Gặp hỏa hoạn trong không gian là một trong những tình huống ác mộng nhất đối với bất kỳ phi hành gia nào.
Sau tai nạn của Apollo 1, NASA đã tiến hành tái thiết kế toàn bộ nội thất của tàu không gian, thay thế các vật liệu dễ cháy bằng chất có khả năng tự dập lửa, bọc dây điện và hệ thống ống dẫn bằng vật liệu cách nhiệt, chỉnh sửa toàn bộ hệ thống mạch điện, thay đổi áp suất khí quyển trong khoang, chuyển từ môi trường thuần oxy sang hỗn hợp oxy nitơ. Bộ đồ phi hành gia bằng nylon cũng được thay bằng loại có lớp phủ sợi thủy tinh. Song song đó, họ tăng cường huấn luyện cách xử lý hỏa hoạn trong không gian cho các phi hành gia.
Ngọn lửa trong vũ trụ khác xa lửa trên Trái Đất. Không có trọng lực, không khí nóng do quá trình cháy sinh ra sẽ không bay lên mà tụ lại bao quanh ngọn lửa, tạo thành một lớp không khí nghèo oxy và cực nóng xung quanh.
Do thiếu oxy, ngọn lửa lan rất chậm, hình thành một khối cầu phát sáng. Nhiệt độ cháy cũng thấp hơn đáng kể so với trên mặt đất.
Thông thường, khi có cháy xảy ra, tàu vũ trụ sẽ phát tín hiệu cảnh báo. Phi hành gia sẽ đeo mặt nạ dưỡng khí, lập tức xác định điểm phát hỏa, cắt nguồn điện ở khu vực đó. Người còn lại sẽ dùng bình chữa cháy dập lửa. Nếu không kiểm soát được, họ sẽ rút lui khỏi khoang cháy, niêm phong cửa ngăn, tắt quạt thông khí trong mô-đun xảy ra sự cố.
Trên tàu Apollo 13, chỉ hai ngày sau khi phóng, khoang dịch vụ phát nổ. Nhưng bảy phi hành gia trên tàu vẫn giữ vững tinh thần, phối hợp nhịp nhàng với trung tâm điều khiển mặt đất. Họ từ bỏ kế hoạch đổ bộ Mặt Trăng, đưa tàu vòng qua phía tối của Mặt Trăng rồi nhờ vào hiệu ứng "ná cao su" để trở về Trái Đất, lập nên kỳ tích vĩ đại nhất trong lịch sử hàng không vũ trụ loài người.
Dĩ nhiên, đó là chuyện sau này.
Huấn luyện xử lý hỏa hoạn của NASA được tổ chức trong một buồng kín mô phỏng khoang tàu. Tất nhiên, không sử dụng lửa thật mà thay bằng đèn báo động màu đỏ. Những người tham gia được yêu cầu diễn tập toàn bộ quy trình cứu hỏa một cách tuần tự. Về lý thuyết thì hoàn toàn không có gì nguy hiểm.
Theo thứ tự điểm danh, lần này đến lượt người đàn ông trung niên đi đầu. Ông ta nhìn lướt qua cậu học sinh cấp ba bên cạnh, rồi cả hai bước vào buồng mô phỏng.
Buồng chia làm hai phần, lần lượt tương ứng với khoang dịch vụ và khoang đổ bộ. Họ tiến thẳng đến khoang dịch vụ ở phía trong cùng cũng là nơi bắt đầu phần huấn luyện đầu tiên.
Tuy nhiên, khi tiếng báo động vang lên, hai người không làm theo chỉ dẫn mà lấy mặt nạ dưỡng khí. Cậu học sinh lập tức cởi phăng áo ngoài, để lộ hàng loạt túi nước buộc quanh người.
Trong các túi đó không phải nước, mà là xăng vàng nhạt. Thứ này cậu ta đã lén lấy từ kho chứa.
Vừa đổ xăng lên các bao bông dùng mô phỏng vật liệu dễ cháy, cậu vừa nói:
"Giờ thì ông có thể nói cho tôi biết, làm cách nào để che giấu mùi xăng, khóa chặt cửa khoang rồi kích hoạt điểm cháy từ xa chứ?"
Người đàn ông trung niên không đáp. Mãi đến khi cậu ta đổ xong toàn bộ xăng, ông mới lặng lẽ lùi về phía cửa khoang, rút ra một que diêm, quẹt lửa, và chậm rãi nói:
"Tôi từng kể với cậu là trong lần tham gia phó bản cạnh tranh đơn độc trước, tôi gặp hai người chơi là bạn nối khố ngoài đời thật, đúng không? Vì giành suất cuối cùng, một trong hai đã phải ra tay giết người còn lại. Một quyết định cực kỳ khó khăn... cực kỳ khó khăn..."
