My Classmate Whom I Helped Seems To Be Mentally Sick, So I've Been Trying My Best To Hide My True Identity, But It Seems Like I've Been Found Out

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

(Đang ra)

Tôi đã mất đi những người quan trọng, nhưng giấc mơ đã thành hiện thực, nên tôi quyết định không ngoảnh nhìn quá khứ mà sẽ tiến về phía trước

Aisu no hito

Kí ức từ quá khứ xa xôi, lời hứa đã trao nhau với những người bạn thời thơ ấu.――“Nếu tớ nhận được giải thưởng, mấy cậu hãy trở thành vợ tớ nhé.

54 117

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

(Đang ra)

The Death Mage Who Doesn't Want a Fourth Time

Densuke

Hiroto được tái sinh là một dhampir, chủng tộc mang hai dòng máu vampire và dark elf. Không muốn phải chết theo ý vị thần, câu quyết tâm sống sót ở kiếp này với ma pháp Tử vong và bể mana khổng lồ cậu

208 5219

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

(Đang ra)

Kẻ phản Diện Thìa Lại Bị Ám Ảnh bởi Anh Hùng hôm nay nữa rồi

철수입니다

Tôi không làm điều này để hành hạ nhân vật chính mà là để cô ấy trưởng thành hơn như một phần trong nhiệm vụ của tôi… Rụng tóc cũng là hình phạt cho nhiệm vụ của tôi....

11 84

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

(Đang ra)

Dokuzetsu Shoujo no Tame ni Kitaku-bu Yamemashita

aterui mizuno

Cuộc sống học đường đầy hỗn loạn của hai con người ấy bắt đầu, với đủ thứ trò đùa và cả những lời lăng mạ cay nghiệt. Thế nhưng, cậu vẫn chưa hề biết đến bí mật mà cô ấy đang che giấu…

13 85

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

(Đang ra)

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

그림

Thật kỳ diệu, phải không?

6 18

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

(Đang ra)

Hoàn thành trò chơi ở ngày tận thế

첨G

Đi vào trong một trò chơi!

18 32

Web novel - Chương 45: Đó là cách mà nó hoạt động

“Ah.”

Trước khi tiến đến cửa hàng tiện lợi, tôi gặp một người quen thuộc.

Mifune Saki.

Cô ấy đang rời khỏi cửa hàng tiện lợi với đồng phục của cửa hàng trên tay.

Tôi nghĩ cô ấy làm việc bán thời gian ở đây.

“Ồ, Mifune-san, chào buổi tối. Cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ.”

“...Vậy, đây là lí do mà cậu hỏi về công việc bán thời gian của tớ.”

“Eh, tớ có hỏi à? Tớ chỉ hỏi xem cậu có làm việc bán thời gian nào không thôi, nhưng tớ hỏi chỉ để xác nhận rằng nó không ảnh hưởng đến hoạt động câu lạc bộ thôi.”

“...Thật lố bịch. Tớ xong ngày hôm nay rồi.”

Không thể giấu đi sự khó chịu, Mifune-san biến mất vào bóng tối.

Mặc dù tôi khá lo lắng cho cô ấy, Murasaki Sumire ở bên cạnh tôi thì thầm với một nụ cười ‘Mình biết mà’ trước khi nhìn vào tôi.

“Thật bất ngờ khi chúng ta có thể gặp được Mifune-san ở đây đấy, thật trùng hợp.”

“Ừ, đúng vậy. Nhưng không phải học sinh trường chúng ta không được đi làm thêm sao? Tớ tự hỏi rằng việc này có ổn không.”

“Có nhiều người bí mật làm việc mà, cậu biết đấy? Ý tớ là, giống cậu thôi.”

“À, chà, chuyện đó…”

“Haha, đừng lo lắng. Tớ sẽ không nói với ai đâu. Chỉ có mỗi lần đó thôi, phải chứ?”

“Đúng vậy…”

“Tất cả mọi người đều có sự thôi thúc để phá luật một lần, phải không? Tớ đoán đó là sự hấp dẫn của việc làm điều bị cấm. Tớ cũng cảm thấy thế một vài lần.”

Khi chúng tôi nói về việc này, cả hai đi vào cửa hàng tiện lợi cùng nhau.

Và chúng tôi tiến đến ngay khu đồ ngọt.

“Này, không phải ăn đồ ngọt buổi tối cũng khá hư hỏng sao?”

“Nhưng cậu trông mảnh khảnh mà, Murasaki-san.”

“Không hẳn. Bên cạnh đó, con gái rất dễ tăng cân.”

“Thế à?”

“Nhưng tớ sẽ ăn một chút hôm nay. Tớ đang có tâm trạng tốt.”

Không cần nhìn giá, cô ấy lấy một món tráng miệng để vào rổ và tiến đến quầy thu ngân.

Tôi vội vàng lấy ví ra, nhưng Murasaki-san nói ‘Tớ sẽ trả phần này.’.

Tôi vội vàng đi theo cô ấy khi Murasaki-san nhanh chóng thanh toán xong và rời cửa hàng.

“Ừm, về số tiền…”

“Ổn mà, thật đấy.”

“Nhưng tớ cảm thấy hơi tệ…”

“Tớ muốn mua nó với số tiền mình có. Bên cạnh đó, tớ sẽ mang ơn cậu ngày hôm nay.”

“Mang ơn?”

“À…Đúng vậy, có một chuyện khác. Dù sao thì, về thôi.”

“Ừ, được.”

“Cậu sẽ… nắm tay tớ chứ?”

“...Được thôi.”

Sau khi tự nhiên nắm lấy tay cô ấy, khi tôi đang định cầm hộ chiếc túi, Murasaki-san mỉm cười và nói ‘Cậu tốt bụng thật đấy.’

Đường về nhà chỉ là khoảng thời gian yên tĩnh.

Lo rằng Sumire có thể nghe được tiếng nhịp tim tôi đập là thứ duy nhất ở trong tâm trí tôi khi chúng tôi lặng lẽ đi sát cạnh nhau trong đêm.