「Ngày Đầu Nhập Học Của Lucy - Phần sau」
Tôi bước đi trên đường.
Cố gắng hết sức đi trên những con đường ít người qua lại.
Nói vậy chứ có cảm giác là mình đang bị chú ý, có lẽ là do tôi đang cải trang.
(Chắc là do mình tưởng tượng thôi.)
Người khác cũng chẳng quan tâm đến người khác đến thế đâu. Không, nhưng mà, hình như vẫn có nhiều người đang liếc nhìn về phía này.
Cũng phải thôi mà nhỉ.
Đã một thời gian trôi qua kể từ khi Orsted đặt văn phòng ở ngoại ô thành phố này.
Số người từng nhìn thấy trực tiếp dung mạo của hắn thì đếm bằng đầu ngón tay, nhưng số người biết về dáng vẻ của hắn thì lại nhiều.
Chiếc mũ giáp màu đen và chiếc áo khoác trắng. Bộ dạng của tôi bấy giờ chính là biểu tượng của Orsted.
Một người như vậy đang đi trên đường bị thu hút sự chú ý cũng là đương nhiên.
Ngược lại, trong tình trạng hiện tại thì cũng không có lời nguyền, nên cũng có khả năng sẽ tạo được ấn tượng tốt với mọi người.
(Vậy thì, thử đi ra đại lộ xem sao. Giống như hồi xa lắc còn lấy tên Dead End, làm việc tốt để cải thiện hình ảnh cũng là một ý hay. Mà đi đường đại lộ cũng gần trường hơn.)
“Ừm, thế cũng hay.”
Một mũi tên trúng hai con nhạn.
Việc cải thiện danh tiếng của Orsted cũng sẽ mang lại lợi ích cho tôi.
Ồ đúng rồi, hay là lần tới mình thử đề xuất một lễ hội gọi là ‘Long Thần Tế’, trong đó mọi người sẽ cùng mặc mũ giáp đen và áo khoác trắng rồi nhảy múa thâu đêm nhỉ.
Nghĩ vậy, tôi hướng bước chân ra đại lộ.
“Oái!?”
Ngay tức thì, tôi xoay người một vòng rồi nấp vào một góc khuất.
Bởi vì, một mái tóc đỏ quen thuộc vừa mới xuất hiện trên đại lộ. Cùng với mái tóc đỏ đó là bóng dáng của một con chó to lớn màu trắng. Thấp thoáng, trên lưng nó còn có cả bóng dáng của hai đứa trẻ.
Là Eris và Leo.
Những đứa trẻ trên lưng Leo là Lara và Ars à.
(Tên khốn Leo tra nam này, thay vì đi dạo với mình, thế mà lại trốn đi dạo với Eris à.)
Không, khác với của mình thì phải. Cái đó chỉ là giả vờ đi dạo để thỏa mãn bản thân thôi. Còn việc Eris và Leo đang làm là đi tuần tra lãnh địa. Một cuộc đi dạo đích thực.
Nhưng mà phiền phức đấy.
Lại gặp phải Eris ở một nơi thế này. Không, nếu là Eris thì có lẽ mình có thể thuyết phục được.
Đúng vậy, hay là cả hai chúng ta cùng đi xem Lucy đi.
“.....”
Khioan, bộ dạng này thì nên giải thích thế nào đây.
Liệu mình có bị cô ấy chém ngay lập tức không nhỉ.
Mà còn lo lũ trẻ nữa. Rõ ràng bây giờ tôi đang làm một việc xấu. Phá vỡ lời hứa với Sylphy. Mình có nên để lũ trẻ thấy bộ dạng thảm hại của người cha này không?
KHÔNG ĐỜI NÀO.
….Nghĩ kĩ lại thì, đúng là không hay thật.
(Lại còn cải trang thế này nữa chứ. Quả nhiên, nên về nhà thì hơn.)
Chỉ vì một phút yếu lòng mà đã đến tận đây, nhưng ở nhà chờ đợi, rồi cùng Sylphy chào đón Lucy trở về, chẳng phải đó mới là tốt nhất hay sao.
............Aaa, tôi vẫn muốn được thấy dáng vẻ rạng rỡ của Lucy.
Đúng là ích kỷ mà. Tôi biết chứ.
Nhưng, chuyện này khác với những gì Sylphy đã nói.
Tuyệt đối không phải vì không tin tưởng Lucy mà tôi mới làm thế này.
Cũng không phải tôi làm thế này để âm thầm giúp đỡ Lucy.
(Tôi hứa đấy. Tôi thề với các vị Kami-sama đây. Nếu Lucy có khóc, tôi cũng sẽ không ra tay giúp đỡ ngay tại đó.)
Tôi sẽ về nhà, nghe Lucy kể lại, rồi lúc đó mới giúp đỡ, chỉ bảo cho con bé.
(Rõ chưa, Rudeus-kun. Đó chính là ranh giới. Là ranh giới để không phá vỡ lời hứa với Sylphy.)
