Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo - Chương 09 : hình như ngươi đang hơi tự mãn quá rồi thì phải

Cây đèn đường trước ký túc xá đã hỏng từ vài hôm trước. Phần lớn sinh viên trong tòa nhà đều đã trở về nhà, ánh sáng hắt ra từ những ô cửa còn sáng lác đác không đủ xua tan bóng tối. Cảnh vật bên ngoài khi đêm xuống bỗng trở nên mịt mù, như thể thứ ánh sáng cuối cùng của con người đang dần nhường bước cho bóng đêm theo bản năng.

Trương Hằng bật ngọn đèn pin, một chùm sáng mạnh lóe lên từ đầu đèn LED, như nhát dao cắt qua màn sương tối. Dưới ánh sáng đó, cậu lần theo hướng mà Mã Vi vừa chỉ, tìm đến chiếc xe đạp dựng ở góc sân. Đó là một chiếc xe Phỉ Cáp thứ vật dụng đã mang dấu vết thời gian, lớp sơn xỉn màu, gọng xe sứt sẹo, nhưng vẫn còn nguyên dáng vẻ trung thành của những vật dụng từng theo người ta đi qua quãng đời học sinh.

Cậu nhớ Mã Vi từng nói mua lại chiếc xe này từ một đàn anh đồng hương vào mùa tốt nghiệp. Mỗi năm khi sinh viên rời trường, dưới chân ký túc xá lại xuất hiện những dãy hàng nhỏ, nơi người ta bán rẻ mọi thứ không còn mang đi được sách vở, ghế nhựa, nồi cơm điện, và cả những chiếc xe cọc cạch. Mã Vi bỏ ra chưa đến trăm tệ để có được nó, và trong đầu hẳn đã nghĩ đến ngày sau cũng sẽ truyền tay lại cho lớp đàn em tiếp theo. Khi đi dạy thêm, Mã Vi thường đạp chiếc xe này như một minh chứng nhỏ nhoi cho sự cố gắng mà không ai khen thưởng.

Trương Hằng cúi xuống xem xét. Quả đúng như Mã Vi đã nói: xích xe hơi lỏng, một lỗi nhỏ nhưng không khó để sửa.

Chỉ cần nới lỏng ốc sau, kéo bánh xe để xích căng lại, rồi siết chặt lại ốc một thao tác quen thuộc với bất kỳ ai từng tự sửa lấy chiếc xe của mình. Trương Hằng quyết định sửa ngay lúc này. Cậu ngồi thụp xuống, bàn tay lần về phía trục sau.

Nhưng đúng giây phút ấy, một nụ cười kỳ quái thoáng hiện trên gương mặt Mã Vi phía sau cậu.

Mã Vi đứng bên ngoài vùng chiếu sáng của đèn pin nếu không có một đôi mắt sau lưng, Trương Hằng chẳng thể nào thấy được biểu cảm ấy. Ánh mắt kia hệt như đứa trẻ trong buổi sinh nhật đang nín cười chờ đợi món quà tràn đầy thích thú, chờ đợi và... hưng phấn.

Bàn tay Trương Hằng chỉ còn cách trục xe vài phân thì dừng lại. Tay kia bất ngờ buông rơi cây đèn pin, đồng thời nắm lấy cổ tay Mã Vi bằng một lực không hề báo trước.

"Ta nói này... hình như ngươi bắt đầu đắc ý quá rồi đấy."

...Mã Vi biến sắc, chưa kịp phản ứng thì Trương Hằng đã đứng bật dậy, cầm chặt chiếc tua vít vừa nhặt từ đất lên và kê thẳng vào cổ đối phương.

"Đây là ý gì?" Giọng điệu của Mã Vi lộ vẻ căng thẳng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh. "Cho dù không muốn giúp tớ sửa xe, cũng đâu cần làm vậy?"

"Câu đó phải là ta hỏi ngươi mới đúng." Trương Hằng trầm giọng, ánh mắt lạnh như mặt biển vào đông. "Tại sao lại bám theo ta? Ngươi là ai? Hôm trước trong trung tâm thương mại con gấu Kumamon kia cũng là ngươi phải không? Ngươi làm cách nào biến mất ngay trong phòng thử đồ? Và giờ, lại còn mượn thân phận bạn cùng phòng của ta. Mã Vi thật đâu? Ngươi đã làm gì cậu ấy?"

Cổ tay hắn giật nhẹ, nhưng chưa kịp giấu biểu cảm thì một luồng lực mạnh hơn từ tay Trương Hằng lại siết chặt, khiến hắn đau đến nghiến răng.

"Đau... đau...!" Gương mặt hắn nhăn lại, nhưng vẫn chưa chịu nhượng bộ. "Thì ra anh không chỉ tàn bạo với nam giới, mà với nữ nhân cũng không hề khách khí à? Không có chút phong độ nào cả."

Ánh mắt Trương Hằng hơi thay đổi. "Ngươi là cô gái say rượu trong nhà vệ sinh đêm qua?"

