Nakaimo – My Sister Is Among Them!

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

(Hoàn thành)

NieR Replicant ver.1.22474487139…: Project Gestalt Recollections--File 02

Jun Eishima; Yoko Taro

Đây là tập thứ hai và cuối cùng của NieR Replicant ver.1.22474487139... Project Gestalt Recollections.

10 13

Saijaku Muhai no Bahamut

(Đang ra)

Saijaku Muhai no Bahamut

Sau trận đấu với Lisesharte, Lux cuối cùng gia nhập học viện dành riêng cho nữ, nơi đào tạo hoàng tộc trở thành Drag-Knight.

96 193

Outbreak Company

(Đang ra)

Outbreak Company

Sakaki Ichirō

Để hoàn thành sứ mệnh đó, Shinichi nhận được sự hậu thuẫn toàn diện từ chính phủ Nhật, cùng với sự giúp đỡ của cô hầu gái nửa tiên Myucel và công chúa Petralka của Đế quốc Eldant. Cùng với nhóm bạn lắ

108 571

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

(Đang ra)

Gokumon Nadeshiko Giá Đáo

Fushimi Nanao

Cô gái mang trái tim con người trong cơ thể của quỷ, và người phụ nữ mang linh hồn dị dạng trong thân xác con người. Sợi duyên mà cả hai cùng dệt nên sẽ mở ra bức màn cho câu chuyện đẫm máu này.

7 11

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

(Đang ra)

Tôi Không Muốn Trùng Sinh Cùng Cô

Phi Điểu Ấn - 飞鸟印

Đây là câu chuyện giữa người cứu rỗi và người được cứu rỗi.

166 41

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

(Đang ra)

Chuyển sinh thành tinh linh, tôi không muốn làm thú cưng

孜然风

Tên gốc của truyện: 《Thiên Sứ Bán Thân》

432 249

Tập 02 - Chương 2

Ai đó đang nhắm vào em gái mình sao?

Buổi sáng, Shogo bị "em gái" đánh thức như mọi ngày, dụi mắt ngái ngủ rồi đến trường.

Vừa vào lớp, Miyabi đã ngồi vào chỗ rồi.

Cô bé đang khoanh tay, cau mày suy nghĩ điều gì đó.

"Chào buổi sáng, Miyabi. Sớm thế. Hôm nay cũng có buổi tập bơi buổi sáng à?"

Vừa định ngồi vào chỗ của mình, Miyabi đã lườm cậu một cái. Tính khí thất thường của cô nàng không phải là chuyện hiếm, nhưng hôm nay có vẻ còn khó chịu hơn mọi khi.

"Sao thế? Có chuyện gì à?"

"Mọi người, chẳng ai tin mình cả..."

Cô bé lẩm bẩm rồi cúi gằm mặt xuống, vẻ mặt yếu đuối.

"Có chuyện gì vậy? Nói thử xem nào."

"Ừm... Thật ra hôm qua, sau khi tập xong, mình ở lại tập một mình ấy. Lúc đang tắm ở phòng tắm của câu lạc bộ, mình thấy có ai đó ở bên ngoài cửa sổ... Có vẻ như đang nhìn trộm..."

"Nhìn trộm...? Miyabi bị nhìn trộm lúc đang tắm á?"

"Đừng có tưởng tượng bậy bạ! Đồ biến thái!!"

"Ai thèm tưởng tượng! ... Nhưng nếu thật thì nên báo với thầy cô ngay chứ?"

"Ừm... Mình cũng đã kể cho mọi người trong câu lạc bộ bơi lội nghe trong buổi tập sáng nay rồi. Mọi người nói có thể là bị chụp trộm nên đã kiểm tra phòng thay đồ và hồ bơi. Nhưng chẳng tìm thấy gì cả, với lại chỉ có mình mình cảm thấy có người nên cuối cùng mọi người bảo chắc mình hiểu lầm thôi..."

"Vậy nên mới bảo là 'mọi người chẳng ai tin mình' à..."

"Nhưng mà! Hôm qua mình sợ lắm đấy! Mình run cầm cập cho đến tận lúc mặc xong đồng phục rồi ra khỏi hồ bơi đấy!"

"Chắc chắn là có ai đó nhìn trộm à?"

"Cũng không chắc là có nhìn trộm hay không nữa... Có thể là định lục lọi phòng thay đồ thôi. Kiểu như định ăn trộm đồ lót ấy."

"Cũng có khả năng là trộm thật. ... Dù sao thì nếu thật sự là biến thái thì không thể tha thứ được."

Miyabi gật đầu.

"Chào buổi sáng, Shogo-san, Kan-nagi-san."

Nghe tiếng, Shogo quay lại thì thấy Konoeda vừa bước vào lớp.

"Có chuyện gì vậy hai người? Sao trông mặt nghiêm trọng thế..."

Konoeda nhìn Shogo và Miyabi rồi dừng lại với vẻ mặt ngơ ngác.

Miyabi kể cho Konoeda nghe y hệt những gì đã kể với Shogo.

"Kẻ nhìn trộm... Thật đáng sợ..."

Nghe xong, Konoeda ôm ngực, như thể đang bảo vệ bản thân. Quả nhiên là con gái, điều đầu tiên cảm thấy là sợ hãi nhỉ.

Chuông báo vào học reo lên, thầy Kotori bước vào lớp.

Thầy là giáo viên chủ nhiệm của Shogo và dạy môn lịch sử. Nhưng trông thầy chỉ như học sinh cấp hai... à không, học sinh tiểu học thôi ấy. Hôm nay thầy còn cài một chiếc kẹp tóc hình con ếch đang cười toe toét nữa chứ.

"Nào nào, sắp bắt đầu giờ sinh hoạt rồi đấy nhé. Mau về chỗ đi nào. Có nam sinh nào quấy rối nữ sinh không đấy nhá?"

"Dạ có ạ!"

Tanaka, một nam sinh ngồi ở phía trước lớp giơ tay lên.

"Sao thế? Tanaka?"

"Chúng em chỉ muốn quấy rối thầy Kotori thôi ạ!"

"Đồ ngốc!!"

"Á!!"

Chiếc dép văng ra từ cú đá của thầy giáo bay thẳng vào miệng Tanaka.

Không hiểu sao, Tanaka trợn mắt ngã xuống với vẻ mặt hạnh phúc.

"Thầy thích quấy rối hơn là bị quấy rối đấy nhé!"

...Đây mà là giáo viên cấp ba á?

Trong lúc Shogo đang ngán ngẩm, Konoeda lên tiếng với Miyabi.

"Kan-nagi-san. Em sẽ thử hỏi ý kiến thầy Kotori về chuyện vừa rồi nhé."

Konoeda là lớp trưởng, còn thầy Kotori là giáo viên hướng dẫn hội học sinh.

"Nếu được thì bọn anh cũng nên đến hội học sinh giải thích trực tiếp thì hơn nhỉ? Dù sao thì bọn anh cũng quen với hội trưởng hội học sinh mà. Lát nữa đến phòng hội học sinh thử xem sao."