Tuy bây giờ tôi đang tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến Sylphy, nhưng chừng nào còn giữ vững điều đó thì tôi vẫn chưa phá vỡ lời hứa với Sylphy.
Dĩ nhiên, sau khi mọi chuyện kết thúc, phải nói chuyện rõ ràng với Sylphy và xin lỗi.
Rằng thực ra vì anh rất muốn được thấy dáng vẻ của Lucy ở lớp học, nên anh đã đi xem.
Rằng xin lỗi em, anh đã không thể kiềm chế được lòng mình.
(Rõ chưa? Mi làm được mà, phải không? Có thể ngoan ngoãn chịu mắng mà, phải không? Ừm. Làm được! Tốt lắm, ngoan lắm Rudeus.)
“Gâu! Gâu!”
Huh, có vẻ như Leo đã nhận ra tôi rồi.
Nó đang khịt khịt mũi nhìn về phía này.
“Gì thế, sao vậy?”
Eris cũng sẽ nhận ra mất.
Dù có bị phát hiện thì cũng chẳng phiền phức gì cho lắm, nhưng mà việc giải thích bộ dạng này cũng sẽ rất dài dòng. Bị giữ lại cũng phiền. Thôi thì chấp nhận đi đường vòng vậy.
“Kẻ nào đang trốn chui ở đó, mau bước ra đây!”
Khi tôi vừa nghĩ vậy thì đã quá muộn. Eris đã phát hiện ra tôi rồi.
Trang phục nổi bật đúng là phiền phức mà.....
(Giờ thì, làm sao đây. Ra hay không ra? Nếu ra, thì giải thích thế nào đây?
Không, nhưng mà, ừm. Khoảng cách vẫn còn xa. Nhìn từ xa thì chắc là sẽ không bị lộ.)
“.....”
Tôi chỉ ló ra nửa người.
Eris với bàn tay đặt trên chuôi kiếm và Leo thì đang vẫy đuôi.
Và rồi, ở trên, tôi bắt gặp ánh mắt của Ars đang ngồi trên lưng Leo, Lara ôm lấy.
Hai đứa nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác. Đôi mắt thật ngây thơ trong sáng quá đi.
“Orsted...?”
Ngay khi Eris làm một vẻ mặt trông hơi ngờ vực rồi thờ ơ buông tay khỏi thanh kiếm, tôi liền quay gót bỏ đi.
Một cách thật tự nhiên. Như thể chỉ tình cờ thấy bên đường thôi.
“...Chờ một chút.”
“Ực...!”
Eris gọi tôi lại. Lộ rồi sao?
Eris cũng là một Kiếm Vương. Một tay cừ khôi đủ sức chiến đấu gần như ngang hàng với cựu Kiếm Thần.
Nhìn vào dáng điệu này của tôi, chẳng phải cô ấy sẽ nhận ra ngay đây không phải Orsted hay sao?
“Không, chắc là do ta tưởng tượng thôi. Thôi được rồi không có gì. Đi thôi, Leo.”
Thế nhưng, ngay khi tôi dừng lại, cô ấy liền nói vậy rồi quay mặt đi và bắt đầu bước tiếp.
Leo cứ liếc nhìn về phía tôi nhưng không đuổi theo mà đi theo Eris.
Kế hoạch thành công rồi.
“.....”
Bất giác, tôi lại bắt gặp ánh mắt của Lara và Ars trên lưng Leo.
Lara với vẻ mặt thờ thẫn thêm Ars với vẻ mặt ngơ ngơ. Hai đứa ngồi trên lưng Leo và nhìn tôi. Như thể được hai đứa trẻ tiễn đi, tôi rời khỏi nơi đó.
***
Tôi đã đến trường.
Tôi tránh cổng chính, trèo qua tường rào để vào trong.
Rồi, cứ thế tiến thẳng đến lớp học.
Tuy không hay tham gia các tiết học cho lắm, nhưng đây cũng là ngôi trường tôi đã theo học nghiêm túc suốt mấy năm liền. Tôi đương nhiên biết phòng học của học sinh năm nhất ở đâu.
Tôi tránh ánh mắt của những học sinh đang học ở sân trường và những học sinh đang đi lại giữa giờ, hướng đến phòng học của năm nhất.
Nơi này cũng không thay đổi gì nhiều nhể.
Tuy cũng không phải là đã mấy chục năm trôi qua kể từ khi tôi tốt nghiệp, nhưng tôi thật sự nghĩ vậy.
Chỉ là, quả nhiên là đã có thêm nhiều học sinh lạ mặt. Không hiểu sao, tôi có cảm giác số lượng các chủng tộc như Tộc Elf, Thú Tộc, và Tộc người lùn đã tăng lên so với hồi tôi còn đi học. Ma Tộc có lẽ cũng khá đông đúc.
