Kết quả huấn luyện được công bố, từng người chơi đều ôm những toan tính riêng. Trong bữa trưa, thậm chí còn xảy ra một tình huống lúng túng: không ai dám là người đầu tiên cầm dao nĩa, sợ rằng thức ăn trước mặt có vấn đề.
Đồng thời, nội bộ người chơi bắt đầu phân hóa rõ rệt. Ngoài Trương Hằng vẫn đơn độc như trước, người đàn ông trung niên và cậu học sinh cấp ba đã chính thức lập thành đồng minh sau khi Chân Hữu và Giả Lai về cùng phe. Về thực lực, bộ đôi này mạnh hơn Chân Hữu Giả Lai một bậc, tuy nhiên, đến tận lúc này vẫn chưa ai biết sát thủ bí ẩn trước đó rốt cuộc là ai một yếu tố bất ổn lớn khiến cả nhóm luôn phải căng mình cảnh giác.
Số người còn lại càng ít, khả năng chạm tay vào chiến thắng càng gần, nhưng đồng nghĩa với việc rủi ro cũng leo thang.
Vào thời điểm như thế này, kẻ nào ra tay trước sẽ giành được thế chủ động.
...
"Vội đến thế sao?" cậu học sinh lộ vẻ do dự sau khi nghe kế hoạch của người đàn ông trung niên.
"Cậu cứ mãi vướng mắc chuyện hai người kia có phải tôi giết không. Giờ đã là đồng minh, tôi có thể khẳng định: không phải tôi ra tay. Nếu cậu cũng không nói dối, vậy thì tốt nhất hãy cầu cho Bruno chính là hung thủ, bằng không, kẻ giết người chắc chắn nằm trong hai kẻ đó."
Người đàn ông trung niên nói tiếp: "Chúng ta không biết chúng dùng cách nào, đó là điều đáng sợ nhất. Nhưng xét từ hai vụ 'tai nạn' trước, đạo cụ trong tay chúng rõ ràng có liên quan đến bay lượn. Mà sáng mai chúng ta có buổi huấn luyện không trọng lực, phải lên chiếc máy bay mô phỏng parabol gọi là Sao Chổi Nôn Mửa. Nếu cậu không muốn đánh cược xem tai nạn có xảy ra trong buổi đó hay không, thì tốt nhất nên xử lý mối đe dọa này từ trước. Nói thật đi, đây là lần thứ mấy cậu vào phó bản cạnh tranh cá nhân? Còn giữ mơ mộng hão huyền gì à?"
"Lần thứ hai. Lần đầu của tôi còn khắc nghiệt hơn nhiều, nhiều người chơi chết vì động đất, số người sống sót sau cùng còn ít hơn cả định mức màn chơi." cậu học sinh cười gượng.
"Vậy thì cậu may mắn đấy. Trong phó bản trước của tôi, để tranh suất cuối cùng, hai người là bạn nối khố ngoài đời lao vào chém giết. Vì mọi người đều dùng bí danh, diện mạo lại bị chỉnh sửa, đến lúc nhận ra nhau thì đã quá trễ."
"Họ nhận ra rồi cùng liên thủ hạ người khác à?"
Người trung niên lắc đầu: "Không kịp nữa rồi. Lúc đó có quay sang hợp tác cũng chẳng đủ thời gian, huống hồ những người khác cũng mạnh, chẳng ai dám chắc hai người hợp sức là thắng được. Vậy là một trong hai tranh thủ lúc bạn mình lưỡng lự liền ra tay trước, giết chết người bạn nối khố ngoài đời, giành lấy suất cuối."
"Ha!" cậu học sinh rõ ràng bị sốc, nhưng để che đậy, cậu vội nói lảng: "Tôi không phải đang thương hại họ, tôi chỉ... chỉ lo cho mấy người bên NASA thôi. Suốt cả ngày hôm qua xảy ra quá nhiều 'sự cố', đám NASA cũng nghi ngờ có yếu tố con người đứng sau rồi. Hơn nữa, truyền thông bên ngoài cũng đang làm ầm lên, chất vấn tính an toàn và cần thiết của sứ mệnh đổ bộ Mặt trăng. Nếu chúng ta ra tay lúc này, có khi lại phá hỏng kế hoạch Apollo thì sao..."
"Chỉ người còn sống mới có tư cách lo cho ngày mai." người trung niên đẩy gọng kính, ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Cứ yên tâm về chương trình Apollo. Càng là thời điểm này, NASA càng cần một cú đổ bộ thành công để dập tắt mọi nghi ngờ từ dư luận. Việc của chúng ta là dọn sạch đối thủ, rồi ngồi lên khoang chỉ huy và dịch vụ của Apollo 11."