Miyabi vẫn còn lo lắng, khẽ gật đầu.

Thế là, giờ giải lao, Shogo và Miyabi đang đi dọc hành lang đến phòng hội học sinh thì...

"Á á á á, kẻ xâm nhập! Có ai đó xâm nhập vào phòng hội học sinh!"

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ bên trong phòng hội học sinh.

"Giọng của hội trưởng hội học sinh!?"

Shogo lao tới, mở toang cánh cửa phòng hội học sinh.

Trong phòng hội học sinh kê những chiếc bàn dài thành hình vuông. Giữa phòng, một cô gái với mái tóc dài mềm mại đang run rẩy, vẻ mặt hoảng hốt.

Cô bé là Tendou Mana, hội trưởng hội học sinh trường Mi Ryouin.

"Hội trưởng Tendou! Có chuyện gì vậy!? Không sao chứ!?"

Thấy Shogo, mắt Mana lập tức rưng rưng, nước mắt trào ra.

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!? Xâm nhập, là phòng bị lục lọi sao!?"

Mana cầm lấy chiếc túi nilon đặt trên bàn rồi vẫy vẫy.

"Hức hức... Món bánh gạo vị trứng cá tuyết mà Mana để dành, không biết từ lúc nào đã biến mất tiêu rồi... Chắc chắn là có ai đó lẻn vào ăn mất rồi hức!"

"..."

"Hôm nay Mana còn đang mong chờ món ăn vặt này nữa chứ ~ Hức! Ai đó đang ăn hiếp Mana ~ Hức!"

Một cô gái đang ngồi viết gì đó ở bàn đứng dậy, bước nhanh đến sau lưng Mana. Cô bé cuộn tròn tờ tài liệu đang cầm rồi gõ nhẹ lên đầu Mana.

"Không phải đồ ăn vặt của hội trưởng Tendou! Cái này là đồ để sẵn cho khách đấy! Hôm qua đã đem ra mời mấy người của ủy ban giáo dục đến thăm trường rồi!"

Cô gái nghiêm túc này, trông còn ra dáng hội trưởng hội học sinh hơn cả hội trưởng thật, là Kunizaki Rinka, hội phó hội học sinh. Cô bé là học sinh năm nhất, vừa nhập học mùa xuân này thôi, nhưng lại là người gánh vác hội học sinh.

Gia đình cô bé là dòng dõi quý tộc cũ, một tiểu thư "xịn" chính hiệu.

"Để lại cho Mana một ít cũng có sao đâu ~"

Vừa ngồi phịch xuống ghế, Mana vừa rưng rưng nước mắt trách móc Rinka.

"Em không biết!"

Vừa ngồi xuống chỗ của mình, cuối cùng Rinka cũng nhìn về phía Shogo.

"Mọi người ồn ào quá đi à. Vậy tiền bối đến đây có việc gì ạ?"

Rinka nói bằng giọng bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.

... Mình quen với việc này rồi hay sao ấy.

Sau đó, Miyabi kể cho Rinka và những người khác nghe về kẻ nhìn trộm.

Nghe xong, Rinka chống cằm, vẻ mặt khó xử.

"...Kẻ nhìn trộm ở câu lạc bộ bơi lội, à...? Hmm..."

"Đúng đó! Mình bị nhìn trộm lúc đang tắm đó!"

"Em cũng đã nhận được báo cáo đơn giản từ câu lạc bộ bơi lội rồi... Nhưng em nghe nói có thể là nhìn nhầm thôi thì phải."

"Đâu có chuyện đó! Không ai tin mình hết à!?"

"Miyabi, bình tĩnh đi."

Shogo giữ Miyabi đang nổi nóng lại rồi hỏi thay.

"Kunizaki-san, cô có nghĩ ra biện pháp nào để đối phó với kẻ nhìn trộm không?"

"Trước mắt, em định bàn với thầy cô để nhắc nhở mọi người chú ý trong giờ sinh hoạt cuối ngày. Nếu mọi người cùng nhau cảnh giác thì kẻ khả nghi cũng không dám đến gần đâu ạ."

Không biết Rinka có tin vào chuyện có kẻ nhìn trộm hay không, nhưng biện pháp đối phó lại quá đơn giản.

Hơn nữa, ngoài Miyabi ra thì chưa có ai bị hại rõ ràng, có lẽ vì vậy mà không thể hành động rầm rộ được.

Nếu làm học sinh hoang mang vô cớ thì cũng không tốt.

Cuối cùng, Shogo và Miyabi rời khỏi phòng hội học sinh.

"Tch. Thế này thì kẻ nhìn trộm muốn làm gì thì làm à."

Vừa đi dọc hành lang, Miyabi vừa bĩu môi vẻ bất mãn.

"Không có chứng cứ thì khó mà báo cảnh sát được..."

"Vậy thì, mình tự xử lý luôn chứ sao. Phải tự bảo vệ mình thôi!"

"Tự xử lý, là làm thế nào?"

"Kẻ nhìn trộm chắc chắn sẽ xuất hiện lại thôi. 'Tội phạm sẽ quay lại hiện trường' mà. Nên mình sẽ phục kích, bắt sống hắn!"

"Bắt sống... Nguy hiểm lắm đấy? Dù gì thì cũng không biết kẻ nhìn trộm là người như thế nào. Nghe theo lời của hội phó mà cùng nhau cảnh giác thì hơn..."

"Nghe đây Shogo! Dù cậu có ngăn cản thì mình vẫn sẽ làm thôi. Dám quấy rầy buổi huấn luyện bơi của mình, mình sẽ cho hắn biết tay!"

Miyabi nắm chặt tay, đôi mắt bùng lên ngọn lửa chính nghĩa.

§

Mặt trời đã lặn hẳn, trên bầu trời chỉ còn ánh trăng. Vào giờ này, học sinh và giáo viên gần như đã về hết, trong trường chỉ còn lại vài người như nhân viên bảo trì hay bảo vệ thôi.

Khuôn viên trường rộng lớn trở nên tĩnh lặng đến lạ thường, khác hẳn với vẻ náo nhiệt ban ngày.

"Yeah ~ Thế này là chuẩn bài rồi."

Bước xuống khỏi chiếc ghế đẩu, Miyabi hài lòng ngước nhìn.

Đây là phòng thay đồ nữ của hồ bơi trong nhà. Hai bên là những chiếc tủ khóa để đồ.

Bên cạnh, Shogo nhìn theo ánh mắt của Miyabi, không biết nên phản ứng thế nào.

"Này Miyabi. Cái này... là cái gì...?"

Một sợi dây thừng được giăng ngang qua những chiếc tủ khóa, trên đó treo một bộ đồ bơi học sinh.

Ánh trăng chiếu vào, bộ đồ bơi lắc lư theo làn gió thổi qua khe hở.

...Thật kỳ quái. Khung cảnh này thật sự rất kỳ quái.

"Mồi đấy. Mồi để dụ kẻ nhìn trộm chứ còn gì nữa."

"Mồi?"

