Cuộc gọi cuối cùng chấm dứt, tháp điều khiển cũng mất liên lạc với chiếc phi cơ.
Đội cứu hộ lập tức lái cano tốc hành đến hiện trường tai nạn. Đây là tai nạn thứ hai xảy ra trong cùng một ngày, đến cả viên đại úy xưa nay vẫn luôn điềm tĩnh cũng hiếm khi để lộ vẻ căng thẳng đến vậy.
Huấn luyện phi hành gia vốn tiềm ẩn nhiều nguy hiểm, bi kịch của Apollo 1 vẫn mãi là nỗi đau không thể xóa nhòa với NASA. Trong buổi diễn tập phóng thử, khoang chỉ huy dịch vụ đột ngột bốc cháy, ba phi hành gia đang ngồi bên trong chẳng khác nào gà tây nướng Giáng Sinh trong lò, bầu không khí giàu oxy áp suất cao khiến ngọn lửa lan cực nhanh, khi đội mặt đất kịp tới nơi, tất cả đã cháy thành tro tàn.
Thảm họa ấy khiến chương trình Apollo phải tạm dừng suốt 20 tháng.
Và trong những buổi huấn luyện sau đó, đủ loại tai nạn khác nhau cũng từng xảy ra. Nhưng hai ứng cử viên phi hành gia lần lượt gặp nạn chỉ cách nhau vài tiếng đồng hồ như hôm nay thì vẫn là lần đầu tiên.
Liên lạc gián đoạn, tháp điều khiển không rõ tình hình bên phía Trương Hằng ra sao.
Thông thường, với máy bay hai động cơ, nếu chỉ một bên dừng hoạt động, phi công có kinh nghiệm vẫn có thể điều khiển máy bay trở lại sân bay, hoặc tìm nơi hạ cánh gần nhất trong thời gian có hạn. Nhưng nếu cả hai động cơ đều tắt, thì với trọng lượng và thiết kế như một chiến đấu cơ, chiếc máy bay sẽ rất khó duy trì trạng thái lướt bay lâu.
Thế nên trong tình huống đó, lựa chọn tốt nhất của Trương Hằng là nhảy dù.
Chỉ có điều, buổi sáng vừa xảy ra vụ ghế phóng của Anthony bị trục trặc, điều này phủ bóng đen lên lòng tin của rất nhiều người.
Cùng lúc, vẻ mặt các người chơi khác cũng lộ vẻ nghi hoặc. Cuộc họp ngắn do người đàn ông trung niên trông như trí thức chủ trì chưa thể xác định được hung thủ giết chết Anthony, nhưng theo lý mà nói, ít nhiều cũng phải tạo ra áp lực tâm lý. Không ai ngờ được kẻ đó lại dám ra tay lần thứ hai nhanh đến vậy.
Mà lần này, mục tiêu lại là người mà không ai nghĩ sẽ trở thành mục tiêu.
Trương Hằng hiện là người có thành tích nổi trội nhất trong nhóm huấn luyện, xét tổng thể đã gần như chắc chắn suất dẫn đầu. Nếu hạ được cậu, đúng là có thể mở ra một chỗ trống trong đội Apollo 11. Nhưng thực tế mà nói, với những người còn lại, việc ra tay với cậu còn lâu mới lãi bằng ra tay với người khác.
Ngoài chuyện cậu khó đối phó, còn bởi giết người đứng đầu hay người thứ ba cũng không đem lại kết quả giống nhau. Xét đến việc sắp tới còn phải điều khiển phi thuyền vào không gian, ai chẳng mong đồng đội của mình càng đáng tin càng tốt? Vì vậy, nguy cơ Trương Hằng gặp phải vốn nên ít hơn hẳn so với người thứ hai hay thứ ba.
Mà người thật sự có động cơ hại cậu có lẽ chỉ có một.
"Vì sao ai cũng nhìn tôi như thể tôi là hung thủ vậy chứ?" Gã thanh niên mệt mỏi khịt mũi một cái.
"Anh từng nói không có lý do gì để giết Anthony, vì hắn không đe dọa được đến vị trí của anh. Nhưng lần này, thì anh lại có lý do rồi đấy." Chân Hữu lên tiếng.
"Nói sao nghe thử?"
"Anh biết rất rõ mình đang đứng ở vị trí nguy hiểm cỡ nào, phía sau có khối người mong anh chết. Giờ David chết rồi, anh rất có khả năng trở thành người đứng đầu."
"Rồi sao nữa?" Gã thanh niên đưa tay xoa cằm.
"Anh với David là hai người duy nhất trong nhóm từng có nền tảng lái máy bay. Nếu mất David, thì chỉ còn anh có thể điều khiển phi thuyền."
