Koyama Akane ngồi xổm xuống, thò tay vào hồ nước. Cảm giác lạnh buốt thấu xương khiến tinh thần cô sảng khoái hẳn lên.
Otowa no taki (Âm Vũ thác) trong khuôn viên Kiyomizu-dera nổi tiếng khắp Kyoto, tương truyền nước suối ở đây rất linh thiêng, đồng thời cũng là nguồn nước hảo hạng để pha trà. Quanh đây không xa có một trà thất nhỏ, chủ quán là một bà lão phúc hậu với nụ cười hiền từ.
"Anh đói chưa? Đã đi một chặng đường dài rồi, ăn gì đó trước nhé," Akane đứng dậy, mặt không biểu cảm nói với Trương Hằng.
"Cũng được." Trương Hằng không hiểu mình đã lỡ làm sai chuyện gì, suốt chặng đường này Akane tỏ ra khá lạnh nhạt với cậu. Nghĩ ngợi một chút, cậu nói: "Cô đã mời tôi ăn nigirizushi, vậy tôi sẽ mời cô uống trà."
Akane chẳng nói thêm, chỉ im lặng bước đi. Hai người tới trước trà thất nhỏ tấm rèm vải màu xanh lam, vén rèm bước vào.
Một cậu bé phục vụ đi đến, "Hai vị muốn dùng gì ạ?"
Trương Hằng đảo mắt nhìn quanh nửa vòng, định tìm chỗ ngồi thì nghe Akane đột nhiên khẽ "chà" một tiếng, rồi cất tiếng hỏi ai đó: "Sao cậu lại ở đây?"
Trương Hằng nhìn theo ánh mắt của Akane, thấy một chàng trai trẻ.
Chỉ qua cái nhìn đầu tiên, Trương Hằng đã biết thân phận của cậu ta. Đúng như Akane đã mô tả, trên người cậu thiếu niên ấy mang theo sự trong sáng và phóng khoáng khác biệt với người bình thường.
Xét đến tuổi tác và lượng máu tươi đã nhuốm trên tay, cái trong sáng và hồn nhiên này càng trở nên đáng quý, thậm chí khó tin. . Nhưng giờ phút này, gương mặt cậu thiếu niên lại lộ ra vẻ lúng túng, ánh mắt như cầu khẩn Akane đừng hỏi thêm.
Akane nhướng mày: "Shinsengumi đến đây có mục đích gì? Kiyomizu-dera là chốn thiền tịnh, các người tốt nhất đừng gây rối."
"Không không, cô hiểu lầm rồi," chàng trai vội vàng xua tay: "Không liên quan đến Shinsengumi, là tôi tự đến đây."
Vừa nói, cậu ta vừa lo lắng liếc nhìn ra cửa trà thất.
"Hửm?" Akane càng thêm nghi ngờ. Trông bộ dạng này, tám phần là đang định mai phục ai đó. Chẳng lẽ là nhận được tin mật, có nhân vật quan trọng yếu của phe phái Tôn Hoàng sẽ xuất hiện ở đây?
"Ây, không phải như cô nghĩ đâu," chàng trai biện minh. Nhưng sau đó, cậu dường như đã nhìn thấy gì đó ngoài cửa, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Akane còn muốn hỏi thêm. Cô không quan tâm đến ân oán giữa Shinsengumi và phe Tôn hoàng, nhưng nếu hai bên giao chiến thì không thể diễn ra ở Kiyomizu-dera. Nếu không, e là ngôi chùa ngàn năm tuổi này sẽ gặp họa mất.
Thế nhưng, cô còn chưa kịp hỏi thì đã bị một bàn tay nắm lấy.
"Trước hết tìm chỗ ngồi đi. Tôi còn chưa biết nên chọn loại trà nào." Trương Hằng lên tiếng.
"Eh?" Akane giật mình, không còn bận tâm đến chuyện bên kia nữa. Hơi ấm từ lòng bàn tay truyền sang khiến mọi suy nghĩ lung tung mà cô khó khăn lắm mới kìm nén trước đó bỗng chốc ùa về, tựa như có thứ gì đó vừa nổ tung trong đầu. Chỉ biết ngơ ngẩn để mặc Trương Hằng kéo ngồi xuống bàn.
Đúng lúc đó, một thiếu nữ cùng một bà lão bước vào quán.
Nếu Akane cứng rắn tựa thanh trường đao tôi luyện ngàn lần, thì thiếu nữ này lại dịu dàng như ánh dương tháng Ba. Nàng vừa bước vào đã thắp sáng cả không gian quán trà nhỏ.
Thiếu niên kia lập tức cúi gằm mặt, trông hệt kẻ say rượu. Nhưng ở trà thất bên thác Âm Vũ thì chẳng bán rượu bao giờ.
Thiếu nữ không liếc nhìn ai, đến thẳng chỗ người phục vụ, gọi gói một phần bánh mochi, rồi dùng giọng nói mềm mại nói lời cảm ơn, sau đó rời khỏi quán.
