Kumamon đứng đó đợi, đến khi Trương Hằng vượt qua bảy, tám gian hàng, chỉ còn cách nó chưa đầy ba mươi mét, mới thong thả xoay người bước vào cửa hàng Only phía sau, lặng lẽ biến khỏi tầm mắt cậu.
Chỉ có điều, lần này nó không còn đường lui nữa.
Cửa hàng Only trên tầng hai không có cửa sau. Một khi Kumamon bước vào, thì muốn rời đi, chỉ còn cách quay lại lối cũ. Và vài giây sau, khi Trương Hằng cũng tới trước cửa hàng, đồng nghĩa với việc Kumamon đã hoàn toàn mất đi cơ hội trốn thoát.
Cậu nhìn thấy nó bước vào một phòng thử đồ, kéo rèm lại. Không chần chừ, cậu lao thẳng tới.
Hành động đột ngột khiến cô nhân viên bán hàng giật nảy mình. Only là thương hiệu thời trang nữ, đàn ông đến đây đã hiếm, huống hồ là kiểu khí thế dữ dội như cậu. Bản năng của người chứng kiến lập tức báo động.
Dù vậy, là nhân viên, cô không thể né tránh. Cắn răng, cô vẫn tiến lên cất lời:
"Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho—"
Chưa nói hết câu, Trương Hằng đã kéo phăng tấm rèm trước mặt.
Tiếng hét suýt nữa vọt ra khỏi cổ họng cô nhân viên. Cô hoảng hốt nghĩ mình gặp phải kẻ biến thái. Nhưng điều xảy ra sau đó còn quái dị hơn.
Phòng thử đồ trống rỗng.
Bộ mascot của Kumamon như thể vừa mất đi cơ thể bên trong, đổ ụp xuống đất trong tiếng va khẽ.
Không một bóng người.
Cô nhân viên đờ người, giọng run run hỏi, "Người... đâu rồi?"
Trương Hằng không đáp. Cậu cúi người nhặt bộ mascot rũ xuống lên, khẽ lắc. Từ bên trong, một mảnh giấy nhỏ rơi ra.
Cậu mở ra đọc:
"Đồ đã trả lại cho các người.
Lời nhắc nhở thân thiện: bảo vệ sẽ có mặt sau 1 phút 30 giây nữa.
Cố gắng đừng bị xem là kẻ biến thái nhé.
がんばって!" (Cố lên nhé!)
Ngay lúc đó, điện thoại rung lên.
【Ví tìm được rồi! Nhưng kỳ lạ ghê, tại sao lại nằm trên bàn của người khác? Rõ ràng em đâu có đi đâu khác... Nhưng hộ chiếu thì em vẫn chưa thấy.】
Asuka.
Trương Hằng khẽ cau mày. Mảnh giấy dùng từ "trả lại cho các người" chứ không phải "trả lại cho cô ấy". Nghĩ vậy, cậu lập tức sờ vào túi áo khoác.
Quả nhiên hộ chiếu của Asuka nằm trong đó.
Mọi thứ giờ đã quay về, nhưng người trong bộ mascot lại hoàn toàn biến mất như một bóng ma. Vụ việc sẽ rất khó giải thích với bảo vệ, và cả với thế giới bình thường này.
Cậu nhanh chóng gửi tin nhắn:
【Hộ chiếu ở chỗ anh. Gặp nhau ở cửa ga tàu điện ngầm nhé.】
Gửi xong, Trương Hằng nhét điện thoại vào túi, đội lại mũ áo hoodie rồi bước ra khỏi cửa hàng. Phía bên phải, hai bảo vệ đang chạy đến. Ở tầng dưới, vài người khác đã bao vây quanh lối thang cuốn.
Không hề hoảng loạn, cậu men theo lan can kính hai bước, rồi bất ngờ tung người nhảy qua. Trong quá trình rơi, cậu vươn tay bám vào thanh chắn phía dưới để giảm tốc, rồi buông tay, tiếp đất nhẹ nhàng.
Khả năng giữ thăng bằng gần như bản năng. Từ khi lên cấp 1 kỹ năng leo núi, dù không luyện thêm, mười năm sống trên tàu cướp biển đã rèn cho cậu một cơ thể thích ứng với mọi rung lắc và chuyển động đủ để khiến bất kỳ vệ sĩ nào cũng phải chết lặng.
Quả nhiên, hai bảo vệ trên tầng chôn chân như tượng. Từ khi làm nghề đến giờ, họ chưa từng thấy ai nhảy từ tầng ba xuống rồi... tiếp đất nhẹ nhàng như đang dạo chơi.
Trước khi đám bảo vệ dưới tầng kịp phản ứng, cậu đã lẫn vào đám đông người sắm Tết ở khu mua sắm Tây Đơn. Áo hoodie trùm kín mặt, bước chân nhanh nhưng không hối hả. Không một ai để ý đến cậu.
Cậu vòng thêm một vòng qua lối khác, chắc chắn không còn ai bám theo, rồi mới ra trước ga tàu điện.
Asuka đã đứng đó chờ. Cô vừa chứng kiến toàn bộ cảnh tượng từ tầng năm qua lan can kính. Suốt mấy phút liền, miệng cô vẫn há hốc vì kinh ngạc.
Cậu đưa lại hộ chiếu.
Nhưng lúc này, Asuka gần như đã quên mất chuyện bị trộm. Cô nhìn cậu như thể đang nhìn một người khác.
"Trương-san... hãy nói thật. Anh có phải... siêu nhân không vậy?"
"...Chắc là nhờ kiên trì chạy bộ." Trương Hằng nhún vai. Cậu biết rõ vừa rồi mình hơi quá đà. Nhưng chuyện này không chỉ là hộ chiếu hay ví tiền. Kẻ mặc trong bộ Kumamon rõ ràng nhắm vào cậu và cậu vẫn chưa biết là ai, hoặc vì sao.
Nếu bắt được người đó, có lẽ cậu sẽ không còn phải bị động thế này.
Nhưng tại sao lại là trò trộm vặt? Trộm xong lại trả? Cảm giác như một trò đùa của một đứa trẻ ranh lắm trò hơn là hành động có mục đích.
Tuy vậy, một điều là chắc chắn: kẻ đó có khả năng đang sở hữu ít nhất một đạo cụ trò chơi. Nếu không, không thể nào biến mất khỏi phòng thử đồ một cách hoàn toàn như vậy được.
Và... qua nét chữ và giọng điệu trên mảnh giấy rất có thể là phụ nữ.
Asuka lúc này lại ngẩng đầu, suy nghĩ gì đó rồi nghiêng người nói:
"Hồi cấp ba em cũng chạy bộ mỗi sáng mà tay chân vẫn lóng ngóng. Nhưng nếu là anh nói thì... chắc em sẽ tin thử một lần. Dù sao, lần gặp lại này, anh thay đổi nhiều lắm, lúc đầu em suýt nữa không nhận ra. Nhưng anh... vẫn đáng tin như xưa, thật may mắn."
Cô khẽ đặt tay lên ngực, như trấn an chính mình, rồi bất ngờ tiến lại ôm lấy cậu ngượng ngùng nói :
"...Coi như là lời cảm ơn từ một người bạn quốc tế nhé."