Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo - Chương 38: Phần tôi thích nhất

Đội y tế vẫn luôn túc trực bên ngoài lập tức lao về phía nơi thiết bị huấn luyện đổ sập, nhưng sức nóng và khói đặc đã chặn đứng nỗ lực cứu hộ.

Thực ra, xét theo tình hình hiện trường, họ cũng chỉ có thể cố hết sức mà thôi chẳng ai thực sự tin rằng người đàn ông to lớn tên là Anthony còn có thể sống sót.

Đội chữa cháy tới rất nhanh, mất chừng năm phút để dập lửa. Thế nhưng, thiết bị mô phỏng đổ bộ đã cháy trụi gần như hoàn toàn, còn ghế lái thì sót lại một thi thể cháy đen đến không thể nhận diện.

"Buổi huấn luyện sáng nay hủy bỏ. Tất cả quay về ký túc xá chờ lệnh." Viên đại úy nói, vẻ mặt bình thường của ông ta cũng lần đầu xuất hiện nét nghiêm nghị, "Không ai được phép bàn tán chuyện vừa xảy ra, nhất là với giới truyền thông. Buổi trưa sẽ có chuyên gia tâm lý tới đánh giá tinh thần các anh. Ngoài ra..."

Ông ta dừng lại, ánh mắt một lần nữa đảo qua từng người.

"Người nào muốn rút lui, có thể nói ngay bây giờ."

"..."

Không ai lên tiếng.

Tất nhiên sẽ không ai bỏ cuộc. Dù vừa xảy ra tai nạn chết người, thậm chí kể cả khi toàn bộ người còn lại đều thiệt mạng chỉ cần nhiệm vụ chính chưa hoàn thành, sẽ chẳng có ai chấp nhận dừng lại.

Mà thực ra, tuy lời gã thanh uể oải nhác kia trước đó nghe chẳng mấy dễ chịu, nhưng với nhiều người, cái chết của Anthony có khi lại là tin tốt. Vì thế tâm trạng hiện tại của đám người trong phòng khá lẫn lộn.

Mọi người quay về phòng như lời đại úy. Trương Hằng lấy từ tủ lạnh ra một hộp sữa, rót vào ly thủy tinh. Nhưng cậu vừa cầm ly lên thì đã nghe tiếng gõ cửa.

Người đứng bên ngoài là Chân Hữu.

Từ hôm đầu tiên trên lớp bị Trương Hằng cảnh cáo, hai người chưa từng nói chuyện riêng. Chân Hữu đã lựa chọn liên minh với Giả Lai, dù vậy, điều đó cũng chẳng gây xôn xao gì trong nhóm hai người chơi đang lẹt đẹt cuối bảng có liên thủ thì cũng chẳng khiến ai cảm thấy bị đe dọa.

"Có chuyện gì?" Trương Hằng hỏi.

"Chúng ta có thể nói chuyện trong phòng được không?" Cô ta trông không được ổn lắm. Nụ cười gượng gạo, trong lời nói còn lẫn cả hoang mang.

"Không cần thiết." Trương Hằng đáp, "Cô muốn nói gì thì cứ nói ở đây."

Chân Hữu cắn môi.

"Tôi biết anh nghĩ gì về tôi. Nhưng tôi có lựa chọn nào đâu? Từ đầu đến cuối đều là nó chọn tôi, chứ tôi có chọn nó đâu. Tôi nhận được thư mời, rồi cứ thế bị kéo vào trò chơi quái đản này. Muốn sống thì chỉ còn cách liều chết. Giống như lúc mới ra trường đi làm vậy... Tôi chỉ muốn sống tử tế, làm việc đàng hoàng, nuôi gia đình, sống như một người bình thường. Nhưng rồi sếp tôi chặn tôi ở phòng trà, bắt tôi làm bồ nhí của hắn, nếu không thì tôi đừng hòng sống yên trong công ty."

"Thế giới này vốn dĩ là như vậy đấy... Kẻ yếu thì chẳng bao giờ có quyền lựa chọn." Cô ta cười khẩy, "Nhiều lúc tôi ước gì mình là đàn ông. Có khi tôi đã không thành ra thế này."

Cô ta ngẩng đầu.

"Tôi không lừa anh. Tôi nhìn ra được là anh khác bọn họ. Tôi tới không phải để lợi dụng, mà chỉ muốn nói với anh một câu: cẩn thận Giả Lai."

"Tại sao? Hắn không phải đồng minh của cô sao?"

"Đừng để vẻ ngoài của hắn đánh lừa. Hắn là người che giấu sâu nhất trong tất cả chúng ta, hơn bất kỳ ai tưởng tượng... Tôi..."

