Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo - Chương 16 : Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa

Bức tường cao làm từ chất nhầy như đất sét của kẻ giả mạo Mã Vi rốt cuộc cũng không thể cản thứ kia quá lâu. Hai người giờ đây đang cắm đầu chạy thẳng về phía bãi đỗ xe điểm hẹn đã được Hoàng Vũ nhắn trước với Thẩm Hi Hi.

Dù tâm trí của Thẩm Hi Hi dồn hết về thứ đang rượt sau lưng, cô vẫn không hề ngừng phân tích. Sau vài bước chạy, kẻ giả mạo Mã Vi đã nhận ra ánh mắt Thẩm Hi Hi thỉnh thoảng lướt qua mình với vẻ dò xét.

"Muốn hỏi gì thì hỏi đi," cô thở dốc, lau mồ hôi trên trán, "nhưng tôi chưa chắc đã trả lời."

"..."

"Xin lỗi, chuyện ở buổi đấu giá lan ra cả cộng đồng người chơi rồi. Sau đó, ai cũng đề cao cảnh giác, vậy mà vẫn có không ít người dính bẫy. Phần lớn lại là thành viên của ba công hội lớn. Và những kẻ xui xẻo ấy, sau cùng, thường tìm thấy một cục đất sét dính đâu đó trên người."

Thẩm Hi Hi khựng lại nửa nhịp rồi nói: "Hiện tại ba công hội lớn cùng nhiều thương hội từng bị lừa đều treo thưởng rất cao để truy tìm tung tích kẻ lừa đảo kia."

"Tôi không phải, tôi không có, đừng vu khống!" Cô nàng lập tức lặp lại ba lần phủ nhận, mặt đầy cảnh giác, "Cô sẽ không kể cho ai chuyện tôi dùng đất sét đâu nhỉ? Khi ấy tôi cứu cô đấy!"

"Không," Thẩm Hi Hi lắc đầu, "nhưng... sau này cô vẫn định tiếp tục à? Mấy người khác thì thôi không nói, nhưng ba công hội lớn không phải thứ dễ chơi. Cô cứ tiếp tục như vậy thì sớm muộn cũng bị họ tìm ra. Và tôi nghĩ tốt hơn hết là cô nên trả lại 'Giấc Mộng Tử Vong' đồ vật như thế, dù chỉ là đạo cụ cấp B, cũng đủ để cô rước về cả rổ tai họa."

"Đã nói không phải tôi rồi còn gì!" Cô nàng kêu lên đầy thống khổ. "Là ả đàn bà kia gieo gió bên ngoài, giờ tôi không làm gì cũng phải chịu vạ thay à? Tôi còn chưa thấy nổi cái bóng của 'Giấc Mộng Tử Vong' thì lấy gì mà trả?"

"Ả đàn bà kia?"

Cô nàng chẳng buồn giải thích. Than vãn xong, cô chỉ lầm bầm: "Dù sao đi nữa, cô chỉ cần biết tôi và ả không liên quan gì là được. À thì... cũng có chút liên quan. Nhờ ả ta mà giờ tôi bị cấm vào phó bản rồi."

Thẩm Hi Hi vẫn muốn hỏi về quan hệ giữa cô nàng với Trương Hằng, nhưng chưa kịp mở miệng, linh cảm nguy hiểm đột ngột dội xuống tâm trí.

Cả hai đang ở rất gần bãi đỗ, thế nhưng phía trái bức tường của tòa nhà ký túc xá du học sinh lại bắt đầu tan chảy.

Thẩm Hi Hi lập tức hạ giọng: "Rẽ qua tòa nhà Tần Tư. Dẫn nó qua đó."

"Tần Tư là cái quái gì?" Cô nàng nổi giận. "Tôi đâu phải sinh viên trường cô!"

"Ồ, xin lỗi. Bên này." Thẩm Hi Hi không do dự kéo tay cô nàng đang thở hồng hộc, gắng sức lôi cả người đang muốn ngã quỵ kia rẽ hướng.

Thứ kia chỉ không muốn để ai rời khỏi khuôn viên trường. Nó canh cổng rất sát, nhưng khu bãi xe vẫn cách cổng chính một khoảng nên nó không quá để tâm.

Khi thấy hai người chuyển hướng sang tòa nhà Tần Tư, nó lập tức đuổi theo.

Thẩm Hi Hi chạy vòng, lợi dụng khoảnh khắc đối phương tạm thời bị che khuất giữa hai bức tường để đánh lạc hướng, rồi lại bất ngờ chuyển hướng về bãi xe.

Kế hoạch không tồi. Nhưng cô đã bỏ sót một biến số quan trọng là thể lực của người đồng hành.

