèn luyện!”

“M, mình mong chờ cậu đấy…”

Shougo nghĩ thầm, trại hè năm sau chắc sẽ vất vả lắm đây.

Rinka liếc nhìn Kokonoe và Miyabi vẫn đang huyên náo, lẩm bẩm phàn nàn rồi quay về chỗ ngồi phía sau.

“Dù sao đi nữa, trại hè à.”

Shougo nhắm mắt lại, trong đầu cậu hiện lên bầu trời và biển xanh rộng lớn.

Những cô gái bạn cùng lớp đang vui đùa trên bãi biển. Tất cả đều mặc đồ bơi bikini lộ liễu, cười khúc khích “A ha ha ha~” và vẩy nước vào nhau…

–Đây chẳng phải là cơ hội để thân thiết với các cô gái sao!

Với việc tìm thấy Miyabi, em gái ruột của mình – Shougo cuối cùng cũng phải nỗ lực để đạt được mục tiêu khi đến học viện Shiryuin.

Đó là gặp gỡ người phụ nữ sẽ trở thành bạn đời mà cậu yêu thương suốt đời.

Đó là điều kiện cuối cùng được cha cậu – Kumagoro – ủy thác trong di chúc để kế nhiệm chức chủ tịch Tập đoàn Mikadonono.

Từ trước đến nay, cậu luôn bị một “em gái” bí ẩn muốn kết hôn với cậu làm cho bối rối. Cậu nghi ngờ ai là em gái mình, nên không thể xây dựng mối quan hệ thân mật với các cô gái.

Nhưng giờ đây, không còn gì cản trở chuyện tình cảm của Shougo nữa!

Với lòng tràn đầy hy vọng, cậu nhìn vào lịch treo tường để kiểm tra lịch trình.

Trại hè của học viện Shiryuin dành cho học sinh năm hai. Kéo dài ba ngày ba đêm, họ sẽ ở khách sạn ven biển và học tập xã hội giữa thiên nhiên.

“Khoan đã? Mà hình như mình chưa đăng ký trại hè thì phải.”

Trong kỳ nghỉ hè, nhiều học sinh đi du lịch cùng gia đình hoặc về quê. Vì vậy, việc tham gia không bắt buộc mà theo hình thức đăng ký tự nguyện. Phải đăng ký trước mới có thể tham gia.

“Shougo-san không tham gia trại hè sao!?”

“Sao vậy!? Cậu không muốn bơi à!?”

Kokonoe và Miyabi đồng thanh kêu lên.

“Không… mình lỡ quên đăng ký mất…”

“Sao lại quên chứ! Mất công em muốn cho anh xem đồ bơi mới của em…”

“Đúng vậy, đúng vậy, cái đồ Shougo đãng trí! Cậu không muốn nhìn đồ bơi của tớ đến vậy sao!?”

“Chẳng phải cậu nói không muốn mình nhìn bằng ánh mắt biến thái sao. Vậy là mình không thể đi trại hè được à…”

Shougo thất vọng rũ rượi.

“Phù~, hôm nay cũng nóng quá~!”

Cánh cửa phòng hội học sinh mở ra, và chủ tịch hội học sinh Mana Tendou bước vào.

Cô chớp chớp mắt khi thấy Shougo và Miyabi.

“Ô? Shougo-kun và Miyabi-chan! Có chuyện gì vậy~?”

“Bọn mình định đến thư viện tự học, nhưng không mở cửa nên ở phòng hội học sinh hóng mát. Này Miyabi, bọn mình đang làm phiền đấy, đi thôi nào.”

Khi cậu vừa đứng dậy định thúc giục Miyabi, Kokonoe mở lời.

“À, Shougo-san. Hay là anh thử nhờ Tendou-kaichou về việc tham gia trại hè xem sao? Vì chị ấy cũng là chủ tịch ủy ban chuẩn bị, nên có thể sẽ ổn…”

“Nhưng trại hè chỉ còn vài ngày nữa thôi mà? Chắc là quá muộn rồi.”

Kokonoe hơi cúi đầu, vẻ mặt buồn bã.

“Em… muốn đi cùng Shougo-san…”

–Tất nhiên mình cũng muốn đi cùng Kokonoe…

“Shougo-kun, không đi trại hè sao~?”

“Không phải là không đi, mà là mình quên đăng ký mất…”

Shougo kể cho Mana nghe về việc mình quên đăng ký tham gia.

“Đương nhiên, nếu bây giờ có thể tham gia thì mình muốn tham gia, nhưng chắc là không thể đâu.”

Mana đặt đầu ngón tay lên cằm, suy nghĩ một lát.

“Ừm~, cũng không hẳn đâu. Hôm qua có một bạn hủy suất vì nói sẽ đi du lịch nước ngoài, nên có thể sẽ ổn đấy~.”

“Ơ, thật à!?”

“Nếu Shougo-kun muốn, Mana có thể nói chuyện với giáo viên giúp không?”

“X, xin nhờ Tendou-kaichou!”

Shougo vội vàng điền thông tin vào phiếu đăng ký được đưa cho và đưa lại cho Mana.

“Phù phù, tốt quá rồi nhé, Shougo-san.”

Kokonoe mỉm cười rạng rỡ.

“Vậy là chúng ta có thể đi cùng nhau rồi. –À đúng rồi, để cảm ơn, mình cũng sẽ giúp làm tờ rơi.”

