Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt) - Chương 11 : Những Kẻ Đó Đang Ở Kyoto Sao?

Tất cả diễn ra quá nhanh, vượt ngoài dự đoán của mọi người.

Lúc đầu, Matsuo và Takahashi vẫn còn đang trầm trồ trước kiếm pháp tinh diệu của Yamada. Sau đó, tình thế đột ngột xoay chuyển, không hề có một chút dấu hiệu báo trước nào. Yamada, một samurai có chút tiếng tăm trong phe lật đổ Mạc phủ, đã bị chém đứt tay trái.

Máu từ vết chém bắn lên bộ haori lâu ngày chưa giặt của Trương Hằng, khiến thân hình vốn đã cao lớn của hắn trông càng thêm đáng sợ

Matsuo và Takahashi kinh hãi lùi lại hai bước lưng tựa vào lan can gỗ mới dừng lại. Nhưng đôi mắt của họ vẫn đảo liên tục, rõ ràng đã chuẩn bị cho việc tháo chạy.

Bên kia, đồng tử của Takeuchi cũng co lại.

Ngay cả Yamada mất tay trái cũng chưa chắc đã nhận ra khoảnh khắc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nhìn nét mặt kinh ngạc của hắn, có thể thấy Yamada không thể hiểu tại sao mình vốn đang chiếm ưu thế lại thất bại một cách dứt khoát đến vậy.

Chỉ có Takeuchi, với tư cách là người ngoài cuộc và cũng là kiếm thuật cao thủ, mới tạm theo kịp nhát chém cuối cùng của Trương Hằng.

Cũng chính vì thế, hắn mới cảm nhận rõ rệt uy lực của nhát chém đó.

Trương Hằng đã nắm bắt khoảnh khắc dừng lại cực nhỏ giữa nhát kiếm đầu tiên và nhát kiếm thứ hai của Yamada, lao tới sát ngực đối thủ đối phương, đồng thời xoay nhanh cổ tay, khiến mũi kiếm vẽ một đường cong, tránh được thanh katana của Yamada. Vì lúc đó Yamada đang thực hiện động tác chém ngang, nên từ góc nhìn của Takeuchi, trông như Yamada cố ý đưa cổ tay về phía lưỡi kiếm đối phương.

Takeuchi hít một hơi lạnh. "Kiếm nhanh quá! Tính toán thật đáng sợ!". Tại sao tất cả những người hắn gặp hôm nay trông còn nham hiểm hơn cả hắn?

Chỉ khi cánh tay bị chặt đứt rơi xuống đất, Yamada mới nhận ra chuyện gì đã xảy ra. Cơn đau dữ dội từ cổ tay trái khiến trán hắn ta lấm tấm mồ hôi. Nhưng niềm kiêu hãnh của một samurai không cho phép hắn ta khóc. Hắn ta quỳ nửa người xuống đất, ngực phập phồng, sắc mặt trắng bệch.

Không gian võ đường Koyama trở nên yên tĩnh đến lạ thường, tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Koyama Akane, há hốc mồm, sững sờ tại chỗ. Đầu óc cô không thể xử lý được tình huống này.

Mới chỉ vài phút trước, cô còn lo lắng cho Trương Hằng. Vậy mà chỉ trong một khoảnh khắc, cậu đã hạ gục kẻ địch một cách gọn gàng. Là người đã hai lần giao đấu với Yamada, Koyama Akane hiểu rõ thực lực của hắn ta. Samurai của phiên Choshu này tuy không bằng cha cô, nhưng cũng không kém là bao.

Một cao thủ như vậy, bất cứ phe phái nào cũng phải coi trọng. Vì vậy trận thua trước đó của cô không hề oan uổng.

Nhưng giờ đây, một tên lãng nhân từng bị cô coi thường, tưởng đang khoác lác, lại chỉ trong một kiếm đã hạ được Yamada.

Sau ba chiêu, Trương Hằng đã không còn nhìn Yamada nữa, mà lặng lẽ thu kiếm vào vỏ.

Cậu quay sang Koyama Akane, người vẫn còn ngơ ngác, nói: "Xin lỗi."

"Eh? Cái... xin lỗi gì cơ?" Koyama Akane ngây ngốc hỏi lại.

"Xin lỗi vì đã làm bẩn sàn võ đường của cô," Trương Hằng chỉ vào vũng máu trên sàn. Vừa nói, ánh mắt cậu vừa liếc qua Matsuo và Takahashi. Hai người đó bây giờ chỉ muốn biến thành giun chui xuống đất.

Còn Takeuchi, người đứng cạnh một samurai khác của phiên Choshu, tuy không đến mức đó, nhưng vẻ mặt cũng lộ rõ sự kinh ngạc.

Ánh mắt Trương Hằng cuối cùng dừng lại ở Takeuchi. Cậu có thể thấy hắn là thủ lĩnh của nhóm này. Takeuchi lúc này có vẻ đang gặp phải một vấn đề nan giải, ôm tay suy tư.

