「Ngày Đầu Nhập Học Của Lucy - Phần đầu」
Thời gian dần trôi.
Eris và Roxy đã thuận lợi sinh con.
Cả hai cô đều là con gái.
Con gái của Roxy được đặt tên là Lily, còn con gái của Eris được đặt tên là Christina.
Kể từ giờ, nhà tôi có bốn cô con gái và hai cậu con trai. Nhà cửa cũng đã trở nên chật chội. Vừa tính thêm chuyện xây thêm nhà, có lẽ cũng nên cân nhắc đến việc kế hoạch hóa gia đình rồi.
Hơn nữa, Lucy cũng đã lên bảy.
Nói đến bảy tuổi, là tầm tuổi vào lớp một tiểu học.
Trường tiểu học là nơi để trẻ học những kiến thức cơ bản cần thiết để sinh tồn cũng như một cuộc sống tập thể với những đứa trẻ cùng trang lứa.
Dĩ nhiên kiến thức thì cha mẹ dạy cũng là sẽ tốt.
Từ khóa quan trọng nhất ở trường học có đó chính là cuộc sống tập thể.
Con người là loài động vật bậc cao sống theo bầy đàn. Hầu hết con người không thể tự sống một mình. Cùng nương tựa, giúp đỡ lẫn nhau, chung sống thành một khối và đôi khi cãi vã giành giật nhau. Cũng có những kẻ đủ mạnh mẽ để sống một mình một cõi, nhưng đó chỉ là số rất rất ít mà thôi.
Trường học cũng là nơi dạy cho ta cách kết bạn, cách giao tiếp, và cả cách cãi vã nữa.
Tuy nhiên, ở Vương quốc Ranoa này lại không có cơ sở nào gọi là trường tiểu học. Không có giáo dục bắt buộc nên cũng là điều đương nhiên.
Người ta cho rằng trường học là nơi mà những ai muốn đi thì sẽ đi, không thì không đi.
Nhưng, tôi vẫn nghĩ rằng.
Nên đi học.
Một lý do cũng là do ở kiếp trước tôi đã bỏ học cấp ba giữa chừng, nhưng ở thế giới này, tôi cũng đã có được rất nhiều thứ ở trường học. Trở nên thân thiết với Zanoba, gặp gỡ Cliff, rồi Badigadi, Nanahoshi, Ariel….. và, cưới được cả Sylphy nữa.
Không ngoa khi nói rằng các mối quan hệ xã hội phong phú hiện tại của tôi chắc chắn được xây dựng nên là nhờ đã theo học tại Đại học Ma thuật Ranoa.
Vì vậy, tôi nghĩ rằng nên đi học, và nên cho con đi học.
Khi tôi phát biểu đề xuất này trong buổi họp gia đình năm ngoái, tôi đã nhận được sự tán thành của hơn một nửa thành viên trong nhà.
Sylphy, Roxy và Lilia là phe tán thành.
Eris tuy có nói “Không đi thì cũng chẳng sao”, cũng không phản đối kịch liệt cho lắm.
Và thế là, chúng tôi thống nhất quyết định sẽ cho các con theo học tại Đại học Ma thuật Ranoa khi chúng đủ bảy tuổi.
Tuy những người nhập học không chỉ có lứa tuổi của chúng, nhưng chúng tôi nghĩ rằng những gì học được ở đó chắc chắn sẽ có ích cho tương lai của các con.
Hôm nay, là ngày đầu tiên đến trường của Lucy.
Là ngày đầu tiên của ngôi trường mà con bé sẽ theo học trong suốt bảy năm, hoặc có thể lâu hơn nếu lưu ban.
“Lucy, con có quên gì không?”
“Đủ ạ!”
Lucy đang đứng ở ngoài hiên khoác trong mình bộ đồng phục rộng thùng thình, trên lưng là chiếc cặp sách to hơn so với cơ thể.
Tất cả những thứ con bé đang mang trên người đều là đồ mới.
Từ cây trượng dành cho người mới bắt đầu, chiếc áo choàng, sách giáo khoa ma thuật, cho đến cả hộp cơm bento trong cặp, tất cả đều là đồ mới. Và có lẽ vì vui sướng khi được khoác lên mình những món đồ mới tinh đó, Lucy cứ ngắm nhìn mình trong gương rồi cười tủm tỉm không.
Chắc vì thế mà con bé đến cả trả lời tôi cũng có phần thờ ơ.
