Koyama Akane hoàn toàn không biết gì về chuyện mà Trương Hằng sẽ làm vào buổi tối.
Cậu chỉ nói với cô trước khi ra khỏi cửa: "Tôi phải đi làm, không cần chừa cơm đâu." Rồi xách kiếm rời khỏi võ đường.
Akane chỉ nghĩ đây là một công việc bình thường, vì trước đây Trương Hằng từng ra ngoài làm việc vào buổi tối, tuy số lần không nhiều, nhưng trong mắt cô chuyện lần này chắc cũng chẳng khác gì mấy.
Thực ra, lúc này Akane cũng chẳng còn tâm trí để lo nghĩ chuyện ấy. Từ sau chuyến đi Kiyomizu-dera, mỗi lần nhìn Trương Hằng, cô đều cảm giác cậu khác trước vài phần. Mơ hồ, khó nói, như có thứ gì đó lẩn khuất giữa hai người. Chính bản thân Akane cũng không thể nói rõ nguyên nhân, hoặc là cô mơ hồ đoán được điều gì đó nhưng lại không muốn thừa nhận.
Tâm tư thiếu nữ vốn như bóng trăng in dưới nước đẹp nhưng mong manh, chạm vào liền tan.
Ngoài mối quan hệ với Trương Hằng, cô còn có những phiền muộn khác, chủ yếu là vấn đề sống còn của võ đường Koyama. Vì không thể chiêu mộ học viên, cô đành phải đưa ra điều kiện ưu đãi là dạy miễn phí và bao cả bữa trưa, để chiêu mộ đệ tử từ những gia đình nghèo khó. Điều này khiến túi tiền của cô càng thêm eo hẹp.
Mặc dù sau đó Trương Hằng đã từ chối lời đề nghị miễn tiền thuê nhà của cô, nhưng dù tính cả số tiền đó cũng không thể nuôi nổi nhiều miệng ăn trong võ đường. Gần đây, Akane vẫn luôn đau đầu suy nghĩ cách để tăng thêm thu nhập.
Đúng vào lúc ấy, một gã trông hết sức lén lút lại xuất hiện ngoài cổng, lấm lét thò đầu ngó nghiêng. Chưa kịp làm gì, mũi kiếm gỗ đã dí thẳng vào ngực hắn.
"Là ai phái ngươi đến?" Akane nhíu mày, quát hỏi.
"A...?!" Kẻ kia có vẻ bị dọa sợ, lùi lại nửa bước, vừa xoa xoa mũi vừa vẻ mặt ngượng nghịu: "Xin hỏi đây có phải là võ đường Koyama không ạ?"
"Tấm biển ngoài cửa chẳng phải đã ghi rõ rồi sao?" Akane vẫn không hề lơi lỏng cảnh giác.
"Tôi... tôi có thấy, chỉ là không ngờ bên trong võ đường lại... ừm... đơn sơ thế này."
"Ngươi..." Akane tức giận. Cô không ngờ cái gã trông bặm trợn này lại dám chê võ đường của người ta rách nát: "Ngươi đến đây để kiếm chuyện phải không?"
"Xin lỗi, xin lỗi!" Kẻ kia thấy thanh kiếm gỗ trong tay Akane sắp chém xuống, vội vàng chắp tay cầu xin: "Tôi biết những cao nhân thật sự chẳng ham hư danh, càng không màng lợi lộc. Chỗ này quả thật rất hợp ý tôi... Nói thật thì, tôi đến đây là muốn bái sư học nghệ." Hắn vội vàng nói ra mục đích của mình.
"Ồ?" Akane thu lại thanh kiếm gỗ lại vào phút cuối, dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá kẻ đó. "Vì sao ngươi lại đến võ đường Koyama để bái sư?"
Gã kia cũng ngẩn người. Không ngờ lại có võ đường hỏi câu như thế, cứ như cô gái này vốn chẳng tin có người thật sự muốn học vậy.
"Vì... tôi muốn trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thiên hạ ạ?" Kẻ đó rụt rè trả lời.
Câu nói hùng hồn này lại đi cùng với vẻ ngoài có phần bặm trợn của hắn ta, nghe sao cũng thấy buồn cười. Huống chi lại còn có ý muốn trở thành kiếm sĩ mạnh nhất thiên hạ mà lại chạy đến một võ đường sắp nghèo rớt mồng tơi như võ đường Koyama để bái sư.
Đến lúc này, Akane đã chắc chắn rằng gã này đến để trêu chọc mình.
Thế là cô lại giơ thanh kiếm gỗ lên, giận dữ quát: "Tên điên kia, chuẩn bị tinh thần đi!"
"Hả?!" Kẻ đó muốn khóc không ra nước mắt, hoàn toàn không hiểu tại sao mình nói thật mà vẫn bị chém. Lẽ nào đây là bài kiểm tra trước khi gia nhập phái Koyama Meishin-ryu sao? Quả nhiên những người trong phái này đều rất dữ dằn mà.
...
