Mushoku Tensei: Dasoku-hen

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Đang ra)

Làm gì có chuyện đồ đệ đáng yêu của tôi là Yandere?

(Cảnh báo: Truyện có chứa nội dung nhạy cảm, cân nhắc kỹ trước khi đọc.)

12 40

TS Medic's Battlefield Diary

(Đang ra)

TS Medic's Battlefield Diary

Masa Kitama

Một cựu game thủ FPS chuyên nghiệp (♂) tái sinh trong một thế giới kỳ ảo có chút phép thuật… Chỉ để biết rằng thứ chào đón anh không phải là một cuộc sống như mơ, mà là một chiến trường lầy lội đầy đạ

64 676

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

58 467

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

(Đang ra)

Sakurairo Sutorenji Gāru 〜 Tensei shite Suramu-gai no koji ka to omottara, Kōshaku Reijō de Akuyaku Reijō deshita. Tenpo Shōkan de Ikinobimasu 〜

Fuyuhara Patra

Ở thế giới này, mỗi người chỉ được Thần ban cho một "Gift" – năng lực đặc biệt duy nhất. Chỉ cần tận dụng tốt nó, mình nhất định sẽ tránh được diệt vong! …Khoan đã, "Gift" của mình là [Triệu Hồi Cửa H

48 378

Vol 1 - Câu chuyện về Bảy Kỵ sĩ Asura - Chapter 2 : Người Gác Cổng Doga

「Người Gác Cổng Doga - Phần sau

Có bảy hiệp sĩ được biết đến với danh xưng Bảy Kỵ Sĩ Asura tại Vương quốc Asura.

Họ là những người đã thề trung thành tuyệt đối với Ariel Anemoi Asura.

Đứng đầu là hiệp sĩ cận vệ, ‘Thanh Kiếm trong Tay Áo của Vương’ Luke Notos Greyrat.

Ba Kỵ Sĩ Cánh Hữu, phụ trách tấn công.

‘Đại Kiếm của Vương’ Sándor von Grandeur.

‘Thương Quý của Vương’ Oswald Eurus Greyrat.

‘Chó Săn của Vương’ Ghislaine Dedoldia.

Ba Kỵ Sĩ Cánh Tả, phụ trách phòng ngự.

‘Người Gác Cổng của Vương’ Doga.

‘Tường Thành của Vương’ Sylvester Ifrit.

‘Tấm Khiên Lớn của Vương’ Isolte Cruel.

Bảy người.

Ngoài số người từ đầu đã có xuất thân và nguồn gốc rõ ràng thì một nửa trong số đó là những người được Ariel và Luke tự mình điều tra tuyển mộ. Từ thường dân, quý tộc cấp thấp, cho đến quý tộc cấp cao, thậm chí là con lai giữa Bất Tử Ma Tộc và Nhân Tộc, đủ mọi loại người đều có mặt.

Người ta nói điểm chung của những loại người này là lòng trung thành tuyệt đối với Ariel.

Lần này, trong khi Isolte đang phiền não vì sự khác biệt trong nhận thức về ý nghĩa của từ “một chút” trong câu nói “có xu hướng tình dục một chút” của Ariel, chúng ta hãy cùng tìm hiểu đôi chút về một trong số các hiệp sĩ.

★ ★ ★

Anh được sinh ra trong một ngôi làng nhỏ thuộc lãnh địa Donati của Vương quốc Asura.

Anh có phần hơi đần độn, là một đứa trẻ hay bị lũ trẻ con trong làng đối xử như một tên tay sai.

Bù lại, cơ thể anh rất cường tráng, khỏe mạnh không bệnh tật.

Cha của anh là một người lính giữ làng, gần như dành cả ngày đều ở bên ngoài.

Vì chỉ có vài người lính nên gần như không có ngày nghỉ, việc ông vắng nhà cả đêm là chuyện thường như cơm bữa.

Khi anh lên năm tuổi, em gái ra đời. Em gái anh là một cô bé đáng yêu giống mẹ. Buồn thay, mẹ anh vì sức khỏe không hồi phục được sau sinh và đã qua đời.

Anh đã khóc.

Một cậu bé dù bị bạn bè đánh, bị ong chích, anh vẫn không khóc, vậy mà giờ anh lại đờ đẫn khóc vì sốc.

Cha anh đã nói với đứa con đang khóc nức nở của mình.

“Bây giờ con có thể khóc. Nhưng khi đã nín khóc rồi, con hãy bảo vệ đứa bé này.”

Ngước nhìn người cha đang ôm em gái, anh gật đầu lia lịa.

Và, từ ngày hôm đó, anh không còn khóc nữa.

Kể từ ngày hôm sau, anh bắt đầu thực hiện một cách trung thành lời dặn của cha mình.

Lời dặn hãy bảo vệ em gái.

Để bảo vệ em gái, anh quyết định sẽ bảo vệ cửa ra vào của nhà. Cả một ngày, anh cầm cây rìu bổ củi để ở một góc nhà rồi đứng trước cửa. Và, chỉ khi em gái khóc, anh mới chạy vào nhà và chăm sóc cho cô bé.

Nhìn thấy dáng vẻ đó, bạn bè của anh đã cười nhạo.

(Đang làm gì cái vậy, vào trong nhà mà trông em đi chứ.)

Người lớn trong làng thì nói với anh.

(Hay là, để nhà ta chăm sóc em gái cậu cho nhé? Nhà ta cũng đông con, thêm một miệng ăn cũng không sao đâu.)

Nhưng, anh kiên quyết không nghe theo.

Dù anh vẫn thường nhờ người ta dạy cách chăm sóc trẻ sơ sinh, nhưng cậu sẽ không bao giờ giao em gái mình vào tay người khác.

