Lũ du côn đó vốn quen ngang ngược ở cái khu này. Dựa vào số đông, ra vẻ ta đây, chúng luôn là kẻ đi bắt nạt người khác chưa từng ngờ có ngày chính mình bị xử đẹp như thế.
Cú đấm của Trương Hằng đến quá bất ngờ, không hề có dấu hiệu báo trước. Tên mặc áo khoác da vẫn còn đang cười cợt, tưởng sẽ rủ thêm được người chơi "party", mấy thằng còn lại thì thấy trò này mới lạ, hứng chí hẳn lên, cười toe toét.
Ai ngờ "món hấp dẫn" thực sự lại đến ngay sau đó gã sinh viên với vẻ ngoài vô hại kia không thèm nói một lời, tung thẳng cú đấm vào mặt tên cầm đầu. Hắn còn chưa kịp hét "Má nó!" thì đầu đã đập mạnh xuống nền gạch tối sầm, gục luôn tại chỗ.
Cả đám còn lại chết lặng trong vài giây, ngơ ngác như vừa bị giáng một cú sốc điện. Nhưng đời thật đâu phải game đánh theo lượt Trương Hằng không cho chúng cơ hội định thần. Giải quyết xong tên đầu sỏ, cậu lập tức túm cổ áo tên thứ hai, kéo ngược lên rồi ném mạnh qua vai.
Gã này xui xẻo hơn, rơi xuống đập trán vào thành bồn rửa, máu phun như suối ngất ngay tại chỗ.
Mười năm sống giữa vùng biển Caribbean không chỉ mài giũa kỹ năng đao kiếm của Trương Hằng đến trình độ Lv3, mà cả kỹ năng cận chiến tay không cũng trở nên đáng gờm. Chiêu vật vừa rồi chính là tuyệt kỹ của Annie người từng cùng hắn ngày đêm khổ luyện và hắn đã học lỏm không sót một đòn.
Chỉ trong vòng năm giây, hai tên đã nằm đo ván.
Lũ còn lại giờ mới như sực tỉnh khỏi cơn mê. Chúng buông cô gái xuống, hô hào cho nhau thêm can đảm, rồi rút ra ba con dao gấp. Lưỡi dao ánh lên ánh sáng lạnh lẽo dưới ánh đèn huỳnh quang nhà vệ sinh, đung đưa trước mặt Trương Hằng.
Với người bình thường, động tác đó có thể dọa khiếp. Nhưng Trương Hằng chỉ cần liếc mắt cũng nhìn ra ngay đám này chưa qua bất kỳ huấn luyện nào. Tư thế cầm dao lỏng lẻo, bước chân lộn xộn cả người toàn là sơ hở. Thà đứng im còn đỡ lộ nhược điểm, mà đã cử động thì càng như tự vạch lưng ra chờ đòn.
Dao tuy nguy hiểm, nhưng người cầm dao không biết dùng thì chỉ là đồ chơi. Và đó là lý do Trương Hằng đã nhanh chóng hạ hai tên ngay từ đầu để ba đứa còn lại không thành mối lo thực sự.
Cuộc đụng độ kết thúc chưa đến một phút. Trương Hằng không ra tay quá tàn nhẫn. Hai tên bị đánh gục thì khỏi nói. Ba tên còn lại tuy dính vài cú, nhưng vẫn tỉnh táo dù tên xui xẻo nhất vừa bị dìm mặt vào bồn tiểu, sau đó lại dính thêm cú đá như trời giáng vào lưng.
Cường độ trận đánh này đối với Trương Hằng chỉ như bài khởi động nhẹ. Không thở dốc, không mồ hôi. Ba tên còn sống kéo hai thằng ngất xỉu chạy trối chết ra khỏi nhà vệ sinh, miệng vẫn văng tục mấy câu "tao sẽ quay lại", nhưng lòng thì run như cầy sấy.
