Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo - Chương 50 : Tận hưởng quá trình

"Xem ra Nancy đã xử lý xong gã béo đó rồi." Bruno cười, "Mike thì không cần lo. Tôi đã để lại cho hắn một món quà lớn. Tôi có chứng cứ chứng minh cái chết của cậu học sinh trung học có liên quan đến hắn. Hắn tưởng mình chỉ phải tiếp một nhóm điều tra tai nạn, nhưng thực tế đang đợi hắn là cảnh sát liên bang. Thế nên vòng này hắn bị loại rồi. Giờ chỉ còn lại ba chúng ta. Tôi đề nghị, trước khi lên mặt trăng, ba người chúng ta nên vun đắp chút tình cảm, điều đó sẽ giúp nhiệm vụ trôi chảy hơn... ví dụ như bắt đầu từ việc cậu trả lại đạo cụ trò chơi của tôi chẳng hạn."

"Vậy à? Tiếc là tôi không nghĩ vậy." Trương Hằng nói, thu lại con dao phết bơ trong tay, "Nhờ anh mà tôi lại nhớ ra vài chuyện trước kia, phát hiện ra mình đã bỏ sót không ít chi tiết. Trong đó có một chuyện khá thú vị, anh có muốn nghe không?"

"Sao lại không? Dù gì chúng ta cũng còn nhiều thời gian mà." Bruno, mặc áo choàng tắm, ngồi trên ghế sô pha, đưa tay sờ cổ họng. Dù Trương Hằng không nói thẳng ra, nhưng động tác thu dao đó đã phần nào thể hiện thái độ. Với Bruno, như thế đã là quá đủ.

"Hôm nay là ngày mấy rồi?" Trương Hằng bỗng hỏi.

"Tôi không rõ, chỉ biết là còn hai tuần nữa là Apollo 11 sẽ phóng thôi..." Bruno nhún vai.

"Tôi không nói đến thời gian trong phó bản, mà là ngày tháng ngoài đời, trước khi phó bản bắt đầu."

"Sao lại hỏi vậy?"

"Anh có bao giờ nghĩ đến một chuyện: Một kẻ vô dụng, nhát gan như gã béo đó, sau khi bị đồng đội bỏ rơi, tại sao không đi tìm nhóm mới mà lại chọn tham gia một phó bản đơn độc, nguy hiểm và khó hơn rất nhiều?"

"Hắn cũng nói rồi đấy, hắn bị nhóm cũ đá ra, nghĩa là hắn có vấn đề về năng lực. Không phải hắn không tìm nhóm mới, mà là không ai muốn nhận hắn..." Nói đến đây, Bruno chợt khựng lại.

Bởi anh ta cũng nhận ra điểm bất hợp lý. Bây giờ mới đầu tháng, nếu Giả Lai thật sự bị đồng đội vứt bỏ lúc này, thì hắn còn cả tháng để tìm nhóm mới. Không lý nào mới đầu tháng đã tuyệt vọng đến mức nhảy vào phó bản đơn độc tiếp theo.

Trong lòng Bruno bỗng trào lên một nỗi bất an mãnh liệt.

Cùng lúc đó, Trương Hằng mở cửa và thấy Gia Lai đứng bên ngoài.

Gã vẫn giữ vẻ rụt rè nhút nhát, thò đầu nhìn vào trong phòng, "Tốt quá, quả nhiên anh ở đây."

Rồi quay sang Trương Hằng, lịch sự hỏi: "Cậu trước hay tôi trước?"

Trương Hằng nghiêng người, để Giả Lai bước vào. Gã lại cảm ơn lần nữa.

"Nancy đâu?" Thấy Giả Lai đi về phía mình, sắc mặt Bruno lập tức khó coi.

"Anh nói Chân Hữu à? Giờ cô ấy đang chơi với thú cưng của mình đấy." Giả Lai lại nở nụ cười chất phác. Nhưng lần này, khi Bruno nhìn thấy nụ cười ấy, tinh thần anh ta chợt chìm xuống đáy vực.

Giả Lai chưa vội nói gì thêm với Bruno mà quay sang Trương Hằng: "Cậu có biết tại sao động cơ của cậu bị tắt không?"

"Hử?"

"Chân Hữu có một món đạo cụ cấp C, cho phép cô ấy giao tiếp với động vật nhỏ trong một khu vực nhất định và ra lệnh đơn giản. Cô ấy đã bảo bầy chim gần đó tập trung vào tuyến đường bay của cậu. Chỉ tiếc là, tính cả vụ cô ấy tấn công tôi tối nay, thì số lần sử dụng hiệu quả của thứ đó đã hết." Giả Lai tiếc nuối, rút hai tờ giấy ăn lau máu dính trên khớp ngón tay.

