“David, nếu sẵn sàng thì bắt đầu đi.”
Trước đó, khi còn đứng dưới, Trương Hằng đã thấy mấy người thử qua chiếc máy này. Nhưng rõ ràng, nhìn từ dưới đất với trực tiếp ngồi lên là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Phía trước bên phải cậu là một màn hình nhỏ, có thể hiển thị mức độ lệch phương vị của máy; ngoài ra, hai bên tay trái và phải mỗi bên đều có một cần điều khiển. Xét về thao tác thì có vẻ không quá phức tạp.
Tuy nhiên, chỉ đến khi máy huấn luyện đa trục bắt đầu hoạt động, cậu mới thực sự cảm nhận được việc giữ cho ghế ổn định khó khăn đến nhường nào. Không chỉ cần độ chính xác cao trong điều khiển lực và góc, mà chỉ sơ suất một chút thôi, hệ thống đã bắt đầu tăng tốc.
Cậu có cảm giác như mình bị ném vào một chiếc máy xay khổng lồ đang quay cuồng với tốc độ chóng mặt. Trương Hằng cố điều khiển cần để giữ cho ghế không xoay quá đà, nhưng nói thật, đến chính cậu cũng không chắc điều đó có ích gì không.
Thế giới trước mắt lộn tùng phèo như một bộ phim bị tua ngược: mới giây trước còn là ánh đèn chiếu trên trần nhà, giây sau đã biến thành một bắp chân không rõ của ai, tiếp đó là những ống dẫn nước bám bụi trên tường. Bữa tối chưa tiêu hóa trong dạ dày bắt đầu nổi sóng.
Ở phía ngoài, ngoại trừ một người vừa xuống đã lao thẳng vào nhà vệ sinh và vẫn đang nôn thốc nôn tháo, những người còn lại đã hồi phục phần nào. Họ tụm lại gần chỗ máy huấn luyện, chăm chú dõi theo Trương Hằng, nét mặt ai cũng mang theo chút khoái trá.
Dù sao thì lúc trước, ai nấy cũng đều mất mặt chẳng ít. Giờ có thêm người gia nhập vào hàng ngũ "khổ nạn", trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy được an ủi.
Thế nhưng, nhìn được một lúc, người đàn ông trung niên đeo kính gọng vàng đột nhiên biến sắc, trầm giọng hỏi:
“Bao lâu rồi?”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Ai cũng vừa mới thoát khỏi cơn ác mộng riêng, dù vẫn quan sát xung quanh, nhưng lại chẳng ai để ý canh thời gian người khác.
Bỗng một giọng nói vang lên:
“Hai phút năm mươi hai giây. Anh ta đã vượt gấp đôi thời gian trung bình của chúng ta, và cũng gấp đôi người kém nhất.”
Người vừa nói là cô gái duy nhất trong nhóm bảy người. Tóc ngắn, sắc mặt lạnh, trông rất chững chạc. Có vẻ cô đã để mắt đến Trương Hằng từ lúc cậu tình nguyện lùi lại. Lúc này, cô đang chăm chú bấm giờ.
“Cảm ơn đã nhắc.” Gã mập lúc nãy đã được nhân viên y tế sơ cứu, giờ cũng tỉnh lại. Tuy nhiên, sau màn phun đồ ăn như núi lửa của mình, gã đang bị cả nhóm lặng lẽ xa lánh, đành đứng một mình ở rìa đám đông, lau mồ hôi trán rồi cười gượng.
“Gã này làm nghề gì thế? Phi công à? Hay diễn viên xiếc?” Gã to xác tên là Anthony lên tiếng.
“Biết đâu đấy. Tôi thì thấy giống sát thủ chuyên nghiệp hơn.” Cô gái tóc ngắn nói, ánh mắt lấp lóe một tia hứng thú khó lường.
Đúng lúc mấy người đang xì xào, Trương Hằng rốt cuộc cũng dừng máy lại. Khi hai chân cậu chạm đất, cơn choáng váng vẫn chưa tan, phải vội vịn tay vào lan can thang mới đứng vững được.
Lợi thế của mười năm kinh nghiệm làm hải tặc đã phát huy tác dụng. Cậu từng tự tay điều khiển chiến hạm Hàn Nha băng qua không ít cơn bão, khả năng giữ thăng bằng vì vậy cũng hơn người thường. Chính điều đó giúp cậu trụ được lâu hơn các "đồng đội".
