My Classmate Whom I Helped Seems To Be Mentally Sick, So I've Been Trying My Best To Hide My True Identity, But It Seems Like I've Been Found Out

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

(Đang ra)

Cô hầu gái đầy chiếm hữu mà tôi thuê hóa ra lại là một nàng công chúa

Kamitsuki

Và Siana có một bí mật, hóa ra, cô ấy thực ra là một nàng công chúa...!?

47 175

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

(Đang ra)

Cuộc phiêu lưu của phù thủy cắm sừng

※ Đây là 1 câu chuyện đi cắm sừng

74 3974

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

(Đang ra)

Shujinkou no Osananajimi ga, Wakiyaku no Ore ni Gui Gui Kuru

Rakuda (駱駝)

Ở trường tôi có một tên y như nhân vật chính trong truyện rom-com. Hoàn toàn chẳng có gì nổi bật, vậy mà vì lý do nào đó, lúc nào xung quanh cậu ta cũng toàn là những cô gái xinh đẹp, quả là không bìn

3 8

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

(Đang ra)

Chuyển Sinh Thành Phù Thủy Cũng Phải Trở Về Làm Anh Trai Sao?

黑桐未来Mirai

"Anh ơi, anh không sợ bị bỏng khi nấu ăn bằng lửa ma thuật sao?" "Cái con nhóc này...

45 213

Web novel - Chương 44: Mind break

“Này, cậu có muốn đi mua sắm ở cửa hàng tiện lợi không?”

Sau khi tôi vô thức trở lại phòng, Murasaki Sumire là người đầu tiên nói.

Nghe thấy điều đó, tôi càng choáng váng hơn.

“Cửa hàng tiện lợi? Vào giờ này á?”

“Vẫn chưa 10 giờ tối đâu. Hãy đi nhanh và quay lại nào.”

“Ừ, được thôi. Nhưng có thứ gì mà cậu cần à?”

“Tớ chỉ cảm thấy muốn ăn vặt một chút thôi. Và chúng ta hết đồ uống rồi.”

Nhìn lên đồng hồ, bây giờ là 9:30 tối.

Tôi bất ngờ khi đã muộn thế này rồi, nhưng tôi không thể nói rằng đã đến lúc về rồi.

Nên chúng tôi cùng nhau rời khỏi phòng và tiến đến cửa hàng tiện lợi.

Đường phố về tối thưa thớt người qua lại, đặc biệt là những nơi có ít cửa hàng, và có ít đèn hơn tôi nghĩ.

Khi bọn tôi đi bộ trong bóng tối, cô gái bên cạnh tôi đột nhiên kêu lên ‘Ah!’ và nhào ra phía trước.

“Whoa, cẩn thận!”

Theo phản xạ, tay tôi với đến chỗ Murasaki-san trước khi cô ấy ngã.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, tôi đã có thể nắm được tay cô ấy.

Nhanh chóng, tôi kéo Murasaki-san lại gần, và theo quán tính, cái đầu nhỏ của Sumire đập nhẹ vào ngực tôi.

“X-Xin lỗi.” Cô ấy thì thầm.

Tôi ngay lập tức cố tạo khoảng cách giữa cả hai, nhưng cô ấy vẫn để tay cổ trên ngực tôi.

Cô ấy tiếp tục nắm chặt lấy tay tôi.

“Cảm ơn cậu, Takizawa-kun. Cậu lại cứu tớ rồi.”

“Cứu thì khá là phóng đại rồi.”

“Không phải. Hehe, tớ ước chúng ta có thể như thế này mãi mãi.”

“Ừm…”

“Đùa thôi. Chúng ta nên nhanh lên, phải không? Nhưng, cậu có thể tiếp tục hỗ trợ tớ không?”

“Ừ, được thôi.”

Đi bộ trên một con đường gần như tối đen, cô ấy nắm lấy tay tôi.

Nhiều lần rồi, tôi nghĩ đến việc bỏ ra, nhưng sợ rằng cô ấy sẽ vấp ngã một lần nữa đá dừng tôi lại.

Tay chúng tôi nhẹ nhàng kết nối với nhau.

Kể cả khi không có còng tay trói buộc chúng tôi, vì lí do nào đó, tôi không muốn thả Murasaki Sumire ra.

Sớm thôi, ánh đèn của cửa hàng tiện lợi hiện ra.