Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo - Chương 28 : Không chỉ là một nửa

Trong phòng họp tòa nhà số 12 của Trung tâm Vũ trụ Kennedy, bảy người cầm trên tay cuốn sổ tay huấn luyện vừa được NASA phát xuống, mỗi người một vẻ mặt khác nhau.

"Cái thứ hơn sáu mươi trang này mà chỉ là mục lục thôi á?" Gã béo thở dài như muốn chết, "Phải học vật lý tên lửa cơ bản, khí động học, động lực học quỹ đạo, động cơ phản lực, thiên văn học... mấy cái đó tôi còn hiểu. Nhưng sinh học, địa chất học với khoa học vật liệu là thế nào? Còn cái môn kỹ thuật điện tử này, tôi nhìn còn không hiểu nổi cái tiêu đề nữa. Trong 55 ngày mà bảo học hết đống này á?"

"Nhắc cho anh nhớ, đó mới chỉ là phần lý thuyết thôi đấy." Cậu trai trông như học sinh cấp ba lên tiếng.

"Vậy còn gì nữa?" Gã béo tuyệt vọng hỏi.

"Huấn luyện thể lực, EVA (hoạt động ngoài không gian), vượt chướng ngại vật trong môi trường mô phỏng không gian, huấn luyện mặc đồ phi hành gia, huấn luyện làm quen thiết bị, huấn luyện điều khiển tàu, huấn luyện thoát hiểm khẩn cấp... Gì cũng có thể có. Dù sao thì Apollo 11 cũng là một dự án vũ trụ từ năm mươi năm trước, nói thật thì tôi cũng chẳng dám chắc thời này còn yêu cầu thêm những gì."

Cậu trai vốn là người hào hứng nhất trong số các người chơi. Với một người yêu thích không gian, không gì tuyệt vời hơn việc được tự mình bước lên phi thuyền bay vào vũ trụ mà lại còn là tham gia vào một trong những cột mốc quan trọng nhất trong lịch sử nhân loại. Dù việc chỉ được cắm cờ Mỹ lên mặt trăng có phần khiến cậu hơi lấn cấn, nhưng dù sao cũng chỉ là trong trò chơi, không ảnh hưởng đến thế giới thực. Thế nhưng, khi cầm quyển sổ tay trên tay và nhận ra mình sẽ phải học những gì, nụ cười trên mặt cậu cũng dần biến mất.

"Vòng tròn định mệnh cơ mà?" Người đàn ông lực lưỡng tên Anthony nhếch mép cười mỉa, "Vậy thì cậu nên được đặc cách lên trời rồi đấy."

"Thật ra cũng không cần quá bi quan," người đàn ông trung niên có dáng vẻ trí thức đẩy gọng kính trên mũi, "Apollo 11 có ba chỗ. Tức là ngoài những kỹ năng bắt buộc cho phi hành gia, mỗi người chúng ta có thể chọn tập trung vào một chuyên môn, từ đó bù đắp cho nhau..."

Nhưng ông ta chưa nói hết câu thì bị ngắt lời bởi một thanh niên cao gầy trông có vẻ phờ phạc: "Thôi đi chú ơi, ngoài ông béo kia ra, mấy người còn lại đều chơi đơn. Đừng tưởng ai cũng là con nai ngơ ngác."

Cậu ta ngáp một cái, uể oải nói tiếp: "Đừng nói với tôi là chú không để ý cái tay đại úy William Kenhouse ấy, trong tay cầm một cuốn sổ nhỏ. Mỗi khi ai bước xuống khỏi máy huấn luyện đa trục, hắn lại ghi chép cái gì đó vào đó. Không ngoài dự đoán thì chắc đang chấm điểm từng người, và mấy điểm số đó khả năng cao sẽ quyết định ai trong số chúng ta được lên Apollo 11, ai sẽ làm dự bị. Giờ chú bảo chúng tôi bỏ qua vài nội dung để tập trung vào một mảng, nhưng ba lần đạt 60 điểm cộng lại vẫn cao hơn nhiều so với một lần đạt 80 điểm."

Người đàn ông trung niên vẫn điềm nhiên đẩy kính, "Tôi chỉ đang đưa ra một phương án, giúp mọi người tăng cơ hội sống sót sau khi lên vũ trụ..."

"Nhưng điều kiện tiên quyết là chúng ta phải ngồi được vào khoang điều khiển của Apollo 11 đã." Cậu học sinh cấp ba chen vào.

"Thực ra... nếu tính kỹ thì xác suất chúng ta được chọn cũng khá cao." Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.