"Ừm. Ở vị trí này, có thể nhìn thấy bộ đồ bơi từ bên ngoài cửa sổ mà đúng không? Nếu kẻ nhìn trộm phát hiện ra thì chắc chắn sẽ mừng rỡ lao vào như cá piranha cho xem."

Hai đầu sợi dây thừng được cột vào những chiếc thùng nhựa đặt trên tủ khóa. Nếu ai đó kéo bộ đồ bơi xuống thì hai chiếc thùng sẽ đổ, hất bùn bên trong vào người đó.

Đây là tác phẩm do Miyabi dốc hết tâm huyết làm ra. Tuy nhiên, người phải đi xúc bùn là Shogo...

"Mình sẽ bắt gọn hắn khi hắn lúng túng vì dính bẫy."

"...Cậu nhầm kẻ nhìn trộm thành thỏ rừng hay sao vậy?"

Cuối cùng, Shogo không thể ngăn cản Miyabi đang bừng bừng khí thế bắt tội phạm nên đành phải hợp tác.

Nếu Miyabi một mình đối mặt với kẻ nhìn trộm thì quá nguy hiểm. Nếu vậy thì Shogo chỉ có thể ở bên cạnh cô bé thôi.

"Dù sao thì, việc bắt giữ cứ để anh làm. Nguy hiểm lắm nên Miyabi tránh xa ra nhé."

"Cứ để việc yểm trợ cho em."

Miyabi đắc ý lấy từ trong túi đeo hông ra một cành cây nhỏ và một túi nilon.

Cành cây chẻ làm đôi, buộc vào một sợi dây thun dày. Trong túi nilon đựng đầy những viên đất sét nặn. Một chiếc ná cao su tự chế.

"Fufufu, đến lúc quyết chiến thì vũ khí tối thượng của ta sẽ khai hỏa cho xem!"

"Em nghĩ nó sẽ không khai hỏa đâu. Dù gì thì cũng chỉ là bùn thôi mà."

Trước mắt, Shogo chỉ có thể mong kẻ nhìn trộm ngoan ngoãn bị bắt giữ thôi.

"... Mà này, anh vào phòng thay đồ nữ, có ổn không đấy?"

Shogo nhìn quanh phòng với vẻ khó xử. Phòng thay đồ không có con gái đang thay quần áo thì chỉ có vẻ tiêu điều thôi...

"Chứ còn sao nữa. Nhưng không sao đâu. Hôm nay mọi người trong câu lạc bộ đều mang đồ về nhà hết rồi. Ở đây chẳng có gì đáng để Shogo ăn trộm cả."

"Ai thèm ăn trộm. ... Mà cái bộ đồ bơi đó... là Miyabi từng mặc à?"

"Cậu lại nghĩ cái chuyện biến thái gì thế!? Dám đụng vào thì tôi đánh cho đấy!"

"Tôi, tôi không đụng mà."

Không thể để bị ăn đòn được. Shogo vội lùi lại, tránh xa bộ đồ bơi ra.

"Cái gì chứ, cái kiểu né tránh như né đồ dơ bẩn đó là sao hả?"

"Chẳng phải cậu bảo đừng có đụng vào à!?"

"Hừ. ... Dù sao thì, ở đây thì kẻ nhìn trộm sẽ không dám đến gần đâu. Mau trốn đi thôi."

Bị Miyabi đẩy, cậu di chuyển đến góc phòng. Có một khoảng trống hình chữ U hẹp, kẹp giữa tủ khóa và bức tường ở góc phòng. Đó là vị trí khuất tầm nhìn đối với kẻ xâm nhập từ cửa sổ.

"Ể, trốn ở đây à. Không phải khoang hạng nhất của tàu cao tốc. Nhét hành lý cũng không được ấy chứ."

Shogo lẩm bẩm những câu nghe khó chịu, xong ngoan ngoãn bước vào.

"Nhưng mà hẹp quá... Đứng thôi cũng đã thấy chật rồi. ... Miyabi trốn ở đâu?"

"Mình cũng trốn ở đó đấy, xích lại gần thêm chút đi."

"Chờ, chờ chút Miyabi! Vô lý! Hai người không thể chen vào đây được đâu!"

Trong không gian chỉ vừa đủ cho một người đứng, Miyabi cố chen vào một cách thô bạo.

"Thế này thì bị nhìn thấy từ bên ngoài mất. Mau vào sâu hơn đi!"

"Không thể nhét thêm được nữa!"

"Vậy thì di chuyển chân về phía này là được chứ gì!"

"Vô lý! Chuột rút, chuột rút bây giờ! Chính Miyabi mới phải nghiêng người sang bên chứ..."

"Không, không được đâu. Không thể làm kiểu đó được..."

"Nhưng cứ thế này thì ngực chạm vào rồi đấy."

"Lần nữa nói cái chuyện biến thái là tôi đánh!"

"Nói lúc nào có thể di chuyển đến mức đánh người đi!"

Thế là, như trò Twister, sau khi thử đi thử lại vị trí của cả tay lẫn chân... Cuối cùng hai người đàn ông và phụ nữ cũng vừa vặn lọt vào không gian chật hẹp.

Bị kẹp giữa tường và tủ khóa, cả hai đứng đối diện nhau, mặt trước của cơ thể dính sát vào nhau.

Chỉ cần đưa tay lên là có thể chạm vào người Miyabi, đến cử động cũng không được.

"Này Miyabi... Rốt cuộc bọn mình đang làm cái gì thế này...?"

"Shogo, đừng có hưng phấn lên đấy nhé."

"Tôi có hưng phấn đâu!"

"... Mình dính sát vào nhau thế này mà cậu không hưng phấn à. Mình vô vị đến thế cơ à."

"Rốt cuộc em có muốn anh hưng phấn hay không hả?"

"Không muốn cả hai!!"

...Nhưng dù bảo đừng hưng phấn thì dính sát vào Miyabi thế này... Mình thấy lạ lạ thế nào ấy. Kẻ nhìn trộm ơi, nếu đến thì đến nhanh đi chứ....

Có lẽ do căng thẳng nên Miyabi bắt đầu thở dốc. Mỗi lần như vậy, hơi thở nóng hổi lại phả vào gáy cậu, bộ ngực nhấp nhô chạm vào người Shogo.

Bộ ngực phẳng lì của cô nàng, giờ phút này bỗng trở nên mềm mại lạ thường.

Cậu không muốn rung động, nhưng có vẻ như nhịp tim của cậu sắp truyền sang cho Miyabi mất rồi.

"Mi, Miyabi. Bình tĩnh lại đi. Bình tĩnh lại nào."

"Bình tĩnh bằng cách nào chứ..."

"Nghe đây. Bọn mình không phải con người. Mà là hòn đá. Là khối hộp. Là những khối Tetris có số phận ngắn ngủi bị xóa khỏi không gian."

"Te, Tetris...?"

"Đúng vậy. Hãy cảm nhận như mình đã trở thành Tetris, và phát bài dân ca Nga trong đầu đi."

"Sao lại là dân ca Nga?"

"Tetris vốn dĩ là trò chơi được tạo ra ở Nga mà."

"Ể ~ Em không biết đó."

