Đây là lần đầu tiên Trương Hằng gặp những người chơi khác trong một phó bản. Trước đó, cậu luôn một mình vượt ải, chỉ cần suy tính cách tận dụng môi trường xung quanh và tài nguyên trong tay để hoàn thành nhiệm vụ chính, không cần bận tâm đến bất kỳ ai khác.
Thế nhưng lần này, trong trại huấn luyện Dự án Apollo, ngoài cậu ra còn có sáu người chơi khác cùng tiến vào trò chơi. Họ không quen biết nhau, thân phận, kỹ năng sở trường, thậm chí là đạo cụ mang theo đều hoàn toàn mù mờ.
Bảy người, tranh ba suất. Dù hiện tại có thể duy trì được chút hòa bình mong manh, thì về bản chất cũng chẳng có ý nghĩa gì. Người tụt lại phía sau sẽ không cam chịu số phận. Nhưng lý do khiến Trương Hằng phản đối đề nghị của gã đeo kính không phải vì điều đó, cũng như việc gã kia chắc hẳn thừa hiểu đề nghị của mình chẳng có tác dụng gì.
Bất kỳ ai từng chơi trò "sát nhân giả" đều hiểu: vai diễn quan trọng đến mức nào.
Trong vòng chơi này, mối đe dọa không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn đến từ chính những người chơi khác. Theo diễn biến của vòng chơi, ngoài việc thu thập thông tin liên quan đến nhiệm vụ, đạt thành tích tốt trong các bài huấn luyện, họ còn cần tìm hiểu về các người chơi xung quanh ai là mối đe dọa tiềm tàng, ai là đồng minh có thể bắt tay.
Một sự thật hiển nhiên, dù không ai nhắc đến: kẻ muốn leo lên tàu Apollo 11, nếu điểm kém, bắt buộc phải loại bỏ những người chơi có thành tích cao hơn.
Vì vậy, người nào sớm thể hiện bản thân, đạt thành tích tốt, sẽ lập tức trở thành mục tiêu.
Tuy nhiên, mọi chuyện không hẳn đơn giản như vậy.
Vì có ba suất, nên người chơi không cần phải tiêu diệt hết mọi đối thủ mạnh hơn mình. Khi đến thời điểm lựa chọn cuối cùng, họ buộc phải cân nhắc nhiều yếu tố: điểm huấn luyện, thực lực đối phương, quan hệ giữa đôi bên, và thậm chí là vai trò của người kia trong nhiệm vụ đổ bộ Mặt Trăng sau này.
Đó là lý do vì sao cậu học sinh cấp ba chọn chia sẻ những thông tin mình nắm được với mọi người, còn gã đeo kính thì tìm cách trở thành "thủ lĩnh nhóm".
Còn Trương Hằng cậu chọn một con đường khác.
Chịu ảnh hưởng từ phó bản "Cánh buồm đen", khí chất nơi cậu mang theo sự dữ dằn vượt xa người thường. Từ lúc mới bước vào phó bản này, cậu đã cảm nhận được ánh mắt cảnh giác của những người chơi khác dành cho mình. Ngoại trừ cô gái có vẻ đặc biệt hứng thú với cậu, ngay cả tên mập vốn bị xa lánh cũng không dám đến gần.
Ở thời điểm này, nếu còn phí sức đi cải thiện hình tượng trong mắt mọi người thì đúng là dại dột, chưa chắc có tác dụng. Thế nên cậu dứt khoát khắc sâu vai diễn ấy, dùng cách đó để cảnh báo: kẻ nào muốn nhắm vào cậu thì nên cân nhắc kỹ cái giá phải trả.
Quả nhiên, lời nói vừa dứt, ánh mắt gã lực sĩ và cậu học sinh kia đã lập tức thay đổi. Ngay cả người đàn ông trung niên có dáng vẻ trí thức cũng cau mày. Suốt dọc đường, bọn họ đã ngầm nhận ra Trương Hằng không dễ đối phó. Việc người kia đột ngột nêu câu hỏi cũng là để thử phản ứng của cậu, nhưng không ngờ phản ứng lại cứng rắn hơn họ tưởng.
Tạm thời mà nói, trong số bảy người chơi, Trương Hằng chính là người khó chọc nhất. Hơn nữa, cậu không có ý định giao thiệp, đồng nghĩa với việc những người khác khó lòng khai thác được thêm thông tin gì từ cậu. Họ chỉ còn cách âm thầm đánh giá lại mối đe dọa mà cậu mang đến và điều chỉnh chiến lược tương ứng.
