Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

(Đang ra)

Chuyển sinh thành đệ thất hoàng tử, tôi thong thả chinh phục ma thuật

Kenkyo na Circle

Một pháp sư nghèo khổ nọ đã bỏ mạng một cách đầy lãng xẹt trong một trận đấu tay đôi. Khi nhận ra, cậu đã được chuyển sinh thành Lloyd, con trai của hoàng tộc.

216 1720

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

(Đang ra)

Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi

小小小小小小飞

"Thưa ngài, đến giờ uống thuốc rồi!"Vị thánh nữ xinh đẹp và thuần khiết mang thuốc đến chữa trị vết thương cho anh.Ngày hôm đó, anh tận mắt chứng kiến sự phản bội, nỗi tuyệt vọng xé nát linh hồn.

10 5

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1172 8315

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

(Đang ra)

Nàng Idol Hàng Đầu Nhà Bên Không Thể Cưỡng Lại Bữa Ăn Đầy Cám Dỗ Kích Thích Của Tôi (LN)

Oikawa Teruaki

Một câu chuyện romcom hơi đặc biệt về việc chiếm trọn trái tim và dạ dày của thiếu nữ nhà bên bằng những bữa ăn ngon!

4 13

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

(Đang ra)

Ông Chú, Bị Ba Cô Nàng Gyaru 'Dùng Chung'!?~Một nhân viên văn phòng bình thường được nàng Gyaru xinh đẹp và năng động bám riết, để rồi chuỗi ngày ngập trong Gyaru đã bắt đầu~

兎のしっぽ?

Khoảng cách tuổi tác chẳng là gì sất!Mục tiêu chính là một cuộc sống hạnh phúc bên tất cả mọi người!Xin trân trọng giới thiệu một tác phẩm hài-lãng mạn siêu quậy thuộc thể loại "cùng nhau sẻ chia hạnh

97 243

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

(Đang ra)

Bán Hàng Rong ở Dị Giới: Tôi Có Thể Về Nhà Bất Cứ Khi Nào Mình Muốn!

Hiiro Shimotsuki

Kế hoạch của anh: kiếm lời thật đậm từ hàng hóa mang từ quê nhà để trở nên giàu sụ, và sống một cuộc đời an nhàn đến hết kiếp, không bao giờ phải nhìn mặt sếp nữa!

59 298

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt) - Chương 13 : Tôi đến đây để tìm một người

Trương Hằng không ngờ rằng món đồ đầu tiên cậu có được lại là một thanh wakizashi.

Cảm giác này giống như nhiệm vụ chính còn chưa bắt đầu mà cậu đã lỡ tay hoàn thành một nhiệm vụ phụ, rồi được tặng kèm một món trang bị tân thủ.

Công bằng mà nói, chất lượng thanh kiếm này thật sự không tệ. Dù không thể gọi là danh phẩm, thì chí ít cũng xứng hàng tinh phẩm, tốt hơn hẳn so với thanh uchigatana tầm thường đang đeo bên hông cậu. Tất nhiên, so với mấy thanh danh kiếm trứ danh trong lịch sử như Mikazuki Munechika thì vẫn còn một khoảng cách rất xa.

Vả lại, wakizashi phù hợp với cận chiến áp sát, khi đối mặt với nhiều kẻ địch thì không tiện bằng uchigatana hay katana. Một chọi một thì Trương Hằng chẳng mấy bận tâm, nhưng khi phải đối đầu với nhiều người, cậu lại cần một thanh kiếm tốt.

Nhưng đã có người mang kiếm tặng tận cửa thì chẳng việc gì phải từ chối, thế là cậu cứ nhận lấy.

Phó bản này giống với phó bản bậc thầy xây dựng trước, rõ ràng được thiết kế để mài giũa đao thuật cho cậu. Vì vậy, các đạo cụ khác không được mang vào. Kỹ năng thì vẫn dùng được, nhưng phần lớn trong thời kỳ Edo cũng chẳng phát huy được bao nhiêu tác dụng. Cậu chỉ có thể dựa vào kỹ năng đao pháp của mình.