Thôi thì, dù sao tối qua đã kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần rồi, với cả đồ đạc cũng không nhiều lắm.
Chắc là ổn thôi.
Mà, việc nhắc nhở “Ủa, hình như con quên cái kia thì phải?” cũng tốt mà nhỉ.
“Con mang khăn mùi xoa chưa?”
“Con bỏ trong túi rồi ạ!”
“Dụng cụ viết lách?”
“Con bỏ trong cặp rồi ạ!”
“Bento?”
“Con bỏ trong cặp rồi ạ!”
“Nụ hôn ‘con đi đây ạ’ cho cha thì sao?”
“Cái đó thì không được ạ!”
(Không được!? Vô lý, làm gì có chuyện đó...
À không, không phải chuyện đó.
Không, còn gì nữa nhỉ. Những thứ dễ quên. Như là ước mơ tương lai này, hy vọng này, sự thật này...)
“Rudy, con bé ổn mà.”
Trong lúc tôi đang mải suy nghĩ, Sylphy vỗ nhẹ vào lưng tôi một cái.
“Lucy cũng lớn rồi mà, con bé sẽ ổn thôi.”
Lớn à. Đúng là, con bé đã lớn rồi. Đã bảy tuổi rồi. Nói đến bảy tuổi, là đã có thể một mình làm được nhiều thứ rồi.
(Là “một mình làm được tuốt” đấy.)
“Dada, con ổn mà! Con sẽ cố gắng hết mình!”
Lucy vừa nói vừa nắm chặt bàn tay nhỏ.
Cử chỉ đó trông thật kiên cường, thật đáng yêu, và cũng thật đáng quan ngại. Nếu tôi là một kẻ bắt cóc, thấy một con bé như này chắc sẽ bế nó đi ngay lập tức. Đúng vậy, nói là lớn rồi nhưng con bé vẫn còn nhỏ lắm.
“Lucy, không được đi theo người lạ đâu nhé?”
“Vâng ạ!”
“Nếu bị ai đó cưỡng ép dùng vũ lực lôi đi, con phải hét to tên cha lên, rõ chưa?”
“Vâng ạ!”
“Nếu bị bịt miệng, hoặc bị dọa ‘la lên là tao chém chết’, thì con phải đưa lá thư cha đưa cho người đó xem, rõ chưa?”
“Vâng ạ!”
Nhân tiện, trong lá thư có viết những ‘lời hỏi thăm’ của tôi gửi đến kẻ bắt cóc.
Tôi là thuộc hạ của nhân vật nào, có mối liên hệ với những ai, đến cả chuyện sẽ xảy ra trong trường hợp chúng làm Lucy bị thương dù chỉ một sợi lônh.
Khả năng chúng không biết chữ, tôi cũng đã đi trước một bước với cả những kẻ buôn nô lệ, nhờ chúng rằng nếu có kẻ nào dám bắt cóc con nhà tôi thì hãy xử lý bằng một trận “tẩy chay xã hội”.
Kẻ tội phạm nào dám bắt cóc con gái tôi sẽ bị cả thế giới tội phạm xanh lá.
Nói vậy chứ mầm mống của sự bất an thì vẫn cứ lăn lóc ở khắp mọi nơi.
Có vô số những tình huống không thể lường trước được. Tôi lo lắng không yên, sợ rằng Lucy sẽ bị cuốn vào những chuyện như vậy.
“Lucy, nếu ở trường bị bạn bè bắt nạt, con phải nói với thầy cô nhé.”
“Vâng ạ.”
“Cha nghĩ là không có đâu, nhưng nếu bị thầy cô bắt nạt, thì con phải nói với Mama Xanh hoặc thầy hiệu phó. Cả hai đều ở trong phòng giáo viên đấy.”
“Vâng ạ.”
“Nếu con cảm thấy không nói được với Mama Xanh hay thầy hiệu phó, thì phải nói với Mama Trắng, hoặc Mama Đỏ, hoặc dì Aisha, hoặc bà Lilia, hoặc bà Elinalise….. tóm lại là phải tâm sự với ai đó. Dĩ nhiên là cha cũng được, bạn của cha cũng được. Không được khư khư một mình ôm giữ lấy đâu nhé.”
“Vâng ạ.”
“Rồi thì, nếu con thấy có bạn khác đang bị bắt nạt…..”
Ngay lúc đó, tôi bị túm gáy và kéo giật về phía sau.