Nhưng Mana lắc đầu.

“Không cần đâu~. Chỉ còn việc phát thôi, nên không cần Shougo-kun giúp đâu.”

“Thấy nhờ vả mãi cũng ngại quá. Có việc gì khác mình có thể giúp không?”

“Ừm~, vậy thì, Shougo-kun có thể đi cùng Mana làm việc riêng không? Mana có một số đồ cần vận chuyển, nên nếu có con trai giúp thì tốt quá~.”

“Được thôi. Cứ giao cho mình.”

Shougo vỗ ngực cái “độp”.

–Hôm nay thì khỏi lo bài tập rồi.

“Vậy đó, Miyabi. Xin lỗi, nhưng cậu về trước nhé…”

Vừa nói, Shougo nhìn mặt Miyabi, và không thể nói tiếp được nữa.

Miyabi đứng lặng yên, nhìn Shougo bằng ánh mắt buồn bã như sắp bị bỏ rơi.

“À, không… xin lỗi. Tendou-kaichou, mình, mình vẫn không thể giúp hôm nay được.”

“Có chuyện gì không tiện à?”

“Mình đã hứa làm bài tập với Miyabi. Vẫn chưa làm được gì cả. –Này, Miyabi.”

Lại gọi Miyabi lần nữa, cô vội vàng vẫy hai tay sang hai bên.

“Không cần bài tập gì đâu. Trời nóng không học nổi đâu, đừng bận tâm đến tớ.”

Nhưng vừa nãy cậu ấy còn trông buồn bã mà.

Tuy nhiên, trước Miyabi cố gắng nở nụ cười, Shougo không thể nói gì được.

“Tớ về đây. Shougo, đừng lười biếng mà hãy làm việc chăm chỉ, để trả ơn cho việc trại hè nhé!”

Miyabi trở lại vẻ năng động thường ngày, một mình rời khỏi phòng hội học sinh.

Sau khoảng ba mươi phút sắp xếp tờ rơi, Kokonoe cùng Rinka trở về.

Shougo còn lại, như đã hứa, cùng Mana ra khỏi trường để giúp cô ấy.

Buổi chiều giữa hè nắng nóng vẫn gay gắt, hơi nóng bốc lên từ mặt đường bê tông.

“Shougo-kun, sao mặt cậu có vẻ không vui vậy~? Chúng ta nghỉ dưới bóng cây nhé?”

“Không phải vì nóng đâu. Chỉ là… mình hơi lo cho Miyabi thôi…”

“Miyabi-chan? Lo lắng cho Miyabi-chan sao?”

Ít người biết Miyabi là em gái của Shougo. Chỉ có Kokonoe, Rinka, và vài cô gái khác, những người đã bị cuốn vào vụ lộn xộn “em gái” kể từ khi Shougo chuyển đến học viện Shiryuin, biết chuyện này.

Và Mana cũng là một trong số ít người biết rõ sự tình.

“Vừa nãy Miyabi nhìn mình bằng ánh mắt lo lắng ấy. Có vẻ như sắp bị bỏ rơi vậy.”

“Bị bỏ rơi ư?”

“Miyabi hôm nay đã nói thế này: ‘Chúng ta có thể mãi mãi ở bên nhau như một gia đình không?’. –Mình và Miyabi chỉ mới biết nhau là anh em thôi. Vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng nhau với tư cách gia đình, kiểu như… Miyabi có lẽ đang lo sợ rằng một ngày nào đó mình sẽ rời xa cậu ấy.”

“Vì vậy, hôm nay cậu mới nói sẽ làm bài tập với Miyabi-chan à.”

“Nhưng bị từ chối rồi.”

“Đúng vậy… Hiện giờ, có lẽ chỉ có cách ở bên Miyabi-chan cho đến khi cô bé có thể tin tưởng Shougo-kun thôi.”

“Quả nhiên, chỉ có thể ở bên cạnh cậu ấy thôi à… Đúng rồi. Là gia đình mà.”

Lời Mana nói đúng. Cậu không nghĩ ra cách nào khác để xây dựng lòng tin anh em với Miyabi.

Nhưng Shougo còn có một mục tiêu quan trọng là tìm kiếm bạn đời. Cậu không thể cứ mãi chỉ nhìn mỗi Miyabi được…

“…Shougo-kun, Miyabi-chan có phải là gánh nặng không?”

Nghe lời Mana, Shougo cảm thấy tim mình đau nhói như bị kim đâm.

“Gánh nặng gì đâu, không phải vậy. –Nhưng vì từ trước đến nay mình chưa từng sống cùng em gái, nên có lẽ mình không biết nên giữ khoảng cách như thế nào.”

Không phải người yêu, bạn bè, hay chỉ là bạn cùng lớp, mà là một người khác giới cùng tuổi.

Nếu đã ở bên nhau từ khi sinh ra, có lẽ tự nhiên họ đã tạo được khoảng cách phù hợp.

“Không được rồi, mình tệ quá. Cứ thế này thì không thể có được sự tin tưởng của Miyabi.”

“Cậu nghĩ sâu xa quá rồi~. Cứ vui chơi thỏa thích ở trại hè là mọi lo lắng sẽ tan biến hết thôi.”

Mana nói với giọng thoải mái, chẳng biết là đang suy nghĩ kỹ hay không.

