"Ha, đây là cơm trà Nara sao?"
Trương Hằng nâng bát cơm trước mặt, đưa lên mũi ngửi thử. Món cơm của Koyama Akane nấu có một mùi hương kỳ lạ, hòa quyện giữa hương trà và hương ngũ cốc, xen lẫn chút vị mặn của muối và rượu sake.
Cơm trà Nara không chỉ có gạo trắng. Ngoài gạo, món này còn có hạt kê, hạt dẻ khô, gạo nếp, đậu đỏ và đậu nành rang. Sau khi nấu với nước dùng, nó được dọn ra bát, ăn kèm với dưa muối và canh đậu hũ. Món ăn này vốn là thức ăn của các nhà sư ở chùa Todai-ji và Kofuku-ji ở Nara, sau này lại bất ngờ trở nên phổ biến.
"Mau nếm thử xem thế nào?" Koyama Akane đặt muỗng gỗ xuống, giục.
"Vậy tôi xin không khách sáo." Trương Hằng cầm đũa, gắp một miếng củ cải muối, nhấm nháp cùng cơm trà nóng hổi vừa mới ra nồi.
"Thế nào?" Koyama Akane quỳ trên sàn, hơi nghiêng người, hỏi với vẻ lo lắng.
Trương Hằng không trả lời ngay, mà nhắm mắt lại, tập trung cảm nhận hương vị trong miệng. Một lúc sau, cậu mở mắt. "Ừm, ngon ngoài mong đợi. Không ngờ cô Koyama lại khéo tay đến vậy."
"Đâu có gì, chỉ là học từ cha tôi thôi." Koyama Akane đáp, rồi ngồi thẳng lại. Phản ứng của Trương Hằng dường như khiến cô thở phào.
"Cha cô cũng biết nấu ăn sao?" Trương Hằng hỏi.
"Vâng. Cha tôi từng nói, nấu ăn cũng như kiếm đạo, là một cách tu luyện, cần phải kiên nhẫn thì mới có thể nhìn thấu bản chất," Koyama Akane trả lời.
......
Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Yamada và đồng bọn đến gây rối.
Sau khi các samurai của phiên Choshu rời đi, Trương Hằng đã đề nghị gia nhập võ đường Koyama, nhưng Koyama Akane đã không đồng ý ngay, mà bảo cậu suy nghĩ thêm vài ngày.
Với Koyama Akane, bái sư là một việc lớn, không thể quyết định vội vàng. Hơn nữa, kiếm pháp của Trương Hằng rất xuất sắc, ngay cả cha cô khi còn sống cũng không phải đối thủ. Koyama Akane không biết mình có thể dạy cho Trương Hằng điều gì.
Hôm nay, cô mời Trương Hằng đến ăn cơm, chỉ đơn giản là để cảm ơn cậu đã ra tay cứu giúp.
Ngoài cơm trà Nara, cô còn chuẩn bị cá ngừ nướng. Cá ngừ tươi được nướng trên lửa lớn đến khi da chuyển trắng, sau đó nhúng vào nước giấm rồi thái lát, chấm với mù tạt và tương miso. Món này có hương vị thơm ngon, rất được ưa chuộng ở Kyoto.
Murai Kikaku, học trò của Matsuo Basho (vâng, chính là ông thi nhân haiku nổi tiếng mà ai cũng biết đó!), từng viết :
"Tử đằng nở hoa / Ngón tay chờ đợi / Ăn cá ngừ đầu mùa" (Fuji no hana / yubi o oritsutsu / hatsugatsuo)
Để diễn tả niềm ham muốn cá bonito. Thậm chí có câu khẩu hiệu nổi tiếng: "Thà cầm cầm vợ cũng phải ăn được cá bonito". Mỗi năm khi cá vừa ra mùa, giá có thể cao ngang vàng, chỉ shogun (tướng quân) và daimyo (lãnh chúa) mới mua được.
Bây giờ, món ăn này cuối cùng cũng đến được tay thường dân. Nhưng để chuẩn bị bữa cơm này, Koyama Akane cũng đã tốn không ít tiền. Cộng thêm tiền ăn cho các học trò, số tiền thuê nhà mà cô vừa nhận sẽ không còn được bao lâu nữa.
Thật ra, cách tốt nhất là đóng cửa võ đường. Với tiền thuê nhà, Koyama Akane có thể sống thoải mái ở Kyoto. Hoặc là kết hôn, sinh con. Nhưng cô dường như chưa bao giờ nghĩ đến những điều đó.
Trong lúc hai người ăn cơm, có tiếng gõ cửa.
Koyama Akane dập lửa, nói với Trương Hằng: "Để tôi ra mở cửa, anh cứ ăn tiếp đi."