Một ngày nọ. Một biến cố đã xảy ra trong làng.

Vào giữa đêm, chuồng gia súc của một nhà nọ đã bị phá hoại, đàn gia súc đã bị ăn thịt một cách tàn nhẫn.

Từ kích thước của dấu chân, người ta suy đoán đó là do một con sói gây ra. Những người lính chạy khắp làng, dặn dò người dân ban đêm phải khóa cửa và tuyệt đối không được mở.

Ngày hôm sau. Một ngôi nhà đã bị tấn công.

Bằng một cách nào đó vào giữa đêm, một con sói đã lẻn vào trong nhà, cắn nát cổ một đứa trẻ trong nháy mắt rồi thoát ra ngoài qua cửa sổ.

Cả gia đình khi thức dậy vào buổi sáng đã không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà chỉ biết lần theo những vệt máu, rồi khi tìm thấy một vũng máu cùng với bộ quần áo của đứa bé chìm trong đó ở rìa thị trấn, họ đã trở nên nửa điên nửa dại.

Qua một loạt sự việc đó, những người lính đã nhận ra rằng phán đoán của mình hoàn oàn sai.

Thứ đang ẩn nấp trong làng không phải là sói, mà là một Ma Thú. Một Ma Thú nhỏ với kích thước chỉ ngang với một con sói. Một Ma Thú vô cùng xảo quyệt.

Đúng như vậy, kẻ gây án là một Ma Thú.

Đầu sói, chân sau cũng là sói. Từ vai trở xuống lại mọc ra đôi tay của khỉ, đôi khi nó đi bằng hai chân, thậm chí còn có thể trèo lên cây.

Kích thước của nó chỉ ngang với một con chó lớn nhưng cái đầu của nó lại to một cách bất thường so với cơ thể, chính cái đầu đó đã ban cho nó trí tuệ.

Là một Ma Thú đột biến.

Con Ma Thú này đã nếm được mùi vị của con người và nó cứ như thể đang cười nhạo những người dân đang khiếp sợ, nó ẩn nấp trong một cánh đồng lúa mì của một nhà nọ, dành cả một ngày để xác định mục tiêu tiếp theo. Bởi vì ở ngôi nhà nó chọn, người lớn không trở về vào ban đêm. Họ đang đuổi theo con ma vật và tìm kiếm ở một nơi hoàn toàn sai lầm.

Ở nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ.

Ma Thú liếm mép, dùng đôi tay khỉ của mình trèo lên mái nhà, xâm nhập vào trong qua ống khói của lò sưởi.

Ngày hôm sau.

Thứ đầu tiên mà cha của anh nhìn thấy trong nhà mình sau khi kết thúc ca tuần tra đêm, là một vũng máu.

“Không thể nào……” Với một khuôn mặt tái mét, ông nhìn quanh nhà, rồi nhanh chóng tìm thấy một cái xác đang nằm trong một tư thế tàn nhẫn.

Là xác của một Ma Thú. Một cái xác Ma Thú bị bổ nát đầu.

Giữa cái xác và người con gái đang say ngủ trên giường là cậu con trai của ông đang nắm chặt cây rìu bổ củi, đứng sừng sững như một hộ pháp với một vẻ mặt kinh hoàng.

Ông có thể thấy rõ đó là một trận tử chiến.

Anh người bê bết máu, xương tay gãy nát.

Nhưng chỉ có vậy.

Ma Thú tuy nhỏ nhưng rõ đủ lớn để bị nhầm với một con sói. Tức là nó lớn hơn anh gấp hai lần.

Anh chỉ dùng một cây rìu bổ củi cùn để chặt chết con Ma Thú.

Anh đã bảo vệ được em gái mình.

Đó chính là trận chiến đầu tiên của cậu nhóc và cậu cũng chính là người mà sau này được người đời gọi là Bắc Đế Doga.

***

Kể từ sau biến cố, cuộc đời làm người gác cổng của Doga vẫn tiếp tục.

Năm mười tuổi, anh bảo vệ cổng làng.

Ngay trước khi sự kiện Dịch chuyển xảy ra, một trận Đại Bạo Loạn của Ma Thú đã diễn ra. Ma Thú từ các khu rừng trên khắp Vương quốc Asura tràn ra, rất nhiều ngôi làng đã bị thiệt hại. Bao gồm những ngôi làng bị một lượng lớn Ma Thú tấn công và nuốt chửng.

Làng của Doga cũng bị Ma Thú tấn công.

Nhưng, Doga đã dũng mãnh vung cây rìu của tiều phu và đẩy lùi chúng. Số lượng Ma Thú mà Doga đã tiêu diệt vào lúc đó, người nói là năm mươi, cũng có người nói là trăm.

Doga đã tạo ra một núi xác chồng chất, tiếc thay, cha của anh đã chết trong trận chiến đó.

Doga đứng chết lặng trước xác của cha mình.

Một hiệp sĩ đã nhìn thấy lòng quả cảm của anh, tiến cử Doga vào đội vệ binh của kinh thành.

Với một Doga đang ngần ngại vì mình phải bảo vệ em gái, ông ta đã nói.

“Nghe này nhóc, chúng ta phải rời xa gia đình, đi đến nhiều nơi, bảo vệ nhiều ngôi làng. Tức là, chúng ta đang bảo vệ cả đất nước này. Chỉ cần đất nước hòa bình thì gia đình có thể yên tâm sinh sống. Tức là, bảo vệ đất nước này, cũng chính là bảo vệ gia đình.”

Lúc đó, một Doga đần độn đã không hiểu được những lời đó.

Thành ra, thứ đã khiến Doga hành động, lại là vấn đề tiền bạc.