Tôi có hỏi Roxy trong bữa ăn, nghe nói lý do chính là trong số các thành viên chủ chốt của hội học sinh gần đây đã có người thuộc dòng dõi tộc trưởng của Tộc Elf và Tộc người lùn.
Tiếng nói và vị thế của các chủng tộc ngoài Nhân tộc đã mạnh lên, kết quả là số lượng học sinh thuộc các chủng tộc khác từ các quốc gia cũng tăng lên.
Đây là một quang cảnh không thể thấy được vào thời Ariel còn là hội trưởng hội học sinh.
Các chủng tộc khác tăng lên nhưng lại không quá lộng hành, đó có lẽ là di sản từ thời Norn còn là hội trưởng hội học sinh.
Bởi vì về cơ bản, con bé không cho phép sự phân biệt chủng tộc.
Và điều đó đã tạo nên bầu không khí của ngôi trường hiện tại.
Nghe nói một bộ phận quý tộc của ba đại cường quốc Ma thuật đang cau mày, cá nhân tôi thì lại thấy hãnh diện.
Vừa đi dọc hành lang vừa nghĩ như vậy, khi tôi đến một khúc quanh.
“Ặc.”
“Aaaa.”
Tôi đã đụng phải một người vừa đi ra từ khúc quanh đó.
Người đó đang dắt theo năm học sinh.
Ây, thay vì nói là dắt theo, thì có lẽ phải nói là đang bị quấn lấy thì đúng hơn.
Nói là quấn lấy thì nghe có vẻ không hay luôn, nói tóm lại là cô ấy rất được học sinh yêu mến và họ đang cùng đi với nhau. Nhìn vào những cuốn vở trên tay đám học sinh, có lẽ là họ có chỗ không hiểu trong bài giảng và đang hỏi cô ấy.
Một việc làm thật đáng khen ngợi.
Đúng vậy đấy, nếu hỏi người cái gì cũng trả lời được đó thì bất cứ chuyện gì cũng sẽ được giải đáp.
Và, tất cả những gì thốt ra từ miệng người đó chính là chân lý. Mà, thỉnh thoảng cũng có nói sai, nhưng cả sự sai lầm đó cũng là chân lý. Các em lúc này đây đang nhận được sự khai sáng. Là sự mặc khải. Không có lời nào có thể vang vọng trong tim, mang nhiều ý nghĩa và trở thành sức mạnh hơn lời của người đó. Hỡi các học sinh, lúc này đây các em phải tiếp nhận những lời đó một cách tha thiết, suy ngẫm kỹ về ý nghĩa, vận dụng nó vào cuộc đời mình. Hỡi các học sinh, lúc này đây các em đang rất hạnh phúc.
“............Orsted?”
Người đó, sau khi nheo đôi mắt có phần ngái ngủ một cách dò xét, đã ngước nhìn tôi.
Trong vài giây, đôi mắt đó mở to ra.
“Không, là Rudy ư? Là Rudy phải không. Chắc chắn là Rudy.”
Quả không hổ danh là Roxy.
Đôi mắt tinh tường đó, không thể nào đánh lừa cái ánh mắt đó được được.
“.....Sao em lại biết ạ?”
Biết là vậy nhưng tôi vẫn cứ hỏi.
Bởi vì kẻ ngu ngốc là tôi, không thể không biết sự thật.
Tôi biết chứ. Một Roxy thông minh sáng suốt. Tôi biết rằng dù không có lý do đặc biệt nào, cô ấy cũng sẽ đi đến được chân lý.
“Chuyện đó hiển nhiên là bởi trong thành phố này, người có đủ dũng khí để ăn mặc như vậy và bắt chước Orsted, ngoài Rudy thì còn ai khác nữa đâu.”
Lý do thì ra là có. Quả nhiên là Roxy mà!
“Orsted-sama có biết chuyện này không ạ?”
“Vâng, có thể nói là có. Vì đây là đề xuất của Orsted-sama.”
“Vậy à….. thế nghĩa là, việc này có mục đích cả, phải không ạ.”
Roxy gật đầu, rồi nhìn tôi chằm chằm từ đầu đến chân.
Cảm giác như, cô ấy đã hiểu lầm theo một hướng tốt đẹp nào đó.
“.....”
Nhưng, liệu có ổn không? Tôi sẽ lừa dối Roxy ư? Vì một phút ích kỷ, tôi sẽ nói dối Roxy ư?
Như vậy có được không? Rudeus ơi, như vậy có được không vậy?
“Không, không có mục đích gì đâu.”
Làm sao mà được chứ. Làm sao tôi có thể nói dối Roxy được.
Không, nói dối Roxy vào những thời điểm quan trọng là chuyện bất đắc dĩ, lần này thì khác.