Trong lòng cậu lập tức lật lại mọi ký ức. Thời gian qua, dù đã trải qua không ít trận chiến, nhưng phần lớn đều xảy ra trong các phó bản. Thực tại, chỉ có đêm qua là cậu từng ra tay đuổi bọn lưu manh định giở trò với một cô gái say mềm trước nhà vệ sinh. Khi quay lại, cô gái đã biến mất. Mà giờ nghĩ lại sự biến mất đó... giống hệt với điều đã xảy ra trong trung tâm thương mại hôm nọ.

Kẻ giả danh không trả lời, chỉ nghiêng đầu hỏi ngược: "Vậy anh phát hiện ra tôi là giả từ khi nào?"

"Ngươi làm rất tốt về bề ngoài giọng nói, dáng vẻ, cử chỉ đều không khác biệt bao nhiêu. Nhưng ngươi không hiểu rõ cậu ấy." Trương Hằng chậm rãi đáp. "Mã Vi tính tình kiên cường vì hoàn cảnh gia đình nên càng không dễ mở lời nhờ vả. Cậu ấy thường tự mình xoay xở những chuyện như sửa xe, trừ phi đã thử qua vài lần thất bại mới chịu mở miệng nhờ giúp. Và còn một chuyện nhỏ nữa..."

Cậu ngừng lại một thoáng, ánh mắt như xoáy thẳng vào sâu thẳm tâm trí đối phương. "Cậu ấy không uống nước nóng. Luôn để nguội mới uống. Chứ không như ngươi vừa rót từ phích đã đưa lên miệng."

Còn một lý do nữa Trương Hằng không nói ra. Sau khi kết thúc phó bản cánh buồm đen, khí chất của cậu đã thay đổi rõ rệt. Mã Vi là người sống cùng phòng hơn một năm, cho dù có không hỏi gì thì ánh mắt ít nhiều cũng phải lộ chút ngạc nhiên. Nhưng người này, ngay từ lúc đẩy cửa bước vào, chỉ chào một câu hệt như đã gặp cậu trong hình dạng mới từ trước đó. Chính điểm ấy khiến Trương Hằng sinh nghi.

"Hừ, nếu không vì thời gian gấp rút, tôi đâu phạm sai lầm ngớ ngẩn như vậy." Hắn ta bĩu môi động tác ấy, khi xuất hiện trên một gương mặt nam sinh xứ Thiểm Tây, thật kỳ quái không nói nên lời. "Tôi không làm gì bạn cùng phòng của anh cả. Chỉ thay hắn mang về ví tiền và xe đạp thôi."

Lời đó chẳng khác gì thừa nhận mục tiêu thật sự là Trương Hằng.

"Ta và ngươi từng có hiềm khích gì sao?" Trương Hằng cau mày.

"Anh nghĩ xem," Hắn ta gằn giọng, "đêm qua tôi chỉ định ra ngoài tìm chút niềm vui. Khó khăn lắm mới giăng được cái bẫy, câu được năm con cá nhỏ. Vậy mà anh lại xuất hiện, phá tan hết. Công sức tôi bỏ ra đều thành công cốc."

"Nếu có nhu cầu thì chẳng phải đến mấy chỗ như câu lạc bộ hay hộp đêm là xong sao?" Trương Hằng đáp, giọng điềm đạm.

"..." Lần đầu tiên, kẻ giả danh bị nghẹn lời. Mãi sau mới lí nhí: "A...anh hiểu lầm rồi. Niềm vui tôi nói... không phải cái thứ anh đang nghĩ."

Nhưng lời còn chưa dứt đã bị Trương Hằng cắt ngang: "Cho dù ta vô tình phá hỏng chuyện của ngươi, hôm ở trung tâm thương mại ngươi chẳng phải đã 'trả đũa' rồi sao? Lấy ví và hộ chiếu của Hayase Asuka, nhưng sau cùng lại trả lại. Còn để lại lời nhắn. Như vậy chưa đủ để huề sao? Tại sao còn bám theo ta?"

"Huề ư?" Hắn ta nhướng mày. "Còn lâu mới huề! Anh... hoàn toàn không phản ứng như người bình thường khi bị mắc bẫy! Chính điểm ấy làm tôi tức đến phát điên!"

Trương Hằng hơi khựng lại.

Thật ra trong lần chạm trán ở trung tâm thương mại, cậu cũng cảm nhận rõ đối phương không thực sự mang ác ý. Hành động của cô ta giống một trò đùa ác hơn là âm mưu hiểm độc. Nhưng đúng là nếu hôm ấy cậu bị bảo vệ bắt thật, có lẽ cô ta sẽ cười sảng khoái hơn.

"Ngươi thích những trò chơi như vậy." Trương Hằng chậm rãi lên tiếng. "Và rất chú trọng đến kết quả. Tại sao? Điều đó với ngươi có ý nghĩa gì?"