Mãi đến khi bóng nàng khuất dạng ngoài cửa, chàng trai trẻ mới lại ngẩng đầu, chăm chăm nhìn chén trà trước mặt, trong mắt tràn ngập nỗi ngẩn ngơ.
Akane vừa bực mình vừa buồn cười, hỏi: "Cô nương nhà ai vậy?"
"Hả?" Chàng trai gãi đầu, ngại ngùng đáp: "À... tên tôi còn chưa hỏi. Chỉ là tình cờ gặp ở nhà bác sĩ Tezuka thôi."
Vừa nói, cậu ta vừa lấy tay che miệng, ho khan, mặt càng đỏ hơn. Chuyện này quả thực chẳng có gì vẻ vang. Cậu ta nghe tin cô gái đó sẽ đến thác Otowa để lấy nước, nên đã lén chạy đến đây chờ. Tuy nhiên, Akane còn chưa kịp lên tiếng chỉ trích thì nghe chàng trai trẻ tò mò hỏi lại: "Còn đây là... phu quân của tiểu thư sao?"
Đến lượt Akane đứng ngồi không yên đỏ má đỏ bừng, tức tối quát: "Cậu nói nhảm gì vậy!"
Chàng thiếu niên giật mình sợ hãi, bởi dáng vẻ của Akane lúc này cứ như thể cô sắp rút kiếm ra chém cậu ta vậy. Trong lòng cậu không khỏi thầm thì, quả nhiên tiểu thư Sayo vẫn dịu dàng đáng yêu hơn nhiều.
Và ngay sau đó, cậu nghe thấy một giọng nói gọi tên mình: "Okita Soji?"
"Vâng." Cậu ta theo phản xạ đáp lời, rồi nhìn người vừa nói, chính là người đàn ông đứng cạnh Akane. Cậu ta lấy làm lạ: "Sao ngài biết tên tôi?"
"Đệ nhất cao thủ Mibu Rōshi, ở Kyoto này đâu thiếu những câu chuyện về cậu," Trương Hằng nói, nhưng trong lòng lại khẽ thở dài. Quả nhiên là cậu ta.
Okita Soji có lẽ là người dễ gần nhất trong toàn bộ Shinsengumi. Không phải vì cậu ta giết ít người hơn, thực tế số linh hồn ngã xuống dưới lưỡi kiếm của cậu không hề ít hơn bất cứ ai trong đội. Chỉ là nhờ mối thân tình sâu đậm với cục trưởng Kondo Isami, hắn nói gì thì cậu làm nấy, không mấy khi suy nghĩ nhiều, nhờ vậy mà vẫn giữ được một tâm hồn trong sáng hồn nhiên.
Cậu giống như thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Kondo Isami, mà bản thân thanh kiếm thì không có thiện ác.
Theo lời của Hijikata Toshizo từng nói: như vậy cũng tốt, khỏi phải sinh thêm phiền não.
Tuy nhiên, thật đáng tiếc, vị đệ nhất cao thủ Shinsengumi, được mệnh danh là "Thiên đao Mạc Mạt" này thực chất không còn sống được bao lâu nữa. Căn bệnh lao phổi mà cậu mắc phải là một chứng bệnh nan y trong thời đại này. Nếu Trương Hằng nhớ không lầm, năm sau, tức năm Keio thứ 4, chính là hạn kỳ sinh mệnh của Okita.
Thế nhưng giờ đây, cậu vẫn giống như những bao thiếu niên cùng tuổi khác, lén lút thầm thương trộm nhớ một cô gái, dậy thật sớm chạy tới chân thác chỉ để lén ngắm nàng một lần.
"Đệ nhất cao thủ gì đó là lời nói quá rồi, chỉ là đùa thôi mà. Kondō-sensei, Hijikata, cả Ōishi Kuranosuke đều lợi hại hơn tôi nhiều." Okita khiêm tốn đáp.
"Lúc nào rảnh, đến võ đường đấu một trận nhé," Trương Hằng đề nghị.
Hậu thế luôn nhắc về Okita Soji với bốn chữ: thiên tài yểu mệnh. Dù mới ngoài đôi mươi, nhưng nhiều người tin rằng cậu không chỉ là đệ nhất cao thủ của Shinsengumi mà còn là đệ nhất kiếm sĩ ở Kyoto. Một nhân vật như vậy, Trương Hằng đương nhiên không thể bỏ qua.
Cậu cũng muốn tận mắt chứng kiến: cao thủ mạnh nhất của thời đại này trông như thế nào.
"Được thôi," Okita đồng ý ngay. "Nhưng gần đây e là không được, tôi có chuyện quan trọng phải làm. Nhưng khi xong việc, tôi sẽ đến võ đường tìm ngài."
"Chẳng lẽ là vì cô gái vừa nãy?" Akane hỏi thẳng.
"À... không, không... là chính sự cơ." Okita lại đỏ bừng mặt.