Chân Hữu, Giả Lai, cậu học sinh trung học và người đàn ông trung niên có vẻ ngoài trí thức đều đã đứng đợi sẵn ngoài hành lang.
Mọi người giữ im lặng, kể cả lúc đóng cửa cũng rất nhẹ nhàng. Người đàn ông trung niên sau khi xác nhận đã đủ người thì lấy từ túi ra một chiếc bật lửa.
Khi ngọn lửa lóe lên, ông ta đưa bật lửa lại gần ổ khóa. Vài giây sau, một cảnh tượng kỳ dị xảy ra: ổ khóa bằng đồng bắt đầu âm thầm tan chảy.
Với nhiệt độ và công suất tỏa nhiệt của bật lửa thông thường, việc làm nóng chảy đồng trong thời gian ngắn như vậy là điều không tưởng.
Thế nên chỉ có một lời giải thích: chiếc bật lửa kia cũng là một đạo cụ trong trò chơi.
Tuy nhiên, ông ta chẳng hề có ý định giải thích gì cả. Sau khi ổ khóa tan ra, ông liền nhanh chóng cất bật lửa đi.
Ngay sau đó, cậu học sinh trung học đẩy cửa xông vào cùng với Giả Lai. Chờ đến khi mọi người đều vào trong, Chân Hữu nhanh chóng đóng cửa lại, đồng thời dùng khăn mặt bịt kín lỗ khóa đã tan, tránh để âm thanh trong phòng truyền ra ngoài.
Nhưng rồi họ nhanh chóng nhận ra rằng những động tác ấy có vẻ hơi thừa.
Tiếng ổ khóa tan chảy vốn không lớn, nhưng việc cậu học sinh và Giả Lai lao vào phòng lẽ ra phải đủ để đánh thức bất kỳ ai chưa ngủ quá sâu.
Thế nhưng, Bruno trên giường vẫn ngủ say như chết.
Thậm chí khi người đàn ông trung niên đến bên giường, vỗ nhẹ vào má hắn, Bruno vẫn chẳng có phản ứng gì, chỉ lẩm bẩm mấy câu rồi trở mình.
Người đàn ông trung niên bật đèn bàn đầu giường, cúi xuống nhặt một lọ thuốc nhỏ rơi dưới đất, đưa lên ánh sáng kiểm tra.
"Cái gì đây? Thuốc ngủ à?" Cậu học sinh hỏi.
Người đàn ông không trả lời, mở nắp lọ, lấy ra một viên con nhộng, tháo vỏ, đổ bột thuốc lên mu bàn tay, nhưng không nhìn ra được gì đặc biệt.
"Cho tôi xem được không?" Chân Hữu chìa tay.
"Tất nhiên rồi." Người đàn ông đưa lọ thuốc qua.
Chân Hữu kiểm tra rất kỹ: không chỉ ngửi, mà còn dùng ngón út lấy một chút thuốc nếm thử, cuối cùng mới kết luận: "Thứ này giống LSD đấy."
"LSD là cái gì?" Giả Lai hỏi.
"Một loại chất gây ảo giác, tên khoa học là d-lysergic acid diethylamide. Khi dùng vào sẽ sinh ra ảo giác mạnh mẽ, cảm giác rất khó diễn tả... giống như có thể nhìn thấy âm thanh, thấy màu sắc chuyển động, mọi thứ xung quanh kéo dài, méo mó, trở thành một phần của ảo tưởng. Có lần tôi bị gài trong hộp đêm, vô tình thử qua một lần. Tôi còn biết loại này dễ gây nghiện."
"Hả? Ý là sao?" Giả Lai vẫn chưa hiểu lắm.
"Tức là... thứ này là ma túy." Người đàn ông trung niên nói thẳng.
Lúc này, cậu học sinh đã bắt đầu trói Bruno lại. Đến lúc đó mọi người mới nhận ra Bruno thật ra chưa hề ngủ. Hắn đang mở mắt, chỉ là mí mắt khép hờ, miệng thì cười ngớ ngẩn như thể hoàn toàn không ý thức được hoàn cảnh của mình.
"Ra là tên này nghiện ngập, chẳng trách ngày nào trông cũng ẻo lả yếu ớt." Giả Lai bừng tỉnh.
"Chuyện đó tạm gác qua. Giờ việc quan trọng hơn là kiểm tra xem hắn có mang đạo cụ nào không." Người đàn ông trung niên nói.
Để tránh có ai đó thừa cơ giấu đi đạo cụ, các người chơi chia thành từng cặp để giám sát lẫn nhau. Nửa tiếng sau, họ không chỉ lục tung người Bruno, mà cả căn phòng cũng bị lật tung, kể cả bồn nước sau nắp bồn cầu cũng không tha.