Ở một diễn biến khác, Trương Hằng đã gặp thương nhân người Pháp Gabriel tại điểm hẹn. Hôm nay, ông ta mặc một bộ lễ phục đuôi tôm, tóc chải chuốt gọn gàng. Cả người trông tràn đầy năng lượng. Thấy Trương Hằng, ông ta vẫy tay, và cuối cùng đã tiết lộ bí mật: "Chào Yūta, tối nay chúng ta đi Gion."
Gion nằm ở phía đông sông Kamo. Ban đầu nó là một con phố trước cổng đền Yasaka, đến năm 1665 Mạc phủ Edo cho phép mở các quán trà ở đây, dần dần phát triển thành khu phố giải trí nổi tiếng bậc nhất ở Kyoto. Giờ đây Gion đang ở thời kỳ hưng thịnh, được mệnh danh là nơi có ba nghìn geisha, là chốn phồn hoa phong nguyệt mà mọi đàn ông đều khao khát.
Người mời Gabriel hẳn cũng rõ sở thích của thương nhân người Pháp, nên mới chọn nơi này làm địa điểm.
Thế nhưng, Gabriel dường như không vội vã. Ông ta kéo Trương Hằng vào một quán ven đường ăn lót dạ, rồi chờ đến khi trời hoàn toàn tối hẳn, hai người mới bắt đầu thong dong đi đến Gion. Điều này một lần nữa củng cố phán đoán trước đó của Trương Hằng.
Người mà thương nhân người Pháp muốn gặp tối nay rõ ràng không tiện xuất hiện công khai, vì thế mới dời buổi tiệc đến giờ này, lợi dụng màn đêm để đến Gion, tránh bị người khác bắt gặp.
Liệu có phải Nakamura Hanjirō người mà cả Kyoto đang lùng sục không?
Mặc dù Trương Hằng hy vọng là vậy, nhưng mặt khác cậu cũng rất rõ, Gabriel là tay buôn cáo già, tiếp xúc với phe Tôn hoàng chắc chắn là để bàn chuyện làm ăn, mà Hanjirō một đao phủ chuyên nghiệp thì hoàn toàn không hiểu gì về kinh doanh. Tất nhiên, điều này không có nghĩa là hắn ta nhất định sẽ không đến. Nếu hắn không phải là chủ nhân của buổi tiệc tối nay mà chỉ là vệ sĩ, thì điều đó vẫn có thể xảy ra. Vì vậy, Trương Hằng vẫn chưa hoàn toàn từ bỏ hy vọng.
Trương Hằng đi theo Gabriel, bước vào một quán trà tên là Yukichi. Cậu có thể cảm nhận rõ sự khác biệt của quán trà này. Từ cậu bé phục vụ ở lối vào, các maiko (vũ nữ học việc, sau này trở thành geisha) lướt qua trên hành lang cho đến bà chủ với nụ cười hiền hậu, tất cả đều toát lên một cảm giác ngầm ẩn là người có võ nghệ.
Trương Hằng trong lòng đã hiểu rõ. Suy nghĩ của cậu trước đó có lẽ đã lệch lạc một chút. Chủ nhân của buổi tiệc đặt địa điểm ở đây không phải để thỏa mãn sở thích trần tục của Gabriel, mà là vì đây còn là một căn cứ bí mật của phe Tôn hoàng ở Kyoto.
Trương Hằng càng tò mò hơn về thân phận của chủ nhân bữa tiệc tối nay. Để thực hiện các biện pháp bảo mật và an toàn đến mức này, thân thế của đối phương có lẽ không tầm thường. Tuy nhiên, vẻ mặt của cậu vẫn không có chút thay đổi nào.
Cho đến khi đi qua một hành lang và đến giữa sân, cuối cùng một người hầu gái đã đến chặn đường cậu.
Cô khẽ cúi mình, lễ phép nói: "Thưa khách quan, Yukichi là chốn vui thú. Xin hãy tháo đao."
"Nhưng ta không đến đây để vui chơi," Trương Hằng lạnh nhạt đáp.
Người hầu gái nghe vậy chỉ mỉm cười, không nói thêm gì, nhưng cô cũng không nhúc nhích, cứ đứng chặn ngay giữa lối đi. Hành động này đủ để thể hiện lập trường của đối phương.
Thấy bầu không khí trở nên căng thẳng, Gabriel vội vàng hỏi Trương Hằng lý do, rồi khuyên nhủ: "Không sao đâu, cậu cứ giao kiếm cho họ giữ đi, tối nay chỉ là yến tiệc thôi, sẽ không có nguy hiểm gì cả. Ăn xong thì lấy lại là được."
"Thanh kiếm này là di vật của tổ tiên, không thể rời thân," Trương Hằng trả lời ngay lập tức. Thực tế, thanh kiếm này cậu vừa mượn ba ngày trước, là lưỡi kiếm sắc bén nhất mà cậu có trong tay, mang theo để đề phòng một trận tử chiến trong đêm nay.