Cha đã mất, tiền lại là thứ cần thiết. Nếu đến kinh thành, anh sẽ nhận được đủ tiền lương để hai anh em có thể sinh sống.

Nghe vậy, anh đã quyết định chuyển đến kinh thành.

Doga đã trở thành một người lính ở kinh thành.

Nơi mà anh bảo vệ, là một cánh cổng nhỏ ngăn cách giữa khu ổ chuột và khu phố của dân thường cấp thấp.

Một cánh cổng được xây dựng để trở thành một nút thắt cổ chai khi người dân khu ổ chuột biến thành một đám đông bạo loạn và tràn vào khu phố của dân thường. Một cánh cổng bị cấm đi lại vào ban đêm dù không có giá trị đặc biệt gì để bảo vệ. Cũng có thể nói đó là một nơi phù hợp với một cậu nhóc lớn lên ở quê không có học thức.

Anh đã chuyển đến kinh thành cùng em gái và được cấp cho một căn phòng.

Một căn phòng tuy nhỏ nhưng là nơi đủ để có thể sống cùng em gái.

Từ đó, anh đi đến doanh trại, tiếp tục công việc người gác cổng mỗi ngày từ sáng đến tối, đôi khi là cả đêm.

Doga nhìn thì đần độn nhưng lại là một người có duyên với người khác một cách kỳ lạ.

Ban đầu, cũng có những kẻ khó chịu và bắt nạt anh, một cậu bé chỉ mới mười tuổi đã trở thành lính.

Bởi cái tính cách thuần phác và thái độ kiên quyết bảo vệ em gái của anh đã làm mềm lòng các đồng đội. Chỉ sau một năm, Doga đã được công nhận là một thành viên của đội lính.

Năm thứ hai.

Vào một đêm nọ, một người phụ nữ đã chạy đến cánh cổng mà Doga đang canh gác.

Người phụ nữ níu lấy Doga và van xin được cứu giúp. Trong lúc Doga đang do dự, một nhóm người với vẻ mặt nghiêm khắc đã xuất hiện, hét vào mặt Doga “Giao con đàn bà đó ra đây.”

Doga bối rối, không biết phải làm sao.

Hans đáng ra phải trực cùng Doga. Nếu Hans mà không ngủ gật thì có lẽ cậu ta đã phán đoán giúp…..

Người phụ nữ thấy Doga đang bối rối liền định chạy qua cổng.

Doga ngay lập tức túm lấy cổ áo cô ta và kéo lại. Bởi vì anh đã được căn dặn là không được phép cho ai qua lại cổng vào ban đêm.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó.

Những người đàn ông đoán được rằng người phụ nữ sẽ chạy trốn đã lao vào tấn công.

Doga vun cây chiến phủ. Cây chiến phủ mà anh đã được người thợ rèn trong làng tặng làm quà chia tay khi trở thành lính.

Anh đã giết tất cả.

Nhìn Doga đứng đó bê bết máu, người phụ nữ đã tè ra quần rồi khuỵu xuống bằng bốn chi.

Hans vì vậy đã giật mình tỉnh giấc vì tiếng động, kinh ngạc khi nhìn thấy thảm cảnh trước cổng.

Hans cho rằng rồi chuyện này sẽ trở nên rất tồi tệ đây. Doga đã gây ra một vụ giết người bừa bãi. Bản thân cậu, người đã ngủ gật cũng sẽ bị trừng phạt. Nghĩ vậy, Hans kiểm tra những cái xác với một khuôn mặt tái mét. Cậu đã nhận ra một điều ngay khi vừa nhìn thấy khuôn mặt của chúng.

Chúng là một băng trộm đang hoành hành ở Khu Phố Hạ Cấp. Vì là Khu Phố Hạ Cấp nên đội vệ binh cũng chẳng buồn điều động nhân lực cho ra hồn. Đồng thời, chúng là những kẻ khiến họ ở đây phải đau đầu nhức óc.

Một đám ô hợp, bị một mình Doga tiêu diệt toàn bộ.

Doga được thăng chức.

Từ một người lính gác cổng giữa Khu Phố Hạ Cấp và Khu Ổ Chuột, anh trở thành một người lính gác cổng giữa Khu Phố Trung Cấp và Khu Phố Hạ Cấp. Không hiểu vì sao đó, Hans cũng đi cùng.

Sau đó một thời gian, Doga tiếp tục canh giữ cánh cổng đó.

Dù là ngày mưa hay là ngày gió, anh vẫn tiếp tục canh giữ. Dù đã qua tuổi trưởng thành, anh vẫn tiếp tục canh giữ. Một Doga đần độn như vậy, đã được Hans giúp đỡ.

Chẳng biết từ lúc nào, Hans đã trở thành người thấu hiểu Doga nhất.

Trong khoảng thời gian, em gái anh cũng ngày một xinh đẹp. Em gái anh đã kết hôn với Hans.

Có lẽ mục tiêu của Hans là em gái của Doga. Mà thật ra đối với Doga mà nói đó là chuyện không quan trọng. Bởi vì, Hans tuy là một kẻ hay ngủ gà ngủ gật nhưng không phải là một kẻ xấu.

Bởi vì, Hans đã thề trước Thánh Millis ngay trước mặt Doga, sẽ làm cho em gái anh thật hạnh phúc.

Doga chỉ còn một mình.

Em gái đã kết hôn, anh nghĩ mình đã giữ trọn lời dặn của cha đến cuối cùng.

(Không còn cần phải canh giữ cánh cổng nữa.)

Nhưng, Doga vẫn tiếp tục canh giữ cánh cổng. Dù là ngày mưa, hay là ngày gió, anh vẫn tiếp tục canh giữ.