Nhưng hiện tại, sự vô tư của cô ấy khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Nhân tiện, Tendou-kaichou. Trời nóng như thế này, cậu đi làm gì vậy? Nghe nói là vận chuyển đồ đạc mà?”

“À thì, Mana sẽ tổ chức một sự kiện ở trại hè~. Nên là Mana đi mượn trang phục cần thiết, muốn Shougo-kun giúp vận chuyển~.”

“Sự kiện gì vậy?”

Nghe vậy, Mana cong hai khuỷu tay, buông thõng hai bàn tay như một hồn ma.

“K_ki_mo_da_me_shi~. Fu hi hi hi hi~.” (Thử gan)

Cô nheo mắt, méo miệng, nở một nụ cười ranh mãnh.

“K, thử gan…!?”

“Đúng vậy~. Kìa Shougo-kun, vừa nãy cậu giật mình đúng không~. Cậu thấy lạnh sống lưng đúng không~.”

“Không, không phải giật mình mà là…”

Shougo không kìm được mà bật cười khùng khục.

“Á, quá đáng quá! Sao lại cười~!? “Phù” một tiếng! “Phù” một tiếng đó~!!”

“Đ, thì tại trò thử gan ấy mà… chúng ta học lớp mười hai rồi mà? Chắc chắn chẳng có ai sợ đâu.”

“Không phải đâu! Shougo-kun, lần trước đi nhà ma còn sợ mà!”

Khi Shougo làm thành viên ban kỷ luật vào tháng Sáu, cậu từng cùng Mana và Rinka đến công viên giải trí. Nhà ma lúc đó quả thực rất đáng sợ. Đến mức Shougo và Mana đều run rẩy.

“Nhưng cái ở công viên giải trí là một trò chơi do người chuyên nghiệp làm mà? Còn trò thử gan của Tendou-kaichou thì… hơn là đáng sợ, chắc nó sẽ mang lại cảm giác ấm áp mất.”

“Pùu. Trò thử gan của Mana đáng sợ đến rợn tóc gáy đó! Nếu tim cậu đông cứng lại thì đừng có trách!”

Mana nắm chặt hai bàn tay thành nắm đấm, phồng má lên. Có vẻ như cô ấy đang thật sự tức giận.

–Chậc, rõ ràng là người sợ ma mà lại thích dọa người khác.

“Xin lỗi, xin lỗi. Đây là hoạt động thường thấy vào mùa hè mà. Có một trò thử gan như vậy thì mới có không khí chứ.”

Với vẻ mặt vẫn chưa chấp nhận, Mana vẫn bĩu môi lườm Shougo.

Một cô gái với tính cách hơi trẻ con, rất hợp với khuôn mặt tròn đáng yêu của cô. Mái tóc dài mềm mại, chỗ này chỗ kia hơi xoăn.

Bị Mana nhìn chằm chằm bằng đôi mắt to tròn, Shougo luống cuống.

“Đừng, đừng lườm mình như thế mà.”

“Vì Shougo-kun đã cười Mana mà. Phì!”

“Thôi nào, mình sẽ vận chuyển đồ đạc hay làm gì cũng được, nên là cậu vui lên đi.”

“Cậu có giúp Mana làm trò thử gan đáng sợ không?”

“…Được rồi. Mình sẽ hợp tác, mình sẽ hợp tác. Dù sao mình cũng mang ơn Tendou-kaichou vì đã cho tham gia trại hè mà. Nếu mình giúp được thì mình sẽ giúp. Mình sẽ làm cho nó thành trò thử gan thật đáng sợ nhé.”

“Hứa nha~.”

Mana vui vẻ gật đầu với nụ cười đáng yêu.

“…Mà, không phải là đi tìm trang phục ma quỷ sao?”

Sau khoảng hai mươi phút đi bộ dưới cái nóng như thiêu đốt từ trường, họ đến một tòa nhà kiểu phương Tây sang trọng với mái nhà màu xanh lá cây.

Đó là một quán cà phê với không khí yên bình, nằm trên một con đường nhỏ cách đại lộ một con phố.

Trên bảng hiệu của cửa hàng có dòng chữ “Lyrical Sisters”.

“Nóng quá, mau vào thôi~.”

Mana mở cửa lối vào, tiếng chuông leng keng vang khắp cửa hàng.

“Oan nghiệt! Onii-chan!”

“Oan nghiệt! Onee-chan!”

Hai cô gái mặc yukata bất chợt đứng hai bên, chào đón họ bằng nụ cười tươi tắn.

Nhìn kỹ hơn, họ đội phụ kiện tai mèo trên đầu và có đuôi thò ra từ phía sau.

“À, Tendou-kaichou và Mikadonono-senpai!”

Một trong những cô gái phục vụ là Kurumi-san, người mà họ đã được giúp đỡ ở cửa hàng này trước đây. Cô là học sinh năm nhất cùng trường với Shougo và các bạn, tên thật là Kurumi Kashinoki.

“Kurumi-san, lâu rồi không gặp. Cậu vẫn làm bán thời gian à?”

“Vâng, nhờ ơn các senpai mà quán cũng kinh doanh thuận lợi. Thậm chí còn thiếu nhân lực nữa ạ.”

Nhìn vào trong, khoảng một nửa số bàn đã có khách. Khí lạnh từ điều hòa được quạt đẩy đi, tạo không khí mát mẻ vừa phải. Chắc hẳn cũng có nhiều người đến đây để tránh nóng.