Giờ tôi mà chọn nói dối, đảm bảo khoảnh khắc tiếp theo, một Rudeus từ tương lai khoảng hai mươi năm sau sẽ bay vút đến và bắn một viên Nham đạn thẳng vào mồm tôi. Hoặc ngay khoảnh khắc này, một Rudeus sẽmất đi bản ngã tan chảy từ tay đến chân và trở thành một sự tồn tại vô định hình chăng.
“Vậy thì, tại sao anh lại ăn mặc như vậy?”
“Cái đó, là vì anh muốn xem Lucy…..”
“.....Muốn xem? Anh đã hứa với Sylphy rồi mà nhỉ?”
“Không phải là anh định âm thầm giúp đỡ Lucy hay bảo bọc con bé quá mức đâu. Chỉ là, cái đó, chỉ là, anh muốn xem con bé trong giờ học ra sao thôi.....”
Thấy tôi nói một cách ấp a ấp úng, Roxy liền ngước nhìn tôi chằm chằm.
Một ánh mắt đầy trách móc. Các học sinh xung quanh cũng đang hoang mang vì chuyện đột ngột xảy ra.
(Xin lỗi, xin lỗi mà.)
“.....Em hiểu rồi.”
Nhưng, Roxy bỗng dịu ánh mắt của mình đi.
“Hễ anh hứa sẽ chỉ dõi theo mà không ra tay giúp đỡ thì em sẽ coi như không có chuyện gì. Em sẽ chỉ nói rằng Orsted-sama đã đến trường để thị sát.”
“Sensei…..!”
“Chỉ lần này thôi đấy nhé.”
“Dĩ nhiên rồi. Khi về nhà, anh cũng sẽ xin lỗi Sylphy mà.”
“Tốt nhất nên vậy đi.”
Tôi đã được tha thứ. Giờ thì tôi không còn dám ngẩng mặt lên nhìn Roxy nữa rồi.
Từ nay, mỗi ngày năm lần, tôi sẽ quay về hướng của Roxy và lạy ba lạy.
“Vậy thôi, em phải dạy cho mấy đứa nhỏ này trước lớp học tiếp theo….. à mà, anh biết lớp của Lucy ở đâu rồi chứ?”
“Vâng. Dĩ nhiên rồi.”
“Vậy thì chắc là không sao.”
Nói rồi Roxy siết chặt tay tôi một lần rồi bước đi dọc xuống hành lang.
Lũ học sinh vẫn thắc mắc “Người ban nãy là ai vậy ạ!?” rồi đuổi theo sau cô ấy.
Đúng là người được hâm mộ mà. Đương nhiên rồi. Dẫu sao thì cô ấy cũng là sư phụ của tôi mà.
“Được rồi.”
Sốc lại tinh thần, tôi bắt đầu bước đi dọc hành lang.
★ ★ ★
Tôi đã đến được lớp học.
Tôi định nhìn trộm vào lớp từ phía hành lang nhưng rồi lại nghĩ hành lang có lẽ không ổn, nên đã đi vòng quanh ra ngoài lớp học.
Danh tiếng của công ty chúng ta sẽ bị ảnh hưởng nếu có tin đồn Orsted đi nhìn trộm lan ra mất.
Qua cân nhắc, tôi tạo một tấm bình phong gần cửa sổ của lớp học, che chắn để người xung quanh không thấy được, rồi từ cửa sổ không ai để ý thấy.....
“...Ủa mà? Lấy danh nghĩa thị sát để dự giờ một cách bình thường có khi cũng được mà nhỉ.”
Roxy cho phép mình thị sát rồi mà.
Có khi cứ xin phép rồi vào lớp xem là được. Nếu nói rõ sự tình với Jenius , chắc ông ấy cũng sẽ sắp xếp cho ra trò lắm. Thất bại rồi.
Mà thôi kệ đi. Trước mắt, tôi chỉ cần thấy được dáng vẻ của Lucy là mãn nguyện rồi.
Nghĩ vậy, tôi mở Ma Nhãn nhìn trộm vào trong.
Một lớp học với những dãy bàn được sắp xếp. Các học sinh có vẻ là năm nhất đang ngồi thẳng tắp.
Phần lớn là đứa lớn đã qua mười lăm tuổi.
Tuy cũng có một số ít đứa khoảng mười tuổi nhưng tầm bảy tuổi thì gần như không có.
Những đứa trẻ trông khoảng bảy tuổi có thì hầu hết là tộc Người Lùn.
Nhân tộc, Ma tộc, Tiên tộc, Tộc Người lùn, Thú tộc.
Đủ cả kiểu người trông có vẻ hiền lành, từ những người trông có vẻ ôn hòa đến những người trông có vẻ xấc xược.
Những người ngồi ở phía sau lớp học có lẽ là xuất thân từ nghề mạo hiểm giả, trông có vẻ đáng sợ lắm.
Không biết con bé có bị mấy người đó kiếm chuyện rồi ức hiếp không.
Mà, dù có là bọn họ đi nữa, chắc cũng không có gan đi bắt nạt một đứa trẻ bảy tuổi đâu.
