"Anh đang bảo tôi nói điêu à?" Gã thanh niên uể oải bật cười, rút một điếu Camel, châm lửa, rồi quay sang gã trung niên có vẻ trí thức: "Nói cho cùng thì anh mới là bậc thầy giả vờ nghiêm túc đấy chứ. Rõ ràng là người đáng ngờ nhất trong đám, vậy mà lại trịnh trọng gọi bọn tôi lại họp. Nếu không ngoài dự đoán thì điểm số của anh chắc cũng gần giống tên ngốc Anthony kia. Thằng nhóc cấp ba đằng kia nữa, ba người các ngươi đang tranh nhau suất cuối cùng. Giờ ra tay trước, loại bỏ một đứa, thì cơ hội vào top ba chẳng phải tăng lên sao? Vô cùng hợp lý, đúng không?"
"Tôi... tôi chắc chắn sẽ vào top ba." Cậu học sinh trung học vội vàng thanh minh, nhưng nghe chính điều đó thì cũng chẳng tự tin mấy.
"Hừ, lại giở bài định mệnh với vận mệnh nữa hả?" Gã thanh niên nhếch mép khinh khỉnh. "Thôi đi, hiểu vài khái niệm hàng không không đủ để làm chủ sân chơi này đâu."
Hắn liếc về phía người vẫn luôn hành động đơn độc kia: "Tên kia thì không nói làm gì. Còn tôi, ba năm trước đã lấy bằng lái phi cơ cá nhân ở Úc rồi."
Sau đó, hắn chỉ tay về phía gã trung niên có dáng vẻ trí thức: "Anh là kỹ sư viện nghiên cứu? Lý thuyết của anh hoàn toàn không bằng gã kia. Thực tế mà nói, đến cái xác chết kia cũng bỏ xa anh về khoản thể lực. Xin lỗi vì nói thẳng, nhưng anh hầu như chẳng có ưu thế nào trong cuộc cạnh tranh này cả. Anthony chết đi, người hưởng lợi nhiều nhất là anh kia. Còn người thứ hai chính là thằng nhóc cấp ba."
Gã thanh niên nhả ra một vòng khói, ngừng một chút rồi tiếp: "Mà thực sự, tôi chẳng hiểu cuộc họp này để làm gì. Ai mà chả mong tụi còn lại chết sạch? Giờ có người hành động, chẳng phải là điều dễ hiểu sao?"
"Nhưng vấn đề là... hôm nay có thể âm thầm giết Anthony, thì mai cũng có thể dùng cách đó giết từng người một. Cậu cũng không muốn đến lượt mình ngồi lên máy ly tâm ở Johnsville, rồi nó cứ quay không ngừng, quay đến khi tuyến tiền liệt và amidan của cậu bay cả ra ngoài chứ?" Gã trung niên lạnh nhạt nói.
"Tôi... tôi có chuyện muốn nói." Cậu học sinh cấp ba đột ngột lên tiếng.
"Sao hả?"
"Tối hôm qua, tôi thấy anh ta rời khỏi phòng, lén ra khỏi trung tâm vũ trụ." Cậu học sinh chỉ tay về phía gã thanh niên uể oải.
"Tối hôm qua?" Gã trung niên khẽ nhướng mày. "Buổi học thứ ba kết thúc lúc hai giờ sáng rồi còn gì." Anh ta quay đầu nhìn về phía gã thanh niên, "Lúc đó không tranh thủ ngủ mà lại ra ngoài, là vì sao?"
"Chuyện riêng của tôi thôi, liên quan gì đến mấy người?" Gã thanh niên nhún vai.
"Cậu không nói vì cậu đã tranh thủ khoảng thời gian đó để làm gì đó với buồng huấn luyện đổ bộ Mặt trăng." Gã trung niên đẩy gọng kính, "Chúng ta đều đã biết trước lịch huấn luyện tuần này. Tuy sĩ quan mỗi lần điểm danh theo thứ tự khác nhau, nhưng vẫn có quy luật. Lần này cậu xếp cuối cùng."
"Huấn luyện đó vốn đã nguy hiểm. Một khi thiết bị bật thoát hiểm trục trặc, thì ai đang ở trong máy coi như xong đời... Nếu không phải là mưu sát có chủ đích, thì cũng là hành vi chọn ngẫu nhiên giết người. Mục tiêu của cậu không phải Anthony, mà là bất kỳ ai xui xẻo."