"Vào thời điểm Tetris trở thành cơn sốt trên toàn thế giới, nó còn bị đồn là âm mưu của các quốc gia cộng sản nhằm làm giảm năng lực sản xuất của các quốc gia tư bản phương Tây nữa đấy."

... Mình đang dính sát vào con gái mà lại đi kể lể những kiến thức uyên bác về trò chơi điện tử do Liên Xô cũ sản xuất là sao chứ?

Cứ như vậy, trong lúc dính sát vào Miyabi, thời gian trôi qua, có vẻ như rất dài, nhưng cũng có vẻ như rất ngắn...

"Cạch"... Đột nhiên, có tiếng động phát ra từ bên ngoài phòng thay đồ. Tiếng bước chân đi trên sàn cứng.

"Shogo, có ai đó đến..."

"Suỵt!! Im lặng."

Tiếng bước chân phát ra từ phía cửa.

"Cạch - Cạch" - Tiếng bước chân từng bước, từng bước đến gần trước cửa... rồi dừng lại.

"Không ổn rồi. Nếu hắn không vào bằng cửa sổ mà vào bằng cửa chính thì mình sẽ bị phát hiện ngay..."

"Giờ làm sao?"

"Nếu thế thì, ngay khi hắn mở cửa ra, mình sẽ nhào tới."

Nói nhỏ xong, Miyabi gật gù.

Shogo cố rút người ra khỏi không gian đang trốn thì... lại không di chuyển được.

"A, ừm... không ra được...?"

"Cậu làm gì thế Shogo."

"Người không ra được. Chết tiệt, chuyện gì thế này..."

"Đừng, đừng kéo em theo mà! Đau đấy!"

Có vẻ như cơ thể dính chặt vào nhau rồi, vẫn cứ thế trùm lên nhau.

Ở bên kia cửa, tiếng kẻ xâm nhập vặn nắm cửa vang lên.

"Hắn vào rồi! Làm, làm sao đây Shogo!"

"Đã đến nước này rồi... Miyabi, có hơi đau một chút, nhưng chịu khó nhé!"

Shogo đặt hai tay vào dưới cánh tay của Miyabi.

"Hyau!?"

Ôm lấy cơ thể mảnh mai của Miyabi, cậu từ từ di chuyển sang một bên cùng với cơ thể của mình.

"Sho, Shogo, nhột quá đi! Lưng cọ vào tường rồi!"

"Chịu khó đi! Sắp được rồi!"

Bị kẹp giữa tường và tủ khóa, âm thanh quần áo cọ xát vang lên. Hai cơ thể từ từ bị đẩy sang một bên... Khi nửa thân trên đã thoát ra, Shogo dồn lực vào hai chân, lao mạnh về phía trước.

Khoảnh khắc tiếp theo, như nút chai sâm panh, cả hai người thoát ra khỏi khoảng trống hình chữ U. Cơ thể bay lên trong giây lát như thể bị ném vào không gian không trọng lực...

Rồi ngã xuống, lưng đập mạnh xuống sàn nhà.

Miyabi ngã lên trên, cơ thể Shogo phát ra một âm thanh trầm đục "bịch".

"Á. - Miyabi, không sao chứ."

"Đau... Thật là, Shogo đừng có kéo mạnh thế chứ..."

Lúc đó, tiếng mở cửa vang lên.

"Chết rồi, muộn mất thôi!"

Ngay sau khi quay lại, tầm nhìn của cậu trở nên trắng xóa vì ánh sáng chói lòa.

"Ai, ai thế!?"

"Shogo-san!? Đến cả Kan-nagi-san nữa..."

Giọng của Konoeda vang lên, có vẻ như đang ngạc nhiên.

Mắt đã quen với ánh đèn pin, tầm nhìn dần trở lại.

"A, ừm...? Konoeda...?"

Đứng ở đó là Konoeda với đôi mắt tròn xoe ngạc nhiên, và hai thành viên hội học sinh đang đứng nhìn xuống với vẻ ngỡ ngàng... Mana và Rinka.

"Trời ạ. Shogo-san, hai người đang làm gì ở cái nơi này vậy hả!"

Phòng thay đồ nữ sáng đèn. Konoeda phồng má, tức giận.

"Đến cả Kan-nagi-san nữa! Sao lại dẫn Shogo-san vào phòng thay đồ nữ chứ..."

"Có ai dẫn ai đâu! Bọn này đang bắt kẻ nhìn trộm, đừng có làm phiền."

"Thôi thôi hai người, bình tĩnh đi nào."

Shogo xoa dịu Miyabi và Konoeda đang lườm nhau.

"Anh nghĩ nếu để Miyabi một mình thì nguy hiểm lắm. ... Mà Konoeda và mọi người đến đây làm gì thế?"

"Sau giờ học, bọn em đã đi hỏi quanh trường về chuyện kẻ nhìn trộm. Rồi có vài người nữa nói rằng đã cảm thấy có người khả nghi ở gần các phòng thay đồ khác nữa..."

Nghe lời của Konoeda, Rinka bên cạnh cũng khẽ gật đầu.

"Vậy nên bọn em quyết định đi tuần tra trong trường cho chắc."

"Ra là vậy ~ Trường vào ban đêm, sao mà hồi hộp quá đi ~"

Chỉ có Mana là một mình hào hứng, hoàn toàn không nhận ra bầu không khí.

"Nhưng mà chỉ có mấy đứa con gái thì nguy hiểm lắm. Nếu bảo anh một tiếng thì anh đã giúp rồi."

"Không cần phải lo lắng đâu ạ. Trông vậy thôi chứ em cũng có chút hiểu biết về thể thuật đấy ạ."

Rinka có vẻ như đang muốn nói "Em không thua gì tiền bối đâu".

"Rinka-chan giỏi đánh nhau lắm đó ~ Còn có thể tung Chân Không Quyền nữa đó ~"

"Dù sao thì cũng hơi quá lời rồi. Cô nghĩ sao, Kunizaki-san?"

"Sao ạ? Tiền bối muốn thử không?"

"...Không, cô nên phủ nhận đi chứ."

Sau đó, Shogo lại quay sang Konoeda.

"Vậy đi tuần tra có tìm thấy kẻ khả nghi nào không?"

"Bọn em thấy thì không có gì cả. Rồi cuối cùng đến tuần tra ở hồ bơi thì..."

"Nếu đã cất công đến tận đây thì cái kia là cái gì vậy hả?"

Rinka ngước nhìn bộ đồ bơi học sinh được phơi giữa phòng thay đồ.

"Chắc là hai người không nói là đây là cái bẫy để bắt kẻ nhìn trộm đâu nhỉ? Đâu phải trẻ con nữa đâu."

Với giọng nói có vẻ nực cười, mặt Miyabi đỏ bừng lên.

"Đ, đâu có gì. Dĩ nhiên là chỉ giặt xong rồi phơi thôi. Sao có ai ngốc đến mức mắc bẫy này chứ. A ha, a ha ha ha..."

... Này Miyabi. Cái vẻ tự tin ban nãy đâu rồi.

