"Cứ lấy căn này đi," Trương Hằng quay sang người môi giới hỏi: "Tiền thuê bao nhiêu?"
"Tiền thuê cũng không cao lắm đâu, chỉ hai kan một tháng thôi," cậu bé gãi đầu, vẻ mặt có chút ngập ngừng.
Trương Hằng đang cầm đèn lồng đi vòng quanh bên trong nhà, không mấy để ý biểu cảm của người môi giới phía sau, rồi hỏi tiếp, "Vậy khi nào có thể ký hợp đồng? Hôm nay cũng hơi muộn rồi, à mà, sáng mai tôi có chút việc, còn sáng sớm thì sao, có thể sắp xếp được không?"
"Không không không, không cần phiền phức vậy đâu. Chủ nhà ở ngay bên cạnh. Nếu ngài đã quyết định, tôi có thể gọi cô ấy đến ngay," cậu bé nói.
"Ở gần vậy sao?" Trương Hằng hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Căn nhà của họ có lẽ rất rộng, nên việc cho thuê một phần để kiếm tiền là bình thường. Vả lại, bức tường bên trái trông có vẻ mới xây, cậu cũng không để tâm nhiều, gật đầu, "Phiền cậu rồi."
Cậu môi giới nhanh nhẹn đi gọi chủ nhà. Chưa đến một lúc, đã nghe thấy tiếng nói vọng lại.
"Đừng nói là em không giúp chị, em đã tìm được một vị khách hào phóng, nghe tiền thuê hai kan mà mắt không chớp. Lần này chị nhớ đừng đuổi người ta đi nữa nhé, không thì sau này quanh đây còn ai còn dám thuê nhà của chị nữa."
Một giọng nói khác hừ lạnh: "Cậu giới thiệu cho tôi toàn những người thế nào vậy? Lần trước, gã đó vừa gặp tôi đã giở trò sờ mó, tôi chỉ cho hắn một bài học nhẹ, đã là nể mặt cậu rồi đấy."
"Đàn ông là như vậy mà. Hắn ta chỉ say rượu, muốn chiếm chút lợi lộc thôi. Cần gì phải làm quá lên thế?" cậu môi giới cãi.
"Sao lại là làm quá? Nhắc đến là lại tức. Hôm nay ở chợ, tôi còn gặp ba tên samurai của phiên Choshu rút kiếm ngay giữa phố, muốn bắt nạt hai đứa trẻ. Đáng ghét là xung quanh đó có bao nhiêu đàn ông ở đó mà không ai dám can thiệp..."
Trương Hằng thoáng nhận ra giọng nói này quen quen, nghe câu chuyện về chợ liền xác nhận luôn danh tính người này.
Người đó không ai khác chính là Koyama Akane, nữ kiếm khách đã dùng kiếm gỗ đánh bại Yamada.
Trương Hằng không ngờ chỉ vừa tách nhau đã gặp lại, hơn nữa cậu còn tình cờ thuê đúng nhà của đối phương.
Hai người vừa đi vào sân, Trương Hằng cũng mất luôn cơ hội rút lui.
Khi ánh mắt chạm nhau, không khí bỗng trở nên hơi gượng gạo.
......
"Là anh?" Koyama Akane nhướng mày, định nói tiếp nhưng dường như nhớ ra điều gì đó, cô lại nuốt lời vào trong.
Cậu môi giới vẫn hớn hở tranh công: "Thế nào, em vừa thấy người này đã biết ngay là một người làm việc lớn. Sau này nếu anh ta nổi tiếng, căn nhà nhỏ của chị cũng có thể được lưu danh sử sách đấy."
"Anh ta ư? Tốt nhất là hãy tìm một bộ quần áo sạch sẽ mà mặc đã." Koyama Akane nói với giọng bực bội. Thật ra, bộ dạng của Trương Hằng lúc này cũng hơi tồi tàn thật, khác xa với "khách hàng giàu có" mà cậu người môi giới nói. Koyama Akane còn nghi ngờ liệu cậu có đủ tiền thuê nhà hay không.