Nếu cô từng thấy ba phút điên cuồng của kẻ giả mạo Mã Vi lúc nãy, có lẽ Thẩm Hi Hi cũng phải than thở: sao trên đời lại có người chạy dở đến thế.

Cô nàng vừa rồi chạy đến Tần Tư đã mơ màng đến mức không phân biệt nổi phương hướng, hoàn toàn bị Thẩm Hi Hi kéo lê đi. Khi thấy sắp đến đích, mới hay đoạn đường vừa rồi chỉ là màn khởi động. Còn cả một chặng "chính khóa" phía sau.

Lần này thì cô nàng gục thật. Hai tay ôm ngực, cô khuỵu xuống, mặt tái nhợt: "Không chạy nổi nữa rồi... Cô cứ mặc kệ tôi, đi trước đi..."

Thẩm Hi Hi đứng sững lại. Cô chẳng thể vác người như Trương Hằng từng làm. Nhưng dù gì đối phương cũng từng cứu mạng cô. Cô không đành lòng để lại.

Ngay khoảnh khắc ấy, thứ sau lưng đã áp sát.

Cùng lúc đó, ánh đèn xe quét ngang từ phía trước. Một chiếc xe màu đen đang lao tới.

Là Hoàng Vũ cuối cùng cũng tới!

Khoảng cách giữa hai bên không tới ba mươi mét. Nhưng vì từng xảy ra chuyện xe ngoài đâm trúng sinh viên, nhà trường đã chặn hết lối nội bộ bằng các trụ sắt chắn đường. Từ đó, ngay cả giảng viên cũng phải để xe ở bãi rồi đi bộ vào.

Nhưng Hoàng Vũ không bận tâm. Thấy Thẩm Hi Hi đang gặp nguy hiểm, anh lập tức lái chiếc xe được độ lại của mình lao tới, đánh lái gắt sang trái, cho xe cưỡi lên bồn hoa ven đường, né sát trụ chắn để lao đến.

Đúng lúc đó, Thẩm Hi Hi kéo cô nàng đã kiệt sức ngã nhào sang một bên. Chiếc xe đen lao vút qua, đâm thẳng vào đám chất lỏng đang trườn sau họ.

Chỉ nghe một tiếng rầm! đầu xe bẹp dúm.

Đám chất lỏng màu đen kia trong khoảnh khắc liền cứng lại, biến thành một khối rắn chắn ngang đường.

Xe của Hoàng Vũ chẳng khác nào vừa đâm vào một bức tường.

Vết nứt xuất hiện. Nhưng chỉ vài giây sau, vết nứt liền bị thứ chất lỏng đen kia vá kín, mượt như chưa từng có va chạm.

Hoàng Vũ đã nhảy khỏi xe từ trước, nên không bị thương. Lăn vài vòng rồi bật dậy, thấy cảnh tượng trước mắt, anh chết sững.

"Cái thứ này... làm vậy thì còn đánh đấm kiểu gì nữa?!"

"Vật lý gần như không có tác dụng," Thẩm Hi Hi nói nhanh. "Chúng ta từng điều tra mọi truyền thuyết và tư liệu, nhưng không tìm thấy gì về nguồn gốc của nó. Nếu nó thực sự mạnh, chắc chắn sẽ có ghi chép. Vậy nên chắc chắn có điểm yếu chỉ là chúng ta chưa tìm ra."

"Điểm yếu á?" Người đang nằm dưới đất cười khổ. "Chẳng lẽ là... xe ủi tường?"

Hoàng Vũ ban đầu còn mơ mộng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân. Màn xuất hiện cũng đủ ngầu. Nhưng giờ, anh bắt đầu hối hận vì tới sớm quá.

Thực ra anh vốn không đồng tình với việc nhóm của Thẩm Hi Hi can thiệp vào những mối nguy siêu nhiên ngoài đời thực. Những phó bản trong trò chơi đã đủ nguy hiểm rồi, còn phải bận tâm tới cả thế giới thực?

Người bình thường chỉ mong không bao giờ gặp mấy thứ này. Dù người chơi có đạo cụ, có hiểu biết, thì cuối cùng vẫn chỉ là thân xác máu thịt. Rủi ro quá lớn.

Nhưng tiếng nói của Thẩm Hi Hi trong nhóm luôn được tôn trọng. Mọi quyết định của cô đều được ủng hộ, Hoàng Vũ có bất mãn cũng đành nuốt vào. Chưa kể... anh còn có tình cảm với cô.

Dù vậy nếu qua được chuyện lần này e là anh sẽ phải cân nhắc lại thật nghiêm túc.