Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo - Chương 25 : Bữa tối và máy huấn luyện đa trục

Gã mập tên Anderson nói câu đó bằng tiếng Trung. Tuy giọng không lớn, nhưng tất cả người chơi trong phòng đều nghe thấy rõ.

Cùng lúc, gã đảo mắt cầu cứu đám người bên cạnh: “Này… có ai biết cách điều khiển cái thứ này không?”

Đáp lại hắn là một sự im lặng chết lặng.

Chương trình “Apollo” kéo dài từ năm 1961 đến 1972, tính đến nay đã gần nửa thế kỷ. Đó là giai đoạn đầu của ngành hàng không vũ trụ nước Mỹ khi ấy vừa kết thúc “Mercury”, chương trình không gian có người lái đầu tiên, đưa nhà du hành Shepard ra khỏi bầu khí quyển. Thiết bị huấn luyện thời đó dĩ nhiên khác biệt rất nhiều so với những gì đang dùng ngày nay.

Những thứ như buồng ly tâm hay phòng thí nghiệm nổi trung tính thì có thể người yêu thích không gian còn từng nghe qua, nhưng chiếc máy huấn luyện đa trục trước mắt ngay cả Trương Hằng cũng là lần đầu tiên được nhìn thấy.

Từ cách mà gã đàn ông có vẻ là huấn luyện viên mô tả lúc trước, cậu biết chắc rằng ngồi lên cái thứ kia tuyệt đối không phải chuyện dễ chịu gì. Huống chi một vài người trong nhóm cũng để ý thấy chi tiết nhỏ nhưng đáng ngại: trong câu cuối cùng, gã gọi người tham gia là nạn nhân (victim).

Phải. Cậu không nghe nhầm. Điều đó đồng nghĩa với việc “bài huấn luyện” này chẳng những khắc nghiệt mà còn ẩn chứa rủi ro, trong khi cả nhóm thì vừa bước chân vào phó bản, còn chưa kịp hiểu rõ tình hình.

Tóm lại, kẻ đầu tiên ngồi lên thiết bị kia chính là chuột bạch phải trả giá cho tất cả những gì chưa biết. Ai cũng muốn đợi xem phản ứng của gã mập để ước lượng độ khó của thử thách này.

…Chỉ riêng gã mập là không nghĩ như thế.

Nhưng khi thấy huấn luyện viên đã bắt đầu tỏ ra mất kiên nhẫn, gã biết mình không thể trì hoãn thêm. Không ai đứng ra thay thế, cũng chẳng ai giúp được. Chỉ còn cách cắn răng bước tới, ngồi vào ghế trung tâm của thiết bị huấn luyện.

Một nhân viên lập tức tiến lại, siết chặt dây an toàn quanh người gã, sau đó lùi về bàn điều khiển ở phía xa.

Mồ hôi sau gáy làm ướt cổ áo, gã nuốt nước miếng, cố gắng nói: “Tôi… có thể…”

“Có chuyện gì thì đợi huấn luyện xong hẵng nói.” Gã huấn luyện viên mặt lạnh như băng cắt ngang, rồi ra hiệu cho nhân viên khởi động thiết bị.

Âm thanh rít lên của kim loại cọ xát vào nhau. Chiếc máy huấn luyện đa trục bắt đầu xoay.

Và ngay giây phút ấy, Trương Hằng đã hiểu câu nói kia không phải phóng đại: “Giống như ném một con mèo vào máy giặt.”

Gã mập ngồi giữa trung tâm thiết bị, gương mặt trắng bệch vì sợ hãi, bị xoay tròn như một con búp bê vải mắc kẹt giữa các trục quay. Thân thể hắn cuộn tròn, lật ngược, bị ném lên rồi giật xuống, không ngừng nghỉ và đó chỉ mới là khởi đầu.

Nửa phút sau, huấn luyện viên lạnh lùng lên tiếng: “Tăng tốc đi.”

Gã mập đã quay đến choáng váng, chẳng phân biệt nổi đâu là đầu đâu là chân. Cảm giác ấy còn kinh hoàng hơn bị trói vào đầu tàu lượn siêu tốc rồi bắn ra không trung một trăm lần. Gã thậm chí quên cả lý do vì sao mình lại ngồi lên đây trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: chết tiệt, mau kết thúc đi.

Nhưng số phận chẳng buồn chiều lòng ai. Chiếc máy không những không dừng lại, mà chuyển động ngày càng dữ dội hơn.

Trương Hằng lặng lẽ lùi lại hai bước. Tuy nhiên, đa phần người chơi vẫn còn mải chăm chú nhìn vào thiết bị, không ai để ý đến cậu ngoại trừ một cô gái đeo kính cũng theo bản năng bước lùi cùng cậu về phía sau.