Mà Lucy ở đâu nhỉ….. ồ, kia rồi, con bé đang ngồi ở bàn đầu tiên.
Quả không hổ danh là con gái của Rudeus. Ngồi ngay ở bàn đầu tiên trước bục, đúng là hừng hực khí thế.
Tôi nghĩ vậy, nhưng có vẻ vấn đề là do cỡ cái bàn quá to.
Bàn quá to làm con bé khó nhìn thấy phía trước.
Con bé đang làm một vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe lời thầy giáo và ghi chép, không tính chiều cao của cái bàn thì có vẻ sẽ đỡ vất vả.
Từ mai nên cho con bé mang theo một cái đệm ngồi hay đại loại vậy.
Ngồi cạnh con bé là một cô bé khoảng mười tuổi.
Tộc Người Lùn? Không, cảm giác như là Nhân tộc. Nhìn mái tóc được chải chuốt cẩn thận, vẻ quý tộc.
Cô bé đó thỉnh thoảng lại bắt chuyện với Lucy trong khi nhìn vào sách giáo khoa ma thuật của mình.
Có vẻ như cô bé không biết đến văn hóa “ghi chép”.
Lucy chỉ tay vào sách giáo khoa của cô bé đó rồi nói gì đó với vẻ mặt khá nghiêm túc.
Chắc là do nhỏ nói nhỏ quá nên tôi không nghe rõ, nội dung mang máng là con bé đang dạy cho bạn học phần nào đó.
Con bé đã kết bạn được với một cô bé trạc tuổi ngay lập tức sao? Đã làm được rồi sao?
Ngày đầu tiên của khóa học chắc thầy giáo cũng không định dạy gì nhiều cho lắm. Nhìn vào nội dung trên bảng đen, có thể thấy chỉ bắt đầu từ những bước sơ đẳng nhất của ma thuật. Đối với Lucy, đó là con đường con bé đi từ nhiều năm trước rồi. Dễ như ăn kẹo.
“Thưa thầy!”
Vừa nghĩ vậy thì Lucy đã giơ tay.
“Có chuyện gì sao?”
“Em nghe nói tổng lượng ma lực không phải là không đổi hay được quyết định kể từ khi ta sinh ra đến cuối đời, mà nó sẽ tăng lên nếu ma thuật được sử dụng từ khi còn nhỏ. Em nghĩ điều thầy nói là sai ạ!”
Nội dung được dạy ở trường và nội dung được dạy bởi Sylphy hay Roxy có khác biệt đôi chút.
(Nhưng mà này Lucy, có những lúc không nên nói ra những điều như vậy đâu con.)
Bởi vì chẳng có mấy thầy cô nào lại thấy vui vẻ khi bị học sinh chỉ thẳng ra suy nghĩ của mình là sai cả.
“Em, tên là gì?”
“Dạ là Lucy. Lucy Greyrat.”
“Greyrat….. vậy là con gái của Roxy-sensei phải không?”
“Vâng ạ!”
“Thì ra là vậy, xem ra em đã được giáo dục theo phương pháp tài năng từ khi còn nhỏ.”
Ánh mắt của người thầy lóe lên.
Người thầy này, tôi mong là không phải như vậy, không biết liệu ông ta có định nói xấu Roxy ở đây không nữa?
Lẽ nào, ông ta định bêu rếu phụ huynh trước mặt con gái họ sao.
Hôm nay tôi đã thề sẽ nhẫn nhịn. Đã quyết rồi, nhưng kể đó tính đến mai có thể sẽ khác. (Lối thẳng đi vào quỷ môn quan sẽ chờ sẵn trên con đường tăm tối về nhà của ông ngày mai đấy.)
“Đúng, ở một vài nơi cũng có lưu truyền học thuyết như vậy. Đúng, có lẽ cha và mẹ của em nằm trong giai thoại như vậy. Trong trường hợp đệ tử của cha em, Juliet-dono, cũng đúng. Nhưng, tính xác thực của nó vẫn còn chưa được định rõ. Đúng với cha và mẹ của em, Juliet-dono bởi họ là những người đặc biệt thuộc trường hợp nằm ngoài. Không áp dụng được cho Ma tộc hay Thú tộc. Hoặc cũng có thể, cha của em và cô Roxy đã lầm. Cũng bởi chưa có đầy đủ kiểm chứng cho giả thuyết và bản thân tôi đây cũng không tham gia vào nghiên cứu đó. Vì vậy, thầy mới dạy cho các em khái niệm ‘tổng ma lực là không đổi suốt đời’. Bởi vì chính bản thân thầy đã như vậy.”
Người thầy đang thao thao bất tuyệt.
Như thể đang giải thích cho Lucy, hoặc cũng có thể là đang tự thuyết phục chính mình.
Lucy không kém, lắng nghe những lời đó với vẻ mặt nghiêm túc.