"Dù sao thì, các tiền bối à. Bọn em về đây ạ. Nội quy trường Mi Ryouin có ghi là 'Phải về nhà vào ban đêm và cố gắng duy trì thời gian sinh hoạt như một học sinh' đấy ạ."

"Đợi đã. Mình vẫn chưa bắt được kẻ nhìn trộm mà!"

"Cho dù chờ ở đây thì cũng không bắt được đâu ạ. Với lại nếu bị bảo vệ tuần tra phát hiện thì sẽ bị mắng đó ạ."

"Vậy cũng được thôi. Mình sẽ thức suốt đêm canh chừng một mình cho xem."

Konoeda xoa dịu Miyabi đang nửa đùa nửa thật.

"Kan-nagi-san, hôm nay mình về thôi ạ. - Trong buổi họp lớp hôm nay, bọn em đã đưa chuyện kẻ nhìn trộm ra làm chủ đề thảo luận. Vậy nên thầy Kotori đã hứa sẽ tăng cường bảo vệ từ ngày mai rồi ạ. Không cần phải lo lắng nữa đâu."

"Ư ~ Đã bảo là..."

Miyabi vẫn còn vẻ bất mãn. Trông có vẻ bướng bỉnh, nhưng có lẽ cũng không có gì lạ.

Lo lắng đâu phải là thứ có thể dẹp bỏ bằng lý lẽ. Miyabi là người trực tiếp bị nhìn trộm mà.

"Nếu vậy thì, từ ngày mai, trong lúc Miyabi tập ở câu lạc bộ, anh sẽ canh chừng xung quanh cho em. Không để kẻ nhìn trộm nào đến gần được đâu."

"Nếu làm thế thì lần này Shogo sẽ nhìn trộm mất!"

"Ai thèm nhìn trộm. - Sao nào. Thế này thì Miyabi cũng yên tâm hơn được chứ?"

"...Được rồi. Vì cậu nói thế nên hôm nay mình về cho cậu đấy! Thật ra nếu không bắt được kẻ nhìn trộm thì mình không yên đâu!"

Vừa nói, Miyabi vừa hếch mặt lên. Đúng là vẫn không thật thà chút nào.

"Vậy, hôm nay mình kết thúc tại đây thôi. Đã muộn rồi, anh đưa mọi người về ký túc xá nhé. - Trước đó, Miyabi, em phải dọn cái bộ đồ bơi này đã."

Shogo định đưa tay về phía bộ đồ bơi học sinh đang lắc lư.

"Đã bảo Shogo đừng có đụng vào mà!"

Miyabi vội giật lấy bộ đồ bơi học sinh với vẻ ngại ngùng.

Thế là sợi dây thừng bị kéo căng... Khuôn mặt Miyabi lập tức tái mét.

"Chết..."

Lúc cô bé nhận ra thì đã quá muộn rồi. Hai chiếc thùng buộc vào hai đầu sợi dây thừng loạng choạng trên tủ khóa, và khoảnh khắc tiếp theo...

"Ầm ầm ầm!!!"

Bùn như thác đổ ụp xuống đầu năm người.

Shogo và mấy cô gái đều bị trét bùn lên người... Từ đầu đến chân, tất cả đều bị nhuộm một màu xám xịt.

"Cái, cái gì đây ạ!!"

Rinka hét lên giận dữ, Miyabi rụt người lại.

"Tớ, tớ xin lỗi..."

"Nhưng mà kinh tởm quá đi..."

Shogo bịt mũi lại vì mùi hôi thối xộc thẳng vào mũi.

Miyabi ủ rũ... rồi như chợt nghĩ ra điều gì đó, vỗ tay một cái.

"Đúng rồi! Tắm ở phòng tắm của câu lạc bộ bơi lội là được chứ gì!"

Cô bé chỉ vào cánh cửa nhỏ trên tường của phòng thay đồ. Có vẻ như bên kia là phòng tắm.

"Nhưng mặc quần áo dính đầy bùn thì sẽ lại bị bẩn mất thôi."

Konoeda vừa nói vừa túm lấy vạt áo.

"Hmm. Vậy thì nhờ Shogo lấy đồ bộ từ lớp học trong lúc bọn mình đi tắm thì sao."

Thế là, Shogo một mình đi nhanh trên hành lang của trường.

"Thật là, cái con bé Miyabi đó sai người như sai vặt ấy..."

... Dù gì thì mình cũng không thể tắm chung với họ được.

Trong trường vào ban đêm không có ai. Bức tường được ánh trăng chiếu vào có màu trắng nhạt, bầu không khí khiến người ta có cảm giác như ma quỷ có thể nhảy ra từ bất cứ đâu.

"Cái kẻ nhìn trộm mà Miyabi thấy, liệu có phải là ma không..."

Vừa tự nói đùa một mình, Shogo vừa đi trên hành lang tối tăm, hướng về lớp học của mình ở tầng hai của trường.

Vừa vào lớp, ở phía sau là một hàng tủ khóa nhỏ dành cho học sinh.

Cậu dùng đèn pin mượn của Konoeda soi từng cái một thì thấy tấm biển tên "Tsurumaki" (Konoeda).

"Đây là tủ khóa của Konoeda à."

Cậu dùng chiếc chìa khóa mượn được mở cửa tủ. Bên trong có vài quyển từ điển, đồ dùng may vá có vẻ như để dùng trong giờ nữ công gia chánh. Bên cạnh đó, có một bộ đồ thể thao màu nâu được gấp gọn gàng.

Cậu cầm bộ đồ thể thao lên rồi đóng tủ lại.

"Đồ bộ của Konoeda à..."

...Cái này, liệu có phải Konoeda vừa mặc xong không...

"Không, không không không. - Mà đúng hơn, nếu bị ai đó nhìn thấy chỗ này thì mình chẳng khác nào biến thái cả."

Cậu cố gắng giữ khoảng cách với bộ đồ thể thao, lần này cậu tìm tủ khóa của Miyabi.

Vừa mở tủ ra, một bộ đồ thể thao nhàu nhĩ bị vứt bừa bãi.

"Cái con bé Miyabi này, sao không cất gọn gàng hơn chứ..."

Cậu gấp lại sơ sài rồi ôm hai bộ đồ thể thao.

Vừa ra khỏi lớp, cậu đi về phía lớp của Mana ở cùng tầng.

"Đây là của hội trưởng Tendou à."

Vừa mở tủ của Mana ra, những chiếc vỏ bánh kẹo rỗng rơi ra ào ào.

"Cái này, không phải cậu mang từ phòng hội học sinh ra đấy chứ..."

Shogo nghĩ rằng không thể để Rinka nhìn thấy được rồi cậu nhét vỏ bánh vào tủ khóa. Còn đồ thể thao thì... Khi nhìn vào bên trong tủ, cậu thấy nó được cuộn tròn lại và nhét vào bên trong.

Lấy ra thì thấy ống tay áo khoác và ống quần bị thắt nơ con bướm.

"...Con bé này lúc nào cũng làm mấy cái chuyện khó hiểu thật."

