Công việc ngày đầu tiên không hề khó khăn, đúng như Gabriel nói, chỉ là ăn chơi thư giãn. Hai người đi vòng quanh thành Kyoto, chủ yếu là tụ tập ở những nơi nhộn nhịp, ghé qua các chợ, cửa hàng và khu vui chơi. Thậm chí chưa đến tối, thương nhân người Pháp đã bảo Trương Hằng có thể về, mặc dù cậu cảm nhận rõ ràng có vài kẻ lén theo dõi họ suốt cả chuyến đi.
Tuy nhiên, công việc của cậu chỉ là phiên dịch, không bao gồm phần hộ vệ. Trừ khi những kẻ bám theo bất ngờ tấn công Gabriel khiến cậu không nhận được phần lương tiếp theo, còn như hiện tại, việc bị theo dõi chỉ là quan sát từ xa, Trương Hằng không có ý định can thiệp.
Hơn nữa, Gabriel mặc dù tỏ ra hớn hở, nhưng có lẽ hắn biết mình đang bị theo dõi. Nếu không, việc cả ngày lang thang khắp nơi sẽ chẳng có lý do gì để thực hiện. Trương Hằng không bận tâm đến hai phe có mục đích riêng này, cứ theo Gabriel, làm những gì được bảo, phần còn lại không hỏi, không can thiệp. Khi công việc kết thúc, cậu quay về căn nhà vừa thuê, múc một gáo nước từ giếng và uống một hơi cạn.
Nước giếng lạnh buốt là thức uống giải khát tuyệt nhất thời Edo. Trương Hằng vừa lau miệng, bỗng từ phía nhà bên cạnh nơi Koyama Akane ở vọng ra những tiếng hô và tiếng kiếm gỗ va vào nhau. Cậu nhớ đến lời mời tập kiếm của cô tối hôm trước, lại vừa có chuyện muốn hỏi, nên nhân lúc còn sớm, đặt gáo nước xuống và tiến sang nhà bên.
Trước cổng chính của võ đường có treo một tấm bảng lớn ghi: "Koyama Meishin-ryu" (小山明心流 – Koyama Minh Tâm Lưu – Tiểu Sơn Minh Tâm Lưu). Trương Hằng tìm kiếm trong trí nhớ, nhưng không có thông tin về phái kiếm này. Điều này cũng bình thường. Cuối thời Mạc Phủ là thời kỳ huy hoàng cuối cùng của kiếm thuật Nhật Bản. Chỉ riêng các môn phái có ghi chép đã lên đến hơn 200, chưa kể những phái không được ghi lại. Hầu hết các phái nhỏ đều mất dấu theo thời gian, chỉ một số ít nổi tiếng là còn truyền lại.
Đến thời Heisei và Reiwa, số người học kiếm thuật càng ít hơn, và các môn phái cũng nhấn mạnh rèn luyện đạo đức, kiếm pháp không còn là kỹ năng giết người. Phái Koyama Meishin-ryu có lẽ cũng như những phái nhỏ khác, cuối cùng chìm vào dòng chảy lịch sử.
Trương Hằng không nghĩ nhiều, bước thẳng vào bên trong sân.
Điều đầu tiên cậu thấy là một giàn nho xanh mướt. Dây leo chằng chịt, nhưng chưa đến mùa nho chín, chỉ có vài nụ hoa lác đác. Bên cạnh giàn nho là một cây phong, to bằng một người ôm. Dưới gốc cây, một hàng rào được dựng lên, nuôi ba con gà mái. Bên phải chuồng gà là một mảnh vườn nhỏ trồng rau, trông rất tốt.
Trương Hằng thấy khá kỳ lạ. Nơi này không giống một võ đường, mà giống một nông trại nhỏ. Nhưng sau khi đi qua sân, cậu thấy gian nhà chính được sắp xếp gọn gàng: giá để kiếm tre, giáp ngực, bàn thờ thầy tôn kính, cùng các bảng gỗ nhỏ ghi tên học viên, sắp xếp theo thứ tự cấp bậc.
Võ đường lúc này rất náo nhiệt. Koyama Akane đang dạy kiếm, nhưng học viên đều là những đứa trẻ, đứa lớn nhất khoảng mười bốn mười lăm tuổi, đứa nhỏ nhất chỉ bảy, tám tuổi. Dù là trẻ con, nhưng chúng luyện tập rất nghiêm túc. Hai đứa một cặp, mặc đồ bảo hộ và vung kiếm. Koyama Akane đi giữa đám học viên, vừa sửa động tác, vừa động viên chúng.
Khi thấy Trương Hằng, cô gật đầu chào. Sau khi biết cậu từng du ngoạn phương Tây, cô đã không còn coi cậu là một kẻ lêu lổng, vô công rồi nghề nữa.
