“Việc này… tệ thật…”
Tôi cảm thấy như hai quả bóng chuẩn bị nổ vậy.
Tôi chưa từng tưởng tượng rằng như một người lớn, tôi lại ở trên bờ vực sắp tè dầm.
Nhưng bây giờ, đó chính xác là tình huống mà tôi đang gặp phải.
Và đó là ở trong căn phòng của một người con gái, còn là bạn cùng lớp.
Việc này còn hơn cả kinh khủng rồi. Đau thật đấy.
Nhưng bây giờ, tôi không thể nghĩ về điều gì đó như thế.
Tất cả những gì tôi có thể là tập trung giữ phần dưới của cơ thể, cố gắng để không cho chỗ nước đó trào ra.
Nhưng tôi biết rằng giới hạn đã gần lắm rồi.”
“Xin lỗi đã bắt cậu đợi.”
Ngay khoảnh khắc đó.
Trước mặt tôi, đang bị đẩy tới giới hạn, Sumire, mặc một bộ pajamas, xuất hiện.
“Ah…”
“Có chuyện gì vậy? Cậu cần đi vệ sinh à?”
“Đúng thế, tớ sắp đến giới hạn rồi… tớ thật sự cần phải đi.”
“Cậu muốn sử dụng nhà vệ sinh không?”
“Có, tớ rất muốn.”
“Chà, vậy thì tớ sẽ để cậu đi, cậu hứa sẽ quay lại chứ?”
“Tớ hứa! Làm ơn, mau lên.”
“Vậy thì được.”
–Click.
Âm thanh vang lên khi Sumire tháo còng tay, thả tự do cho tay tôi.
Ngay sau đó, tôi chạy ngay đến nhà vệ sinh, không nghĩ thêm gì cả.
Ý tưởng trốn thoát hay sự cấp bách của tình huống đã rời khỏi ngay khi tôi đã xong việc.
Lúc mà tôi đến nhà vệ sinh, tôi đã hoàn toàn quên mất việc bị còng tay chỉ vài phút trước.
“Phew…”
Cảm thấy lẫn lộn khi an tâm vì đã không có tai nạn nào trong phòng một cô gái cùng lớp và niềm vui khi được tự do, tôi quay lại phòng.
Ở đó, tôi thấy Sumire, má cô ấy đỏ bừng xấu hổ.
“Này, cậu có giận không?”
“Hử?”
‘Bởi vì… tớ đã hơi ác ý. Tớ chỉ không muốn cậu đi đâu cả.”
“Murasaki-san…”
“Nghe này, tớ sẽ không dùng còng tay nữa, nhưng cậu có thể hứa rằng sẽ không đi đâu được không?”
“Uh, chà…”
“Cậu sẽ không rời đi đâu, phải không? Cậu sẽ ở lại mà, đúng không?”
Khi Murasaki Sumire dần dần thu hẹp khoảng cách giữa cả hai, hương thơm của cô ấy phảng phất trong không khí.
Làn gió đêm đã làm cơ thể tôi rùng mình tràn vào từ cửa sổ, làm tóc Murasaki-san đung đưa nhẹ nhàng.
Vì lí do nào đấy, nhìn cô ấy khiến tim tôi đập nhanh hơn.
Tôi không biết tại sao.
Nhưng khi cô ấy lo lắng tiếp cận tôi, cô gái yếu đuối này không giống có bất cứ ác ý nào cả.
Còng tay ở dưới sàn nhà và mồ hôi trên trán thúc giục tôi.
Tôi cảm thấy tất cả thứ này là kết quả của cảm xúc cô ấy hướng đến tôi.
Tôi không thể gay gắt với Murasaki-san.
Tôi lặng lẽ gật đầu và bước vào trong căn phòng.