“Ồ~, tốt quá nhỉ. …Cái ‘oan nghiệt’ vừa nãy là gì vậy?”

Kurumi xoay người một vòng để khoe chiếc yukata màu hồng đang mặc.

“Tuần này là ‘Giải nhiệt! Ngày ma nữ Moe moe!’ đó ạ! Các senpai cũng hãy sợ hãi hết sức và giải nhiệt nhé!”

“Thật là một con ma có vẻ khá năng động để giải nhiệt… Thế còn tai mèo và cái đuôi đó thì sao? Tớ đã thấy khi cậu làm maid tai mèo rồi mà…”

“Hôm nay em cosplay Nekomata yêu quái đó ạ! Em có tận hai cái đuôi lận~!”

–Khó hiểu quá đi…

Shougo cảm thấy khó để có thể đưa ra lời bình luận nào cả.

Được Kurumi dẫn, Shougo và Mana ngồi vào bàn trong quán.

“Mình lấy một ly cà phê đá đi.”

“Mana uống nước ép nhiệt đới và eclair kem dâu!”

“Mãi mãi oan nghiệt~! Chờ một chút nha, onii-chan, onee-chan, em sẽ làm với tất cả thù hận~!”

Khi Kurumi đi về phía bếp, Shougo một lần nữa quay sang đối mặt với Mana.

“Vậy Tendou-kaichou. Cậu đâu có cố tình đến đây để ăn eclair đâu đúng không?”

“Không phải vậy đâu~. Mana có hẹn với Sagara-senpai rồi mà…”

Khi họ đang nhìn quanh, một cái gì đó bắt đầu lấp ló ở phía sau cửa hàng.

Một hình trụ màu xám cao khoảng một mét, rung lắc lạch bạch tiến lại gần bàn của Shougo và các bạn. Một cảnh tượng kỳ lạ, thậm chí là dị thường, một khi đã nhìn thấy thì khó mà rời mắt được.

“Cái gì… Ống khói đang đi bộ à?”

“Không phải đâu~, đó là cái giếng.”

Nhìn kỹ vật thể đang đến gần, có những hoa văn lát đá được vẽ trên đó. Phía trên có một cái giàn, và một cái gáo gỗ treo bằng dây thừng đang đung đưa.

Cái giếng di động dừng lại trước bàn. Trong khi Shougo và Mana đang nhìn chằm chằm, lại có tiếng lạch cạch, rồi một cái gì đó từ miệng giếng bật ra.

“Oa! …Khoan đã, senpai…?”

“Cà phê đá, nước ép nhiệt đới và eclair kem dâu, đã chờ lâu rồi nha~.”

Người đứng dậy từ trong giếng là một cô gái đeo kính tròn lớn. Cô mặc một chiếc yukata trắng toát như đồ liệm, cầm khay đựng ly và bánh kem.

Đó là Mei Sagara, học sinh năm ba, lớn hơn Shougo và các bạn một lớp. Cô đã thừa kế cửa hàng này từ người mẹ đã mất và trở thành chủ sở hữu sau khi tân trang lại.

“Oa~, trông ngon quá~.”

Mana ngay lập tức bắt đầu măm măm ly nước ép và eclair đặt trước mặt. Môi cô bé nhanh chóng lem đầy kem dâu.

“Dù sao đi nữa Sagara-senpai. Cái bộ trang phục hóa trang giống như giải thưởng hóa trang kia là cái gì vậy ạ?”

Shougo hỏi đầy ngạc nhiên, Mei đặt ly cà phê đá xuống bàn với vẻ mặt bực bội.

“Không phải giải thưởng hóa trang đâu! Mikadonono không hiểu được bộ cosplay khiến người ta rùng mình này sao!? Thậm chí còn không biết truyện ma nữa, đúng là đồ vô học!”

“A, vâng, vâng. Em biết mà. Cô nói đó là cosplay của Okiku-san đúng không? ‘Một cái đĩa~’ gì đó đi.”

“Ngươi đang hiểu lầm cái gì vậy. Ta làm gì có chuyện cosplay kiểu đó. Vỡ đĩa thì lãng phí lắm chứ. Cửa hàng của chúng ta là một quán ăn đó.”

“Không phải à? Vậy thì, cosplay gì…?”

“Phù phù, ta sẽ đặc biệt dạy cho cái tên Mikadonono vô học này. Ta là Sadako! Video bị nguyền rủa~.”

Mei vung hai tay rộng như đang bơi sải. Cô bé có vẻ đang bắt chước hành động bò ra.

–Quả nhiên khó hiểu quá đi…

Lại một lần nữa, Shougo không biết nên bắt bẻ chỗ nào.

“Tendou-kaichou. Cậu đến cửa hàng của senpai này là để mượn trang phục cosplay này ư…?”

“Đúng vậy! Sagara-senpai, như đã nói chuyện, Mana muốn dùng trang phục ma quỷ cho trò thử gan ở trại hè ạ.”

“Ừm. Cứ lấy bất cứ bộ trang phục cosplay nào cậu thích trong cửa hàng đi.”

“May quá~! Cảm ơn senpai rất nhiều!”

“Không cần cảm ơn. Đây cũng là để làm phong phú thêm các hoạt động của học viện thôi.”

“Ồ… Senpai, cô hào phóng đến bất ngờ đấy.”

Shougo cảm thấy ngưỡng mộ.

