My Classmate Whom I Helped Seems To Be Mentally Sick, So I've Been Trying My Best To Hide My True Identity, But It Seems Like I've Been Found Out

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

(Đang ra)

Trùng sinh: Song sinh nhà bên mới trưởng thành

Nhất Vũ Thiên Thanh; 一雨天青

"Không có ý gì cả, chỉ là thấy mẹ các em đối xử với anh rất tốt nên không muốn đổi mẹ vợ thôi."

309 1285

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

224 7542

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

(Đang ra)

Tôi bị bạn thuở nhỏ cắm sừng nhưng tôi muốn sống một cách hạnh phúc với dàn hậu cung ở thế giới nơi quan niệm về sự trong trắng bị đảo ngược

みどりの

Tatara Kyousuke, học sinh năm nhất cao trung, đã được Murakami-một người bạn cùng câu lạc bộ bơi lội cho xem một đoạn phim. Đó là đoạn phim làm tình của bạn gái Kyousuke, Himakawa Hina, với một người

44 392

Ngoại thần cần sự ấm áp

(Đang ra)

Ngoại thần cần sự ấm áp

keopihyang14 (커피향14)

Đây là câu chuyện về cách mà tôi trở thành một ngoại thần.

65 564

Web novel - Chương 44: Mind break

“Này, cậu có muốn đi mua sắm ở cửa hàng tiện lợi không?”

Sau khi tôi vô thức trở lại phòng, Murasaki Sumire là người đầu tiên nói.

Nghe thấy điều đó, tôi càng choáng váng hơn.

“Cửa hàng tiện lợi? Vào giờ này á?”

“Vẫn chưa 10 giờ tối đâu. Hãy đi nhanh và quay lại nào.”

“Ừ, được thôi. Nhưng có thứ gì mà cậu cần à?”

“Tớ chỉ cảm thấy muốn ăn vặt một chút thôi. Và chúng ta hết đồ uống rồi.”

Nhìn lên đồng hồ, bây giờ là 9:30 tối.

Tôi bất ngờ khi đã muộn thế này rồi, nhưng tôi không thể nói rằng đã đến lúc về rồi.

Nên chúng tôi cùng nhau rời khỏi phòng và tiến đến cửa hàng tiện lợi.

Đường phố về tối thưa thớt người qua lại, đặc biệt là những nơi có ít cửa hàng, và có ít đèn hơn tôi nghĩ.

Khi bọn tôi đi bộ trong bóng tối, cô gái bên cạnh tôi đột nhiên kêu lên ‘Ah!’ và nhào ra phía trước.

“Whoa, cẩn thận!”

Theo phản xạ, tay tôi với đến chỗ Murasaki-san trước khi cô ấy ngã.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tôi đã có thể nắm được tay cô ấy.

Nhanh chóng, tôi kéo Murasaki-san lại gần, và theo quán tính, cái đầu nhỏ của Sumire đập nhẹ vào ngực tôi.

“X-Xin lỗi.” Cô ấy thì thầm.

Tôi ngay lập tức cố tạo khoảng cách giữa cả hai, nhưng cô ấy vẫn để tay cổ trên ngực tôi.

Cô ấy tiếp tục nắm chặt lấy tay tôi.

“Cảm ơn cậu, Takizawa-kun. Cậu lại cứu tớ rồi.”

“Cứu thì khá là phóng đại rồi.”

“Không phải. Hehe, tớ ước chúng ta có thể như thế này mãi mãi.”

“Ừm…”

“Đùa thôi. Chúng ta nên nhanh lên, phải không? Nhưng, cậu có thể tiếp tục hỗ trợ tớ không?”

“Ừ, được thôi.”

Đi bộ trên một con đường gần như tối đen, cô ấy nắm lấy tay tôi.

Nhiều lần rồi, tôi nghĩ đến việc bỏ ra, nhưng sợ rằng cô ấy sẽ vấp ngã một lần nữa đá dừng tôi lại.

Tay chúng tôi nhẹ nhàng kết nối với nhau.

Kể cả khi không có còng tay trói buộc chúng tôi, vì lí do nào đó, tôi không muốn thả Murasaki Sumire ra.

Sớm thôi, ánh đèn của cửa hàng tiện lợi hiện ra.