“Các em cũng nghe đây. Từ nay về sau, các em sẽ học được rất nhiều điều nữa. Về ma thuật, những thứ ngoài ma thuật. Các em sẽ học, dù là khi còn ở trường, hay là sau khi đã tốt nghiệp. Trong thời gian ở trường, chúng tôi, với tư cách là những người đi trước trong lĩnh vực ma thuật sẽ dạy cho các em nhiều điều. Các em có thể tin vào những lời dạy đó hoặc cũng có thể chọn không tin. Các em có thể quả quyết rằng nó sai và chứng minh rằng nó sai. Và nếu như các em có thể chứng minh được nó sai, thì đến lượt các em sẽ dạy lại cho chúng tôi. Hãy thuyết phục chúng tôi rằng điều đó mới thật sự là đúng.”
Hừm hừm.
Xem ra ông ta có một tư duy khá tiến bộ. Có vẻ không phải là một người thầy tồi.
Có khi còn là một người thầy tốt có tâm đấy.
“Hết rồi đấy. Lucy, em còn câu hỏi nào không?”
“Không ạ! Em cảm ơn thầy.”
“Tốt rồi. Vậy em ngồi xuống đi. Chúng ta tiếp tục bài học nào.”
Người thầy mỉm cười hiền hậu bảo Lucy ngồi xuống.
Kèm theo đó là những tràng pháo tay vang lên từ xung quanh.
Lucy với vẻ mặt kinh ngạc quay lại nhìn phía sau rồi lại đỏ mặt cúi gằm xuống.
(Không sao đâu Lucy. Con vừa nói một điều đúng đắn đấy.
Có thật sự đúng hay không, những người công nhận nó đúng đã vỗ tay cho con đấy.)
Thế nên hãy ngẩng cao đầu lên nào.
Cô bé ngồi cạnh vỗ vỗ vào đầu Lucy và nói gì đó.
Lucy liền ngẩng mặt lên, nở một nụ cười tự tin.
(Ừ ừ. Hãy thân thiết với con gái nhà ta nhé.
Cãi nhau cũng được nhưng hãy hòa thuận với nhau nhé.)
***
Được một lúc, tôi tiếp tục quan sát cảnh Lucy học trong lớp.
Có cả giáo viên tốt và giáo viên tồi.
Nhưng Lucy không hề e sợ mà vẫn đặt câu hỏi cho giáo viên, đưa ra những thắc mắc của mình.
Các giáo viên thì trả lời, cũng có lảng tránh, đôi khi chỉ ra sai lầm của Lucy rồi lại tiếp tục bài giảng.
Lucy rất nổi bật.
Một cô bé bảy tuổi lại hăng hái tham gia vào giờ học, chắc hẳn là một chuyện hiếm thấy.
Đến giờ nghỉ trưa ăn bento, một đám đông đã tụ tập xung quanh Lucy, đến chiều tối thì Lucy đã trở thành người nổi tiếng.
Họ vây quanh Lucy hỏi đủ thứ chuyện.
Về cha mẹ, về gia đình, về nơi ở, về chính bản thân Lucy.
Đúng là một người nổi tiếng.
Chắc hẳn trong số đó cũng có những kẻ biết con bé là con gái tôi nên muốn tiếp cận.
Nhưng, như vậy cũng được. Gặp gỡ giữa người với người là nhất kỳ nhất hội, điểm xuất phát có thể là toan tính, nhưng điểm đến thì lại muôn hình vạn trạng.
Trong một cuộc đời dài, có một chút giao du với những đứa trẻ không tốt cũng là điều nên có.
“Phù.”
Giờ học cuối cùng đã kết thúc.
Tôi thấy mãn nguyện rồi. Lucy đã hòa nhập với cuộc sống học đường ngay từ ngày đầu tiên.
Dĩ nhiên, tôi đâu có lo lắng. Dù gì con bé cũng là con gái của Sylphy, được cả Roxy và Eris dạy dỗ cẩn thận. Chẳng có yếu tố bất an nào cả.
Không, mà, nếu có yếu tố bất an, thì đó chính là việc con bé là con gái tôi.
Nên có nhiều khả năng con bé sẽ trải qua một cuộc sống học đường chỉ ngồi thu lu ở góc lớp và giả vờ gật đầu xuống bàn ngủ ngay từ ngày đầu tiên.
Không, thực tế thì không có chuyện đó.
Từ nay về sau, có thể sẽ có những chuyện không được suôn sẻ nhưng chắc chắn con bé sẽ ổn thôi.
Giờ thì, chỉ cần mỗi ngày nghe Lucy kể về những kỷ niệm vui vẻ sau khi đi học về trong bữa tối là mãn nguyện rồi.
Tôi cùng với lại cảnh tượng hôm nay, ăn cơm một cách ngon lành với một nụ cười hiền hậu.
(Được rồi, về nhà thoai.
Trước khi về, phải trả lại áo khoác và mũ giáp cho Orsted đã.)