Nhìn lại, thấy Sylphy đang làm một vẻ mặt đáng sợ. Còn Lucy thì, trông hơi buồn một chút.
“Dada, con, con ổn mà…..?”
Lucy ngước nhìn tôi, nói với vẻ hơi bất an.
Mình đã làm con bé sợ rồi sao? Lẽ ra mình nên nói về những khía cạnh màu hồng của cuộc sống học đường thì hơn chăng? Kiểu như, cố gắng kết bạn với một trăm người nhé, chẳng hạn.
Nhưng đó là những vấn đề quan trọng mà.
Bắt nạt, đôi khi nó khiến người ta có cảm giác không ai giúp đỡ mình, nhưng đó là do ta không thấy được đồng minh vẫn luôn ở đâu đó quanh mình thôi.
“Rudy à, anh hãy tin tưởng Lucy thêm một chút nữa đi.”
“............Vâng.”
À ừ, nhỉ.
Mình cho con đi học là để nâng cao tính tự chủ của chúng mà.
Không thể lúc nào cũng nghĩ rằng chuyện gì mình cũng sẽ đứng ra giải quyết được.
Thời gian qua đi, khi Lucy trưởng thành, con bé sẽ rời khỏi nhà và tự lập.
Đó vẫn còn là chuyện của tương lai xa, mình cho con bé đi học chính là để đến lúc đó con có thể xoay sở một cách ổn thỏa.
Đúng vậy, cả gia đình đã cùng nhau nhất trí như thế.
“Lucy, chào mọi người ‘con đi đây’ đi.”
“Con đi đây ạ!”
Nói rồi, Lucy mở cửa, lon ton chạy ra khỏi nhà.
Tôi vừa nói “Con đi cẩn thận nhé” vừa dõi theo bóng lưng con bé.
“.....”
Những người ra tiễn có tôi, Sylphy, Eris, Leo, cùng với Lilia và Zenith.
Roxy thì đã đến trường làm việc rồi.
Aisha thì có vẻ như đội lính đánh thuê có vấn đề nên đã ra ngoài từ sớm.
Những đứa trẻ khác thì vẫn còn đang say giấc.
“Em đi vung kiếm đây.”
“Vậy, em đi giặt giũ.”
“Thế thì, em đi dọn dẹp.”
Trong lúc mọi người tản ra làm việc của mình, tôi vẫn cứ đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
Leo. Trong lòng chúng chắc cũng đang có cùng một suy nghĩ nhỉ.
Lo lắng quá.
Biết đâu, giờ này, Lucy đang bị lạc đường thì sao. Nghe nói con bé đã đi trên con đường đến trường cùng Sylphy và Roxy rất nhiều lần rồi. Nhưng, hôm nay con bé đi một mình. Lo lắng quá.
Hay, lẽ ra không tôi nên để một đứa trẻ bảy tuổi đi một mình?
Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, không nên đi một mình ngoài đường.
Lẽ ra phải cho vài vệ sĩ lực lưỡng đi theo mới phải.
Ví dụ như, một người có mái tóc màu xanh lá, cầm một cây thương trắng, rất yêu trẻ con chẳng hạn.
Rồi còn, chuyện học hành nữa.
Lucy đã được Sylphy, Eris, và Roxy dạy dỗ theo phương pháp giáo dục tài năng khá đặc biệt.
Khá chắc là sẽ không theo không kịp đâu, nhưng ngược lại, cũng có thể vì quá giỏi mà bị bạn bè xa lánh chăng.
Con bé không phải là học sinh đặc biệt.
Thầy hiệu phó Jinas cũng có đề cập đến chuyện đó, nhưng tôi muốn con bé có những trải nghiệm bình thường, nên đã cho nhập học với tư cách một học sinh phổ thông. Cũng đã cho con bé thi cử đàng hoàng. Điểm số khá là tốt.
Không biết điều đó sẽ dẫn đến kết quả tốt, hay là kết quả xấu nữa.
Còn một nỗi lo rằng, có phải mình đang dùng con bé như một vật thí nghiệm không.
“Leo.”
“Gâu.”
Leo sủa một tiếng đáp lại lời gọi của tôi, rồi ngẩng mặt lên như thể muốn nói “chẳng cần nói hết lời”.
Quả không hổ danh là thần hộ mệnh của nhà ta. Đúng là tâm đầu ý hợp.
Giữa chúng ta không cần đến lời nói.
“Rudy! Anh dám!”