Trương Hằng làm bộ đuổi theo vài bước khiến một đứa hoảng quá vấp phải bậc tam cấp, ngã lộn cổ vào bồn cây. Cả bọn lúc này mới thật sự câm nín, cắm đầu bỏ chạy như chuột lột.
Cậu chẳng có hứng đuổi theo làm gì.
Nhưng khi quay lại nhà vệ sinh, Trương Hằng khẽ nhíu mày.
Cảnh tượng vẫn còn dấu vết trận chiến ban nãy vết máu đậm dưới chân bồn rửa, vũng nước dãi từ tên áo khoác da, một chiếc giày sneaker vô chủ, ba con dao gấp vứt lung tung, và vết lõm nhỏ trên tay vịn inox của bồn tiểu.
Tất cả gần như giữ nguyên... trừ một chi tiết: Cô gái đã biến mất.
Tự mình bỏ đi ư?
Khi nãy, cậu mải đánh nhau nên không để ý phía sau. Có thể trong lúc hỗn loạn, cô ta đã tỉnh và chuồn ra ngoài. Nhà vệ sinh này có hai cửa một trước, một sau cửa sau dẫn thẳng ra công viên nhỏ đầy cây cối. Nếu tỉnh táo và đủ nhanh trí, cô ta hoàn toàn có thể chạy mất qua lối đó.
Trương Hằng suy đoán sơ bộ rồi cũng không truy thêm. Cậu vốn không có ý định can dự sâu việc ra tay là vì muốn thoát thân, không để bị lôi kéo vào trò điên rồ của bọn côn đồ. Việc cô ta tự rút lui lại càng hay đỡ mất công liên lạc với người thân để đưa về.
Cậu thu dọn qua loa lau vết máu, đá mấy con dao vào góc khuất rồi rời nhà vệ sinh.
Giờ này, ký túc xá đã khóa. Cậu cũng chẳng muốn đánh thức bác bảo vệ làm gì, nên như thường lệ, ghé tạm một khách sạn quen, thuê phòng đơn.
Khi đối mặt với hệ thống nhận diện khuôn mặt ở quầy lễ tân, Trương Hằng buộc phải bỏ mũ trùm đầu. Vẻ ngoài ấy khiến cô lễ tân sững người ánh mắt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
Cô quét đi quét lại thẻ căn cước đến hai lần không hề có thông tin truy nã hay phạm pháp. Đáng ra đó phải là tin tốt. Nhưng cô vẫn không giấu nổi vẻ hoài nghi.
Cuối cùng, Trương Hằng phải lôi cả thẻ sinh viên và thẻ ký túc ra để xác nhận.
Khi trả lại thẻ, cô lễ tân vẫn còn ngỡ ngàng:
"Cậu... thực sự chỉ mới 19 tuổi à?"
Cậu nhún vai:
"Còn mấy tuần nữa mới Tết. Nên đúng vậy, tôi vẫn đang 19."
Khi Trương Hằng bước vào thang máy, cô lễ tân vẫn chưa hoàn hồn. Làm nghề này hai năm, cô gặp đủ hạng người. Trong thời gian đó, cô tự nghĩ ra một trò chơi nho nhỏ: đoán nghề nghiệp của khách trọ chỉ qua dáng đi, ánh mắt, phong thái và cô khá tự tin vào khả năng của mình.
Gần đây, cô đoán trúng tới 7–8/10 người.
Một kiểu siêu năng lực nho nhỏ của kẻ sống đời nhàm chán.
Nhưng lần này, toàn bộ trực giác của cô hoàn toàn thất bại.
Sinh viên? Không thể nào.
Khí chất kia... lạnh như sắt. Nếu phải nói thì giống hệt một thuyền trưởng hải tặc trong phim điện ảnh, kẻ có thể ra lệnh hành quyết mà không chớp mắt.
Nhưng rồi, cô tự cười mình vì suy nghĩ kỳ quặc ấy.
Dù sao cũng là năm thế kỷ 21, giữa lòng thành phố Trung Quốc hiện đại làm gì còn thứ gì điên rồ như... hải tặc?