Sau khi sắp xếp buổi luyện tập xong, Koyama Akane bước ra. "Anh đến để luyện kiếm sao?"
"Không," Trương Hằng đáp. "Tôi muốn hỏi, ở Kyoto có những võ đường nổi tiếng nào?"
Koyama Akane ngẩn ra, rồi mặt ửng đỏ một chút. Trương Hằng nhận ra cô đã hiểu lầm, vội giải thích:
"Tôi không muốn tìm võ đường để bái sư. Thực ra... tôi đến Kyoto là để thử sức với các cao thủ."
"Eh? Anh nói đến Kyoto là để làm gì?" Koyama Akane mở to mắt, như nghe thấy một điều không thể tin nổi. Dù cô không nói hết ra, ánh mắt đã đủ diễn tả mọi thắc mắc.
Ấn tượng của cô về Trương Hằng cải thiện phần nào. Tuy nhiên, cô vẫn nhớ rõ việc hôm trước tại chợ, cậu chỉ đứng nhìn, không dám ra tay cứu người, nên khó mà tưởng tượng người này đến Kyoto để gặp kiếm thủ hàng đầu. Cô vẫn nghiêng về cách giải thích tích cực: có lẽ cậu đã học phương Tây lâu, chưa hiểu hết tình hình trong nước, vẫn giữ chút ảo tưởng về bản thân. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu cậu ta thực sự là cao thủ, tại sao lúc đó lại không ra tay?
Đang lúc suy nghĩ, cậu môi giới đã chạy vào. "Không xong rồi! Mau chạy đi, có một đám samurai đang lùng sục võ đường của chị. Chúng trông rất hung hãn, chắc là kẻ thù của cha chị. Em đã chỉ bừa một hướng, nhưng không lâu sau, bọn chúng sẽ tìm đến đây."
"Kẻ thù? Nhưng lúc cha tôi còn sống, ông ấy rất hiền lành, chưa từng nghe nói ông ấy kết thù với ai," Koyama Akane lắc đầu.
Trương Hằng sững người. Cậu đã đoán ra được ai. Chính là ba tên samurai của phiên Choshu hôm qua tại chợ. Trận thua đó quá nhục nhã. Kẻ cầm kiếm còn mạnh hơn Koyama Akane. Hơn nữa, trận đấu còn liên quan đến danh dự của phiên Choshu. Hắn ta chắc chắn không dễ dàng nuốt trôi thất bại đó.
Cậu môi giới lo lắng: "Đến lúc này rồi, nói những chuyện đó có ích gì? Mau trốn đi trước đã."
"Cậu bảo tôi bỏ võ đường này mà trốn một mình sao?" Koyama Akane cau mày.
"Thế chẳng lẽ chị mang cả võ đường theo à?" Cậu môi giới trợn trắng mắt.
Nhưng đám samurai đến nhanh hơn cậu ta nghĩ. Khi hai người còn đang cãi nhau, năm tên đã xuất hiện. Ngoài Yamada, Matsuo và Takahashi, còn có hai người lạ mặt.
Sắc mặt Yamada u ám như muốn nhỏ ra nước. Thất bại tối qua là một sự sỉ nhục lớn với hắn. Tỉnh rượu xong, hắn đã muốn quay lại để lấy lại danh dự, nhưng đã chậm một bước. Trận chiến tối qua diễn ra trên đường phố, một số samurai ở phe lật đổ đã nghe được tin.
Đặc biệt là Takeuchi Shinji, người có mối quan hệ không tốt với hắn. Takeuchi cũng là samurai của phiên Choshu, và nổi tiếng không kém gì Yamada. Cả hai thường bị đem ra so sánh và không vừa mắt nhau. Khoảng nửa năm trước, Takeuchi đã thách đấu Yamada, và Yamada đã thảm bại chỉ sau hơn mười chiêu. Kể từ trận đó, danh tiếng của Takeuchi tăng vọt, còn Yamada thì bị coi là đã xuống dốc. Hai người cũng trở thành kẻ thù.
Yamada không muốn Takeuchi biết chuyện tối qua. Nhưng không ngờ Takeuchi lại có quan hệ tốt với Takahashi. Sáng sớm nay, Takeuchi đã đến tìm Yamada, nói bóng gió về thực lực của hắn, và đòi đi cùng. Nếu không, hắn sẽ kể chuyện tối qua cho nhiều người hơn.
Bị dồn vào thế khó, Yamada đành phải đồng ý. Vì vậy, trong trận chiến này, hắn ta không chỉ phải thắng, mà phải thắng thật đẹp, để Takeuchi không còn gì để nói.