Ngay khi tôi vừa đặt tay lên cánh cửa, một giọng nói đanh thép của Sylphy vang lên từ phía sau.
Nhoảnh mặt, Sylphy đang chống nạnh, đứng đó lườm tôi với một vẻ mặt đáng sợ.
“Hôm qua anh đã hứa là sẽ chỉ đứng nhìn một thời gian mà không làm gì rồi phải không!?”
“Ấy, không phải đâu. Là Leo ấy, nó muốn đi dạo.”
Nghe tôi nói vậy, Leo liền quay mặt đi, bước dọc hành lang rồi chuồn thẳng vào phòng của lũ trẻ.
Một sự phản bội.
Nó chọn bảo vệ lũ trẻ khỏi kẻ thù bên ngoài hậm hực, nhưng lại không bảo vệ tôi khỏi vợ mình.
“Nghe này, Rudy.”
Trong lúc tôi còn đang chôn chân, Sylphy vẫn chống nạnh, thở dài một tiếng.
“Em đã nói trước đây rồi, em nghĩ rằng nhờ có việc xa cách Rudy mà em mới có thể trưởng thành. Được Rudy dạy ma thuật, được dạy cách học rồi lấy đó làm nền tảng, em đã học hỏi được rất nhiều điều. Cả sau khi Rudy biến mất và sau khi đến chỗ của Ariel-sama vì sự kiện Dịch chuyển.”
“Vâng.”
“Quả thực, em nghĩ việc dạy dỗ và bảo vệ con là rất quan trọng. Nhưng mà, chỉ nhận không những gì được cho thì không được đâu. Nếu không tự mình tìm kiếm, không tự mình tìm hiểu, thì em nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ có thể một mình đứng vững và bước đi được.”
Tôi đã rất mong chờ ngày hôm nay.
Với tư cách là phụ huynh của Lucy, tôi đã định sẽ cùng con bé đến trường, nhờ vả thầy cô rằng “Xin hãy chăm sóc cho con gái tôi” rồi dẫn con bé đi tham quan một vòng trường.
Để làm được điều đó, tôi đã xin nghỉ phép vào ngày hôm nay.
Tôi đã xin Orsted cho nghỉ, dành ra cả một ngày.
Thế nhưng, ngay ngày hôm qua, Sylphy đã quả quyết.
Rằng việc tôi đi cùng là không thể chấp nhận được. Rằng Lucy phải một mình đến trường.
Cô ấy đã quả quyết như vậy.
“Thế nhé. Bây giờ anh hãy lặng lẽ dõi theo được chứ? Dù con có thất bại ở việc gì đi nữa, điều đó cũng tuyệt đối sẽ có ích cho Lucy.”
“.....Vâng.”
Tôi đã bị thuyết phục.
Sylphy đã dõi theo và nuôi nấng Lucy suốt bảy năm trời.
Một người như cô ấy, nhiều hơn tất thảy tự tin tiễn Lucy đi, tôi nên tôn trọng điều đó.
Việc tôi đứng ra làm tất cả mọi thứ là không được phép.
Ha, tôi cũng biết là mình lo lắng thái quá.
Lucy là một đứa trẻ đáng tin cậy. Con bé cũng rất biết chăm sóc các em, lại ngoan ngoãn vâng lời, nghe nói còn được lũ trẻ hàng xóm yêu mến. Ngược lại, con bé sẽ hòa nhập với cuộc sống học đường dễ dàng hơn tôi rất nhiều.
Vậy thì việc tôi cần làm chỉ có một.
Cầu nguyện, để Lucy có thể tận hưởng quãng thời gian vui vẻ nhất ở trường.
Kami-sama của tôi đang hiện diện ở trong ngôi trường trường đó. Và lời cầu nguyện chắc chắn sẽ đến được thôi.
“.....Vậy, anh đến chỗ Orsted-sama đây.”
“Vâng. Em biết rồi. Nếu có chuyện gì thì cứ giao cho em nhé.”
….Nhưng, mình, vẫn cảm thấy có gì đó trống vắng.
Vừa nghĩ vậy, tôi vừa hướng đến văn phòng của Orsted.
***
Tất cả là chuyện của một tiếng trước.
“Đấy, đã có chuyện như vậy đấy.”
“.....”
“Tôi nghĩ quả thật là Sylphy nói đúng. Dù là tôi hay Sylphy, chính vì đã rời xa vòng tay cha mẹ mà mới có thể trưởng thành. Điều đó chắc chắn hẳn là đúng.”
