Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo - Chương 15 : Được rồi, vậy tôi tiếp tục chạy vậy

Trong bóng tối, Thẩm Hi Hi chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập và nhịp thở dốc từng cơn. Đã năm phút trôi qua kể từ khi cô kích hoạt lá bài Cuồng Chiến, đạo cụ phẩm chất cấp D ấy quả thực đã phát huy hiệu quả, lôi kéo toàn bộ sự chú ý của con quái vật vô danh về phía cô.

Nhưng thử thách thật sự mới bắt đầu từ đây.

Không thể cứ cắm đầu chạy vô định thế này suốt nửa tiếng đồng hồ cô thừa biết thể lực mình không cho phép. Tuy vậy, sau một thời gian dài bị truy đuổi, Thẩm Hi Hi đã bắt đầu dần nắm bắt được quy luật hành động của sinh vật đó. Đặc tính của nó rõ ràng có liên quan đến "tường"; nói cách khác, càng cách xa những bức tường, cô càng an toàn.

Cách trường chưa đến một cây số có một công viên nhân dân mở cửa miễn phí quanh năm xét về mặt khoảng cách với những khối bê tông chằng chịt trong lòng thành phố, có thể xem là chốn an toàn nhất.

Cô định dẫn nó tới đó, kéo dài cho đến khi Hoàng Vũ và những người khác kịp tới ứng cứu.

Nhưng khi cô vừa chạy đến cổng Đông, con quái vật kia đã chờ sẵn từ lúc nào.

Không còn cách nào khác, Thẩm Hi Hi buộc phải quay đầu, lao về phía cổng Bắc. Nhưng ý đồ của cô hiển nhiên đã bị nó đoán ra cô mới chạy được nửa đường đã bị nó vượt mặt, chặn lại lần nữa. Sau một thoáng tính toán, cô cuối cùng cũng từ bỏ luôn cả cổng Nam.

Một là vì quãng đường ấy còn xa hơn, không đời nào cô vượt mặt được con quái vật.

Hai là vì nơi đó mỗi đêm chín giờ đều khóa cửa, dù cô có tới nơi cũng chẳng vào được.

Cuối cùng, cô chỉ còn cách quay trở lại tiểu hoa viên phía sau trường nơi trước đó cô từng ẩn thân một mình.

Đây cũng là khu vực cách xa những khối kiến trúc khác nhất trong toàn trường. Cô có thể lợi dụng hồ nước nhân tạo ở giữa mà chơi trò trốn tìm với nó.

Nhưng sau từng ấy thời gian chạy trốn liên tục, cơ thể Thẩm Hi Hi bắt đầu phản ứng rõ rệt tín hiệu mỏi mệt lan thẳng lên não bộ. Dẫu đã là người chơi, có luyện tập thể chất, có tiến bộ rõ rệt, cô rốt cuộc vẫn là một cô gái. Cô chỉ mạnh hơn người thường một chút mà thôi. So với Trương Hằng kẻ đã quen sống sót đơn độc trong thế giới trò chơi cô đi theo mô hình hợp tác tổ đội.

Mỗi thành viên trong tổ đội đều được định sẵn vai trò riêng biệt, không chồng chéo. Như cô, chính là người lãnh đạo, là bộ não của cả nhóm. Chiến đấu đã có kẻ khác gánh vác, còn việc của cô là rèn luyện năng lực ra quyết định, điều phối, tính toán chiến lược. Điều đó đồng nghĩa, cô không thể tiêu tốn quá nhiều thời gian cho việc tập thể lực.

Càng phiền phức hơn là tầm nhìn bị giới hạn do đêm tối.

Dù tiểu hoa viên có thể giúp cô tránh xa khỏi những bức tường, nhưng bố cục nơi đây lại rối rắm phức tạp. Nơi này vốn nổi danh là thánh địa của những cặp tình nhân, lý do đơn giản: toàn bộ khuôn viên rộng lớn như vậy, mà chỉ có hai chiếc đèn đường một trong số đó đã hỏng từ lâu. Không gian ấy đúng là hoàn hảo cho những cái ôm, nụ hôn trong bóng tối.

Nhưng với cô lúc này, đó là hiểm họa.

Cô không biết sinh vật ấy không mắt thì nhìn kiểu gì, nhưng rõ ràng nó chẳng hề bị bóng tối ảnh hưởng. Ngược lại, tầm nhìn của cô chắc chắn sẽ suy giảm trong những chỗ thiếu sáng, khiến cô không thể nắm rõ hành tung đối phương.

Thực ra, nếu không phải để tiết kiệm thể lực, Thẩm Hi Hi cũng chẳng muốn mạo hiểm lao đến nơi này, vô tình tạo cơ hội bị tập kích. Cô dừng lại bên bờ hồ, điều chỉnh nhịp thở, lưng tựa vào mặt nước lặng, cảnh giác dõi theo ba hướng còn lại. Chiến thuật của tuy đơn giản, nhưng hiệu quả.