Người đàn ông dừng lại chốc lát, rồi thở dài:
"Điều tôi chưa kể là... người ra tay đó chính là tôi."
"Cái gì?" Một dự cảm cực kỳ tồi tệ bùng lên trong lòng cậu học sinh. Cậu quay lại và thấy người kia đã đứng ở vị trí nối giữa khoang dịch vụ và khoang đổ bộ.
Cùng lúc ấy, ông ta vung tay ném que diêm. Lửa rơi trúng bọc bông đã thấm xăng, bùng cháy dữ dội. Cậu học sinh cắm đầu chạy thục mạng, nhưng người đàn ông đã tiện tay đóng sập cửa khoang dịch vụ lại.
Tiếng còi báo cháy vẫn rít lên chói tai trong khoang. Nhưng giữa biển lửa cuồn cuộn, âm thanh đó nghe lại càng châm chọc hơn bao giờ hết.
Cậu dùng hết sức bình sinh, từng chút từng chút một cạy cửa khoang ra. Khi hy vọng bắt đầu le lói, một gáo nước lạnh lại hất thẳng vào mặt: qua khe hở cửa, cậu thấy người đàn ông ở bên kia đã rút bật lửa ra, áp thẳng vào nửa dưới của cửa khoang.
Giống như lần trước, ổ khóa nhanh chóng nóng chảy. Nhưng lần này, ngay khi lớp kim loại mềm oặt chảy xuống sàn, ông ta lập tức rút bật lửa về. Phần tan chảy nguội đi, đông lại, kết dính chặt vào khung cửa và sàn.
Người đàn ông thu tay lại. Cậu học sinh ráng sức đẩy cửa nhưng không thể nhúc nhích thêm được nữa.
"Xin lỗi... Tôi đã nói dối. Tôi không có cách nào che mùi xăng rồi còn kích cháy từ xa cả. Tôi không có đạo cụ làm việc đó."
"Ông điên rồi sao?! Giết tôi ông được cái gì? Ông định đơn độc đối đầu hai người kia à?" Cậu học sinh mồ hôi nhễ nhại, lưng bị lửa táp rát bỏng. Lửa cháy cực nhanh vì những túi xăng mang theo. Vẻ mặt cậu lúc này vừa hoảng loạn vừa tuyệt vọng, thậm chí bắt đầu cầu xin ông ta mở cửa.
Nhưng người đàn ông không hề lay chuyển.
"Ai nói là tôi sẽ phải đấu với hai người?" Ông ta nhướng mày. "Tôi có đồng minh. Chỉ tiếc, người đó không phải là cậu. À, cậu có thể gào to cũng được... nhưng hai khoang mô phỏng này cách âm cực tốt, bên ngoài chẳng ai nghe thấy gì đâu."
"Giết tôi thì ông tính ăn nói sao với người của NASA?! Ông còn muốn lên Mặt Trăng nữa không? Hay ông làm vậy chỉ để người khác được lợi? Ông đâu phải loại người ấy?!"
Khói sặc khiến mắt mũi cậu học sinh ràn rụa nước.
Người đàn ông lại lùi thêm vài bước, tránh xa vùng cháy:
"Xăng là cậu mang vào. Từ sáng đến trước giờ huấn luyện, tôi luôn ở trong tầm nhìn của người khác, chỉ mình cậu biến mất rất lâu sau giờ ăn trưa. Mọi người sẽ nghĩ cậu đã châm lửa. Lý do ư... có thể là căng thẳng thần kinh do tập luyện quá dày, hoặc áp lực tâm lý sau khi nhiều ứng cử viên gặp nạn. Tôi chỉ làm đúng quy trình: đến khoang đổ bộ tham gia giai đoạn sơ tán thứ hai. Khi phát hiện ra đã quá muộn. Mà cậu còn khóa cả khoang giữa lại."
"Ông nghĩ NASA không nghi ngờ ông sao?!"
"Tôi không quan tâm." Người đàn ông lấy tay che mũi, tránh hít phải khói độc, đồng thời liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, tính toán xem đối phương còn cầm cự được bao lâu. Đến khi bên trong hoàn toàn im ắng, khói lan sang khoang đổ bộ dày đặc không thể ở thêm, ông ta mới chạy vội đến cửa, đẩy ra ngoài, đổi nét mặt sang hốt hoảng, la lớn:
"Chết rồi, cháy! Có cháy!"