Trương Hằng hiểu nỗi lo của cô, nhưng điều Trương Hằng không ngờ là sau đó cô không hề nhắc đến chuyện tiền thuê mà chỉ nghiêm mặt nói:
"Vì anh sẽ ở đây, anh phải tuân thủ quy tắc của tôi. Thứ nhất, không được phá hoại bất cứ thứ gì trong nhà kể cả cây cỏ. Thứ hai, không được uống rượu say mèm. Nếu muốn uống, hãy đến chỗ có kỹ nữ. Cuối cùng, và quan trọng nhất, không được dựa vào võ nghệ của mình để bắt nạt người khác, như ba tên samurai phiên Choshu hôm nay." Cô ngừng một chút, "À, thôi bỏ đi. Anh chắc cũng không có võ nghệ gì, nếu không đã không đứng yên như vậy."
"..."
Trương Hằng không biết phải nói gì.
"Nếu không có vấn đề gì, chúng ta vào nhà ký hợp đồng thôi," Koyama Akane hối thúc.
Trương Hằng suy nghĩ một chút. Những điều khoản của Koyama Akane đều rất hợp lý. Dựa vào lời của người môi giới, những người thuê trước đã bị đánh đuổi, nhưng có lẽ lỗi là do họ. Cậu đã tìm kiếm rất lâu, nhưng chưa căn nào ưng ý bằng đây, tìm nữa cũng chưa chắc tốt hơn, nên quyết định thuê luôn.
Sau đó, Trương Hằng vui vẻ ký hợp đồng thuê nhà với Koyama Akane, đổi một đồng Koban thành tiền lẻ, trả hoa hồng cho cậu môi giới và tiền thuê nhà tháng này.
Koyama Akane thấy cậu trả tiền thì có chút ngạc nhiên.
Trương Hằng giải thích: "Thực ra lúc đó tôi cũng không có tiền, đây là tiền tôi kiếm được sau này."
"Anh kiếm được tiền sao?" Koyama Akane tỏ vẻ nghi ngờ. "Kyoto bây giờ dễ kiếm tiền vậy sao, kiếm được một khoản lớn như thế trong một lúc?"
"Thật ra, tôi từng đi du lịch ở các nước phương Tây, nên hiểu biết về ngôn ngữ của họ. Tôi vừa tìm được một công việc phiên dịch."
"Anh còn biết tiếng của người phương Tây sao? À, nói mới nhớ, tiếng Nhật của anh có chút kỳ lạ. Có phải vì đã ở nước ngoài quá lâu không?" Koyama Akane bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Trương Hằng cũng thân thiện hơn. Ở thời đại này, việc một người dám một mình du hành đến phương Tây là một việc rất cần dũng khí, và đa số họ đều đều có ý định tìm một con đường mới cho đất nước mình.
Điều này khiến Koyama Akane có cái nhìn tốt hơn về Trương Hằng. Cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Võ đường của tôi ở ngay bên cạnh. Nếu anh muốn luyện kiếm, có thể đến đó tìm tôi."
Trương Hằng lịch sự cảm ơn. Vấn đề nhà cửa coi như xong, Koyama Akane và cậu môi giới rời đi. Trương Hằng chưa kịp mua thức ăn, nên tạm mua chút đồ ăn vặt ở quán ven đường.
Trương Hằng lịch sự cảm ơn. Vấn đề nhà cửa coi như xong, Koyama Akane và cậu môi giới rời đi. Cậu đứng trước cánh cổng, nhìn ngôi nhà nhỏ mà mình vừa thuê, lòng vừa vui vừa thích thú. Kiến trúc gỗ, shoji mờ ảo trong ánh đèn lồng, sân nhỏ có cây anh đào và giếng nước trong veo khiến Trương Hằng cảm thấy một chút thanh bình.