Một ngày nọ, một cơn địa chấn chạy khắp kinh thành.

Ariel Anemoi Asura tuyên bố sẽ tổ chức Lễ Đăng Quang.

Lễ Đăng Quang. Một lễ hội kéo dài nhiều ngày. Trong khoảng thời gian đó, lương của lính sẽ tăng lên, thức ăn được phát miễn phí. Các đồng nghiệp của Doga đều vui mừng, Hans thì nhảy cẫng lên.

Được này thì mất cái kia, công việc của lính cũng tăng lên.

Không chỉ mỗi ở Khu Phố Trung Cấp, việc canh gác ở những nơi khác cũng phải trở nên nghiêm ngặt hơn.

Lính tạm thời được tuyển mộ từ trong dân chúng, còn những người lính chính thức như Doga thì được giao nhiệm vụ canh gác ở những địa điểm quan trọng hơn.

Doga và Hans, định bụng sẽ dùng số lương tăng thêm để mua cho em gái một món đồ gì đó tốt tốt nên đã vui vẻ làm việc.

Chuyện xảy ra vào một ngày nọ, Lễ Đăng Quang đã đi được nửa chặng đường.

Vào ngày hôm đó, không biết do duyên số thế nào, Doga lại đang làm lính gác ở cổng phụ của hoàng thành. Nơi này ít người qua lại, thỉnh thoảng cũng có những người hầu mang giấy phép đi qua. Hans không có ở đó cùng anh.

Cánh cổng được canh giữ bởi Doga và vài người lính khác.

Lúc đó, một người đàn ông đã đến. Một người đàn ông mặc một bộ giáp cũ kỹ và mang theo một cây gậy dài.

Hắn nói.

“Cho ta qua đây được không. Ta muốn được yết kiến Ariel-heika.”

Dĩ nhiên, lính gác đã từ chối thẳng thừng.

“Cánh cổng này không cho phép những kẻ không có giấy phép đi qua! Đưa giấy phép ra!”

“Ta không có giấy phép, ta muốn được gặp Ariel-heika.”

“Không có giấy phép thì không được qua, về ngay đi!”

“Vậy thì đành chịu. Ta đã nghĩ có thể sẽ làm lu mờ uy quang của Bệ hạ trong ngày đại hỷ này, thật may là đã đến cánh cổng này.”

Nói rồi, người đàn ông đó định xông qua cổng.

Cây gậy di chuyển như có phép thuật, những người lính gác khác bị đánh gục ngay trong nháy mắt.

Nhưng, chỉ có Doga là không bị đánh gục. Dù cho cây gậy của người đàn ông đó có đâm vào yếu huyệt bao nhiêu lần, anh vẫn đứng vững bảo vệ cánh cổng.

Chiếc rìu Doga vung ra không hề trúng người đàn ông đó một lần nào. Đây là lần đầu tiên Doga trải nghiệm việc chiếc rìu mình vung ra không trúng đích. Anh vẫn ngoan cố tiếp tục vung rìu.

Người đàn ông đó lại tỏ ra vô cùng thích thú trước cách chiến đấu của Doga.

“Tuyệt vời! Một người như thế này lại bị chôn vùi ở một nơi như thế này. Ta hiểu rồi.

Nể tình sức mạnh của cậu, ta sẽ không qua cánh cổng này nữa. Không, thật xin lỗi. Coi như là lời xin lỗi, cậu có muốn trở thành đệ tử của ta không? Cậu chắc chắn sẽ trở nên mạnh mẽ, cậu có tài năng, nào!”

Doga không hiểu người đàn ông đó đang nói gì.

Nhưng, khi biết rằng hắn dường như đã từ bỏ ý định qua cổng, anh đã ngất đi vì một thoáng lơ là.

Ngất đi trong tư thế đứng thẳng.

Doga giật mình tỉnh dậy, hắn vẫn còn ở đó.

Hắn cầm chiếc rìu của Doga, đứng như thể đang canh giữ cánh cổng. Chỉ có điều, hắn đang bị rất nhiều binh lính vây quanh.

“Chào buổi sáng! Ta đã canh giữ cánh cổng này thay cậu rồi đấy!”

Một uộc gặp gỡ nho nhỏ giữa Doga và Sándor. Bắc Thần Kalman Đệ Nhị, Alex C. Ryback.

***

Trong ngày trở thành đệ tử của Sándor. Doga trở về phòng, anh đổ sập xuống giường ngủ thiếp đi.

Trong số những người lính chạy đến có cả Trị Liệu Ma Pháp Sư nên vết thương của anh không còn lại gì nhiều.

Nhưng trận chiến với Bắc Thần Kalman đã rút cạn hoàn toàn thể lực vô tận của Doga.

Lần đầu tiên trong đời, Doga đã ngủ thiếp đi vì mệt mỏi.

Sau khi ngủ liền hai ngày, anh tỉnh dậy.

Lúc đó, bên gối anh là người em gái mắt lưng tròng cùng với Hans vẻ mặt nhẹ nhõm.

Tiện thể, còn có cả Sándor với một vẻ mặt vui vẻ đến lạ.

“Chào buổi sáng, đệ tử, theo ta nào.”

Sándor dùng một sức mạnh khủng khiếp kéo Doga dậy, mặc giáp cho anh rồi định dẫn anh đi đâu đó.

Doga không hiểu chuyện gì bèn cầu cứu Hans.

“Xin lỗi Doga. Nhưng hình như đây không phải là chuyện xấu gì đâu. Em cũng đang rối nên không hiểu rõ lắm nhưng em nghĩ đây là một chuyện vinh dự. Cho nên, mà, trước mắt cứ đi đi. Cố gắng lên anh rể, đừng thất lễ đấy.”