Hiện tại, tôi đang trút bầu tâm sự.
Tôi đã bị thuyết phục rồi. Nếu Sylphy đã quyết định như vậy, tôi cũng định sẽ tuân theo.
May mắn thay, ở Đại học Ma thuật cũng có nhiều người quen, và cũng ít nguy hiểm tiềm ẩn.
Có vẻ an ninh cũng đã tốt lên khá nhiều nhờ có Norn hoạt động năng nổ trong hội học sinh.
Đội lính đánh thuê Rudo do Aisha đứng đầu cũng đã lớn mạnh, cả thành phố cũng đang tốt lên.
Nhưng, lo thì vẫn cứ lo. Có một cảm giác bứt rứt không nói nên lời.
“Ngài thấy đấy. Lucy mới có bảy tuổi thôi. Con bé vẫn còn nhỏ như vậy, mà lại phải một mình đến trường….. không, đúng là lúc tôi đến chỗ của Eris cũng là bảy tuổi, lúc năm tuổi đi lang thang khắp làng..... nhưng mà, tôi nghĩ ít nhất cũng nên đưa đón con bé chứ nhỉ. Orsted-sama, ngài nghĩ sao?”
“.....”
Orsted đang làm một vẻ mặt đáng sợ.
Một vẻ mặt như muốn hỏi, chuyện đó thì có liên quan gì đến công việc hay không.
Có lẽ tôi đã chọn sai người để tâm sự rồi. Nghĩ kỹ lại thì, Orsted là cấp trên của tôi mà nhỉ. Không phải là bác sỹ mà nên kể lể những chuyện thế này.
Nếu là chuyện liên quan đến Hitogami, những lời than phiền vẩn vơ thế này chắc cũng được.
Quả nhiên, mang chuyện gia đình vào thì không hay lắm.
Orsted dù có bị nói những lời này, chắc cũng chẳng biết phải trả lời thế nào.
Lucy là một nhân vật không tồn tại trong lịch sử mà Orsted biết...
Chỉ là không hiểu sao, tôi lại có cảm giác rằng nếu là Orsted thì sẽ hiểu cho mình.
Cái cảm giác đứng ngồi không yên này của tôi!
“.....”
Khi tôi còn trôi nổi trong không gian suy ngẫm, Orsted đứng bật dậy.
Trông hắn như đang gồng vai lên vì tức giận.
Dĩ nhiên, mong đợi cũng là vì tôi cũng đã đồng hành với Orsted một thời gian dài rồi.
Tôi biết hắn sẽ không nổi giận vì những chuyện thế này.
Hoàn toàn không giận đâu nhé. Làm cho Orsted nổi giận được thì cũng phải rất tài đấy nhé.
“Ngươi đúng là một kẻ ngu.”
(Etou? Mình bị chửi à? Hắn không giận mà, đúng không?
Trông như đang giận. Lạ thật. Mình đang bị chửi.)
“.....Dùng cái này đi.”
Thứ mà Orsted đưa cho tôi là một chiếc mũ giáp màu đen.
Là chiếc mũ giáp giảm thiểu lời nguyền dự phòng.
“.....”
Bảo tôi dùng cái này thế nào đây.
“Ngươi không phải là đang lo lắng cho con gái, mà chỉ đơn thuần là muốn đi xem con gái mình thôi, đúng chứ?”
“!”
(Ồ! Ra vậy, chuẩn bài rồi!)
Tôi muốn đi xem. Không phải là lo lắng hay không lo lắng cho Lucy. À không, dĩ nhiên là cũng có cả cái đó nữa. Tôi muốn được thấy cảnh Lucy tự giới thiệu bản thân trước lớp, cảnh con bé giơ thẳng tay trả lời câu hỏi của thầy cô, cảnh con bé nhón chân cố lấy một quyển sách trong thư viện, tôi muốn được thấy những cảnh đó.
Đại học Ma thuật không có ngày dự giờ của phụ huynh.
Tôi cũng đã muốn xem của Norn, nhưng không được. Ít nhất thì của Lucy tôi cũng muốn xem.
Cảm giác đó mới là lớn nhất!
“Nh-nhưng, tôi mà đi xem, chắc chắn Sylphy sẽ nổi giận.”
“.....”
Nghe tôi nói vậy, Orsted lặng lẽ cởi áo khoác ngoài của mình ra.
Rồi, hắn choàng nó lên vai tôi. Như thể muốn nói, “Cả cái này nữa, dùng đi.”