Dù vậy, rốt cuộc cậu vẫn phải vào nhà vệ sinh giống mọi người. Khi bước ra, sáu người còn lại đã tập hợp lại.
Và người đàn ông giống sĩ quan huấn luyện lại cất tiếng:
“Để phòng các người quên mất, ta sẽ tự giới thiệu lại lần nữa. Ta là William Kenhouse. Các người có thể gọi ta là Kenhouse, hoặc gọi là Thuyền trưởng, tuỳ. Như các người biết, ba ngày trước, chúng ta vừa phóng Apollo 10 thành công. Nhiệm vụ lần này là lần đầu tiên đưa mô-đun đổ bộ vào quỹ đạo Mặt Trăng để thử nghiệm. Tính đến hiện tại, mọi thứ đều thuận lợi. Nếu không có gì trục trặc, năm ngày nữa họ sẽ trở về, sau đó đến lượt trọng tâm của chúng ta.”
Người đàn ông dừng lại, rồi tiếp tục:
“Chúng ta sẽ dùng Apollo 11 đưa người lên Mặt Trăng. Nhưng có một vấn đề: chỉ một tuần trước, trong đội nhiệm vụ đã xuất hiện dịch bệnh. Dù đội y tế đã cố khống chế nguồn lây, vẫn có một số phi hành gia nhiễm bệnh và không thể tiếp tục nhiệm vụ. Trong đó bao gồm cả thành viên chính thức, dự bị lẫn đội hỗ trợ. Nói đơn giản, chúng ta không còn phi hành gia nào cả.”
Trương Hằng và những người khác im lặng lắng nghe. Theo như cậu biết, trong lịch sử thực tế của NASA chưa từng xảy ra đợt dịch nào nghiêm trọng như vậy. Rõ ràng đây là tình huống bất ngờ mà phó bản cài vào để mở đường cho họ “lên chức”.
Nhưng điều cậu quan tâm hơn là… tiếp theo sẽ ra sao?
Kenhouse tiếp tục:
“Tình hình nhân lực hiện giờ vô cùng căng thẳng. Giám đốc đã đề xuất Tổng thống hoãn lịch đổ bộ. Nhưng đề xuất đó bị bác bỏ. Sputnik-1, Gagarin… Liên Xô luôn đi trước ta trong mọi cột mốc vũ trụ quan trọng. Hiện giờ tỉ số là 2:0. Ván này, chúng ta buộc phải thắng.”
“…Về phần cá nhân, ta thà chọn phi công kỳ cựu từ lực lượng không quân còn hơn. Nhưng Tổng thống và giám đốc lại đích thân tiến cử các người. Ta không hiểu vì sao. Trong mắt ta, các người còn không bằng bà nội đã từng đánh trận Somme của ta. Nhưng đây là mệnh lệnh từ NASA, ta không có quyền phản đối. Vậy nên, hãy cất ngay cái vẻ mặt chết dở ấy đi.”
“Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ trực tiếp phụ trách huấn luyện các người. Nếu may mắn, khi Apollo 10 trở về, các phi hành gia kia có thể hồi phục kịp thời. Khi đó, các người sẽ được giữ vai trò dự bị hoặc hỗ trợ trong nhiệm vụ tiếp theo, thay vì bị đẩy lên trời chịu chết. Rõ chưa? Còn câu hỏi nào không?”
Mọi người đều lặng thinh, tranh thủ thời gian tiêu hóa thông tin. Trên thực tế, từ lúc mở mắt và thấy bộ đồ mặc trên người, đa số đã đoán được thân phận mình là gì. Nhưng lời của Kenhouse đã vẽ bức tranh rõ ràng hơn.
Ai nấy đều có chút choáng. Phần lớn trong số họ đã từng trải qua nhiều phó bản, đối mặt đủ loại tình huống khó khăn, có kinh nghiệm ứng biến. Nhưng bị ném thẳng vào một kịch bản… “chuẩn bị bay lên Mặt Trăng”, thì quả thật là lần đầu tiên.
Trước khi vào phó bản, ai cũng nghĩ mình đã chuẩn bị đủ tinh thần. Nhưng chuyện bay ra ngoài tầng khí quyển… thực sự chẳng ai từng sẵn sàng cho nó. Mọi ánh mắt nhìn nhau, chỉ thấy rõ một nỗi lo âu còn lớn hơn lúc bước vào máy huấn luyện.