Cô đứng dưới chiếc đèn đường còn sáng từ đó có thể quan sát rõ cả hai phía trái và phải. Sau lưng là mặt hồ, không có công trình nào, tạm thời an toàn. Vấn đề duy nhất là mặt trước, nơi có vài gốc cây chắn tầm nhìn. Nhưng may thay, đang là mùa đông lá cây đều rụng gần hết.

Đó cũng là lý do cô tập trung quan sát hướng này nhiều nhất. Nếu thứ kia lao tới từ phía này, ít nhất cô còn cơ hội phản ứng.

Thần kinh Thẩm Hi Hi đang căng như dây đàn. Dẫu cô luôn tự tin với sự bình tĩnh của mình, việc đối mặt một sinh vật siêu nhiên vẫn khiến lòng cô không khỏi lo lắng.

Đúng lúc ấy, trong túi áo, điện thoại cô rung lên.

Cô liếc nhìn thật nhanh là một tin nhắn từ Hoàng Vũ.

"Đợi tôi!!! Tôi ở gần lắm rồi, sắp đến!!!"

Phải thừa nhận, câu nói ấy khiến tâm trạng cô dịu đi phần nào. Mọi chuyện xem ra không đến mức tệ như cô dự đoán. Dù Hoàng Vũ không phải tay chủ lực, nhưng sức chiến đấu của anh ta vẫn rất mạnh chỉ sau Dương Tử Hạc mà thôi. Vấn đề là Dương ở xa quá, trước đó chính cô đã ước lượng: nhanh nhất thì anh ta cũng phải mất một tiếng rưỡi mới tới được lúc này đành gác lại.

Bình tĩnh lại, có tin tức của Hoàng Vũ khiến đầu óc cô tỉnh táo hơn. Cô không chỉ muốn chạy trốn nữa mà còn muốn nhân cơ hội này thu thập thêm thông tin, chuẩn bị cho lần đối mặt kế tiếp.

Nhưng khi cô đang suy nghĩ bước tiếp theo thì...

Mô hình núi giả giữa hồ thứ cô luôn nghĩ là an toàn bắt đầu tan chảy trong im lặng.

Không thể trách cô bất cẩn. Bởi từ đầu, con quái vật ấy chỉ di chuyển được trên tường bê tông. Cô đã hết sức tránh xa các công trình trong trường, hoàn toàn không nghĩ rằng mặt giả sơn cũng bị xem là "tường".

Lúc những dòng chất lỏng đen ngòm ấy rỉ ra sát sau lưng cô, thì đã muộn.

Cũng may, kẻ giả mạo Mã Vi vừa hay chạy đến.

Trước đó, khi quyết định đuổi theo cô, nàng mới chạy được vài bước đã dừng lại, rút từ túi ra một khối đất sét mềm, vừa đi vừa vò nắn, mặt mày khổ sở.

Mãi đến hai phút trước mới nặn xong. Rồi nàng vội vã chạy về phía hồ.

Khi thấy bóng dáng con quái vật lặng lẽ trườn tới phía sau Thẩm Hi Hi, nàng lập tức ném khối đất sét ra ngoài.

Miếng đất rơi xuống khoảng đất trống giữa Hy Hy và dòng chất lỏng.

Ngay giây tiếp theo, một bức tường dày bất ngờ dựng đứng lên từ mặt đất.

Thẩm Hi Hi giật mình suýt tưởng cô nàng này có thù riêng với mình, muốn mượn tay quái vật để trừ khử cô. Nhưng chỉ một tích tắc sau, cô thấy con quái thực sự bị bức tường chặn lại. Đặc tính của nó, như thể đột ngột biến mất.

"Còn đứng đấy làm gì? Chạy mau!" Kẻ giả mạo Mã Vi lập tức hét lớn. "Tường đất sét của tôi không trụ được lâu đâu!"

Nghe vậy, Thẩm Hi Hi lập tức cất bước.

Vừa chạy vừa quay đầu kinh ngạc: "Cô cũng là người chơi?"

"Cũng tạm tính là thế..." kẻ giả mạo Mã Vi thở dài đáp, mặt đầy khổ sở. Nàng vốn ghét vận động nhất, lại mất cả "tài xế" là Trương Hằng, đành nghiến răng theo Hi Hi tiếp tục chạy.

Chạy được mấy bước, nàng đột nhiên khựng lại, mắt sáng lên.

"Đúng rồi! Suýt bị nữa ngốc luôn. Tôi chạy làm gì? Con quái kia đâu có tấn công tôi!"

Nhưng câu nói sau đó của Thẩm Hi Hi lập tức dội cho nàng gáo nước lạnh.

"Đạo cụ của tôi có giới hạn thời gian. Chỉ hiệu lực mười lăm phút. Giờ còn chưa tới hai phút..."

Nghe thế, nàng sắp khóc đến nơi: "Được rồi... vậy tôi vẫn phải tiếp tục chạy thôi."