My Classmate Whom I Helped Seems To Be Mentally Sick, So I've Been Trying My Best To Hide My True Identity, But It Seems Like I've Been Found Out

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

44 336

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

(Đang ra)

Repeat Vice – The Villainous Noble Doesn’t Want to Die, So He Swore to Not Die As One of The Four Heavenly Kings

Yukitsugu Kurokawa

Và từ đây, hành trình của một kẻ phản diện thấp kém vươn lên làm anh hùng chính thức bắt đầu.

4 28

The Thrawn Trilogy

(Đang ra)

The Thrawn Trilogy

Timothy Zahn

Nhưng cách đó hàng nghìn năm ánh sáng, Thống soái Thrawn, tư lệnh cuối cùng của Hoàng đế, đã nắm quyền chỉ huy Hạm đội Đế chế, chuẩn bị cho chiến tranh và chĩa mũi nhọn vào trung tâm mong manh của Tân

2 43

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

(Đang ra)

After I Picked Up a Black Cat, My House Became a Hangout Spot For Two Beautiful Girls

マナシロカナタ

Đáng ghen tị tới nhưng không thể nào thật hơn—câu chuyện rom-com tình tay ba cao trung bắt đầu!

5 52

Web novel - Chương 47: Tội phạm và hình phạt

“Được rồi, tớ đã thắng một lần nữa. Nghiêm túc đấy, Takizawa-kun, cậu chơi game tệ thật.”

“...Lạ thật.”

Tôi thích chơi game, và tôi có game tương tự ở nhà.

Tôi cũng chơi trò này mỗi ngày, nên tôi nghĩ rằng không đời nào tôi có thể thua được…

“Cậu đang tụt lại phía sau kìa. Takizawa-kun, cậu hậu đậu thật đấy.”

“.......”

Không quan trọng Sumire giỏi chơi game đến mức nào, tôi không nghĩ rằng mình sẽ bị đánh bại một cách áp đảo.

Tôi tự hỏi liệu rằng cô ấy có chỉnh sửa trò chơi hay làm gì đó tương tự.

Có cảm giác như tất cả các con bot đều ở bên cô ấy, chống lại tôi.

Thêm nữa, có vẻ như các vật phẩm tốt đều chỉ cho cô ấy.

Chà, có lẽ tôi chỉ đang biện minh cho sự thất bại của bản thân thôi.

Dù sao thì, tôi đã thua.

“Vậy thì, đây là hình phạt. Takizawa-kun, cậu đã sẵn sàng chưa?”

“Rồi, đó là lời hứa mà…”

Tôi thu hết can đảm của mình cho để chuẩn bị cho bất cứ hình phạt nào cô ấy định làm với tôi.

Dựa vào sự ám ảnh của Murasaki-san, cho đến việc còng tay người khác, tôi chắc rằng cô ấy sẽ đưa ra những yêu cầu tàn nhẫn, và tôi không thể từ chối được.

Ý tôi là, suốt trận đấu, cô ấy luôn lẩm bẩm ‘Những người phá vỡ lời hứa nên chết hết đi, mình sẽ giết hết tất cả những kẻ phá vỡ lời hứa, những người không giữ lời hứa đều là rác rưởi.’

Ánh mắt của cổ rất mãnh liệt.

Những người không tập trung, ánh mắt của họ không nhìn cụ thể cái gì cả.

Cùng lúc đó, ánh mắt đó có một cái nhìn quyết tâm, như thể họ sẽ không để con mồi ngoài tầm nhìn vậy,

Tôi đã khá sợ vì sự điên loạn đó.

Và cô ấy thông báo hình phạt.

“Cậu có thể mát-xa vai cho tớ được không?”

“Hả?”

“Thôi nào, mát-xa vai ý. Cậu biết đấy, đọc sách khiến vai cứng lại. Cậu định từ chối ư? Ngay cả khi cậu đã hứa?”

“Tớ-Tớ sẽ làm.”

Tôi đang nghĩ rằng cô ấy sẽ nói mấy thứ như là sẽ không để tôi ngủ đêm nay hoặc là bị trói tay hay chân.

Nên đề nghị của cô ấy hơi ngoài dự đoán của tôi.

Nhưng với một chút an tâm, tôi ra đằng sau Murasaki-san.

Chậm rãi, tôi vươn tay tới cổ áo cô ấy, nhịp tim tôi đập mạnh và tay tôi dừng lại.

“Có chuyện gì vậy? Mau lên và mát-xa cho vai tớ đi.”

“Nh-Nhưng…”

“Cậu đang tự hỏi có ổn không nếu chạm vào tớ à? Hehe, đúng là một quý ông. Nó ổn thôi, chỉ là vai tớ thôi mà.”

“....”

Cái cách cô ấy nhìn tôi thật đáng sợ.

Ánh mắt sắc sảo đó, như thể cô ấy sẽ không tha thứ kể cả là một lời từ chối chạm vào.

Không, theo hoàn cảnh này, giống như cô ấy sẽ không tha thứ cho việc không giữ lời hứa thì đúng hơn.

Dù theo cách nào, không làm gì trong tình huống này có vẻ là bất khả thI rồi.

Can đảm lên nào, tôi nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên vai Murasaki-san.

Sau đó, cô ấy kêu lên một tiếng ‘Ahn!’

“Xin lỗi, nó đau à?”

“Mmm, không sao đâu. Tớ chỉ cảm thấy bất ngờ vì tay cậu lạnh thôi. Cậu có thể tiếp tục không?”

“Được thôi.”

Chậm rãi, tôi cho thêm nhiều áp lực vào ngón tay cái.

Khi tôi làm thế, ngón tay tôi chìm vào vai cô ấy.

Sự mềm mại của da con gái làm tim tôi đập nhanh hơn nữa.

Chỉ một chút nữa thôi, tôi có thể chạm vào… một ý nghĩ hư hỏng vụt qua đầu tôi.

Sau đó, nhìn tôi ở đằng sau, Murasaki-san nói.

“Cậu có thể chạm vào những chỗ khác ngoài vai đấy, cậu biết chứ?”