Chỉ duy nhất nữ người chơi trong nhóm là không lo ngại, ngược lại còn ánh lên vẻ thích thú mắt cô ta sáng rỡ.
Nhưng ngay lúc ấy, viên đại úy đã quay trở lại, đẩy cửa bước vào.
"Được rồi, chắc các người đã đọc kỹ tài liệu học tập và nắm được những kiến thức cần thiết. Bộ phận đã cử chuyên gia tới giảng dạy. Mỗi ngày sẽ có ba buổi học: buổi đầu tiên từ 16 giờ đến 18 giờ; buổi thứ hai từ 18 giờ 30 đến 20 giờ 30; và buổi thứ ba từ 0 giờ đến 2 giờ sáng."
"Xin lỗi," cậu học sinh giơ tay, "ý ngài là buổi học thứ ba từ trưa 12 giờ đến 2 giờ chiều ạ? Về trình tự thì nên xếp trước buổi đầu tiên mới phải..."
"Không," đại úy đáp, mặt vẫn lạnh như băng. "Khung giờ đó các người có nhiệm vụ huấn luyện khác. Tôi nói là từ nửa đêm 12 giờ đến 2 giờ sáng."
"Cái gì cơ?" Gã mập há hốc miệng, không tin nổi tai mình. "Nửa đêm mà còn phải học à? Còn tệ hơn cả thi đại học!"
Đại úy nghiêng người, nhường chỗ cho một ông già bước vào. Cổ áo sơ mi lấm lem dầu mỡ, tóc tai rối bù như đã nhiều ngày chưa chải gội.
"Giới thiệu với mọi người, đây là tiến sĩ Steve, đến từ Văn phòng Chương trình bay có người lái. Ông ấy sẽ phụ trách giảng dạy về cấu tạo tên lửa đẩy Saturn V, cùng những kiến thức vật lý cơ bản về tên lửa."
"Ngay bây giờ sao?" Người đàn ông trung niên mang dáng trí thức có vẻ ngạc nhiên. "Theo lệ thường, chẳng phải nên cho chúng tôi tham quan trung tâm trước sao? Làm quen với chương trình không gian hiện tại, gặp gỡ hậu cần, tìm hiểu nơi ăn chốn ở chứ?"
"Đừng lo. Thức ăn và chỗ ở đã được sắp xếp đầy đủ. Còn tham quan sẽ diễn ra vào 6 giờ sáng mai." Đại úy lật qua lịch trình trong tay rồi nói tiếp.
"Khoan đã, lúc nãy ngài nói buổi học thứ ba kết thúc lúc 2 giờ sáng... Thế 6 giờ chúng tôi lại phải dậy sao?"
"Tập hợp lúc 6 giờ."
"Xin lỗi?" Gã lực sĩ tên Anthony tưởng mình nghe nhầm.
"Tập hợp lúc 6 giờ, không phải dậy lúc 6 giờ." Đại úy chỉnh lại, "Và đừng phí thời gian quý báu còn lại bằng những câu hỏi vô nghĩa nữa. Những gì các người sắp học sẽ quyết định mạng sống của chính mình khi bước vào không gian. Hãy tự giúp mình bằng cách tập trung vào bài giảng."
Dứt lời, đại úy không trả lời thêm câu nào, chỉ khẽ gật đầu với tiến sĩ Steve rồi rời khỏi phòng họp. Trước khi đi, cậu học sinh người đứng gần cửa nhất còn nghe ông ta lẩm bẩm một câu: "Đám tân binh lần này..."
TIến Sĩ Steve phát tài liệu bản in dày hơn 600 trang sau đó cầm phấn lên.
"Chào buổi chiều, quý ông quý bà. Rất hân hạnh được gặp các bạn. Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu từ chương một: Nguyên lý vật lý của lực đẩy tên lửa..."
Bốn mươi lăm phút sau, tiếng chuông kết thúc tiết học mà mọi người mong mỏi mãi vẫn chưa vang lên.
Thật ra, đừng nhìn Steve thân thể gầy yếu, đi đứng còn run rẩy ông ta đứng giảng suốt hai tiếng, không hề có dấu hiệu mệt mỏi. Không những không nhắc tới nghỉ giải lao, mà còn nói không ngừng ngay cả khi đã quá giờ tan học lúc 6 giờ.
"Là ai bảo xã hội tư bản không bao giờ dạy thêm ngoài giờ vậy..." Gã mập thì thào, ánh mắt đờ đẫn.