“Không có học sinh nào yêu học viện hơn ta đâu. Chỉ cần viết thật lớn ‘Nhà tài trợ: Lyrical Sisters’ lên các đạo cụ của trò thử gan là được.”

Mei không quên quảng cáo một cách xéo xắt.

Và rồi, sau khoảng hai giờ tìm kiếm trang phục ma.

Shougo ngồi xuống cầu thang nhà Mei, nghỉ ngơi một chút.

Trong kho trang phục ở phía sau khu vực sinh hoạt ở tầng hai có rất nhiều trang phục cosplay.

Mana đã thử đủ loại trang phục, rồi cho Shougo xem để cân nhắc, rồi lại thử rồi lại cân nhắc… Cứ thế, thời gian trôi qua rất nhanh.

Ngay cả bây giờ, trong phòng trang phục, Mana đang thay một bộ cosplay khác.

“Haizz… Tendou-kaichou, vẫn còn muốn thử nữa à.”

Mei, người đang ở dưới cửa hàng, đi lên cầu thang.

“Sao vậy, Mikadonono? Mặt ngươi trông cứ như một ông chú trung niên mệt mỏi bị con gái đang tuổi dậy thì đuổi ra khỏi phòng, không biết phải làm sao vậy.”

“…Xin đừng đưa ra ví dụ thực tế đến vậy mà.”

“Đã tìm thấy bộ nào ưng ý từ bộ sưu tập của ta chưa?”

“Cũng khó hơn em tưởng. Các bộ đồ đều là thiết kế kiểu dễ thương, nên để tìm được trang phục đáng sợ thì rất khó. Tendou-kaichou vẫn đang tìm, không biết có bộ nào được không nữa.”

Phía sau, tiếng cửa phòng trang phục mở ra, rồi tiếng bước chân lạch bạch vang lên trên hành lang.

“Shou~go~kun~.”

Giọng Mana nghe khàn khàn một cách kỳ lạ.

“Tendou-kaichou. Đã tìm thấy bộ đồ ưng ý… oái!?”

Vừa quay đầu lại, Shougo giật mình suýt nữa thì lăn xuống cầu thang.

Ngay phía sau cậu, là một quái nhân đội một cái đầu màu cam khổng lồ.

Đôi mắt hình tam giác đen ngòm, đáng sợ và cái miệng há rộng như muốn xé toạc.

Đó là một quả bí ngô. Cái đầu bí ngô cao hàng chục centimet đang đi lại, đập bộp bộp vào hai bên tường.

Thân hình bó sát lắc lư, đi loạng choạng như kẻ say rượu, tiến đến trước mặt Shougo.

“Không nhìn thấy đường~.”

“Chọn trang phục Halloween ư, quả nhiên là chủ tịch hội học sinh của học viện Shiryuin. Gu thẩm mỹ thật khác biệt.”

“Khoan đã Tendou-kaichou, cậu sẽ ngã đấy!”

“Cái đầu nặng quá~, Mana không đi được~.”

“Ngươi biết cách chọn đồ đấy, nhưng không biết cách mặc. Này, đội nó chặt hơn nữa đi!”

Mei đứng trước Mana, nhảy lên và đẩy mạnh cái đầu bí ngô xuống.

Cái đầu bí ngô rơi “rụp” xuống, vừa vặn che kín đầu Mana.

“Hí!”

Mặt Mana ló ra từ miệng cái đầu bí ngô.

“Đây chính là nhân vật chính của Halloween, Jack-o’-lantern cỡ người thật! Trick or Treat!”

Mana vẫy vẫy chiếc áo choàng gắn trên đầu bí ngô.

“S, sao rồi~? Có hợp không~? Bộ đồ này có đáng sợ không~?”

–Sẽ mặc cái này cho trò thử gan ư.

Shougo tưởng tượng cảnh Mana với cái đầu bí ngô khổng lồ bật ra từ một nghĩa địa u ám.

“Quả thực rất đáng sợ. Nếu có một quả bí ngô như thế này xuất hiện vào ban đêm, thì thật sự rất đáng sợ theo nhiều nghĩa…”

“Thật á!? Hoan hô! Vậy là bộ trang phục đầu tiên đã chốt nha~!”

Mana vui mừng nhảy cẫng lên…

“Ôi!”

Ngay khi tiếp đất, cô bé mất thăng bằng toàn thân, ngã ngửa ra sau trong tư thế cầu vai, cái đầu bí ngô đập “rầm” xuống sàn.

“Híc, đầu nặng quá không đứng dậy được~, c, cứu Mana với~.”

Ái Na như con rùa bị lật ngửa, ra sức khua tay múa chân.

§

Trên đường về từ cửa hàng của Mei, Shougo vác trên lưng cái đầu bí ngô khổng lồ, còn ôm thêm mấy bộ trang phục cosplay, lóc cóc mang về trường. Người đi đường ai nấy đều giật mình nép sang một bên khi thấy quả bí ngô, mỗi lần như vậy Ái Na lại vui vẻ nói "Ai cũng sợ hết kìa ~".

-- Chắc là họ sợ cái mặt đầm đìa mồ hôi của mình trong cái thời tiết nóng chết người này thôi......

Khi chia tay với Ái Na sau khi chuyển đồ xong, trời đã nhá nhem tối.

Shougo mệt mỏi rã rời trên đường về nhà.

"Khổ thật, mồ hôi nhớp nháp hết cả người...... Về nhà phải thay đồ mới được. -- Ể?"