Nào là cái mũ giáp nãy, rồi lại đến cái này, rốt cuộc là bảo tôi làm gì đây.
“Anou, cái này là?”
“Ngươi không đi được.”
(Orsted-sama, tôi không hiểu ngài đang nói gì cả. Xin hãy nói sao cho kẻ ngu ngốc này có thể hiểu được. Tôi muốn đi nhưng tôi lại không thể đi. Mấy câu đố mẹo kiểu này thì xin hãy để lúc khác đi làm ơn.)
“....Hửm?”
Không, khoan đã nào, tức là vậy sao.
“Rudeus không được phép bước qua cây cầu này.”
Vậy thì, chỉ cần không phải là Rudeus qua cầu là được.
Địa vị của một người là thứ khoác lên mình.
Quần áo thay đổi thì địa vị cũng thay đổi.
Địa vị thay đổi thì con người cũng thay đổi.
Tôi khoác lên mình chiếc áo choàng màu xám tro, mang địa vị cánh tay phải của Orsted.
Nếu tôi đội chiếc mũ giáp màu đen và khoác chiếc áo choàng trắng thì sao?
“.....”
Tôi đội chiếc mũ giáp, khoác chiếc áo choàng lên người.
Chiếc mũ giáp thì nặng trịch, chiếc áo khoác thì dày và vẫn còn hơi ấm. Nếu mà mặc trong thời gian dài, chắc hẳn vai sẽ mỏi nhừ.
Nhưng chuyện đó thì sao cũng được.
Tôi đứng trước gương.
“Đây là, mình ư...”
Dáng hình phản chiếu trong gương, không thể nhầm vào đâu được... là Long Thần Orsted!
Câu trả lời chính xác, chỉ cần đội chiếc mũ giáp màu đen khoác chiếc áo choàng trắng, ngay cả tôi cũng có thể trở thành Long Thần Orsted!
Nếu tôi đi mà bị chửi, thì để Orsted đi là được!
Mọi chuyện được giải quyết!
“.....”
...Không, nhìn đi kỹ lại thì cũng thấy khác lắm.
Chẳng hề giống Orsted một tẹo nào.
Chiều cao cũng khác, độ rộng vai cũng khác. Từ A đến Z, cái khí chất tổng thể đã không xong rồi. Không hề có cái khí chất của một kẻ mạnh dị thường toát ra từ Orsted. Sự tồn tại phản chiếu trong gương, nhìn thế nào cũng là hàng pha ke.
Cái này, nếu người tinh mắt nhìn vào, chắc sẽ nhận ra là đồ giả ngay lập tức.
“Ừm... mặc này, quả nhiên là sẽ bị lộ mất, ngài không nghĩ vậy sao?”
“Chỉ cần không ai biết đó là ngươi là được.”
Cũng phải ha.
Đúng vậy, đúng là như thế. Không nhất định phải là Orsted là được.
Chỉ cần không phải là tôi là được. Tức là, chỉ cần mỗi cái mũ giáp là đủ rồi.
Quả nhiên, Orsted-sama hắn thật sự là một quý ngài vô cùng thông minh.
“Orsted-sama.”
“.....”
“Cảm ơn ngài.”
“Hừ.”
Orsted ngồi trở lại vào ghế với vẻ mặt như thể "hết nói nổi".
Chắc hắn lại định sắp xếp giấy tờ gì đó. Có lẽ tôi đã làm gián đoạn công việc của hắn rồi.
Bởi vì vốn dĩ, hôm nay tôi đã xin nghỉ phép mà.
“Vậy, tôi đi đây.”
Tôi, Orsted, lao vút ra khỏi phòng họp.
Không thể chần chừ được nữa, phải nhanh chóng hướng đến Đại học Ma thuật thôi.
***
Tôi rời khỏi văn phòng trong phong cách Long Thần.
Bên ngoài, thời tiết thật là đẹp quá đi.
Một ngày trời trong xanh thật xứng đáng cho ngày đầu tiên đến trường của Lucy.
Và, có lẽ là do đang ăn mặc thế này mà làm tôi cảm thấy mình như mạnh lên. Đây có phải là cảm giác của con cáo mượn oai hùm không nhỉ? Cảm giác như bây giờ ngay cả Bắc Thần tôi cũng xử hắn gọn chỉ bằng đầu ngón út.
“Orsted-sama, ngài đi ra ngoài ạ?”
“.....!”