"Cậu giết cô ta rồi?" Bruno nuốt khan.

"Không không, phải thừa nhận là tôi cũng rất muốn làm thế, nhưng tôi không muốn rước thêm rắc rối. Đám người NASA đã đủ đau đầu rồi, tôi không muốn khiến họ mệt mỏi thêm." Giả Lai tỏ vẻ thông cảm hết mức.

Lời nói ấy chẳng khiến Bruno yên tâm chút nào, ngược lại sắc mặt anh ta càng thêm u ám, thậm chí lộ ra cả vẻ hoảng hốt.

Giả Lai nhận ra biểu cảm đó, "Tôi đâu có giết bạn anh, mà nhìn anh có vẻ thất vọng lắm vậy."

Bruno gượng cười, môi khẽ giật giật.

"Lúc tôi ra tay, tôi nhận ra một chuyện: giờ chỉ còn bốn người chúng ta. Nếu tôi giết Chân Hữu, thì chẳng khác nào bắt buộc phải giữ mạng anh lại. Mà tôi lại không chắc đó có phải là lựa chọn đúng đắn không." Giả Lai nói đầy nghiêm túc, "Dù cô ấy vẫn luôn lừa tôi, lấy tôi làm bình phong, che giấu mối quan hệ lằng nhằng giữa cô ấy, anh và Mike... nhưng mà phụ nữ mà, vốn dĩ là loài sinh vật khó đoán, ta không thể trách họ chỉ vì bản chất của họ, đúng không?"

Giả Lai kéo thêm một chiếc ghế khác ngồi đối diện Bruno, rồi thở dài, "Kỳ lạ thật. Trước kia cô ấy liếc mắt đưa tình với hết cả nhóm các anh, thậm chí ngay cả thằng nhóc trung học chưa dậy thì cũng dính vào, nhưng riêng tôi đồng minh của cô ấy thì đến một cái chạm tay cũng không cho. Nhưng chính vì vậy mà tôi càng thấy hứng thú."

"Tôi không ít lần tưởng tượng ra khoảnh khắc này khi bí mật bị phơi bày, khi tôi đứng trước mặt cô ấy, nhìn cô ấy kinh hãi đến không tin nổi, quỳ rạp dưới chân tôi, khóc lóc cầu xin tôi tha thứ, sẵn sàng đánh đổi mọi thứ vì điều đó... Nhưng khi giây phút đó thật sự đến, tôi lại đột nhiên không còn hứng thú với cô ấy nữa."

Giả Lai dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Rồi tôi chợt nhận ra, tôi không hứng thú với cô ấy. Tôi chỉ đang tận hưởng cái quá trình này." Gã vừa nói vừa vỗ nhẹ lên vai Bruno. "Tôi biết, xã hội hiện tại nhiều người chỉ nhìn vào kết quả. Tôi không phản đối kết quả đúng là quan trọng, tôi cũng phải lọt vào danh sách ba người cuối cùng. Tôi nghĩ đôi khi vì áp lực mà người ta quên mất việc tận hưởng quá trình. Thật đáng tiếc, anh không nghĩ vậy sao?"

"Rốt cuộc cậu muốn nói gì?" Bruno bị bài diễn thuyết bất ngờ này làm cho choáng váng.

"Rất đơn giản thôi. Dù sao tôi với Chân Hữu cũng là bạn bè. Dù cô ấy không đầu tư nhiều tình cảm, nhưng vào thời khắc cuối cùng, tôi vẫn muốn cho cô ấy một cơ hội." Giả Lai vừa nói vừa rút ra từ túi một cây bút bi và một tờ giấy trắng dính máu, "Tình hình bây giờ là thế này: Trên tàu vũ trụ còn một suất, nhưng còn hai người. Chúng ta phải chọn một trong hai. Tôi muốn làm sao cho công bằng nhất có thể, thế nên tôi đã cho cô ấy mười lăm phút để nghĩ ra một phương án có thể giết anh mà không làm NASA nghi ngờ. Và bây giờ... tôi đến đây, cũng muốn cho anh mười lăm phút để nghĩ ra một phương án có thể giết cô ấy."

"Sau đó tôi và anh bạn độc hành này sẽ lựa chọn giữa hai phương án đó, quyết định ai trong hai người sẽ sống sót. Anh còn thắc mắc gì không?"

Nghe vậy, Bruno không nói gì, chỉ lập tức chộp lấy cây bút bi trước mặt.