Khi rẽ ở khúc quanh trước khu chung cư, cậu thấy bóng dáng một cô gái ngay trước mặt.

Hai tay cô xách túi mua đồ ở siêu thị. Một cọng hành lá тор ra ngoài.

Trời nóng như đổ lửa vậy mà cô vẫn mặc áo blouse đen dài tay khoác thêm chiếc áo cardigan dày cộp. Từ phía dưới mái tóc tém được cắt tỉa gọn gàng, gáy trắng ngần của cô lấp ló hiện ra.

-- Yuzurina!?

Vừa định dừng lại thì cô gái dường như nhận ra có người, liền quay đầu lại.

Gương mặt xinh xắn mang vẻ成熟 cùng làn da trắng nõn. Chắc chắn là Yuzurina rồi.

Không hiểu sao cô lại đeo khẩu trang, đôi mắt mệt mỏi nhìn Shougo.

"Ara, Mikadonono Shougo. Mặt anh vẫn đần thối như mọi khi nhỉ."

Yuzurina dùng ngón tay kéo khẩu trang xuống, cất giọng khó chịu.

"Xin lỗi nhé. -- Đi mua đồ à? Mua đồ ăn tối hả?"

"Liên quan gì đến anh? Tôi mua gì là việc của tôi. Định xía vào à?"

"Ai xía vào chứ."

Houshou Yuzurina. Là em họ của Shougo, nói cách khác là cô bé họ hàng xa.

Hiện là học sinh cấp hai, đang sống ở phòng bên cạnh Shougo để ôn thi vào học viện Miryuu.

Nhưng -- ẩn dưới khuôn mặt xinh đẹp khả ái kia là vẻ mặt đầy ác ý kinh khủng, đang âm mưu lừa gạt Shougo, kéo cậu xuống khỏi con đường trở thành chủ tịch.

"Fufu, sao vậy? Anh run rẩy kìa. Anh Shougo."

Yuzurina nở một nụ cười khiêu khích.

"Đừng có gọi anh như thế. Em gái của anh chỉ có mình Miyabi thôi."

"Ara, ghê chưa. Tình anh em thật cảm động. Ước gì cho mấy anh chị em suốt ngày cãi nhau tranh giành tài sản kia thấy."

"Lời nào lời nấy toàn gai không vậy. Đeo khẩu trang làm gì, bị cảm hả?"

Nghe vậy Yuzurina nghiến răng ken két vẻ căm hờn.

"Cái gã bán đồ điện kia...... Thật sự mang cả cái máy điều hòa cho kho lạnh đến, định gây sự hay gì. Cái gì mà対応 đông lạnh. Suýt nữa thì tôi thành cá ngừ đông lạnh rồi đấy."

"Không hiểu lắm nhưng mà bị trúng gió điều hòa đấy à. Nóng thì nóng thật nhưng mà lạm dụng máy lạnh quá là không tốt đâu."

"Anh ồn ào quá đấy. -- Nghe đây, Mikadonono Shougo. Lúc chọn máy điều hòa thì phải suy nghĩ cho kỹ đấy."

Yuzurina lại đeo khẩu trang lên rồi quay lưng bước về phòng.

Về đến phòng, Shougo ném chiếc áo ướt đẫm mồ hôi vào giỏ giặt rồi đi tắm.

Tuy vẫn còn oi bức nhưng cũng đỡ hơn so với cái nóng ban trưa. Cậu trở lại phòng khách thay áo, cảm thấy sảng khoái hơn hẳn.

Vô tình nhìn lên bàn thấp thì thấy sách giáo khoa và vở bài tập vẫn còn mở toang.

"Bài tập về nhà với Miyabi vẫn chưa làm được bao nhiêu......"

Gương mặt lo lắng mà cô bé thể hiện lúc ra về ở phòng hội học sinh cứ in mãi trong đầu cậu.

-- Miyabi lo lắng rằng mình sẽ rời xa em ấy sao?

Nếu bây giờ mình có người yêu...... Trái tim của Miyabi sẽ tổn thương mất?

"......Hay là gọi điện cho em ấy nhỉ."

Giờ này có lẽ Miyabi đang ở một mình trong phòng ký túc xá nữ.

Vừa xin lỗi vì không làm bài tập về nhà đúng hẹn, vừa kể cho em ấy nghe về chuyến đi biển thú vị sắp tới.

Vừa mường tượng cuộc trò chuyện với cô bé, cậu vừa vươn tay lấy chiếc điện thoại trên bàn.

Ngay khi tay cậu vừa chạm vào điện thoại, đột nhiên chuông reo.

Cầm điện thoại lên thì trên màn hình hiển thị người gọi đến......

『Số lạ』

Trong khoảnh khắc, giọng nói bí ẩn của người tự xưng là 'em gái' lại ùa về trong đầu Shougo.

-- Kh-không lẽ nào...... Chuyện đó qua rồi mà.

Đã biết em gái mình là ai rồi còn gì. Không thể có ai tự xưng là 'em gái' mà lại giấu thân phận được. Chắc chỉ là ai đó gọi đến bằng số lạ thôi.

Shougo bấm nút nghe máy.

"Alo."

Tuy nhiên, đầu dây bên kia im lặng.

-- Gọi trêu à.

Cậu định tắt máy thì một giọng nói vang lên từ ống nghe.

