Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 06 : Trại huấn luyện Apollo - Chương 20 : Tóm được ngươi rồi

Trương Hằng lần theo vệt máu loang ra từ thư viện, cuối cùng dừng bước trước một viện phúc lợi thiếu nhi.

Cuộc truy đuổi không hề dễ dàng. Dù bóng đen kia bị thương nặng ở chân, nhưng nhờ đám chất lỏng đen quái dị kia, hắn chẳng cần đến đôi chân để bỏ chạy. Tuy vậy, việc phải lẩn mình trong những bức tường xi măng hẳn cũng chẳng dễ chịu gì. Cứ một lúc, hắn lại phải trồi ra hít lấy chút không khí.

Chính những lần trồi lên ấy để lại trên mặt đất những vệt máu tối sẫm, thứ máu đặc hơn bình thường, gần như màu đen và bốc lên thứ mùi tanh tưởi khó chịu. Dẫu vậy, việc lần dấu hắn giữa một thành phố rộng lớn vẫn là điều chẳng mấy khả thi.

Trên lưng đeo cung, tay trái cầm đèn pin, tay phải cầm điện thoại, Trương Hằng mở bản đồ Gaode, phân tích hướng đi khả dĩ. Kẻ đó vốn luôn tránh xa những nơi đông người, chỉ ra tay với những đối tượng yếu thế. Đó là quy luật hành động duy nhất mà Trương Hằng có thể dựa vào. Nay hắn bị thương, hẳn sẽ càng thận trọng hơn.

Cậu lọc bớt những khu vực còn đông người vào giờ này như trục giao thông chính hay khu phố ẩm thực mở tới tận nửa đêm chỉ giữ lại vài tuyến đường vắng, xếp theo thứ tự khả năng rồi lùng sục từng nơi. Mỗi khi phát hiện một vết máu đặc biệt, cậu lại xem đó là điểm xuất phát mới và tiếp tục truy lần.

Cách truy vết này cực kỳ tốn thời gian, nhất là khi chỉ có một mình. Nhưng chỉ cần tìm được chừng năm, sáu vệt máu, cậu đã có thể xác định được đại khái hướng đào thoát của đối phương. Mọi thứ sau đó trở nên dễ hơn nhiều.

Dẫu vậy, việc khoanh vùng cuối cùng vẫn tiêu tốn không ít thời gian. Cậu đã lần lượt lục soát một trường tiểu học nội trú và một bệnh viện gần đó. Địa điểm khả nghi nhất cuối cùng còn lại chính là viện phúc lợi trước mặt.

Tính cả ban ngày, Trương Hằng đã hơn ba mươi tiếng chưa hề chợp mắt. Cậu không vội vào ngay, mà ghé tiệm tiện lợi gần đó lấy một lon cà phê. Theo thói quen, cậu để tiền lại trên quầy thu ngân.

Uống xong cà phê, cậu cảm thấy tỉnh táo hơn đôi chút. Trương Hằng đeo găng tay, dùng khăn giấy lau sạch dấu vân tay và vết nước bọt còn vương trên miệng lon rồi ném nó vào thùng rác cách đó nửa dãy phố. Sau đó, cậu leo qua hàng rào sắt phía trước, lẻn vào trong viện.

Giờ này, đa phần nhân viên của viện đã rời về nhà. Chỉ còn lại bảo vệ trực ban, vài điều dưỡng và một bác sĩ.

Bảo vệ đang ngồi trong phòng gác đánh bài. Bác sĩ thì chuẩn bị cho kỳ thi tư vấn tâm lý. Một cô y tá ngủ gật ở quầy, ba người còn lại tụm vào chơi Vương Giả Vinh Diệu. Tầng một ngoài phòng trực và phòng cấp cứu còn có phòng cách ly quan sát, nhà ăn thiếu nhi, nhà ăn nhân viên và một phòng đa năng nhưng tất cả đều trống trơn.

Trương Hằng không phát hiện điều gì bất thường dưới tầng này, nên nhanh chóng lên tầng hai khu ký túc xá. Đây là nơi các trẻ em được viện thu nhận sinh sống. Ngoài ra còn có phòng nghỉ của điều dưỡng và phòng hoạt động.

Hai phòng sau cũng chẳng đem lại đầu mối gì. Mãi đến khi cậu vào phòng ký túc xá, mới để ý thấy một chiếc giường nằm đơn độc ở góc tây. Mấy đứa trẻ còn lại dường như đều sợ đứa trẻ ngủ trên giường ấy, cả lúc ngủ cũng chẳng ai dám nằm gần, khiến chiếc giường trông hệt như bị thế giới bỏ rơi.