Cô ta còn chưa nói hết, cánh cửa ngay bên phải Trương Hằng đã bật mở.

Giả Lai ló đầu ra.

"Ồ, cô ở đây à. Tôi đang định đi tìm. Cô chẳng nói là trong tủ hết nước ngọt rồi sao? Tôi còn mấy lon, muốn lấy thì qua lấy nhé." Hắn vừa nói vừa liếc Trương Hằng, ánh mắt thoáng hiện vẻ e dè.

Trong số các người chơi, Trương Hằng luôn là người bí ẩn nhất. Cậu sống tách biệt, ít tiếp xúc, năng lực vượt trội, trong các bài huấn luyện đều đạt thành tích nổi bật. Có người thậm chí nghi cậu là phi hành gia thực thụ. Tuy giờ đây khí chất sắc lạnh nơi cậu đã bớt phần hung hiểm, nhưng Giả Lai vẫn theo bản năng mà thấy sợ.

Chân Hữu không nói tiếp, chỉ liếc Trương Hằng lần nữa, rồi gượng cười với Giả Lai.

"Ừ, tôi qua ngay đây."

Chưa đầy năm phút sau khi cô rời đi, lại có người gõ cửa Trương Hằng.

Lần này là một người đàn ông trung niên, đeo kính, trông như trí thức.

"Tôi nghĩ chúng ta nên nói chuyện một chút về chuyện vừa rồi. Tôi đã báo với mấy người kia. Mười lăm phút nữa họp ở phòng tôi. Cậu có vấn đề gì không?"

"Không."

"Tốt. Vậy gặp sau nhé."

...

Đây là lần đầu Trương Hằng bước vào phòng của một người chơi khác.

Căn phòng của người đàn ông người trung niên trí thức nhỏ hơn phòng cậu một chút, bài trí gần giống nhau, chỉ khác là không có tivi thay vào đó là một chiếc đài radio cổ. Khi Trương Hằng bước vào, những người khác đã đến đầy đủ.

Cậu học sinh cấp ba và gã thanh niên uể oải ngồi chiếm hai chiếc ghế trong phòng. Giả Lai và Chân Hữu ngồi trên giường. Chiếc ghế bành duy nhất còn trống. Người đàn ông trí thức làm động tác mời Trương Hằng ngồi.

Khi cậu ngồi xuống, ông ta cũng đóng cửa, đứng ra giữa phòng.

"Vậy tôi xin vào thẳng vấn đề: tôi không nghĩ cái chết của Anthony là tai nạn."

"Tại sao?" Gã thanh niên lười biếng bóc lạc, ném vào miệng.

"Đừng nói là các người không thấy. Anthony làm đúng mọi quy trình. Khi nhận ra không thể điều khiển nổi mô phỏng đổ bộ, anh ta lập tức kéo cần phóng ghế. Tất cả chỉ diễn ra trong vài giây trước khi thiết bị đâm xuống đất."

"Thế sao anh ta không được phóng ra?" Giả Lai nghi hoặc.

"Câu hỏi hay. Tôi nghĩ, trong số chúng ta có người biết câu trả lời." Người trung niên đẩy kính, quét mắt nhìn từng người.

"Ồ, đến đoạn tôi thích nhất rồi sao?" Gã thanh niên kia vỗ tay, tỏ vẻ thích thú.

"Tôi nhớ có người từng nói, hắn mà không cẩn thận là sẽ tự giết mình." Cậu học sinh cấp ba lên tiếng.

"Thì sao?" Gã thanh niên kia nhún vai.

"Làm sao cậu biết chuyện đó sẽ xảy ra?"

"Vì tôi thông minh hơn người?"

Hắn mỉm cười, rồi quay sang đám đông.

"Các người không định tin mấy thứ vô lý đó thật chứ? Với thành tích hiện tại, tôi chẳng cần giết ai cũng đủ tư cách lên Apollo 11. Trong tất cả những người ở đây, trừ cái tên mặt lạnh kia," hắn gật đầu về phía Trương Hằng, "tôi chắc là người ít bị nghi nhất."

"Cũng có lý." Giả Lai lẩm bẩm.

"Xin lỗi, cậu nói gì?" Ánh mắt gã thanh niên lóe lên lạnh lẽo.

Tên mập lập tức co rụt cổ lại như phản xạ.

"Tôi nghĩ cậu ấy muốn nói là, bảng điểm vẫn chưa công bố, còn quá sớm để kết luận." Người đàn ông trung niên nhẹ nhàng đẩy gọng kính, "Biết đâu cậu đang cố tỏ ra nguy hiểm thì sao."