“Vâng. Cái đó, cố gắng.”

Trước những lời không rõ ràng của Hans, Doga chỉ biết mắt chữ A mồm chữ O, dù gì cũng không thể chống lại sức mạnh của Sándor. Thế là họ hướng thẳng đến cánh cổng mà Doga đã canh giữ hôm trước. Đến cổng, Sándor lấy ra một tờ giấy phép từ trong ngực như thể để khoe khoang rồi đi qua cổng.

Ngay lập tức họ đã ở bên trong hoàng thành.

Doga kinh ngạc trước không gian lộng lẫy vì lần đầu tiên nhìn thấy đi theo sau Sándor.

Vừa kịp định hình xong, anh đã đứng trước một người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp.

“Là anh chàng này sao?”

“Vâng, thưa Bệ hạ!”

“Để ta nói chuyện một chút.”

Bị Sándor đẩy mạnh vào lưng, Doga đứng đối diện với người phụ nữ.

Người phụ nữ rất xinh đẹp và có gì đó rất thần thánh.

“Ta là Ariel Anemoi Asura. Còn ngươi?”

Doga không biết cái tên đó.

Anh là một người lính của kinh thành nhưng lại không biết cả tên của người đang tổ chức Lễ Đăng Quang.

Dĩ nhiên, anh chưa từng gặp mặt.

Chưa kịp nhận ra, Doga đã quỳ gối xuống. Không hiểu sao, anh cảm thấy mình phải làm như vậy.

“Th-thần….. Doga, ạ.”

“Tại sao ngươi lại trở thành lính?”

“L-là cha, b-bảo, phải, bảo vệ, e-em gái, nên.....”

Doga không thể nói năng trôi chảy.

Anh không đủ tài ăn nói để có thể kể lại cuộc đời dài đằng đẵng của mình cho người khác nghe.

Vây mà những lời thốt ra từ miệng Doga lại dễ dàng thuyết phục được Ariel.

“Thì ra là vậy, để bảo vệ em gái. Thật đáng ngưỡng mộ.”

“N-nhưng, bây giờ, em gái, Hans bảo vệ, cái đó, Hans và em gái đã ở cùng nhau, ạ.”

Ariel liếc mắt một cái, một kỵ sĩ đứng bên cạnh liền nói bổ sung, “Em gái của cậu ta

đã kết hôn với một người lính tên là Hans—”.

Doga không biết người đó, nhưng đó là Luke.

“Cho nên, thần, không cần, bảo vệ nhiều…..”

Thấy Doga nói với vẻ mặt hơi buồn bã, Ariel mỉm cười.

“Không phải vậy đâu, Doga.”

“Vâng?”

“Ngươi không phải là không cần bảo vệ nữa.”

“L-là, sao, ạ?”

“Hans đã trở thành em trai của ngươi, cho nên, ngươi phải bảo vệ cả em gái và em trai, cả hai người. Gấp đôi, so với trước đây.”

Nghe những lời đó, Doga bị sốc. Anh chưa từng nghĩ theo cách đó.

Nhưng, đúng là như vậy. Hans đã nói sẽ bảo vệ em gái anh, quả thật cậu ta đã bắt đầu gọi Doga là anh rể. Vậy thì, cậu ta là em trai.

Nếu phải bảo vệ em gái, thì theo lẽ tất yếu, cũng phải bảo vệ cả em trai.

“V-vậy à, thần, bảo vệ, nhiều hơn nữa.”

“Đúng vậy. Tuy nhiên, với cách làm trước đây, có lẽ ngươi sẽ không thể bảo vệ được cả hai người họ.”

“Hả!? T-tại sao?”

“Ngươi mạnh, nhưng tầm tay của ngươi lại ngắn. Khi hai người họ gặp nguy hiểm, có thể họ sẽ không kéo lại được ở trong tầm tay của ngươi.”

Doga nhìn vào lòng bàn tay mình.

Anh nhớ lại cái chết của cha mình. Ông ở ngay gần cạnh mình, ông đã bị Ma Thú giết chết ngoài tầm nhìn của Doga.

“V-vậy, phải, làm, sao, ạ?”

“Hãy bảo vệ ta.”

“Hả?”

“Ta sẽ làm việc vì đất nước. Ta sẽ làm cho đất nước tốt đẹp hơn. Bảo vệ ta chính là bảo vệ đất nước. Và bảo vệ đất nước chính là bảo vệ hai người họ.”

Doga không hiểu.

Anh hoàn toàn không hiểu tại sao bảo vệ người trước mặt lại trở thành bảo vệ hai người kia.

Không hiểu sao, anh hiểu rằng Ariel đang nói những lời đó một cách thật lòng.

Cùng lúc đó, anh nhớ ra đã có một người nói điều tương tự. Người hiệp sĩ đã đưa cho anh lá thư giới thiệu vào đội vệ binh của kinh thành.

‘Nghe này nhóc, chúng ta phải rời xa gia đình, đi đến nhiều nơi, bảo vệ nhiều ngôi làng. Tức là, chúng ta đang bảo vệ cả đất nước này. Chỉ cần đất nước hòa bình thì gia đình có thể yên tâm sinh sống. Bảo vệ đất nước này cũng chính là, bảo vệ gia đình.’

Lúc đó anh không bị thuyết phục. Vì không bị thuyết phục, anh đã chọn hành động vì tiền.

Nhưng bây giờ, anh lại có thể hiểu được phần nào. Bởi vì dù Doga đang canh giữ ở một nơi hoàn toàn khác, em gái và Hans vẫn đang sống một cách hạnh phúc.