Ngay khi vừa nghĩ vậy, một giọng nói đột ngột cất lên từ sau bóng của văn phòng.
Nhìn xung quanh, đí là hình bóng của một thiếu niên mang theo một thanh kiếm lớn.
Aleksander Ryback. Bắc Thần Kalman Đệ Tam.
Không lẽ nào, tiếng lòng của mình vừa rồi đã bị nghe thấy sao?
(Không, không phải đâu. Đúng là có cảm giác xử lý được, nhưng cái đó, nói sao nhỉ, cũng giống như xem phim quyền anh rồi cảm thấy mình là tay đấm cừ khôi, hiểu không? Chỉ là đang đấm gió với cái dây đèn treo trên trần nhà thôi, là cái mà người ta hay gọi là “anh hùng bàn phím” đấy, à ừ.)
“Orsted-sama, hôm nay ngài đi đâu vậy ạ? Có cần thần đi theo hộ tống không ạ?”
“.....?”
Trong thoáng chốc, tôi nghĩ mình đang bị cà khịa.
Tuy nhiên, đôi mắt của Alek trong veo đến lạ, giọng điệu lại vô cùng tha thiết.
“A, hôm trước cảm ơn ngài nhiều ạ. Không ngờ, tuyệt kỹ Tứ Túc của Bắc Thần phái lại có ưu điểm như vậy... Thần không thể ngờ được Orsted-sama lại am hiểu về Bắc Thần Phái đến thế. Thần đã nhận ra mình vẫn còn non nớt lắm. Nhớ lại bản thân hồi còn ở Vương quốc Biheiril, thần xấu hổ đến mức chỉ muốn lăn ra đất thôi ạ.”
Lẽ nào tên này, không nhận ra mình không phải là Orsted sao?
Không, không thể nào. Dạo gần đây, Alek luôn túc trực bên cạnh Orsted. Ngay cả chỗ ở cũng là một căn phòng dưới hầm của văn phòng. Hắn đã đảm nhận một vị trí giống như chó canh nhà giữ cửa của Orsted vậy.
Thế mà chó canh lại nhận nhầm chủ nhân, thế thì toang rồi.
“Ngươi không nhận ra à?”
“Nhận ra gì ạ!?”
Không thể nào không nhận ra được, đây là Bắc Thần phái, cũng có khả năng mình đang bị hắn bịp.
Huyễn Hoặc Kiếm của Tử Thần. Một kỹ thuật làm đối phương hoang mang.
“Cứ khai thật đi. Ngươ biết tỏng mà, phải không?”
Nghe tôi nói vậy, Alek làm một vẻ mặt ngơ ngác, rồi ngay lập tức trở nên nghiêm túc, đoạn đưa tay lên cằm.
Rồi cậu ta vừa nghiêng đầu vừa nhíu mày. Trông như thể có thể thấy được một dấu chấm hỏi to đùng đang lơ lửng giữa không trung.
Đây là vẻ mặt của một kẻ thật sự không hiểu cái mô tê chi sất. Thỉnh thoảng Eris cũng làm thế. Nếu là diễn thì đến cả giải Orscar cũng không xứng để trao.
“Xin ngài hãy thứ lỗi. Vì thần vốn là kẻ chậm chạp, nên không hiểu ạ.”
“...Thật không? Phải có điểm gì đó khác với mọi khi chứ.”
“Có phải là những chi tiết nhỏ không ạ, xin lỗi ngài, nhưng thần không phải là kiểu người hay để ý đến những chi tiết nhỏ, ngay cả bẫy biếc thần cũng không tránh được, thần biết như vậy là không tốt, nhưng mà, những thứ trời sinh thì...”
Cậu ta bắt đầu thanh minh rồi. Có thật là không biết không nhỉ.
Chiều cao cũng khác, vóc dáng cũng khác, giọng điệu tôi cũng đâu có bắt chước, mà ngay từ đầu chất giọng đã khác rồi.
Ngay cả lời nguyền, dù đã giảm bớt, nhưng đáng lẽ vẫn phải cảm thấy khó chịu ở mức nào đó chứ...
Đùa nhau à? Nani? Thật luôn?
“.....Trong phòng giám đốc của văn phòng, có câu trả lời đúng.”
“Thì ra là vậy, thần hiểu rồi ạ!”
Nói rồi, Alek hăm hở đi vào trong văn phòng.
Lúc chiến đấu ở Vương quốc Biheiril, mình đã nghĩ cậu ta là một kẻ sắc sảo hơn, mà sao lại thế này nhỉ.