Cuối cùng là lớp của Rinka. Cậu đi về phía lớp của Rinka, học sinh năm nhất.

Shogo vào lớp của Rinka và mở tủ khóa của cô bé.

Bên trong là những chiếc hộp nhỏ được sắp xếp ngăn nắp.

"Quả nhiên là Kunizaki-san. Đến cả chỗ này cũng gọn gàng thật."

Vừa cảm thán, cậu vừa lấy bộ đồ thể thao đã được gấp gọn gàng ra.

Áo được ủi phẳng phiu, không một nếp nhăn.

"...Có vẻ như quá kỹ lưỡng thì phải."

Cậu nghĩ nếu để lại nếp nhăn thì chắc chắn sẽ bị mắng mất, nên cố gắng giữ cho đồ không bị mất dáng.

"Yeah, thế là xong hết của mọi người rồi."

Không thể cứ mãi làm cái chuyện có thể bị hiểu lầm là trộm cắp được. Cậu nhanh chân ra khỏi trường và đi về phía tòa nhà hồ bơi.

Khi một làn gió lướt qua dưới bầu trời đêm, Shogo dừng bước.

- Có ai đó, ở đó sao?

Trước mắt là tòa nhà hồ bơi. Một trong những hàng cây mọc xung quanh.

Ở chỗ bóng cây tối tăm, có cảm giác như có thứ gì đó vừa di chuyển.

- Lẽ nào, là kẻ nhìn trộm!?

Shogo lao tới, tiến lại gần chỗ bóng cây. Nhưng không có ai cả.

Có khi nào hắn chạy trốn rồi không? Cậu nhìn xung quanh nhưng vì xung quanh tòa nhà tối tăm nên không nhìn rõ được.

- Đúng rồi, phải báo cho mọi người trước đã!

Sự an toàn của mấy cô gái là ưu tiên hàng đầu.

Cậu quay đầu lại, chạy về phía cửa hồ bơi.

Cậu chạy xuyên qua khu vực hồ bơi vào, khi đến gần cửa phòng thay đồ nữ thì...

"Áááááá!!"

Một tiếng hét vang lên.

"Giọng của... hội trưởng Tendou!?"

- Chết rồi, có khi nào kẻ nhìn trộm đi trước một bước rồi không!?

Shogo lao tới cửa phòng thay đồ, mở toang ra.

"Mọi người! Không sao chứ!? Kẻ nhìn trộm đâu!?"

Khoảnh khắc tiếp theo, Shogo và mấy cô gái nhìn nhau rồi cứng đờ.

Họ không thể mặc quần áo dính đầy bùn, và họ đang ở trạng thái gần như là khỏa thân.

Có vẻ như họ vừa tắm xong và đang thư giãn thì cậu xông vào một cách đột ngột, khiến họ trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Trong một lúc, không ai di chuyển, thời gian trôi qua...

"Ááááááááá!?"

Cả bốn người cùng lúc hét lên, tiếng hét lớn đến mức làm cho hồ bơi năm mươi mét dậy sóng dữ dội.

"...Quả nhiên Shogo vẫn là Shogo biến thái mà. Đúng là đồ dê xồm."

Miyabi thay đồ xong, nhìn cậu với ánh mắt lạnh lùng.

"Tôi không cố ý mà. Đâu cần phải hung dữ đến mức tát tôi từng người một như vậy chứ..."

Shogo vừa xoa má đang bầm tím vừa lẩm bẩm phàn nàn.

Rinka đỏ mặt giận dữ hét lên.

"Đương nhiên rồi! Đánh vậy vẫn còn chưa đủ đâu!"

"Thôi thôi Kunizaki-san. Tha cho Shogo-san đi nào."

"Vì tiền bối Tsurumaki quá dễ dãi nên anh ta mới được nước lấn tới đó ạ."

"Vậy tiếng hét của hội trưởng Tendou ban nãy là sao? Vì vậy nên tôi mới nghĩ kẻ nhìn trộm xuất hiện đấy chứ."

Thế rồi, Mana đang lo lắng sờ soạng bộ đồng phục của mình lên tiếng. Có vẻ như cô bé đang tìm kiếm thứ gì đó từ nãy đến giờ.

"Không có... Dù tìm mấy lần thì vẫn không thấy..."

"Em mất thứ gì sao?"

"Em bị mất thẻ ID rồi. Em đã để nó trong túi, nhưng nó lại không có ở đây... Dưới sàn cũng không thấy luôn..."

Rinka nhìn vào bộ đồng phục của Mana.

"Em luôn bảo là phải quản lý thẻ cẩn thận mà."

"Thẻ ID? Thẻ gì vậy?"

"Là thẻ của thành viên hội học sinh ạ. Nếu làm mất thì ngày mai chỉ còn cách báo với thầy cô để làm lại thôi ạ. Với cả đừng quên thay đổi bảo mật nữa đó nhé."

"Ừm... Lúc khóa phòng hội học sinh lại khi về, em đã bỏ nó vào túi rồi mà..."

Shogo lo lắng về những lời của Rinka.

"Bảo mật? Nó không chỉ là thẻ căn cước thôi sao?"

"Thẻ ID là chìa khóa để mở khóa điện tử của phòng hội học sinh ạ. Nếu làm lại thẻ mà không thay đổi mã bảo mật thì có thể người ta nhặt được thẻ cũ và sử dụng trái phép đó ạ."

Lúc đó, một nỗi bất an kỳ lạ trào dâng trong lòng Shogo.

Đầu tiên là kẻ nhìn trộm xuất hiện ở phòng thay đồ của hồ bơi mà Miyabi phát hiện ra.

Có vẻ như kẻ khả nghi còn lảng vảng ở gần các phòng thay đồ khác trong trường.

Và cái khí tức bí ẩn mà Shogo vừa chạm mặt phải ban nãy.

Ngay lúc nãy, thẻ ID đã bị mất trong lúc Mana đang tắm.

Thẻ ID là chìa khóa vào phòng hội học sinh...

"Không phải kẻ nhìn trộm!"

Đột nhiên, Shogo hét lên.

"Anh hiểu rồi... Mục đích của kẻ nhìn trộm - không, của kẻ khả nghi là thẻ ID. Hắn ta rình mò những sơ hở để có thể trộm thẻ ID ở những nơi như phòng thay đồ!"

"Ý anh là hắn ta tìm xem trong quần áo có thẻ ID không ạ?"

"Vừa nãy anh đã thấy có ai đó ở gần hồ bơi. Hắn ta đã lẻn vào phòng thay đồ trong lúc mọi người đang tắm và trộm thẻ ID của hội trưởng Tendou!"

Nghe vậy, Konoeda nhìn về phía cửa phòng thay đồ.

"Lúc nãy em không khóa cửa. Vì em nghĩ là không có ai mà..."

"Trong trường lúc này không có ai cả. Nếu có thẻ ID thì có thể tự do xâm nhập vào phòng hội học sinh."

Trong bộ đồ lót, lại còn mặt mũi lấm lem bùn đất, trông thật khó tả làm sao...