"Tôi thích cách cô lập luận đấy. Nếu được chọn, tôi cũng vui lòng chọn cô làm đồng đội cùng lên mặt trăng." Gã thanh niên cười toe toét.
"Còn lâu." Chân Hữu cười nhạt.
"Nếu tôi là cô thì tôi sẽ không nói chuyện thô lỗ với vị chỉ huy tương lai của mình đâu. Nếu cô thật sự bất mãn, tối nay cứ gõ cửa phòng tôi, tôi sẵn lòng thảo luận một một với cô, sâu sắc và chi tiết." Cậu ta cố tình nhấn mạnh chữ "sâu sắc".
Người đàn ông trung niên đeo kính cau mày: "Giờ cậu đã đạt được điều mình muốn, thì có thể nói cho chúng tôi biết cậu làm thế nào rồi chứ? Sáng nay, việc xảy ra với máy huấn luyện mô phỏng có thể lý giải bằng việc biết trước thứ tự gọi tên, cậu có thể ra tay từ đêm qua. Nhưng lần này, với máy bay thật, làm sao cậu khiến động cơ hỏng được? Kỹ thuật bay của David còn vượt qua cả cậu, tại sao hắn không phát hiện ra trước khi cất cánh? Với lại giữa cậu và David còn có Mark nữa. Cậu dùng đạo cụ trò chơi gì?"
"Nếu tôi không nói thì sao? Anh định cắn tôi à?" Gã thanh niên nhướng mày.
"Chúng tôi cần người điều khiển phi thuyền, đúng. Nhưng đó là chuyện sau khi lên Apollo 11. Trước đó, chẳng ai muốn cược mạng mình vào lòng từ bi của người khác cả. Hơn nữa, tôi dám chắc cậu cũng chẳng có thứ như vậy." Người đàn ông trung niên đẩy gọng kính, "Vậy nên, để bảo vệ an toàn cho chúng tôi, hoặc là cậu đưa đạo cụ đó ra, nói rõ cách kích hoạt và vô hiệu hóa nó, hoặc là chúng tôi sẽ tự mình tịch thu và lúc đó, có thể lấy thêm vài thứ khác từ người cậu."
"Chậc chậc... chú già này còn cứng hơn vẻ ngoài đấy. Chỉ tiếc... chú chọn nhầm đối tượng rồi." Cậu thanh niên bĩu môi. "Tôi ước gì mình có thể nói cho chú biết tôi làm cách nào khiến chiếc máy bay đó rơi, giống như tôi ước mình có thể nói tôi giết thằng ngu tên Anthony. Nhưng sự thật là... tôi sẽ nói lần cuối cùng thôi nhé, nghe cho rõ... tôi không giết họ. Tôi mặc kệ các người nghĩ gì, nhưng chuyện này không phải tôi làm. Dù xét theo một nghĩa nào đó... tôi cũng không ghét cách làm đó cho lắm."
"Chúng ta đang phí thời gian, hắn toàn nói dối. Chúng ta nên khống chế hắn ngay và lục soát người hắn." cậu học sinh trung học đề nghị.
"Tôi đồng ý." Chân Hữu nói.
"Ai dám đụng vào tôi trước, tôi thề sẽ giết kẻ đó. Không đùa đâu." Sắc mặt gã thanh niên trầm xuống, trong mắt thoáng lên sát ý.
"Tại sao? Nếu không phải cậu làm, thì sao lại không dám cho chúng tôi kiểm tra?" Gã trung niên hỏi. "Như cậu đã nói, David chết rồi, giờ cậu là người thích hợp nhất để điều khiển phi thuyền. Chỉ cần chứng minh hai vụ việc không liên quan gì đến cậu, thì cậu có thể ngồi yên hưởng ghế chắc trong đội rồi, còn được đứng xem kịch nữa. Cậu chẳng muốn hoàn thành nhiệm vụ chính sao?"
"Tôi sẽ không lật bài tẩy khi trận đấu còn chưa kết thúc." Cậu thanh niên nói.
Bầu không khí rơi vào giằng co. Bên phía người đàn ông trung niên cũng có điều e ngại, dù số lượng áp đảo, nhưng dù sao nơi này cũng là căn cứ không quân Mũi Canaveral, họ khó lòng ra tay mạnh bạo.
Ngay lúc đó, Giả Lai nãy giờ vẫn im lặng bỗng chỉ ra phía bãi biển gần đó, khẽ nói:
"Ơ... mắt tôi hơi kém... mấy người nhìn bên kia xem, người trên cano kia có phải David không?"