『Alo. Anh có nghe thấy giọng em không?』

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói đó, sống lưng Shougo cứng đờ vì căng thẳng.

Không phải giọng nói bình thường. Nhưng lại là giọng nói quen thuộc.

Giọng nói phát ra từ điện thoại là giọng của một cô gái đã được xử lý bằng bộ biến âm một cách máy móc. Chắc chắn là giọng của 'em gái' đó.

『Anh khỏe không ạ. -- Anh Shougo.』

"Cô, cô là ai!?"

『Em là em gái của anh Shougo. Đứa em gái duy nhất đã thất lạc từ nhỏ của anh đây ạ.』

Đầu óc Shougo quay cuồng.

-- Em gái? Em gái của mình chẳng phải đã xác định là Miyabi rồi sao.

"Chẳng lẽ là Miyabi? Đúng không? Này Miyabi, đừng có giở trò vớ vẩn."

『Anh vẫn còn tin sao ạ?』

"Tin? Tin cái gì chứ."

『Chính em mới là em gái thật sự. Đứa em gái thật sự sẽ kết hôn với anh đó. Anh nghe rõ đây, anh trai. Đừng để bị con em gái giả mạo kia迷わわ惑わされえ!』

"Cô muốn nói gì thì nói mẹ nó cho nhanh đi! Cô không phải Miyabi đúng không? Nếu vậy thì tôi không biết cô là ai cả! Em gái tôi là Miyabi! Không phải ai khác hết, nhớ cho kỹ!"

『Đừng có giận dữ như vậy chứ. Bị người mình yêu trách mắng thì em buồn lắm đó.』

"Người tôi yêu chỉ có em gái thật sự thôi. Không phải loại giả mạo như cô."

『Anh trai thương em gái, còn muốn cưới em gái nữa cơ à.』

"Là tình cảm gia đình! Tôi yêu em ấy như người thân trong gia đình!!"

Đầu cậu bắt đầu đau nhức. Nói chuyện với loại người này chỉ tốn thời gian vô ích.

"Nói chung là tôi cúp máy đây. Đừng gọi đến nữa."

『Anh trai. Anh biết sẽ ra sao nếu anh phớt lờ em không?』

Giọng nói từ đầu dây bên kia đột nhiên trở nên nghẹn ngào.

Cái không khí lạnh lùng khiến ngón tay Shougo đang định tắt máy chợt khựng lại.

『Trong tương lai, những chuyện bất hạnh sẽ xảy đến với những người xung quanh anh đó.』

"Chuyện bất hạnh?"

『Những cô gái tụ tập bên cạnh anh Shougo sẽ lần lượt gặp chuyện xui xẻo. Nào là sự cố, tai nạn, bệnh tật...... Đây là số mệnh không thể trốn tránh được đâu.』

"Này, đừng nói là cô định làm gì Konoe hay Miyabi đấy nhé!?"

『......Em không thể tha thứ được. Rõ ràng người kết tóc se tơ với anh phải là em mới đúng, vậy mà mấy con đó dám dụ dỗ anh...... Đây là lời cảnh cáo. Em phải cho chúng biết rõ cái giá phải trả nếu dám cướp anh trai yêu dấu của em.』

Những lời nói dồn nén đó khiến Shougo rùng mình.

Giữa cái nóng oi bức, một dòng mồ hôi lạnh lẽo chảy dọc sống lưng cậu.

"Cô đang đe dọa tôi à? Đang uy hiếp tôi đấy à? Định dùng Konoe với Miyabi làm con tin hả!?"

『Nghe khó nghe quá đấy. Chẳng phải tại anh Shougo cứ thân thiết với mấy người phụ nữ khác nên em mới tốt bụng cảnh cáo cho anh biết thôi sao.』

"Này...... Bình tĩnh nói chuyện xem nào. Tôi còn chẳng biết cô là ai cả. Cô nói những người phụ nữ khác làm tôi khó xử đấy."

『Anh trai chỉ được yêu mình em thôi. Đó mới là vận mệnh đúng đắn. Nếu bóp méo vận mệnh thì chắc chắn sẽ có sai lệch phát sinh.』

-- Cái 'em gái' này bị làm sao vậy...... Bệnh hoạn thật......

『Vậy em xin phép đi trước, anh trai. Đừng có lăng nhăng đó nha.』

"Chờ, chờ đã, tôi vẫn còn chuyện――"

Điện thoại tắt, từ ống nghe vọng lại tiếng tút tút......

"Vừa nãy là cái gì vậy......? Chuyện bất hạnh là sao......"

Vừa hồi tưởng lại những lời lẽ kỳ quái đó, Shougo chợt nhận ra.

-- Mà khoan đã, tại sao cô ta lại có thể gọi điện bằng giọng của 'em gái'!?

Âm thanh của 'em gái' do bộ biến âm tạo ra chỉ có thể tạo được bằng một chiếc điện thoại đặc biệt.

Một chiếc điện thoại được phát triển dựa trên lý thuyết chuyển đổi giọng nói mà Mei công bố, nhưng đã bị ngừng bán. Nếu không có chiếc điện thoại đó thì không thể trở thành 'em gái' được.

-- Vậy tức là 'em gái' bây giờ đang có một chiếc điện thoại kèm bộ biến âm.

Cậu tự hỏi làm sao cô ta có được nó thì chợt bừng tỉnh.

Vội vàng mở ngăn kéo bàn ra, thò tay vào trong.