「Cái kia... cậu dùng khăn không?」

Konoeda tinh ý chìa chiếc khăn ướt ra. Chỉ có cô ấy là biết thân phận thật của Ikusu nên có vẻ như đã nhanh chóng hiểu được tình hình.

「Vì Shougo-kun không chịu cho tôi giấu hơi thở trong phòng của cậu ấy, nên hành động bí mật mới gặp trở ngại đấy chứ」

Ikusu liếc nhìn với ánh mắt đầy oán trách.

――Giấu hơi thở? Có phải là cái vụ trần truồng trong phòng mình không nhỉ?

Dù sao thì, đã đến nước này rồi, không thể giấu giếm được nữa.

Shougo đã giải thích về Ikusu cho Miyabi, Rinka và Mana. Ikusu là một cô gái bình thường giả trang thành con trai, là người của tập đoàn Mikadonono và đang thực hiện nhiệm vụ bảo vệ Shougo.

「Ikusu. Sao cậu lại làm mấy chuyện này? Đến cả thẻ ID cũng đánh cắp... Là vì danh sách à?」

「Đúng như cậu đoán đấy. Cơ sở dữ liệu của Học viện Miryuin chỉ có thể xem được nếu truy cập từ máy tính chủ của trường thôi mà」

「Quả nhiên... là vì chuyện đó sao?」

Chuyện đó―― chuyện của 『em gái』... Có lẽ Ikusu đã tìm kiếm manh mối về 『em gái』 và định tra cứu danh sách của học viện.

「Chuyện đó là chuyện gì vậy?」

Rinka nghe thấy, liền tức giận lên tiếng.

Shougo phân vân không biết có nên kể chuyện 『em gái』 ra không.

Tuy nhiên, cậu đã gây rắc rối cho những cô gái đang ở đây. Hơn nữa, họ còn có ơn với cậu khi đã giúp đỡ tìm kiếm Konoeda lúc trước.

Cậu nghĩ rằng tất cả những người ở đây đều là những người đáng tin cậy. Lúc này, có lẽ nên thành thật nói ra thay vì giấu giếm.

「Mấy cậu có nghe chuyện trước đây Konoeda gọi điện thoại tự xưng là 『em gái』 của tôi không? Lúc mọi người đã giúp tôi tìm kiếm ấy.――Sau đó, cái 『em gái』 có giọng nói y hệt đã lại gọi điện cho tôi. Thân phận thì tôi không rõ. Chỉ có một điều chắc chắn là, đó là ai đó ở trong học viện này」

Ikusu vừa gật đầu vừa đứng dậy.

「『Em gái』 mới có khả năng đã sở hữu một chiếc điện thoại di động có chức năng đổi giọng nói. Tôi nghĩ rằng nếu điều tra danh sách chi tiết học sinh trong trường, sẽ có thể xác định được những nữ sinh có cha mẹ làm việc cho các công ty liên quan đến điện thoại di động.――Vậy thì, tôi sẽ xem danh sách. Cho tôi mượn thẻ nhé」

Ikusu lấy thẻ ID đã đánh cắp từ Mana ra và đi về phía máy tính.

Đúng lúc đó, Rinka đứng chặn trước mặt cô.

「Không được. Dù là thành viên hội học sinh, cũng không được phép xem dữ liệu danh sách mà không có sự cho phép của giáo viên phụ trách. Danh sách có chứa thông tin mà các gia đình học sinh không muốn bị tiết lộ ra ngoài đó」

「Thông tin không muốn bị tiết lộ?」

Shougo hỏi Rinka.

「Ví dụ như ở học viện này... cũng có không ít học sinh được nhận nuôi」

Shougo bất giác nhìn mặt Konoeda. Trước đây, Konoeda đã từng nói. Cô bé mồ côi đó đã được cha mẹ hiện tại nhận nuôi và chăm sóc.

Có lẽ đã đoán được, Konoeda nhẹ nhàng gật đầu.

「Những đứa trẻ có hoàn cảnh như tôi không hiếm ở trường này. Tôi thì không bận tâm, nhưng cũng có những đứa trẻ không muốn nói ra, nên chuyện này ít khi được công khai」

「Nhưng, không hiếm là sao...?」

「Trong giới chính trị và tài chính, các bậc cha mẹ có điều kiện kinh tế thường tìm kiếm con nuôi. Bố và mẹ tôi muốn có con nhưng không thể, nên đã nhận nuôi tôi... Còn có cả những gia đình nhận nuôi con để có người kế nghiệp nữa」

Nghe vậy Shougo cũng đã vài lần nghe bố mẹ mình kể về những gia đình giàu có nhưng lại đau đầu vì chuyện con cái. Lúc đó cậu nghĩ đó là chuyện của người khác, nên cũng không suy nghĩ sâu sắc...

「Đó cũng là lý do tại sao danh sách được quản lý chặt chẽ như vậy」

「Ngược lại mà nói, nếu tra cứu danh sách, chúng ta có thể tìm được manh mối về em gái của Shougo-kun」

Ikusu nheo mắt lại như thể đang săn mồi.

「Nhưng nếu truy cập vào cơ sở dữ liệu, sẽ để lại lịch sử truy cập, nên sẽ bị phát hiện ngay lập tức. Nếu đăng nhập bằng thẻ của Chủ tịch Tendou, thì trách nhiệm sẽ thuộc về Chủ tịch đó ạ」

「Hức hức, Mana sẽ bị mắng sao~? Ikusu-chan, không được~」

Mana đột nhiên khóc nức nở, run run lắc đầu nguầy nguậy.

「Chỉ cần giải thích là lỗi của tôi là được. Dù có bị phạt tôi cũng cam tâm chịu nhận」

「Tùy vào lý do, có thể bị đình chỉ học đó」

「Nếu muốn làm thế, cứ làm đi」

Ikusu gạt lời cảnh báo của Rinka đi, với vẻ mặt không hề bận tâm, đứng trước máy tính.

Shougo vội vàng chạy tới, hét vào mặt cô gái đang nhìn nghiêng.

「Khoan đã, Ikusu! Từ nãy tôi đã thấy rồi, hôm nay cậu có gì đó lạ lắm. Đánh cắp thẻ ID, tự tiện định tra cứu danh sách không được xem... Cho dù thế nào đi nữa, cách làm này có quá mạnh bạo không?」

「Shougo-kun không muốn biết thân phận thật của 『em gái』 sao?」

「Dĩ nhiên là tôi muốn biết rồi... Nhưng đây là vấn đề của tôi mà? Không phải là chuyện phải làm phiền người khác để điều tra」

「Tôi đã nghĩ cậu sẽ nói như vậy nếu tôi kể chuyện danh sách cho cậu. Nhưng giờ đây, mọi chuyện không còn là vấn đề của riêng Shougo-kun nữa. Nó có thể phát triển thành vấn đề của tập đoàn Mikadonono đấy」

「Vấn đề của tập đoàn Mikadonono ư? Ý cậu là sao?」

「Một số hãng truyền thông chuyên đưa tin đồn đã đánh hơi được. Rằng Shougo-kun có một cô em gái bị giấu kín. Họ đang săn lùng scandal và định phỏng vấn những người xung quanh Shougo-kun」

Shougo, con trai duy nhất của tập đoàn Mikadonono, có một cô em gái. Cô em gái đó là con riêng của chủ tịch tài ba Mikadonono Kumagorou, người đã xây dựng nên tập đoàn――.