Trương Hằng nhướng mày, hỏi: "Thế nào? Muốn đánh nữa không?"

"Tôi thấy... có vẻ tôi không phải là đối thủ của ngài," Takeuchi nói, vẻ mặt đầy khó xử. "Nhưng tên ngốc này trước kia cứ la lối nói xúc phạm samurai phiên Choshu, nếu giờ bỏ đi, e là cũng không hay."

Nghe vậy, Matsuo và Takahashi càng thêm hoảng sợ. Niềm tin duy nhất giúp họ đứng vững là Takeuchi mạnh hơn Yamada. Takeuchi dù không đáng sợ như Trương Hằng, nhưng vì đã dễ dàng hạ gục Yamada, họ nghĩ có lẽ có thể... nhưng bây giờ Takeuchi lại tự thừa nhận mình thua Trương Hằng, đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của họ.

"Ồ, phiên Choshu còn có cao thủ nào không?" Trương Hằng hỏi.

"Dĩ nhiên. Yamada tuy có chút tiếng tăm, nhưng thực lực thì kém hơn tôi," Takeuchi nói. "Tôi cũng không phải là người mạnh nhất. Có rất nhiều người mạnh hơn tôi."

"Những người đó có ở Kyoto không?" Trương Hằng hỏi, có vẻ hứng thú.

Takeuchi gật đầu: "Đa phần vẫn ở phiên Choshu, nhưng trong thời loạn lạc như này các cao thủ cũng tụ hội ở Kyoto. Những kẻ có chí khí đều muốn lập sự nghiệp, nên khá chắc cũng có nhiều người đang trên đường tới."

"Vậy thì tốt quá. Ngài hãy về nói với bọn họ, nếu muốn báo thù cho gã này, hãy đến võ đường Koyama tìm tôi. Tôi sẽ đợi họ ở đây," Trương Hằng nói.

"Hay lắm!" Takeuchi vỗ đùi. "Tôi đã không nhìn lầm ngài. Ngài là một cao thủ thực sự! Vậy thì hẹn gặp lại."

Nói xong, hắn ta ra hiệu cho Matsuo và Takahashi đưa Yamada bị thương đi.

Rời khỏi võ đường, Takeuchi bảo hai người kia đưa Yamada đến tiệm y để băng bó, còn hắn ta và người còn lại thì đi tìm thủ lĩnh phiên Choshu ở Kyoto.

Yamada và đồng bọn đến đây với khí thế hừng hực, nhưng khi rời đi thì xám xịt thảm hại.

Sau khi tất cả đã rời đi, Koyama Akane cuối cùng cũng nhận ra điều bất thường. "Này, tại sao anh lại nói tên võ đường của tôi? Chẳng phải muốn nó suy tàn nhanh hơn sao?"

Trương Hằng dang tay. "Không còn cách nào khác. Dù sao tôi cũng đang sống ở đây. Nhưng cô đừng lo. Tôi đã nhúng tay vào chuyện này, tôi sẽ giải quyết đến cùng. Dù ai có đến, tôi cũng sẽ tiếp. Và cô đừng quá bi quan. Võ đường của cô đã sa sút đến mức này, không thể tồi tệ hơn được nữa. Biết đâu, đây lại là cơ hội để nó nổi tiếng khắp Kyoto."

Trương Hằng thì không sao. Mục đích của cậu là thách đấu các cao thủ và tìm danh kiếm. Lấy tên võ đường Koyama chỉ là tiện tay.

"...Nhưng anh đâu phải người của võ đường Koyama," Koyama Akane nói. "Tôi rất cảm kích vì anh đã cứu tôi. Tôi sẽ tìm cách trả ơn anh, ví dụ như miễn tiền thuê nhà cho anh... Koyama Meishin-ryu tuy là một phái nhỏ, không nổi tiếng, nhưng tôi không muốn nhờ người ngoài để vực dậy danh tiếng. Có thể trong mắt người khác, tôi rất ngốc, nhưng đó là sự kiên định của tôi. Tôi sẽ không truy cứu chuyện anh giả làm người của võ đường. Hơn nữa, với kiếm pháp của anh, sư phụ của anh chắc chắn là một người vĩ đại. hẳn người ấy sẽ không để anh dùng tên phái khác sao?"

"Cô ấy ư?" Trương Hằng suy nghĩ. Kiếm pháp của cậu được rèn luyện từ thực chiến ở phó bản Cánh buồm đen. Nếu nói sư phụ, thì Annie cũng có thể được tính một nửa. Cậu đã học từ Annie một thời gian, và hai người thường xuyên luyện tập. Nhưng có vẻ như nữ hải tặc tóc đỏ đó không quan tâm đến những điều đó. Với cô nàng, chiêu nào giết được người thì là kiếm pháp tốt.

"Nếu cô thực sự quan tâm, vậy thì tôi có thể gia nhập phái của cô," Trương Hằng đề xuất.

"Eh?"