Rồi chuyện phải đến đã đến.

Gã mập trên ghế huấn luyện đã hoàn toàn mất kiểm soát. Gương mặt tái ngắt chuyển sang xanh xám, rồi trong tích tắc trở nên mềm nhũn. Một trận chất nôn bắn tung ra từ miệng gã như một vòi rồng ồ ạt.

Đám người đứng hàng đầu lãnh trọn trận “mưa acid dạ dày” từ trời rơi xuống. Trong đó, một kẻ xui xẻo nhất đúng lúc miệng há to vì đang nghĩ đến lượt mình lại là người “nếm trải” hậu quả đầu tiên.

Nhân viên kỹ thuật lập tức ngắt thiết bị, sợ rằng gã mập đang bất tỉnh sẽ bị nghẹn mà tắt thở. Nhân viên y tế đã chờ sẵn ở đó cũng nhanh chóng xông lên, tháo dây an toàn, kéo gã ra khỏi ghế huấn luyện.

Khi họ đang lau dọn đống hỗn loạn trên thiết bị, huấn luyện viên lạnh lùng lên tiếng: “Tiếp theo Anthony.”

Người tên Anthony nghe thấy, sắc mặt chẳng khá hơn gã mập là bao. Tuy có người “mở đường” rồi, nhưng sau khi tận mắt thấy kết cục thê thảm kia, người sau lại càng thêm căng thẳng.

So với người trước, Anthony có vóc dáng thể thao hơn hẳn. Bắp tay nổi cơ, cơ thể rắn chắc hiển nhiên là người hay luyện tập, có thể cả võ thuật. Điều đó cũng khiến hắn có thêm lựa chọn. Ánh mắt lướt qua cầu thang gần đó và cánh cửa đầu cầu thang. Hắn ngập ngừng trong giây lát… nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn bước tới, ngồi vào thiết bị huấn luyện.

Cậu đoán hắn không phải người mới. Trong khi tình hình chưa rõ ràng, việc liều lĩnh bỏ chạy là quá mạo hiểm. Hơn nữa, nhiệm vụ lần này liên quan đến việc lên không gian mà lên đó đâu phải cứ buộc pháo vào người rồi phóng là được. Ngoài phi hành gia còn cần các nhà khoa học, nhân viên hỗ trợ, điều phối mặt đất… Dù máy huấn luyện này có tệ đến đâu, thì cũng chưa đến mức uy hiếp tính mạng không đáng để liều mạng phản kháng.

Thế là Anthony trải qua cú xoay tròn khủng khiếp trong trạng thái tỉnh táo, và thể hiện khá hơn gã mập chút ít trụ được thêm nửa phút. Nhưng vừa bước ra khỏi ghế, hắn cũng phải bám lấy tay vịn rồi ói mửa ra ngoài.

“Livingston.” Huấn luyện viên như chẳng hề nhìn thấy, gọi tiếp tên người thứ ba.

Người tên Livingston trạc bốn mươi, đeo kính gọng vàng, mặt mày thư sinh, khác hẳn Anthony. Cậu đoán hắn thuộc tuýp trí thức. Vừa lau xong đám chất nôn dính lên kính, hắn thở dài, nhún vai trao cặp kính cho nhân viên đứng bên cạnh.

“Tuyệt thật… Ít nhất thì lát nữa chúng ta sẽ biết được tối nay ai ăn món gì.” cô gái đeo kính ban nãy thì thầm sau lưng Trương Hằng.

Lời cô nói có lẽ cũng đại diện cho tâm trạng của tất cả. Từng người đều đã hiểu hôm nay chẳng ai thoát được.

Danh sách được điểm rất nhanh. Dù sao những người lên cũng xuống khá lẹ. Đặc biệt, khi Livingston chỉ chịu được một lúc rồi chủ động xin dừng, huấn luyện viên cũng không ép buộc. Họ tắt thiết bị, cho hắn bước xuống.

Livingston tuy lảo đảo như say rượu, nhưng ít ra cũng nhịn được đến tận nhà vệ sinh mới bám lấy bồn cầu mà nôn. Những người sau đó bắt đầu “khôn” hơn không cố gồng mình chịu đựng, mà thấy không ổn là lập tức yêu cầu dừng lại. Nhờ vậy, tình hình không còn thê thảm như lúc đầu.

Dẫu vậy, Trương Hằng nhận ra: lông mày của huấn luyện viên đang mỗi lúc một cau chặt.

Cuối cùng, trong số bảy người, chỉ còn lại mình cậu là chưa lên thiết bị huấn luyện.