Nghĩ vậy, tôi dùng ma thuật giải trừ bức tường đất đang làm bình phong.
“.....A.”
Ở phía bên kia bức tường đất, có một người phụ nữ đang đứng nhìn tôi.
Mái tóc trắng, thân hình mảnh mai. Mặc một bộ đồ kiểu quần dễ di chuyển, phần thân trên là áo không tay.
Đôi tay trắng nõn vươn ra từ vai đang chống nạnh, gương mặt đang làm một vẻ hậm hực.
Là Sylphy.
“E hèm….. ngươi có việc gì sao.”
Tôi cố gắng hết sức để dùng giọng của Orsted.
“Rudy, sao anh lại ở đây vậy hả?”
Dĩ nhiên là vô ích.
“Không, E hèm….. Ta hỏi cô mới đúng, sao Sylphiette-san lại ở đây?”
“Lara nói, trên đường đi dạo đã thấy cha, nói là cha che mặt và ăn mặc kỳ lạ.”
“À….. thì ra là vậy.”
Leo ư. Là Leo đã phản bội mình ư. Nó không nhìn bằng mắt, mà đã nhận ra sự tồn tại của mình bằng mũi.
Có lẽ mùi của Orsted cũng có lẫn vào, nhưng nếu Leo nói đó là tôi thì Lara sẽ nhận ra.
Leo và Lara có thể giao tiếp với nhau mà.
Thảo nào, Lara cứ nhìn chằm chằm về phía mình.
“.....Việc đến mức phải ăn mặc như vậy sao?”
Vai của Sylphy đang run lên bần bật.
Đây là đang nổi giận rồi. Sylphy mà nổi giận thì đáng sợ lắm.
Cụ thể là đáng sợ thế nào thì tôi không nói được. Không nói được, mỗi khi Sylphie nổi giận và không vui, đa phần đều là do tôi sai hoàn toàn, Hậu quả là những ánh mắt chỉ trích từ khắp cả nhà sẽ đâm vào tôi.
Cảm giác rất khó ở.
Rồi, có lẽ sắp tớ tôi sẽ phải ngủ một mình đơn cô gói chiếc khoảng một tuần đây.
“Anh không tin tưởng em và Lucy đến thế sao?”
Nước mắt trào ra từ khóe mắt của Sylphy
(Toang rồi bu em à. Là toang thật rồi. Sự u sầu này mới toang hơn cả nổi giận nữa.)
Trước mắt, tôi ngồi xuống trong tư thế tay quỳ gối chính tọa ngay tại chỗ.
“Không, không phải, không phải vậy đâu. Chỉ là, anh chỉ muốn được thấy dáng vẻ anh dũng của Lucy thôi. Anh muốn được thấy cảnh Lucy dứt khoát đặt câu hỏi cho thầy cô, cảnh con bé chuyên tâm học hành. Anh, thì đấy, em biết đấy, cũng không mấy khi, tham gia vào việc, nuôi dạy Lucy mà.”
Nghe tôi trả lời một cách ấp úng, Sylphy vừa rưng rừng nước mắt vừa nhìn tôi.
“Thật không?”
“Vâng. Nhưng đây cũng là việc anh đã không kìm lòng được mà làm, nên định là sau khi mọi chuyện xong xuôi sẽ nói hết với Sylphy.”
“............Cái đó là nói dối, đúng không?”
“Là thật đấy ạ. Anh đã định là sẽ xin lỗi.”
“Anh muốn xem giờ học của Lucy đến thế sao?”
“Vâng.”
Nghe tôi nói vậy, Sylphy đưa tay ra đỡ tôi đứng dậy.
Cô ấy đã nín khóc rồi.
“Vậy thì, là lỗi của em rồi nhỉ, khi mà Rudy đã muốn xem đến thế, mà em lại nói là ngay cả xem cũng không được.”
“Không, Sylphy không có lỗi gì cả. Anh cũng đã bị thuyết phục ở đó mà.”
“Ừm............A.”
Trong lúc đang nói chuyện như vậy, ánh mắt của Sylphy bỗng hướng lên trên.
Cô ấy làm một vẻ mặt “thôi rồi”. Quay lại nhìn, tôi đã hiểu lý do.
“A…..”
Từ lúc nào không hay, các học sinh đã nhìn chúng tôi từ cửa sổ lớp học.
Trong số đó, đương nhiên cũng có cả bóng dáng của Lucy.
Lucy, với vẻ mặt hơi ủ rũ, đang nhìn tôi và Sylphy.
★ ★ ★
“Ne, hôm nay nhé, con đã kết bạn được với một cô bạn tên là Belinda-chan đấy.”
Rốt cuộc tôi và Sylphy đã cùng nhau về nhà với Lucy.
Tay nắm tay Lucy, ba người cùng sánh bước.
Tôi đã nghĩ Lucy sẽ lại dỗi vì tôi đã đến nhưng không có chuyện đó.