"Năm ăn năm thua thôi." Anthony cau mày.

"Không phải năm ăn năm thua." Cậu học sinh chợt như nghĩ ra điều gì, ánh mắt cũng sáng lên.

"Sao cơ?" Thanh niên uể oải xoay cây bút trong tay.

Ánh mắt của cậu học sinh chuyển sang người chơi nữ duy nhất trong nhóm. Cô ta hơi nhướn mày: "Có chuyện gì?"

"Rất tiếc, có lẽ lần này cô vào nhầm phó bản rồi. Nếu nói trò chơi của chúng ta lần này ở cấp độ khó, thì với cô, nó có lẽ là địa ngục."

"Dựa vào đâu mà nói vậy?"

"Có vẻ cô không hiểu lắm về nước Mỹ những năm 60." Người đàn ông trung niên mỉm cười lịch sự.

"Marilyn Monroe, The Beatles, Bob Dylan... Ngoài mấy thứ đó thì còn gì đáng nói không?" Cô gái phản bác.

"Luật Dân Quyền 1964 tuy đã có hiệu lực, nhưng đáng tiếc là nạn phân biệt đối xử vẫn tồn tại, không chỉ với người da màu mà cả phụ nữ. Đó cũng là lý do vì sao phong trào nữ quyền thời đó lại dấy lên dữ dội như thế. Phụ nữ hiếm khi được cho vào bồi thẩm đoàn, khoản vay từ ngân hàng chỉ bằng một nửa nam giới nhưng lãi suất lại cao hơn một nửa."

Cậu học sinh tiếp lời: "Rất ít người biết rằng NASA từng thử nghiệm một chương trình đánh giá khả năng nữ giới trở thành phi hành gia vào năm 1960. Họ mời 25 nữ phi công và cho họ trải qua cùng một loạt kiểm tra với chương trình Mercury dành cho nam. Kết quả là có 13 người vượt qua."

"Sau đó thì sao?"

"Mặc dù họ đã hoàn thành tất cả các bài kiểm tra, nhưng NASA chưa bao giờ chính thức tuyên bố họ là phi hành gia dự bị, cũng không đưa họ vào kế hoạch bay. Lý do? Ban quản trị NASA lo ngại việc đưa phụ nữ vào không gian sẽ 'lãng phí tài nguyên quý giá' và làm lu mờ sự chú ý của công chúng dành cho nam phi hành gia. Tệ hơn, nếu phụ nữ bị thương hoặc tử vong trong nhiệm vụ, hiệu ứng tiêu cực còn lớn hơn. Vì thế, năm 1963, họ dừng hẳn chương trình đào tạo nữ phi hành gia."

Cậu học sinh ngừng lại một chút, rồi nói: "Và đáng nói là cũng trong năm đó, Liên Xô đưa Valentina Tereshkova nữ phi hành gia đầu tiên của loài người vào không gian. So sánh như vậy thì đúng là... mỉa mai thật."

"Vậy tức là để tôi được lên Apollo 11, không những phải thể hiện xuất sắc, mà còn phải cầu nguyện rằng Kenhouse và mấy ông lãnh đạo NASA đều không có thành kiến với phụ nữ?"

"Rất tiếc, e là vậy."

"Thật là... tuyệt vời." Cô gái cố nặn ra một nụ cười gượng gạo. Ban đầu cô đã ngồi khá gần Trương Hằng, giờ nghe đến đó lại dịch mông sát thêm về phía cậu, gần như áp hẳn người vào cậu rồi.

"Năm lấy ba, nói vậy thì lần này chúng ta vẫn còn may mắn đấy chứ." Anthony lộ ra vẻ nhẹ nhõm.

"Thời gian lần này gấp rút như vậy, tôi đề nghị trong phó bản này chúng ta hợp tác hòa bình, ai nấy dựa vào bản lĩnh, cuối cùng ai điểm cao thì người đó giành chiến thắng nhiệm vụ chính." Người đàn ông trung niên nói xong, quay sang nhìn người duy nhất trong phòng nãy giờ chưa lên tiếng.

Anthony và cậu học sinh cũng đưa mắt nhìn về phía Trương Hằng. Cậu thanh niên vẫn trông như đang ngái ngủ không quay đầu lại, nhưng cây bút đang xoay trong tay cũng khựng lại.

Trương Hằng vẫn ngồi lặng lẽ trong góc phòng, lật xem cuốn sổ tay huấn luyện. Đến lúc này mới ngẩng lên, gấp sổ lại rồi điềm tĩnh nói:

"Tôi từ chối."