Tuy nhiên, có lẽ người thiết lập phó bản không ngờ rằng có người lại mang một kỹ năng đao pháp cấp 3 vào. Lúc này, Trương Hằng ở Kyoto giống như một con boss di động (cựu vua hải tặc thất hải), chứ không phải một người mới đang cố gắng luyện cấp. Đám tiểu quái cấp thấp, cậu đã chẳng còn hứng thú ra tay.

Trương Hằng cuối cùng đã gia nhập võ đường Koyama. Ngoài việc chuẩn bị ứng phó khiêu chiến từ đám samurai của phiên Choshu, thì mang danh một lưu phái cũng tiện lợi cho cậu đi khắp nơi luận kiếm. Nếu không, khi giới thiệu bản thân, cậu không thể nói kiếm pháp của mình là do "chém người ở Nassau" mà ra, và sư phụ là "nữ hải tặc tóc đỏ tên Anne".

Koyama Akane giảng giải cho cậu những quy tắc của phái Koyama Meishin-ryu. Về cơ bản, nó không khác gì các phái kiếm thuật khác, đều đề cao lòng dũng cảm, sự nhân từ và tinh thần võ sĩ đạo.

Trương Hằng nghe xong chỉ ghi nhớ đại khái. Dù cậu chẳng mấy hứng thú, nhưng đã nhập môn thì tối thiểu cũng phải giữ lễ tôn trọng, thế là vẫn lắng nghe một cách kiên nhẫn.

Một ngày trời trong nắng ấm, Koyama Akane dẫn Trương Hằng vào võ đường làm lễ bái tổ. Điều khiến Trương Hằng bất ngờ là sư tổ khai sáng của phái Koyama Meishin-ryu không phải là cha cô, mà là một người tên là Koyama Iwao. Koyama Akane cũng không biết ông ta là ai, chỉ biết phái kiếm này do ông ta sáng lập, có lẽ là một tổ tiên nào đó của gia đình Koyama.

Trương Hằng không tò mò. Koyama Meishin-ryu (Koyama Minh Tâm Lưu – Tiểu Sơn Minh Tâm Lưu) là một phái kiếm nhỏ. Ngay cả khi cha Koyama Akane còn sống, nó cũng không nổi tiếng, không thể so với phái Oishi Shinkage-ryu (Oishi Thần Ảnh Lưu – Đại Thạch Thần Ảnh Lưu) của Yamada, càng không thể so với những phái lớn như Hokushin Ittō-ryū (Hokushin Nhất Đao Lưu – Bắc Thần Nhất Đao Lưu) hay Katori Shintō-ryū (Katori Thần Đạo Lưu – Hương Thủ Thần Đạo Lưu).

Dựa vào đặc điểm của phái này, cái gọi là "minh kiến bản tâm" (nhìn thấu bản chất) trong mắt Trương Hằng có vẻ hơi "huyền học". Theo cậu, kiếm pháp cũng như mọi kỹ nghệ khác, chỉ là sự kết hợp giữa tố chất thân thể, rèn luyện và kinh nghiệm. Dù tâm trí của bạn có mạnh mẽ đến đâu, nhưng nếu đối phương nhanh hơn, mạnh hơn, thì một đòn chém xuống, bạn cũng không thể chống đỡ nổi.

Điều này đã được thể hiện rõ ràng trong trận đấu giữa Koyama Akane và Yamada.

Dĩ nhiên, ngày đầu nhập môn người ta, Trương Hằng cũng không tiện mở miệng phán xét cốt lõi lưu phái của họ thành hư vô.

Mặt khác, Koyama Akane cũng lấy làm kỳ lạ. Trương Hằng là một cao thủ tuyệt thế, vậy mà lại chẳng hề biết các phương pháp rèn luyện cơ bản. Lúc giao thủ với Yamada, chiêu thức của cậu cũng hết sức quái dị, dường như thiên về kiếm pháp phương Tây. Nghĩ đến kinh nghiệm du học phương Tây của cậu, cô miễn cưỡng tự giải thích cho là hợp lý.