Trương Hằng chưa kịp mua thức ăn, nên tạm ghé quán ven đường. Quán chỉ là một mái hiên nhỏ với vài cái ghế gỗ, nhưng những món ăn vặt Edo đơn giản như bánh nướng, bánh đậu đỏ và vài xiên cá nướng khiến cậu cảm thấy thích thú. Hương vị lạ nhưng quen thuộc, tất cả đều được nướng trên than hồng, khói bay tỏa trong không gian hẹp khiến nơi này có một cảm giác rất "sống".
Sau đó, cậu trở về nhà. Chiếc futon trải trên tatami mộc mạc nhưng êm ái, tấm shikibuton hơi cứng nhưng ôm lấy cơ thể, còn kakebuton phủ trên giữ ấm dịu dàng. Trương Hằng tắm rửa qua loa, rửa mặt, lau tay chân và ngồi yên một lúc trên futon. Ngoài sân, gió đêm lay cành cây, lá xào xạc, và ánh trăng hắt qua khung shoji tạo những bóng nhấp nhô lên sàn nhà. Cậu nhắm mắt, hít thở, cảm giác như mọi thứ đều lắng xuống. Đây là đêm đầu tiên của cậu ở Kyoto thời Edo vừa lạ vừa đầy hứng khởi.
Sau đó, cậu trở về nhà, vệ sinh cá nhân, rồi nằm trên chiếc futon. Lắng nghe tiếng gió lay cành cây xào xạc bên ngoài và thế là cậu đã trải qua đêm đầu tiên ở thời Edo.
Vì đã nhận một Koban của Gabriel, Trương Hằng cảm thấy mình phải có trách nhiệm một chút. Sáng hôm sau, cậu đến quán trà cạnh bến cảng từ rất sớm. Nhưng Gabriel lại ngủ dậy muộn, gần trưa mới đến. Hắn thấy Trương Hằng đến đúng hẹn thì thở phào nhẹ nhõm.
Vì đã nhận một Koban của Gabriel, Trương Hằng cảm thấy mình phải có trách nhiệm một chút. Sáng hôm sau, Trương Hằng thức dậy từ rất sớm, khi ánh bình minh còn lờ mờ, và đi bộ đến quán trà cạnh bến cảng. Sương sớm phủ lên mặt nước, những chiếc thuyền nhỏ bắt đầu nhấp nhô, và mùi trà nóng lan tỏa trong không khí khiến không gian trở nên yên tĩnh mà vẫn sống động.
Gabriel lại ngủ dậy muộn, gần trưa mới đến. Khi nhìn thấy Trương Hằng đúng giờ, hắn thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng Gabriel cũng có chút lo lắng tối qua: không biết lãng nhân này có lấy tiền rồi bỏ chạy không. Trước đây, tại Nhật còn có những chí sĩ muốn ám sát người phương Tây, muốn dùng thủ đoạn trẻ con này để bảo vệ nước nhưng may mắn là mấy năm gần đây chuyện đó đã hiếm xảy ra.
Gabriel gượng cười. "Hôm nay chúng ta sẽ làm việc nhẹ nhàng. Trước tiên là thưởng thức ẩm thực Kyoto, sau đó đi xem sumo. Tối nay, các thương nhân địa phương sẽ tổ chức một bữa tiệc. Lúc đó tôi sẽ đi một mình, vậy là cậu đã kết thúc công việc trong ngày. Thấy chưa, kiếm tiền rất dễ phải không?"
Trương Hằng không nói gì. Cậu biết Gabriel có ý đồ riêng khi hành động một mình. Công việc của cậu hôm nay có lẽ chỉ là để che mắt người khác. Nhưng Trương Hằng không vạch trần. Dù sao thì, đúng như Gabriel nói, tiền hôm nay quả thật dễ kiếm.