“Doga. Ngươi có thề trung thành với ta, bảo vệ ta, bảo vệ đất nước này không?”

“Vâng, thưa Bệ hạ.”

“Vậy thì, Doga, ta bổ nhiệm ngươi làm hiệp sĩ.”

Vào ngày hôm đó, Doga đã trở thành một trong Bảy Kỵ Sĩ.

***

Kể từ đó, Doga tiếp tục canh giữ cánh cổng cuối cùng.

Cánh cổng cuối cùng, tức là cánh cửa dẫn vào phòng của nhà vua.

Thỉnh thoảng, anh đến những nơi khác theo lệnh của Ariel và dành vài giờ mỗi ngày để được Sándor chỉ dạy ở một nơi cách không xa phòng riêng của Ariel.

Mỗi tháng anh được nghỉ một ngày, đôi khi anh đến nhà em gái và Hans để ăn cơm.

Kể cả khi Doga không có ở đó vẫn sẽ một người khác sẽ thay anh canh giữ phòng của nhà vua.

Hầu hết các trường hợp là do ‘Tấm Khiên Lớn của Vương’ đảm nhận canh giữ, Isolte Cruel.

Nhưng, ban đầu không phải vậy.

Sau khi được bổ nhiệm làm hiệp sĩ và được ban cho bộ giáp vàng lấp lánh, anh nhất quyết một mực không chịu rời khỏi vị trí trước ‘cánh cổng cuối cùng’. Như thể một khi đã quyết định bảo vệ nó thì tuyệt không thể giao cho một kẻ làng nhàng được.

Sự thật là trong suốt một tháng đầu tiên sau khi bắt đầu canh giữ, anh không hề giao vị trí đó cho ai khác ngoài Sándor.

Nếu không được Ariel cho đi nghỉ, anh sẽ canh gác không ngủ, không ăn, không uống suốt nhiều ngày.

Anh kiểm tra thân thể tất cả những ai đến gần phòng của nhà vua.

Là đàn ông hay đàn bà cũng không quan trọng, ngay cả một chiếc nĩa nhỏ cũng bị tịch thu.

Giữa lúc đó, có một nhân vật đã gia nhập vào hàng ngũ Bảy Kỵ Sĩ.

‘Tấm Khiên Lớn của Vương’, Isolte Cruel.

Ngoài công việc là người hướng dẫn kiếm thuật, vào thời điểm Ghislaine chưa phải là Bảy Kỵ Sĩ thì với tư cách là người phụ nữ duy nhất trong Bảy Kỵ Sĩ, cô được công nhận là người thích hợp để đảm nhiệm việc hộ vệ cho công chúa.

Vào một ngày nọ.

Sasndor đã có quyết định sẽ đi khắp Vương quốc Asura để tập hợp các thành viên cho Hoàng Kim Kỵ Sĩ Đoàn.

Không có Sándor, Doga sẽ không thể đổi ca. Nếu cứ đứng vậy suốt một tháng, Doga có lẽ sẽ gục ngã mất.

Thế là, Sándor đã cho Doga thi đấu với Isolte.

Cũng chính cái thời điểm mà Sándor đặt cho Doga cái danh hiệu ‘Bắc Đế’.

Dù mới chỉ mới bắt đầu dạy dỗ anh không lâu nhưng trình độ của anh đã rất đáng nể.

Và không cần phải nói cũng biết, đó là một chiến thắng áp đảo của Isolte. Cô đỡ thanh chiến phủ của Doga nhẹ như gió thoảng, tung ra vô số đòn phản công và đánh bại Doga.

Nếu như dùng thực kiếm và ra tay với sát ý thì đó có lẽ đã là một trận đấu mà Isolte sẽ giết chết Doga ngay trong nháy mắt.

Doga với thể lực vô tận của mình liên tục tấn công Isolte. Tuy nhiên không chạm được dù chỉ một ngón tay.

Một người phụ nữ mảnh mai như hoa thế nào lại đỡ được một chiếc rìu lớn hơn cả bề ngang của mình không ngần ngại tung ra một đòn sắc như gai.

Doga đã nhận lấy đòn đó rất nhiều lần, anh công nhận cô. Anh cho rằng cô là một người xứng đáng để thay mình canh giữ cánh cổng này.

Cùng lúc đó, anh hiểu thêm.

Người phụ nữ này là một đóa hoa mỏng manh và xinh đẹp.

Cô ấy một sự tồn tại mà bản thân không được phép chạm vào.

Nói cách khác, Doga đã—thầm yêu Isolte.

★ ★ ★

“Dạo này anh trông không được khỏe nhỉ…..”

Doga được hỏi như vậy, là trong bữa ăn với vợ chồng em gái mình.

Trên bàn, những món ăn tuy giản dị nhưng đủ để một người to con như Doga ăn no căng được bày ra.

Phía bên kia là gương mặt của em gái anh và người chồng của em ấy, Hans. Bên cạnh Hans còn có cô con gái đáng yêu của cậu ta đang ngồi ăn cùng.

Doga, trên tay cầm một vại rượu nho được rót đầy ắp ngơ ngác nhìn Hans.

“Anh thấy không khỏe ở đâu à?”

“.....S-sao, nói vậy?”

Thấy Doga nói như thể để che giấu sự bối rối trong lòng, Hans chỉ vào những món ăn.

“Chẳng ăn gì cả.”

Nhìn lại, quả thật những món ăn trên bàn không vơi đi là mấy.

Đây là món ăn của người em gái mà anh yêu quý nhất.

Nếu là Doga của trước đây, anh sẽ lặng lẽ ăn ngấu nghiến, ăn sạch với đôi má phồng lên một cách hạnh phúc.

Cả món rượu nho mà Doga yêu thích cũng không kém.