Cuối cùng, trong phòng họ tìm được hai món đạo cụ: một chiếc nĩa và một chiếc răng trông như răng thú họ nhà mèo. Nhưng những món này đều đang trong trạng thái "chưa giám định" với tất cả mọi người trừ Bruno, muốn biết công dụng thì phải đợi đến khi hắn tỉnh táo lại, hoặc chí ít là tỉnh đến mức có thể giao tiếp được.
Tác dụng của LSD rất lâu. Mãi đến gần năm giờ sáng, Bruno mới tỉnh táo phần nào. Khi nhận ra tình trạng hiện tại của mình, hắn tỏ ra giận dữ, gào thét đòi giết người đàn ông trung niên đứng đầu.
Nhưng khi người kia đặt lọ LSD trước mặt, hắn rốt cuộc cũng dịu xuống.
Người đàn ông trung niên đẩy gọng kính: "Thì ra lý do lúc trước cậu nhất quyết không cho chúng tôi kiểm tra người là vì cái này? Cậu biết rất rõ NASA sẽ không để một kẻ nghiện ngập đặt chân lên Mặt Trăng."
"Tôi đã nói với các người rồi, hai vụ đó không phải tôi làm!" Bruno gào lên "Các người bắt nhầm người rồi. À không... đợi đã..." Hắn trừng mắt nhìn người đàn ông "Hoặc là chính ông mới là hung thủ thật sự. Ông cố ý chuyển hướng nghi ngờ về phía tôi để tiện ra tay tiếp, đúng không?"
Người đàn ông trung niên lắc đầu: "Giở trò ly gián vào lúc này thì hơi trễ rồi. Dù gì thì chúng ta vẫn phải giải quyết chuyện của cậu trước đã. Giờ tôi sẽ hỏi vài câu, mong cậu trả lời thật lòng."
Bruno cười nhạt: "Tôi có trả lời thật thì sao? Các người cũng đâu chịu tha cho chuyện tôi dùng LSD? Còn các người..." Hắn liếc quanh căn phòng "Rồi sẽ đến lượt các người phải hối hận. Các người chưa nhận ra sao? Hung thủ là ai căn bản không quan trọng. Hắn chỉ đang lợi dụng thời cơ để trừ khử những kẻ gây nguy hiểm nhất với hắn. Tôi là người đầu tiên..."
Ánh mắt hắn chuyển sang cậu học sinh trung học, cảnh báo: "Cậu sẽ là người thứ hai."
Câu nói ấy rõ ràng khiến cậu học sinh dao động, nét mặt lộ ra chút do dự.
Người đàn ông trung niên lại lên tiếng: "Đừng để lời hắn làm rối loạn suy nghĩ và phán đoán của cậu. Nếu cậu muốn thăng hạng, chắc chắn phải vượt qua hắn. Nên việc hắn bị loại chỉ có lợi cho cậu, đây là điều không thể thay đổi. Giờ việc cần làm là tập trung tìm hung thủ. Mọi chuyện khác để sau. Mọi người đồng ý chứ?"
Không ai lên tiếng phản đối.
Người đàn ông kéo ghế ngồi trước mặt Bruno: "Tôi biết giờ cậu hận tôi. Tôi thừa nhận, chuyện tối nay đều do tôi sắp đặt, bởi vì trong tất cả chúng ta, cậu luôn là người bị nghi ngờ nhiều nhất. Nhưng..." Ông ta bỗng chuyển giọng "Cũng phải công nhận suy luận trước đây của cậu không phải không có lý. Nếu tôi là hung thủ thật, tôi chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội này để loại bỏ người nguy hiểm với mình nhất. Vậy nên tôi sẽ cho cậu một cơ hội phản công chứng minh cậu không phải hung thủ. Như vậy lập luận của cậu sẽ đáng tin hơn. Dù cậu vẫn bị loại, nhưng sau khi cậu rời đi, tôi sẽ trở thành kẻ đáng nghi nhất. Đây chẳng phải điều cậu mong muốn sao?"
"Ha, thôi đi." Bruno cười lạnh "Tôi không phải con nít ba tuổi. Tôi biết ông muốn gì, và tôi sẽ không cho ông cái đó. Có thể các người vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được hung thủ là ai. Vậy nên... hãy cầu nguyện đi, cầu nguyện để bản thân không trở thành mục tiêu tiếp theo."
Nói đến đây, Bruno lại thả lỏng, như thể cuối cùng cũng chấp nhận sự thật rằng bí mật về LSD của hắn đã bị phơi bày, và giờ chẳng còn lý do gì để hợp tác nữa.