Hay là lúc bình thường thì cậu ta như vậy?
Cũng phải, ngay cả mình, lúc chiến đấu và lúc không thì độ tập trung cũng khác nhau. Chắc là vậy thôi.
Dù sao thì, để tên này ở bên cạnh Orsted, cũng bắt đầu thấy hơi bất an rồi đấy…..
Mà thôi, bây giờ chuyện đó không quan trọng bằng Lucy.
Xem phản ứng của Alek, ít nhất cũng đã chứng minh, nếu nhìn từ xa không ai nhận ra tôi là Rudeus.
Thế này chắc là ổn.
★ ★ ★
Aleksander đi vào trong văn phòng, cậu bắt gặp ánh mắt của cô Faria Steer ở quầy lễ tân.
Cô nhìn Aleksander, sau một thoáng chần chừ không biết có nên hỏi hay không, liền mở miệng.
“À, Aleksander-sama.”
“Faria-san, có chuyện gì sao? Tôi đang định đến phòng giám đốc để xem ‘câu trả lời đúng’, nên xin hãy nói ngắn gọn.”
“Lúc nãy, Rudeus-sama đã ăn mặc giống Orsted-sama rồi đi ra ngoài..... hai ngài đang làm gì đó ạ?”
Nghe hỏi vậy, Aleksander làm một vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
“Hể.....? Rudeus-sama, ăn mặc giống Orsted-sama..... ư!?”
Aleksander chưa từng nghĩ đến chuyện đó bao giờ.
Bởi vì bắt chước trang phục của Orsted, đối với cậu, là một việc đáng sợ đến mức không thể nào làm được.
Cùng lúc đó, cậu nuốt nước bọt ừng ực.
Lý do Rudeus ăn mặc giống Orsted.
Chuyện đó, không cần nghĩ cũng biết.
Rudeus định làm một việc mà nếu không ăn mặc giống Orsted thì sẽ không thể làm được.
Có lẽ, là làm mồi nhử hay gì đó.
Ăn mặc giống Orsted để dụ kẻ địch đến, cầm chân chúng.
Trong lúc đó, Orsted sẽ hoàn thành một mục tiêu nào đó.
Nếu vậy, kẻ địch hẳn là một sự tồn tại hùng mạnh đến mức nếu không phải là Orsted thì không thể đối phó được.
Là một trong Thất Đại Liệt Cường chưa từng thấy, Kỹ Thần chăng? Hay là Tử Thần Randolph, người đã để lại trong Aleksander một ký ức cay đắng? Hay nữa, là một trong tam anh hùng đã giết Ma Thần, Giáp Long Vương Perugius Dola? Hoặc cũng có thể là Bắc Thần Kalman Đệ Nhị, cha của Alek, Alex?
Bất cứ ai trong số họ cũng là một sự tồn tại vượt quá sức của một mình Rudeus.
Trang bị Ma Đạo Khải đó thì có thể thắng được thôi, nhưng như vậy đồng nghĩa vai trò mồi nhử đã sụp đổ.
Sự dũng cảm của Rudeus, Aleksander biết rõ.
Một Rudeus không biết sợ hãi.
Aleksander hiểu rằng về sức chiến đấu, anh ta đứng dưới mình, nhưng những chuyển động mà anh ta đã thể hiện ở Vương quốc Biheiril vẫn còn in đậm trong ký ức. Sức mạnh dám đối đầu một cách ngoan cường với những thứ hùng mạnh hơn bản thân.
Thứ đó là gì, Aleksander biết rất rõ.
Là dũng khí.
Rudeus là một dũng sĩ đã được chính Atoferatofe công nhận.
Và rồi cậu nhận ra.
Đó chính là “câu trả lời đúng”.
“Faria-san, chuyện này, xin hãy giữ bí mật.”
“V-vâng.....”
Độ nghiêng đầu của Faria Steer ngày một tăng lên nhưng Alek không hề để tâm đến điều đó, cậu lại đoạn đặt tay lên cánh cửa phòng giám đốc.
(Cầu mong sao, mình sẽ được Orsted ban cho vinh dự được kề vai chiến đấu cùng dũng sĩ.)
Cậu thầm nghĩ trong lòng như vậy.
Giây phút Alek nghe được “câu trả lời đúng” từ Orsted không pha ke trong văn phòng, chỉ là chuyện của vài phút sau mà thôi.