"Vậy lại quay về câu hỏi ban đầu tôi giết người để làm gì? Tôi đâu có áp lực điểm số, tại sao phải ra tay?"
"Tôi không biết. Có thể cậu chỉ muốn ra tay trước khi người khác hành động, hoặc chỉ đơn giản là muốn gây hỗn loạn. Dù sao thì như chính cậu nói, ấn tượng đầu của mọi người là cậu chẳng đáng ngờ gì cả... Nhưng..." Gã trung niên quay sang Chân Hữu và Giả Lai, "Kiểu giết người ngẫu nhiên như vậy lại hợp với lợi ích của hai người nhất. Hai người là những người xếp hạng thấp nhất, không quan trọng ai chết trước, chỉ cần có người chết là hai người được lợi."
"Vậy chúng tôi phải giết hơi bị nhiều người đó." Chân Hữu buông lời nhàn nhạt. "Hơn nữa tôi xếp ngay sau Anthony. Tôi chưa từng đậu được bài bay nào, tôi làm gì có bản lĩnh để điều khiển cái máy đó hạ cánh an toàn. Nếu Anthony mà đáp xuống thành công, khác gì tôi tự đẩy mình vào chỗ chết?"
Để bênh vực đồng đội, gã mập trước nay vẫn nhát gan rụt rè, lúc này cũng cố lấy can đảm lên tiếng: "Nếu tôi nhớ không nhầm... hai hôm nay anh để ý thời tiết rất kỹ. Mà vụ tai nạn đó cũng có liên quan lớn đến gió lớn hôm nay đấy."
"Hay thật đấy. Thế là trừ người bạn đơn độc đằng kia, ai trong chúng ta cũng có động cơ rồi." Gã thanh niên lười biếng cười khẩy.
"Thật ra... tôi nghĩ chẳng ai có thể được loại trừ cả." Giả Lai hơi ngập ngừng rồi nói tiếp, "David là người có điểm cao nhất. Dù bản thân cậu ta không có lý do gì để giết người, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng ai đó hối lộ cậu ta bằng điểm số hoặc đạo cụ, thuê cậu ta giết Anthony."
Nghe vậy, Trương Hằng không tỏ thái độ gì. Từ đầu đến giờ cậu không lên tiếng, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Cậu nhận ra hôm nay gã mập có phần hung hăng bất thường. Kết hợp với lời Chân Hữu nói trước đó, gã đúng là rất đáng ngờ. Còn gã thanh niên uể oải, sau khi bị tên nhóc cấp ba chỉ mặt việc lén rời khỏi trung tâm lúc nửa đêm, rõ ràng có phần bối rối. Tuy gã che đậy rất nhanh bằng thái độ dửng dưng, nhưng cậu vẫn nhìn ra.
Về phần tên nhóc cấp ba kia, bản thân cậu ta cũng không ít vấn đề. Cậu ta là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Anthony. Trương Hằng còn chú ý đến một chi tiết nhỏ khi máy bay huấn luyện gặp nạn, cậu ta đó là người duy nhất không hề tỏ ra quá bất ngờ. Còn Chân Hữu, cậu vẫn luôn giữ cảnh giác với cô ta. Cô ta tuyệt đối không yếu đuối như vẻ bề ngoài. Đó cũng là lý do hôm trước, dù trông cô ta có vẻ thê thảm, cậu vẫn không để cô ta vào phòng.
Cuối cùng là gã trung niên kia như mọi khi, vẫn ra vẻ là thủ lĩnh, phân tích cái chết của Anthony một cách nghiêm túc. Nhưng thật ra, gã luôn có xu hướng lái nghi ngờ về phía gã thanh niên uể oải.
Cuộc họp lần này kết thúc mà chẳng có kết luận gì. Không ai biết rốt cuộc trục trặc trong máy huấn luyện xảy ra như thế nào. Ngay sau đó, chuyên gia tâm lý của NASA cũng tới, tiến hành đánh giá tâm lý với sáu người. Bài kiểm tra này nhằm xác định liệu họ có chịu ảnh hưởng tinh thần sau biến cố vừa rồi, và những ảnh hưởng đó có gây rủi ro cho nhiệm vụ Mặt trăng không.
Tuy nhiên, điều khiến viên sĩ quan phụ trách bất ngờ là báo cáo cho thấy cả sáu người... chẳng ai có phản ứng cảm xúc nào lớn, điều đó khá là kì lạ