Shougo, người đã vạch trần thân phận của những 'em gái' liên tiếp xuất hiện cho đến nay, cuối cùng đã có được chiếc điện thoại kèm bộ biến âm đó.

Để không ai có thể sử dụng nó nữa, cậu đã cất sâu nó vào ngăn kéo bàn.

Vì vậy, lẽ ra chiếc điện thoại màu xanh lam流线 hình phải vẫn còn ở đây......

"......Không thấy......!?"

Trong lúc lục lọi ngăn kéo, Shougo cảm thấy như mình sắp mất hết máu.

Dù tìm thế nào thì cũng không thấy chiếc điện thoại đâu.

"Chết tiệt...... Bị盗んだ rồi sao......"

-- Ai đã trộm nó......

Nhưng mà, khoan đã. Việc nó bị trộm từ phòng mình có nghĩa là...... 'Em gái' là người đã từng vào phòng mình!

Trước giờ phòng cậu không có dấu hiệu bị lục lọi. Vì vậy, khó có khả năng là bị trộm vặt.

Shougo có được chiếc điện thoại kèm bộ biến âm vào khoảng cuối tháng Sáu. Thời điểm vụ lùm xùm liên quan đến ủy ban kỷ luật được giải quyết.

Từ cuối tháng Sáu đến đầu tháng Tám bây giờ, những người đã từng vào phòng Shougo là......

Konoe và Miyabi.

Hai người đã đến phòng Shougo nhiều lần. Cũng có cơ hội để trộm điện thoại.

Nhưng cậu không nghĩ rằng bây giờ họ có lý do gì để trở thành 'em gái' cả.

Vậy thì, người còn lại đã từng vào phòng Shougo là......

Yuzurina.

Yuzurina, người sống ở phòng bên cạnh, đã vào phòng Shougo để chào hỏi khi cô mới chuyển đến vào tháng trước. Sau đó cô cũng đến vài lần. Cô cũng có cơ hội để trộm điện thoại.

-- Ra vậy, Yuzurina đã trộm điện thoại.

Mục đích của Yuzurina là không cho Shougo trở thành chủ tịch tập đoàn Mikadonono. Vì vậy, cô chỉ cần ngăn cản Shougo gặp gỡ những người phụ nữ trở thành bạn đời của cậu.

Đó là lý do tại sao cô ta đe dọa 'những người phụ nữ thân thiết với Shougo sẽ gặp chuyện bất hạnh'.

Tin chắc như vậy, Shougo ló mặt ra khỏi cánh cửa kính hướng ra ban công.

Bên ngoài trời đã tối. Cửa phòng bên cạnh đã đóng, ánh sáng từ căn phòng le lói qua khe hở của tấm rèm.

"Yuzurina! Tôi không biết cô đang nghĩ gì đâu nhưng mà đe dọa cũng vô ích thôi! Tôi tuyệt đối sẽ không để cô động đến Konoe hay Miyabi đâu!"

Nói ra hết lòng mình khiến cậu cảm thấy sảng khoái hẳn. Vừa hài lòng quay vào phòng thì――chuông cửa nhà đột nhiên reo lên inh ỏi!!

Vội vàng ra mở cửa thì Yuzurina đang đứng đó.

Cô đeo khẩu trang, trừng mắt nhìn cậu với đôi mắt mệt mỏi và khó chịu.

"Im đi ồn ào quá! Đầu tôi đau như búa bổ đây này! Anh muốn giết tôi hả!? Vừa vừa phải phải thôi cái tên cuồng em gái biến thái này!!"

Cô gào lên bằng giọng bực bội tột độ rồi đá mạnh một phát vào tường khu chung cư.

Vì cú đá mà Yuzurina loạng choạng đầu óc, thở dốc. Dường như tình trạng sức khỏe của cô không được tốt.

"Đừng có đá chứ! Này Yuzurina. Cô lấy điện thoại từ phòng tôi đúng không!? Vừa nãy cô đã gọi điện đến xưng là 'em gái' đúng không!?"

"Anh đang nói cái gì vậy? Nếu rảnh thì tự đi mà妄想 chuyện em gái đi, đồ khỉ."

Cô nói như thể nhổ toẹt rồi lảo đảo quay về phòng.

-- Kh-khỉ á......

Shougo ủ rũ trước những lời lẽ lăng mạ của cô bé học sinh cấp hai nhỏ tuổi hơn mình.

Tuy nhiên...... Cái ánh mắt khinh bỉ ra mặt của Yuzurina kia. Rất khó để tin rằng cô bé chính là cái người 'em gái' vừa nói chuyện với mình. Hơn nữa trông cô bé có vẻ không khỏe.

-- Chẳng lẽ Yuzurina không phải là 'em gái'?

Không, không được để bị lừa. Hồi xưa cô ta từng là một diễn viên nhí được mệnh danh là thiên tài kia mà. Việc diễn xuất lừa gạt người khác chỉ là chuyện nhỏ đối với cô ta thôi.

"Yuzurina...... Dù cô có âm mưu gì đi chăng nữa thì tôi nhất định sẽ gặp được người bạn đời của mình, trở thành chủ tịch. Tôi sẽ không để tập đoàn Mikadonono bị những kẻ hèn hạ thao túng đâu."

Như để tái khẳng định quyết tâm của mình, Shougo lẩm bẩm một mình.

Và rồi, một lúc sau――chuông cửa nhà reo lên inh ỏi.