Có lẽ vì ngày đầu tiên ở trường có nhiều chuyện vui nên con bé đã kể lại từng chút một.
“Belinda-chan nhé, nghe nói là con gái của một vị đại thần trong Vương quốc Ranoa đấy. Bạn ấy nói là bạn ấy còn nhỏ nhưng vì thông minh nên đã được cho vào trường học. Bạn ấy còn nói sẽ trở thành người giỏi nhất trường để dada cuar mình phải nhìn bằng con mắt khác.”
“Ố là la, giỏi quá đi.”
“Với cả nhé, giờ học đầu tiên là giờ của mama Xanh đấy. Lúc đầu mama Xanh bị mọi người coi thường giữ lắm, con đã phồng má giận tím luôn, nhưng mà ne, khi mama Xanh thử dùng một chút ma thuật, mọi người đều im phăng phắc luôn, rồi mama Xanh nói ‘Mà thôi, nghe hay không nghe giờ của tôi là tự do của các vị!’ Ngầu ơi là ngầu luôn!”
“Chuyện đó, lúc ăn tối mình kể cho mama Xanh nghe nhé. Chắc mama sẽ vui lắm đấy.”
Tuy khác với kế hoạch, nhưng mà, thế này cũng có cái hay của nó.
Tay nắm tay Lucy, sánh bước bên Sylphy.
Đi hàng ngang trên đường là không tốt, mà, có gì đâu, chẳng cần bận tâm, đây là thành phố của tôi mà.
“Lucy, đi học có vui không con?”
“Ổn lắm!”
Lucy gật đầu với vẻ mặt vô cùng vui sướng.
Nhìn thấy vậy, tôi nghĩ. Chẳng có gì phải lo lắng cả.
“Ne, dada. Lucy vẫn ổn mà?”
Lucy liền nói như thể đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
“Ừ, con ổn rồi. Giỏi lắm con của ta.”
“Con gái của dada đúng không ne?”
“A ha ha, đúng vậy con còn giỏi hơn cha nhiều.”
Lucy đã rất chững chạc. Nhìn từ mọi khía cạnh nào cũng thấy chững chạc phết. Chẳng cần người giám hộ nào cả.
Trái lại thì ông bố đây thế nào. Chẳng ổn chút nào cả. Cần có người giám hộ.
“Nhân tiện, Rudy.”
Bỗng nhiên, Sylphy chỉ tay vào tôi.
“Hửm?”
“Anh định mặc bộ đồ đó đến bao giờ?”
Tôi nhìn lại dáng vẻ của mình.
Chiếc áo khoác trắng dày cộm, cùng chiếc mũ giáp màu đen. Tôi vẫn còn đang trong bộ dạng của Orsted pha ke.
“Mai anh trả.”
Mà, ừm. Mai chắc cũng không vấn đề gì. Tôi cũng đâu có nói là sẽ trả trong hôm nay, Orsted chắc cũng không vội. Mà nói gì thì nói, chất vải của cái áo khoác này tốt thật...
Cảm giác giống như da của Hồng Long, không biết hỏi Aisha thì con bé có biết không nhỉ.
“.....Nhân tiện, Lucy à.”
Khi nghĩ vậy, một thắc mắc bỗng nảy ra trong đầu tôi.
Chỉ là một thắc mắc nhỏ, kiểu như xác nhận lại cho chắc thôi.
“Gì dạ dada.”
“Câu đố đây. Tóc của cha màu gì nào.”
Dĩ nhiên câu hỏi này không phải là tôi không tin tưởng Lucy. Chỉ là để cho chắc thôi.
“Màu nâu ạ!”
“Chính xác. Lucy thông minh quá đi. Tương lai này đáng mong đợi đây. Đúng là con gái của ta mà.”
“Hưm, đừng có trêu con nữa mà~”
Vừa cười trước một Lucy đang hơi dỗi, tôi vừa bước đi trên con đường về nhà đầy hạnh phúc.
“À mà Rudy, anh đã phá vỡ lời hứa, anh phải nhịn ba ngày đấy nhé.”
“Vâng.”
Dù phải chịu đựng một chút, tôi vẫn cảm thấy hạnh phúc.
***
Ngày hôm sau.
Một tin đồn kỳ lạ đã lan truyền khắp thành phố.
Orsted đang có dụng ý với Lucy.
Nguyên do chắc là bởi, tôi đã đi đi lại lại trong bộ dạng đó.
Miệng lưỡi thế gian tồn đọng tận bảy mươi lăm ngày. Chuyện đó là vô căn cứ thì dĩ nhiên tôi biết, Sylphy và cả gia đình tôi cũng rõ đầu đuôi nên cứ mặc kệ cho qua.
Nghĩ vu vơ, tôi đã bị Orsted lườm cho một cái cháy mặt khi đến trả áo, phải vất vả một phen để giải thích….. nhưng tất cả đó lại là một câu chuyện khác.