Cô chạy tới cửa, mở ra, thấy một đôi vợ chồng lạ mặt đứng ngoài.
"Hai vị có chuyện gì không?" Koyama Akane hỏi.
Người chồng chưa kịp trả lời, người vợ đã quỳ xuống, nói một tiếng: "Ân nhân!"
"Hả?" Koyama Akane ngẩn người, không hiểu chuyện gì.
May mắn là người chồng đã giải thích: "Chúng tôi là cha mẹ của Chiyo. Vài ngày trước, ngài đã cứu hai đứa trẻ ở chợ, một trong số đó là con gái chúng tôi."
"À, chuyện đó ư. Đừng bận tâm, chỉ là việc nhỏ thôi." Koyama Akane có chút ngượng ngùng. Lúc đó, cô thấy Chiyo đang nấp sau lưng bố mẹ, tay ôm một chiếc hộp, có vẻ hơi e thẹn.
Người chồng cầm chiếc hộp lên, đặt vào tay Koyama Akane. "Ân cứu mạng không biết phải báo đáp thế nào, xin ngài nhận lấy chút lễ mọn này."
Koyama Akane mở hộp, thấy bên trong là một thanh wakizashi.
"Ông tôi là một thợ rèn nổi tiếng ở Ise. Nhưng đến đời tôi, chỉ có thể rèn nông cụ. May mắn là còn giữ lại được một thanh wakizashi gia truyền. Hy vọng nó có ích cho ngài," người chồng nói.
"Cái này quá quý giá rồi... nếu là di vật của tổ tiên, thì tốt hơn hết anh nên giữ lại." Koyama Akane lắc đầu từ chối.
"Không, không, không. Chúng tôi không phải samurai. Dù có giữ lại cũng chỉ để nó bám bụi. Tốt nhất là nên tặng cho người cần. Nếu là ngài, tôi tin ngài sẽ dùng nó một cách xứng đáng." Thấy Koyama Akane từ chối, người chồng có chút vội vàng. Anh ta vội kéo con gái và vợ cùng quỳ xuống.
Trương Hằng nghe thấy tiếng ồn, nghĩ rằng Yamada và đồng bọn lại đến, nên đặt đũa xuống bát ra khỏi võ đường. Nhưng cậu lại thấy một cảnh tượng khá kì lạ.
Tiểu Chiyo thấy Trương Hằng thì có chút ngạc nhiên, không ngờ cậu lại ở cùng Koyama Akane. Cô bé tò mò nhìn cả hai, có lẽ đang đoán mối quan hệ giữa họ.
Cuối cùng, Koyama Akane không thể từ chối, đành nhận lấy thanh wakizashi. Gia đình ba người cảm ơn rối rít rồi rời đi.
Koyama Akane cầm thanh wakizashi, đứng trước cổng võ đường, dường như nhớ lại điều gì, cúi đầu suy tư.
Trương Hằng không làm phiền cô. Một lúc sau, cô "à" lên một tiếng, ngẩng đầu: "Xin lỗi, tôi vừa nhớ lại vài lời cha tôi đã nói. Kiếm pháp Koyama Meishin-ryu thiên về thủ hơn công, bởi vì mỗi người đều có thứ cần bảo vệ. Kiếm vốn là vũ khí hung ác, nhưng nếu biết dùng, nó cũng có thể cứu người. Đó có lẽ là lý do cha tôi mở võ đường này. Hôm nay, tôi đã hiểu sâu sắc hơn lời nói của ông."
"Tôi xem được không?" Trương Hằng đưa tay ra, nhận thanh wakizashi từ cô.
Cầm trong tay, thanh wakizashi nhẹ hơn kiếm bình thường, dù đã lâu năm nhưng được bảo quản tốt, lưỡi vẫn bén, chế tác theo kỹ thuật tamahagane: nung sắt thành thỏi, đập dập, nấu lại thành thanh, liên tục rèn cho thành hình. Đây thật sự là một thanh kiếm tốt.
"Nếu anh thích, cứ lấy đi," Koyama Akane nói. Cô đã để ý rằng Trương Hằng chỉ có một thanh kiếm cũ, chưa có wakizashi.
Đoản kiếm không được dùng nhiều như katana, thường chỉ được dùng trong những tình huống khẩn cấp, để xuyên giáp hoặc chiến đấu trong không gian hẹp.
Dĩ nhiên so với Uchigatana và katana, wakizashi không phải loại thường xuyên được dùng. Trong đa số trường hợp, nó chỉ được rút ra khi võ sĩ đã mất đi Uchigatana hoặc katana mà phải dùng tạm, hoặc để phá giáp và chiến đấu trong những không gian chật hẹp.