Anh rất thích rượu nho, thường được uống trong những dịp lễ. Dù không có dịp như thế này cậu vẫn sẽ uống như hũ chìm.

Vì vậy, ở nhà Hans lúc nào cũng có sẵn một thùng rượu.

Vậy mà, thức ăn chỉ vơi đi khoảng một nửa, cách uống rượu nho cũng chỉ là nhấm nháp từng chút một.

Đối với những người hiểu Doga, đó là một cảnh tượng bất thường.

“Anh thấy trong người không khỏe thì cứ đến nhờ Trị Liệu Ma Pháp Sư trong thành xem cho. Anh bây giờ cũng là một hiệp sĩ rồi, chỉ cần nói một tiếng là được thôi mà? Mà, trông sắc mặt anh cũng không có vẻ gì là tệ cả nhỉ.”

“.....?”

Doga ngơ ngác nghiêng đầu.

Bản thân anh, không hề nhận ra sự bất thường của chính mình.

“Nếu anh thấy mệt, sao không thử xin nghỉ phép nhiều hơn một chút? Đúng là, anh là một người chăm chỉ, việc hộ vệ cho Bệ hạ là một công việc vinh dự. Nhưng mà nè, làm việc quá sức rồi gục ngã không phải chuyện đùa đâu….. mà, em cũng chẳng thể tưởng tượng nổi cảnh anh gục ngã.”

“Vâng.”

Doga vừa gật đầu vừa bắt đầu ăn.

Quả thật là lạ.

Vị vẫn như mọi khi. Rất ngon. Nhưng cái khoảnh khắc thức ăn đi qua cổ họng lại có một cảm giác khó chịu nào đó chặn lại.

Mọi khi, cứ nhai ngồm ngoàm rồi nuốt ực một cái là lại có cảm giác “mau ăn miếng tiếp theo!”.

Hôm nay thì khác. Mỗi khi nuốt xuống, lại có một cảm giác như bị từ chối dâng lên từ trong bụng.

Một cảm giác giống như khi no nhưng lại khó chịu hơn nhiều.

Rượu nho cũng lạ. Không hiểu sao lại không thấy ngon cho lắm. Mỗi khi uống rượu nho, mọi khi là cảm giác “phà.....” nhưng hôm nay lại là “phù.....”.

(Đây là lần đầu tiên có chuyện như vậy. Lẽ nào, mình thật sự bị bệnh sao? Hay là, như Hans nói, mình đang mệt mỏi..…)

“Này, thật sự là đã có chuyện gì vậy. Cứ nói thử bọn em nghe xem nào.”

“.....”

Thấy Doga cứ im lặng, Hans lại dồn dập hỏi tiếp.

“Anh rể, không, Doga này. Từ hồi còn làm lính gác ở khu phố dưới, em đã luôn được anh giúp đỡ. Nếu ngay cả nỗi phiền muộn của anh mà em cũng không thể lắng nghe….. sau này em còn mặt mũi nào mà sống nữa? Còn không dám ngẩng mặt lên nhìn Thánh Millis nữa kìa.”

“.....Vâng. Nhưng anh cũng, không hiểu rõ lắm.”

“Dạo gần đây, có chuyện gì xảy ra trong thành, hay bất cứ chuyện gì cũng được, cứ nói thử xem nào.”

Thấy Hans nói với vẻ mặt nghiêm túc, Doga ngẩng mặt lên.

Doga cứ thế làm theo lời nói. Anh lần theo ký ức của mình, bắt đầu kể lẩm bẩm từng chút một.

Chuyện lúc đang canh giữ cánh cổng cuối cùng thì có một con mèo đi lạc vào. Cho nó một ít cơm trưa thì nó lại hay đến. Anh rất vui.

Chuyện lúc đang đi trong thành phố với bộ giáp, bị một người lính trẻ gọi lại và nói “Tôi rất ngưỡng mộ ngài”. Anh rất vui.

Chuyện lúc đang canh giữ cánh cổng cuối cùng. Isolte đến, anh gỡ một cánh hoa trên tóc cô ấy và cô ấy đã nói cảm ơn. Anh rất vui.

Chuyện lúc được Sándor dạy cho một chiêu mới, thì được khen “quả nhiên cậu rất có tố chất”. Anh rất vui.

Chuyện lúc đang trên đường từ thành về ký túc xá thì suýt bị xe ngựa đâm phải và bị người đánh xe mắng “Đi kiểu chóa gì đấy thằng kia!” nhưng ngay sau đó Luke đã từ trên xe ngựa bước xuống xin lỗi đưa cậu về đến ký túc xá. Anh rất vui.

Chuyện lúc được Sándor bảo đến sân tập để chỉ dạy cho đoàn vệ binh, đến nơi thì thấy cả Ghislaine và Isolte cũng ở đó. Anh rất vui.

Chuyện lúc đang đi trong thành thì có một người lính gác nói cho nghe tin đồn “Isolte có thể sẽ kết hôn”. Anh không vui cho lắm.

Chuyện lúc đang làm nhiệm vụ hộ vệ trong một bữa tiệc, Isolte xuất hiện trong một bộ váy dạ hội, cô ấy rất xinh đẹp. Anh rất vui.

Chuyện khi thấy cô ấy khiêu vũ với một người đàn ông không quen biết. Anh không vui cho lắm.

Chuyện có con gái của một nhà quý tộc nói xấu Isolte không có căn cứ. Anh không vui.

Chuyện khi thấy Isolte đi cùng một người đàn ông bảnh bao. Anh rất buồn.

Chuyện Isolte—

“Đủ rồi, em hiểu rồi. Hiểu rất rõ rồi.”