Đó đích thị là một scandal lý tưởng làm mồi ngon cho các hãng truyền thông ưa tin đồn.

「Vì vậy, tôi cần phải tìm ra thân phận thật của 『em gái』 bằng mọi giá, dù phải dùng đến thủ đoạn mạnh bạo. Nếu cô ấy thực sự là em gái của Shougo-kun, thì sự tồn tại của cô ấy phải được giữ kín」

Ikusu đứng trước màn hình, cắm thẻ ID của Mana vào đầu đọc thẻ.

Trong lúc không ai trong số những người có mặt có thể ngăn cản, chỉ biết đứng nhìn, Ikusu đưa tay đặt lên bàn phím.

Ngay lập tức, Shougo nắm lấy cổ tay cô, người đang định gõ phím.

「Dù cậu nói rằng mọi trách nhiệm cứ đổ cho cậu. Nhưng Chủ tịch Tendou cũng có thể bị mắng vì làm mất thẻ đó chứ?」

「Đó là điều đáng tiếc, nhưng sự thật là cô ấy đã quản lý lỏng lẻo phải không?」

「Chuyện 『em gái』 đúng là quan trọng. Nhưng tôi không thể đổ trách nhiệm cho Chủ tịch Tendou hay... cả cậu, Ikusu」

「Ngay trước mắt có thông tin quan trọng như vậy, chẳng lẽ cậu định bỏ qua nó sao?」

Shougo chăm chú nhìn màn hình máy tính phía trước.

Màn hình hiển thị số ID. Nếu bây giờ nhấn Enter, có vẻ như sẽ đăng nhập được vào cơ sở dữ liệu danh sách.

「――Được rồi. Vậy tôi sẽ nhấn」

Buông tay Ikusu ra, Shougo đặt ngón tay lên bàn phím.

「Chính tôi là người đầu tiên nghĩ rằng 『em gái』 có thể sở hữu chiếc điện thoại di động bị rò rỉ. Vì vậy, tôi sẽ chịu trách nhiệm điều tra.――Chủ tịch Tendou, xin lỗi. Sau này nếu có bị mắng, cứ đổ hết lỗi cho tôi. Cứ nói rằng tôi đã lừa dối Chủ tịch cũng không sao cả」

Shougo nhìn màn hình―― quyết tâm, và nhấn Enter.

Tiếng bíp từ máy tính vang lên, màn hình hiển thị 『Lỗi đọc』.

「...Ơ? Không đăng nhập được」

Tò mò nhìn Ikusu, cậu thấy cô đã rút thẻ ID ra từ lúc nào không hay.

Cô ấy kẹp chiếc thẻ vào đầu ngón tay và ném cái vèo. Chiếc thẻ quay tít trên không, vẽ một vòng cung và rơi vào tay Mana.

「Tôi thua rồi. Tôi không thể chấp nhận khả năng Shougo-kun bị đình chỉ học. Tôi dù sao cũng là người của tập đoàn Mikadonono mà」

Ikusu thở dài, nở nụ cười nhẹ với ánh mắt từ bỏ.

「Không cần lo lắng. Từ nay về sau, tôi sẽ tự kiềm chế không dùng những thủ đoạn làm phiền Shougo-kun nữa」

「Xin lỗi. Tôi cũng sẽ cố gắng tìm kiếm manh mối về 『em gái』」

「Tối nay tôi xin phép. Tôi sẽ về điều tra động thái của giới truyền thông và xem xét các biện pháp đối phó tiếp theo」

Ôm bộ đồ đen dính bùn vào lòng, Ikusu trong bộ đồ lót rời khỏi phòng hội học sinh.

Cô dừng lại một lần ở cửa, rồi quay lại nhìn Miyabi.

「――Này, cái gì hả. Nếu định xin lỗi vì đã nhìn trộm tôi tắm, thì bây giờ tôi không phải là không tha thứ cho cậu đâu. Dù sao thì cũng là con gái mà...」

「Một mình tắm vòi sen mà còn lẩm bẩm 『Shougo, cậu thích ngực hay mông hơn nhỉ...』 thì xấu hổ lắm, tốt nhất là đừng có làm thế」

「Cái gì――!!」

Ikusu cười khẩy tinh quái rồi bước đi, biến mất vào bóng tối hành lang.

Miyabi đỏ bừng cả người như bị luộc chín, run bần bật...

「Cái thằng cha đóoo! Lần sau nhất định sẽ hắt bùn từ đầu đến chân cho mày xem!!」

Tiếng hét giận dữ vang vọng khắp dãy hành lang đêm, như muốn làm rung chuyển cả ngôi trường.

§

「Mà nói đi thì cũng phải nói lại, may mà không phải là kẻ biến thái thực sự nhỉ」

Konoeda nói với vẻ nhẹ nhõm khi bước ra sân trường đêm.

「Thôi mà, cũng đáng công đặt bẫy nhỉ. Nếu chọc giận tôi thật sự, thì chỉ có thế thôi」

「Thật là, đã gây ra bao nhiêu chuyện phiền phức.――Ôi trời ơi, về nhà phải giặt bộ đồng phục này ngay thôi」

「Nhưng mà trường vào buổi tối thú vị thật đấy~ Không biết có ma không nhỉ~ Lần tới mình đi thử gan đi~」

Miyabi, Rinka và Mana cũng vừa đi phía sau Shougo vừa ríu rít trò chuyện.

Sự cố kẻ biến thái đã được giải quyết an toàn, và họ đang trên đường về nhà.

「Đừng có nói chuyện nữa, đi nhanh lên. Giờ giới nghiêm ký túc xá nữ qua rồi đúng không?」

Shougo quay lại giục. Đã khuya rồi, cậu phải đưa họ về ký túc xá.

Sau đó, cậu bỗng dừng lại, vô thức ngước nhìn tòa nhà trường phía sau. Bức tường gạch gợi nhớ lịch sử và sự trang trọng, hiện lên giữa màn đêm đen.

Cậu nhớ lại lúc mình đi các lớp học để lấy áo thể thao.

――Tòa nhà trường vào buổi tối, thật sự trông như có ma vậy nhỉ.

Đúng lúc đó, khi cậu vô tình nhìn vào khung cửa sổ tối đen của lớp học.

Cậu có cảm giác, trong một khoảnh khắc, có thứ gì đó đã di chuyển bên trong...

Có ai đó ở đó ư...? Ikusu chắc chắn đã về rồi mà...

Không lẽ, là ma thật sao...?

Cơ thể cậu run lên bần bật.

「Shougo~? Cậu sao thế?」

Miyabi đuổi kịp, nhìn cậu.

「Không, không có gì. Đi nào, về thôi」

Cười lấp liếm, Shougo bước về phía cổng trường.