Đáng lẽ giờ này là lúc bọn trẻ phải ngủ, nhưng chiếc giường kia lại trống không. Trương Hằng đeo găng, vén chăn lên thì thấy bên dưới là một cuộn băng y tế còn dính máu đen dấu hiệu không thể rõ ràng hơn cho thấy cậu đã tìm được đúng người.

Trương Hằng buông tấm chăn, lùi lại nửa bước, liếc nhìn tấm bảng tên ở đầu giường: Trương Tĩnh Lễ. Ngay cái tên đã cho thấy người đặt kỳ vọng đứa trẻ này sẽ lớn lên thành người nhã nhặn, lễ độ. Tiếc thay, mọi thứ dường như đã đi theo chiều ngược lại.

Trong tấm ảnh dán trên bảng tên, Trương Tĩnh Lễ mang vẻ mặt u uất, đôi mắt lạnh lùng, trên người toát ra khí hung tợn không tương xứng với tuổi đời. Thậm chí, so với những chuyện kinh hoàng hắn từng gây ra, khuôn mặt trong ảnh còn có vẻ... dễ thương.

"Cuối cùng cũng tóm được ngươi rồi." Trương Hằng khẽ nói, tay gỡ tấm ảnh xuống.

Trương Tĩnh Lễ bị thương, chạy trốn về viện, trộm băng từ phòng cấp cứu để tự xử lý vết thương. Hắn biết mình đào tẩu vội vàng, rất có thể để lại dấu vết, nên không dám nằm lại giường.

Nhưng Trương Hằng đoán hắn chưa thể rời khỏi viện được. Với vết thương ở chân, cậu thừa hiểu mức độ nghiêm trọng vì chính tay cậu là người bắn ra mũi tên đó.

Nên khi không tìm thấy hắn ở giường, Trương Hằng cũng không quá lo. Cuối cùng, cậu phát hiện Trương Tĩnh Lễ đang co rúm sau máy siêu âm ở tầng ba.

Hắn rúc vào góc khuất, cả người run rẩy. Trương Hằng tiến lại, cởi lớp băng trên chân hắn, lộ ra vết thương do mũi tên và máu đen chảy ra từ đó.

Giờ đây, Trương Tĩnh Lễ chẳng khác gì một đứa trẻ tội nghiệp. Trong thế giới đang ngưng đọng, hắn không thể điều khiển dòng chất lỏng đen trườn qua tường, không thể giết chóc, thậm chí chẳng thể động đậy ngón tay út. Hắn chẳng khác nào một đứa trẻ hư đang bị trừng phạt.

Nếu muốn giết hắn, Trương Hằng chỉ cần dùng một con dao rọc giấy. Đây sẽ là lần đầu tiên cậu giết người trong thế giới ngưng đọng.

Sau Mannerheim và Cánh Buồm Đen, Trương Hằng tuy vẫn không ưa gì việc giết chóc, nhưng cảm xúc của cậu giờ đã không còn xáo trộn như trước. Nhất là khi đối tượng lần này rất có thể... chẳng phải con người.

Thế nhưng, lưỡi dao trong tay cậu lại dừng lại nơi cổ họng Trương Tĩnh Lễ.

Cậu nhíu mày.

Trong mắt đứa trẻ ấy không có nỗi sợ. Chỉ có thù hận, căng thẳng và lo lắng khác hoàn toàn với ánh mắt mà Lý Thánh Nguyệt miêu tả trước đó. Điều này cho thấy hắn không hề bị ép buộc.

Thêm vào đó, vết thương nơi chân, thứ máu đen sền sệt, tất cả đều xác thực rằng chính hắn là kẻ đã tấn công Trương Hằng và Thẩm Hi Hi ở trường.

Nhưng có một điều khiến Trương Hằng không yên lòng: theo lời Lý Thánh Nguyệt, Trương Tĩnh Lễ đã rời thư viện từ chiều. Với năng lực điều khiển tường, chuyện đó không có gì lạ.

Tuy nhiên, từ lúc đó đến tối khoảng thời gian khá dài lẽ ra phải có người phát hiện ra hắn rời khỏi viện. Thế mà tất cả những nhân viên mà Trương Hằng gặp trước đó, từ bác sĩ ôn thi đến mấy y tá mải chơi điện thoại, không ai tỏ ra lo lắng khi có một đứa trẻ mất tích cả.