Hans ngắt lời Doga.

Qua câu chuyện vừa rồi, cậu ta đã hiểu ra gần hết.

“Tóm lại là, anh đang yêu cái cô Isolte đó, đúng không.”

“.....”

Doga đỏ bừng mặt.

Anh không hiểu tại sao qua câu chuyện vừa rồi lại bị lộ, nhưng đó là sự thật.

“Và rồi, khi nghe tin Isolte đó sẽ kết hôn, thấy những cảnh tượng như thể để chứng thực điều đó, anh đã bị sốc.”

“............Vâng.”

Doga suy sụp một cách rõ rệt.

Xem ra, đây cũng là câu trả lời đúng.

“Thì ra là vậy.”

Nhìn phản ứng của Doga, Hans đã hiểu ra.

Cái người anh rể có vẻ như không dính dáng gì đến chuyện yêu đương này, xem ra đã trót dại mà yêu rồi.

Cùng lúc đó, trong đầu Hans hiện lên ký ức về mối tình đầu của mình.

Con gái độc nhất của nhà bán rau sống cạnh nhà Hans. Độ cách nhau đến năm tuổi nhưng vẫn là bạn thanh mai trúc mã. Cậu từ nhỏ đã được cô chăm sóc.

Một người chị xinh đẹp, hiền lành và đáng tin cậy. Một người chị mà cậu đã thích từ hồi khoảng năm tuổi.

Ước mơ tương lai là được kết hôn với người chị đó.

Thực tế, cậu đã nghĩ khi trưởng thành sẽ xin đi lính và khi lương lậu ổn định sẽ cầu hôn.

Vào mùa hè năm Hans mười hai tuổi, cô đã kết hôn với con trai độc nhất của nhà bán thịt và nối nghiệp nhà chồng.

Một người đàn ông mà Hans cũng biết, một người đàn ông mà từ khi Hans có nhận thức thì đã là một ông chú rồi.

(Cô ấy, chắc là cách người đó năm tuổi. Nếu vậy, thì cũng không phải là một ông chú cho lắm…..)

Ban đầu cậu không thể tin được.

Tuy đô con, không thể nói là một mỹ nam tử.

Cậu đã nghĩ, cô ấy chắc chắn là bị ép cưới, rồi một ngày nào đó mình sẽ giành lại cô ấy.

(…..Nhưng, chưa đầy một năm, thấy cái bụng bầu đã lớn lên và cô ấy đang hạnh phúc tựa vào người đàn ông đó, mới hiểu ra và khóc ướt đẫm gối.

Hay là, nếu mình đã tỏ tình sớm hơn thì có lẽ đã không phải trải qua cảm giác đó.)

Dĩ nhiên, không phải là cậu ghét hiện tại.

Nếu cậu đã kết hôn với cô ấy thì có lẽ giờ đã không thể kết hôn với em gái của Doga.

Em gái anh ấy không hề giống Doga một chút nào, nhỏ nhắn, đáng yêu, còn là một người đảm đang.

Kết tinh tình yêu với một người như vậy đã thế kết tinh đó bây giờ đang thay Doga mà ăn ngấu nghiến. Một đứa trẻ khỏe mạnh, không giống Hans gật gù mà lại lanh lợi, trên hết là rất đáng yêu.

Hans của bây giờ tự tin rằng mình là người hạnh phúc hơn bất cứ ai.

Nhưng, cái hạnh phúc đó, cũng là nhờ có một mối tình thất bại đau khổ.

Nhờ có kinh nghiệm đó, mà sau khi nhận ra mình yêu em gái của Doga, cậu đã có thể hành động ngay lập tức.

Ban đầu có thể bị nghĩ là kẻ nông nổi, nhưng từ đầu đến cuối Hans vẫn luôn giữ một thái độ chân thành đối với em gái của Doga.

Công việc gác cổng cũng làm một cách nghiêm túc hơn trước.

Kể từ khi tỏ tình, cậu không hề ôm ấp một kỹ nữ nào dù chỉ một lần.

Kết quả là, cậu đã chiến thắng vô số đối thủ có được hạnh phúc của ngày hôm nay.

Chính vì vậy, Hans đã nói.

“Hãy cầu hôn ngay lập tức đi. Với cô Isolte đó.”

Nghe những lời đó, Doga ngẩng mặt lên nhìn cậu ta với một vẻ mặt ngơ ngác.

“Không, không phải kết hôn cũng được. Hẹn hò cũng được. Hay thậm chí, chỉ cần nói rằng mình đã thích cô ấy thôi cũng được.”

“......”

“Nếu cứ khoanh tay đứng nhìn như thế này, chắc chắn anh sẽ hối hận đấy.”

“.....Nhưng.”

“Đừng có nghĩ là mình không xứng. Anh là một trong những Hoàng Kim Kỵ Sĩ đại diện cho Vương quốc Asura. Là niềm tự hào, là niềm ngưỡng mộ của đội vệ binh chúng ta đấy. Hãy ngẩng cao đầu mà tiến lên nào.”

Doga suy nghĩ.

Về chuyện môn đăng hộ đối, Doga không hiểu rõ. Mà chuyện đẹp xấu anh hiểu một chút.

Bản thân không xứng với một Isolte quá xinh đẹp.

Anh suy nghĩ thêm một chút về điều đó.

“Cứ coi như là liều một phen đi, hãy tỏ tình rồi tan nát đi. Cứ thế này, ngay cả việc chúc phúc cho cuộc hôn nhân của cô ấy anh cũng không làm được đâu.”

Với những lời của Hans, anh nhanh chóng đưa ra kết luận.

“Vâng!”

(Mình sẽ thử tỏ tình với Isolte.)

Cánh tay trái