"Ông nói đúng. Không thể đồng ý hơn. Chiều nay trong buổi huấn luyện xử lý hỏa hoạn, làm như ông tính đi." cậu học sinh rốt cuộc cũng hạ quyết tâm.
...
Trải qua hơn một tháng huấn luyện và học tập, nhóm người chơi đã khá quen thuộc với Trung tâm Vũ trụ Kennedy. Nhờ vậy, cậu học sinh dễ dàng tìm đến cửa kho chứa trong thời gian nghỉ giữa buổi. Kho này nằm ở tòa nhà số 7, diện tích nhỏ, độ bảo mật cũng không cao, chủ yếu chứa đồ sinh hoạt hàng ngày. Thông thường chỉ có một nhân viên trông coi, rất dễ xâm nhập.
Có điều, sau loạt tai nạn, NASA đã tăng cường an ninh. Dù kho chẳng chứa gì quan trọng thì ngoài cửa cũng có một bảo vệ túc trực.
Nhưng chuyện đó chẳng làm khó được cậu học sinh. Cậu lôi ra một mảnh kính trong từ túi áo, kiên nhẫn chỉnh góc dưới ánh nắng. Sau vài lần thử, cậu thành công phản chiếu ánh sáng vào mặt bảo vệ. Rồi cậu để mảnh kính lại trên tường, đứng chờ bảo vệ bước tới nhặt lên.
Ngay khoảnh khắc ấy, chuyện kỳ lạ xảy ra. Vừa cầm kính lên, bảo vệ liền ngẩn ngơ như bị thôi miên.
Cậu học sinh thở phào, bước ra khỏi chỗ nấp sau tường, nhìn quanh xác nhận không có ai rồi nhanh chóng lẻn vào kho.
Một lúc sau cậu trở ra. Ngoại trừ phần bụng dưới hơi nhô lên, bề ngoài của cậu chẳng có gì khác biệt. Cậu bước đến trước mặt bảo vệ, lấy lại mảnh kính từ tay đối phương. Ngay lập tức, thần trí bảo vệ cũng trở lại bình thường.
"Tuyệt thật, tôi đang tìm cái này mà hóa ra anh nhặt được. Cảm ơn nhiều nhé!" cậu học sinh nở một nụ cười rạng rỡ.
Bảo vệ vẫn còn hơi mơ màng, chẳng nhớ chuyện gì xảy ra sau khi nhặt kính. Nhưng anh ta vẫn nhận ra người trước mặt là ứng viên phi hành gia được NASA tuyển chọn, nên chỉ khẽ gật đầu rồi quay về vị trí gác.
Lấy được thứ cần lấy, cậu học sinh lập tức chạy như bay về trung tâm huấn luyện, vừa kịp lúc buổi huấn luyện chữa cháy bắt đầu. Cậu thở hồng hộc, đứng bên cạnh người đàn ông trung niên, thu hút không ít ánh nhìn.
"Cậu định cho mọi người biết là mình vừa lén làm chuyện mờ ám đấy à?" người đàn ông trung niên cau mày.
"Ông nói nghe dễ lắm. Thử chạy từ căng-tin qua kho, rồi từ kho về đây trong thời gian ngắn thế này xem nào?" cậu học sinh làu bàu, "Tôi còn về kịp là tốt lắm rồi. Ông có cách gì để khiến đại úy cho chúng ta vào cùng một đội mà không khiến hai người kia nghi ngờ không?"
"Không cần lên tiếng." người trung niên thản nhiên đáp "Bọn họ không bằng chúng ta. Bây giờ chính họ mới là người phải lo."
Lời vừa dứt thì Chân Hữu đã chỉ vào tên mập, nói với đại úy:
"Kenhouse, tôi muốn ghép đội với Anderson trong bài huấn luyện xử lý hỏa hoạn."
"Lý do?" viên đại úy hỏi.
"Các buổi trước tôi đã làm việc với mọi người rồi, chỉ còn Anderson là chưa phối hợp. Tôi muốn thử với từng người để hiểu phong cách của họ."
"Hợp lý. Được."
Không muốn bị cuốn vào cuộc chiến giữa hai phe, Trương Hằng chủ động xin ghép cặp với huấn luyện viên. Thế là đội hình đôi cho bài huấn luyện chữa cháy đã hoàn tất.
Nhưng mọi người đều ngầm hiểu lần huấn luyện này sẽ không hề đơn giản.