Thế nhưng, sau một thời gian trò chuyện, cô lại phát hiện kiếm pháp của Trương Hằng dường như chẳng hề có hệ thống hoàn chỉnh nào, chỉ là những mảnh rời ráp lại... nói khó nghe thì chính là "ngẫu hứng chém đến đâu tính đến đó". Còn cậu thì tỉnh bơ giải thích: đối địch chủ yếu dựa vào tùy cơ ứng biến.

Chẳng lẽ anh ta không hề nói dối, thật sự là tự học thành tài?

Nhưng liệu trên đời này có một thiên tài như vậy không, chỉ tự mày mò mà có thể trở thành cao thủ kiếm thuật hàng đầu? Huống hồ, Koyama Akane còn thấy rõ thực chiến của cậu phong phú đến đáng sợ, thậm chí toàn bộ kiếm pháp của cậu có thể nói là thuần túy thực chiến.

Lời giải thích này không làm Koyama Akane bớt tò mò, ngược lại còn khiến Trương Hằng trở nên bí ẩn hơn. Hắn, một cậu thanh niên ngoài hai mươi tuổi, lẽ ra không nên có nhiều kinh nghiệm chiến đấu đến vậy. Vậy mà mỗi khi đứng dưới gốc hoa anh đào trong viện, ngẩng đầu nhìn lên trời, trong ánh mắt cậu lại thoáng hiện một nét phong trần không thể che giấu hết.

Koyama Akane hiểu rằng ai cũng có bí mật riêng. Vì Trương Hằng không muốn nói, cô cũng không gặng hỏi. Cô viết cái tên "Abe Yuta" mà Trương Hằng tùy ý bịa ra một tấm gỗ nhỏ, rồi treo vào danh sách học viên.

Vậy là từ hôm nay, Trương Hằng chính thức trở thành người của võ đường Koyama. Cậu vừa làm phiên dịch, vừa chờ đợi nhóm người của phiên Choshu đến tìm.

Nhưng điều Trương Hằng không ngờ là, khi Takeuchi chưa kịp dẫn người đến trả thù, lại có một nhóm người khác tìm đến.

Đó là một thiếu niên mang vẻ ngoài vô cùng tươi sáng, gương mặt lúc nào cũng rạng rỡ, nụ cười trong trẻo, như thể đời này chưa từng biết phiền não. Lần đầu gặp, Koyama Akane còn tưởng nhầm là cậu ấm nhà nào đi lạc, lỡ chân bước nhầm vào võ đường.

Cậu ta khẽ che miệng ho vài tiếng, nhẹ nhàng như cánh bướm vỗ, khiến người khác vô cớ sinh lòng thương cảm. Sau đó bỏ tay ra, mỉm cười thân thiện với Koyama Akane:

"Xin chào, tôi đến đây tìm người.

Koyama Akane lúc này mới chú ý đến chiếc áo haori đen khoác trên người cậu ta và thanh katana có vỏ đen nơi hông. Ở Kyoto không thiếu samurai mặc đồ đen, nhưng nổi tiếng nhất phải kể đến một nhóm duy nhất. Hoa văn hình núi trên ống tay áo càng khiến suy đoán của cô được khẳng định.

Quả nhiên, chưa đợi cô lên tiếng, đối phương đã thản nhiên cười thừa nhận:

"Đúng vậy, tại hạ chính là người của Shinsengumi."

Dừng một chút, cậu ta lại cười:

"Người trước mặt chắc hẳn là tiểu thư Koyama Akane."

"Người của Shinsengumi đến tìm tôi làm gì?" Koyama Akane cau mày, cảnh giác.

Shinsengumi tuy được Mạc phủ hậu thuẫn và trao quyền giữ gìn trị an Kyoto, nhưng thực chất lại là một nhóm lãng nhân giỏi gây chuyện. Họ coi trời bằng vung, không tuân theo pháp luật và liên tục ám sát phe lật đổ Mạc phủ. Đồng thời nhờ những quy tắc khắc nghiệt đến tàn nhẫn trong tổ chức mà rèn ra sức chiến đấu kinh hồn. Cao thủ trong hàng ngũ Shinsengumi không thiếu, là những kẻ mà bất cứ ai nghe tên cũng phải nhức đầu.